Chuyện Do Em Quyết Định
-
Chương 4
Dư Điền Điền tuyệt đối không ngờ, cô tham gia hội thảo nghiên cứu y học cũng có thể hái được hoa đào.
Chuyện cụ thể là như vầy.
Hôm sau là Chủ Nhật, Dư Điền Điền kéo tấm thân nặng nề tới hội trường, cô vẫn vui vẻ ngồi chung với Tiểu Vũ.
Ngồi đằng trước cô là một chàng trai mặc áo vest màu đen, từ ngày hôm qua tới giờ anh ta luôn quay đầu nhìn về phía cô.
Bởi vì Dư Điền Điền ngủ không đủ giấc, toàn thân mệt mỏi, cũng không chú ý đến anh, vẫn là Dịch Tiểu Vũ nhắc nhở cô: “Y tá Dư, cậu có thấy anh chàng đẹp trai ngồi bên trái kia kìa luôn vụng trộm nhìn cậu không?”
Cô cố gắng đẩy hai mi mắt đang đánh nhau liên hồi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc chạm mặt với chàng trai kia.
Bình tĩnh mà xem xét, đó là một chàng trai có khuôn mặt không tệ, ngoại trừ khuôn mặt có hơi non nớt một chút, còn lại quả nhiên là một tiểu sinh anh tuấn môi hồng răng trắng.
Dư Điền Điền không dám chắc chắn người anh đang nhìn là cô, liền nhìn xung quanh, cuối cùng anh chàng kia vẫn nhe răng cười với cô, lúc đó cô mới xác định đối phương thật sự đang nhìn mình.
Cô có chút không được tự nhiên, vội vàng xoay đầu giả vờ nói chuyện phiếm với Dịch Tiểu Vũ.
Nhưng ánh mắt nóng rực như thiêu như đốt kia vẫn làm cô đứng ngồi không yên.
Buổi trưa mọi người ăn cơm tại nhà ăn ở tầng một, nhân viên tham gia đại hội có thẻ ra vào liền có thể ăn cơm miễn phí.
Dư Điền Điền cùng Dịch Tiểu Vũ đang bình luận không ngừng về chất lượng bữa cơm miễn phí khác biệt thế nào so với cơm cangteen của bệnh viện số 2 thì bỗng nhiên có người tới gần hỏi các cô: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
Dư Điền Điền ngẩng đầu nhìn lên, đó là chàng trai ngồi hàng trước liên tục quay đầu nhìn cô vừa nãy!
Dịch Tiểu Vũ lập tức nháy mắt với cô một cái, sau đó ân cần nói: “Không có ai không có ai, anh đẹp trai anh ngồi đi, ngồi đi!”
“Cám ơn.” Người nọ rất lịch sự , thoải mái bưng đĩa ăn đặt xuống ngồi đối diện với Dư Điền Điền, sau đó còn tự mình giới thiệu, “Chào các cô, tôi là Thiệu Binh, là bác sĩ bệnh viện chỉnh hình. Tôi thấy các cô ngồi bên khu của bệnh viện số hai, là bác sĩ hay y tá của bệnh viện số hai?”
Dư Điền Điền nói: “Chúng tôi có chỗ nào giống bác sĩ, chỉ là y tá nhỏ mà thôi.”
Thiệu Binh lập tức hiểu chuyện nói: “Bác sĩ và y tá tuy rằng trách chức khác nhau, nhưng tầm quan trọng đều là như nhau, thiếu một người cũng không được.”
Khi anh vừa thốt ra lời này ra, Dư Điền Điền cùng Dịch Tiểu Vũ đều sinh lòng hảo cảm với anh.
Phải biết rằng trong bệnh viện không thiếu các bác sĩ đều cho rằng y tá chính là trợ thủ của bọn họ, vì vậy thường xuyên kêu to gọi nhỏ với các cô, một chút cũng không coi các cô như đồng nghiệp, giống như các cô trời sinh kém họ một bậc vậy.
Thiệu Binh nói chuyện rất dễ nghe, gần như chỉ với vài câu anh liền lấy được hảo cảm của các cô, cả ba vừa ăn cơm vừa từ từ nói chuyện.
Dư Điền Điền luôn cảm thấy mặc dù anh ta đang nói chuyện với hai người bọn họ, nhưng ánh mắt thì luôn đảo qua đảo lại trên người cô, trên mặt cô có chút hồng lên, cô cảm thấy có phải mình đã nghĩ quá nhiều rồi không.
Cô lớn lên cũng gọi là xinh xắn ưa nhìn, nhưng lẫn trong đám người xinh đẹp rực rỡ thì cô và họ vẫn có chênh lệch nhất định.
Nhưng ánh mắt nóng rực kia của Thiệu Binh làm cho cô không nhịn được mà thầm suy đoán, chẳng lẽ là vì mấy ngày trước dùng thử Kem dưỡng Sod Đại Bảo nên bắt đầu có tác dụng, làn da của cô đã trở nên trắng hồng rạng rỡ,làm cho người gặp người thích?
Nói cô không đắc ý thì chính là nói dối.
Trong lúc cô vừa hưởng ứng đề tài của Thiệu Binh vừa ăn cơm thì Dịch Tiểu Vũ bỗng nhiên hưng phấn hướng ai đó vẫy vẫy tay: “Ở đây, Bác sĩ Trần, chỗ này! Chỗ này còn một ghế trống!”
Bởi vì đang là thời gian ăn cơm trưa, trong cangteen rất nhanh đã chật ních người, chỉ còn vài chỗ ngồi linh tinh chưa có ai ngồi.
Trần Thước bưng đĩa thức ăn đứng trên hành lang cùng một đám người cũng tới muộn đang tìm kiếm chỗ ngồi nhưng chưa thấy, kết quả vì ánh mắt Dịch Tiểu Vũ rất độc, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy anh.
Dư Điền Điền nghe vậy lập tức cứng người lại, quay đầu liền nhìn thấy bác sĩ Trần gần như là ngay lập tức bước chân đi về phía bọn họ đang ngồi, chiếc đũa của cô rơi bộp một tiếng xuống bàn ăn.
Nhiều người đang tìm chỗ ngồi như vậy, nhưng Dịch Tiểu Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể ngắm trúng anh …
Quả nhiên đây chính là kỹ năng có thể tìm thấy trai đẹp từ trong rừng người chỉ với một giây sao?
Cuối cùng bữa cơm trưa hai người miễn cưỡng trở thành bữa cơm bốn người.
Bác sĩ Trần một chút khách khí cũng không có kéo ghế ra liền ngồi xuống, ghế anh ngồi là đối diện Dịch Tiểu Vũ, cố tình vừa ngồi xuống liền nhìn Dư Điền Điền nhếch miệng cười một cái.
“Y tá Dư khẩu vị không tệ nhỉ?”
Trong đĩa Dư Điền Điền đang có một cái đùi gà, ngoài ra còn có ba món ăn mặn hai món chay, số lượng vô cùng dồi dào.
Dù sao cũng được miễn phí cơm trưa, không ăn nhiều thì thực lãng phí mà!
Nhưng vì Trần Thước nhắc đến chuyện này, ngồi đối diện cô là Thiệu Binh cũng theo bản năng nhìn lại, trên mặt Dư Điền Điền liền hơi đỏ một chút.
Cô quét mắt nhìn nhanh trong đĩa cơm Trần Thước có những gì, đại khái là vì anh tới muộn ,trong đĩa chỉ toàn canh thừa nước cạn cũng không có thức ăn gì ngon, anh cũng lấy được rất ít món. Đầu óc mau chóng suy nghĩ, cô cười ngọt ngào, nói với Trần Thước : “Ai nha, Bác sĩ Trần anh muốn ăn chân gà của tôi thì cứ nói thẳng đi! Cần gì phải nói quanh co như vậy?”
Nói xong cô quyết đoán đem chiếc chân gà mới cắn được một miệng nhét vào trong đĩa của Trần Thước, “Đây, không cần cảm ơn. Dư Điền Điền tôi luôn thích làm chuyện tốt không cần người ta nhớ tên, anh cứ gọi tôi là đảng viên tốt đi!”
Thiệu Binh cùng Dịch Tiểu Vũ đều khiếp sợ quay đầu sang nhìn Trần Thước.
Phải lấy một đĩa cơm toàn canh thừa thịt nguội , Trần Thước vốn đã không vui , nay cả đĩa đồ ăn đều bị chân gà của Dư Điền Điền làm bẩn , hơn nữa còn là chân gà cô đã cắn qua vài miếng !
Trời mới biết cô tâm địa ác độc như nào, chân gà của cô có thể cũng có độc phải không?
Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dư Điền Điền, lại thấy vẻ mặt Dư Điền Điền vô tội nhìn anh.
“A, Bác sĩ Trần anh không thích ăn chân gà sao? Xin lỗi xin lỗi, tôi hiểu nhầm rồi!” Nói xong cô duỗi đũa tới, muốn gắp chân gà về đĩa mình, “Chân gà này mùi vị không tệ, lãng phí rất đáng tiếc đấy!”
Cô rất thật lòng muốn lấy lại chiếc chân gà mình yêu thương tha thiết, mà điều này lại vừa bị Trần Thước nhận ra.
Anh gần như ngay lập tức giơ đũa đoạt lại quyền khống chế chân gà, sau đó nhếch miệng cười: “Y tá Dư cô hiểu nhầm thì phải, tôi rất thích ăn chân gà mà! Vừa rồi là vì quá cảm động, cảm động đến mức không thể nói thành lời, nên chưa kịp phản ứng. Nếu cô đã thành tâm thành ý muốn cho tôi như vậy, sao tôi có thể tùy tùy tiện tiện để cô phải nhận về ?”
Thiệu Binh cùng Dịch Tiểu Vũ đều đứng hình trong trạng thái hóa đá, không biết tại sao cả hai người này lại lao vào cãi nhau như thiêu thân vậy. =.=’
Dư Điền Điền nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc chân gà bị người ta đoạt đi, trong lòng chửi rủa Trần Thước là tên đại tiện nhân biết bao nhiêu lần! Cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, cô biết anh nhất định sẽ không ăn đồ thừa, ai thật sự muốn đem chân gà cho anh ta chứ? !
Cô không cam tâm tình nguyện nhường lại chân gà cho anh, biết vậy đã chẳng làm trò mèo này. =.=’
Dịch Tiểu Vũ rốt cuộc yếu ớt hỏi một câu: “Vậy, Bác sĩ Trần quen y tá Dư sao?”
Vừa nghe câu hỏi,hai nhân vật chính quay lại nhìn nhau ánh mắt tóe lửa chạm nhau trong không khí, Dư Điền Điền nói: “Quen biết một chút thôi, ai mà không biết danh tiếng lừng lẫy của bác sĩ Trần chứ?”
Trần Thước lập tức trầm giọng nói: “Đâu chỉ quen biết, quan hệ cũng không tầm thường đâu!”
Thiệu Binh vừa nghe thấy tên của anh, nhất thời ngạc nhiên, hỏi “Anh là bác sĩ Trần Thước?”
Dường như lúc này Trần Thước mới phát hiện bên cạnh mình không phải là không khí, mà là một người chân chân thật thật đang ngồi, anh quay đầu qua nhìn hắn, gật gật đầu: “Anh quen tôi sao?”
Thiệu Binh lập tức cười đáp lời, “Bác sĩ Trần nói đùa sao? Anh là người rất nổi tiếng trong khoa ngoại của chúng ta! Lần trước trong đại hội thảo luận nghiên cứu y học quốc tế tổ chức tại Bắc Kinh, bài diễn thuyết báo cáo về những di chứng sau khi phẫu thuật tổn thương dây thần kinh cột sống của anh đã gây tiếng vang lớn trong giới y học toàn quốc! Làm sao tôi có thể không nhận ra anh được?”
Thiệu Binh nói những lời này rất êm tai , Trần Thước lại không chút quan tâm mà chỉ để ý chiếc chân gà đang nằm trong đĩa, “Vậy vừa rồi anh hỏi tôi có phải Trần Thước không làm gì, nếu anh nhận ra tôi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?”
Câu trả lời của anh hoàn toàn không đáp lại ý tốt của người ta, ngược lại là gây khó dễ khiến người khác không thể xuống đài được.
Dù là Thiệu Binh luôn tươi cười vui vẻ với mọi người, lần này cũng không nhịn được có chút xấu hổ.
Trần Thước thoạt nhìn hẳn là chưa tới 30 tuổi, không ngờ đã có những thành tích không nhỏ, Dư Điền Điền còn đang ngạc nhiên vì Thiệu Binh lấy lòng anh không thôi, nhưng chút cảm giác nhìn anh với con mắt khác xưa ngay lập tức biến mất vì thái độ tệ hại khi nói chuyện với người khác của Trần Thước.
Cô nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt của Thiệu Binh, rõ ràng là muốn lấy lòng người ta,nhưng lại rơi vào cảnh nói thế nào cũng không thể xuống đài, nhất thời cô cảm thấy rất bất mãn với Trần Thước.
Nhìn thấy anh đẩy đẩy chân gà trong đĩa, một miếng đồ ăn cũng không thèm động vào, Dư Điền Điền bỗng nhiên mở miệng hỏi anh: “Bác sĩ Trần thật sự rất thích chân gà kia của tôi sao?”
Trần Thước ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt của cô lóe ra ánh sáng, dường như đang mong anh lắc đầu, đem chân gà trả lại cho cô.
Anh lập tức che giấu sơ hở đáp lại: “Đúng vậy, thích muốn chết được, nhất định sẽ không trả lại cho cô!”
“Được, thì ra là như vậy ! Quân tử không cướp đồ của người tốt, tôi cũng không nghĩ anh sẽ trả lại cho tôi.” Dư Điền Điền cười tươi như hoa, “Chỉ là nếu bác sĩ Trần anh thích chân gà của tôi như vậy, sao không ăn đi? Cứ chọc chân gà như vậy có thể mọc ra thêm một cái nữa à? Mau mau, mau thừa dịp ăn đi cho nóng!”
Trần Thước cứng tay một cái.
Trên bàn còn lại ba người đều quay sang nhìn anh, nếu anh không ăn, chứng tỏ rõ ràng anh chỉ muốn cướp chân gà của Dư Điền Điền.
Vừa rồi Thiệu Binh còn khen anh, đường đường bác sĩ Trần khoa ngoại, cơm của mình thì không ăn, càng muốn chém muốn giết chiếm chân gà của một y tá,nếu chuyện này đồn ra ngoài , anh biết giấu mặt đi đâu đây?
Dường như anh đã đoán ra suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Dư Điền Điền cười đến ngọt ngào, nụ cười phơi phới như gió xuân nhìn anh, trong mắt chỉ hiện lên hai chữ: ăn đi , ăn đi.
Trần Thước gần như là hung dữ liếc mắt nhìn cô, bưng đĩa cơm chưa động miếng nào đứng dậy rời đi, “Tôi còn có chút việc, đi trước!”
Dư Điền Điền hét to phía sau anh: “Này này, bác sĩ Trần anh nhớ phải ăn ngay chân gà đấy nhé! Tôi rất thích nó đấy, anh nhất định không được lãng phí nhé!”
Trần Thước gân xanh nhảy loạn, quay đầu hung tợn liếc mắt nhìn Dư Điền Điền.
Cái liếc mắt kia có thâm ý khác, chỉ là Dư Điền Điền không nhìn ra.
Sau khi Trần Thước rời đi, không khí trên bàn lại rất vui vẻ.
Dư Điền Điền an ủi Thiệu Binh: “Bác sĩ Trần nổi danh là người mồm miệng độc địa của bệnh viện chúng tôi, anh đừng để trong lòng.”
Thiệu Binh nhìn cô cười cảm kích, nụ cười rất thân thiện, “Cám ơn cô, Y tá Dư.”
Dư Điền Điền nhất thời cảm thấy vừa rồi mình đã làm rất đúng!
Dịch Tiểu Vũ lo lắng chữa cháy cho Trần Thước: “Kỳ thật Bác sĩ Trần không phải người mồm miệng độc địa, anh ấy chỉ hơi khó tính một chút thôi, chứ không có ác ý gì . Tôi làm việc ở khoa ngoại đã mấy năm nay, cũng coi như có chút hiểu anh , anh ấy không vô duyên vô cớ nói lời độc địa với ai đâu —— “
“Ý của cậu là, bác sĩ Thiệu đã đắc tội với anh ta sao? Cho nên anh ta mới nói mấy lời độc địa đó?” Dư Điền Điền bĩu môi.
Dịch Tiểu Vũ nhìn nhìn Thiệu Binh, lại nhìn về phía Trần Thước vừa bỏ đi, không lên tiếng đáp lại.
Bởi vì ấn tượng của Dư Điền Điền đối với Trần Thước vô cùng tệ, cho nên cô nhận định Trần Thước là kẻ đại ác, mà kẻ địch của kể địch chính là bạn tốt của ta, cô và Thiệu Bình đều bị Trần Thước nói những lời ác độc,nên bây giờ đã trở nên thân thiết hơn nhiều!
Một bữa cơm trưa lại vì Trần Thước tới, mà kéo gần khoảng cách giữa Dư Điền Điền và Thiệu Binh. Buổi chiều lúc toạ đàm bắt đầu, Thiệu Binh liền đổi chỗ cho người bên cạnh Dư Điền Điền, ngồi xuống bên cạnh cô.
Dịch Tiểu Vũ mím môi cười trộm, khuôn mặt Dư Điền Điền chợt hồng lên.
Ai? Đóa hoa đào này nở thật sự rất thần kỳ…
Cô nghiêng đầu qua liếc trộm Thiệu Binh ngồi bên cạnh, dáng người anh cao, môi hồng răng trắng, còn thật sự có vài phần đẹp trai.
Nhưng cô cũng không nghĩ được nhiều, người chủ giảng buổi chiều vừa bước lên đài, giọng nói quen thuộc vang lên nhất thời kéo ánh mắt của cô lại.
“Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện số hai, Trần Thước, cũng là chủ giảng bài buổi chiều hôm nay.”
Dư Điền Điền sợ hãi, nhất thời quay đầu nhìn người đang đứng trên đài kia.
Thân mặc tây trang chân đi giày da, vẻ mặt lịch sự dịu dàng, giơ tay nhấc chân liền có một loại khí chất khác người, ngay cả giọng nói từ microphone truyền tới cũng có một cảm giác tao nhã gạt người đến mức này.
Trần Thước tên đại vương xấu tính độc miệng đang đứng trên đài ra vẻ đạo mạo giả làm người trí thức, đáng sợ hơn là dưới sân khấu một trận vỗ tay không dứt, mọi người đều ồn ào khen ngợi anh đẹp trai.
Dư Điền Điền ở trong lòng mắng không biết bao lần: “Các người phải cảnh giác cao độ mới có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh ta!”
Mà bộ mặt thật này rất nhanh chóng bị lộ ra.
Hôm nay, Trần Thước muốn giảng sâu về kiến thức giải phẫu của khoa ngoại, lại chẳng biết tại sao vừa mở màn anh liền nói tới thực trạng hiện tại một vài nhân viên y tế có kiến thức chuyên môn không chắc, cho nên anh hôm nay muốn nói một chút về những sai lầm trong thao tác kỹ thuật của nhân viên y tế sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bệnh nhân.
Dư Điền Điền bỗng chợt có cảm giác không tốt.
Quả nhiên, lời dạo đầu vừa nói xong, Trần Thước liền khẽ cười nói: “Vì để mọi người hiểu rõ nội dung sắp tới tôi diễn thuyết, sau đây tôi sẽ mời một vị y tá lên phối hợp cùng tôi, biểu diễn cho mọi người xem một vài thao tác kỹ thuật y tế, trong khi cô ấy thực hành tôi sẽ chỉ ra những lỗi sai có thể mắc phải, cùng những chỗ cô ấy làm chưa tốt. Có ai tình nguyện làm với tôi không?”
Vì có cơ hội tiếp xúc với bác sĩ trẻ đẹp trai, đặc biệt hơn đây chính là bác sĩ Trần tuổi trẻ tài cao, toàn hội trường gần như đến 80% y tá đều giơ tay tình nguyện xin làm —— ngay cả Dịch Tiểu Vũ cũng không phải ngoại lệ.
Đương nhiên, Dư Điền Điền tuyệt đối sẽ không giơ tay.
Nhưng giờ đây trong đầu đang có một giọng nói đáng sợ vang lên nhắc nhở cô: cô nghĩ cô không giơ tay anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao?
Giọng nói này còn chưa biến mất, cô liền nghe thấy âm thanh phát ra từ microphone truyền đến thật dịu dàng dễ nghe: “A, vậy thì mời vị y tá ngồi ghế số bảy hàng thứ năm đi!”
Những ánh mắt ngưỡng mộ yêu thích anh ngay lập tức liền chĩa mũi nhọn về phía cô, Dư Điền Điền đầu choáng váng mắt hoa lên, dưới những ánh nhìn hâm mộ và ghen tị kia mà đối diện với cái nhìn của Trần Thước.
Ý tứ trong ánh mắt kia của anh đại khái cũng chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy được …
“Y tá Dư, lần này cô còn có tâm trạng ép tôi ăn chân gà sao?”
Thảm rồi….
Chuyện cụ thể là như vầy.
Hôm sau là Chủ Nhật, Dư Điền Điền kéo tấm thân nặng nề tới hội trường, cô vẫn vui vẻ ngồi chung với Tiểu Vũ.
Ngồi đằng trước cô là một chàng trai mặc áo vest màu đen, từ ngày hôm qua tới giờ anh ta luôn quay đầu nhìn về phía cô.
Bởi vì Dư Điền Điền ngủ không đủ giấc, toàn thân mệt mỏi, cũng không chú ý đến anh, vẫn là Dịch Tiểu Vũ nhắc nhở cô: “Y tá Dư, cậu có thấy anh chàng đẹp trai ngồi bên trái kia kìa luôn vụng trộm nhìn cậu không?”
Cô cố gắng đẩy hai mi mắt đang đánh nhau liên hồi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc chạm mặt với chàng trai kia.
Bình tĩnh mà xem xét, đó là một chàng trai có khuôn mặt không tệ, ngoại trừ khuôn mặt có hơi non nớt một chút, còn lại quả nhiên là một tiểu sinh anh tuấn môi hồng răng trắng.
Dư Điền Điền không dám chắc chắn người anh đang nhìn là cô, liền nhìn xung quanh, cuối cùng anh chàng kia vẫn nhe răng cười với cô, lúc đó cô mới xác định đối phương thật sự đang nhìn mình.
Cô có chút không được tự nhiên, vội vàng xoay đầu giả vờ nói chuyện phiếm với Dịch Tiểu Vũ.
Nhưng ánh mắt nóng rực như thiêu như đốt kia vẫn làm cô đứng ngồi không yên.
Buổi trưa mọi người ăn cơm tại nhà ăn ở tầng một, nhân viên tham gia đại hội có thẻ ra vào liền có thể ăn cơm miễn phí.
Dư Điền Điền cùng Dịch Tiểu Vũ đang bình luận không ngừng về chất lượng bữa cơm miễn phí khác biệt thế nào so với cơm cangteen của bệnh viện số 2 thì bỗng nhiên có người tới gần hỏi các cô: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
Dư Điền Điền ngẩng đầu nhìn lên, đó là chàng trai ngồi hàng trước liên tục quay đầu nhìn cô vừa nãy!
Dịch Tiểu Vũ lập tức nháy mắt với cô một cái, sau đó ân cần nói: “Không có ai không có ai, anh đẹp trai anh ngồi đi, ngồi đi!”
“Cám ơn.” Người nọ rất lịch sự , thoải mái bưng đĩa ăn đặt xuống ngồi đối diện với Dư Điền Điền, sau đó còn tự mình giới thiệu, “Chào các cô, tôi là Thiệu Binh, là bác sĩ bệnh viện chỉnh hình. Tôi thấy các cô ngồi bên khu của bệnh viện số hai, là bác sĩ hay y tá của bệnh viện số hai?”
Dư Điền Điền nói: “Chúng tôi có chỗ nào giống bác sĩ, chỉ là y tá nhỏ mà thôi.”
Thiệu Binh lập tức hiểu chuyện nói: “Bác sĩ và y tá tuy rằng trách chức khác nhau, nhưng tầm quan trọng đều là như nhau, thiếu một người cũng không được.”
Khi anh vừa thốt ra lời này ra, Dư Điền Điền cùng Dịch Tiểu Vũ đều sinh lòng hảo cảm với anh.
Phải biết rằng trong bệnh viện không thiếu các bác sĩ đều cho rằng y tá chính là trợ thủ của bọn họ, vì vậy thường xuyên kêu to gọi nhỏ với các cô, một chút cũng không coi các cô như đồng nghiệp, giống như các cô trời sinh kém họ một bậc vậy.
Thiệu Binh nói chuyện rất dễ nghe, gần như chỉ với vài câu anh liền lấy được hảo cảm của các cô, cả ba vừa ăn cơm vừa từ từ nói chuyện.
Dư Điền Điền luôn cảm thấy mặc dù anh ta đang nói chuyện với hai người bọn họ, nhưng ánh mắt thì luôn đảo qua đảo lại trên người cô, trên mặt cô có chút hồng lên, cô cảm thấy có phải mình đã nghĩ quá nhiều rồi không.
Cô lớn lên cũng gọi là xinh xắn ưa nhìn, nhưng lẫn trong đám người xinh đẹp rực rỡ thì cô và họ vẫn có chênh lệch nhất định.
Nhưng ánh mắt nóng rực kia của Thiệu Binh làm cho cô không nhịn được mà thầm suy đoán, chẳng lẽ là vì mấy ngày trước dùng thử Kem dưỡng Sod Đại Bảo nên bắt đầu có tác dụng, làn da của cô đã trở nên trắng hồng rạng rỡ,làm cho người gặp người thích?
Nói cô không đắc ý thì chính là nói dối.
Trong lúc cô vừa hưởng ứng đề tài của Thiệu Binh vừa ăn cơm thì Dịch Tiểu Vũ bỗng nhiên hưng phấn hướng ai đó vẫy vẫy tay: “Ở đây, Bác sĩ Trần, chỗ này! Chỗ này còn một ghế trống!”
Bởi vì đang là thời gian ăn cơm trưa, trong cangteen rất nhanh đã chật ních người, chỉ còn vài chỗ ngồi linh tinh chưa có ai ngồi.
Trần Thước bưng đĩa thức ăn đứng trên hành lang cùng một đám người cũng tới muộn đang tìm kiếm chỗ ngồi nhưng chưa thấy, kết quả vì ánh mắt Dịch Tiểu Vũ rất độc, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy anh.
Dư Điền Điền nghe vậy lập tức cứng người lại, quay đầu liền nhìn thấy bác sĩ Trần gần như là ngay lập tức bước chân đi về phía bọn họ đang ngồi, chiếc đũa của cô rơi bộp một tiếng xuống bàn ăn.
Nhiều người đang tìm chỗ ngồi như vậy, nhưng Dịch Tiểu Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể ngắm trúng anh …
Quả nhiên đây chính là kỹ năng có thể tìm thấy trai đẹp từ trong rừng người chỉ với một giây sao?
Cuối cùng bữa cơm trưa hai người miễn cưỡng trở thành bữa cơm bốn người.
Bác sĩ Trần một chút khách khí cũng không có kéo ghế ra liền ngồi xuống, ghế anh ngồi là đối diện Dịch Tiểu Vũ, cố tình vừa ngồi xuống liền nhìn Dư Điền Điền nhếch miệng cười một cái.
“Y tá Dư khẩu vị không tệ nhỉ?”
Trong đĩa Dư Điền Điền đang có một cái đùi gà, ngoài ra còn có ba món ăn mặn hai món chay, số lượng vô cùng dồi dào.
Dù sao cũng được miễn phí cơm trưa, không ăn nhiều thì thực lãng phí mà!
Nhưng vì Trần Thước nhắc đến chuyện này, ngồi đối diện cô là Thiệu Binh cũng theo bản năng nhìn lại, trên mặt Dư Điền Điền liền hơi đỏ một chút.
Cô quét mắt nhìn nhanh trong đĩa cơm Trần Thước có những gì, đại khái là vì anh tới muộn ,trong đĩa chỉ toàn canh thừa nước cạn cũng không có thức ăn gì ngon, anh cũng lấy được rất ít món. Đầu óc mau chóng suy nghĩ, cô cười ngọt ngào, nói với Trần Thước : “Ai nha, Bác sĩ Trần anh muốn ăn chân gà của tôi thì cứ nói thẳng đi! Cần gì phải nói quanh co như vậy?”
Nói xong cô quyết đoán đem chiếc chân gà mới cắn được một miệng nhét vào trong đĩa của Trần Thước, “Đây, không cần cảm ơn. Dư Điền Điền tôi luôn thích làm chuyện tốt không cần người ta nhớ tên, anh cứ gọi tôi là đảng viên tốt đi!”
Thiệu Binh cùng Dịch Tiểu Vũ đều khiếp sợ quay đầu sang nhìn Trần Thước.
Phải lấy một đĩa cơm toàn canh thừa thịt nguội , Trần Thước vốn đã không vui , nay cả đĩa đồ ăn đều bị chân gà của Dư Điền Điền làm bẩn , hơn nữa còn là chân gà cô đã cắn qua vài miếng !
Trời mới biết cô tâm địa ác độc như nào, chân gà của cô có thể cũng có độc phải không?
Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dư Điền Điền, lại thấy vẻ mặt Dư Điền Điền vô tội nhìn anh.
“A, Bác sĩ Trần anh không thích ăn chân gà sao? Xin lỗi xin lỗi, tôi hiểu nhầm rồi!” Nói xong cô duỗi đũa tới, muốn gắp chân gà về đĩa mình, “Chân gà này mùi vị không tệ, lãng phí rất đáng tiếc đấy!”
Cô rất thật lòng muốn lấy lại chiếc chân gà mình yêu thương tha thiết, mà điều này lại vừa bị Trần Thước nhận ra.
Anh gần như ngay lập tức giơ đũa đoạt lại quyền khống chế chân gà, sau đó nhếch miệng cười: “Y tá Dư cô hiểu nhầm thì phải, tôi rất thích ăn chân gà mà! Vừa rồi là vì quá cảm động, cảm động đến mức không thể nói thành lời, nên chưa kịp phản ứng. Nếu cô đã thành tâm thành ý muốn cho tôi như vậy, sao tôi có thể tùy tùy tiện tiện để cô phải nhận về ?”
Thiệu Binh cùng Dịch Tiểu Vũ đều đứng hình trong trạng thái hóa đá, không biết tại sao cả hai người này lại lao vào cãi nhau như thiêu thân vậy. =.=’
Dư Điền Điền nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc chân gà bị người ta đoạt đi, trong lòng chửi rủa Trần Thước là tên đại tiện nhân biết bao nhiêu lần! Cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, cô biết anh nhất định sẽ không ăn đồ thừa, ai thật sự muốn đem chân gà cho anh ta chứ? !
Cô không cam tâm tình nguyện nhường lại chân gà cho anh, biết vậy đã chẳng làm trò mèo này. =.=’
Dịch Tiểu Vũ rốt cuộc yếu ớt hỏi một câu: “Vậy, Bác sĩ Trần quen y tá Dư sao?”
Vừa nghe câu hỏi,hai nhân vật chính quay lại nhìn nhau ánh mắt tóe lửa chạm nhau trong không khí, Dư Điền Điền nói: “Quen biết một chút thôi, ai mà không biết danh tiếng lừng lẫy của bác sĩ Trần chứ?”
Trần Thước lập tức trầm giọng nói: “Đâu chỉ quen biết, quan hệ cũng không tầm thường đâu!”
Thiệu Binh vừa nghe thấy tên của anh, nhất thời ngạc nhiên, hỏi “Anh là bác sĩ Trần Thước?”
Dường như lúc này Trần Thước mới phát hiện bên cạnh mình không phải là không khí, mà là một người chân chân thật thật đang ngồi, anh quay đầu qua nhìn hắn, gật gật đầu: “Anh quen tôi sao?”
Thiệu Binh lập tức cười đáp lời, “Bác sĩ Trần nói đùa sao? Anh là người rất nổi tiếng trong khoa ngoại của chúng ta! Lần trước trong đại hội thảo luận nghiên cứu y học quốc tế tổ chức tại Bắc Kinh, bài diễn thuyết báo cáo về những di chứng sau khi phẫu thuật tổn thương dây thần kinh cột sống của anh đã gây tiếng vang lớn trong giới y học toàn quốc! Làm sao tôi có thể không nhận ra anh được?”
Thiệu Binh nói những lời này rất êm tai , Trần Thước lại không chút quan tâm mà chỉ để ý chiếc chân gà đang nằm trong đĩa, “Vậy vừa rồi anh hỏi tôi có phải Trần Thước không làm gì, nếu anh nhận ra tôi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?”
Câu trả lời của anh hoàn toàn không đáp lại ý tốt của người ta, ngược lại là gây khó dễ khiến người khác không thể xuống đài được.
Dù là Thiệu Binh luôn tươi cười vui vẻ với mọi người, lần này cũng không nhịn được có chút xấu hổ.
Trần Thước thoạt nhìn hẳn là chưa tới 30 tuổi, không ngờ đã có những thành tích không nhỏ, Dư Điền Điền còn đang ngạc nhiên vì Thiệu Binh lấy lòng anh không thôi, nhưng chút cảm giác nhìn anh với con mắt khác xưa ngay lập tức biến mất vì thái độ tệ hại khi nói chuyện với người khác của Trần Thước.
Cô nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt của Thiệu Binh, rõ ràng là muốn lấy lòng người ta,nhưng lại rơi vào cảnh nói thế nào cũng không thể xuống đài, nhất thời cô cảm thấy rất bất mãn với Trần Thước.
Nhìn thấy anh đẩy đẩy chân gà trong đĩa, một miếng đồ ăn cũng không thèm động vào, Dư Điền Điền bỗng nhiên mở miệng hỏi anh: “Bác sĩ Trần thật sự rất thích chân gà kia của tôi sao?”
Trần Thước ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt của cô lóe ra ánh sáng, dường như đang mong anh lắc đầu, đem chân gà trả lại cho cô.
Anh lập tức che giấu sơ hở đáp lại: “Đúng vậy, thích muốn chết được, nhất định sẽ không trả lại cho cô!”
“Được, thì ra là như vậy ! Quân tử không cướp đồ của người tốt, tôi cũng không nghĩ anh sẽ trả lại cho tôi.” Dư Điền Điền cười tươi như hoa, “Chỉ là nếu bác sĩ Trần anh thích chân gà của tôi như vậy, sao không ăn đi? Cứ chọc chân gà như vậy có thể mọc ra thêm một cái nữa à? Mau mau, mau thừa dịp ăn đi cho nóng!”
Trần Thước cứng tay một cái.
Trên bàn còn lại ba người đều quay sang nhìn anh, nếu anh không ăn, chứng tỏ rõ ràng anh chỉ muốn cướp chân gà của Dư Điền Điền.
Vừa rồi Thiệu Binh còn khen anh, đường đường bác sĩ Trần khoa ngoại, cơm của mình thì không ăn, càng muốn chém muốn giết chiếm chân gà của một y tá,nếu chuyện này đồn ra ngoài , anh biết giấu mặt đi đâu đây?
Dường như anh đã đoán ra suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Dư Điền Điền cười đến ngọt ngào, nụ cười phơi phới như gió xuân nhìn anh, trong mắt chỉ hiện lên hai chữ: ăn đi , ăn đi.
Trần Thước gần như là hung dữ liếc mắt nhìn cô, bưng đĩa cơm chưa động miếng nào đứng dậy rời đi, “Tôi còn có chút việc, đi trước!”
Dư Điền Điền hét to phía sau anh: “Này này, bác sĩ Trần anh nhớ phải ăn ngay chân gà đấy nhé! Tôi rất thích nó đấy, anh nhất định không được lãng phí nhé!”
Trần Thước gân xanh nhảy loạn, quay đầu hung tợn liếc mắt nhìn Dư Điền Điền.
Cái liếc mắt kia có thâm ý khác, chỉ là Dư Điền Điền không nhìn ra.
Sau khi Trần Thước rời đi, không khí trên bàn lại rất vui vẻ.
Dư Điền Điền an ủi Thiệu Binh: “Bác sĩ Trần nổi danh là người mồm miệng độc địa của bệnh viện chúng tôi, anh đừng để trong lòng.”
Thiệu Binh nhìn cô cười cảm kích, nụ cười rất thân thiện, “Cám ơn cô, Y tá Dư.”
Dư Điền Điền nhất thời cảm thấy vừa rồi mình đã làm rất đúng!
Dịch Tiểu Vũ lo lắng chữa cháy cho Trần Thước: “Kỳ thật Bác sĩ Trần không phải người mồm miệng độc địa, anh ấy chỉ hơi khó tính một chút thôi, chứ không có ác ý gì . Tôi làm việc ở khoa ngoại đã mấy năm nay, cũng coi như có chút hiểu anh , anh ấy không vô duyên vô cớ nói lời độc địa với ai đâu —— “
“Ý của cậu là, bác sĩ Thiệu đã đắc tội với anh ta sao? Cho nên anh ta mới nói mấy lời độc địa đó?” Dư Điền Điền bĩu môi.
Dịch Tiểu Vũ nhìn nhìn Thiệu Binh, lại nhìn về phía Trần Thước vừa bỏ đi, không lên tiếng đáp lại.
Bởi vì ấn tượng của Dư Điền Điền đối với Trần Thước vô cùng tệ, cho nên cô nhận định Trần Thước là kẻ đại ác, mà kẻ địch của kể địch chính là bạn tốt của ta, cô và Thiệu Bình đều bị Trần Thước nói những lời ác độc,nên bây giờ đã trở nên thân thiết hơn nhiều!
Một bữa cơm trưa lại vì Trần Thước tới, mà kéo gần khoảng cách giữa Dư Điền Điền và Thiệu Binh. Buổi chiều lúc toạ đàm bắt đầu, Thiệu Binh liền đổi chỗ cho người bên cạnh Dư Điền Điền, ngồi xuống bên cạnh cô.
Dịch Tiểu Vũ mím môi cười trộm, khuôn mặt Dư Điền Điền chợt hồng lên.
Ai? Đóa hoa đào này nở thật sự rất thần kỳ…
Cô nghiêng đầu qua liếc trộm Thiệu Binh ngồi bên cạnh, dáng người anh cao, môi hồng răng trắng, còn thật sự có vài phần đẹp trai.
Nhưng cô cũng không nghĩ được nhiều, người chủ giảng buổi chiều vừa bước lên đài, giọng nói quen thuộc vang lên nhất thời kéo ánh mắt của cô lại.
“Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện số hai, Trần Thước, cũng là chủ giảng bài buổi chiều hôm nay.”
Dư Điền Điền sợ hãi, nhất thời quay đầu nhìn người đang đứng trên đài kia.
Thân mặc tây trang chân đi giày da, vẻ mặt lịch sự dịu dàng, giơ tay nhấc chân liền có một loại khí chất khác người, ngay cả giọng nói từ microphone truyền tới cũng có một cảm giác tao nhã gạt người đến mức này.
Trần Thước tên đại vương xấu tính độc miệng đang đứng trên đài ra vẻ đạo mạo giả làm người trí thức, đáng sợ hơn là dưới sân khấu một trận vỗ tay không dứt, mọi người đều ồn ào khen ngợi anh đẹp trai.
Dư Điền Điền ở trong lòng mắng không biết bao lần: “Các người phải cảnh giác cao độ mới có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh ta!”
Mà bộ mặt thật này rất nhanh chóng bị lộ ra.
Hôm nay, Trần Thước muốn giảng sâu về kiến thức giải phẫu của khoa ngoại, lại chẳng biết tại sao vừa mở màn anh liền nói tới thực trạng hiện tại một vài nhân viên y tế có kiến thức chuyên môn không chắc, cho nên anh hôm nay muốn nói một chút về những sai lầm trong thao tác kỹ thuật của nhân viên y tế sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bệnh nhân.
Dư Điền Điền bỗng chợt có cảm giác không tốt.
Quả nhiên, lời dạo đầu vừa nói xong, Trần Thước liền khẽ cười nói: “Vì để mọi người hiểu rõ nội dung sắp tới tôi diễn thuyết, sau đây tôi sẽ mời một vị y tá lên phối hợp cùng tôi, biểu diễn cho mọi người xem một vài thao tác kỹ thuật y tế, trong khi cô ấy thực hành tôi sẽ chỉ ra những lỗi sai có thể mắc phải, cùng những chỗ cô ấy làm chưa tốt. Có ai tình nguyện làm với tôi không?”
Vì có cơ hội tiếp xúc với bác sĩ trẻ đẹp trai, đặc biệt hơn đây chính là bác sĩ Trần tuổi trẻ tài cao, toàn hội trường gần như đến 80% y tá đều giơ tay tình nguyện xin làm —— ngay cả Dịch Tiểu Vũ cũng không phải ngoại lệ.
Đương nhiên, Dư Điền Điền tuyệt đối sẽ không giơ tay.
Nhưng giờ đây trong đầu đang có một giọng nói đáng sợ vang lên nhắc nhở cô: cô nghĩ cô không giơ tay anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao?
Giọng nói này còn chưa biến mất, cô liền nghe thấy âm thanh phát ra từ microphone truyền đến thật dịu dàng dễ nghe: “A, vậy thì mời vị y tá ngồi ghế số bảy hàng thứ năm đi!”
Những ánh mắt ngưỡng mộ yêu thích anh ngay lập tức liền chĩa mũi nhọn về phía cô, Dư Điền Điền đầu choáng váng mắt hoa lên, dưới những ánh nhìn hâm mộ và ghen tị kia mà đối diện với cái nhìn của Trần Thước.
Ý tứ trong ánh mắt kia của anh đại khái cũng chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy được …
“Y tá Dư, lần này cô còn có tâm trạng ép tôi ăn chân gà sao?”
Thảm rồi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook