Trần Thước gọi ba ruột mình là Trần tiên sinh, giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng, trong ánh mắt còn hàm chứa địch ý mãnh liệt.

Trong phút chốc, thái độ đó đã chọc giận Trần Diệu Phàm.

Ông nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Trần tiên sinh? Uổng công tôi sinh anh nuôi anh bao năm qua, nay cánh đã cứng cáp, ngay cả bản thân mình mang họ gì cũng quên rồi?”

“Sinh tôi nuôi tôi sao?” Trần Thước vừa nghe thấy thì bật cười, giọng châm biếm, “Tôi thừa nhận ông sinh ra tôi, nhưng ông nói ông nuôi tôi sao? Xin hỏi Trần tiên sinh, ông nuôi tôi ngày nào? Từ lúc tôi sinh ra đến khi rời khỏi căn nhà đó, tôi chỉ nhớ mỗi ngày mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay chăm sóc hai anh em tôi, còn ông cũng chỉ như người qua đường, nơi đó chỉ là nơi ông ngủ hằng đêm, mà ngay cả thế cũng có những ngày ông không về nhà. Sau khi rời khỏi nơi đó, người nuôi tôi cũng chỉ có ông bà Lý. Họ chăm sóc cho tôi khi tôi học cao trung, lên đại học thì sợ tôi không thích ứng được với cuộc sống ở đó nên mỗi tuần đều gọi điện thoại khuyên bảo tôi, mọi chuyện đều không phải do ông Trần Diệu Phàm, xin hỏi ông có tư cách gì nói mình đã nuôi tôi?”

Lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm túc, Trần Thước nói thẳng không khoan nhượng chút nào.

Vẻ mặt Trần Diệu Phàm nhất thời càng thêm khó coi.

Ông giơ tay chỉ vào Trần Thước, “Được, được, cứ coi như anh còn hận tôi, hận tôi không làm tròn trách nhiệm của một người ba, thì đối xử với tôi như vậy. Nhưng Lộ Dao là em gái anh, nó có lỗi với anh khi nào? Năm ấy anh bỏ nhà đi, nó và Hi Hi cũng không cách nhau bao nhiều tuổi, nó đâu biết chuyện những người lớn với nhau? Bây giờ nó sắp kết hôn rồi, anh thân là anh trai lại không thỏa mãn tâm nguyện của nó một chút sao, tạm thời gác lại thành kiến đối với tôi —— “

“Là anh trai?” Trần Thước ngắt lời ông, ánh mắt anh từ từ chuyển hướng về phía Trần Lộ Dao, “Tôi đã từng nói, trước giờ tôi không phải anh trai của cô, tôi cũng không có người em gái nào như cô.”

“Anh…” Trần Lộ Dao giọng nói thực yếu ớt, trong mắt tràn ngập nước mắt như muốn khóc.

Trần Thước lại coi như không thấy.

Anh nhìn Trần Diệu Phàm, nhấn mạnh từng câu từng từ : “Ông hiểu rõ cô ta lắm sao? Ông chắc chắn trong mắt ông cô ta là đứa con gái rất yếu đuối rất đáng thương, rất ỷ lại anh trai Trần Lộ Dao sao? Trước đây ông chưa từng hiểu Hi Hi, cũng chưa từng hiểu tôi, ông cho rằng hôm nay ông có thể hiểu được người con gái mới sống chung một nhà với ông mấy năm thôi sao?”

Vẻ mặt Trần Diệu Phàm cực kỳ khó coi nhưng ông cũng không nói gì.

Trần Thước cười lạnh, ngạo mạn đến vô cùng nói một câu: “Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều với hai người nữa, dù sao cũng chỉ lãng phí nước bọt mà không có ý nghĩa gì. Đi thong thả không tiễn, Trần tiên sinh.”

Anh nhìn về phía trước không thèm chớp mắt đi lướt qua ba mình, trước khi đi còn không quên nắm lấy tay Dư Điền Điền, sải bước đi thẳng qua cửa lớn.

Kẹt, cửa tự động khóa lại, ngăn cách với toàn bộ không gian bên ngoài kia, nhưng lại không thể nào chối bỏ những ràng buộc với những người ngoài kia.

Dư Điền Điền bị anh kéo tay bước nhanh vào thang máy, bóng đèn thang máy sáng ngời chiếu rọi rõ gương mặt người kia, cũng chiếu sáng những góc khuất trong lòng mà anh không muốn người nào biết.

Trần Thước buông tay cô ra, khẽ giọng nói: “Để em phải thấy cảnh xấu hổ rồi.”

Qủa thật, Dư Điền Điền vừa bị một màn vừa rồi bất ngờ đến nói không ra lời, nhưng cô không hề cảm thấy buồn cười, ngược lại trong lòng có một cảm giác gì đó rất khó chịu.

Cô kéo bàn tay anh vừa nắm lại, cúi đầu cảm nhận sức nóng còn dư lại trong lòng bàn tay.

Giờ phút này cô cũng quên mất sự xấu hổ và thẹn thùng vừa nãy.

Cô hỏi anh: “Trần Lộ Dao rốt cuộc là ai vậy?”

Im lặng một lúc lâu, Trần Thước nói giọng cứng nhắc: “Là đứa con riêng của Trần Diệu Phàm và thư ký của ông ta.”

Dư Điền Điền ngẩn người, cô ta đã lớn như vậy…

Trần Thước liếc nhìn cô một cái, xác nhận suy đoán của cô, “Cô ta hơn Hi Hi không nhiều tuổi lắm. Nói cách khác trước khi mẹ tôi sinh Hi Hi ông ta đã ngoại tình rồi.”

Anh cười, dùng giọng điệu rất bình thường chậm rãi nói: “Kể cho em nghe một câu chuyện rất nực cười, khi tôi còn nhỏ rất ngốc, ngốc đến mức không phân biệt được ai là kẻ địch ai là người thân. Lúc đó tôi hơn mười tuổi, Hi Hi vẫn còn nhỏ, Trần Diệu Phàm thường xuyên đưa một con bé gần tuổi Hi Hi về nhà chơi, ông ta nói đó là con gái bạn ông ta, đưa về cùng chơi với Hi Hi cho vui. Khi đó tôi quả thực ngu không ai bằng, đối với Hi Hi tốt bao nhiêu thì đối với cô ta tốt bấy nhiêu, bởi vì tôi rất cám ơn cô ta khi tôi không ở nhà đã cùng chơi với Hi Hi, thậm chí tôi còn đưa cô ta tới công viên vui chơi, đưa cô ta đi ăn. Có đôi khi Hi Hi đi học vẽ, cô ta sẽ chạy theo tôi gọi anh hai, khi đó tôi mềm lòng, khi Hi Hi không ở nhà, toàn bộ tình yêu dành cho nó thì đều cho cô ta cả.”

“Sau này khi mẹ tôi mất, Hi Hi tới Mỹ, khi đó tôi bỗng nhiên phát hiện thế giới của mình đã hoàn toàn bị phá hủy, Trần Diệu Phàm đưa tiểu tam đàng hoàng vào cửa, cùng lúc đó còn mang theo một đứa con riêng.” Anh cười càng ngày càng mất bình tĩnh, gần như giọng nói phát run lên, “Em biết đứa con riêng đó là ai phải không?”

Là Trần Lộ Dao.

Là con bé không hề nhắc nửa chữ về thân phận của mình, giấu diếm anh mười năm đó.

Cô ta tùy ý hưởng thụ tình cảm của người anh trai dành cho em gái, dùng nước mắt của cô ta cướp đi tình yêu của Hi Hi, nay cô ta lại lớn mật đường hoàng bước vào Trần gia, thay thế Hi Hi, quang minh chính đại trở thành con gái của Trần Diệu Phàm.

Gương mặt Trần Thước trắng bệch, ánh mắt âm u không chút ánh sáng.

Anh nói: “Nếu như khi còn bé cô ta không nói nửa chữ về thân phận của mình, tôi có thể nghĩ vì Trần Diệu Phàm đã dặn trước, cô còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bởi vì sợ cho nên đã giấu. Nhưng sau khi cô ta lớn lên cũng không nói câu nào, ngược lại còn lớn mật theo sau tôi gọi anh hai rất thân thiết, em nói xem đó có phải một cô gái rất ngây thơ không?”

Một đứa con gái của tiểu tam, thủ phạm đã phá hoại gia đình anh, lại giấu diếm anh mười năm, lừa anh đối xử tốt với cô.

Sau khi hiểu được chân tướng rõ ràng, anh đã nhiều lần nhớ lại từng chút từng chút chuyện năm đó.

Khi cô ta lần đầu bước vào Trần gia thì nước mắt rơi lã chã nói cho với anh: “Dao Dao không có ba, mẹ nói ba không còn nữa.”

Khi đó cô ta chưa phải Trần Lộ Dao, cũng không dám đánh rắn động cỏ, vô cùng cẩn thận theo sát họ của mẹ, tên là Trương Lộ Dao.

Anh thương vì cô bé từ nhỏ đã mất ba, không có tình yêu của ba vì vậy mà đối xử với cô rất tốt.

Khi anh đưa cô ta tới công viên giải trí thì cô cầm kem ăn rất hạnh phúc mà nói với anh: “Em không có anh trai, em rất hâm mộ Hi Hi có anh trai, anh có thể làm anh trai em không?”

Hai mắt ngây thơ vô tội, trong ánh mắt tràn ngập sự mong mỏi, bảo anh làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cô ta được?

Mãi cho đến khi cô ta mười hai tuổi, vẫn thường xuyên ra vào Trần gia.

Thậm chí cô ta còn cãi nhau với Trần Hi, khi cô khóc chạy ra cửa, nhìn thấy Trần Thước còn ra vẻ kiên cường lau nước mắt, nói là lỗi của bản thân, chính mình đã chọc cho Hi Hi tức giận .

Hôm đó chiếc váy trắng của cô cũng bị Trần Hi bôi màu loang lổ, tóc cũng rối xù, dáng vẻ chật vật.

Trần Hi đuổi theo ngay phía sau nổi giận đùng đùng nói với anh: “Anh bảo chị ta cút đi! Cấm chị ta từ nay về sau không được bao giờ đến nhà chúng ta nữa!”

Trần Thước không rõ tình hình đành hỏi em gái đã xảy ra chuyện gì, chợt Trần Lộ Dao khóc toáng lên nói: “Đều là lỗi của em, cứ ép Hi Hi dạy em vẽ tranh, kết quả là làm hỏng bức tranh cô ấy vừa vẽ xong…”

Trần Hi lên giọng phản bác nói: “Là do chị ta cố ý! Rõ ràng chính chị cố ý đổ màu vẽ vào tranh của tôi!”

Cũng chỉ là một trận cãi nhau của con gái, đương nhiên được Trần Thước đơn giản hóa.

Anh ngăn em gái lại, đầu tiên yêu cầu Trần Lộ Dao nói xin lỗi cô, sau đó yêu cầu cô không giận nữa, bắt tay làm hòa.

Trong mắt anh, em gái dù sao cũng là tiểu công chúa mình cưng chiều trên tay, mà Trần Lộ Dao không có ai cả. Cô không có ba, không có anh chị em, một cô bé trưởng thành trong cô đơn, bất cẩn nên mới trêu chọc Hi Hi, cũng là chuyện đáng được tha thứ .

Nhưng lòng tốt của anh, tình thương của anh, vô tư của anh, toàn bộ mọi thứ đều chứng minh là do anh quá ngây thơ quá ngu ngốc.

Khi Trần Lộ Dao và mẹ cô ta cùng đứng trong đại sảnh Trần gia thì Trần Thước mới bừng tỉnh, thì ra một cô bé từng rất yếu đuối trong mắt anh lại có tâm cơ sâu nặng đến thế, từ một cô bé non nớt ban đầu đã trở thành một con rắn cố gắng giấu diếm bí mật của mình.

Thiếu nữ gian xảo đứng trong phòng khách sang trọng, trong mắt không thể che giấu được niềm vui sướng.

Cô gọi anh hai rất ngọt ngào, giống như trước đây ỷ lại vào anh, rất thích anh.

Nhưng đối với Trần Thước mà nói, cô ta không còn là người bạn cùng chơi với Hi Hi, người em gái nhà bên anh vô tư dành tình cảm yêu quý nữa.



Trần Thước nhắm mắt, xóa đi những ký ức đau thương vừa rồi.

Anh tựa lưng vào mặt tường sáng bóng trong thang máy, cười khổ hỏi Dư Điền Điền đứng bên cạnh: “Thế nào, em cảm thấy rất buồn cười phải không?”

Đáp lại anh không phải lời nói, mà là một bàn tay rất ấm áp.

Bàn tay kia chạm lên lông mi anh, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó là giọng nói êm dịu của chủ nhân vang lên.

Dư Điền Điền nói: “Lông mi anh thật dài.”

Anh không hiểu gì mở to mắt nhìn cô, lại thấy cô cong khóe môi nói: “Nghe nói người có lông mi dài rất thông minh đấy, kỳ thật em cũng cảm thấy như vậy.”

Cửa thang máy chợt mở nhưng không ai bước ra.

Dư Điền Điền đứng tại đó, ngẩng đầu im lặng nhìn anh, “Trong mắt em, anh không ngốc chút nào. Khi có người trăm phương ngàn kế muốn lừa anh, sao anh có thể tiên đoán trước mà ngăn ngừa, phát hiện ra tâm địa hiểm ác của người đó được? “

Ngược lại, anh rất tốt bụng, vô tư, dịu dàng.

Đứng trước tuổi mười bảy – cái tuổi rực rỡ đó, anh đẹp như chàng thiếu niên bước ra từ câu chuyện cổ tích, sẽ chỉ làm người khác cảm động, chứ tuyệt đối không ngốc nghếch chút nào.

“Tốt bụng không phải ngu ngốc, cũng như anh độc miệng không có nghĩa là anh gian xảo ác độc.” Dư Điền Điền khẽ giọng nói, “Có đôi khi, con người ta cần phải rất dụng tâm rất tinh tế, mới có thể phát hiện ra vẻ đẹp nội tâm của con người, đó là sự dịu dàng động lòng người.”

Mà em có thể nhìn thấy sự dịu dàng đó trong con người anh.

Giờ phút này, trong lòng Trần Thước rung động giống như biển động dữ dội, sóng vỗ rào rạt.

Trong mắt Dư Điền Điền chỉ có tin tưởng và khẳng định, lời nói của cô dường như có sức mạnh vô hình, đi thẳng vào lòng anh khiến anh bỗng nhiên có cảm giác thật khó thơ.

Anh chỉ nghe thấy tim mình đập rất mạnh lại rất vang, trước mắt dường như có chút mơ hồ.

“Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn hối hận.” Anh thầm thì, “Vẫn tự trách mình quá ngốc, không thể phát hiện ra cô ta nói dối, nếu như tôi sớm phát hiện ra chuyện đó, mọi việc sẽ không giống ngày hôm nay …”

Anh lẩm bẩm tự nói còn Dư Điền Điền im lặng không lên tiếng theo anh trở về nhà, hai người đi thẳng vào phòng khách mà không hề bật đèn.

Cô ngồi xổm xuống, trong bóng tối mờ mờ hai mắt mở to sáng ngời nhìn anh, khẽ giọng nói: “Không phải lỗi của anh.”

Sau đó cô dang tay, ôm lấy anh, ôm lấy chàng trai của năm mười bảy tuổi ấy, chưa từng lớn lên, cũng chưa từng thoát khỏi bóng ma trong tâm hồn mình.

“Không phải lỗi của anh.” Cô ghé vào vành tai anh lặp lại từng chữ, “Không phải lỗi của anh.”

Một lần lại một lần.

Hotdog đứng xa xa trên hành lang gần cửa ra vào nhìn một màn trong bóng tối, nó cũng không tiến lên quấy rầy.

Cảnh tượng này không được quấy rầy. Bởi vì giây phút này chỉ thuộc về bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương