Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường
-
Chương 8: Chuyện thứ tư: Anh không phải là cá
Phi Ngư, anh vẫn cảm thấy cô đơn chứ?
Dao đứng trước mặt tôi, làm ra vẻ rất tội nghiệp. Theo như Dao nói thì anh đột nhiên phát hiện chiếc ghế mây của tôi ngồi dễ chịu hơn chiếc của mình, nên nằng nặc đòi ngồi chiếc ghế của tôi. Rõ ràng là đang kiếm chuyện mà. Đương nhiên tôi không thèm để ý đến anh làm gì. Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán chừng năm phút, cuối cùng Dao cũng đành phải ấm ức bỏ đi.
Tôi thở phào một cái, quay đầu nhìn Thanh Minh. Anh vẫn lặng lẽ ngồi trong quầy đọc sách như mọi khi, chỉ có điều cuốn sách anh đọc hôm nay có vẻ rất dày. Tôi lén liếc bìa sách, đó là cuốn Khang Hy tự điển. Tôi chẳng biết nói gì, anh tưởng mình là máy scan sao?
Một phút sau, một chú mèo đen ngoao một tiếng rồi nhảy lên đùi tôi, tìm thấy chỗ êm ái liền bắt đầu nằm ườn ra. Anh chàng Dao này thật trẻ con! Sau khi cố xách tai kéo đuôi Dao mà vẫn không ăn thua, tôi đành bỏ cuộc. Dù sao thì ôm một cục lông êm mượt cũng rất sướng tay!
Đêm lặng như tờ, đường phố ngoài kia không một bóng người. Nhìn Dao đang ngủ say trong lòng mình, tôi bỗng nhớ ra một chuyện, một chuyện mà tôi đã quên bẵng từ lâu.
Từ nhỏ đến lớn, số bạn thân của tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, Tô Dương chính là một trong số đó. Cô ấy là bạn đại học của tôi. Chúng tôi rất hợp nhau, cùng thức đêm xem phim, cùng thâu đêm làm đồ án tốt nghiệp. Tính cách của cô ấy phóng khoáng, rất được mọi người yêu quý. Một điều quan trọng là cô ấy xinh đẹp, và quan trọng hơn nữa là cô ấy rất may mắn. Vận xui của tôi không hề lây sang cô ấy chút nào, cho nên tôi rất vui vẻ cùng cô ấy dạo phố, đi chơi mà không hề có cảm giác tội lỗi.
Mùa hè năm thứ ba đại học, Tô Dương và tôi bàn nhau đi du lịch một chuyến, chúng tôi định đến một thị trấn cổ lân cận chơi mấy ngày. Xưa nay cô ấy làm việc rất gọn lẹ, mấy việc lằng nhằng như đặt nhà trọ, mua vé tàu… cô ấy đều làm hết, tôi chỉ cần chuẩn bị hành lý của mình là xong. Nơi đến là một thị trấn nhỏ gần thành phố. Ngồi tàu hỏa hai tiếng, đi ô tô thêm một tiếng, cuối cùng chúng tôi đã đứng trước lối vào thị trấn.
Nơi đây có phong cảnh đặc trưng của vùng sông nước miền Nam, một dòng sông nhỏ chảy vắt ngang thị trấn, người dân sống ven hai bờ sông, cảm giác vô cùng dễ chịu. Có lẽ vì đang là thời gian ngủ trưa nên đường phố rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy bà cụ ngồi trước cửa nhà chuyện trò, thấy chúng tôi, họ cười rất thân thiện, thật khiến người ta cảm thấy ấm lòng biết bao. Thị trấn nhỏ rất nhiều ngõ ngách, Tô Dương vừa đi vừa nhìn ngó để tìm nhà trọ đã đặt trước.
- Chắc là ở trước mặt kia rồi… trên bản đồ chỉ thế. Tiểu Hạ, chúng mình đi lên phía trước một chút nhé! – Tô Dương vừa nhìn tấm bản đồ vẽ tay đơn giản vừa nói với tôi.
Hình như đã đến nơi sâu nhất trong thị trấn, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh. Tôi nhìn dòng nước trong veo – dường như có thể nhìn thấu tận đáy, thong thả trả lời: “Ừ”. Cơ bản là khi có Tô Dương, kẻ mù đường như tôi không có quyền lên tiếng, cứ đi theo cô ấy là được rồi.
Đang lúc lơ đãng, thì tiếng hét của Tô Dương kéo tôi về thực tại, cô ấy phấn khích chỉ xuống mặt nước:
- Tiểu Hạ, cậu nhìn kìa! Dưới nước có thuyền đắm đó!
- Hả? Đúng là có thật cậu ạ.
Tôi rất thích thú, tiến lại gần để nhìn kỹ hơn. Mặt nước chỗ đó tối, có vẻ như chỗ này sâu hơn so với chỗ khác, dưới đáy nước thấp thoáng lộ ra một khe hở đen ngòm, nhìn kỹ bên trong còn có rất nhiều cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại trong khoang thuyền.
Con thuyền xem ra cũng không nhỏ, cấu trúc cũng còn mới, không biết vì sao không có ai vớt nó lên. Tôi đang rất hứng thú nghiên cứu con thuyền đắm này, đột nhiên phát hiện có cái gì đó động đậy. Đó là một tấm vải màu trắng, đang phất phơ dưới nước, giống như quần áo của ai đó trôi xuôi dòng, bị mắc ở chiếc thuyền đắm. Tôi vẫn đang mải suy nghĩ, thì bộ quần áo đó dường như có linh tính, quẫy một cái rồi từ từ động đậy, một đôi tay vươn ra từ ống tay áo, tóm lấy thành chiếc thuyền bị đắm, ngồi lên đó.
- Á!
Tôi kinh hoàng hét lên, hóa ra đó là một con người, chỉ là bởi mái tóc đen dập dềnh trôi nổi trong nước, khiến người ta không nhận ra mà thôi. Người đó ngồi trên mạn thuyền, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc sũng nước, mỉm cười với tôi.
Đó là một người con trai có đôi mắt đa tình, khi cười đem lại cho người ta cảm giác rất “dịu dàng”. Sau tiếng cười đó, anh ta lại lặn xuống nước, mãi lâu sau cũng không thấy ngoi lên. Tôi đợi một lúc, nhưng chẳng nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu cả, không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tôi bèn hỏi Tô Dương:
- Người đó lặn lâu như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, không biết có sao không nhỉ?
Tô Dương nhìn tôi, ngạc nhiên:
- Người nào cơ?
- Thì anh chàng vừa từ thuyền đắm ngoi lên ấy, rất đẹp trai nhé!
- Cậu mê trai đẹp quá hóa điên rồi à? Làm gì có anh chàng nào. Tớ nhìn mãi mà chỉ thấy bóng của một bầy cá thôi – Tô Dương trêu tôi.
Không phải là thứ đó đấy chứ? Tôi cảm nhận được điều gì đó, bèn ngắt chủ đề này.
- Tớ đùa với cậu ấy mà, chúng mình mau đi tìm nhà trọ đi, tớ hơi mệt.
Tô Dương vui vẻ đồng ý, chúng tôi tiếp tục đi tìm nhà trọ.
Nhà trọ gia đình mang tên Song Ngư đó thực ra cũng không xa, nhưng vì tấm biển gỗ ghi tên quán đã bị dây leo bò chằng chịt che mất, cho nên tôi và Tô Dương tìm mãi mà không thấy, phải gọi hai cuộc điện thoại mới tìm được tới nơi.
Đó là một căn nhà hai tầng xinh xắn, đẹp mắt, phòng mà chúng tôi đặt trước nằm trên tầng hai, khi lên phòng phải đi qua chiếc cầu thang kiểu dáng cũ kỹ. Khi chúng tôi tới, mùa du lịch đã qua, nhưng trên tầng hai vẫn kín phòng. Theo như chủ nhà trọ nói thì khách đều là nữ sinh ở các trường đại học lân cận đến đây chơi, cách nói này thật khiến người ta an tâm.
Chủ nhà trọ là một chàng trai, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ tao nhã, có đôi mắt phượng rất đẹp. Đôi mắt ấy luôn làm như vô tình liếc bạn một cái, rồi nhanh như chớp lại lảng đi. Khi gặp hắn, tôi bỗng có một cảm giác khó gọi tên, rõ ràng đó là một gương mặt xa lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhìn sang Tô Dương, trong lòng tôi than thầm “Xong rồi, con bé này chắc đến tám phần là đã rơi vào bẫy mất rồi!”. Người theo đuổi Tô Dương rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến một ai cả. Ánh mắt long lanh của Tô Dương khi nhìn người đàn ông này thì trước nay tôi chưa từng nhìn thấy.
Tình yêu choáng ngợp khiến Tô Dương có biểu hiện giống như bao cô gái bình thường khác.
- Tiểu Hạ, cậu thấy bộ quần áo này của tớ có đẹp không? Đi với chiếc túi này có kỳ quặc không?
Sau khi cô ấy hỏi tôi đến lần thứ n, cuối cùng tôi không chịu được bèn hỏi:
- Tô Tô? Không phải cậu thích anh ta thật đấy chứ?
Câu trả lời của cô ấy đúng như tôi dự đoán.
- Đương nhiên là thích thật chứ! Bản cô nương cuối cùng đã hiểu thế nào là tình yêu sét đánh, ha ha!
- Cậu không định sống ở đây lâu dài đấy chứ? – Tôi dè dặt hỏi.
- Cứ ở lại trước đã rồi tính sau, dù sao tiền thuê phòng cũng không đắt. Lúc nào cậu không muốn ở nữa, tớ sẽ đưa cậu về, chịu không?
“Lẽ nào cậu còn định quay lại tìm hắn?” – Tôi nuốt vội câu hỏi này xuống bụng. Bởi vì Tô Dương đã trang điểm rất đẹp, vội vã chuẩn bị xuống lầu.
Tôi ngẩn ra một lát, rồi vội chạy theo, nhét vào tay cô ấy một chiếc bùa nhỏ.
- Cái gì thế? – Cô ấy hỏi.
- Bùa bình an thôi, đi ra ngoài đeo vào sẽ tốt hơn – Tôi hơi ngại ngùng.
Thực ra đây là một tấm bùa do sư đệ đưa cho tôi để đuổi tà ma, không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy cần phải đưa nó cho Tô Dương.
- Thật à? – Cô ấy nhìn một lát, rồi nhét nó vào trong túi – Chúng ta đi ăn cơm thôi!
Phòng khách dưới lầu rất lớn, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Ông chủ đích thân xuống bếp, làm vài món như canh, súp lơ xào, đậu khô xào thịt, trứng bắc thảo đậu phụ, còn có bát canh trứng phù dung, mùi vị rất ngon và màu sắc rất bắt mắt. Tô Dương nhiệt tình mời hắn cùng ngồi ăn, nhưng hắn chỉ một mực lắc đầu. Tô Dương đành từ bỏ ý định đó. Đúng là hắn nấu ăn rất ngon, bây giờ rất hiếm đàn ông vừa đẹp trai lại vừa nấu ăn giỏi như thế.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương dường như bám lấy hắn cả ngày. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô ấy, tôi hiểu rằng cần phải dành không gian riêng cho họ. Vì thế hầu hết thời gian tôi đều dạo chơi loăng quăng ở bên ngoài. May mà thị trấn cổ này có rất nhiều nơi thú vị, nên tôi không hề cảm thấy chán chường, quả là không bõ công đến đây.
Thị trấn này rất ít thanh niên, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy những bà cụ ngồi ngoài hiên nhà nói chuyện phiếm, có lẽ những người trẻ đều đã đi làm ăn xa. Thực ra đối với đám thanh niên, một thị trấn cổ như thế này cũng yên tĩnh quá.
Hơn nữa, qua mấy ngày dạo chơi, tôi phát hiện một chuyện rất lạ lùng, đó là thị trấn này không có mèo. Một con cũng không có, không chỉ là mèo nhà nuôi, đến mèo hoang cũng không thấy bóng dáng con nào. Điều này hơi kỳ lạ, vì các bà già đều thích nuôi mèo, mà cho dù không ai nuôi thì đáng lẽ cũng phải có vài con mèo hoang chứ? Nhưng ở đây tôi tuyệt nhiên không tìm thấy một con mèo nào. Với những người khác đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, có lẽ chỉ có người yêu mèo như tôi mới thấy đó là điều bất thường chăng?
Tôi bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, thong thả dạo bước, bất giác đi đến nơi đã phát hiện ra con thuyền đắm vào hôm đầu tiên đến thị trấn này. Xung quanh rất tĩnh lặng, sự yên tĩnh của nơi đây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút ngộp thở. Tôi hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được cơn tò mò, tôi bèn lấy hết dũng khí nhìn xuống nước. Nước trong leo lẻo, có thể nhìn xuống tận đáy sâu. Tôi chỉ thấy từng bầy cá nhỏ bơi qua bơi lại, còn mảnh vải trắng mà tôi trông thấy hôm đó thì hôm nay lại tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng đâu cả. Tôi định thần lại, nơi đây chẳng có mảy may dấu hiệu nào báo trước sắp có sự chẳng lành cả, có lẽ hôm đó đúng là tôi bị ảo giác chăng? Mà khi ở cùng Tô Dương, hình như tôi chưa bao giờ gặp phải những thứ đó thì phải.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cười mình yếu bóng vía, rồi lại nghĩ “Mình đến đây là để du lịch cơ mà, nên vui vẻ thoải mái mới phải chứ!”. Tôi đi men theo bậc thang lát đá xanh bên bờ sông đến một thềm đá bên cạnh dòng nước. Đây là nơi cánh phụ nữ giặt giũ quần áo lúc thường ngày. Những tảng đá xanh bị thời gian mài mòn trở nên trơn nhẵn, sáng lóa, một đàn cá nhỏ đang tụ lại gần chỗ nước nông ở bên mé cầu đá, giống như đi hội, trông rất vui mắt. Tôi vui vẻ đưa tay khỏa xuống dòng nước, giữa ngày hè oi bức, cảm giác nước ùa vào tay mát lạnh thật là dễ chịu.
Nhưng tôi không thể tiếp tục thích thú nghịch nước được nữa, vì tay tôi đã bị một bàn tay tóm chặt.
Một chàng trai đột nhiên từ dưới nước nhô lên tóm chặt lấy tay tôi, tay của anh ta trơn tuột và lạnh lẽo, rõ ràng trông rất yếu ớt, nhưng tôi lại không thể thoát ra được.
Chàng trai đó một tay chống má, còn tay kia thì nhàn tản tóm lấy tôi. Anh ta hơi ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhìn tôi cười tít.
- Em tìm tôi à? – Anh ta hỏi.
Tôi không thể trả lời, cho dù đúng là vừa nãy tôi có ý tìm anh ta. Giống yêu quái – hễ cất lời tiếp chuyện nó là nó sẽ bám lấy mình – nguyên tắc này tôi rất rõ.
Tôi im lặng, anh ta vẫn điềm nhiên tiếp tục bắt chuyện với tôi:
- Em đến muộn quá, anh nghĩ em sẽ tìm anh sớm hơn chứ?
Tôi không nói gì.
- Anh ở đây rất cô đơn, còn em thì sao? Em có cô đơn không?
Câu sau đó hẳn sẽ là “Em ở bên anh nhé!”. Trước những lời như vậy của yêu quái, bạn nhất định không được trả lời, vì hễ đáp lại là coi như bạn xong đời. Nếu kiên quyết giữ im lặng mãi thì anh ta cũng sẽ phải chịu thua thôi. Tôi len lén sờ chiếc bùa trừ tà mà sư đệ đưa cho đang để ở trong túi, động tác thật khẽ khàng.
- Nếu cô đơn, anh sẽ chơi cùng em nhé?
- Hả?
Yêu quái này không nói như thông thường, mà lại đổi sang cách nói khác, khiến tôi có chút ngỡ ngàng, thế là buột miệng thốt lên. Gay rồi! Tôi bèn móc lá bùa trong túi ra, rồi dán bừa lên mặt anh ta.
Anh ta không thả tay tôi ra, cũng không nhúc nhích.
Bùa có tác dụng rồi ư? Tôi cẩn thận gỡ tay anh ta ra, định chuồn đi, nhưng đáng tiếc là chưa kịp chuồn thì cánh tay kia của tôi lại bị anh ta túm được. Anh ta ung dung gỡ lá bùa xuống, cười tươi roi rói, còn tôi thì thấy toàn thân lạnh toát.
- Cô bé, càng lúc anh càng thấy hứng thú với em đấy!
Bùa chú hoàn toàn không có tác dụng, chứng tỏ anh ta không còn là một yêu tinh tầm thường, và cũng gián tiếp chứng tỏ một vấn đề, đó là tôi đang lâm vào một tình thế vô cùng nguy hiểm.
Anh ta giơ mảnh giấy màu vàng đã rách lên, rồi thản nhiên vứt xuống, bàn tay kia lại vuốt lên mặt tôi:
- Nào, có cần thử nữa không? Thử lá bùa nào có tác dụng ấy.
Răng tôi đã va vào nhau lập cập, anh ta cười càng đẹp thì tôi càng sợ. Những thứ đẹp đẽ luôn luôn chứa đựng sự nguy hiểm, điều này đúng với cả con người lẫn yêu quái.
Bàn tay vuốt mặt tôi hơi mạnh, trong đôi mắt đa tình kia không hề toát lên sự vui vẻ nào, cho dù anh ta thực sự đang cười.
- Chơi cùng anh một lúc nhé? – Anh ta nói.
Chưa kịp kêu lên, tôi đã bị ngã xuống nước sâu. Thậm chí tôi còn nhìn thấy người qua lại trên bờ sông, rõ ràng họ không trông thấy tôi. Ở một nơi vắng vẻ như thế này, chẳng có ai biết rằng tôi bị rơi xuống nước, đến khi Tô Dương nhớ tôi thì e là trời đã tối, lúc đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi.
Cho dù ông nội đã dốc hết tâm huyết, nhưng lẽ nào tôi cũng chỉ có thể sống đến bây giờ thôi sao?
Một đôi tay đặt lên eo toi, kéo tôi chìm sâu xuống nước. Mắt tôi mở trừng trừng nhìn ánh sáng trên đầu càng lúc càng xa dần. Xung quanh tối om, sự sợ hãi không tên khiến tôi nhắm chặt mắt lại. Không biết đã chìm xuống bao lâu, cuối cùng anh ta cũng dừng lại. Trong bóng tối, chân của tôi chạm phải mặt đất rắn chắc.
Tôi có phần không dám tin, vội mở choàng mắt ra, cảnh tượng trước mặt càng khiến tôi càng kinh ngạc hơn nữa.
Đây là một nơi rất rộng rãi, bàn đá ghế đá đủ mọi kiểu dáng giản đơn, những bức tường đá xung quanh đều phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến nơi nằm sâu dưới đáy nước này sáng lên như một căn nhà bình thường.
Đương nhiên là bên trong một căn nhà bình thường thì sẽ không thể có nhiều cá bơi qua bơi lại như thế này, nếu có thì cũng nằm trong bể cá.
Có vẻ như nơi này giống một bể cá lớn trong bảo tàng thủy cung hơn.
Tôi nhớ ra mình bị lôi xuống nước nhưng hoàn toàn không có cảm giác bị ngạt nước, không nén được tò mò, tôi bèn giơ tay ra xung quanh khua thử. Tay tôi tóm phải một đám rong rêu, đúng là đang ở trong nước, vậy mà tôi lại không bị chết đuối, có lẽ là do người đang ở bên cạnh tôi đây. Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Tôi vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, thế nhưng lại không biết người này nghĩ gì. Tôi liền len lén dòm xuống chân anh ta một cái. Đó là một cặp chân rất đẹp, dài và thẳng tắp, không hề có đuôi cá như tôi tưởng. Xem ra anh ta không phải là người cá. Mà nghĩ lại thì, chỉ có người đọc quá nhiều truyện cổ tích mới cho rằng ở một con sông nhỏ xíu như thế này có người cá thôi.
Vậy rốt cuộc anh ta là cái gì? Đã rơi vào tay đối phương, dẫu có chết cũng phải chết cho minh bạch. Tôi hỏi thẳng:
- Anh là cái gì vậy?
Nhất thời chẳng nghe thấy câu trả lời của anh ta, tôi lại hỏi tiếp:
- Anh là yêu tinh cá sao?
- Anh ư? Anh là cái gì đây? Trước đây, trong suốt một thời gian dài, anh nghĩ mình là cá. Nhưng sau đó anh dần dần phát hiện, anh và cá không giống nhau. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ anh là người. Nhưng anh và họ cũng không giống nhau. Anh đã thử tìm người chơi cùng mình, nhưng các cô gái hễ nhìn thấy anh là kêu lên thất thanh, sau đó chạy trốn biệt tăm. Cho dù anh có bắt họ lại, họ cũng không thể ở lại nơi này giống anh, chẳng được bao lâu họ đã chết đi. Chính vì vậy, anh cũng không phải là người.
Anh ta dựa vào một vách vô hình nào đó của bể cá, buồn bã hỏi tôi:
- Có phải anh thảm hại lắm phải không? Đến bản thân mình là cái gì cũng không biết.
Mái tóc dài của anh ta dập dềnh thả trôi trong nước, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài đó tràn ngập một cảm xúc chẳng nói rõ được thành lời. Trông anh ta có nét gì đó của trẻ thơ.
Trong giây lát, tôi không thể tìm được lời nào để trả lời anh ta.
Với một yêu quái đã đánh mất chình mình, phải nói với anh ta như thế nào đây?
Giọng nói của anh ta vẫn tiếp tục vang lên bên tai tôi, dịu dàng và phiêu diêu:
- Anh cảm thấy hình như mình luôn ở trong một giấc mơ, trong mơ anh là một chú cá, bơi qua bơi lại trong làn nước trong vắt, tự do tự tại biết bao. Có lúc anh cũng nằm mơ thấy những giấc mơ khác, trong mơ anh lại giống những người trên bờ, đi lại bằng đôi chân, có bạn bè và người thân. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại trở thành anh – một người chẳng ai biết đến. Rốt cuộc giấc mơ nào mới là thực? Hay là, chính lúc này đây mới là anh đang mơ?
Anh ta bơi qua bơi lại bên cạnh tôi, hai tay vuốt ve cổ tôi.
- Này, em cho anh biết đi, hiện tại anh đang tỉnh hay đang mơ?
Tôi vẫn không thể trả lời.
Rốt cuộc hiện tại là mộng cảnh, hay là hiện thực? Tôi cũng mơ hồ. Xét cho cùng, dưới nước – nơi tôi đang đứng là mộng cảnh, hay trên mặt đất mới là mộng cảnh?
Trong đầu tôi chợt nhớ tới điển cố “Trang Chu mộng hồ điệp”[1]. Cho dù hàng nghìn năm trước Trang Chu đã nằm mơ ra sao, thì trước mắt, tôi cũng không thể nằm mơ được, tôi không thể để mình bị anh ta mê hoặc. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tôi liền đổi chủ đề.
[1] Trong sách Trang Tử có viết: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hóa”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê). (ND)
- Thế anh tên là gì?
- Anh tên là gì ư? – Anh ta nghĩ rất lâu, cuối cùng nói rằng không nhớ nữa.
Một tên yêu quái đến tên mình cũng không nhớ nổi, khiến tôi không khỏi cảm thấy thương xót.
- Vậy tôi đặt cho anh một cái tên nhé, có được không?
Khi tôi hỏi anh ta như vậy, có hai từ đã nằm sẵn ở cửa miệng, chỉ chực vọt ra ngoài. Anh ta hơi trợn mắt, có lẽ do không ngờ tôi nói vậy, rồi mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
- Vậy thì gọi là Phi Ngư đi.
Cái tên này cực kỳ hợp với anh ta, thậm chí tôi còn thấy hơi khoái chí.
- Phi Ngư, Phi Ngư – Anh ta khẽ nhắc đi nhắc lại.
Anh không phải là cá, sao biết được cá vui.
Anh không phải là tôi, sao biết được tôi không biết cá vui?[2]
[2] Trích trong Trang Tử, thiên Thu thủy. (ND)
Trong đôi mắt của anh ta lóe lên thứ ánh sáng lạ thường:
- Từ lâu lắm rồi, dường như anh cũng đã từng có những lời đối thoại như thế này.
- Hả?
- Ánh trăng hôm đó sáng vằng vặc, bọn anh ngắm trăng bên bờ sông, nhìn cá bơi dưới nước, có người cũng đã nói câu này. Đúng thế, anh nhớ ra rồi, cũng nói câu này.
- Có người? – Tôi hỏi – Là ai thế?
Anh ta lại lắc đầu, không nhớ nữa.
Đúng là không biết phải làm sao với một yêu quái mà cái gì cũng không nhớ nổi. Nhưng việc anh ta chấp nhận cái tên Phi Ngư này, khiến tôi ít nhiều cũng được an ủi.
- Nào, em chơi cùng anh một lát nhé!
Hình như anh ta đã dứt khỏi vấn đề triết học “Mộng cảnh hay là Hiện thực”, để trở về với người sống rồi.
- Anh định làm gì tôi?
Đến nước này mà tôi vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, đúng là vô cùng phục bản thân. Phi Ngư hình như rất vui, dịu dàng gỡ đám rong vương trên mặt tôi ra.
- Đương nhiên là muốn em chơi cùng anh rồi, ở một mình thực ra buồn chán lắm.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Tôi lùi lại một bước, né bàn tay của anh ta.
“Em chẳng có cửa nào khác để mà lựa chọn đâu” – Ánh mắt anh ta truyền đến tôi thông tin này. Tôi ngồi ngây như phỗng trên chiếc ghế đá, đầu u u mê mê. Đừng đùa! Cứ thế này thì tôi chết thật là cái chắc!
- Nhưng tôi không phải là cá! – Câu nói bật ra trong vô thức.
- Anh cũng không phải là cá! – Anh chàng đó nhìn tôi cười tít mắt, không một chút nhượng bộ.
Dẫu thế nào cũng chỉ có một con đường chết, tôi dứt khoát phải nói rõ ràng với anh ta:
- Tôi là người, không phải cá, tôi không thích ở dưới nước.
Sắc mặt Phi Ngư không còn vẻ dễ chịu như lúc ban đầu, nhưng anh ta vẫn cười. Nụ cười cực kỳ dịu dàng, đôi mắt đa tình long lanh im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một câu nào.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, tôi không khỏi cảm thấy run sợ. Liệu anh ta có cáu tiết, mà bóp chết tôi ngay bây giờ không? Nhưng anh ta chẳng làm gì cả, chỉ thở dài thườn thượt, rồi hỏi tôi:
- Nếu như anh gọi em, em còn đến gặp anh nữa không?
“Có ngốc thì mới đến” – Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
Phi Ngư nhìn tôi rồi lại thở dài, đưa tay áp lên mắt tôi. Bàn tay đó áp xuống mắt tôi hơi mạnh, khiến tôi cảm nhận được cảm giác buốt nhói của sự lạnh lẽo cùng với bóng tối. Vài giây sau đó, bóng tối đã bị ánh sáng thay thế.
Tôi mở mắt ra, trước mặt là thềm đá lúc trước, dưới chân là nước chảy róc rách, nông đến mức có thể nhìn thấu đáy, ánh mặt trời bao trùm trên cơ thể, ấm áp biết bao. Tất cả đều vẫn rất bình thường. Tôi đưa tay sờ thử quần áo của mình, khô coong, một giọt nước cũng chẳng có. Căn nhà đá dưới nước, chàng trai có đôi mắt đa tình cùng với tất cả những chuyện vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng mà thôi.
Nhưng tôi biết chắc chắn không phải mình nằm mơ, bởi vì đôi dép lê của tôi vẫn còn vương lại mấy sợi rêu, thậm chí nó vẫn còn ẩm ướt, giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên vậy. Mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, tựa như nỗi sợ bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó trồi lên khỏi mặt nước. Nếu bị bắt trở lại, liệu tôi còn có thể thoát lên lần nữa được không? Không dám nghĩ tiếp nữa, tôi bước thấp bước cao rời khỏi nơi đó như chạy trốn.
Dao đứng trước mặt tôi, làm ra vẻ rất tội nghiệp. Theo như Dao nói thì anh đột nhiên phát hiện chiếc ghế mây của tôi ngồi dễ chịu hơn chiếc của mình, nên nằng nặc đòi ngồi chiếc ghế của tôi. Rõ ràng là đang kiếm chuyện mà. Đương nhiên tôi không thèm để ý đến anh làm gì. Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán chừng năm phút, cuối cùng Dao cũng đành phải ấm ức bỏ đi.
Tôi thở phào một cái, quay đầu nhìn Thanh Minh. Anh vẫn lặng lẽ ngồi trong quầy đọc sách như mọi khi, chỉ có điều cuốn sách anh đọc hôm nay có vẻ rất dày. Tôi lén liếc bìa sách, đó là cuốn Khang Hy tự điển. Tôi chẳng biết nói gì, anh tưởng mình là máy scan sao?
Một phút sau, một chú mèo đen ngoao một tiếng rồi nhảy lên đùi tôi, tìm thấy chỗ êm ái liền bắt đầu nằm ườn ra. Anh chàng Dao này thật trẻ con! Sau khi cố xách tai kéo đuôi Dao mà vẫn không ăn thua, tôi đành bỏ cuộc. Dù sao thì ôm một cục lông êm mượt cũng rất sướng tay!
Đêm lặng như tờ, đường phố ngoài kia không một bóng người. Nhìn Dao đang ngủ say trong lòng mình, tôi bỗng nhớ ra một chuyện, một chuyện mà tôi đã quên bẵng từ lâu.
Từ nhỏ đến lớn, số bạn thân của tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, Tô Dương chính là một trong số đó. Cô ấy là bạn đại học của tôi. Chúng tôi rất hợp nhau, cùng thức đêm xem phim, cùng thâu đêm làm đồ án tốt nghiệp. Tính cách của cô ấy phóng khoáng, rất được mọi người yêu quý. Một điều quan trọng là cô ấy xinh đẹp, và quan trọng hơn nữa là cô ấy rất may mắn. Vận xui của tôi không hề lây sang cô ấy chút nào, cho nên tôi rất vui vẻ cùng cô ấy dạo phố, đi chơi mà không hề có cảm giác tội lỗi.
Mùa hè năm thứ ba đại học, Tô Dương và tôi bàn nhau đi du lịch một chuyến, chúng tôi định đến một thị trấn cổ lân cận chơi mấy ngày. Xưa nay cô ấy làm việc rất gọn lẹ, mấy việc lằng nhằng như đặt nhà trọ, mua vé tàu… cô ấy đều làm hết, tôi chỉ cần chuẩn bị hành lý của mình là xong. Nơi đến là một thị trấn nhỏ gần thành phố. Ngồi tàu hỏa hai tiếng, đi ô tô thêm một tiếng, cuối cùng chúng tôi đã đứng trước lối vào thị trấn.
Nơi đây có phong cảnh đặc trưng của vùng sông nước miền Nam, một dòng sông nhỏ chảy vắt ngang thị trấn, người dân sống ven hai bờ sông, cảm giác vô cùng dễ chịu. Có lẽ vì đang là thời gian ngủ trưa nên đường phố rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy bà cụ ngồi trước cửa nhà chuyện trò, thấy chúng tôi, họ cười rất thân thiện, thật khiến người ta cảm thấy ấm lòng biết bao. Thị trấn nhỏ rất nhiều ngõ ngách, Tô Dương vừa đi vừa nhìn ngó để tìm nhà trọ đã đặt trước.
- Chắc là ở trước mặt kia rồi… trên bản đồ chỉ thế. Tiểu Hạ, chúng mình đi lên phía trước một chút nhé! – Tô Dương vừa nhìn tấm bản đồ vẽ tay đơn giản vừa nói với tôi.
Hình như đã đến nơi sâu nhất trong thị trấn, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh. Tôi nhìn dòng nước trong veo – dường như có thể nhìn thấu tận đáy, thong thả trả lời: “Ừ”. Cơ bản là khi có Tô Dương, kẻ mù đường như tôi không có quyền lên tiếng, cứ đi theo cô ấy là được rồi.
Đang lúc lơ đãng, thì tiếng hét của Tô Dương kéo tôi về thực tại, cô ấy phấn khích chỉ xuống mặt nước:
- Tiểu Hạ, cậu nhìn kìa! Dưới nước có thuyền đắm đó!
- Hả? Đúng là có thật cậu ạ.
Tôi rất thích thú, tiến lại gần để nhìn kỹ hơn. Mặt nước chỗ đó tối, có vẻ như chỗ này sâu hơn so với chỗ khác, dưới đáy nước thấp thoáng lộ ra một khe hở đen ngòm, nhìn kỹ bên trong còn có rất nhiều cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại trong khoang thuyền.
Con thuyền xem ra cũng không nhỏ, cấu trúc cũng còn mới, không biết vì sao không có ai vớt nó lên. Tôi đang rất hứng thú nghiên cứu con thuyền đắm này, đột nhiên phát hiện có cái gì đó động đậy. Đó là một tấm vải màu trắng, đang phất phơ dưới nước, giống như quần áo của ai đó trôi xuôi dòng, bị mắc ở chiếc thuyền đắm. Tôi vẫn đang mải suy nghĩ, thì bộ quần áo đó dường như có linh tính, quẫy một cái rồi từ từ động đậy, một đôi tay vươn ra từ ống tay áo, tóm lấy thành chiếc thuyền bị đắm, ngồi lên đó.
- Á!
Tôi kinh hoàng hét lên, hóa ra đó là một con người, chỉ là bởi mái tóc đen dập dềnh trôi nổi trong nước, khiến người ta không nhận ra mà thôi. Người đó ngồi trên mạn thuyền, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc sũng nước, mỉm cười với tôi.
Đó là một người con trai có đôi mắt đa tình, khi cười đem lại cho người ta cảm giác rất “dịu dàng”. Sau tiếng cười đó, anh ta lại lặn xuống nước, mãi lâu sau cũng không thấy ngoi lên. Tôi đợi một lúc, nhưng chẳng nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu cả, không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tôi bèn hỏi Tô Dương:
- Người đó lặn lâu như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, không biết có sao không nhỉ?
Tô Dương nhìn tôi, ngạc nhiên:
- Người nào cơ?
- Thì anh chàng vừa từ thuyền đắm ngoi lên ấy, rất đẹp trai nhé!
- Cậu mê trai đẹp quá hóa điên rồi à? Làm gì có anh chàng nào. Tớ nhìn mãi mà chỉ thấy bóng của một bầy cá thôi – Tô Dương trêu tôi.
Không phải là thứ đó đấy chứ? Tôi cảm nhận được điều gì đó, bèn ngắt chủ đề này.
- Tớ đùa với cậu ấy mà, chúng mình mau đi tìm nhà trọ đi, tớ hơi mệt.
Tô Dương vui vẻ đồng ý, chúng tôi tiếp tục đi tìm nhà trọ.
Nhà trọ gia đình mang tên Song Ngư đó thực ra cũng không xa, nhưng vì tấm biển gỗ ghi tên quán đã bị dây leo bò chằng chịt che mất, cho nên tôi và Tô Dương tìm mãi mà không thấy, phải gọi hai cuộc điện thoại mới tìm được tới nơi.
Đó là một căn nhà hai tầng xinh xắn, đẹp mắt, phòng mà chúng tôi đặt trước nằm trên tầng hai, khi lên phòng phải đi qua chiếc cầu thang kiểu dáng cũ kỹ. Khi chúng tôi tới, mùa du lịch đã qua, nhưng trên tầng hai vẫn kín phòng. Theo như chủ nhà trọ nói thì khách đều là nữ sinh ở các trường đại học lân cận đến đây chơi, cách nói này thật khiến người ta an tâm.
Chủ nhà trọ là một chàng trai, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ tao nhã, có đôi mắt phượng rất đẹp. Đôi mắt ấy luôn làm như vô tình liếc bạn một cái, rồi nhanh như chớp lại lảng đi. Khi gặp hắn, tôi bỗng có một cảm giác khó gọi tên, rõ ràng đó là một gương mặt xa lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhìn sang Tô Dương, trong lòng tôi than thầm “Xong rồi, con bé này chắc đến tám phần là đã rơi vào bẫy mất rồi!”. Người theo đuổi Tô Dương rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến một ai cả. Ánh mắt long lanh của Tô Dương khi nhìn người đàn ông này thì trước nay tôi chưa từng nhìn thấy.
Tình yêu choáng ngợp khiến Tô Dương có biểu hiện giống như bao cô gái bình thường khác.
- Tiểu Hạ, cậu thấy bộ quần áo này của tớ có đẹp không? Đi với chiếc túi này có kỳ quặc không?
Sau khi cô ấy hỏi tôi đến lần thứ n, cuối cùng tôi không chịu được bèn hỏi:
- Tô Tô? Không phải cậu thích anh ta thật đấy chứ?
Câu trả lời của cô ấy đúng như tôi dự đoán.
- Đương nhiên là thích thật chứ! Bản cô nương cuối cùng đã hiểu thế nào là tình yêu sét đánh, ha ha!
- Cậu không định sống ở đây lâu dài đấy chứ? – Tôi dè dặt hỏi.
- Cứ ở lại trước đã rồi tính sau, dù sao tiền thuê phòng cũng không đắt. Lúc nào cậu không muốn ở nữa, tớ sẽ đưa cậu về, chịu không?
“Lẽ nào cậu còn định quay lại tìm hắn?” – Tôi nuốt vội câu hỏi này xuống bụng. Bởi vì Tô Dương đã trang điểm rất đẹp, vội vã chuẩn bị xuống lầu.
Tôi ngẩn ra một lát, rồi vội chạy theo, nhét vào tay cô ấy một chiếc bùa nhỏ.
- Cái gì thế? – Cô ấy hỏi.
- Bùa bình an thôi, đi ra ngoài đeo vào sẽ tốt hơn – Tôi hơi ngại ngùng.
Thực ra đây là một tấm bùa do sư đệ đưa cho tôi để đuổi tà ma, không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy cần phải đưa nó cho Tô Dương.
- Thật à? – Cô ấy nhìn một lát, rồi nhét nó vào trong túi – Chúng ta đi ăn cơm thôi!
Phòng khách dưới lầu rất lớn, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Ông chủ đích thân xuống bếp, làm vài món như canh, súp lơ xào, đậu khô xào thịt, trứng bắc thảo đậu phụ, còn có bát canh trứng phù dung, mùi vị rất ngon và màu sắc rất bắt mắt. Tô Dương nhiệt tình mời hắn cùng ngồi ăn, nhưng hắn chỉ một mực lắc đầu. Tô Dương đành từ bỏ ý định đó. Đúng là hắn nấu ăn rất ngon, bây giờ rất hiếm đàn ông vừa đẹp trai lại vừa nấu ăn giỏi như thế.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương dường như bám lấy hắn cả ngày. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô ấy, tôi hiểu rằng cần phải dành không gian riêng cho họ. Vì thế hầu hết thời gian tôi đều dạo chơi loăng quăng ở bên ngoài. May mà thị trấn cổ này có rất nhiều nơi thú vị, nên tôi không hề cảm thấy chán chường, quả là không bõ công đến đây.
Thị trấn này rất ít thanh niên, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy những bà cụ ngồi ngoài hiên nhà nói chuyện phiếm, có lẽ những người trẻ đều đã đi làm ăn xa. Thực ra đối với đám thanh niên, một thị trấn cổ như thế này cũng yên tĩnh quá.
Hơn nữa, qua mấy ngày dạo chơi, tôi phát hiện một chuyện rất lạ lùng, đó là thị trấn này không có mèo. Một con cũng không có, không chỉ là mèo nhà nuôi, đến mèo hoang cũng không thấy bóng dáng con nào. Điều này hơi kỳ lạ, vì các bà già đều thích nuôi mèo, mà cho dù không ai nuôi thì đáng lẽ cũng phải có vài con mèo hoang chứ? Nhưng ở đây tôi tuyệt nhiên không tìm thấy một con mèo nào. Với những người khác đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, có lẽ chỉ có người yêu mèo như tôi mới thấy đó là điều bất thường chăng?
Tôi bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, thong thả dạo bước, bất giác đi đến nơi đã phát hiện ra con thuyền đắm vào hôm đầu tiên đến thị trấn này. Xung quanh rất tĩnh lặng, sự yên tĩnh của nơi đây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút ngộp thở. Tôi hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được cơn tò mò, tôi bèn lấy hết dũng khí nhìn xuống nước. Nước trong leo lẻo, có thể nhìn xuống tận đáy sâu. Tôi chỉ thấy từng bầy cá nhỏ bơi qua bơi lại, còn mảnh vải trắng mà tôi trông thấy hôm đó thì hôm nay lại tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng đâu cả. Tôi định thần lại, nơi đây chẳng có mảy may dấu hiệu nào báo trước sắp có sự chẳng lành cả, có lẽ hôm đó đúng là tôi bị ảo giác chăng? Mà khi ở cùng Tô Dương, hình như tôi chưa bao giờ gặp phải những thứ đó thì phải.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cười mình yếu bóng vía, rồi lại nghĩ “Mình đến đây là để du lịch cơ mà, nên vui vẻ thoải mái mới phải chứ!”. Tôi đi men theo bậc thang lát đá xanh bên bờ sông đến một thềm đá bên cạnh dòng nước. Đây là nơi cánh phụ nữ giặt giũ quần áo lúc thường ngày. Những tảng đá xanh bị thời gian mài mòn trở nên trơn nhẵn, sáng lóa, một đàn cá nhỏ đang tụ lại gần chỗ nước nông ở bên mé cầu đá, giống như đi hội, trông rất vui mắt. Tôi vui vẻ đưa tay khỏa xuống dòng nước, giữa ngày hè oi bức, cảm giác nước ùa vào tay mát lạnh thật là dễ chịu.
Nhưng tôi không thể tiếp tục thích thú nghịch nước được nữa, vì tay tôi đã bị một bàn tay tóm chặt.
Một chàng trai đột nhiên từ dưới nước nhô lên tóm chặt lấy tay tôi, tay của anh ta trơn tuột và lạnh lẽo, rõ ràng trông rất yếu ớt, nhưng tôi lại không thể thoát ra được.
Chàng trai đó một tay chống má, còn tay kia thì nhàn tản tóm lấy tôi. Anh ta hơi ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhìn tôi cười tít.
- Em tìm tôi à? – Anh ta hỏi.
Tôi không thể trả lời, cho dù đúng là vừa nãy tôi có ý tìm anh ta. Giống yêu quái – hễ cất lời tiếp chuyện nó là nó sẽ bám lấy mình – nguyên tắc này tôi rất rõ.
Tôi im lặng, anh ta vẫn điềm nhiên tiếp tục bắt chuyện với tôi:
- Em đến muộn quá, anh nghĩ em sẽ tìm anh sớm hơn chứ?
Tôi không nói gì.
- Anh ở đây rất cô đơn, còn em thì sao? Em có cô đơn không?
Câu sau đó hẳn sẽ là “Em ở bên anh nhé!”. Trước những lời như vậy của yêu quái, bạn nhất định không được trả lời, vì hễ đáp lại là coi như bạn xong đời. Nếu kiên quyết giữ im lặng mãi thì anh ta cũng sẽ phải chịu thua thôi. Tôi len lén sờ chiếc bùa trừ tà mà sư đệ đưa cho đang để ở trong túi, động tác thật khẽ khàng.
- Nếu cô đơn, anh sẽ chơi cùng em nhé?
- Hả?
Yêu quái này không nói như thông thường, mà lại đổi sang cách nói khác, khiến tôi có chút ngỡ ngàng, thế là buột miệng thốt lên. Gay rồi! Tôi bèn móc lá bùa trong túi ra, rồi dán bừa lên mặt anh ta.
Anh ta không thả tay tôi ra, cũng không nhúc nhích.
Bùa có tác dụng rồi ư? Tôi cẩn thận gỡ tay anh ta ra, định chuồn đi, nhưng đáng tiếc là chưa kịp chuồn thì cánh tay kia của tôi lại bị anh ta túm được. Anh ta ung dung gỡ lá bùa xuống, cười tươi roi rói, còn tôi thì thấy toàn thân lạnh toát.
- Cô bé, càng lúc anh càng thấy hứng thú với em đấy!
Bùa chú hoàn toàn không có tác dụng, chứng tỏ anh ta không còn là một yêu tinh tầm thường, và cũng gián tiếp chứng tỏ một vấn đề, đó là tôi đang lâm vào một tình thế vô cùng nguy hiểm.
Anh ta giơ mảnh giấy màu vàng đã rách lên, rồi thản nhiên vứt xuống, bàn tay kia lại vuốt lên mặt tôi:
- Nào, có cần thử nữa không? Thử lá bùa nào có tác dụng ấy.
Răng tôi đã va vào nhau lập cập, anh ta cười càng đẹp thì tôi càng sợ. Những thứ đẹp đẽ luôn luôn chứa đựng sự nguy hiểm, điều này đúng với cả con người lẫn yêu quái.
Bàn tay vuốt mặt tôi hơi mạnh, trong đôi mắt đa tình kia không hề toát lên sự vui vẻ nào, cho dù anh ta thực sự đang cười.
- Chơi cùng anh một lúc nhé? – Anh ta nói.
Chưa kịp kêu lên, tôi đã bị ngã xuống nước sâu. Thậm chí tôi còn nhìn thấy người qua lại trên bờ sông, rõ ràng họ không trông thấy tôi. Ở một nơi vắng vẻ như thế này, chẳng có ai biết rằng tôi bị rơi xuống nước, đến khi Tô Dương nhớ tôi thì e là trời đã tối, lúc đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi.
Cho dù ông nội đã dốc hết tâm huyết, nhưng lẽ nào tôi cũng chỉ có thể sống đến bây giờ thôi sao?
Một đôi tay đặt lên eo toi, kéo tôi chìm sâu xuống nước. Mắt tôi mở trừng trừng nhìn ánh sáng trên đầu càng lúc càng xa dần. Xung quanh tối om, sự sợ hãi không tên khiến tôi nhắm chặt mắt lại. Không biết đã chìm xuống bao lâu, cuối cùng anh ta cũng dừng lại. Trong bóng tối, chân của tôi chạm phải mặt đất rắn chắc.
Tôi có phần không dám tin, vội mở choàng mắt ra, cảnh tượng trước mặt càng khiến tôi càng kinh ngạc hơn nữa.
Đây là một nơi rất rộng rãi, bàn đá ghế đá đủ mọi kiểu dáng giản đơn, những bức tường đá xung quanh đều phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến nơi nằm sâu dưới đáy nước này sáng lên như một căn nhà bình thường.
Đương nhiên là bên trong một căn nhà bình thường thì sẽ không thể có nhiều cá bơi qua bơi lại như thế này, nếu có thì cũng nằm trong bể cá.
Có vẻ như nơi này giống một bể cá lớn trong bảo tàng thủy cung hơn.
Tôi nhớ ra mình bị lôi xuống nước nhưng hoàn toàn không có cảm giác bị ngạt nước, không nén được tò mò, tôi bèn giơ tay ra xung quanh khua thử. Tay tôi tóm phải một đám rong rêu, đúng là đang ở trong nước, vậy mà tôi lại không bị chết đuối, có lẽ là do người đang ở bên cạnh tôi đây. Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Tôi vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, thế nhưng lại không biết người này nghĩ gì. Tôi liền len lén dòm xuống chân anh ta một cái. Đó là một cặp chân rất đẹp, dài và thẳng tắp, không hề có đuôi cá như tôi tưởng. Xem ra anh ta không phải là người cá. Mà nghĩ lại thì, chỉ có người đọc quá nhiều truyện cổ tích mới cho rằng ở một con sông nhỏ xíu như thế này có người cá thôi.
Vậy rốt cuộc anh ta là cái gì? Đã rơi vào tay đối phương, dẫu có chết cũng phải chết cho minh bạch. Tôi hỏi thẳng:
- Anh là cái gì vậy?
Nhất thời chẳng nghe thấy câu trả lời của anh ta, tôi lại hỏi tiếp:
- Anh là yêu tinh cá sao?
- Anh ư? Anh là cái gì đây? Trước đây, trong suốt một thời gian dài, anh nghĩ mình là cá. Nhưng sau đó anh dần dần phát hiện, anh và cá không giống nhau. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ anh là người. Nhưng anh và họ cũng không giống nhau. Anh đã thử tìm người chơi cùng mình, nhưng các cô gái hễ nhìn thấy anh là kêu lên thất thanh, sau đó chạy trốn biệt tăm. Cho dù anh có bắt họ lại, họ cũng không thể ở lại nơi này giống anh, chẳng được bao lâu họ đã chết đi. Chính vì vậy, anh cũng không phải là người.
Anh ta dựa vào một vách vô hình nào đó của bể cá, buồn bã hỏi tôi:
- Có phải anh thảm hại lắm phải không? Đến bản thân mình là cái gì cũng không biết.
Mái tóc dài của anh ta dập dềnh thả trôi trong nước, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài đó tràn ngập một cảm xúc chẳng nói rõ được thành lời. Trông anh ta có nét gì đó của trẻ thơ.
Trong giây lát, tôi không thể tìm được lời nào để trả lời anh ta.
Với một yêu quái đã đánh mất chình mình, phải nói với anh ta như thế nào đây?
Giọng nói của anh ta vẫn tiếp tục vang lên bên tai tôi, dịu dàng và phiêu diêu:
- Anh cảm thấy hình như mình luôn ở trong một giấc mơ, trong mơ anh là một chú cá, bơi qua bơi lại trong làn nước trong vắt, tự do tự tại biết bao. Có lúc anh cũng nằm mơ thấy những giấc mơ khác, trong mơ anh lại giống những người trên bờ, đi lại bằng đôi chân, có bạn bè và người thân. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại trở thành anh – một người chẳng ai biết đến. Rốt cuộc giấc mơ nào mới là thực? Hay là, chính lúc này đây mới là anh đang mơ?
Anh ta bơi qua bơi lại bên cạnh tôi, hai tay vuốt ve cổ tôi.
- Này, em cho anh biết đi, hiện tại anh đang tỉnh hay đang mơ?
Tôi vẫn không thể trả lời.
Rốt cuộc hiện tại là mộng cảnh, hay là hiện thực? Tôi cũng mơ hồ. Xét cho cùng, dưới nước – nơi tôi đang đứng là mộng cảnh, hay trên mặt đất mới là mộng cảnh?
Trong đầu tôi chợt nhớ tới điển cố “Trang Chu mộng hồ điệp”[1]. Cho dù hàng nghìn năm trước Trang Chu đã nằm mơ ra sao, thì trước mắt, tôi cũng không thể nằm mơ được, tôi không thể để mình bị anh ta mê hoặc. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tôi liền đổi chủ đề.
[1] Trong sách Trang Tử có viết: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hóa”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê). (ND)
- Thế anh tên là gì?
- Anh tên là gì ư? – Anh ta nghĩ rất lâu, cuối cùng nói rằng không nhớ nữa.
Một tên yêu quái đến tên mình cũng không nhớ nổi, khiến tôi không khỏi cảm thấy thương xót.
- Vậy tôi đặt cho anh một cái tên nhé, có được không?
Khi tôi hỏi anh ta như vậy, có hai từ đã nằm sẵn ở cửa miệng, chỉ chực vọt ra ngoài. Anh ta hơi trợn mắt, có lẽ do không ngờ tôi nói vậy, rồi mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
- Vậy thì gọi là Phi Ngư đi.
Cái tên này cực kỳ hợp với anh ta, thậm chí tôi còn thấy hơi khoái chí.
- Phi Ngư, Phi Ngư – Anh ta khẽ nhắc đi nhắc lại.
Anh không phải là cá, sao biết được cá vui.
Anh không phải là tôi, sao biết được tôi không biết cá vui?[2]
[2] Trích trong Trang Tử, thiên Thu thủy. (ND)
Trong đôi mắt của anh ta lóe lên thứ ánh sáng lạ thường:
- Từ lâu lắm rồi, dường như anh cũng đã từng có những lời đối thoại như thế này.
- Hả?
- Ánh trăng hôm đó sáng vằng vặc, bọn anh ngắm trăng bên bờ sông, nhìn cá bơi dưới nước, có người cũng đã nói câu này. Đúng thế, anh nhớ ra rồi, cũng nói câu này.
- Có người? – Tôi hỏi – Là ai thế?
Anh ta lại lắc đầu, không nhớ nữa.
Đúng là không biết phải làm sao với một yêu quái mà cái gì cũng không nhớ nổi. Nhưng việc anh ta chấp nhận cái tên Phi Ngư này, khiến tôi ít nhiều cũng được an ủi.
- Nào, em chơi cùng anh một lát nhé!
Hình như anh ta đã dứt khỏi vấn đề triết học “Mộng cảnh hay là Hiện thực”, để trở về với người sống rồi.
- Anh định làm gì tôi?
Đến nước này mà tôi vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, đúng là vô cùng phục bản thân. Phi Ngư hình như rất vui, dịu dàng gỡ đám rong vương trên mặt tôi ra.
- Đương nhiên là muốn em chơi cùng anh rồi, ở một mình thực ra buồn chán lắm.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Tôi lùi lại một bước, né bàn tay của anh ta.
“Em chẳng có cửa nào khác để mà lựa chọn đâu” – Ánh mắt anh ta truyền đến tôi thông tin này. Tôi ngồi ngây như phỗng trên chiếc ghế đá, đầu u u mê mê. Đừng đùa! Cứ thế này thì tôi chết thật là cái chắc!
- Nhưng tôi không phải là cá! – Câu nói bật ra trong vô thức.
- Anh cũng không phải là cá! – Anh chàng đó nhìn tôi cười tít mắt, không một chút nhượng bộ.
Dẫu thế nào cũng chỉ có một con đường chết, tôi dứt khoát phải nói rõ ràng với anh ta:
- Tôi là người, không phải cá, tôi không thích ở dưới nước.
Sắc mặt Phi Ngư không còn vẻ dễ chịu như lúc ban đầu, nhưng anh ta vẫn cười. Nụ cười cực kỳ dịu dàng, đôi mắt đa tình long lanh im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một câu nào.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, tôi không khỏi cảm thấy run sợ. Liệu anh ta có cáu tiết, mà bóp chết tôi ngay bây giờ không? Nhưng anh ta chẳng làm gì cả, chỉ thở dài thườn thượt, rồi hỏi tôi:
- Nếu như anh gọi em, em còn đến gặp anh nữa không?
“Có ngốc thì mới đến” – Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
Phi Ngư nhìn tôi rồi lại thở dài, đưa tay áp lên mắt tôi. Bàn tay đó áp xuống mắt tôi hơi mạnh, khiến tôi cảm nhận được cảm giác buốt nhói của sự lạnh lẽo cùng với bóng tối. Vài giây sau đó, bóng tối đã bị ánh sáng thay thế.
Tôi mở mắt ra, trước mặt là thềm đá lúc trước, dưới chân là nước chảy róc rách, nông đến mức có thể nhìn thấu đáy, ánh mặt trời bao trùm trên cơ thể, ấm áp biết bao. Tất cả đều vẫn rất bình thường. Tôi đưa tay sờ thử quần áo của mình, khô coong, một giọt nước cũng chẳng có. Căn nhà đá dưới nước, chàng trai có đôi mắt đa tình cùng với tất cả những chuyện vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng mà thôi.
Nhưng tôi biết chắc chắn không phải mình nằm mơ, bởi vì đôi dép lê của tôi vẫn còn vương lại mấy sợi rêu, thậm chí nó vẫn còn ẩm ướt, giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên vậy. Mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, tựa như nỗi sợ bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó trồi lên khỏi mặt nước. Nếu bị bắt trở lại, liệu tôi còn có thể thoát lên lần nữa được không? Không dám nghĩ tiếp nữa, tôi bước thấp bước cao rời khỏi nơi đó như chạy trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook