Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường
-
Chương 20: Chuyện thứ tám: Chuỗi hạt ly biệt
Cô cắn ngón tay, máu từng giọt nhỏ lên nhụy hoa, ai ngờ hoa dường như cũng có linh hồn, lập tức hút cạn máu. Sau đó, đóa hoa kết thành một quả Văn Ngọc màu đỏ thắm.
Bên ngoài cửa hàng, trên mặt đất có một chuỗi hạt.
Đó là một chuỗi hạt bằng gỗ vô cùng tinh xảo, màu trầm tối, trơn bóng nhẵn mịn, có lẽ là tràng hạt.
Nó nằm trên đất đã hơn nửa ngày, giống như một đứa con côi bị bỏ rơi, đợi có người chú ý đến mình.
Kỳ thực, chuỗi hạt không biết nói, nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác ấy.
Người qua kẻ lại rất đông, nhưng chẳng có ai thèm mảy may chú ý tới nó, cho đến khi trời sáng bạch, cũng không có ai đem nó đi.
Trên đường giờ đã không còn một ai.
Dao từng nói, không cho phép tôi nhặt đồ lung tung. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn rón rén chạy đến bên cửa, nhặt nó lên.
Nó nằm trong lòng bàn tay tôi, cơ hồ càng trở nên đẹp hơn, trên chất gỗ màu đen nổi lên những vân mây nhàn nhạt. Tôi vừa nhấc nó lên thì nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cười quái lạ.
- Kẹo hồ lô đây…
Huyết Hóa Lang đẩy một chiếc xe nhỏ, rao bán kẹo hồ lô trên phố như mọi khi.
Bao lâu nay tôi không thấy ông ta bán được thứ gì.
- Ăn kẹo hồ lô không? Vừa mới ra lò, ngon lắm…
Ông ta liếc nhìn chuỗi hạt trong tay tôi, cười khiến người ta sởn gai ốc, rồi không đợi tôi trả lời đã chậm rãi rời đi.
Tôi bỏ chuỗi hạt vào trong túi áo, chuẩn bị đóng cửa.
Dao chắc là đang ngủ trong phòng, tôi đứng ngoài cửa gọi anh mấy tiếng mà không thấy đáp lại, bèn dọn bữa tối lên bàn, ăn qua loa mấy miếng rồi cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Bước vào phòng tôi mới phát hiện có một cuộn len màu đen đang cuộn tròn trên gối của tôi, ngủ rất ngon lành.
Gần đây dường như Dao rất thích chạy đến phòng tôi ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, chợt thấy một “cuộn len” đang ngủ bên cạnh, hồi đầu tôi còn giật mình, nhưng sau vài lần như thế thì cũng quen dần. Bởi vì anh rất tự giác, mỗi lần đều biến thành mèo, nên tôi cũng ngầm cho phép hành vi này của anh. Thật ra, cảm giác có một cái gối ôm bằng da thật cũng không tồi chút nào.
- Này, không ăn cơm à?
Tôi trèo lên giường, nhấc cuộn len ra khỏi gối, lay lay. Nó “gừ gừ” mấy tiếng, hắc xì một cái, rồi giơ móng đập vào mặt tôi. Tôi tóm lấy cái chân đó, day mạnh vào phần đệm thịt mềm mại của gan bàn chân.
- Tiểu Hạ, có phải em lại nhặt đồ gì đó không?
Móng mèo biến thành bàn tay lớn, tóm lấy tay tôi.
Dao đã biến lại hình người, uể oải nằm dưới ga trải giường, chỉ thò ra thân trên với những cơ bắp chắc nịch.
Đôi mắt anh nhìn tôi dò xét, một tay còn lại đang chuẩn bị lục túi áo tôi.
Tôi hơi sờ sợ, vội vàng bịt chặt túi áo lại.
- Làm gì có, em có nhặt gì đâu.
- Thế sao em phải bịt chặt túi?
- Túi của con gái con đứa sao có thể tùy tiện cho người khác lục được! – Tôi vòng vo.
- Hả? Con gái con đứa? Em cũng ý thức được mình là con gái à?
Dao chỉ chỉ vào mái tóc ngắn cũn cỡn của tôi, cười ngặt nghẽo hồi lâu.
- Anh về giường của anh mà ngủ!
Tôi bực lên, đá phắt Dao ra khỏi giường. Anh kêu lên một tiếng, nhưng thấy tôi không thèm để ý đến đành cuộn ga trải giường, ra khỏi phòng một cách hậm hực, miệng còn lẩm bẩm nào là con gái lớn phải gả chồng, nào là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là giống khó nuôi…
Tôi biết Dao vẫn luôn nói mấy câu như thế mới chịu thôi nên tôi đi ngủ, chẳng thèm để ý anh nữa.
Bên ngoài cửa hàng, trên mặt đất có một chuỗi hạt.
Đó là một chuỗi hạt bằng gỗ vô cùng tinh xảo, màu trầm tối, trơn bóng nhẵn mịn, có lẽ là tràng hạt.
Nó nằm trên đất đã hơn nửa ngày, giống như một đứa con côi bị bỏ rơi, đợi có người chú ý đến mình.
Kỳ thực, chuỗi hạt không biết nói, nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác ấy.
Người qua kẻ lại rất đông, nhưng chẳng có ai thèm mảy may chú ý tới nó, cho đến khi trời sáng bạch, cũng không có ai đem nó đi.
Trên đường giờ đã không còn một ai.
Dao từng nói, không cho phép tôi nhặt đồ lung tung. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn rón rén chạy đến bên cửa, nhặt nó lên.
Nó nằm trong lòng bàn tay tôi, cơ hồ càng trở nên đẹp hơn, trên chất gỗ màu đen nổi lên những vân mây nhàn nhạt. Tôi vừa nhấc nó lên thì nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cười quái lạ.
- Kẹo hồ lô đây…
Huyết Hóa Lang đẩy một chiếc xe nhỏ, rao bán kẹo hồ lô trên phố như mọi khi.
Bao lâu nay tôi không thấy ông ta bán được thứ gì.
- Ăn kẹo hồ lô không? Vừa mới ra lò, ngon lắm…
Ông ta liếc nhìn chuỗi hạt trong tay tôi, cười khiến người ta sởn gai ốc, rồi không đợi tôi trả lời đã chậm rãi rời đi.
Tôi bỏ chuỗi hạt vào trong túi áo, chuẩn bị đóng cửa.
Dao chắc là đang ngủ trong phòng, tôi đứng ngoài cửa gọi anh mấy tiếng mà không thấy đáp lại, bèn dọn bữa tối lên bàn, ăn qua loa mấy miếng rồi cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Bước vào phòng tôi mới phát hiện có một cuộn len màu đen đang cuộn tròn trên gối của tôi, ngủ rất ngon lành.
Gần đây dường như Dao rất thích chạy đến phòng tôi ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, chợt thấy một “cuộn len” đang ngủ bên cạnh, hồi đầu tôi còn giật mình, nhưng sau vài lần như thế thì cũng quen dần. Bởi vì anh rất tự giác, mỗi lần đều biến thành mèo, nên tôi cũng ngầm cho phép hành vi này của anh. Thật ra, cảm giác có một cái gối ôm bằng da thật cũng không tồi chút nào.
- Này, không ăn cơm à?
Tôi trèo lên giường, nhấc cuộn len ra khỏi gối, lay lay. Nó “gừ gừ” mấy tiếng, hắc xì một cái, rồi giơ móng đập vào mặt tôi. Tôi tóm lấy cái chân đó, day mạnh vào phần đệm thịt mềm mại của gan bàn chân.
- Tiểu Hạ, có phải em lại nhặt đồ gì đó không?
Móng mèo biến thành bàn tay lớn, tóm lấy tay tôi.
Dao đã biến lại hình người, uể oải nằm dưới ga trải giường, chỉ thò ra thân trên với những cơ bắp chắc nịch.
Đôi mắt anh nhìn tôi dò xét, một tay còn lại đang chuẩn bị lục túi áo tôi.
Tôi hơi sờ sợ, vội vàng bịt chặt túi áo lại.
- Làm gì có, em có nhặt gì đâu.
- Thế sao em phải bịt chặt túi?
- Túi của con gái con đứa sao có thể tùy tiện cho người khác lục được! – Tôi vòng vo.
- Hả? Con gái con đứa? Em cũng ý thức được mình là con gái à?
Dao chỉ chỉ vào mái tóc ngắn cũn cỡn của tôi, cười ngặt nghẽo hồi lâu.
- Anh về giường của anh mà ngủ!
Tôi bực lên, đá phắt Dao ra khỏi giường. Anh kêu lên một tiếng, nhưng thấy tôi không thèm để ý đến đành cuộn ga trải giường, ra khỏi phòng một cách hậm hực, miệng còn lẩm bẩm nào là con gái lớn phải gả chồng, nào là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là giống khó nuôi…
Tôi biết Dao vẫn luôn nói mấy câu như thế mới chịu thôi nên tôi đi ngủ, chẳng thèm để ý anh nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook