Lúc Bạch Liên Hoa tỉnh lại lòng có chút hốt hoảng.

Áo sơ mi rất nặng mùi lại có nhiều nếp nhăn, trí nhớ của ngày hôm qua dừng lại ở màn Yêu Nghiệt đổ bia cho uống.

Đây là kết quả của....... say rượu?

Bạch Liên Hoa ngồi dậy, không thấy có gì không khỏe. Ngày xưa có một người bác xa cho uống một chén rượu gạo thế là anh mê man một đêm, sau đó cả nhà của bác từ đó nghiêm cấm anh không được uống rượu. Như vậy tính ra bia tối hôm qua anh uống có thể được cho là chén đầu tiên của cuộc đời.

Nhưng tại sao cái gì cũng không nhớ rõ vậy, say quá sao?

Bạch Liên Hoa nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên đầu giường, thời gian còn sớm. Anh rất muốn gọi điện thoại cho Yêu Nghiệt, hỏi xem tối hôm qua có phải do cậu mang mình về nhà hay không. Quan trọng nhất là, bữa cơm ngày hôm qua vốn là dùng để cảm ơn Yêu Nghiệt, nếu mà hôm qua còn làm Yêu Nghiệt phải thay mình giải quyết hỗn loạn nữa thì, thật là áy náy.

Bạch Liên Hoa tìm một hồi lâu cũng không tìm ra được điện thoại, tức khắc càng thêm khó hiểu.

Hay là tối hôm qua làm mất rồi? Trong này lại là cái gì nữa?

Từ trong túi quần anh lôi ra một cuộn giấy gấp lại hỗn độn, bên trong nó lại rớt ra cái gì đó rơi xoạch trên mặt đất.

Cái này là...... ngón tay?

Bạch Liên Hoa trợn mắt há mồm. Đây là ngón tay của người phải không? Chỉ là một đoạn nhỏ, hình như là bị cắt đứt từ một cái ngón tay nhỏ khác,  hình như là ở trong quần anh cả một đêm, màu của nó nhìn có chút khủng bố.

Tại sao trong túi quần của mình lại có cái thứ này?

Bạch Liên Hoa nhặt ngón tay lên xem xét cẩn thận. Nhìn qua hình như không phải ngón tay của Yêu Nghiệt, tuy nhiên anh cũng không dám chắc chắn.

Anh càng nghĩ càng muốn gọi điện cho Yêu Nghiệt, đáng tiếc anh lại không nhớ số điện thoại của cậu. Hôm qua sau khi cơm nước xong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như hại Yêu Nghiệt bị thương, vậy thật là..... thật là.... Khoan đã! Đem cái lóng tay bị cắt này bỏ tủ lạnh ngâm nước đá còn có thể dùng tiếp hay không?

Bạch Liên Hoa vèo một cái lao ra khỏi phòng ngủ, tìm cái chén thủy tinh đựng nước, bỏ bốn cục đá vào, sau khi bỏ lóng tay đâu vào đó rồi mới thở ra một hơi. Anh nhớ ra trên cuộc giấy bao ngón tay hình như còn viết gì nữa, vội vàng trở về phòng.

Thuốc đông y, một châm liền hiệu quả, sinh long hoạt hổ.....

Ra là một cái giấy quảng cáo tùy tiện xé xuống trên cột điện.

Bạch Liên Hoa lật mặt trái lại, ba chữ màu đỏ sậm đập vào mắt.

Thư hối lỗi?

Trừ bỏ ba chữ này thì không còn chữ nào khác, ngoài ra trên đó còn rất nhiều dấu tay màu đỏ, máu loang lổ lốm đốm theo lóng tay lúc nãy chảy ra.

Bạch Liên Hoa lại há mồm. Cái thứ đồ này hiển nhiên không phải lương dân như anh nên có. Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời? Thư hối lỗi này rốt cuộc là ai hối ai? Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng đến cửa tiệm, tìm số điện thoại của Yêu Nghiệt, gọi hỏi xem cậu ấy có bị thương hay không mới là quan trọng nhất. Nghĩ liền lập tức ào đi không thèm ăn cơm, bản thân thì sửa soạng lung tung một hồi, ra cửa gọi xe.

Bạch Liên Hoa đến sớm hơn bình thường một tiếng. May mà anh có chìa khóa, nếu không sợ là đã bị nhốt ngoài cửa tiệm rồi. Tìm được sổ liên lạc của nhân viên, tìm đến tờ giấy của Yêu Nghiệt, anh cuống quít gọi điện cho Yêu Nghiệt. Đối phương khóa máy. Bạch Liên Hoa suy nghĩ, lại gọi cho số của mình. Điện thoại vang hai tiếng, tiếng tiếp theo liền bị cắt đứt. Bạch Liên Hoa nhíu mày, chuyện tối hôm qua, nơi rơi điện thoại có lẽ có liên quan đến chuyện xảy ra tối hôm qua. Có người nhận điện thoại, có lẽ không nằm trong tay một tên trộm nào đó, đối phương nhiều khi còn có thể biết được chút gì. Anh nhanh chóng gọi lại lần nữa.

“Cái đồng hồ báo thức này có để yên không..... “

Đầu bên kia điện thoại truyền đế một giọng nam lười biếng. Bạch Liên Hoa trừng mắt.

“Yêu, Yêu Nghiệt! Yêu Nghiệt phải không? Tôi là Bạch Liên Hoa!”

“Hửm.... Ai cơ? Là điện thoại hả? Không phải đồng hồ báo thức sao?” Trong giọng Yêu Nghiệt còn mang theo chút mơ màng, Bạch Liên Hoa cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó nhẹ nhàng gãi một cái.

“Yêu Nghiệt,cậu có khỏe không? Tôi hôm qua tôi không có làm gì chứ? Tay của cậu.... “

“Ui — —”

Bên kia điện thoại đồng thời truyền đến một tiếng la đau. Bạch Liên Hoa nhất thời gấp đến mức toát mồ hôi.

“Yêu Nghiệt, tay cậu..... “

“Tay của tôi không có việc gì, chỉ là ngón chân đánh vào đầu giường, đau chết mất.” Giọng nói Yêu Nghiệt nghe có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Tốt cái gì chứ? Đau muốn chết.” Yêu Nghiệt dừng một chút, đột nhiên thay bằng giọng nghiêm túc, ” Tôi nói, anh chắc sẽ không phải là........ Không nhớ rõ tối hôm qua làm gì tôi nhỉ?”

Tiếng nói của Yêu Nghiệt vừa trầm thấp vừa êm tai, nội dung câu nói lại có chút dọa người.

“Tôi làm cậu, làm cái gì?”

“Không có gì. Dù sao anh cũng không nhớ. Lần sau đừng uống bia rượu nữa, dễ gặp chuyện không may. Ủa? Hình như bây giờ còn sớm, tôi phải ăn gì đã rồi mới đến cửa tiệm.” Yêu Nghiệt lúc này khôi phục giọng nói biếng nhác ngày thường.

“Tôi rốt cuộc làm gì cậu? Cậu phải nói tôi biết chứ!”

“Không có gì ghê gớm lắm. Được rồi, tôi cúp máy đây. Lát nữa trả lại cho anh.” Yêu Nghiệt cúp điện thoại.

“Khoan đã!” Mặc kệ là tôi đã làm gì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà!

Bạch Liên Hoa đặt điện thoại xuống. Đột nhiên có loại cảm giác không thực tế. Di động của mình tại sao lại chạy tới chỗ Yêu Nghiệt? Anh nghĩ đến một loại khả năng, trên mặt từng đợt từng đợt nóng nổi.

Chỉ là nếu thật sự xảy ra loại sự tình này, tại sao Yêu Nghiệt lại bảo là không có gì ghê gớm?

Phải rồi, Yêu Nghiệt là người cực kì tốt, nói không chừng là vì muốn mình không cần áy náy cho nên mới nói như vậy.

Yêu Nghiệt bị thương còn muốn giấy mình nữa, tình cảm vừa sâu đậm vừa cao thượng này người bình thường không thể với tới!

Nhưng mà nếu là phải chịu trách nhiệm với Yêu Nghiệt thì hình như cũng đâu có vấn đề?

Ấy ấy, phải dùng tấm lòng thuần khiết nghĩ về chuyện này! Yêu Nghiệt còn chưa chắc sẽ nhận lời xin lỗi nữa!

Ai......... Chuyện tối hôm qua tại sao một chút cũng không nhớ ra vậy?

Nhân viên cửa hàng lục tục tới, Bạch Liên Hoa lại tiếp tục một bên chuẩn bị công việc, một bên tự hỏi phải làm sao để Yêu Nghiệt chấp nhận thành ý của anh. Cho đến khi người khách đầu tiên đẩy cửa vào, Yêu Nghiệt cũng chưa đế.

“Tôi cảm thấy khuôn mặt của ngài đây thích hợp với mắt kính góc cạnh, có thể thử mấy cái này xem.”

Anh tiếp khách một hồi lại một hồi ngóng ngóng ra cửa. Yêu Nghiệt nói ăn xong sẽ đi làm, tại sao giờ còn chưa tới? Trên đường kẹt xe? Hay là...... thân thể có chỗ nào không tốt?

“Cái này.”

Một bàn tay đột nhiên bị một người đàn ông nắm lấy, Bạch Liên Hoa ngẩng đầu.

“Anh bình thường đều không tập trung như vậy sao?” Người đàn ông cười như không cười nhìn anh, “Thật không hiểu một người giống như anh làm sao có thể khuyên đám A Bưu rời khỏi hội.”

A Bưu?

Hội?

Cái gì cái gì?

“Anh Quỷ!”

Ngay lúc Bạch Liên Hoa vẫn đang do dự, Yêu Nghiệt đẩy cửa kính thủy tinh ra, nét lo lắng trên mặt vừa lộ liền biến mất, ngay lập tức biến thành tươi cười yêu nghiệt, “Anh Quỷ, ngọn gió nào đem anh đến đây? Chúng ta đã lâu không gặp mặt nhỉ?” Cậu vừa nói vừa thân thiết ôm cánh tay người đàn ông, động tác trông vô cùng thân thiết.

Bạch Liên Hoa nhíu nhíu mày.

“Thật trùng hợp,” Tầm mắt người đàn ông vẫn dán lên người Bạch Liên Hoa, “Nghe nói em tìm một tiệm kính để làm việc thì ra là ở đây?”

“Đúng vậy! Anh Quỷ đến sớm quá có ăn cơm chưa? Hay là để em mời anh.... “

Bạch Liên Hoa cảm thấy lúc Yêu Nghiệt nói chuyện, môi giống như sắp đụng tới lỗ tai người đàn ông nọ.

“Hôm nay anh không đến để tìm em. Anh cố ý đến đây để xem xem thần thánh phương nào đã làm cho đàn em tài giỏi của anh xin nghỉ, còn đưa tới ngón tay tạ lỗi nữa.” Trong nháy mắt, khuôn mặt của người đó lạnh lùng đến cực điểm, ngay cả Yêu Nghiệt cũng cảm thấy lạnh run.

Bạch Liên Hoa lại không có bất kì hành động nào.

“Ngài đây nếu muốn mua mắt kính, tôi có thể giúp ngài, trước hãy buông tay tôi ra có được không?” Giọng điệu của anh cực kì nhạt nhẽo.

“Quỷ Súc.”

“Hử?”

“Tuy rằng mọi người trên đường gọi tôi một tiếng anh Quỷ, nhưng mà anh có thể gọi cả tên họ của tôi là Quỷ Súc.” Quỷ Súc cười cười, buông tay Bạch Liên Hoa. “Quả nhiên dũng cảm!” Y tán dương một tiếng.

“Tôi không biết là làm chuyên viên đo mắt cũng phải có lòng dũng cảm này nọ. Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Yêu Nghiệt, tôi tìm một chuyên viên đo mắt khác cho ngài tìm kính, ngài thấy thế nào?” Bạch Liên Hoa xoa xoa cổ tay, bình tĩnh hỏi.

“Được thôi.” Quỷ Súc nheo mắt, “Dù sao cũng đã nhìn thấy người, anh cũng chạy không được.”

Bạch Liên Hoa hơi hé miệng, giống như không nghe thấy những lời này, kéo tay Yêu Nghiệt lôi đến phòng nghỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương