Chuyện Của Nhà Họ Viên
-
Chương 30: Chiến trường hoa cúc thơm ngát (thượng)
Ngô Triết và C3 đang đứng dưới lầu tranh luận về những người địa vị của những người khắp bốn phương, Tề Hoàn đã ôm đỡ Hứa Tam Đa xuống lầu. Viên Lãng liếc Ngô Triết một cái: "Cậu tự rước lấy họa rồi!" Sau đó không thèm nhìn vẻ mặt của C3, mà theo Tề Hoàn và Hứa Tam Đa đi vào phòng cứu thương lấy răng cá mập ra. Tiết Cương nhìn bóng lưng đội trưởng, sùng bái nói: "Sừ Đầu, cậu nói xem sao anh ấy lại tàn khốc vậy?" Ngô Triết nói: "Cũng vì một chữ yêu mà thôi."
Sau đó Tề Hoàn hỏi Trương Nam: "Chị dâu, ngày đó sao chi không cho Tam Nhi xem?" Trương Nam vui mừng nói: "Cái đó là mông đó, cậu cho tôi xem không?" Tề Hoàn nhớ tới vị trí bị thương của Hứa Tam Đa chỗ đó là bộ vị. Cái đó, nếu chị dâu nhìn cũng không tiện. Cậu cúi đầu cười thầm.
Viên Lãng ở bên cạnh nói: "Chị dâu các cậu ở trong quân chúng ta quá nổi danh. Cô ấy đứng đầu ở Đại học A, khiến một người quân y như tôi không biết trong lòng có cảm nhận như thế nào, thậm chí khoanh tay bó gối không thể triển khai công việc. loại câu hỏi này cô ấy cố ý không trả lời. Cái này gọi là bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính*." Tề Hoàn gật đầu, vui lòng phục tùng. Trong lòng Trương Nam tự nhủ: Ông xã đại nhân hiểu rõ lòng em. Sau đó nghĩ: Biên Nhi đã nói đời này mình và anh ấy rất thích hợp, đã đã vượt qua bao nhiêu chuyện, không biết anh ấy bị hành hạ bao nhiêu nữa? Sau này sống tốt là được.
Thật ra thì cuộc sống của họ cũng chưa trở lại giống như trước kia. Trước kia Trương Nam có cảm giác Viên Lãng rất càng nguy hiểm, cố ý dịu dàng hiền lành ở chung với Viên Lãng, làm vợ như vậy rất giống như thời xưa, trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng phóng túng, vốn là con gái một, điệu bộ của tiểu tổ tông không hề che giấu rồi, bắt đầu làm nũng ăn vạ với Viên Lãng.
Đến bây giờ Viên Lãng vừa yêu cô lại cảm thấy mắc cở, cho nên cam tâm tình nguyện cưng chiều cô. Viên Lãng thầm nhủ: Rất nhiều chuyện xảy ra, đó là tồn tại khách quan, nếu như hai người làm bộ không có gì, bắt đầu theo đuổi lại thì nó lại không bình thường, giờ thì chỉ cần tùy cơ ứng biến.
Thiết Đội đánh giá Viên Lãng: Người thông suốt thì sẽ có lợi, rất biết dùng binh.
Ngày đó trời trong xanh, Viên Lãng không vội lái xe dã chiến đến bệnh viện đón Trương Nam tan việc, Trương Nam đang ở phòng làm việc, viện trưởng Lý vừa đi vừa nói với Viên Lãng: "Quân đoàn chúng tôi đang chọn quân y qua Mỹ du học, sĩ quan cao cấp Lý Trinh cố ý dành cơ hội này cho Trương Nam. Tôi đang định hỏi ý kiến cô ấy." Nhắc tới sĩ quan cao cấp Lý Trinh, Viên Lãng có chút cảnh giác: "Đi bao lâu?" Viện trưởng Lý khẳng định nói: "Hai tháng! Lần này qua đó có thể rất ngiêm ngặt, có cơ hội thăng chức." Bỗng nhiên vẻ mặt có chút lúng túng: "Viên Lãng, tổ chức hi vọng, hai người tạm thời... không có con, sợ tinh thần và thể lực của Trương Nam bị phân tán." Viên Lãng suy nghĩ một chút, nói "Ừ."
Ngày đó trên đường trở về, Viên Lãng hái hoa dại đan thành một vòng hoa, đội lên đầu Trương Nam, rồi ung dung nói: "Bà xã anh rất đẹp." Trương Nam ngồi bên cạnh Viên Lãng cười đến mắt cũng híp lại, chợt nhớ tới gì đó liền nói: "Viên Lãng, tết năm nay ba mẹ về nhà anh có được không?" Viên Lãng cười: "Được!" Rồi không nói gì khác.
Nghĩ đến cảm thấy thật tốt, kết quả vừa vào đông thì bão tuyết bay tán loạn. Vừa vào tháng chạp bọn Viên Lãng đã bị phái đi cứu tế rồi, trước khi đi anh nói thẳng với Trương Nam: "Bà xã, anh lại phải trời nam đất bắc mấy ngày rồi." Trương Nam nói: "Không sao." Suy nghĩ một chút, lại bỏ vào ba lô của anh mấy bộ quần áo dày. Nhìn bọn Viên Lãng đi, Trương Nam nghĩ: tết năm nay chắc không thể gặp anh rồi. Không nghĩ tới còn chưa kịp u oán chút tình cảm khuê phòng hay gì gì đó mình cũng đã nhận được lệnh đi cứu tế.
Kết quả mười ngày sau, hai người không hẹn mà gặp, quả nhiên không phải là oan gia không đụng đầu. Nhưng mà trời băng đất tuyết, hai người mang theo tân binh, quả nhiên có một lần uy phong.
Sau khi tụ hội được một ngày, thiết bị truyền tin của Trương Nam bị trục trặc, đang rầu rỉ, thì có một thiếu tá khôi ngô tuấn tú là cấp dưới của Viên Lãng xung phong nhận việc tới hỗ trợ. Sửa chữa thiết bị tương đối thuận lợi, Trương Nam nhìn Ngô Triết ảo não loay hoay dây điện, trời rất là lạnh rồi, tay anh ta cũng đông cứng, làm sao cũng không thuận lợi.
Trương Nam đi tới gần, "Ghép hai cây này lại sao?" Ngô Triết gật đầu. Trương Nam nhận lấy, thuần thục quấn giây điện lên, dùng keo cách nhiệt bao lại, thử lại được rồi! "Hợp tác vui vẻ." Hai người nắm chặt tay. Ngô Triết thật bội phục Trương Nam: "Tay cô thật kéo léo." Trương Nam cũng khâm phục Ngô Triết: "Cậu rất hiểu biết về thiết bị." Sau đó lại khiêm tốn: "Bình thường tôi tiếp xúc với động mạch, chậm sẽ không kịp." Hai người cùng cười. Ngô Triết nói: "Nghe Tam Đa nói về cô." Trương Nam nói: "Tôi cũng biết anh." Nhìn dáng vẻ tò mò của Ngô Triết, Trương Nam không nhanh không chậm: "Đội trưởng các anh không phải cho anh một cái chìa khóa, nói có thể kiểm tra các trụ sở hẻo lánh sao? Đó là chìa khóa nhà chúng tôi, Viên Lãng ra ngoài một tháng tôi cũng có nhiệm vụ đặc biệt trong một tháng." Hai người lại cười. Sau đó đánh giá lẫn nhau, hài lòng gia đình giáo dục đến IQ cao, con cưng của trời, hơi thở đều giống nhau. Ngô Triết nói: "Khí chất của cô giống đội trưởng." Trương Nam cười: "Vì thời gian anh ở cùng anh ấy không đủ dài."
Vốn là phái đi cứu tế, tổ chức cũng không dùng những binh lính đặc biệt, cảm thấy như vậy là không biết trọng nhân tài, đôi của đại học A lần này cũng dựa trên nguyên tắc lưỡi dao sắc, phái họ làm tiên phong, đội trưởng phải chịu trách nhiệm vẽ bản đồ, xác định tọa độ, xác định tổn thất về ngừơi và của để binh lính phía sau còn xây dựng lại và sửa chữa đường xá. Viên Lãng thận trọng, lúc đội của đại học A hoàn thành nhiệm vụ, phát hiện trong núi có người dân, đời sống của họ hơi kém, còn có một số người sức khỏe không tốt, liền yêu cầu đội quân y đến đây hỗ trợ. Sự thật chứng minh, sau khi mấy người Trương Nam đến đã phát huy công dụng rất lớn.
Nhìn những vấn đề lớn của người dân bị thiên thai được giải quyết, Viên Lãng rất vui mừng, cố ý kéo Trương Nam và Ngô Triết đến hết nhà này rồi nhà khác đưa thuốc cho họ. Chọn hai người họ vì cảm thấy tình tình họ rất tốt còn tạo cho ngườ khác cảm giác thân thiện. Hơn nữa cấp bậc của họ cao, quân hàm sáng loáng, Viên Lãng cảm thấy dẫn thiếu ta đi theo mình rất thích! Lúc đi qua đường núi gập ghềnh, Viên Lãng Viên Lãng cảm nhận được bước đi của hai người phía sau rất lưu loát, anh còn có cảm nhận mình đã dạy được Liệp Ưng giương cánh bay cao.
Viên Lãng đã đoán rất đúng Trương Nam và Ngô Triết được rất nhiều người chào đón, quả thật họ tạo cho người dân cảm giác rất tốt. Nhưng anh không ngờ tới: Có một người nghe nói cả đời làm bà mai lặng lẽ túm mình vào nhà, đầu tiên rót nước sau đó nói: "Đồng chí thủ trưởng, cậu dẫn đến đây một cô gái và một chàng trai rất đẹp đó." Viên Lãng vui vẻ: "Đúng vậy!" Bác gái nói tiếp: "Kim đồng ngọc nữ như vậy. Thủ trưởng cậu để tôi làm mai để hai người đó kết hôn, nhìn thật đẹp!" Viên Lãng bị sặc nước lên mũi, ho khan một lúc lâu, quay đầu lại hét to: "Ngô Triết! Cậu đi về! Bảo Hứa Tam Đa đến đây đổi chỗ!"
Ngô Triết đang nói chuyện hăng say với Trương Nam không hề biết mình vừa chọc đến chỗ hiểm của vị đội trưởng kia, hô lớn một tiếng: ""Dạ!" Không hiểu gì mà chạy về, đồng tình nói với Hứa Tam Đa: "Tam Nhi, đội trưởng gọi cậu, sắc mặt rất bất xấu." Hứa Tam Đa cười ha hả: "Không sao, mình đi đây!" Hoàn toàn không yên lòng đi đến đó.
Sau khi chào hỏi Viên Lãng xong mới biết không có vấn đề gì, chỉ giúp anh em phát đồ cứu trợ, giúp Trương Nam đỡ bệnh nhân vân vân, đang muốn thở ra, có một cụ bà kéo anh và Hứa Tam Đa nói thầm: "Tiểu tử, bác vừa rồi muốn cái kia thiếu... thiếu gì ấy nhỉ? À! làm mai cho thiếu tá. Cậu là thủ trưởng sao mặt lại đen như vậy? Đứa bé, các cậu nói xem chẳng lẽ hai thiếu tá kia không đẹp đôi?" Hứa Tam Đa cười lộ ra mười hai cái răng trắng bóng, trả lời rất lớn: "Xứng đôi!" Thành Tài nhìn đội trưởng đen mặt liền đạp Hứa Tam Đa một cái. Hứa Tam Đa không phục: "Vừa rồi bác ấy nói không sai!" Thành Tài cũng đen mặt, gằn từng tiếng: "Đúng đấy, đúng rồi mới hỏng bét!"
Lúc này bên tai Viên Lãng vang lên tiếng của Tề Hoàn, nói đội Nhị Trung gọi quân y đến giúp. Viên Lãng nghĩ thầm: Cá cẩu lãm bát phao thỉ* Tề Hoàn! Thấy tôi có đội quân y, cậu cũng đắc ý! Bên này sao phải chịu trách nhiệm của đội Nhị Trung chứ? Bên đội Nhị Trung lão A là bác sĩ do các cậu bắt cóc tống tiền mà đến, bây giờ còn có mặt mũi tìm vợ tôi?
(*Cá cẩu lãm bát phao thỉ: Đây là một câu chửi tục, có thể tạm dịch là "Con chó ôm 8 bãi phân" mình sẽ cố gắng bổ sung nghĩa chính xác của câu này.)
Viên Lãng nói: "Đôi chữa bệnh đang bận, để tôi qua trước xem tình huống." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hứa Tam Đa! Cậu theo tôi!" Biết đội trưởng sợ Hứa Tam Đa bị bác gái tẩy não, Thành Tài cười trộm.
Trương Nam vẫn không phát hiện ra cái gì, theo thông lệ giúp dân chúng kiểm tra sức khỏe, xử lý thuốc mem, công việc rất thuận lợi. Chỉ chốc lát đã hoàn thành mọi việc, cô và Thành Tài đanh đi về phía doanh trại nghỉ đêm, đã nhìn thấy Hứa Tam Đa và Ngô Triết vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng: "Trương, đội trưởng Trương! Đội trưởng chúng tôi sắp sinh! Nhanh đi thôi!"
Trương Nam nhịn cười: "Đội trưởng các cậu sắp sinh? Rất bản lĩnh." Ngô Triết nhún nhún vai: "Đội trưởng luôn luôn không suy đoán theo lẽ thường và không làm không được. Chị dâu chị phải tình bĩnh, thật bình tĩnh." Thành Tài bật cười "Ha ha". Hứa Tam Đa vội nói: "Đội trưởng gặp một người phụ nữ có thai sắp sinh. Đội trưởng Trương, mau đi thôi."
Phụ nữ có thai? Đứa bé? Trương Nam mỉm cười, nhưng đôi chân vẫn đi theo Hứa Tam Đa đến chỗ xảy ra chuyện. Thì ra nhóm người của lão muốn di chuyển một người phụ nữ có thai xuống núi, nhưng người phụ nữ đó lại sắp sinh, quân y đại học A không có kinh nghiệm đỡ đẻ, đang sợ hãi. Không thể làm gì khác hơn là tạm thời để nguwoif phụ nữ nằm trong căn nhà gỗ nhỏ ỏ rừng phòng hộ .
Lúc Trương Nam chạy đến ở đó rất náo nhiệt, trong phòng một bác sĩ bộ đội giúp một phụ nữ bụng bầu đầy mồ hôi, bên ngoài một người đi thoe lão A xoay mòng mòng đó là chồng người phụ nữ mang bầu kia. Đồng chí Viên Lãng dũng mãnh phi thường bây giờ chân tay luống cuống, Trương Nam tươi cười rạng rỡ: "Giao cho tôi." Rồi đi vào trong.
Viên Lãng kéo Trương Nam, vẻ mặt rất phức tạp: "Nam Nam, em làm được không?" Suýt nữa chảy nước mắt, Trương Nam buông lỏng nghĩ: Có anh yêu em như vậy, em còn gì mà làm không được? Cô nói: "Viên Lãng, anh yên tâm."
Sau đó đi vào kiểm tra tình huống, chủ nhiệm Trương bắt đầu đuổi người. "Mọi người, ai nên làm gì thì làm đó đi. Đứng ở đây cản trở."
Ngay lúc đó Thiết Đội từ đội Nhất Trung cũng đến, Viên Lãng và hai Trung Đội Trưởng một trái một phải giúp đỡ Trương Nam, nhân tiện Thiết Lộ báo cáo tình huống luôn, Thiết Đội đi xung quanh xác định người dân bị thiên tai đều bình thường, nếu như tuyết ngừng thì có thể thu quân về.
Thiết Lộ nghe nói Trương Nam cũng tới, đặc biệt nhìn Viên Lãng nói: "Khuya hôm nay cậu đặc biệt theo tôi báo cáo kết quả công việc." Viên Lãng thầm nghĩ: Viện trưởng Lý lại ký kết liên minh công thủ với Thiết Lộ rồi. Lúc đi báo cáo với thủ trưởng tạm thời Thiết Lộ, trời đã đen rồi. Lúc Viên Lãng về lại chỗ người dân sống trong núi, trong nhà có tiếng khóc của trẻ con rất to. Cha của đứa bé vui vẻ ra mặt bắt lấy tay Viên Lãng không buông: "Đồng chí Giải Phóng Quân, cám ơn, cám ơn, tôi đã có một đứa bé mập mạp. Bốn kilogam đó."
Viên Lãng cùng hai Trung Đội Trưởng cười: "Nhìn anh rất vui." Hai Trung Đội Trưởng vui vẻ, vỗ bả vai Viên Lãng: "Lão Tam, cậu không có con nên không rõ. Cảm giác làm cha, rất tuyệt." Viên Lãng liếc anh ta: "Các cậu có con." Hai Trung Đội Trưởng nhìn bầu trời: "Lão Tam, tôi thấy trong ba Trung Đội Trưởng của đại học A cậu ngốc nhất, so với cậu thì sớm hơn một bước. Ai... Vấn đề nhân phẩm, không có biện pháp."
Viên Lãng lựa chọn bỏ mấy chiến hữu lên mặt quá độ qua một bên, đi tìm Trương Nam.
Sau khi Viên Lãng nghĩ lại, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngôi nhà gỗ nhỏ trong bão tuyết, ánh hoàng hôn dần lộ ra, Trương Nam bình tĩnh ôm đứa trẻ, không khí dịu dàng trong nhà giống như một bức tranh. Đại khái chính là như vậy, người đàn ông gian khổ tác chiến trở về, nhìn người phụ nữ và đứa bé ấm áp trong phòng, đáy lòng hết sức mềm mại: Quốc gia thiên hạ, là chí lớn của đàn ông. Ngay cả bò trên băng nằm trên tuyết, ngay khi máu thấm ướt chiến bào, chỉ cần có thể bảo vệ cho thiên gia vạn hộ an ổn, thì rất đáng giá.
Ngày đó lúc cắm trại, ở trong lều trại, Trương Nam rất hưng phấn cười với Viên Lãng: "Đây là đứa bé đầu tiên em đõa đẻ! Anh biết không, nó thật đáng yêu!" Nhớ tới lời nói của hai Trung Đội Trưởng, Viên Lãng cười như kẻ trộm: "Nếu không... chúng ta cũng sinh một đứa được không?" Trương Nam suy nghĩ gì đó: "Chúng ta, viện trưởng Lý..." Viên Lãng nản lòng xoay người, mặt mày không vui nới với Trương Nam: "Viện trưởng Lý của em nói, em có nhiệm vụ qua nước ngoài trao đổi, chuyện đứa bé phải hoãn lại..."
Trương Nam nhìn Viên Lãng giống như đứa bé đang tức giận, do dự nói: "Viện trưởng Lý nói... trước khi nhiệm vụ lần này kết thúc, muốn em... Hoàn toàn phục tùng theo ban chỉ huy ở trên..." Viên Lãng ngẩn người, bỗng nhiên xoay người, nở một nụ cười giả tạo: "Ông ta biết ai là ban chỉ huy ở trên sao?" Trương Nam rất vô tội, rất đơn thuần nói: "Trừ Thiết Đội, chính là anh chứ ai." Viên Lãng mừng rỡ: "Như vậy cũng tốt." Xoay người nói với người bên ngoài lều: "Tề Hoàn! cậu mang theo mấy người, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải cuốn lấy Thiết Đội!"
Sau đó Tề Hoàn hỏi Trương Nam: "Chị dâu, ngày đó sao chi không cho Tam Nhi xem?" Trương Nam vui mừng nói: "Cái đó là mông đó, cậu cho tôi xem không?" Tề Hoàn nhớ tới vị trí bị thương của Hứa Tam Đa chỗ đó là bộ vị. Cái đó, nếu chị dâu nhìn cũng không tiện. Cậu cúi đầu cười thầm.
Viên Lãng ở bên cạnh nói: "Chị dâu các cậu ở trong quân chúng ta quá nổi danh. Cô ấy đứng đầu ở Đại học A, khiến một người quân y như tôi không biết trong lòng có cảm nhận như thế nào, thậm chí khoanh tay bó gối không thể triển khai công việc. loại câu hỏi này cô ấy cố ý không trả lời. Cái này gọi là bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính*." Tề Hoàn gật đầu, vui lòng phục tùng. Trong lòng Trương Nam tự nhủ: Ông xã đại nhân hiểu rõ lòng em. Sau đó nghĩ: Biên Nhi đã nói đời này mình và anh ấy rất thích hợp, đã đã vượt qua bao nhiêu chuyện, không biết anh ấy bị hành hạ bao nhiêu nữa? Sau này sống tốt là được.
Thật ra thì cuộc sống của họ cũng chưa trở lại giống như trước kia. Trước kia Trương Nam có cảm giác Viên Lãng rất càng nguy hiểm, cố ý dịu dàng hiền lành ở chung với Viên Lãng, làm vợ như vậy rất giống như thời xưa, trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng phóng túng, vốn là con gái một, điệu bộ của tiểu tổ tông không hề che giấu rồi, bắt đầu làm nũng ăn vạ với Viên Lãng.
Đến bây giờ Viên Lãng vừa yêu cô lại cảm thấy mắc cở, cho nên cam tâm tình nguyện cưng chiều cô. Viên Lãng thầm nhủ: Rất nhiều chuyện xảy ra, đó là tồn tại khách quan, nếu như hai người làm bộ không có gì, bắt đầu theo đuổi lại thì nó lại không bình thường, giờ thì chỉ cần tùy cơ ứng biến.
Thiết Đội đánh giá Viên Lãng: Người thông suốt thì sẽ có lợi, rất biết dùng binh.
Ngày đó trời trong xanh, Viên Lãng không vội lái xe dã chiến đến bệnh viện đón Trương Nam tan việc, Trương Nam đang ở phòng làm việc, viện trưởng Lý vừa đi vừa nói với Viên Lãng: "Quân đoàn chúng tôi đang chọn quân y qua Mỹ du học, sĩ quan cao cấp Lý Trinh cố ý dành cơ hội này cho Trương Nam. Tôi đang định hỏi ý kiến cô ấy." Nhắc tới sĩ quan cao cấp Lý Trinh, Viên Lãng có chút cảnh giác: "Đi bao lâu?" Viện trưởng Lý khẳng định nói: "Hai tháng! Lần này qua đó có thể rất ngiêm ngặt, có cơ hội thăng chức." Bỗng nhiên vẻ mặt có chút lúng túng: "Viên Lãng, tổ chức hi vọng, hai người tạm thời... không có con, sợ tinh thần và thể lực của Trương Nam bị phân tán." Viên Lãng suy nghĩ một chút, nói "Ừ."
Ngày đó trên đường trở về, Viên Lãng hái hoa dại đan thành một vòng hoa, đội lên đầu Trương Nam, rồi ung dung nói: "Bà xã anh rất đẹp." Trương Nam ngồi bên cạnh Viên Lãng cười đến mắt cũng híp lại, chợt nhớ tới gì đó liền nói: "Viên Lãng, tết năm nay ba mẹ về nhà anh có được không?" Viên Lãng cười: "Được!" Rồi không nói gì khác.
Nghĩ đến cảm thấy thật tốt, kết quả vừa vào đông thì bão tuyết bay tán loạn. Vừa vào tháng chạp bọn Viên Lãng đã bị phái đi cứu tế rồi, trước khi đi anh nói thẳng với Trương Nam: "Bà xã, anh lại phải trời nam đất bắc mấy ngày rồi." Trương Nam nói: "Không sao." Suy nghĩ một chút, lại bỏ vào ba lô của anh mấy bộ quần áo dày. Nhìn bọn Viên Lãng đi, Trương Nam nghĩ: tết năm nay chắc không thể gặp anh rồi. Không nghĩ tới còn chưa kịp u oán chút tình cảm khuê phòng hay gì gì đó mình cũng đã nhận được lệnh đi cứu tế.
Kết quả mười ngày sau, hai người không hẹn mà gặp, quả nhiên không phải là oan gia không đụng đầu. Nhưng mà trời băng đất tuyết, hai người mang theo tân binh, quả nhiên có một lần uy phong.
Sau khi tụ hội được một ngày, thiết bị truyền tin của Trương Nam bị trục trặc, đang rầu rỉ, thì có một thiếu tá khôi ngô tuấn tú là cấp dưới của Viên Lãng xung phong nhận việc tới hỗ trợ. Sửa chữa thiết bị tương đối thuận lợi, Trương Nam nhìn Ngô Triết ảo não loay hoay dây điện, trời rất là lạnh rồi, tay anh ta cũng đông cứng, làm sao cũng không thuận lợi.
Trương Nam đi tới gần, "Ghép hai cây này lại sao?" Ngô Triết gật đầu. Trương Nam nhận lấy, thuần thục quấn giây điện lên, dùng keo cách nhiệt bao lại, thử lại được rồi! "Hợp tác vui vẻ." Hai người nắm chặt tay. Ngô Triết thật bội phục Trương Nam: "Tay cô thật kéo léo." Trương Nam cũng khâm phục Ngô Triết: "Cậu rất hiểu biết về thiết bị." Sau đó lại khiêm tốn: "Bình thường tôi tiếp xúc với động mạch, chậm sẽ không kịp." Hai người cùng cười. Ngô Triết nói: "Nghe Tam Đa nói về cô." Trương Nam nói: "Tôi cũng biết anh." Nhìn dáng vẻ tò mò của Ngô Triết, Trương Nam không nhanh không chậm: "Đội trưởng các anh không phải cho anh một cái chìa khóa, nói có thể kiểm tra các trụ sở hẻo lánh sao? Đó là chìa khóa nhà chúng tôi, Viên Lãng ra ngoài một tháng tôi cũng có nhiệm vụ đặc biệt trong một tháng." Hai người lại cười. Sau đó đánh giá lẫn nhau, hài lòng gia đình giáo dục đến IQ cao, con cưng của trời, hơi thở đều giống nhau. Ngô Triết nói: "Khí chất của cô giống đội trưởng." Trương Nam cười: "Vì thời gian anh ở cùng anh ấy không đủ dài."
Vốn là phái đi cứu tế, tổ chức cũng không dùng những binh lính đặc biệt, cảm thấy như vậy là không biết trọng nhân tài, đôi của đại học A lần này cũng dựa trên nguyên tắc lưỡi dao sắc, phái họ làm tiên phong, đội trưởng phải chịu trách nhiệm vẽ bản đồ, xác định tọa độ, xác định tổn thất về ngừơi và của để binh lính phía sau còn xây dựng lại và sửa chữa đường xá. Viên Lãng thận trọng, lúc đội của đại học A hoàn thành nhiệm vụ, phát hiện trong núi có người dân, đời sống của họ hơi kém, còn có một số người sức khỏe không tốt, liền yêu cầu đội quân y đến đây hỗ trợ. Sự thật chứng minh, sau khi mấy người Trương Nam đến đã phát huy công dụng rất lớn.
Nhìn những vấn đề lớn của người dân bị thiên thai được giải quyết, Viên Lãng rất vui mừng, cố ý kéo Trương Nam và Ngô Triết đến hết nhà này rồi nhà khác đưa thuốc cho họ. Chọn hai người họ vì cảm thấy tình tình họ rất tốt còn tạo cho ngườ khác cảm giác thân thiện. Hơn nữa cấp bậc của họ cao, quân hàm sáng loáng, Viên Lãng cảm thấy dẫn thiếu ta đi theo mình rất thích! Lúc đi qua đường núi gập ghềnh, Viên Lãng Viên Lãng cảm nhận được bước đi của hai người phía sau rất lưu loát, anh còn có cảm nhận mình đã dạy được Liệp Ưng giương cánh bay cao.
Viên Lãng đã đoán rất đúng Trương Nam và Ngô Triết được rất nhiều người chào đón, quả thật họ tạo cho người dân cảm giác rất tốt. Nhưng anh không ngờ tới: Có một người nghe nói cả đời làm bà mai lặng lẽ túm mình vào nhà, đầu tiên rót nước sau đó nói: "Đồng chí thủ trưởng, cậu dẫn đến đây một cô gái và một chàng trai rất đẹp đó." Viên Lãng vui vẻ: "Đúng vậy!" Bác gái nói tiếp: "Kim đồng ngọc nữ như vậy. Thủ trưởng cậu để tôi làm mai để hai người đó kết hôn, nhìn thật đẹp!" Viên Lãng bị sặc nước lên mũi, ho khan một lúc lâu, quay đầu lại hét to: "Ngô Triết! Cậu đi về! Bảo Hứa Tam Đa đến đây đổi chỗ!"
Ngô Triết đang nói chuyện hăng say với Trương Nam không hề biết mình vừa chọc đến chỗ hiểm của vị đội trưởng kia, hô lớn một tiếng: ""Dạ!" Không hiểu gì mà chạy về, đồng tình nói với Hứa Tam Đa: "Tam Nhi, đội trưởng gọi cậu, sắc mặt rất bất xấu." Hứa Tam Đa cười ha hả: "Không sao, mình đi đây!" Hoàn toàn không yên lòng đi đến đó.
Sau khi chào hỏi Viên Lãng xong mới biết không có vấn đề gì, chỉ giúp anh em phát đồ cứu trợ, giúp Trương Nam đỡ bệnh nhân vân vân, đang muốn thở ra, có một cụ bà kéo anh và Hứa Tam Đa nói thầm: "Tiểu tử, bác vừa rồi muốn cái kia thiếu... thiếu gì ấy nhỉ? À! làm mai cho thiếu tá. Cậu là thủ trưởng sao mặt lại đen như vậy? Đứa bé, các cậu nói xem chẳng lẽ hai thiếu tá kia không đẹp đôi?" Hứa Tam Đa cười lộ ra mười hai cái răng trắng bóng, trả lời rất lớn: "Xứng đôi!" Thành Tài nhìn đội trưởng đen mặt liền đạp Hứa Tam Đa một cái. Hứa Tam Đa không phục: "Vừa rồi bác ấy nói không sai!" Thành Tài cũng đen mặt, gằn từng tiếng: "Đúng đấy, đúng rồi mới hỏng bét!"
Lúc này bên tai Viên Lãng vang lên tiếng của Tề Hoàn, nói đội Nhị Trung gọi quân y đến giúp. Viên Lãng nghĩ thầm: Cá cẩu lãm bát phao thỉ* Tề Hoàn! Thấy tôi có đội quân y, cậu cũng đắc ý! Bên này sao phải chịu trách nhiệm của đội Nhị Trung chứ? Bên đội Nhị Trung lão A là bác sĩ do các cậu bắt cóc tống tiền mà đến, bây giờ còn có mặt mũi tìm vợ tôi?
(*Cá cẩu lãm bát phao thỉ: Đây là một câu chửi tục, có thể tạm dịch là "Con chó ôm 8 bãi phân" mình sẽ cố gắng bổ sung nghĩa chính xác của câu này.)
Viên Lãng nói: "Đôi chữa bệnh đang bận, để tôi qua trước xem tình huống." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hứa Tam Đa! Cậu theo tôi!" Biết đội trưởng sợ Hứa Tam Đa bị bác gái tẩy não, Thành Tài cười trộm.
Trương Nam vẫn không phát hiện ra cái gì, theo thông lệ giúp dân chúng kiểm tra sức khỏe, xử lý thuốc mem, công việc rất thuận lợi. Chỉ chốc lát đã hoàn thành mọi việc, cô và Thành Tài đanh đi về phía doanh trại nghỉ đêm, đã nhìn thấy Hứa Tam Đa và Ngô Triết vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng: "Trương, đội trưởng Trương! Đội trưởng chúng tôi sắp sinh! Nhanh đi thôi!"
Trương Nam nhịn cười: "Đội trưởng các cậu sắp sinh? Rất bản lĩnh." Ngô Triết nhún nhún vai: "Đội trưởng luôn luôn không suy đoán theo lẽ thường và không làm không được. Chị dâu chị phải tình bĩnh, thật bình tĩnh." Thành Tài bật cười "Ha ha". Hứa Tam Đa vội nói: "Đội trưởng gặp một người phụ nữ có thai sắp sinh. Đội trưởng Trương, mau đi thôi."
Phụ nữ có thai? Đứa bé? Trương Nam mỉm cười, nhưng đôi chân vẫn đi theo Hứa Tam Đa đến chỗ xảy ra chuyện. Thì ra nhóm người của lão muốn di chuyển một người phụ nữ có thai xuống núi, nhưng người phụ nữ đó lại sắp sinh, quân y đại học A không có kinh nghiệm đỡ đẻ, đang sợ hãi. Không thể làm gì khác hơn là tạm thời để nguwoif phụ nữ nằm trong căn nhà gỗ nhỏ ỏ rừng phòng hộ .
Lúc Trương Nam chạy đến ở đó rất náo nhiệt, trong phòng một bác sĩ bộ đội giúp một phụ nữ bụng bầu đầy mồ hôi, bên ngoài một người đi thoe lão A xoay mòng mòng đó là chồng người phụ nữ mang bầu kia. Đồng chí Viên Lãng dũng mãnh phi thường bây giờ chân tay luống cuống, Trương Nam tươi cười rạng rỡ: "Giao cho tôi." Rồi đi vào trong.
Viên Lãng kéo Trương Nam, vẻ mặt rất phức tạp: "Nam Nam, em làm được không?" Suýt nữa chảy nước mắt, Trương Nam buông lỏng nghĩ: Có anh yêu em như vậy, em còn gì mà làm không được? Cô nói: "Viên Lãng, anh yên tâm."
Sau đó đi vào kiểm tra tình huống, chủ nhiệm Trương bắt đầu đuổi người. "Mọi người, ai nên làm gì thì làm đó đi. Đứng ở đây cản trở."
Ngay lúc đó Thiết Đội từ đội Nhất Trung cũng đến, Viên Lãng và hai Trung Đội Trưởng một trái một phải giúp đỡ Trương Nam, nhân tiện Thiết Lộ báo cáo tình huống luôn, Thiết Đội đi xung quanh xác định người dân bị thiên tai đều bình thường, nếu như tuyết ngừng thì có thể thu quân về.
Thiết Lộ nghe nói Trương Nam cũng tới, đặc biệt nhìn Viên Lãng nói: "Khuya hôm nay cậu đặc biệt theo tôi báo cáo kết quả công việc." Viên Lãng thầm nghĩ: Viện trưởng Lý lại ký kết liên minh công thủ với Thiết Lộ rồi. Lúc đi báo cáo với thủ trưởng tạm thời Thiết Lộ, trời đã đen rồi. Lúc Viên Lãng về lại chỗ người dân sống trong núi, trong nhà có tiếng khóc của trẻ con rất to. Cha của đứa bé vui vẻ ra mặt bắt lấy tay Viên Lãng không buông: "Đồng chí Giải Phóng Quân, cám ơn, cám ơn, tôi đã có một đứa bé mập mạp. Bốn kilogam đó."
Viên Lãng cùng hai Trung Đội Trưởng cười: "Nhìn anh rất vui." Hai Trung Đội Trưởng vui vẻ, vỗ bả vai Viên Lãng: "Lão Tam, cậu không có con nên không rõ. Cảm giác làm cha, rất tuyệt." Viên Lãng liếc anh ta: "Các cậu có con." Hai Trung Đội Trưởng nhìn bầu trời: "Lão Tam, tôi thấy trong ba Trung Đội Trưởng của đại học A cậu ngốc nhất, so với cậu thì sớm hơn một bước. Ai... Vấn đề nhân phẩm, không có biện pháp."
Viên Lãng lựa chọn bỏ mấy chiến hữu lên mặt quá độ qua một bên, đi tìm Trương Nam.
Sau khi Viên Lãng nghĩ lại, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngôi nhà gỗ nhỏ trong bão tuyết, ánh hoàng hôn dần lộ ra, Trương Nam bình tĩnh ôm đứa trẻ, không khí dịu dàng trong nhà giống như một bức tranh. Đại khái chính là như vậy, người đàn ông gian khổ tác chiến trở về, nhìn người phụ nữ và đứa bé ấm áp trong phòng, đáy lòng hết sức mềm mại: Quốc gia thiên hạ, là chí lớn của đàn ông. Ngay cả bò trên băng nằm trên tuyết, ngay khi máu thấm ướt chiến bào, chỉ cần có thể bảo vệ cho thiên gia vạn hộ an ổn, thì rất đáng giá.
Ngày đó lúc cắm trại, ở trong lều trại, Trương Nam rất hưng phấn cười với Viên Lãng: "Đây là đứa bé đầu tiên em đõa đẻ! Anh biết không, nó thật đáng yêu!" Nhớ tới lời nói của hai Trung Đội Trưởng, Viên Lãng cười như kẻ trộm: "Nếu không... chúng ta cũng sinh một đứa được không?" Trương Nam suy nghĩ gì đó: "Chúng ta, viện trưởng Lý..." Viên Lãng nản lòng xoay người, mặt mày không vui nới với Trương Nam: "Viện trưởng Lý của em nói, em có nhiệm vụ qua nước ngoài trao đổi, chuyện đứa bé phải hoãn lại..."
Trương Nam nhìn Viên Lãng giống như đứa bé đang tức giận, do dự nói: "Viện trưởng Lý nói... trước khi nhiệm vụ lần này kết thúc, muốn em... Hoàn toàn phục tùng theo ban chỉ huy ở trên..." Viên Lãng ngẩn người, bỗng nhiên xoay người, nở một nụ cười giả tạo: "Ông ta biết ai là ban chỉ huy ở trên sao?" Trương Nam rất vô tội, rất đơn thuần nói: "Trừ Thiết Đội, chính là anh chứ ai." Viên Lãng mừng rỡ: "Như vậy cũng tốt." Xoay người nói với người bên ngoài lều: "Tề Hoàn! cậu mang theo mấy người, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải cuốn lấy Thiết Đội!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook