Chuyện Của Nhà Họ Viên
-
Chương 18
Hai mươi phút sau, Viên Lãng ở chỗ Đường Sắt nghe nói Trương Nam đi lên trực thăng võ trang đi đến tập hợp báo cáo, một hai ngày sẽ trở về cùng bọn họ rút lui về. Lý Hi thật lo lắng, nếu là tướng quân tập hợp khẩn cấp vì sao không mang anh theo? Nhưng mật mã chính xác, anh cũng không nói gì.
Mọi người đang muốn hỏi Viên Lãng vừa rồi kéo Trương Nam đi nơi nào, chuyên gia virus cầm kết quả xét nghiệm máu của Trương Nam chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Đồng chí Trương Nam đâu?”
Viên Lãng khẩn trương : “Có phải cô ấy phát bệnh hay không?” Vẻ mặt chuyên gia nghiêm túc lắc đầu: “Là tìm được nguyên nhân không phát bệnh của cô ấy rồi. Trong máu cô ấy có kháng thể.” Thấy mọi người mơ hồ nhìn mình, chuyên gia giải thích: “Chúng tôi hoài nghi cô ấy có tiêm qua mũi vắc-xin phòng virut lây nhiễm.”
Vẻ mặt Lý Hi nặng nề: “Ý ông nói cô ấy là phản đồ!” Viên Lãng quay đầu trợn mắt nhìn Lý Hi. Đường Sắt có chút kinh sợ: “Lý Hi, tình huống không rõ ràng không thể nói bậy.” Chuyên gia virut lắc đầu: “Đánh giá phản đồ hay không không phải là chuyên nghiệp của tôi. Tôi chỉ có thể nói rằng trong vòng nữa năm qua cô ấy có tiêm vắc-xin phòng bệnh. Các người ở cùng căn cứ với cô ấy có phải sáng chiều đều ở chung không? Cẩn thận nhớ lại, cố ấy có bỗng nhiên hôn mê sâu mấy giờ liền, hôn mê rất sâu, chính là dù cố gắng lay động mạnh cũng không thể đánh thức dậy hay không?.”
Lý Hi lắc đầu, ánh mắt Viên Lãng ngưng đọng nói tiếp lời: “Chỉ tiêm hai mũi thuốc, lập tức ý thức liền mơ hồ, sau đó mê man hoàn toàn mất đi ý thức?” Chuyên gia gật đầu: “Là cơn sốc vắc-xin phòng bệnh.” Lưng Viên Lãng lạnh như băng: “Thiết đội, đón cô ấy có phải là tên người Nga, gọi là Andrew.”
Người điều khiển xa lạ, chính xác là bên trong khẩu lệnh. Trương Nam đang nghi ngờ nhìn thấy ánh nắng chiều phía tây xuất hiện trên thành trực thăng cuối cùng cũng xác định được. Sự xác định phương hướng của mình rất chính xác. Trương Nam cảm thấy lạnh như băng, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá người điều khiển trực thăng, dấu vết hóa trang cẩn thận quan sát cũng có thể phát hiện. Trương Nam yếu ớt hỏi: “Andrew, là anh sao?” Người nọ cởi nón an toàn xuống: “Trương, cô thật không minh.”
Trương Nam gật đầu, bình tĩnh vuốt hệ thống định vị mang theo trên cổ tay, không nói gì nữa, quan sát một chút độ cao bay lên, đánh giá nếu nhảy xuống thì tính tự sát sẽ thành công rất cao, đây là phương thức trung thành ổn thỏa nhất. Lại cúi đầu, thấy giày Viên Lãng, Trương Nam nở nụ cười nhẹ: Vẫn là tranh thủ bình an trở về đi. Còn nói là mọi chuyện không quá ba lần, anh đã cứu tôi trở về bao nhiêu lần… Viên Lãng, nếu không phiền ngài, lại cứu tôi về một lần nữa đi?
Nhớ tới Viên Lãng bỗng có chút buồn cười: Andrew, anh thực sự không phải là nhân tài. Lừa bắt cóc con tin đi là xong sao? Trên tay tôi có mang theo định vị toàn cầu. Nhớ ngày đó một mình Viên Lãng chỉ dùng một bước ngắm bắn có thể trói lại người trên xe cứu thường phá vỡ diễn tập, anh thì sao? Mở cái trực trăng vũ trang, buộc một cái, còn có nhiều kẽ hở như vậy. Chênh lệch. Ai…. Sao tôi có thể không yêu người khác nhiều năm như vậy? Nghĩ, nở nụ cười. Viên Lãng….
Trực thăng dừng ở trước một toàn kiến trúc xa lạ, Trương Nam đánh giá tính toán một khoảng thời gian cùng phương hướng, nơi nảy hẳn là không thuộc biên giới Trung Quốc rồi. Trương Nam thản nhiên xuống máy bay, quay đầu về ánh chiều tà hướng tây mỉm cười: Anh, cần phải tới tìm tôi.
Viên Lãng ở điểm cách ly liên tục tìm kiếm vị trí của Trương Nam từ vệ tinh đặc thù trên máy tính: tòa kiến trúc quân sự trong biên giới nước Nga, cách biên giới ước chừng 60km. Đường Sắt báo cáo về cấp trên, Thiếu tướng Lý Trinh chỉ thị: “Vị trí mẫn cảm, tính cơ mật rất cao, không thích hợp cho nhiều bộ đội lên đường cứu viện. Có thể lo lắng chia thành đội nhỏ linh hoạt hành động, càng ít người càng tốt.” Đặc biệt chỉ thị: “Mang theo Lý Hi, trước mắt anh ta có thân phận ngoại giao quân sự với nước Nga, quen thuộc tình huống.” Đường Sắt cân nhắc một chút: “Viên Lãng, cậu cùng Lý Hi một tổ. Kênh đặc biệt, tùy cơ ứng biến. Nếu không tốt, liền gọi trợ giúp ngay lập tức.”
Tề Hoàn muốn nói, Viên Lãng nhấn giữ anh trở về, tuyệt mật chính là phiền toái, ai biết lần này đi tiền đồ sẽ như thế nào? Người giúp đỡ càng ít càng tốt.
Mang trang bị chĩnh tề, Viên Lãng khởi động chiếc xe đã cải trang. Lý Hi ấn tọa độ tìm kiếm phương hướng, Viên Lãng thấy trên eo anh ta lóe ra một cây súng lục, hơi nhíu lông mày: “Cho cậu tham gia mục đích chính xác là xác nhận dưới tình huống không thỏa đáng bắn chết cô ấy. Đúng không?” Lý Hi nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, cười: “Bởi vì trên tổ chức tin cậu đã không có năng lực phán đoán cái gì gọi là tình huống không thỏa đáng rồi.”
Viên Lãng không nói, khởi động ô tô, chạy mất về hướng Bắc. Nam Nam, chờ anh, mang em trở về.
Trương Nam nghiêm túc cẩn thận đánh giá tòa lâu dài cổ kính trước mắt này, kiến trúc thời đại Nga Hoàng, bên trong tráng lệ đến bất ngời, trước kia nghe Andrew nói qua, gia tộc bọn họ thường mở vũ hội trong này. Điều nói Andrwe ở Nga coi như phức tạp, quả nhiên là không khoác lác. Nhìn lại Andrew: Đã là bạn thân, tại sao còn làm kẻ địch?
Andrew kinh ngạc thấy Trương Nam bình tĩnh tự nhiên như vậy: “Trương, cô đang nghĩ cái gì?” Trương Nam cười một cái: “Không mời tôi uống café sao?” Andrew xoay người: “Trần, pha cho tiểu thư một tách café.” Quay đầu lại, nghiêm chĩnh đánh giá Trương Nam: “Trương, cô đẹp hơn rồi. Mời ngồi.”
Chuyện cho tới bây giờ, Trương Nam rõ ràng mĩm cười trước sau như một: “Cảm ơn.” Thoải mái ngồi trên ghế sofa,tầm mắt nhìn xung quanh đánh giá bố cục nới này, xem xét không có khả năng chạy đi.
Bỗng dưng, một tấm hình treo trên tường gần lò sưởi làm hấp dẫn ánh mắt Trương Nam, Andrew cùng một người thân chụp hình, người này… Rất quen. Đúng rồi, là tên trùm dầu mỏ bị bắt rầm rộ trên TV. Trong lòng Trương Nam thở dài thành tiếng, Andrew, tôi nghĩ tôi đã hiểu được rồi.
Mấy phút sau, gương mặt người đàn ông trung niên được xưng là Trần Đông Phương đi ra từ hành lang gấp khúc, lấy một ly café nóng hỏi đưa đến trước mặt Trương Nam, Trương Nam bưng lên, ngửi một cái, nhíu mày, lại để xuống.
Andrew nghiên cứu nhìn Trương Nam: “Trương, nói với tôi, cô đoán được cái gì?” Trương Nam nói: “Người quan sát viên cùng chúng ta chấp hành nhiệm vụ, đồng bào người Nga của cậu, bọn họ bị bệnh chết rồi phải không?”
Andrew gật đầu: “Những người trực tiếp tham gia, chỉ còn lại cô và tôi thôi.”
Trương Nam gật đầu: “Tôi suy đoán, anh tới phán xét. Tôi sau rồi anh là tới sửa chửa.” Andrew đồng ý: “Thật công bằng.”
Trương Nam nhớ lại nói: “Lần này khi chúng ta xuất phát đi nước I, bởi vì có cùng kinh nghiệm, cho nên dễ dàng nhận được thân phận với người giám sát của Liên Hiệp Quốc. Trên lý thuyết nói, chúng ta có quyền quan sát vũ khí sử dụng phổ biến của nước A, hơn nữa còn đánh giá được lực sát thương. Nhưng mà vũ khí chiến đấu mới nhất của nước A đang được dùng thử ở nước I. Đây mới là trọng điểm của chúng ta. Bởi vì không nhìn tới, cho nên phía sau có người ẩn nấp thâm nhập vào, tất cả cũng rất thuận lợi, có một việc tôi luôn nghĩ mãi mà không hiểu chính là, tại sao cái lọ chứa virus đó lại xuất hiện trên đường chúng tôi rút lui ẩn nấp. Nếu là nước A, không cần phải phiền phức như vậy, hơn nữa việc này còn khiến cho bọn họ tự mình bị nhiểm độc phát tán nguy hiểm bên trong mình. Cho nên tôi suy nghĩa, việc này có chút kì lạ. Có thể là tất cả mọi người chúng ta đều bị nhiễm độc, cái này nói không đúng rồi. Sau khi tôi phát hiện bản thân không có nhiễm bệnh, liền cảm thấy mọi chuyện có chút khác thường rồi. Từ ngoài nhìn vô, có khả năng tôi là phản đồi. Nhưng mà tôi biết tôi không phải. Cho đến khi tôi nhìn thấy anh.” Trương Nam chống lại ánh mắt của Andrew: “Là anh mở bình thuốc độc, anh muốn thông số của vũ khí nước A, anh muốn trở thành người duy nhất phát ra tin tức, mới có thể bán được giá tốt. Anh lợi dụng quốc gia bố trí cớ hội ăn cắp cơ mật cao nhất, sau đó giết sạch toàn bộ chiến hữu. Bởi vì tôi may mắn không chết, cho nên anh trói tôi đến đây, đúng hay không?”
Andrew cười bất đắc dĩ, “Nhanh như vậy đã đoán trúng 80% rồi. Thật không đơn giản, Trương.” Trương Nam nhíu mày: "Thiếu cái gì?" Andrew nghiêm túc nhìn Trương Nam: "Trương, tôi yêu cô. Tôi làm sao có thể để cô vì toàn thân bên ngoài bị xuất huyết nhiều mà chết chứ? Hành vi làm tỗn hại đến sắc đẹp đều có lỗi. Nhớ diễn tập lần đó không? Tôi đã tiêm thuốc kháng sinh ngừa virut cho cô. Là tôi cứu cô."
Trương Nam dỡ khóc dỡ cười nhìn Andrew: “Tôi có phản nên cám ơn anh hay không?” Vẻ mặt Andrew có chút sa sút: “Đừng khách khí. Trương, vì sao, cô không chịu tin tôi yêu cô.”
Bỗng nhiên Trương Nam rất muốn cười, quả nhiên đại nạn không chết là hạnh phúc đến cuối đời. Trong vòng 24h đồng hồ lại có hai người đàn ông đến nói với mình… Ai… Sao lại có cảm giác khác xa nhau nhiều như vậy? Lại ngẩng đầu, ánh mắt xanh của Andrew có đầy tình yêu không thể nghi ngờ, nước dường như đã dâng lên tràn đầy.
Thời gian làm người hung ác đến kỳ lạ, một thông báo kỳ lạ làm cho bản thân đến nơi kỳ lạ, hơn nữa còn cư nhiền chân thành đến quái dị. Đây đến cùng là chỗ nào? Trương Nam xoa mặt, O7 cũng không lộn xộn như vậy. Viên Lãng nói đúng, đẹp là chuốc họa. Kích động bản thân, cái gì trước mắt, còn có Viên Lãng!
Andrew quan sát phản ứng của Trương Nam: “Trương, em đang nghĩ gì? Em không biết tôi yêu em rất nhiều.” Trương Nam có chút chế nhạo: “Yêu đến bắt cóc.”
Andrew lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Sau khi chú sụp đổ, trong nhà cần một món tiền lớn, tôi suy nghĩ thật lâu, đây là cơ hội duy nhất cứu lại gia tộc của tôi. Nhưng mà, vì em, tôi thất bại rồi.” Quay đầu nhìn Trương Nam: “Anh không nỡ giết em, lại không có biện pháp để em về nước cho nên liền cướp em trở về. Bố trí bộ đội đặc chủng của các người rât nghiêm mật rồi. Anh tin tưởng trong 15 ngày này, em đã đem thông số tương quan báo cáo lên chính phủ Trung Quốc. Cho nên, thông số vũ khí không còn giá trị cho anh cần nữa rồi. Trương, anh bắt cóc em, đơn giản là, anh muốn ở cùng với em. Trương, chúng ta cùng nhau đi thôi…”
Trương Nam nhìn Andrew, dường như thương hại: “Tôi sẽ không cùng anh đi với nhau. Anh giết chiến hữu của chúng tôi, giết đồng bào của tôi. Andrew, mặc kệ là lý do gì, anh cũng là một tên hung thủ rồi.”
Andrew gật đầu, lấy súng chống lên trán Trương Nam: “Trương, anh chỉ sợ không có sự lựa chọn.”
Trương Nam cười khổ: “Có lẽ cùng một diễn viên có thể biến hóa từ thiên nga đen thành thiên nga tráng. Nhưng mà ai cùng lúc diễn Ma Vương và Vua chúa đâu? Andrew, anh không thích hợp diễn Ma Vương. Đừng tiếp tục đi sao nữa, ít nhất, đừng đem tư liệu vũ khí này bán cho người không nên có được chúng.”
Andrew im lặng một chút: “Trương, nếu em khẳng định cùng di với anh…”Trương Nam xoay mặt, không nói chuyện. Andrew có một cảm giác thất bại kỳ lạ, cầm lấy ly cà phê trên bàn khó khăn uống vô miệng, Trương Nam chú ý tới sắt mặt của ông Trần kia trong nháy mắt liền trắng như tuyết.
Andrew chau mày, mạnh mẽ đem Trương Nam đẩy vào một phòng treo đầy sừng sư tử, con nai làm kỹ niệm săn bắn, trong phòng tràn đầy mùi da tanh nồng, Anh ta nhíu mày thấy trang phục dã chiến của Trương Nam: “Đàn ông không để cho người đẹp tham gia vào việc này. Trương, em nên thay quân trang! Trần, giúp tiểu thư lấy quần áo đến.”
Trương Nam thấy được người tên Trần kia bưng một khay quần áo đến, ông ta thật khẩn trương, khay run nhè nhẹ.
Andrew chỉ bào một bức bình phong nói: “Thay cho anh xem.” Trương Nam nghe lời đi vào trong phòng, sờ sờ vị trí định vị bằng vệ tinh trên tay, bỏ giày Viên Lãng ra.
Đó là một cái váy dài màu đỏ của người Nga, phẩm chất thiên nga. Andrew kinh ngạc nhìn Trương Nam, Trương Nam có thể đem y phuc của nước Nga mặc đẹp như vậy, một thân đỏ sẩm kín đáo nồng đậm, quàng một cái áo choàng bằng da chồn đen như mực, áo choàng được may dài. Làn váy dài không thấy chân mỗi khi đi lại như sóng nước lăn tăn, như băn lên tung tóe, xinh đẹp tùy ý. Vẫy tay với cô, Trương Nam nghe lời bước lên, Andrew đưa cô phân nữa mặc ngọc, giúp cô búi trên một chuổi châu, viên tròn trong suốt chắc nịch lóe lên ánh sáng ở trên trán Trương Nam, cùng mắt đen của cô dường như ăn khớp với nhau.
Có lẽ cô đẹp thật sự, hô hấp của Andrew dồn dập đứng lên, tay chân đều run nhẹ: “Trương, em có biết Troy trong Helen.” Dưới chân hơi lảo đảo, giống như người bị chìm nắm lấy cổ tay Trương Nam, cố gắng muốn duy trì cân bằng, thất thần một chút, phát giác trên cổ tay cô có gì đó, thật kinh ngạc: “Vệ tinh định vị?”
Trương Nam nhướng mi cười yếu ớt: “Andrew, Troy không nên mang Helen về.” Dường như không thể mãnh liệt nhẫn nại co rút đau đớn, Andrew nắm lấy cổ tay của Trương Nam, té ngã ngửa mặt lên trời, quay đầu
Trần nhặt khẩu súng mà Andrew làm rơi xuống, hơi thở không ổn định nói: “Andrew, thật xin lỗi! Tôi muốn độc chết cô ấy! Người Trung Quốc chúng tôi có câu nói, cô ấy là hồng nhan họa thủy. Nhưng mà, anh cũng có tội, anh không nên vì cô ấy mà bỏ qua kế hoạch. Nếu anh nghe lời cô ấy, không đem tư liệu bán đi. Người mua sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Andrew thở hổn hển nhìn Trương Nam, cười khổ: “Trương, đúng là tôi không thích hợp diễn vai Ma Vương.” Trương Nam ôm Andrew, sờ lên mạch đập của anh đang dần dần chậm lại, có chút rầu rĩ.
Nhưng mà Trần không đợi đuộc, ông ta đưa cho Trương Nam một cái phần cứng di động, dùng súng chỉ vào Trán Trương Nam: “Đi, đem thông số đến đây cho tôi.” Trương Nam cố gắng buông ra để Andrew nằm xuống thoải mái, đứng dậy đi phục chế văn kiên, đầu óc hoạc động nhanh chống, có chúy không biết làm sao cho đúng. LÀm cô mở máy tính ra, phát hiện chỉ có hai bức vẽ ngọn cây, một đen một trắng. Andrew giãy giụa đứng dậy, thở hổn hển nói: “Trương! Tôi không làm Ma Vương, Thiên nga đen cũng vĩnh viên không là Thiên Nga trắng.”
Dĩ nhiên Trần nghe không rõ, khẩn trương nhìn Trương Nam, vẻ mặt của cô bất động, thong dong phục chế cặp hồ sơ màu đen. Quả nhiên, cùng lúc phục chế cặp hồ sợ màu đen, cặp hồ sơ màu trắng bị cắt mất rồi.
Nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt của Andrew cười lóe lên. Trong lòng Trương Nam phức tạp giúp anh nhắm mắt: “Andrew, kiếp sau làm vua đi, anh thật sự không thích hợp làm ma vương.”
Trần dùng súng chỉ vào đầu Trương Nam, đẩy một cái tường ngụy trang: “Trương tiểu thư, tôi có lỗi với Andrew. Cho nên tôi muốn cô ở lại nơi này chăm xóc anh ta vĩnh viễn.”
Mọi người đang muốn hỏi Viên Lãng vừa rồi kéo Trương Nam đi nơi nào, chuyên gia virus cầm kết quả xét nghiệm máu của Trương Nam chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Đồng chí Trương Nam đâu?”
Viên Lãng khẩn trương : “Có phải cô ấy phát bệnh hay không?” Vẻ mặt chuyên gia nghiêm túc lắc đầu: “Là tìm được nguyên nhân không phát bệnh của cô ấy rồi. Trong máu cô ấy có kháng thể.” Thấy mọi người mơ hồ nhìn mình, chuyên gia giải thích: “Chúng tôi hoài nghi cô ấy có tiêm qua mũi vắc-xin phòng virut lây nhiễm.”
Vẻ mặt Lý Hi nặng nề: “Ý ông nói cô ấy là phản đồ!” Viên Lãng quay đầu trợn mắt nhìn Lý Hi. Đường Sắt có chút kinh sợ: “Lý Hi, tình huống không rõ ràng không thể nói bậy.” Chuyên gia virut lắc đầu: “Đánh giá phản đồ hay không không phải là chuyên nghiệp của tôi. Tôi chỉ có thể nói rằng trong vòng nữa năm qua cô ấy có tiêm vắc-xin phòng bệnh. Các người ở cùng căn cứ với cô ấy có phải sáng chiều đều ở chung không? Cẩn thận nhớ lại, cố ấy có bỗng nhiên hôn mê sâu mấy giờ liền, hôn mê rất sâu, chính là dù cố gắng lay động mạnh cũng không thể đánh thức dậy hay không?.”
Lý Hi lắc đầu, ánh mắt Viên Lãng ngưng đọng nói tiếp lời: “Chỉ tiêm hai mũi thuốc, lập tức ý thức liền mơ hồ, sau đó mê man hoàn toàn mất đi ý thức?” Chuyên gia gật đầu: “Là cơn sốc vắc-xin phòng bệnh.” Lưng Viên Lãng lạnh như băng: “Thiết đội, đón cô ấy có phải là tên người Nga, gọi là Andrew.”
Người điều khiển xa lạ, chính xác là bên trong khẩu lệnh. Trương Nam đang nghi ngờ nhìn thấy ánh nắng chiều phía tây xuất hiện trên thành trực thăng cuối cùng cũng xác định được. Sự xác định phương hướng của mình rất chính xác. Trương Nam cảm thấy lạnh như băng, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá người điều khiển trực thăng, dấu vết hóa trang cẩn thận quan sát cũng có thể phát hiện. Trương Nam yếu ớt hỏi: “Andrew, là anh sao?” Người nọ cởi nón an toàn xuống: “Trương, cô thật không minh.”
Trương Nam gật đầu, bình tĩnh vuốt hệ thống định vị mang theo trên cổ tay, không nói gì nữa, quan sát một chút độ cao bay lên, đánh giá nếu nhảy xuống thì tính tự sát sẽ thành công rất cao, đây là phương thức trung thành ổn thỏa nhất. Lại cúi đầu, thấy giày Viên Lãng, Trương Nam nở nụ cười nhẹ: Vẫn là tranh thủ bình an trở về đi. Còn nói là mọi chuyện không quá ba lần, anh đã cứu tôi trở về bao nhiêu lần… Viên Lãng, nếu không phiền ngài, lại cứu tôi về một lần nữa đi?
Nhớ tới Viên Lãng bỗng có chút buồn cười: Andrew, anh thực sự không phải là nhân tài. Lừa bắt cóc con tin đi là xong sao? Trên tay tôi có mang theo định vị toàn cầu. Nhớ ngày đó một mình Viên Lãng chỉ dùng một bước ngắm bắn có thể trói lại người trên xe cứu thường phá vỡ diễn tập, anh thì sao? Mở cái trực trăng vũ trang, buộc một cái, còn có nhiều kẽ hở như vậy. Chênh lệch. Ai…. Sao tôi có thể không yêu người khác nhiều năm như vậy? Nghĩ, nở nụ cười. Viên Lãng….
Trực thăng dừng ở trước một toàn kiến trúc xa lạ, Trương Nam đánh giá tính toán một khoảng thời gian cùng phương hướng, nơi nảy hẳn là không thuộc biên giới Trung Quốc rồi. Trương Nam thản nhiên xuống máy bay, quay đầu về ánh chiều tà hướng tây mỉm cười: Anh, cần phải tới tìm tôi.
Viên Lãng ở điểm cách ly liên tục tìm kiếm vị trí của Trương Nam từ vệ tinh đặc thù trên máy tính: tòa kiến trúc quân sự trong biên giới nước Nga, cách biên giới ước chừng 60km. Đường Sắt báo cáo về cấp trên, Thiếu tướng Lý Trinh chỉ thị: “Vị trí mẫn cảm, tính cơ mật rất cao, không thích hợp cho nhiều bộ đội lên đường cứu viện. Có thể lo lắng chia thành đội nhỏ linh hoạt hành động, càng ít người càng tốt.” Đặc biệt chỉ thị: “Mang theo Lý Hi, trước mắt anh ta có thân phận ngoại giao quân sự với nước Nga, quen thuộc tình huống.” Đường Sắt cân nhắc một chút: “Viên Lãng, cậu cùng Lý Hi một tổ. Kênh đặc biệt, tùy cơ ứng biến. Nếu không tốt, liền gọi trợ giúp ngay lập tức.”
Tề Hoàn muốn nói, Viên Lãng nhấn giữ anh trở về, tuyệt mật chính là phiền toái, ai biết lần này đi tiền đồ sẽ như thế nào? Người giúp đỡ càng ít càng tốt.
Mang trang bị chĩnh tề, Viên Lãng khởi động chiếc xe đã cải trang. Lý Hi ấn tọa độ tìm kiếm phương hướng, Viên Lãng thấy trên eo anh ta lóe ra một cây súng lục, hơi nhíu lông mày: “Cho cậu tham gia mục đích chính xác là xác nhận dưới tình huống không thỏa đáng bắn chết cô ấy. Đúng không?” Lý Hi nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, cười: “Bởi vì trên tổ chức tin cậu đã không có năng lực phán đoán cái gì gọi là tình huống không thỏa đáng rồi.”
Viên Lãng không nói, khởi động ô tô, chạy mất về hướng Bắc. Nam Nam, chờ anh, mang em trở về.
Trương Nam nghiêm túc cẩn thận đánh giá tòa lâu dài cổ kính trước mắt này, kiến trúc thời đại Nga Hoàng, bên trong tráng lệ đến bất ngời, trước kia nghe Andrew nói qua, gia tộc bọn họ thường mở vũ hội trong này. Điều nói Andrwe ở Nga coi như phức tạp, quả nhiên là không khoác lác. Nhìn lại Andrew: Đã là bạn thân, tại sao còn làm kẻ địch?
Andrew kinh ngạc thấy Trương Nam bình tĩnh tự nhiên như vậy: “Trương, cô đang nghĩ cái gì?” Trương Nam cười một cái: “Không mời tôi uống café sao?” Andrew xoay người: “Trần, pha cho tiểu thư một tách café.” Quay đầu lại, nghiêm chĩnh đánh giá Trương Nam: “Trương, cô đẹp hơn rồi. Mời ngồi.”
Chuyện cho tới bây giờ, Trương Nam rõ ràng mĩm cười trước sau như một: “Cảm ơn.” Thoải mái ngồi trên ghế sofa,tầm mắt nhìn xung quanh đánh giá bố cục nới này, xem xét không có khả năng chạy đi.
Bỗng dưng, một tấm hình treo trên tường gần lò sưởi làm hấp dẫn ánh mắt Trương Nam, Andrew cùng một người thân chụp hình, người này… Rất quen. Đúng rồi, là tên trùm dầu mỏ bị bắt rầm rộ trên TV. Trong lòng Trương Nam thở dài thành tiếng, Andrew, tôi nghĩ tôi đã hiểu được rồi.
Mấy phút sau, gương mặt người đàn ông trung niên được xưng là Trần Đông Phương đi ra từ hành lang gấp khúc, lấy một ly café nóng hỏi đưa đến trước mặt Trương Nam, Trương Nam bưng lên, ngửi một cái, nhíu mày, lại để xuống.
Andrew nghiên cứu nhìn Trương Nam: “Trương, nói với tôi, cô đoán được cái gì?” Trương Nam nói: “Người quan sát viên cùng chúng ta chấp hành nhiệm vụ, đồng bào người Nga của cậu, bọn họ bị bệnh chết rồi phải không?”
Andrew gật đầu: “Những người trực tiếp tham gia, chỉ còn lại cô và tôi thôi.”
Trương Nam gật đầu: “Tôi suy đoán, anh tới phán xét. Tôi sau rồi anh là tới sửa chửa.” Andrew đồng ý: “Thật công bằng.”
Trương Nam nhớ lại nói: “Lần này khi chúng ta xuất phát đi nước I, bởi vì có cùng kinh nghiệm, cho nên dễ dàng nhận được thân phận với người giám sát của Liên Hiệp Quốc. Trên lý thuyết nói, chúng ta có quyền quan sát vũ khí sử dụng phổ biến của nước A, hơn nữa còn đánh giá được lực sát thương. Nhưng mà vũ khí chiến đấu mới nhất của nước A đang được dùng thử ở nước I. Đây mới là trọng điểm của chúng ta. Bởi vì không nhìn tới, cho nên phía sau có người ẩn nấp thâm nhập vào, tất cả cũng rất thuận lợi, có một việc tôi luôn nghĩ mãi mà không hiểu chính là, tại sao cái lọ chứa virus đó lại xuất hiện trên đường chúng tôi rút lui ẩn nấp. Nếu là nước A, không cần phải phiền phức như vậy, hơn nữa việc này còn khiến cho bọn họ tự mình bị nhiểm độc phát tán nguy hiểm bên trong mình. Cho nên tôi suy nghĩa, việc này có chút kì lạ. Có thể là tất cả mọi người chúng ta đều bị nhiễm độc, cái này nói không đúng rồi. Sau khi tôi phát hiện bản thân không có nhiễm bệnh, liền cảm thấy mọi chuyện có chút khác thường rồi. Từ ngoài nhìn vô, có khả năng tôi là phản đồi. Nhưng mà tôi biết tôi không phải. Cho đến khi tôi nhìn thấy anh.” Trương Nam chống lại ánh mắt của Andrew: “Là anh mở bình thuốc độc, anh muốn thông số của vũ khí nước A, anh muốn trở thành người duy nhất phát ra tin tức, mới có thể bán được giá tốt. Anh lợi dụng quốc gia bố trí cớ hội ăn cắp cơ mật cao nhất, sau đó giết sạch toàn bộ chiến hữu. Bởi vì tôi may mắn không chết, cho nên anh trói tôi đến đây, đúng hay không?”
Andrew cười bất đắc dĩ, “Nhanh như vậy đã đoán trúng 80% rồi. Thật không đơn giản, Trương.” Trương Nam nhíu mày: "Thiếu cái gì?" Andrew nghiêm túc nhìn Trương Nam: "Trương, tôi yêu cô. Tôi làm sao có thể để cô vì toàn thân bên ngoài bị xuất huyết nhiều mà chết chứ? Hành vi làm tỗn hại đến sắc đẹp đều có lỗi. Nhớ diễn tập lần đó không? Tôi đã tiêm thuốc kháng sinh ngừa virut cho cô. Là tôi cứu cô."
Trương Nam dỡ khóc dỡ cười nhìn Andrew: “Tôi có phản nên cám ơn anh hay không?” Vẻ mặt Andrew có chút sa sút: “Đừng khách khí. Trương, vì sao, cô không chịu tin tôi yêu cô.”
Bỗng nhiên Trương Nam rất muốn cười, quả nhiên đại nạn không chết là hạnh phúc đến cuối đời. Trong vòng 24h đồng hồ lại có hai người đàn ông đến nói với mình… Ai… Sao lại có cảm giác khác xa nhau nhiều như vậy? Lại ngẩng đầu, ánh mắt xanh của Andrew có đầy tình yêu không thể nghi ngờ, nước dường như đã dâng lên tràn đầy.
Thời gian làm người hung ác đến kỳ lạ, một thông báo kỳ lạ làm cho bản thân đến nơi kỳ lạ, hơn nữa còn cư nhiền chân thành đến quái dị. Đây đến cùng là chỗ nào? Trương Nam xoa mặt, O7 cũng không lộn xộn như vậy. Viên Lãng nói đúng, đẹp là chuốc họa. Kích động bản thân, cái gì trước mắt, còn có Viên Lãng!
Andrew quan sát phản ứng của Trương Nam: “Trương, em đang nghĩ gì? Em không biết tôi yêu em rất nhiều.” Trương Nam có chút chế nhạo: “Yêu đến bắt cóc.”
Andrew lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Sau khi chú sụp đổ, trong nhà cần một món tiền lớn, tôi suy nghĩ thật lâu, đây là cơ hội duy nhất cứu lại gia tộc của tôi. Nhưng mà, vì em, tôi thất bại rồi.” Quay đầu nhìn Trương Nam: “Anh không nỡ giết em, lại không có biện pháp để em về nước cho nên liền cướp em trở về. Bố trí bộ đội đặc chủng của các người rât nghiêm mật rồi. Anh tin tưởng trong 15 ngày này, em đã đem thông số tương quan báo cáo lên chính phủ Trung Quốc. Cho nên, thông số vũ khí không còn giá trị cho anh cần nữa rồi. Trương, anh bắt cóc em, đơn giản là, anh muốn ở cùng với em. Trương, chúng ta cùng nhau đi thôi…”
Trương Nam nhìn Andrew, dường như thương hại: “Tôi sẽ không cùng anh đi với nhau. Anh giết chiến hữu của chúng tôi, giết đồng bào của tôi. Andrew, mặc kệ là lý do gì, anh cũng là một tên hung thủ rồi.”
Andrew gật đầu, lấy súng chống lên trán Trương Nam: “Trương, anh chỉ sợ không có sự lựa chọn.”
Trương Nam cười khổ: “Có lẽ cùng một diễn viên có thể biến hóa từ thiên nga đen thành thiên nga tráng. Nhưng mà ai cùng lúc diễn Ma Vương và Vua chúa đâu? Andrew, anh không thích hợp diễn Ma Vương. Đừng tiếp tục đi sao nữa, ít nhất, đừng đem tư liệu vũ khí này bán cho người không nên có được chúng.”
Andrew im lặng một chút: “Trương, nếu em khẳng định cùng di với anh…”Trương Nam xoay mặt, không nói chuyện. Andrew có một cảm giác thất bại kỳ lạ, cầm lấy ly cà phê trên bàn khó khăn uống vô miệng, Trương Nam chú ý tới sắt mặt của ông Trần kia trong nháy mắt liền trắng như tuyết.
Andrew chau mày, mạnh mẽ đem Trương Nam đẩy vào một phòng treo đầy sừng sư tử, con nai làm kỹ niệm săn bắn, trong phòng tràn đầy mùi da tanh nồng, Anh ta nhíu mày thấy trang phục dã chiến của Trương Nam: “Đàn ông không để cho người đẹp tham gia vào việc này. Trương, em nên thay quân trang! Trần, giúp tiểu thư lấy quần áo đến.”
Trương Nam thấy được người tên Trần kia bưng một khay quần áo đến, ông ta thật khẩn trương, khay run nhè nhẹ.
Andrew chỉ bào một bức bình phong nói: “Thay cho anh xem.” Trương Nam nghe lời đi vào trong phòng, sờ sờ vị trí định vị bằng vệ tinh trên tay, bỏ giày Viên Lãng ra.
Đó là một cái váy dài màu đỏ của người Nga, phẩm chất thiên nga. Andrew kinh ngạc nhìn Trương Nam, Trương Nam có thể đem y phuc của nước Nga mặc đẹp như vậy, một thân đỏ sẩm kín đáo nồng đậm, quàng một cái áo choàng bằng da chồn đen như mực, áo choàng được may dài. Làn váy dài không thấy chân mỗi khi đi lại như sóng nước lăn tăn, như băn lên tung tóe, xinh đẹp tùy ý. Vẫy tay với cô, Trương Nam nghe lời bước lên, Andrew đưa cô phân nữa mặc ngọc, giúp cô búi trên một chuổi châu, viên tròn trong suốt chắc nịch lóe lên ánh sáng ở trên trán Trương Nam, cùng mắt đen của cô dường như ăn khớp với nhau.
Có lẽ cô đẹp thật sự, hô hấp của Andrew dồn dập đứng lên, tay chân đều run nhẹ: “Trương, em có biết Troy trong Helen.” Dưới chân hơi lảo đảo, giống như người bị chìm nắm lấy cổ tay Trương Nam, cố gắng muốn duy trì cân bằng, thất thần một chút, phát giác trên cổ tay cô có gì đó, thật kinh ngạc: “Vệ tinh định vị?”
Trương Nam nhướng mi cười yếu ớt: “Andrew, Troy không nên mang Helen về.” Dường như không thể mãnh liệt nhẫn nại co rút đau đớn, Andrew nắm lấy cổ tay của Trương Nam, té ngã ngửa mặt lên trời, quay đầu
Trần nhặt khẩu súng mà Andrew làm rơi xuống, hơi thở không ổn định nói: “Andrew, thật xin lỗi! Tôi muốn độc chết cô ấy! Người Trung Quốc chúng tôi có câu nói, cô ấy là hồng nhan họa thủy. Nhưng mà, anh cũng có tội, anh không nên vì cô ấy mà bỏ qua kế hoạch. Nếu anh nghe lời cô ấy, không đem tư liệu bán đi. Người mua sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Andrew thở hổn hển nhìn Trương Nam, cười khổ: “Trương, đúng là tôi không thích hợp diễn vai Ma Vương.” Trương Nam ôm Andrew, sờ lên mạch đập của anh đang dần dần chậm lại, có chút rầu rĩ.
Nhưng mà Trần không đợi đuộc, ông ta đưa cho Trương Nam một cái phần cứng di động, dùng súng chỉ vào Trán Trương Nam: “Đi, đem thông số đến đây cho tôi.” Trương Nam cố gắng buông ra để Andrew nằm xuống thoải mái, đứng dậy đi phục chế văn kiên, đầu óc hoạc động nhanh chống, có chúy không biết làm sao cho đúng. LÀm cô mở máy tính ra, phát hiện chỉ có hai bức vẽ ngọn cây, một đen một trắng. Andrew giãy giụa đứng dậy, thở hổn hển nói: “Trương! Tôi không làm Ma Vương, Thiên nga đen cũng vĩnh viên không là Thiên Nga trắng.”
Dĩ nhiên Trần nghe không rõ, khẩn trương nhìn Trương Nam, vẻ mặt của cô bất động, thong dong phục chế cặp hồ sơ màu đen. Quả nhiên, cùng lúc phục chế cặp hồ sợ màu đen, cặp hồ sơ màu trắng bị cắt mất rồi.
Nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt của Andrew cười lóe lên. Trong lòng Trương Nam phức tạp giúp anh nhắm mắt: “Andrew, kiếp sau làm vua đi, anh thật sự không thích hợp làm ma vương.”
Trần dùng súng chỉ vào đầu Trương Nam, đẩy một cái tường ngụy trang: “Trương tiểu thư, tôi có lỗi với Andrew. Cho nên tôi muốn cô ở lại nơi này chăm xóc anh ta vĩnh viễn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook