PsMan thầm thích một người em cùng chung đội tuyển đã lâu rồi, cậu em này là một người trầm tính, rất hiếm khi để lộ cảm xúc tiêu cực của bản thân cho người khác thấy, em là một người luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, có khi không màn đến bản thân

Muốn ôm em vào lòng nhưng chợt nhận ra anh chẳng có cách nào với tới được

Cả hai ở bên nhau lâu đến mức tưởng chừng như họ trở thành những người thân trong gia đình, cùng nhau chứng kiến thăng trầm của những mùa giải đã qua, PsMan còn nhớ lần cuối cùng mà anh thấy Henry rơi nước mắt chính là khoảng khắc những người đồng đội cũ từng người rời đi

Lúc đó anh và em chỉ có thể đứng chôn chân, mắt nhìn họ ra đi mà tay không thể níu kéo lại được. Với tư cách là một người đội trưởng, bản thân anh cảm thấy rất suy sụp, tưởng chừng như mọi sự nỗ lực của anh không được ai công nhận khiến anh muốn từ bỏ tất cả, đi đến một nơi xa thật xa

Ngay lúc đó chính lời nói và bàn tay em đã đỡ anh đứng dậy và tiếp tục tiến về phía trước. PsMan nhớ nhất là gương mặt lúc ấy của em, mặc cho nước mắt chảy dài trên má, nét quật cường vẫn hiện hữu rõ trong đáy mắt

Henry sau đó vốn dĩ có rất nhiều con đường khác để đi nhưng em đã quyết định chọn ở lại, sát cánh bên cạnh anh, cùng anh xây dựng một đế chế mới với những con người mới. Và cũng từ lúc ấy, anh nhận ra...trái tim của mình đã bị em cướp đi lúc nào không hay

Lần đầu tiên, anh gặp được một người khiến anh có cảm giác muốn cùng người ấy đi đến cuối con đường

Dần dần, mọi sự nỗ lực và cố gắng của PsMan đều không uổng phí công sức, những người đồng đội mới không làm anh thất vọng, đế chế Box Gaming sau đó là MZ được sinh ra dưới sự lãnh đạo của người đội trưởng, người cơ trưởng

Nhưng...Anh càng nổi bao nhiêu, em càng chìm bấy nhiêu, tần suất em ngồi ghế dự bị rất nhiều vì phải nhường suất đánh chính cho anh, tuy vậy, em không hề tỏ vẻ buồn bã hay trách móc gì anh, ngược lại còn hay cổ vũ, ủng hộ cho team hết mình

Mỗi khi đánh xong một trận, ánh mắt anh luôn hướng về hàng ghế dự bị, vẫn là bóng người nhỏ con ấy, không khí cô độc bao trùm xung quanh nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười tươi như đang động viên tinh thần cả đội

Anh tự hỏi mỗi khi ngồi tại đó, có thật là em vui như thế không?

...

Sau những ngày nghỉ ngơi, tất cả các đội tuyển bắt đầu quay trở lại việc luyện tập với cường độ lớn. Ai mà chẳng muốn bản thân đạt được danh hiệu cao nhất, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống dưới cơ chứ


Như mọi khi, Ara vẫn là nhân tố lớn nhất, mọi người đánh theo lối xoay quanh để nuôi lớn em, chính vì thế áp lực càng đặt nặng lên đôi vai em hơn, trong lúc giải lao, em thì vẫn cứ tiếp tục luyện tập cho đến khi mọi người ngăn em lại. Họ biết em là một người cực kì có trách nhiệm, dù ở trong màu áo nào cũng thi đấu và luyện tập hết sức mình, họ thương và xót xa mỗi khi em lao lực đến xanh cả mặt

-Em đã bảo là em ổn mà, mọi người không cần phải lo đâu

Ara bị ép ngồi nghỉ trên ghế sô pha, em bất mãn mãn nhìn các ông anh đang thuyết giảng cho nghe

Gì chứ 20-21 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ bị coi là trẻ con

-Em phải chú ý sức khoẻ bản thân mình chứ

-Nhìn em như thế, bọn anh thật không nỡ

-Luyện tập đúng cách thì mới mang lại hiệu quả

-Em đừng cố ép bản thân mình quá

-Chúng ta là một team mà, hãy san sẻ khó khăn cho nhau cùng vượt qua

.

.

.

.

.

Ara không thể nói lại nổi hơn năm cái miệng cứ nói lia chia lia chia thế này, mà khỗ nổi câu nào cũng đúng thì làm sao bật lại đây

Ueki ngồi bên cạnh thấy thế liền xoa đầu em, anh mỉn cười

-Bọn anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh biết em rất muốn chạm tay vào danh hiệu Vương nhưng phải tập luyện với chế độ hợp lí thì mới có hiệu quả

-Em hiểu mà nhưng em chỉ muốn luyện tập thêm một chút, em nghĩ ra kha khá chiến thuật mới

-Vậy thì em có thể nói với mọi người sau, giờ thì nghỉ ngơi đi nhớ

-Có muốn ăn bánh không?

Nghe đến đồ ngọt, mắt Ara sáng rực lên, gật đầu không ngớt

-Anh ey~ cho bọn này ăn nữa với


-Em nữa nha

Ueki cười khổ nhìn đám nhóc loi nhoi ăn vạ, anh phẩy tay

-Bây chọn món tuỳ thích đi, anh trả tiền. Nhớ chọn loại bánh ưu thích của Ara luôn nhớ

-Ueki là nhất~

...

Bên Team Flash thì hiện tại không được anh em hoà thuận lắm, kể khi cặp ProE và ADC quen nhau, Elly mới cảm thấy hối hận khi mình đã giúp hai ông anh này

Ban đầu nhà có hai người Gấu và Đạt là đủ mù mắt, đủ cẩu lương rồi, giờ lòi thêm cặp này nữa. Ông Bách thì có người yêu nên ổng chả thèm để ý, ngược lại, với một người đã quen với cô đơn như hắn cảm thấy vô cùng khó chịu với những hành động thể hiện tình cảm công khai trước mặt

Nhưng nhờ thế mọi người mới biết ProE có máu thê nô cao đến mức vậy, miệng lúc nào cũng í ới gọi ADC, chăm sóc cho cậu từng li từng tí, nghe giọng điệu thôi là đã nổi da gà rồi

Và mỗi lần Elly trưng bộ mặt khó ở ra, ADC bắt chước nụ cười đểu của hắn để đáp

-Ghen tỵ sao? Nếu thế thì mày cũng nên sớm tìm một em đi, cô đơn mãi thế trông thấy mà tội

Elly lập tức tặng cho ADC một cái lườm, giá như hắn có thể quay ngược lại thời gian, hắn nhất định sẽ không để hai người này thành đôi. Mới hôm bữa còn cảm ơn hắn các thứ, giờ thì...lật mặt còn hơn lật bánh tráng nữa

Gấu nâng chén trà lên uốn một ngụm rồi lại thở ra như mấy ông cụ về hưu, anh nói

-Anh nghĩ mày cũng nên tìm một người bạn đời đi, mày muốn suốt đời quanh quẩn trong bốn bức tường sao?

-Chẳng sao cả vì tình yêu thật sự là một thứ rất phiền phức và rắc rối, nội chuyện của hai người kia là đủ nhức đầu rồi

Xuân Bách nhồm nhoàm bánh trong miệng, lắc đầu tỏ vẻ thương hại cho thằng em 20 nồi bánh chưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai


-Haiz...chú em đúng là chẳng biết gì hết, đâu phải chuyện tình nào cũng như hai người đó. Nếu mày gặp được người có thể cứu rỗi sự cô đơn và thấu hiểu được mày thì mày đã gặp đúng người rồi đấy

-Giống như anh này, hồi xưa anh cũng lầm lì giống mày vậy nhưng từ khi anh gặp được tình yêu của đời anh, cuộc sống của anh dường như thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng tích cực

Elly liếc Xuân Bách đang gạt chân lên đùi mình, hắn đẩy ra rồi nói bằng giọng điệu mỉa mai

-Không phải anh vốn dĩ đã tăng động như thế rồi sao, bày đặt lầm với chả lì

-Ơ đuma thằng này láo, tin anh đấm mày không

Elly mệt mỏi đúng dậy, hắn xoa xoa thái dương, chốt lại một câu với cả bọn

-Em nói rồi, chuyện yêu đương gì đấy em không muốn dính vào thêm một lần nào nữa

-Em chưa thấy nó giúp ích cho em chỗ nào nhưng thấy nó hại nhiều hơn rồi

-Cuộc sống của em, em tự biết làm gì cho nên mấy anh đừng xen vào sâu hơn nữa

Cả bọn nhìn theo bóng dáng hậm hực của Elly rời đi, Đạt chống cằm lẩm bẩm

-Có khi nào thằng nhóc đó vẫn còn bị ảnh hưởng chuyện cũ không?

-Cũng có thể lắm nhưng dù thế nào thì sớm muộn gì nó cũng phải bước tiếp thôi

Chìm đắm trong quá khư thế là đủ rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương