Chuyện Cũ Ở Thành Cù An
-
Quyển 1 - Chương 31: Giọt mưa thứ mười lăm (1)
“Tôi không sao, em đừng nghe Kiệt Khắc nói bậy, tên đó luon nói nhảm!” Đồng Hiên Tuấn thấy trong mắt Tô Cảnh Cảnh có ánh nước trong suốt, trong lòng không ddành long, đành nhịn đau nói.
Tô Cảnh Cảnh muốn để anh thoải mái, bèn nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười này còn khó coi hơn khóc. l(q-đ Đồng Hiên Tuấn không kìm được cười một tiếng, nhưng một nụ cười này lại động tới miệng vết thương, anh cắn chặt răng, hàng mày không tự kìm được cũng nhíu lại.
“Anh…” Tô Cảnh Cảnh đỡ anh nằm xuống, vốn muốn trách cứ anh lộn xộn nhưng sau khi thấy vẻ mặt anh đau đớn như vậy cô không hạ được quyết tâm nữa, vì thế chỉ lạnh mặt nhìn anh.
Anh nằm trên giường, thấy cô một lúc lâu cũng không cất lời liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thấy sau một lúc lâu anh vẫn bất động, nhưng hô hấp đều đều, cho rằng anh đã ngủ nên muốn rời khỏi phòng, nào ngờ vừa đi được một bước, trên cổ tay chợt mát lạnh.
“Đừng đi.” Anh bỗng mở mắt ra, vì bị thương nên lòng bàn tay lạnh lẽo, trên tay cũng không có bao nhiêu hơi sức.
Tô Cảnh Cảnh xoay người nhìn anh, trong đôi đồng tử của anh hàm chứa ý cầu xin yếu ớt, đành dịu dàng an ủi anh: “Tôi không đi.”
Anh như một đứa bé đòi được kẹo nở nụ cười.
“Đừng đi, ở đây với tôi.” Anh lại cầu khẩn nói thêm câu nữa.
Cô nhìn vết thương trên người anh, nhớ lại quan hệ của họ luc này, vì thế đồng ý. l=q;đ Hình như anh rất vui mừng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thoải mái sang sảng hiếm khi thấy.
Cô cười nhạt với anh, vì anh không buông tay cô, cô đành phải ngồi bên giường.
Trong phòng còn lưu lại mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, không nồng như mùi hoa mới, ngược lại mang theo mùi hương thanh nhã, thơm mát như u lan.
Không biết vẫn là hoa ngày hôm đó Thi Gia Liệt mang đến, hay là Khang thúc mới đổi, hương thơm thoang thoảng tràn đầy cánh mũi nhưng rất thư thái.
Đồng Hiên Tuấn mang theo nét cười nhợt nhạt chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn như một cậu bé, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác khác lạ.
Anh sinh ra rất đẹp mắt, dáng dấp diện mạo đoan chính, mặt mày thanh thú, hàng mi thon dài. l=q:đ Nếu như anh là con gái nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Cô hoảng hoảng hốt hốt nhớ đến lúc họ mới quen, lúc đó không có ích lợi, không có quyền mưu, bọn họ chỉ là bọn họ, đơn thuần như hai đường thẳng song song, không hề giao thoa, chỉ là song song, song song đến qua quýt.
Đã là chạng vạng tối, sắc trời dần dần tối xuống, có vẻ âm u như sắp đổ mưa, gió lạnh phần phật thổi vào vài cọng ngô đồng cách đó không xa phát ra tiếng vang u u.
Cù An gần Giang Nam nhưng không giống với mưa phùn mùa xuân mù trời Giang Nam, nhưng thường là những trận mưa rả rích.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, gió dần dần lớn, cửa sổ trong phòng không đóng chặt, cuối cùng bị gió thổi mở ra, ngay sau đó phát ra tiếng vang “lạch cạch”. Gió lạnh lùa vào, Tô Cảnh Cảnh bị gió lạnh làm lạnh đến kinh ngạc hoảng sợ.
Nhìn ngoài cửa sổ đúng là dáng vẻ sắp đổ mưa, gió lại to, trên người cô chỉ mặc một chiếc âu phục phong phanh, gió lạnh thổi qua liền lạnh. Quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn trên giường, đúng lúc anh vừa ngủ, tay vốn nắm chặt tay cô cũng thả lỏng một chút.
Cô suy nghĩ một lúc, lại nhìn bên ngoài một lát, mắt thấy trời sắp mưa, gió lại to như vậy. Lại nhìn anh, dáng vẻ như ngủ say. Vì vậy cô rút tay ra, đi nhanh đến cửa sổ.
Hoa trong vườn dưới gió lạnh dần hiện ra vẻ tiêu điều, mưa phùn như những sợi lông trâu rơi xuống đứt quang, giống như một tấm kính mờ khổng lồ, phong cảnh đâu đâu cũng lộ vẻ mờ mịt.
Tô Cảnh Cảnh chần chờ, cuối cùng đóng cửa sổ lại.
Trong phòng ngủ thoáng cái tối sầm, mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Cô chậm rãi đi đến cạnh giường, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt Đồng Hiên Tuấn.
Hình như anh mơ thấy một giấc mơ không mấy tốt đẹp, anh chau mày lại, môi hơi run như muốn nói gì đó. Tay anh như tìm kiếm thứ gì đó trong không trung, nhưng sau khi tìm khắp nơi cũn không tìm được, anh như buông bỏ.
Tô Cảnh Cảnh cúi người cuối cùng không tự kiềm chế được vương tay sờ hàng mày của anh, lúc này anh như một cậu bé con, trên khuôn mặt là vẻ phòng vệ. Nhưng khi cô vương tay cô lại bị một bàn tay khác bắt được, cô cả kinh, khuôn mặt biến sắc, có phần kinh hoảng như kẻ trộm bị bắt, hiện ra nguyên hình.
“Cô định làm gì!” Giọng anh chợt lạnh lùng, bỗng nhiên mở mắt, bên trong thoáng qua một tia lạnh lẽo, cô kinh ngạc nhìn anh, trong lòng hơi sợ hãi, trong đôi mắt anh như ngưng tụ một tầng băng.
Bốn mắt nhìn nhau, sức lực trên tay anh dần nhỏ hơn, có lẽ anh đã nhìn rõ người trước mắt.
“Tôi, tôi chỉ, chỉ nhìn anh…” Cô nói có phần bồn chồn lo sợ, chống lại đôi mắt sáng như vì sao của anh cô lại im bặt.
Đồng Hiên Tuấn buông lỏng cô ra, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao.” Anh quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối từ lâu, gió lạnh gõ vào cửa sổ, đúng là một đêm hiu quạnh.
Anh quay đầu lại thấy Tô Cảnh Cảnh đứng đó lúng túng, nghĩ bụng hành đọng vừa rồi quả thực quá mức… quá mức căng thẳng rồi.
Anh ngủ không sâu, hoặc nói anh từ trước đến giờ đền không ngủ sâu. Anh biết cô vẫn luôn ở đây, nhưng khi anh muốn ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng trong chốc lát lại phát hiện mình không ngủ được.
“Doạ em sao?” Cách một lúc lâu anh mới mở miệng, ánh mắt dừng trên mặt cô, trên khuôn mặt cô có vẻ mất tự nhiên.
“Không có.” Tô Cảnh Cảnh nhàn nhạt nói: “Tôi, tôi đi trước.”
Cô vội vã muốn rời đi, bị anh nhìn như vậy khiến trong lòng cô hoảng sợ.
Đồng Hiên Tuấn trầm ngâm trong giây lát, đoạn nói: “Muộn rồi, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, em trở về tôi không yên tâm.”
“Nhưng mà…” Tô cảnh Cảnh muốn nói lại thôi.
Đồng Hiên Tuấn nhìn cô một cái, nói: “Mục tiêu của bọn họ không chỉ có tôi, sợ cũng có cả em nữa. Thực sự tôi rất lo lắng, nếu như em khăng khăng muốn về, tôi phái Cố Trĩ Niên đi bảo vệ em.”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Cảnh Cảnh khẽ động, bèn thản nhiên nói: “Vậy tôi ở lại.”
Đồng Hiên Tuấn gật gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ. Nhưng mặt không biểu cảm, nói: “Đi ngủ đi, một ngày này hoảng sợ giật mình, cũng mệt mỏi đi.”
Cô gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Đồng Hiên Tuấn nằm trên giường, vết thương nơi lồng ngực ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Bọn họ hiển nhiên là vì hôn sự của anh và cô mà nổi lên chủ tâm giết người. Cuộc hôn nhân này, vào lúc này là quan trọng, đối với anh, đối với quân Nghiêu, đối với quân Diên, đối với tình thế toàn bộ đất nước đều rất trọng yếu, anh không thể để cuộc hôn nhân này có thay động.
Ngay đêm đó Tô Cảnh Cảnh gọi điện thoại về biệt thự Tô nhưng không nhắc đến chuyện dọc đường bị ám sát, chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ vì chút chuyện vụn vặt trong hôn lễ nên muốn bàn bạc với Đồng Hiên Tuấn, vì vậy không trở về.
Cuộc hôn nhân này đã sớm là chuyện chắc chắn, Tô Minh Chính không tiện nói gì, đành phải bảo cô tự mình cẩn thận.
Nửa đêm, mưa rơi càng lớn, tiếng mưa rơi rả rích quấy nhiễu người khác không thể ngủ yên, đột nhiên một tiếng sấm vang lên làm Tô Cảnh Cảnh cả kinh tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Cô rất sợ sấm sét. Nam Dương vào mùa mưa, trên bầu trời tiếng sét từng trận, thỉnh thoảg còn có vài tia chớp chói mắt xẹt qua, phảng phất như ma quỷ bồng bềnh lướt qua. Lại thên tiếng gió đan xen, phía chân trời như biển lớn ba đào mãnh liệt.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió phần phật, cành lá đan xen vào nhau phát ra những tiếng vang xào xạc nhỏ nhẹ. Tiếng mưa rơi vẫn như cũ, bầu trời đen đặc như một ghềnh mực phảng phất như chưa từng có sét đánh.
Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân mình run rẩy, cô sợ hãi. Tiếng sấm làm cô hoảng hốt, thời gian dần trôi, ký ức dài dằng dặc. Nỗi sợ hãi gom góp trong lòng như một tiếng sấm, ầm ầm, chỉ chớ mắt đã vang vọng toàn thân.
“Em sợ… Anh A Liệt…” Cô như một tấm lục bình không nơi nương tựa, chỉ có thể siết chặt chăn gấm. Chăn là hàng tơ lụa thượng hạng, trong tay cô toàn là mồ hôi, chăn luôn trơn trượt. Cô vừa sợ lại vừa hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Anh A Liệt, anh A Liệt…” Cô thì thào nhớ tới, đói là thói quen hình thành khi còn bé, lúc đó rời nhà rời nước, trong lòng nhung nhớ chàng thiếu niên thanh mai trúc mã kia, mỗi khi cô đơn sợ hãi ùa về, luôn vô duyên vô cớ nhớ đến anh. Dần dà trở thành thói quen cô không biết.
Tô Cảnh Cảnh muốn để anh thoải mái, bèn nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười này còn khó coi hơn khóc. l(q-đ Đồng Hiên Tuấn không kìm được cười một tiếng, nhưng một nụ cười này lại động tới miệng vết thương, anh cắn chặt răng, hàng mày không tự kìm được cũng nhíu lại.
“Anh…” Tô Cảnh Cảnh đỡ anh nằm xuống, vốn muốn trách cứ anh lộn xộn nhưng sau khi thấy vẻ mặt anh đau đớn như vậy cô không hạ được quyết tâm nữa, vì thế chỉ lạnh mặt nhìn anh.
Anh nằm trên giường, thấy cô một lúc lâu cũng không cất lời liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thấy sau một lúc lâu anh vẫn bất động, nhưng hô hấp đều đều, cho rằng anh đã ngủ nên muốn rời khỏi phòng, nào ngờ vừa đi được một bước, trên cổ tay chợt mát lạnh.
“Đừng đi.” Anh bỗng mở mắt ra, vì bị thương nên lòng bàn tay lạnh lẽo, trên tay cũng không có bao nhiêu hơi sức.
Tô Cảnh Cảnh xoay người nhìn anh, trong đôi đồng tử của anh hàm chứa ý cầu xin yếu ớt, đành dịu dàng an ủi anh: “Tôi không đi.”
Anh như một đứa bé đòi được kẹo nở nụ cười.
“Đừng đi, ở đây với tôi.” Anh lại cầu khẩn nói thêm câu nữa.
Cô nhìn vết thương trên người anh, nhớ lại quan hệ của họ luc này, vì thế đồng ý. l=q;đ Hình như anh rất vui mừng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thoải mái sang sảng hiếm khi thấy.
Cô cười nhạt với anh, vì anh không buông tay cô, cô đành phải ngồi bên giường.
Trong phòng còn lưu lại mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, không nồng như mùi hoa mới, ngược lại mang theo mùi hương thanh nhã, thơm mát như u lan.
Không biết vẫn là hoa ngày hôm đó Thi Gia Liệt mang đến, hay là Khang thúc mới đổi, hương thơm thoang thoảng tràn đầy cánh mũi nhưng rất thư thái.
Đồng Hiên Tuấn mang theo nét cười nhợt nhạt chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn như một cậu bé, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác khác lạ.
Anh sinh ra rất đẹp mắt, dáng dấp diện mạo đoan chính, mặt mày thanh thú, hàng mi thon dài. l=q:đ Nếu như anh là con gái nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Cô hoảng hoảng hốt hốt nhớ đến lúc họ mới quen, lúc đó không có ích lợi, không có quyền mưu, bọn họ chỉ là bọn họ, đơn thuần như hai đường thẳng song song, không hề giao thoa, chỉ là song song, song song đến qua quýt.
Đã là chạng vạng tối, sắc trời dần dần tối xuống, có vẻ âm u như sắp đổ mưa, gió lạnh phần phật thổi vào vài cọng ngô đồng cách đó không xa phát ra tiếng vang u u.
Cù An gần Giang Nam nhưng không giống với mưa phùn mùa xuân mù trời Giang Nam, nhưng thường là những trận mưa rả rích.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, gió dần dần lớn, cửa sổ trong phòng không đóng chặt, cuối cùng bị gió thổi mở ra, ngay sau đó phát ra tiếng vang “lạch cạch”. Gió lạnh lùa vào, Tô Cảnh Cảnh bị gió lạnh làm lạnh đến kinh ngạc hoảng sợ.
Nhìn ngoài cửa sổ đúng là dáng vẻ sắp đổ mưa, gió lại to, trên người cô chỉ mặc một chiếc âu phục phong phanh, gió lạnh thổi qua liền lạnh. Quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn trên giường, đúng lúc anh vừa ngủ, tay vốn nắm chặt tay cô cũng thả lỏng một chút.
Cô suy nghĩ một lúc, lại nhìn bên ngoài một lát, mắt thấy trời sắp mưa, gió lại to như vậy. Lại nhìn anh, dáng vẻ như ngủ say. Vì vậy cô rút tay ra, đi nhanh đến cửa sổ.
Hoa trong vườn dưới gió lạnh dần hiện ra vẻ tiêu điều, mưa phùn như những sợi lông trâu rơi xuống đứt quang, giống như một tấm kính mờ khổng lồ, phong cảnh đâu đâu cũng lộ vẻ mờ mịt.
Tô Cảnh Cảnh chần chờ, cuối cùng đóng cửa sổ lại.
Trong phòng ngủ thoáng cái tối sầm, mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Cô chậm rãi đi đến cạnh giường, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt Đồng Hiên Tuấn.
Hình như anh mơ thấy một giấc mơ không mấy tốt đẹp, anh chau mày lại, môi hơi run như muốn nói gì đó. Tay anh như tìm kiếm thứ gì đó trong không trung, nhưng sau khi tìm khắp nơi cũn không tìm được, anh như buông bỏ.
Tô Cảnh Cảnh cúi người cuối cùng không tự kiềm chế được vương tay sờ hàng mày của anh, lúc này anh như một cậu bé con, trên khuôn mặt là vẻ phòng vệ. Nhưng khi cô vương tay cô lại bị một bàn tay khác bắt được, cô cả kinh, khuôn mặt biến sắc, có phần kinh hoảng như kẻ trộm bị bắt, hiện ra nguyên hình.
“Cô định làm gì!” Giọng anh chợt lạnh lùng, bỗng nhiên mở mắt, bên trong thoáng qua một tia lạnh lẽo, cô kinh ngạc nhìn anh, trong lòng hơi sợ hãi, trong đôi mắt anh như ngưng tụ một tầng băng.
Bốn mắt nhìn nhau, sức lực trên tay anh dần nhỏ hơn, có lẽ anh đã nhìn rõ người trước mắt.
“Tôi, tôi chỉ, chỉ nhìn anh…” Cô nói có phần bồn chồn lo sợ, chống lại đôi mắt sáng như vì sao của anh cô lại im bặt.
Đồng Hiên Tuấn buông lỏng cô ra, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao.” Anh quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối từ lâu, gió lạnh gõ vào cửa sổ, đúng là một đêm hiu quạnh.
Anh quay đầu lại thấy Tô Cảnh Cảnh đứng đó lúng túng, nghĩ bụng hành đọng vừa rồi quả thực quá mức… quá mức căng thẳng rồi.
Anh ngủ không sâu, hoặc nói anh từ trước đến giờ đền không ngủ sâu. Anh biết cô vẫn luôn ở đây, nhưng khi anh muốn ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng trong chốc lát lại phát hiện mình không ngủ được.
“Doạ em sao?” Cách một lúc lâu anh mới mở miệng, ánh mắt dừng trên mặt cô, trên khuôn mặt cô có vẻ mất tự nhiên.
“Không có.” Tô Cảnh Cảnh nhàn nhạt nói: “Tôi, tôi đi trước.”
Cô vội vã muốn rời đi, bị anh nhìn như vậy khiến trong lòng cô hoảng sợ.
Đồng Hiên Tuấn trầm ngâm trong giây lát, đoạn nói: “Muộn rồi, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, em trở về tôi không yên tâm.”
“Nhưng mà…” Tô cảnh Cảnh muốn nói lại thôi.
Đồng Hiên Tuấn nhìn cô một cái, nói: “Mục tiêu của bọn họ không chỉ có tôi, sợ cũng có cả em nữa. Thực sự tôi rất lo lắng, nếu như em khăng khăng muốn về, tôi phái Cố Trĩ Niên đi bảo vệ em.”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Cảnh Cảnh khẽ động, bèn thản nhiên nói: “Vậy tôi ở lại.”
Đồng Hiên Tuấn gật gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ. Nhưng mặt không biểu cảm, nói: “Đi ngủ đi, một ngày này hoảng sợ giật mình, cũng mệt mỏi đi.”
Cô gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Đồng Hiên Tuấn nằm trên giường, vết thương nơi lồng ngực ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Bọn họ hiển nhiên là vì hôn sự của anh và cô mà nổi lên chủ tâm giết người. Cuộc hôn nhân này, vào lúc này là quan trọng, đối với anh, đối với quân Nghiêu, đối với quân Diên, đối với tình thế toàn bộ đất nước đều rất trọng yếu, anh không thể để cuộc hôn nhân này có thay động.
Ngay đêm đó Tô Cảnh Cảnh gọi điện thoại về biệt thự Tô nhưng không nhắc đến chuyện dọc đường bị ám sát, chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ vì chút chuyện vụn vặt trong hôn lễ nên muốn bàn bạc với Đồng Hiên Tuấn, vì vậy không trở về.
Cuộc hôn nhân này đã sớm là chuyện chắc chắn, Tô Minh Chính không tiện nói gì, đành phải bảo cô tự mình cẩn thận.
Nửa đêm, mưa rơi càng lớn, tiếng mưa rơi rả rích quấy nhiễu người khác không thể ngủ yên, đột nhiên một tiếng sấm vang lên làm Tô Cảnh Cảnh cả kinh tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Cô rất sợ sấm sét. Nam Dương vào mùa mưa, trên bầu trời tiếng sét từng trận, thỉnh thoảg còn có vài tia chớp chói mắt xẹt qua, phảng phất như ma quỷ bồng bềnh lướt qua. Lại thên tiếng gió đan xen, phía chân trời như biển lớn ba đào mãnh liệt.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió phần phật, cành lá đan xen vào nhau phát ra những tiếng vang xào xạc nhỏ nhẹ. Tiếng mưa rơi vẫn như cũ, bầu trời đen đặc như một ghềnh mực phảng phất như chưa từng có sét đánh.
Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân mình run rẩy, cô sợ hãi. Tiếng sấm làm cô hoảng hốt, thời gian dần trôi, ký ức dài dằng dặc. Nỗi sợ hãi gom góp trong lòng như một tiếng sấm, ầm ầm, chỉ chớ mắt đã vang vọng toàn thân.
“Em sợ… Anh A Liệt…” Cô như một tấm lục bình không nơi nương tựa, chỉ có thể siết chặt chăn gấm. Chăn là hàng tơ lụa thượng hạng, trong tay cô toàn là mồ hôi, chăn luôn trơn trượt. Cô vừa sợ lại vừa hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Anh A Liệt, anh A Liệt…” Cô thì thào nhớ tới, đói là thói quen hình thành khi còn bé, lúc đó rời nhà rời nước, trong lòng nhung nhớ chàng thiếu niên thanh mai trúc mã kia, mỗi khi cô đơn sợ hãi ùa về, luôn vô duyên vô cớ nhớ đến anh. Dần dà trở thành thói quen cô không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook