Chuyện Cũ Ở Thành Cù An
Quyển 1 - Chương 30: Giọt mưa thứ mười bốn (2)

Tô Cảnh Cảnh vừa ra khỏi phủ Tổng thống, Đồng Hiên Tuấn lập tức bước từ trong xe ra đón cô.

Sau giữa trưa, nắng ấm xuyên qua cây nhãn thơm bên đường rải rác xuống, cô chầm chậm bước tới, quanh người như được bao bọc bởi một lớp phấn vụn màu vàng, phát ra vầng sáng lấp lánh.

Cô mỉm cười nói: “Đợi lâu không.” Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn dừng trên người cô, hoảng hốt, chỉ chốc lát sau đã phụ hồi tinh thần lại, cười cười vươn tay nắm vai cô nói: “Như thế nào, ba có nói gì không?” l$q#đ Anh hoàn toàn không kiêng dè gọi Tô Minh Chính là ba thật sớm.

“Không có.” Tô Cảnh Cảnh đáp qua loa một tiếng, đoạn nói: ‘Mau đến rạp chiếu phim đi, đã mấy ngày tôi không xem rồi, rất nhớ.”

Trên gương mặt Đồng Hiên Tuấn hiện nụ cười yếu ớt, trong mắt cũng thoáng qua ý cười mờ nhạt: “Được.”

Trong lòng anh sáng rõ như gương, từng bước đều trong bàn cờ của anh. Tin tức sáng nay nhận được, lúc này cô đến đây tất nhiên là gặp Tô Minh Chính đang suy tư chuyện anh cả làm bí thư trưởng.

Tính tình cô như thế, gặp rồi không tránh được sẽ nói đôi câu, e là việc này cứ như vậy xác định rồi. Sau này anh cả đã có thể trở thành mục tiêu công kích, bản thân có thể nhàng hạ mấy ngày, ngẫm lại đều cảm thấy khoan khoái, khoé môi không khỏi hiện nụ cười giữ kín như bưng.

Tô Cảnh Cảnh quay đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tuấn nhã của Đồng Hiên Tuấn, mặt mũi anh rất đẹp, mơ hồ lộ ra hơi thở mê người, anh là một nam nhân phong cách như lan, trong ôn nhã lộ ra kiêu căng, người khác không thể sánh kịp.

Nghĩ đến đây Tô Cảnh Cảnh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, Đồng Hiên Tuấn thấy cô cười trong lòng càng khoan khoái, vươn tay vuốt ve hai gò má cô.

Động tác thân mật nhỏ của anh khiến cô hơi kinh ngạc, theo bản năng muốn né tránh. Trước nay anh làm việc lanh lẹ, thấy cô né tránh, l(q%đ động tác trên tay hơi chậm lại nhưng vẫn xoa nhẹ gò má cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh đong đầy dịu dàng như nắng ấm đầu xuân, bỗng chốc khiến trái tim cô ấm áp.

Cô khẽ nở nụ cười, như nụ hoa mỹ lệ mới hé, trong mắt lộ ra chút kinh diễm, trước nay cô luôn đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến anh giật mình mất hồn, đẹp đến mức khiến anh khuynh tâm trong chớp mắt.

“Đang ở trên đường đấy.” Tô Cảnh Cảnh đẩy anh. Biết anh luôn luôn không câu nệ lễ phép nhưng trước nơi đông người, dẫu hai người có hôn ước nhưng vẫn chưa kết hôn, làm như vậy chung quy vẫn là không thích hợp.

Đồng Hiên Tuấn cười cười, đôi mắt nheo lại như đang cười, lại như chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Tô Cảnh Cảnh xoay người đi đến cạnh xe, khoé môi mang theo đường cong nhàn nhạt. Đồng Hiên Tuấn khí định thần nhàn đứng tại chỗ, cũng không gấp gáp theo sau, mãi đến khi cô lên xe anh mới rảo bước đi tới.

Cố Trĩ Niên thức thời khởi động xe. l-q^đ Anh biết Đồng Hiên Tuấn làm việc tự có chừng mực, không cần mình xen vào.

Nơi đến là rạp chiếu phim Phượng Hoàng, ở đó có một bộ phim mới, vè là bạn Đồng Hiên Tuấn cho.

Lúc trước anh không hay xem, ngại phim nước ngoài luôn nói chuyện yêu đương, khó tránh được không thú vị, nhưng nghĩ đến Tô Cảnh Cảnh từng lưu học, phỏng chừng sẽ thích mấy phim này.

“Người nước ngoài luôn ưa chuộng mấy bộ phim bi thương, rõ ràng hai người yêu nhau như vậy lại cứ muốn bọn họ tách ra.” Đồng Hiên Tuấn nghĩ lát nữa xem phim không khỏi kêu ca. Anh luôn cảm thấy phim của người phương Tây rất nữ tính, tuyệt không đại khí.

Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói, cười tủm tỉm: “Như thế nào lại muốn xem bộ phim này?”

“Vài ngày trước có đọc một quyển sách, nghĩ hẳn là có phim, trùng hợp một người bạn tặng vé, nếu như em không thích…”

“Không có gì không thích.” Tô Cảnh Cảnh cười nhạt cắt đứt anh.

Đồng Hiên Tuấn cười cười nói: “Người nước ngoài cảm thấy phải bi thương một chút mới có xinh đẹp vĩnh hằng, loại suy nghĩ này quả thực không chính xác.”

Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói vậy, biết anh cảm thấy kết cục của bộ phim này bi thương quá mức rồi, vì vậy cô cười khẽ một tiếng nói: “Người nước ngoài tất nhiên có người nước ngoài tốt, dĩ nhiên cũng có hư hỏng. Chẳng qua chỉ là phim thôi, tuỳ tiện xem là được, nếu như nhớ vào trong lòng thì không tốt lắm.”

Đồng Hiên Tuấn nghe cô nói vậy, cười nói: “Kỳ thực không cần nói là xem phim gì, đúng người đi theo là được rồi.”

Không biết là anh chơi đùa nhiều bông hoa, hạ bút thành văn chính là những lời mủi lòng hay chỉ là từ trong lòng nói ra. Cô cũng không suy nghĩ, người như anh tâm tư kín đáo, sao có thể cho phép người khác đoán được nửa phần.

Cô cúi đầu, không đáp lại, cũng không nói gì nữa.

Anh quay đầu nhìn cô, thấy cô cúi thấp đầu xuống, hàng mi thật dài như cánh bướm vụt sáng, vụt sáng muốn bay, dưới hàng mi dày là đôi mắt trong sáng lộ ra ánh sáng lác đác, dáng vẻ này như mang lại dịu dàng thẹn thùng vô hạn, khiến lòng người nghiêng ngả.

Cuối cùng xe chạy nhanh đến nơi. Dọc theo đường đi vô cùng yên tĩnh, Tô Cảnh Cảnh mỗi lần đều muốn nói lại thôi, Đồng Hiên Tuấn thì trước giờ vân đạm phong khinh, ít nói kiệm lời, trong xe trừ bỏ tiếng động cơ vang vọng thì không còn tiếng gì nữa.

Tô Cảnh Cảnh thỉnh thoảng dùng khoé mắt nhìn trộm Đồng Hiên Tuấn, thấy trên mặt anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt phi dương, trong ánh mắt thâm thuý ẩn chứa chút ý cười, không hiểu sao khiến tai cô nóng lên, như uống rượu mạnh.

Thế nhưng lúc này anh lại vươn tay bao phủ trên mu bàn tay trơn mịn mềm mại tinh tế của cô.

Tô Cảnh Cảnh trước giờ luôn chính trực cẩn trọng, Đồng Hiên Tuấn lại luôn luôn tuỳ tâm sở dục.

Hành động của anh khiến cô có phần bối rối, muốn rút tay về theo bản năng nhưng tay anh nắm tay cô rất chặt.

Bàn tay anh lớn mà ấm áp, giống như khi còn nhỏ ba nắm tay cô, trong lòng cô cảm thấy thật an nhàn bình tĩnh, tuy bên ngoài gió mưa có to đi nữa cũng không cần lo âu.

Thật lâu sau Tô Cảnh Cẩnh ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, bốn mắt nhìn nhau, xe lại ngừng. Thì ra là đến nơi nhưng Cố Trĩ Niên không xoay người thúc giục bọn họ, chỉ yên tĩnh ngồi, mắt nhìn thẳng.

Tô Cảnh cảnh cố gắng tránh thoát tay Đồng Hiên Tuấn, Đồng Hiên Tuấn lại mỉm cười nói: “Chấp tử chi thủ.”

Đồng Hiên Tuấn không nói thêm gì nữa, nhưng Tô Cảnh Cảnh hiểu hàm ý trong lời này của anh.

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” Một câu nói vô cùng tốt đẹp, vì như có thể tốt đẹp như câu nói ấy, vậy còn đòi hỏi gì hơn?

Nhưng có thể như vậy thật sao? Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng, ở cùng với anh tựa như đi trên biển sóng lớn mãnh liệt, hễ sơ sẩy, thuyền nghiêng người chết.

Tô Cảnh Cảnh đẩy Đồng Hiên Tuấn một cái, nói: “Phim sắp chiếu rồi, còn không xuống xe?”

Đồng Hiên Tuấn cười một cái, nói: “Được, chúng ta xuống xe.”

Anh vừa mở cửa xe thì “đoàng” một tiếng, có lẽ là tiếng súng. Ngay sau đó, xe rung động không ngừng.

May mà xe của anh tuy là xe tư gia nhưng cũng làm không ít biện pháp phòng hộ. Cửa sổ xe dùng thuỷ tinh chống đạn, mấy viên đạn vừa rồi bắn ra hơi lệch, bắn vào kính xe chỉ khiến xe rung động, không tổn thương được người.

Tô Cảnh Cảnh nghe thấy tiếng súng, trái tim chợt trầm xuống, nét măt Đồng Hiên Tuấn cũng lập tức thay đổi, không nói lời nào đẩy Tô Cảnh Cảnh đang muốn đứng dậy vào trong xe.

Tiếng súng lại vang lên, anh tay mắt lanh lẹ, đầu tiên là nghiêng người chắn trước mặt cô, sau khi bảo vệ cô an toàn mới đưa tay kéo cửa xe.

Ngoài xe hoàn toàn yên tĩnh, đám đông lập tức tản ra, khắp nơi đều là người người chạy trối chết.

Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn mạnh mẽ đảo qua nơi vừa phát ra tiếng súng, lúc này cũng không khác thường, có lẽ là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh gây ra. Anh cau mày, cả khuôn mặt trầm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương