Chuyện Cũ Ở Thành Cù An
-
Quyển 1 - Chương 13: Giọt mưa thứ bảy (2)
Vọng Nguyệt lâu là quán trà vô cùng bình thường trong thành Cù An, song nằm ở nơi đông đúc nên mọi người đều biết đến.
Khi Đồng Hiên Tuấn vào Vọng Nguyệt lâu thì thấy khách trong quán không nhiều lắm, chỉ lác đác vài người. Nghĩ đến mấy ngày gần đây người trong thành đều cảm thấy bất an, hiếm khi có người an nhàn thoải mái thưởng trà.
Phục vụ thấy Đồng Hiên Tuấn thì chào đón rất tự nhiên. Vị này là Đồng tam thiếu người mà phụ nữ và trẻ em trong thành Cù An đều biết, anh lạnh lùng hỏi: “Từ tiểu thư có ở đây không?”
Từ tiểu thư? Phục vụ ngạc nhiên nhưng không dám không đáp.
Trong thành Cù An này người được gọi là Từ tiểu thư sợ chỉ có Nhị tiểu thư nhà phú thương Từ Thiên Hoè ở phía Đông thành.
“Ở phòng bao trên lầu, Tam thiếu, mời.” Phục vụ đoán ý qua sắc mặt, vội vàng dẫn đường.
Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ vốn đang nói tới chiến sự giữa quân Diên và quân hộ quốc Tây Nam, đang nói chuyện thì thấy bóng dáng phục vụ và Đồng Hiên Tuấn cùng đến. Tô Cảnh Cảnh đề phòng, khép miệng.
Từ Phẩm Tuệ thấy cô tự nhiên ngậm miệng, kỳ quái hỏi: “Làm sao thế?”
Đồng Hiên Tuấn vận một bộ áo gấm màu lam nhạt bình thường, cách Tô Cảnh Cảnh một bức màn trúc, bóng người mơ hồ, hai người nhìn nhau không nói gì.
Tên phục vụ kia dè dặt mở miệng: “Từ tiểu thư, Đồng tam thiếu đến.”
Từ Phẩm Tuệ ngạc nhiên, trên gương mặt thanh lệ hiện vẻ bất an.
“Phẩm Tuệ, cậu về trước đi.” Tô Cảnh Cảnh bình thản nói một câu với Tô Phẩm Tuệ, dáng vẻ Từ Phẩm Tuệ không yên lòng, Tô Cảnh Cảnh lắc đầu rồi lại gật đầu, không muốn nhiều lời.
Từ Phẩm Tuệ hiểu ý Tô Cảnh Cảnh, lén liếc Đồng Hiên Tuân một cái sau đó than thở, cầm ví nhỏ rời đi.
Đồng Hiên Tuấn ngồi vào trong phòng bao,phục vụ đúng lúc đưa lên một ấm trà. Trước giờ Tô Cảnh Cảnh không thích trà, vừa rồi cũng chỉ ăn vài miếng bánh ngọt. Đồng Hiên Tuấn lại rất thích, ra hình ra dáng đun trà.
Cô thấy Đồng Hiên Tuấn bình tĩnh đun trà, ngược lại có phần tò mò. lêquýđôn.tmm Lúc này trong thành ngoài thành rất dễ phát sinh biến cố, anh khí định thần nhàn đun trà như vậy thật khiến người ta kinh ngạc.
Thấy anh đun trà, cô nhớ tới ông ngoại yêu trà của mình từng nói qua những chuyện liên quan đến đun trà.
Ông ngoại từng nói: “Muốn đun được trà ngon, tâm cần yên tĩnh.”
Nhìn Đồng Hiên Tuấn, dáng vẻ anh rất vui vẻ thoải mái, song khuôn mặt anh lại hiện chút buồn rầu nhàn nhạt.
Anh có tâm sự?
Nhìn động tác đun trà thành thạo của anh, lại nghĩ tới lời của ông ngoại: “Trà thích hợp với căn phòng sạch sẽ.” Anh cố ý chạy tới đây không phải vì một ly trà đấy chữ?
Một lúc lâu sau, Đồng Hiên Tuấn rót một ly trà đưa cho Tô Cảnh Cảnh.
“Đây là Bạch Hào Ngân Châm.”
Tô Cảnh Cảnh nhận ly trà, nhìn ngân châm đứng thẳng trên dưới chìm nổi trong nước trà, màu trà hơi vàng không có tạp chất, nhìn qua vô cùng trong suốt.
Dù cô không am hiểu trà đạo nhưng cũng biết một ly trà ngon rất hao tổn công sức, ly trà này nhìn qua như rất tốn tâm tư. Vì vậy, trước tiên Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà trước mũi, mùi hương thơm ngát lượn lờ vòng quanh mũi. Đồng Hiên Tuấn thấy động tác này của cô khẽ mỉm cười.
Cô chỉ cảm thấy trà này mùi hương thơm mát me người, cô cầm ly trà nhập một ngụm nhỏ, vị trà dịu ngọt dễ chịu.
“Quả là một ly trà ngon, đáng tiếc để cho người không hiểu trà đạo như tôi uống.” Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà xuống than một tiếng, Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Cách làm vừa rồi của cô không giống một người không thạo.”
Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, anh lại có thể nhìn ra. Bèn cười nhạt: “Tam thiếu tới đây hẳn không vì uống một ly trà chứ?”
Đồng Hiên Tuấn không trả lời cô, trong ánh mắt lộ ra ý tứ vui đùa.
Tô Cảnh Cảnh cố giả vờ cười nhưng trong lòng lại rất sợ hãi. Kỳ thực cô cũng không biết bản thân mình đang sợ cái gì, chỉ cầm ly trà thật chặt.
Đồng Hiên Tuấn vô cùng hứng thú nhìn tay Tô Cảh Cảnh, tay cô rất đẹp, trắng mềm nhẵn mịn, giống như ngọc điêu mà thành. Anh ngưng mắt nhìn tay cô, nở nụ cười: lêquýđôn “Nghe nói phu nhân Vệ Trang công Khương Trang có một đôi tay thon nhỏ mềm mại trắng nõn, tôi vốn không tin, hôm nay nhìn tay Tô tiểu thư, ngược lại không thể không tin.”
Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh khẽ đổi, ánh mắt hướng về phía Đồng Hiên Tuấn nhưng hình như anh không hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng của cô.
Tô Cảnh Cảnh nói: “Có phải Tam thiếu vẫn luôn lấy lòng các cô gái như vậy?” Lúc cô mở miệng cảm thấy ngón tay mình lạnh lẽo, hơi ấm trên ly trà không thể sưởi ấm tay cô chút nào.
Đồng Hiên Tuấn cười khẽ: “Hình như Tô tiểu thư sợ hãi?”
Tô Cảnh Cảnh nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc Tam thiếu muốn gì?”
Dường như Đồng Hiên Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Tô Cảnh Cảnh nhìn thấy sự không bình tĩnh dưới lớp vỏ bình tĩnh ấy.
Vì sao anh cố tình chọn bạch hào ngân châm, trà khác không chọn lại cứ khăng khăng chọn bạch hào ngân châm?
Thấy cô ngập ngừng, khoé môi đồng Hiên Tuấn khẽ cong lên, ngón tay khẽ khàng gõ vào mép ly trà trước mặt mình, nước trong ly trà nổi lên những gợn sóng nho nhỏ.
Tô Cảnh Cảnh cảm thấy tức giận lấp đầy trong ngực, rồi lại chẳng biết nên làm gì mới tốt, nghĩ vậy cô dứt khoát đi ra ngoài, bất kể như thế nào cũng tốt hơn lúc này trong lòng phỏng đoán lung tung.
“E rằng Tam thiếu đã biết trước rồi.” Cô cố gắng để giọng nói trở nên ung dung, nhìn vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn không có gì thay đổi cô lại nói tiếp: lqđ.tmm “Nhưng không biết tam thiếu nhìn ra từ lúc nào?”
Ý cười trên khoé môi anh càng đậm hơn, anh cầm ly trà xoay vòng một chút, nhưng không nói gì.
Tầm mắt Tô Cảnh Cảnh chạm đến ngón tay đang xoay ly trà của Đồng Hiên Tuấn, ngón tay thon dài nhưng thấp thoáng thấy được vết chai trên đó, là tập súng mà thành, hoặc là…
Ánh mắt cô hơi đổi, lại nghe Đồng Hiên Tuấn đột nhiên nói: “Chẳng hay Tô tiểu thư đã đính hôn chưa?”
Tô Cảnh Cảnh sợ hãi, mở to mắt: “Dường như…”
Đồng Hiên Tuấn không đợi cô nói xong đã nói tiếp: “Tô tiểu thư chỉ cần trả lời là có hay không thôi.”
Mặc dù giọng điệu nói chuyện của anh tản mạn nhưng biểu tình trên mặt lại nghiêm túc dị thường. Cô đỏ mặt, cúi đầu nói: “Không có.”
Đồng Hiên Tuấn như trút được gánh nặng, nở nụ cười nói: “Không biết Tô tiểu thư đã có người yêu chưa?”
Tô Cảnh Cảnh ngẩng phắt đầu, thấy anh thoải mái thưởng thức ly trà trong tay, trong lòng ảm đạm: “Không có.”
Nụ cười bên khoé miệng anh ngày càng lan rộng, ánh mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh như mang theo dịu dàng.
“Vậy chẳng hay Tô tiểu thư có bằng lòng gả cho tôi?” Đề tài câu chuyện của anh thay đổi.
Tô Cảnh Cảnh cả kinh, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn chằm chằm Đồng Hiên Tuấn. Nhưng anh vẫn xoay ly trà trong tay, anh không uống trà, chỉ mang theo ý đùa nghịch nhìn nước trà trong chén. Trong phút chốc ấy, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy sự hoảng sợ dâng lên trong trái tim mình. Nghe lời này của anh, tựa hồ là câu nói tuỳ hứng, nhất thời cô khong biết nên trà lời như thế nào.
Trong phòng trà, khói trà vấn vít, trong lớp khói mỏng tràn đầy hương trà.
Tô Cảnh Cảnh cảm thấy vị ngọt trong miệng lúc vừa rồi lúc này đổi thành đắng chát, đều nói trà đắng trước ngọt sau, nhưng vì sao cô lại thấy cốc trà này ngọt trước đắng sau?
Cô nhìn Đồng Hiên Tuấn, đồng Hiên Tuấn cũng nhìn cô. Trong mắt anh không có hàm ý vọi vã, chỉ có khí phách bễ nghễ thiên hạ, cô thấy hoảng hốt, vết thương ở chân lúc đầu đã gần khỏi không ngờ lúc này lạ bắt đầu đau. Trong lòng rất hoảng, không biết trả lời anh như nào, nhưng anh lại rất có kiên nhẫn chờ.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, lúc này cưới đồng Hiên Tuấn quả thực là tốt nhất.
Ví như lúc này kết thân cùng Đồng gia, cha sẽ không còn là người quân Diên nữa, ở trong thành cũng có thể tự thể bảo vệ tính mạng. Ở ngoài thành, mặc kêh quân Diên và quân Tây Nam ai thắng ai thua, chí ít bản thân và cha có thể tạm thời không lo lắng. Vả lại, hiện tại Giang Lam Thanh ở trong tay anh, nếu anh đã có thể đối phó với Giang gia, chưa hẳn sẽ không đối phó Từ gia, nếu cô là nguyên nhân khiến Từ Phẩm Tuệ liên luỵ, vậy thì cô vạn lần chết cũng không chối từ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Cảnh Cảnh gian nan thốt ra một câu: “Được, tôi đồng ý.”
Quả nhiên anh tính kế cô, từng bước không sai một ly, chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt phảng phất như đã biết kết quả từ trước.
Giờ phút này anh cần một mối hôn nhân để duy trì cân bằng trong nội bộ quân Nghiêu, cũng cần mối hôn sự này dao động tâm lý Đồng Tử Sâm. Mà cô lại muốn cứu cha mình, cần cứu Giang Lam Thanh.
Đây là một cuộc hôn nhân mang đến tình thế hai bên đều có lợi, theo ý anh, vô cùng hoàn mỹ.
Tô Cảnh Cảnh trầm mặt xuống: “Không biết tại sao Tam thiếu lại lựa chọn tôi, lẽ nào chỉ vì thân phận của tôi?” Lúc này cô hoàn toàn hiểu rõ, Giang Lam Thanh bị bắt ắt hẳn không phải chuyện bất ngờ, anh đã tính kế cô từ trước, mà cô lại mộng mị không hay biết.
Rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào, anh có tâm tư như nào, mưu tính như nào, tham vọng như nào?
Đồng Hiên Tuấn uống một ngụm trà, sau khi uống xong trà tự nhiên nói: “Nghe nói bạch hào ngân châm vị ấm tính mát, có người ví von với nó với Minh Suất.” Nghe anh nói vậy, Tô Cảnh Cảnh bừng tỉnh ngộ: “Xem ra quân Diên và quân Tây Nam đánh một trận, quân Diên thắng?”
“Không hề.” Đồng Hiên Tuấn duy trì mỉm cười, tay nhẹ nhàng đặt ly trà xuống. Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói “không hề” ngược lại cả kinh. Đồng Hiên Tuấn nói tiếp: “Là tạm thời ngưng chiến.”
“Ngưng chiến?” Tô Cảnh Cảnh lặp lại, trong lòng loáng thoáng hiểu chút ít, nhưng anh cầu hôn cô hình như chẳng lấy được bao nhiêu lợi ích.
Cô không rõ ràng tình hình chính trị cho lắm, cô không biết, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến bao nhiêu biến động cho thiên hạ, cô lại càng không biết cuộc hôn nhân này khiến cô và anh ràng buộc với nhau cả đời tại thế gian này.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh dừng trên người cô, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh thản nhiên nói: “Tô tiểu thư là con gái rượu của phó tổng thống, lại là cháu ngoại của đốc quân quân Diên, tôi rất tò mò, suy cho cùng em là một cô gái như thế nào đây?”
Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh dần mờ mịt, cô thở dài: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, ở ngoài danh tiếng Tam thiếu rất bê bối, nhưng theo tôi thấy Tam thiếu tâm hoài chí lớn, rốt cuộc Tam thiếu là người như thế nào đây?”
Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn dịu dàng, ý cười trên mặt ngày càng đậm: “Em đã đáp ứng gả cho tôi, vậy thì em có thời gian cả đời để biết tôi là người như thế nào. Còn nhiều thời gian.”
Tô Cảnh Cảnh mấp máy môi, cười nói: “Vậy Tam thiếu cũng có thể dùng thời gian cả đời để biết tôi là người như thế nào.” Cô trả lại nguyên lời cho anh.
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, mi tâm khẽ động, bất chợt anh đưa cho cô một cái hộp, cô hơi kinh ngạc sau đó vui vẻ nhận lấy.
Đó là một cái hộp nhung tơ tằm màu tương, trên hộp buộc một sợi ruy băng màu vàng nhạt, bề ngoài vô cùng đẹp mắt.
Tô Cảnh Cảnh cười tủm tỉm, tháo sợi ruy băng.
Trong hộp là một viên phỉ thuý to bằng ngón tay cái được đặt trên xa tanh màu xanh nhạt, hình dáng viên phỉ thuý kia như cái khoá, chạm trổ tinh vi, màu sắc đều đặn, nhẵn mịn tinh tế, xem ra là một viên phỉ thuý quý giá. Trên viên phỉ thuý kia còn có một sợi dây bạc, dây chuyền bạc thật dài lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, như cùng chiếc khoá phỉ thuý tựa giọt nước màu xanh kia hoà lẫn vào nhau.
Tô Cảnh Cảnh ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng nâng viên phỉ thuý lên, ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, trong mắt mang theo nghi ngờ.
Đồng Hiên Tuấn cười mỉm nói: “Đây là vật đính hôn đưa em. Đến ngày kết hôn, tôi tin chúng ta sẽ càng thân thiết.”
Tô Cảnh Cảnh gật đầu, sau khi cất chiếc hộp xong Đồng Hiên Tuấn lại nói: “Rất hy vọng có thể nhanh chóng thấy em đeo nó.”
Tô Cảnh Cảnh lại gật đầu: “Nếu tôi đã đáp ứng anh tất sẽ không nuốt lời, nhưng không biết Tam thiếu có thể làm được gì cho tôi?”
“Đừng nói như vậy, nói như vậy ngược lại như một cuộc giao dịch, mà tôi không thích giao dịch. Cuộc hôn nhân này em sẽ nhận được nhiều hơn những gì em muốn.” Đồng Hiên Tuấn mang theo ý cười nói, Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt mang theo sự trêu tức kia trong lòng lại một hồi hoảng hốt, cảm giác anh đổi sắc mặt nhanh như thời tiết tháng sáu.
“Bất kể tôi muốn cái gì anh đều sẽ cho tôi?”
“Có thể.” Đồng Hiên Tuấn không hề nghĩ ngợi nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh lại hối hận, cách chốc lát lại nói: “Trừ bỏ tình yêu. Tôi không biết thể yêu em hay không.”
Tô Cảnh Cảnh nhìn anh, bỗng nhiên cười nói: “Cảm ơn sự thẳng thắn của anh.”
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười nói: “Từ nay trở đi, giữa tôi và em cần phải như vậy.”
Tô Cảnh Cảnh nhìn anh, trong đôi mắt anh tràn ngập tình cảm thực tế, trong sự hoảng hốt, cô lại cảm giác được anh là thật tâm cầu hôn cô. Nhưng rất nhanh cô lại hiểu rõ một điều, hôn ước của cô và anh chỉ thành lập trên chính trị.
Tỷ như cô không phải cháu ngoại Thịnh Thế Huy, tỷ như cô không phải con gái Tô Minh Chính, tỷ như cô chỉ là một người bình thường, ắt hẳn anh sẽ không đối xử với cô như vậy.
Đối với mọi chuyện lần này trong lòng cô rất rõ ràng, nhưng cô vẫn đồng ý anh. Nhìn qua có vẻ hời hợt song chỉ có mình cô biết đó không phải hành động tuỳ tiện.
Dẫu nhiều năm về sau khi cô quay trở lại để nhớ tới giờ khắc này, cô vẫn không từ bỏ lựa chọn của bản thân ngay lúc đó, anh là người đàn ông như cơn bão mạnh mẽ, từ trong sinh mệnh cô tàn ác thổi qua, mà cô, không kịp từ chối.
Khi Đồng Hiên Tuấn vào Vọng Nguyệt lâu thì thấy khách trong quán không nhiều lắm, chỉ lác đác vài người. Nghĩ đến mấy ngày gần đây người trong thành đều cảm thấy bất an, hiếm khi có người an nhàn thoải mái thưởng trà.
Phục vụ thấy Đồng Hiên Tuấn thì chào đón rất tự nhiên. Vị này là Đồng tam thiếu người mà phụ nữ và trẻ em trong thành Cù An đều biết, anh lạnh lùng hỏi: “Từ tiểu thư có ở đây không?”
Từ tiểu thư? Phục vụ ngạc nhiên nhưng không dám không đáp.
Trong thành Cù An này người được gọi là Từ tiểu thư sợ chỉ có Nhị tiểu thư nhà phú thương Từ Thiên Hoè ở phía Đông thành.
“Ở phòng bao trên lầu, Tam thiếu, mời.” Phục vụ đoán ý qua sắc mặt, vội vàng dẫn đường.
Tô Cảnh Cảnh và Từ Phẩm Tuệ vốn đang nói tới chiến sự giữa quân Diên và quân hộ quốc Tây Nam, đang nói chuyện thì thấy bóng dáng phục vụ và Đồng Hiên Tuấn cùng đến. Tô Cảnh Cảnh đề phòng, khép miệng.
Từ Phẩm Tuệ thấy cô tự nhiên ngậm miệng, kỳ quái hỏi: “Làm sao thế?”
Đồng Hiên Tuấn vận một bộ áo gấm màu lam nhạt bình thường, cách Tô Cảnh Cảnh một bức màn trúc, bóng người mơ hồ, hai người nhìn nhau không nói gì.
Tên phục vụ kia dè dặt mở miệng: “Từ tiểu thư, Đồng tam thiếu đến.”
Từ Phẩm Tuệ ngạc nhiên, trên gương mặt thanh lệ hiện vẻ bất an.
“Phẩm Tuệ, cậu về trước đi.” Tô Cảnh Cảnh bình thản nói một câu với Tô Phẩm Tuệ, dáng vẻ Từ Phẩm Tuệ không yên lòng, Tô Cảnh Cảnh lắc đầu rồi lại gật đầu, không muốn nhiều lời.
Từ Phẩm Tuệ hiểu ý Tô Cảnh Cảnh, lén liếc Đồng Hiên Tuân một cái sau đó than thở, cầm ví nhỏ rời đi.
Đồng Hiên Tuấn ngồi vào trong phòng bao,phục vụ đúng lúc đưa lên một ấm trà. Trước giờ Tô Cảnh Cảnh không thích trà, vừa rồi cũng chỉ ăn vài miếng bánh ngọt. Đồng Hiên Tuấn lại rất thích, ra hình ra dáng đun trà.
Cô thấy Đồng Hiên Tuấn bình tĩnh đun trà, ngược lại có phần tò mò. lêquýđôn.tmm Lúc này trong thành ngoài thành rất dễ phát sinh biến cố, anh khí định thần nhàn đun trà như vậy thật khiến người ta kinh ngạc.
Thấy anh đun trà, cô nhớ tới ông ngoại yêu trà của mình từng nói qua những chuyện liên quan đến đun trà.
Ông ngoại từng nói: “Muốn đun được trà ngon, tâm cần yên tĩnh.”
Nhìn Đồng Hiên Tuấn, dáng vẻ anh rất vui vẻ thoải mái, song khuôn mặt anh lại hiện chút buồn rầu nhàn nhạt.
Anh có tâm sự?
Nhìn động tác đun trà thành thạo của anh, lại nghĩ tới lời của ông ngoại: “Trà thích hợp với căn phòng sạch sẽ.” Anh cố ý chạy tới đây không phải vì một ly trà đấy chữ?
Một lúc lâu sau, Đồng Hiên Tuấn rót một ly trà đưa cho Tô Cảnh Cảnh.
“Đây là Bạch Hào Ngân Châm.”
Tô Cảnh Cảnh nhận ly trà, nhìn ngân châm đứng thẳng trên dưới chìm nổi trong nước trà, màu trà hơi vàng không có tạp chất, nhìn qua vô cùng trong suốt.
Dù cô không am hiểu trà đạo nhưng cũng biết một ly trà ngon rất hao tổn công sức, ly trà này nhìn qua như rất tốn tâm tư. Vì vậy, trước tiên Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà trước mũi, mùi hương thơm ngát lượn lờ vòng quanh mũi. Đồng Hiên Tuấn thấy động tác này của cô khẽ mỉm cười.
Cô chỉ cảm thấy trà này mùi hương thơm mát me người, cô cầm ly trà nhập một ngụm nhỏ, vị trà dịu ngọt dễ chịu.
“Quả là một ly trà ngon, đáng tiếc để cho người không hiểu trà đạo như tôi uống.” Tô Cảnh Cảnh đặt ly trà xuống than một tiếng, Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Cách làm vừa rồi của cô không giống một người không thạo.”
Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, anh lại có thể nhìn ra. Bèn cười nhạt: “Tam thiếu tới đây hẳn không vì uống một ly trà chứ?”
Đồng Hiên Tuấn không trả lời cô, trong ánh mắt lộ ra ý tứ vui đùa.
Tô Cảnh Cảnh cố giả vờ cười nhưng trong lòng lại rất sợ hãi. Kỳ thực cô cũng không biết bản thân mình đang sợ cái gì, chỉ cầm ly trà thật chặt.
Đồng Hiên Tuấn vô cùng hứng thú nhìn tay Tô Cảh Cảnh, tay cô rất đẹp, trắng mềm nhẵn mịn, giống như ngọc điêu mà thành. Anh ngưng mắt nhìn tay cô, nở nụ cười: lêquýđôn “Nghe nói phu nhân Vệ Trang công Khương Trang có một đôi tay thon nhỏ mềm mại trắng nõn, tôi vốn không tin, hôm nay nhìn tay Tô tiểu thư, ngược lại không thể không tin.”
Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh khẽ đổi, ánh mắt hướng về phía Đồng Hiên Tuấn nhưng hình như anh không hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng của cô.
Tô Cảnh Cảnh nói: “Có phải Tam thiếu vẫn luôn lấy lòng các cô gái như vậy?” Lúc cô mở miệng cảm thấy ngón tay mình lạnh lẽo, hơi ấm trên ly trà không thể sưởi ấm tay cô chút nào.
Đồng Hiên Tuấn cười khẽ: “Hình như Tô tiểu thư sợ hãi?”
Tô Cảnh Cảnh nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc Tam thiếu muốn gì?”
Dường như Đồng Hiên Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Tô Cảnh Cảnh nhìn thấy sự không bình tĩnh dưới lớp vỏ bình tĩnh ấy.
Vì sao anh cố tình chọn bạch hào ngân châm, trà khác không chọn lại cứ khăng khăng chọn bạch hào ngân châm?
Thấy cô ngập ngừng, khoé môi đồng Hiên Tuấn khẽ cong lên, ngón tay khẽ khàng gõ vào mép ly trà trước mặt mình, nước trong ly trà nổi lên những gợn sóng nho nhỏ.
Tô Cảnh Cảnh cảm thấy tức giận lấp đầy trong ngực, rồi lại chẳng biết nên làm gì mới tốt, nghĩ vậy cô dứt khoát đi ra ngoài, bất kể như thế nào cũng tốt hơn lúc này trong lòng phỏng đoán lung tung.
“E rằng Tam thiếu đã biết trước rồi.” Cô cố gắng để giọng nói trở nên ung dung, nhìn vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn không có gì thay đổi cô lại nói tiếp: lqđ.tmm “Nhưng không biết tam thiếu nhìn ra từ lúc nào?”
Ý cười trên khoé môi anh càng đậm hơn, anh cầm ly trà xoay vòng một chút, nhưng không nói gì.
Tầm mắt Tô Cảnh Cảnh chạm đến ngón tay đang xoay ly trà của Đồng Hiên Tuấn, ngón tay thon dài nhưng thấp thoáng thấy được vết chai trên đó, là tập súng mà thành, hoặc là…
Ánh mắt cô hơi đổi, lại nghe Đồng Hiên Tuấn đột nhiên nói: “Chẳng hay Tô tiểu thư đã đính hôn chưa?”
Tô Cảnh Cảnh sợ hãi, mở to mắt: “Dường như…”
Đồng Hiên Tuấn không đợi cô nói xong đã nói tiếp: “Tô tiểu thư chỉ cần trả lời là có hay không thôi.”
Mặc dù giọng điệu nói chuyện của anh tản mạn nhưng biểu tình trên mặt lại nghiêm túc dị thường. Cô đỏ mặt, cúi đầu nói: “Không có.”
Đồng Hiên Tuấn như trút được gánh nặng, nở nụ cười nói: “Không biết Tô tiểu thư đã có người yêu chưa?”
Tô Cảnh Cảnh ngẩng phắt đầu, thấy anh thoải mái thưởng thức ly trà trong tay, trong lòng ảm đạm: “Không có.”
Nụ cười bên khoé miệng anh ngày càng lan rộng, ánh mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh như mang theo dịu dàng.
“Vậy chẳng hay Tô tiểu thư có bằng lòng gả cho tôi?” Đề tài câu chuyện của anh thay đổi.
Tô Cảnh Cảnh cả kinh, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn chằm chằm Đồng Hiên Tuấn. Nhưng anh vẫn xoay ly trà trong tay, anh không uống trà, chỉ mang theo ý đùa nghịch nhìn nước trà trong chén. Trong phút chốc ấy, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy sự hoảng sợ dâng lên trong trái tim mình. Nghe lời này của anh, tựa hồ là câu nói tuỳ hứng, nhất thời cô khong biết nên trà lời như thế nào.
Trong phòng trà, khói trà vấn vít, trong lớp khói mỏng tràn đầy hương trà.
Tô Cảnh Cảnh cảm thấy vị ngọt trong miệng lúc vừa rồi lúc này đổi thành đắng chát, đều nói trà đắng trước ngọt sau, nhưng vì sao cô lại thấy cốc trà này ngọt trước đắng sau?
Cô nhìn Đồng Hiên Tuấn, đồng Hiên Tuấn cũng nhìn cô. Trong mắt anh không có hàm ý vọi vã, chỉ có khí phách bễ nghễ thiên hạ, cô thấy hoảng hốt, vết thương ở chân lúc đầu đã gần khỏi không ngờ lúc này lạ bắt đầu đau. Trong lòng rất hoảng, không biết trả lời anh như nào, nhưng anh lại rất có kiên nhẫn chờ.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, lúc này cưới đồng Hiên Tuấn quả thực là tốt nhất.
Ví như lúc này kết thân cùng Đồng gia, cha sẽ không còn là người quân Diên nữa, ở trong thành cũng có thể tự thể bảo vệ tính mạng. Ở ngoài thành, mặc kêh quân Diên và quân Tây Nam ai thắng ai thua, chí ít bản thân và cha có thể tạm thời không lo lắng. Vả lại, hiện tại Giang Lam Thanh ở trong tay anh, nếu anh đã có thể đối phó với Giang gia, chưa hẳn sẽ không đối phó Từ gia, nếu cô là nguyên nhân khiến Từ Phẩm Tuệ liên luỵ, vậy thì cô vạn lần chết cũng không chối từ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Cảnh Cảnh gian nan thốt ra một câu: “Được, tôi đồng ý.”
Quả nhiên anh tính kế cô, từng bước không sai một ly, chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt phảng phất như đã biết kết quả từ trước.
Giờ phút này anh cần một mối hôn nhân để duy trì cân bằng trong nội bộ quân Nghiêu, cũng cần mối hôn sự này dao động tâm lý Đồng Tử Sâm. Mà cô lại muốn cứu cha mình, cần cứu Giang Lam Thanh.
Đây là một cuộc hôn nhân mang đến tình thế hai bên đều có lợi, theo ý anh, vô cùng hoàn mỹ.
Tô Cảnh Cảnh trầm mặt xuống: “Không biết tại sao Tam thiếu lại lựa chọn tôi, lẽ nào chỉ vì thân phận của tôi?” Lúc này cô hoàn toàn hiểu rõ, Giang Lam Thanh bị bắt ắt hẳn không phải chuyện bất ngờ, anh đã tính kế cô từ trước, mà cô lại mộng mị không hay biết.
Rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào, anh có tâm tư như nào, mưu tính như nào, tham vọng như nào?
Đồng Hiên Tuấn uống một ngụm trà, sau khi uống xong trà tự nhiên nói: “Nghe nói bạch hào ngân châm vị ấm tính mát, có người ví von với nó với Minh Suất.” Nghe anh nói vậy, Tô Cảnh Cảnh bừng tỉnh ngộ: “Xem ra quân Diên và quân Tây Nam đánh một trận, quân Diên thắng?”
“Không hề.” Đồng Hiên Tuấn duy trì mỉm cười, tay nhẹ nhàng đặt ly trà xuống. Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói “không hề” ngược lại cả kinh. Đồng Hiên Tuấn nói tiếp: “Là tạm thời ngưng chiến.”
“Ngưng chiến?” Tô Cảnh Cảnh lặp lại, trong lòng loáng thoáng hiểu chút ít, nhưng anh cầu hôn cô hình như chẳng lấy được bao nhiêu lợi ích.
Cô không rõ ràng tình hình chính trị cho lắm, cô không biết, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến bao nhiêu biến động cho thiên hạ, cô lại càng không biết cuộc hôn nhân này khiến cô và anh ràng buộc với nhau cả đời tại thế gian này.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh dừng trên người cô, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh thản nhiên nói: “Tô tiểu thư là con gái rượu của phó tổng thống, lại là cháu ngoại của đốc quân quân Diên, tôi rất tò mò, suy cho cùng em là một cô gái như thế nào đây?”
Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh dần mờ mịt, cô thở dài: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, ở ngoài danh tiếng Tam thiếu rất bê bối, nhưng theo tôi thấy Tam thiếu tâm hoài chí lớn, rốt cuộc Tam thiếu là người như thế nào đây?”
Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn dịu dàng, ý cười trên mặt ngày càng đậm: “Em đã đáp ứng gả cho tôi, vậy thì em có thời gian cả đời để biết tôi là người như thế nào. Còn nhiều thời gian.”
Tô Cảnh Cảnh mấp máy môi, cười nói: “Vậy Tam thiếu cũng có thể dùng thời gian cả đời để biết tôi là người như thế nào.” Cô trả lại nguyên lời cho anh.
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, mi tâm khẽ động, bất chợt anh đưa cho cô một cái hộp, cô hơi kinh ngạc sau đó vui vẻ nhận lấy.
Đó là một cái hộp nhung tơ tằm màu tương, trên hộp buộc một sợi ruy băng màu vàng nhạt, bề ngoài vô cùng đẹp mắt.
Tô Cảnh Cảnh cười tủm tỉm, tháo sợi ruy băng.
Trong hộp là một viên phỉ thuý to bằng ngón tay cái được đặt trên xa tanh màu xanh nhạt, hình dáng viên phỉ thuý kia như cái khoá, chạm trổ tinh vi, màu sắc đều đặn, nhẵn mịn tinh tế, xem ra là một viên phỉ thuý quý giá. Trên viên phỉ thuý kia còn có một sợi dây bạc, dây chuyền bạc thật dài lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, như cùng chiếc khoá phỉ thuý tựa giọt nước màu xanh kia hoà lẫn vào nhau.
Tô Cảnh Cảnh ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng nâng viên phỉ thuý lên, ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, trong mắt mang theo nghi ngờ.
Đồng Hiên Tuấn cười mỉm nói: “Đây là vật đính hôn đưa em. Đến ngày kết hôn, tôi tin chúng ta sẽ càng thân thiết.”
Tô Cảnh Cảnh gật đầu, sau khi cất chiếc hộp xong Đồng Hiên Tuấn lại nói: “Rất hy vọng có thể nhanh chóng thấy em đeo nó.”
Tô Cảnh Cảnh lại gật đầu: “Nếu tôi đã đáp ứng anh tất sẽ không nuốt lời, nhưng không biết Tam thiếu có thể làm được gì cho tôi?”
“Đừng nói như vậy, nói như vậy ngược lại như một cuộc giao dịch, mà tôi không thích giao dịch. Cuộc hôn nhân này em sẽ nhận được nhiều hơn những gì em muốn.” Đồng Hiên Tuấn mang theo ý cười nói, Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt mang theo sự trêu tức kia trong lòng lại một hồi hoảng hốt, cảm giác anh đổi sắc mặt nhanh như thời tiết tháng sáu.
“Bất kể tôi muốn cái gì anh đều sẽ cho tôi?”
“Có thể.” Đồng Hiên Tuấn không hề nghĩ ngợi nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh lại hối hận, cách chốc lát lại nói: “Trừ bỏ tình yêu. Tôi không biết thể yêu em hay không.”
Tô Cảnh Cảnh nhìn anh, bỗng nhiên cười nói: “Cảm ơn sự thẳng thắn của anh.”
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười nói: “Từ nay trở đi, giữa tôi và em cần phải như vậy.”
Tô Cảnh Cảnh nhìn anh, trong đôi mắt anh tràn ngập tình cảm thực tế, trong sự hoảng hốt, cô lại cảm giác được anh là thật tâm cầu hôn cô. Nhưng rất nhanh cô lại hiểu rõ một điều, hôn ước của cô và anh chỉ thành lập trên chính trị.
Tỷ như cô không phải cháu ngoại Thịnh Thế Huy, tỷ như cô không phải con gái Tô Minh Chính, tỷ như cô chỉ là một người bình thường, ắt hẳn anh sẽ không đối xử với cô như vậy.
Đối với mọi chuyện lần này trong lòng cô rất rõ ràng, nhưng cô vẫn đồng ý anh. Nhìn qua có vẻ hời hợt song chỉ có mình cô biết đó không phải hành động tuỳ tiện.
Dẫu nhiều năm về sau khi cô quay trở lại để nhớ tới giờ khắc này, cô vẫn không từ bỏ lựa chọn của bản thân ngay lúc đó, anh là người đàn ông như cơn bão mạnh mẽ, từ trong sinh mệnh cô tàn ác thổi qua, mà cô, không kịp từ chối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook