Chuyện Con Mèo Báo Ân
-
Chương 19
Tuy Hứa Du chưa từng mách lẻo với Triệu Thành Cẩn, thậm chí ngay cả làm nũng cũng rất ít, thế nhưng đây dường như là một loại bản năng của loài mèo. Cho dù không biết cũng có Ấm Trà ở bên cạnh huấn luyện miễn phí.
Vừa vào cửa chính Lệ viên, Hứa Du đã gào lên, nàng chưa từng ở Lệ viên gào như vậy, âm thanh khó nghe tựa như tiếng móng tay cứng cào lên cửa kính làm lòng người hoảng hốt. Cả đám tiểu nha hoàn Lệ viên đều bị dọa chạy ra, Ấm Trà đứng ở dưới mái hiên mang vẻ mặt hoảng sợ trông nàng, tên quỷ nhát gan này thậm chí còn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Triệu Thành Cẩn chân trần từ trong nhà lao ra, vèo một cái vọt tới trước mặt Hứa Du ôm nàng vào lòng, nhìn thấy nàng nhếch nhác, viền mắt lập tức đỏ lên, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nghẹn ngào: “Quả… Quả Cầu Tuyết, ngươi làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt ngươi không? Thái y, nhanh truyền thái y.”
Thúy Vũ cũng cuống quít vây lại, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Hứa Du bỗng chốc choáng váng, hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi: “Chuyện này… Ai làm?” Trong vương phủ có kẻ nào không biết Quả Cầu Tuyết là mèo của Thế tử gia, chỉ thiếu nước cúng bái nó, ai có lá gan lớn như vậy lại dám đánh nó?
“Miêu bài của Quả Cầu Tuyết không thấy đâu nữa.” Có nha hoàn nhanh mắt lập tức phát hiện điều bất thường, nhanh chóng nhắc nhở. Thúy Vũ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trực giác của nàng cảm thấy có điểm đáng ngờ nhưng lại không thể nói được rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, cắn môi vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Hứa Du dáng vẻ nhếch nhác mà quan sát tỉ mỉ.
Hứa Du cũng không nhìn nàng, vừa kêu hừ hừ vừa cúi đầu dùng sức cọ vào lòng Triệu Thành Cẩn, dáng vẻ thảng thốt hoảng loạn bị dọa sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thành Cẩn hơi trầm xuống, cũng không đoái hoài tới thay quần áo mang giày, ôm Hứa Du chạy tới Huyên Ninh Đường tìm Thụy Vương phi cáo trạng.
Vào Huyên Ninh Đường, mới phát hiện Thụy Vương gia cũng ở đây, trong hốc mắt Triệu Thành Cẩn chứa đầy nước mắt bị ép chảy ngược vào trong, tiếng nói cũng cố kiên cường lên, mở miệng, ấm ức kể lể với Thụy Vương gia: “Phụ vương phụ vương, có người bắt nạt Quả Cầu Tuyết, đánh thành như vậy, còn cướp miêu bài Hoàng tổ mẫu ban thưởng cho nó.” Cậu vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng mà thả Hứa Du lên bàn trà bên tay Thụy Vương gia. Hứa Du giũ lông, mở to đôi mắt xanh biếc ấm ức liếc nhìn Thụy Vương gia, rên rỉ kể khổ.
Thụy Vương gia và Thụy Vương phi liếc nhau một cái, đều hơi kinh ngạc. Thụy Vương phi nháy mắt ra hiệu cho Tô ma ma bên cạnh, Tô ma ma biết ý, bước nhanh tới trước nói: “Nô tỳ sẽ đi dò la thử ngay, nếu như trong phủ thực sự có người gây chuyện với Quả Cầu Tuyết, nô tỳ nhất định sẽ bắt người này tới.” Dứt lời, mới cúi đầu lui xuống.
Triệu Thành Cẩn lại nói: “Phụ vương, Quả Cầu Tuyết bị thương, phụ vương mau gọi Thái y tới phủ xem thử cho nó đi. Người xem, Quả Cầu Tuyết không kêu tiếng nào nữa.”
Hứa Du nghe vậy, lập tức nhịn rên rỉ, gục đầu làm ra vẻ ủ rũ, tốc độ vô cùng nhanh làm cho người khác thán phục.
Thụy Vương gia thấy bộ dạng nàng cúi đầu cụp tai cũng thấy tội, bèn nói với Thụy Vương phi: “Bảo Hứa quản sự đến Nhân Thọ Đường mời Mạnh đại phu qua đây, Thái y ở đó thì chớ có quấy rầy nữa.” Dù sao chỉ là một con mèo, chút bệnh vặt là gọi Thái y lui lui tới tới, truyền ra ngoài thật không tốt.
Tô ma ma ra ngoài đi một vòng, trong chốc lát đã trở về thưa lại, nói đã tìm được hung thủ rồi, chính là lão Ngũ của phòng bếp. Thụy Vương gia hơi ngạc nhiên, lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ hắn không biết Quả Cầu Tuyết là mèo của Thuận Ca, sao dám hạ độc thủ?”
Tô ma ma nói: “Nô tỳ đã hỏi bà Lý ở phòng bếp, nói là đã sớm nhắc nhở lão Ngũ nhưng lão Ngũ vẫn không thích Quả Cầu Tuyết. Trước đây không lâu đã ồn ào một trận, tìm sào tre đánh mèo nhưng bị người của phòng bếp cản lại. Hôm nay không biết hắn dùng cách gì lừa Quả Cầu Tuyết vào phòng, lúc mấy người bà Lý nghe được động tĩnh đã thấy Quả Cầu Tuyết thảm hại trốn ra từ trong phòng lão Ngũ.”
“Vậy miêu bài đã lục soát được chưa?” Thụy Vương phi lại hỏi.
Tô ma ma chần chờ một lúc, hơi mất tự nhiên nhìn Thụy Vương gia một cái thật nhanh rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Lão Ngũ đó là bà con xa của Ninh Thứ phi, không phải tôi tớ trong phủ, ngăn ở cửa không cho nô tỳ vào. Không có lệnh của Vương gia Vương phi nô tỳ cũng không dám xằng bậy, nên bảo bà Lý ở trong viện trông coi không cho hắn ra ngoài.”
Thụy Vương phi liếc Thụy Vương gia không nói tiếp nữa. Sắc mặt Thụy Vương gia ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nói Hứa quản sự mang mấy tên hộ vệ đến lục soát cẩn thận cho ta, bản vương lại muốn xem thử lá gan của hắn rốt cuộc lớn đến đâu!”
Tô ma ma nhỏ giọng vâng dạ, vội vàng lui ra.
Triệu Thành Cẩn coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, bám dính lấy Thụy Vương phi ngồi xuống bên người, vừa cẩn thận vuốt lông cho Hứa Du vừa đỏ mắt hỏi Thụy Vương phi: “Mẫu thân, liệu Quả Cầu Tuyết có sao không? Nhìn nó không có tinh thần gì hết, có phải bị thương nặng rồi không?”
Thụy Vương phi đưa tay sờ sờ trên mũi của Hứa Du, cười khuyên giải an ủi hắn nói: “Quả Cầu Tuyết xưa nay thông minh, làm sao lại bị kẻ xấu tổn thương được? Ta thấy trên người nó không có vết thương, cũng không thấy máu, mười phần thì có đến tám chín chỉ là bị dọa. Quay về nghỉ ngơi, điều dưỡng mấy ngày là được rồi. Thuận Ca đừng lo lắng.”
Triệu Thành Cẩn chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt lo âu, “Ta vẫn hơi lo cho nó. Mẫu thân người không nghe thấy thôi, mới vừa rồi ở trong sân nó kêu vô cùng đáng thương, Quả Cầu Tuyết ở trong phủ lâu như vậy, trước giờ con chưa từng nghe thấy nó kêu như vậy, nhất định nó rất sợ hãi.” Cậu vừa nói chuyện, vừa tỉ mỉ đưa tay muốn sờ nàng, nhưng lại sợ làm bị thương chỗ nào đó, vì vậy bàn tay nhỏ bé lơ lửng trên không trung, một lát sau lặng lẽ thu lại.
Bên phòng bếp, Hứa quản sự đã nhanh chóng dẫn mấy tên hộ vệ trong phủ qua, không nói lời nào đã giữ lão Ngũ lại. Hắn vừa tức vừa nôn nóng, ngước khuôn mặt đầy máu dữ tợn gào lên với Hứa quản sự: “Lão già kia, ngươi dựa vào cái gì lục soát phòng lão tử, đừng cho rằng đám các ngươi là người của Vương phi là đặc biệt hơn người! Lão tử không phải là nô tài trong phủ các ngươi…”
Hắn ở một bên tức giận mắng luôn mồm, từ đầu đến cuối Hứa quản sự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ như không hề liên quan tới mình.
Căn phòng đó của lão Ngũ cũng không lớn, những hộ vệ kia thuần thục lật tung căn phòng lên, nhanh chóng tìm ra tráp gỗ hắn giấu ở trong ngăn kéo, mở ra xem, lập tức liền có tội.
Hộ vệ đưa tráp cho Hứa quản sự, quản sự đưa tay nhận lấy, mở nắp ra thuận tay lật một cái, trong con ngươi lóe lên vẻ nghiêm nghị, cầm lấy miêu bài từ trong tráp lạnh lùng nói với lão Ngũ: “Gan chó thật là lớn, dám trộm cắp ngọc bội Thái hậu ngự ban, thật sự cho rằng có người làm chỗ dựa là có thể hoành hành không kiêng nể ai rồi, cũng không trợn to mắt lên mà xem đây là chỗ nào.” Dứt lời, hắn lại móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn vuông trắng như tuyết lau miêu bài một lượt thật tử tế, tựa như đồ vật mà dính chút bụi bẩn thì người trên sẽ nhận ra vậy.
Mà lão Ngũ sớm đã cả kinh quên cả nói, hắn há miệng đần mặt sững sờ nhìn chằm chằm vào miêu bài trong tay Hứa quản sự, hết cả buổi mới chợt kêu to lên, “Không, cái này không phải của ta, không phải của ta! Là ai hãm hại lão tử, là ai?” Lúc này hắn mới hơi sợ, tuy nói hắn không phải tôi tớ trong vương phủ nhưng cũng hiểu tội danh trộm cắp vật ngự ban. Dù cho Ninh Thứ phi tự mình đứng ra cũng không chắc có thể bảo vệ được hắn, huống chi, gần đây Ninh Thứ phi còn bị thất sủng…
Lão Ngũ vừa lớn tiếng giải thích, vừa muốn xông tới trước mắt Hứa quản sự nhưng mỗi hộ vệ trong vương phủ đều là cao thủ, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn sao có thể giãy giụa ra được.
“Mèo, con mèo kia!” Trong đầu lão Ngũ bỗng có thứ gì chợt lóe lên, lập tức hét to, trong nhất thời cổ họng hắn cũng muốn rách ra: “Là con mèo kia, con mèo kia! Yêu nghiệt, yêu nghiệt…” Hắn còn muốn hô nữa nhưng Hứa quản sự cau mày nháy mắt với bà Lý bên cạnh, bà Lý biết ý, nhanh chóng về phòng tìm miếng khăn lau nhét thẳng vào miệng lão Ngũ.
“Chưa từng thấy kẻ nào như thế, lại muốn đem tội danh đổ lên đầu một con mèo, đầu chỉ để cho lừa nó đá thôi!” Hạ nhân trong sân nhỏ giọng nói thầm.
“Còn không phải à, sớm đã nhìn hắn không vừa mắt.”
“Đáng đời!”
Hứa quản sự cảm thấy sự việc ngày hôm nay làm thật gọn gàng, trong lòng khó nén đắc ý, nhưng nét mặt vẫn vân đạm phong khinh, cùng Tô ma ma một trước một sau trở về Huyên Ninh Đường, rồi đem từng chuyện đã xảy ra báo cho Thụy Vương gia nghe, xong xuôi lại dâng miêu bài đã lau lên.
Mặt Thụy Vương gia lạnh đến mức dường như có thể cạo được sương xuống, Thụy Vương phi chỉ coi như không nhìn thấy, vui mừng nhận miêu bài kia trả lại cho Triệu Thành Cẩn, vừa cười dỗ dành nói: “Thuận Ca con đeo thay Quả Cầu Tuyết đi.”
Triệu Thành Cẩn nhận lấy, nâng ở trong tay cân nhắc mà không di chuyển, chớp mắt mặt trầm xuống lo âu nói với Thụy Vương phi: “Mẫu thân, miêu bài này rất nặng, không biết Quả Cầu Tuyết đeo trên cổ có đau hay không? Nó bị thương còn chưa khỏi mà.”
Rốt cuộc là bị thương ở đâu chứ? Thụy Vương phi cúi đầu quan sát Quả Cầu Tuyết 360 độ, mũi ướt át, mắt xanh trong suốt lấp lánh, trên người hoàn toàn không có vết thương, hai cái chân trước mơ hồ có mùi máu tươi, nhưng không thấy vết thương, nói bị người ta bắt nạt chẳng bằng nói là ức hiếp kẻ khác. Nhóc con này có thể mò từ Thụy vương phủ vào trong cung, chắc là thành tinh rồi, sao có thể dễ dàng chịu thiệt!
Đương nhiên Thụy Vương phi vẫn đứng im ở bên cạnh con trai, nàng liếc Vương gia, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Dù gì cũng là anh họ của Thứ phi không thể thực sự đưa đến nha môn. Vương gia người xem…”
Thụy vương gia sắc mặt càng tệ, lạnh lùng nói: “Đánh đuổi ra khỏi phủ cho ta! Chó, nuôi không tốt thành sói mắt trắng.” Hắn càng nghĩ càng tức, lại nghiêng đầu phân phó với Thụy Vương phi: “Về sau nàng cũng chịu khó, đừng dễ nhận lời quá, ai nói gì cũng nghe.”
Thụy Vương phi thu nụ cười lại, giả vờ tức giận nói: “Vương gia nói lời này có thấy đuối lý hay không, đây chính là người nhà mẹ đẻ của Thứ phi, chẳng qua chỉ xin một công việc lặt vặt. Ninh Thứ phi cũng tự mình đến Huyên Ninh Đường nói rồi, thiếp còn có thể nói được gì? Hơn nữa, sao ta biết được anh họ của Ninh Thứ phi lại là người như thế? Tính tình muội ấy ngài còn không hiểu? Nếu như thiếp không chịu, chẳng phải muội ấy sẽ đến trước mặt Vương gia kể lể sao? Lần trước chuyện nhỏ như mở phòng bếp đã là thế rồi! Dù sao nói đi cũng phải nói lại, may mà có Vương gia mở miệng bố trí cho muội ấy một phòng bếp nhỏ, mấy tháng này muội ấy ăn trong viện của mình, thế mà thiếp còn bị tạt nước bẩn đầy mình, chứ nếu không, thiếp thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Từ khi Ninh Thứ phi mang thai liền đòi mở phòng bếp nhỏ. Ban đầu Thụy Vương phi cố ý làm khó dễ, Ninh Thứ phi lập tức đến nói trước mặt Thụy Vương gia, tuy nói sau đó Thụy Vương gia đồng ý, nhưng cũng để lại ấn tượng ngang ngược không nói lý cho hắn. Về sau nàng sảy thai, Thụy Vương gia vốn đã không vui, không ngờ nàng lại còn đổ tội lên đầu Thụy Vương phi, rêu rao nói Thụy Vương phi hại nàng. Thụy Vương gia thấy nàng không biết nặng nhẹ, chẳng phân biệt được tốt xấu, lúc này mới giận nàng, mà nay bị Thụy Vương phi nhắc lại như thế, hắn càng thêm xấu hổ áy náy, giọng cũng dịu dàng không có sức, nói nhỏ tiếng: “Về sau chuyện hậu viện này nàng làm chủ là được, ta… sẽ không hỏi tới nữa.”
Thụy Vương phi thấy vậy thì thôi, nhướng mày cười với hắn, không nói nữa.
Vừa vào cửa chính Lệ viên, Hứa Du đã gào lên, nàng chưa từng ở Lệ viên gào như vậy, âm thanh khó nghe tựa như tiếng móng tay cứng cào lên cửa kính làm lòng người hoảng hốt. Cả đám tiểu nha hoàn Lệ viên đều bị dọa chạy ra, Ấm Trà đứng ở dưới mái hiên mang vẻ mặt hoảng sợ trông nàng, tên quỷ nhát gan này thậm chí còn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Triệu Thành Cẩn chân trần từ trong nhà lao ra, vèo một cái vọt tới trước mặt Hứa Du ôm nàng vào lòng, nhìn thấy nàng nhếch nhác, viền mắt lập tức đỏ lên, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nghẹn ngào: “Quả… Quả Cầu Tuyết, ngươi làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt ngươi không? Thái y, nhanh truyền thái y.”
Thúy Vũ cũng cuống quít vây lại, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Hứa Du bỗng chốc choáng váng, hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi: “Chuyện này… Ai làm?” Trong vương phủ có kẻ nào không biết Quả Cầu Tuyết là mèo của Thế tử gia, chỉ thiếu nước cúng bái nó, ai có lá gan lớn như vậy lại dám đánh nó?
“Miêu bài của Quả Cầu Tuyết không thấy đâu nữa.” Có nha hoàn nhanh mắt lập tức phát hiện điều bất thường, nhanh chóng nhắc nhở. Thúy Vũ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trực giác của nàng cảm thấy có điểm đáng ngờ nhưng lại không thể nói được rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, cắn môi vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Hứa Du dáng vẻ nhếch nhác mà quan sát tỉ mỉ.
Hứa Du cũng không nhìn nàng, vừa kêu hừ hừ vừa cúi đầu dùng sức cọ vào lòng Triệu Thành Cẩn, dáng vẻ thảng thốt hoảng loạn bị dọa sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thành Cẩn hơi trầm xuống, cũng không đoái hoài tới thay quần áo mang giày, ôm Hứa Du chạy tới Huyên Ninh Đường tìm Thụy Vương phi cáo trạng.
Vào Huyên Ninh Đường, mới phát hiện Thụy Vương gia cũng ở đây, trong hốc mắt Triệu Thành Cẩn chứa đầy nước mắt bị ép chảy ngược vào trong, tiếng nói cũng cố kiên cường lên, mở miệng, ấm ức kể lể với Thụy Vương gia: “Phụ vương phụ vương, có người bắt nạt Quả Cầu Tuyết, đánh thành như vậy, còn cướp miêu bài Hoàng tổ mẫu ban thưởng cho nó.” Cậu vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng mà thả Hứa Du lên bàn trà bên tay Thụy Vương gia. Hứa Du giũ lông, mở to đôi mắt xanh biếc ấm ức liếc nhìn Thụy Vương gia, rên rỉ kể khổ.
Thụy Vương gia và Thụy Vương phi liếc nhau một cái, đều hơi kinh ngạc. Thụy Vương phi nháy mắt ra hiệu cho Tô ma ma bên cạnh, Tô ma ma biết ý, bước nhanh tới trước nói: “Nô tỳ sẽ đi dò la thử ngay, nếu như trong phủ thực sự có người gây chuyện với Quả Cầu Tuyết, nô tỳ nhất định sẽ bắt người này tới.” Dứt lời, mới cúi đầu lui xuống.
Triệu Thành Cẩn lại nói: “Phụ vương, Quả Cầu Tuyết bị thương, phụ vương mau gọi Thái y tới phủ xem thử cho nó đi. Người xem, Quả Cầu Tuyết không kêu tiếng nào nữa.”
Hứa Du nghe vậy, lập tức nhịn rên rỉ, gục đầu làm ra vẻ ủ rũ, tốc độ vô cùng nhanh làm cho người khác thán phục.
Thụy Vương gia thấy bộ dạng nàng cúi đầu cụp tai cũng thấy tội, bèn nói với Thụy Vương phi: “Bảo Hứa quản sự đến Nhân Thọ Đường mời Mạnh đại phu qua đây, Thái y ở đó thì chớ có quấy rầy nữa.” Dù sao chỉ là một con mèo, chút bệnh vặt là gọi Thái y lui lui tới tới, truyền ra ngoài thật không tốt.
Tô ma ma ra ngoài đi một vòng, trong chốc lát đã trở về thưa lại, nói đã tìm được hung thủ rồi, chính là lão Ngũ của phòng bếp. Thụy Vương gia hơi ngạc nhiên, lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ hắn không biết Quả Cầu Tuyết là mèo của Thuận Ca, sao dám hạ độc thủ?”
Tô ma ma nói: “Nô tỳ đã hỏi bà Lý ở phòng bếp, nói là đã sớm nhắc nhở lão Ngũ nhưng lão Ngũ vẫn không thích Quả Cầu Tuyết. Trước đây không lâu đã ồn ào một trận, tìm sào tre đánh mèo nhưng bị người của phòng bếp cản lại. Hôm nay không biết hắn dùng cách gì lừa Quả Cầu Tuyết vào phòng, lúc mấy người bà Lý nghe được động tĩnh đã thấy Quả Cầu Tuyết thảm hại trốn ra từ trong phòng lão Ngũ.”
“Vậy miêu bài đã lục soát được chưa?” Thụy Vương phi lại hỏi.
Tô ma ma chần chờ một lúc, hơi mất tự nhiên nhìn Thụy Vương gia một cái thật nhanh rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Lão Ngũ đó là bà con xa của Ninh Thứ phi, không phải tôi tớ trong phủ, ngăn ở cửa không cho nô tỳ vào. Không có lệnh của Vương gia Vương phi nô tỳ cũng không dám xằng bậy, nên bảo bà Lý ở trong viện trông coi không cho hắn ra ngoài.”
Thụy Vương phi liếc Thụy Vương gia không nói tiếp nữa. Sắc mặt Thụy Vương gia ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nói Hứa quản sự mang mấy tên hộ vệ đến lục soát cẩn thận cho ta, bản vương lại muốn xem thử lá gan của hắn rốt cuộc lớn đến đâu!”
Tô ma ma nhỏ giọng vâng dạ, vội vàng lui ra.
Triệu Thành Cẩn coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, bám dính lấy Thụy Vương phi ngồi xuống bên người, vừa cẩn thận vuốt lông cho Hứa Du vừa đỏ mắt hỏi Thụy Vương phi: “Mẫu thân, liệu Quả Cầu Tuyết có sao không? Nhìn nó không có tinh thần gì hết, có phải bị thương nặng rồi không?”
Thụy Vương phi đưa tay sờ sờ trên mũi của Hứa Du, cười khuyên giải an ủi hắn nói: “Quả Cầu Tuyết xưa nay thông minh, làm sao lại bị kẻ xấu tổn thương được? Ta thấy trên người nó không có vết thương, cũng không thấy máu, mười phần thì có đến tám chín chỉ là bị dọa. Quay về nghỉ ngơi, điều dưỡng mấy ngày là được rồi. Thuận Ca đừng lo lắng.”
Triệu Thành Cẩn chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt lo âu, “Ta vẫn hơi lo cho nó. Mẫu thân người không nghe thấy thôi, mới vừa rồi ở trong sân nó kêu vô cùng đáng thương, Quả Cầu Tuyết ở trong phủ lâu như vậy, trước giờ con chưa từng nghe thấy nó kêu như vậy, nhất định nó rất sợ hãi.” Cậu vừa nói chuyện, vừa tỉ mỉ đưa tay muốn sờ nàng, nhưng lại sợ làm bị thương chỗ nào đó, vì vậy bàn tay nhỏ bé lơ lửng trên không trung, một lát sau lặng lẽ thu lại.
Bên phòng bếp, Hứa quản sự đã nhanh chóng dẫn mấy tên hộ vệ trong phủ qua, không nói lời nào đã giữ lão Ngũ lại. Hắn vừa tức vừa nôn nóng, ngước khuôn mặt đầy máu dữ tợn gào lên với Hứa quản sự: “Lão già kia, ngươi dựa vào cái gì lục soát phòng lão tử, đừng cho rằng đám các ngươi là người của Vương phi là đặc biệt hơn người! Lão tử không phải là nô tài trong phủ các ngươi…”
Hắn ở một bên tức giận mắng luôn mồm, từ đầu đến cuối Hứa quản sự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ như không hề liên quan tới mình.
Căn phòng đó của lão Ngũ cũng không lớn, những hộ vệ kia thuần thục lật tung căn phòng lên, nhanh chóng tìm ra tráp gỗ hắn giấu ở trong ngăn kéo, mở ra xem, lập tức liền có tội.
Hộ vệ đưa tráp cho Hứa quản sự, quản sự đưa tay nhận lấy, mở nắp ra thuận tay lật một cái, trong con ngươi lóe lên vẻ nghiêm nghị, cầm lấy miêu bài từ trong tráp lạnh lùng nói với lão Ngũ: “Gan chó thật là lớn, dám trộm cắp ngọc bội Thái hậu ngự ban, thật sự cho rằng có người làm chỗ dựa là có thể hoành hành không kiêng nể ai rồi, cũng không trợn to mắt lên mà xem đây là chỗ nào.” Dứt lời, hắn lại móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn vuông trắng như tuyết lau miêu bài một lượt thật tử tế, tựa như đồ vật mà dính chút bụi bẩn thì người trên sẽ nhận ra vậy.
Mà lão Ngũ sớm đã cả kinh quên cả nói, hắn há miệng đần mặt sững sờ nhìn chằm chằm vào miêu bài trong tay Hứa quản sự, hết cả buổi mới chợt kêu to lên, “Không, cái này không phải của ta, không phải của ta! Là ai hãm hại lão tử, là ai?” Lúc này hắn mới hơi sợ, tuy nói hắn không phải tôi tớ trong vương phủ nhưng cũng hiểu tội danh trộm cắp vật ngự ban. Dù cho Ninh Thứ phi tự mình đứng ra cũng không chắc có thể bảo vệ được hắn, huống chi, gần đây Ninh Thứ phi còn bị thất sủng…
Lão Ngũ vừa lớn tiếng giải thích, vừa muốn xông tới trước mắt Hứa quản sự nhưng mỗi hộ vệ trong vương phủ đều là cao thủ, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn sao có thể giãy giụa ra được.
“Mèo, con mèo kia!” Trong đầu lão Ngũ bỗng có thứ gì chợt lóe lên, lập tức hét to, trong nhất thời cổ họng hắn cũng muốn rách ra: “Là con mèo kia, con mèo kia! Yêu nghiệt, yêu nghiệt…” Hắn còn muốn hô nữa nhưng Hứa quản sự cau mày nháy mắt với bà Lý bên cạnh, bà Lý biết ý, nhanh chóng về phòng tìm miếng khăn lau nhét thẳng vào miệng lão Ngũ.
“Chưa từng thấy kẻ nào như thế, lại muốn đem tội danh đổ lên đầu một con mèo, đầu chỉ để cho lừa nó đá thôi!” Hạ nhân trong sân nhỏ giọng nói thầm.
“Còn không phải à, sớm đã nhìn hắn không vừa mắt.”
“Đáng đời!”
Hứa quản sự cảm thấy sự việc ngày hôm nay làm thật gọn gàng, trong lòng khó nén đắc ý, nhưng nét mặt vẫn vân đạm phong khinh, cùng Tô ma ma một trước một sau trở về Huyên Ninh Đường, rồi đem từng chuyện đã xảy ra báo cho Thụy Vương gia nghe, xong xuôi lại dâng miêu bài đã lau lên.
Mặt Thụy Vương gia lạnh đến mức dường như có thể cạo được sương xuống, Thụy Vương phi chỉ coi như không nhìn thấy, vui mừng nhận miêu bài kia trả lại cho Triệu Thành Cẩn, vừa cười dỗ dành nói: “Thuận Ca con đeo thay Quả Cầu Tuyết đi.”
Triệu Thành Cẩn nhận lấy, nâng ở trong tay cân nhắc mà không di chuyển, chớp mắt mặt trầm xuống lo âu nói với Thụy Vương phi: “Mẫu thân, miêu bài này rất nặng, không biết Quả Cầu Tuyết đeo trên cổ có đau hay không? Nó bị thương còn chưa khỏi mà.”
Rốt cuộc là bị thương ở đâu chứ? Thụy Vương phi cúi đầu quan sát Quả Cầu Tuyết 360 độ, mũi ướt át, mắt xanh trong suốt lấp lánh, trên người hoàn toàn không có vết thương, hai cái chân trước mơ hồ có mùi máu tươi, nhưng không thấy vết thương, nói bị người ta bắt nạt chẳng bằng nói là ức hiếp kẻ khác. Nhóc con này có thể mò từ Thụy vương phủ vào trong cung, chắc là thành tinh rồi, sao có thể dễ dàng chịu thiệt!
Đương nhiên Thụy Vương phi vẫn đứng im ở bên cạnh con trai, nàng liếc Vương gia, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Dù gì cũng là anh họ của Thứ phi không thể thực sự đưa đến nha môn. Vương gia người xem…”
Thụy vương gia sắc mặt càng tệ, lạnh lùng nói: “Đánh đuổi ra khỏi phủ cho ta! Chó, nuôi không tốt thành sói mắt trắng.” Hắn càng nghĩ càng tức, lại nghiêng đầu phân phó với Thụy Vương phi: “Về sau nàng cũng chịu khó, đừng dễ nhận lời quá, ai nói gì cũng nghe.”
Thụy Vương phi thu nụ cười lại, giả vờ tức giận nói: “Vương gia nói lời này có thấy đuối lý hay không, đây chính là người nhà mẹ đẻ của Thứ phi, chẳng qua chỉ xin một công việc lặt vặt. Ninh Thứ phi cũng tự mình đến Huyên Ninh Đường nói rồi, thiếp còn có thể nói được gì? Hơn nữa, sao ta biết được anh họ của Ninh Thứ phi lại là người như thế? Tính tình muội ấy ngài còn không hiểu? Nếu như thiếp không chịu, chẳng phải muội ấy sẽ đến trước mặt Vương gia kể lể sao? Lần trước chuyện nhỏ như mở phòng bếp đã là thế rồi! Dù sao nói đi cũng phải nói lại, may mà có Vương gia mở miệng bố trí cho muội ấy một phòng bếp nhỏ, mấy tháng này muội ấy ăn trong viện của mình, thế mà thiếp còn bị tạt nước bẩn đầy mình, chứ nếu không, thiếp thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Từ khi Ninh Thứ phi mang thai liền đòi mở phòng bếp nhỏ. Ban đầu Thụy Vương phi cố ý làm khó dễ, Ninh Thứ phi lập tức đến nói trước mặt Thụy Vương gia, tuy nói sau đó Thụy Vương gia đồng ý, nhưng cũng để lại ấn tượng ngang ngược không nói lý cho hắn. Về sau nàng sảy thai, Thụy Vương gia vốn đã không vui, không ngờ nàng lại còn đổ tội lên đầu Thụy Vương phi, rêu rao nói Thụy Vương phi hại nàng. Thụy Vương gia thấy nàng không biết nặng nhẹ, chẳng phân biệt được tốt xấu, lúc này mới giận nàng, mà nay bị Thụy Vương phi nhắc lại như thế, hắn càng thêm xấu hổ áy náy, giọng cũng dịu dàng không có sức, nói nhỏ tiếng: “Về sau chuyện hậu viện này nàng làm chủ là được, ta… sẽ không hỏi tới nữa.”
Thụy Vương phi thấy vậy thì thôi, nhướng mày cười với hắn, không nói nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook