Chuyện Con Mèo Báo Ân
-
Chương 12
Hứa Du nhanh chóng được đưa đi tắm rửa.
Khác với thái độ cảnh giác trước đây, Hứa Du được Thuý Vũ đối xử bằng thái độ cung kính tôn trọng. Những cung nữ ở cung An Bình cũng vì thế mà thêm phần kính nể. Điều này khiến nàng phải hoài nghi chính bản thân mình, liệu nàng có thực sự sở hữu đôi bàn tay vàng lung linh lấp lánh?
Ngồi trong bồn nước ấm bốc hơi, hàng đống suy nghĩ chạy vụt qua như một con ngựa bất kham đang tung bờm phi nước đại.
Nàng cứ lửng lơ với những suy nghĩ như thế rồi ngủ thiếp đi.
Suốt đêm đó và cả sáng hôm nay, nàng sốt sắng chạy đôn chạy đáo khiến cơ thể kiệt sức. Hơn thế nữa, sau khi trải qua cảm giác lo âu cùng với những suy nghĩ kì lạ mới chớm nở, Hứa Du đã thiếp đi lúc nào không hay trong khi vẫn đắm mình trong làn nước ấm.
Lúc nàng tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Thụy Vương gia và Thụy Vương phi dắt theo Triệu Yên Nhiên tạm thời trở về phủ. Còn Triệu Thành Cẩn vẫn ở trong cung. Nghe nói Thái hậu không cho cậu rời đi, nhất quyết giữ cậu lại trong cung khoảng hai tháng.
Hiện tại Hứa Du đang được hưởng chế độ đãi ngộ cao hơn lúc trước. Mặc dù trước đây, mỗi tối nàng đều ngủ chung chỗ với Triệu Thành Cẩn nhưng vẫn luôn “danh bất chính ngôn bất thuận”. Nói theo một cách đơn giản là phải mặt dày dựa vào Triệu Thành Cẩn mới có chế độ đãi ngộ. Nhưng bây giờ là chỉ thị được đưa ra từ miệng vàng lời ngọc của Thái hậu, thử hỏi ai dám “không” chứ?
Thể trạng của trẻ con phục hồi rất nhanh. Đến ngày thứ hai Triệu Thành Cẩn đã khoẻ như vâm, chẳng thể nhìn ra thương tích. Cậu giãy nảy đòi xuống giường, Thái hậu thì không cho, bọn họ phải nói hết nước hết cái cậu mới chịu nghe lời. Thuý Vũ làm cho cậu một cây cần câu lông vũ, cậu bèn dùng nó làm cây chọc nàng, dụ nàng nhảy tới nhảy lui trên giường.
Nàng cảm thấy hành vi này quá ấu trĩ. Tuy trong lòng khinh bỉ nhưng không thể khống chế cơ thể. Cây chọc mèo vừa vụt qua, ánh mắt bất giác nhìn về phía món đồ chơi đang vẫy qua vẫy lại, sau đó còn duỗi móng ra vồ. Ôi! Mất mặt quá đi!
Trong lòng nàng đang có một nghìn con thảo nê mã chạy như điên! Lịch sử đen tối này tuyệt không thể để người đời biết được đâu!
Thụy Vương phi tiến cung vào buổi trưa. Vừa đặt chân đến An Bình cung đã bị Thái hậu triệu qua hỏi chuyện của Hứa Du.
“… Là Thuận Ca nhặt về. Thằng bé thích nuôi, con mèo đó lại ngoan ngoãn, vì thế nhi tức không ngăn cấm, chẳng ngờ nó là con mèo có linh tính. Lúc Nhi tức trở về phủ hỏi han tình hình thì biết được Quả Cầu Tuyết đã biến mất một đêm, hạ nhân trong phủ nghĩ rằng nó đi lạc nên chia nhau ra tìm rất lâu. Mọi người đã nghĩ đến khả năng nó rời phủ, nhưng không nghĩ đến việc nó sẽ tìm được đường vào cung.”
Thái hậu chắp tay niệm “A di đà phật”, rồi nói: “Phật tổ phù hộ đấy! Thuận Ca nhà ta phúc lớn mạng lớn nên lão thiên gia cố ý phái thần mèo đến để che chở cho nó đây mà.”
Thụy Vương phi nhiệt tình hưởng ứng.
Mặc dù Hứa Du không biết giữa Thái hậu và Thụy Vương phi đang nói gì nhưng nàng biết rõ nếu Triệu Thành Cẩn không vượt qua được ải này thì chắc chắn mình sẽ được cho là yêu quái và bị thủ tiêu. May mà bàn tay vàng đã mở ra nên trở thành “Thần mèo”. Mỗi khi nghĩ về điều đó, nàng không thể không vui mừng.
Buổi chiều, Thái tử mang theo một đống điểm tâm đến thăm Triệu Thành Cẩn, vừa dỗ cậu vừa lặng lẽ quan sát Hứa Du, sau cùng không nhịn được bèn hỏi: “Nghe nói Thuận Ca có nuôi một con mèo thần, cho ta mượn chơi hai ngày được không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Thuý Vũ lập tức biến đổi. Hứa Du híp mắt lại, liếc hắn một cái rồi làm lơ luôn. Triệu Thành Cẩn thì nhếch miệng, thẳng thừng từ chối: “Không được!”
“Đồ keo kiệt!” Thái tử không muốn dài dòng tranh luận, trực tiếp thò tay qua định túm lấy đuôi mèo. Hứa Du biết thừa nên dùng đuôi quật vào tay đứa nhỏ trước khi nó kịp chạm vào người mình. Mặc dù không có cảm giác đau nhức nhưng cũng đủ để khiến tiểu quỷ không nhịn nổi. Thái tử nổi giận, chỉ tay vào Hứa Du mà không nói được gì. Triệu Thành Cẩn thích thú cười toét cả miệng.
Hôm sau, Thái tử dắt theo con mèo khác qua đây, nhìn có vẻ lớn hơn Hứa Du một chút, lông mượt trắng xinh được tỉa tót gọn gàng, trên cổ có đeo vòng mạ vàng cỡ lớn. Vừa bước vào phòng, nó đã nhảy lên tủ đầu giường, đặt mông ngồi xuống rồi lạnh lùng nhìn Hứa Du, rất ra dáng soái mèo.
Đáng tiếc là Hứa Du không quan tâm, nàng chẳng thèm nhìn, chỉ híp mắt liếc Thái tử rồi tiếp tục nằm trong lòng Triệu Thành Cẩn để cậu gãi cằm cho.
Con mèo nào cũng thích được gãi cằm, vì nó rất thoải mái.
Con mèo kia ghen tị, không vui, ánh mắt sắc lạnh dõi theo Hứa Du. Thái tử ngồi vắt chéo chân chuẩn bị xem kịch vui. Triệu Thành Cẩn vẫn không phát giác được bầu không khí đang trở nên nghiêm trọng. Duy chỉ có Thúy Vũ căng thẳng vã mồ hôi, âm thầm nháy mắt ra hiệu với tiểu cung nữ đứng bên cạnh, ý bảo nàng ta chạy qua bên Thái hậu tìm cứu binh, thế nhưng cung nữ kia giống như khúc gỗ, không hiểu ý nàng, nháy mắt cả buổi, vẫn không buồn nhúc nhích.
Mất hết thể diện khi bị Hứa Du xem thường, con mèo kia bèn đứng dậy uốn cong lưng, kêu gầm gừ.
Sắp choảng nhau rồi, sắp rồi!
Thái tử phấn khích. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo của Thúy Vũ. Hứa Du vẫn thể hiện sự khoan khoái bằng cặp mắt lim dim tận hưởng. Triệu Thành Cẩn thì ngẩng đầu nhìn mèo lớn với vẻ nghi ngờ, rồi hỏi Thái tử: “Thái tử ca ca, con mèo của huynh bị sao vậy? Nó bị điên à?” – Thái độ nghiêm túc như một lẽ thật hiển nhiên. Thái tử nghe vậy, tức muốn phun máu.
Hứa Du uể oải đứng lên, nhảy xuống giường rồi nhảy lên bàn uống nước. Con mèo lớn đột nhiên nhún chân, nhanh như chớp nhào tới tấn công Hứa Du.
“Rầm!” Hứa Du lách mình, tránh thoát khỏi đòn tấn công của nó. Con mèo lớn không kịp né, thế là đâm sầm vào ấm nước trên bàn, tiếng lạch cạch vang lên, toàn bộ nước trong ấm đổ hết vào người nó khiến cho bộ lông ướt nhẹp. Như đổ thêm dầu vào lửa, chậu gốm Nhữ Diêu màu thiên thanh nay như nàng thơ say rượu lảo đảo, sau cùng nhận mệnh mà rơi từ trên bàn xuống, hương tiêu ngọc tổn.
Thuý Vũ muốn khóc quá. Thái tử thấy tình hình không ổn bèn nhanh chân rút quân, lẳng lặng biến mất. Con mèo lớn vốn muốn tìm chủ nhân để làm nũng, đứng run rẩy trên bàn hồi lâu song không một ai để ý đến nó, rốt cuộc cúi gằm mặt ủ rũ rời đi.
Hứa Du không thích cũng không ghét cậu bé Thái tử này, lứa tuổi thanh thiếu niên khó tránh khỏi có những suy nghĩ khác thường, vì vậy nàng quyết định bỏ qua cho. Triệu Thành Cẩn vẫn đắm chìm trong niềm vui hân hoan chiến thắng. Vào thời điểm Thái hậu và Thụy Vương phi sang thăm bệnh, cậu vui vẻ kể lại câu chuyện mèo đại chiến, không hề nhận ra rằng mình đang tố giác Thái tử.
Sau đó, Thái tử đã phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Hứa Du nghe nói Thái tử điện hạ bị Thái hậu hạ lệnh cấm túc, không học thuộc xong bài thì đừng hòng bước chân ra ngoài.
”Nhiều thế này này ——” Tiểu cung nữ ở cung An Bình huơ chân múa tay kể lại: “Chồng sách cao ngất, Nhị Đắc Tử ở Đông cung kể rằng e là Thái tử sẽ phải mất cả tháng mới thuộc hết chỗ này.”
Hứa Du đồng cảm sâu sắc với Thái tử.
Hứa Du bỗng dưng được cưng chiều, trái ngược với Thái tử bị rơi vào hoàn cảnh bi đát. Nàng được Thái hậu ban thưởng bảng tên. Không giống với vòng cổ mạ vàng cỡ lớn mà mèo của Thái tử đeo, Thái hậu quả nhiên là người có khiếu thẩm mỹ tinh tế. Người ban cho vòng cổ ngọc bội xanh biếc trong suốt chạm hình đầu mèo, sinh động như thật, miếng ngọc bội được thắt lại bằng dây da màu trắng, độ rộng của chiếc vòng nom cũng hợp lý. Sau khi đeo vào, nàng soi gương, bỗng nhiên cảm thấy mình thật đẳng cấp.
Mặt trái của bảng tên có khắc chữ, là chữ tiểu triện. Tuy Hứa Du không biết chữ, nhưng có nghe Thúy Vũ nói rằng với món đồ này, nàng có thể tùy ý đi dạo trong hoàng cung mà không ai cấm cản. Hứa Du ngay lập tức có nhu cầu ghé qua tẩm cung của hoàng đế chơi một ngày.
Những ngày tiếp theo, không khí ở cung An Bình vô cùng nhộn nhịp. Cả phi tần trong cung lẫn các vị mệnh phụ ngoài cung đều lũ lượt kéo đến thăm thế tử của Thụy Vương phủ. Thân là linh vật của Thụy Vương phủ đương nhiên nàng cũng được bế ra cho các vị khách tham quan. Điều này khiến nàng không khỏi buồn phiền, liền bắt lấy cơ hội, thừa dịp cung nhân không chú ý, lén chuồn ra ngoài.
So với lần trước tiến bước nào, rào bước đấy thì tâm trạng nàng lúc này hết sức nhẹ nhỏm.
Hiếm khi được vào cung, nếu không thể đi thăm tẩm cung của hoàng đế, ít nhất cũng phải ghé qua Đông – Tây lục cung xem mỹ nhân chốn hậu cung. Tuy triều đại này không có tuyệt sắc giai nhân được sủng ái nhất hậu cung, nhưng nếu được chọn vào hoàng cung, thì chắc nhan sắc cũng phải thuộc hàng top.
Đi đến Ngự hoa viên quả nhiên trông thấy bốn năm cô phi tần ngồi trong lương đình móc mỉa nhau.
Mới đầu, Hứa Du còn háo hức núp sau lùm cỏ nghe lén nhưng được một hồi thì mất hết hứng thú. Hậu cung to lớn giữa những cô gái trẻ tuổi khát tình duy chỉ có Hoàng đế là nam nhân, nhìn tỷ lệ này —— ngay cả Hứa Du cũng lau mồ hôi thay cho Hoàng đế bệ hạ, cảm giác bị dàn harem vây xung quanh, nam chính cũng không hẳn sung sướng như mô tả lắm nhỉ.
Hứa Du men theo Ngự hoa viên đi về hướng Bắc, đi được một đoạn thì nhảy vút lên tường leo tít lên mái nhà, sau đó nhảy vào một viện nào đó. Viện không lớn, có tổng cộng khoảng mười mấy gian phòng được bài trí giản lược và thanh lịch. Trong sân có mấy loại cây không biết tên, cây cối sinh trưởng tốt, dưới tán cây có đặt bộ bàn ghế đá; nhà cửa đã được quét tước, dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không thấy người đâu.
Hứa Du rất thích viện này, bèn nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi dạo xung quanh mới phát hiện ra cửa phòng chính nửa hé mở, suy nghĩ một chút nàng liền tiến vào.
Đây là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng trong căn phòng thật là mát mẽ, bốn góc của phòng có đặt chậu băng đá, hơi lạnh tỏa ra xung quanh, cực kỳ thoải mái.
Đây là viện của ai vậy?
Rất lâu trước đây, Hứa Du cho rằng cuộc sống của cổ nhân rất khó khăn. Tỷ như mùa hè, không có điều hòa với quạt điện. Cứ coi như là Hoàng đế, đến mùa hè cũng không có chỗ tránh nóng. Đến khi tận mắt chứng kiến hành động xa xỉ của các vị quý nhân quan to, mới hiểu được suy nghĩ trước kia của mình thật buồn cười. Ít ra trong phòng này còn thoải mái hơn phòng điều hòa.
Hứa Du đã ở Thụy Vương phủ đủ lâu, ít nhiều cũng có chút kiến thức, nhận ra đồ đạc trong phòng đều là chế tác từ đàn mộc Thủy Nhi có giá trị liên thành, kệ trưng bày đa bảo chỉ bày mấy món linh tinh, nhưng đều là bảo bối quý hiếm.
Có khi nào mò tới chỗ ở của Hoàng đế rồi không? Nàng rung đùi đắc ý, bảng tên trên cổ nàng có tác dụng trước mặt Hoàng thượng không nhỉ? Hứa Du hồi hộp, lỡ như Hoàng đế bệ hạ nổi giận linh đình muốn lấy mạng nàng thì sao, Hứa Du không dám bảo đảm bản thân không bị hồn phi phách tán. Nếu có thể xuyên thêm một lần, lỡ bị biến thành con heo trong truyền thuyết của thượng tướng Hậu Trần thì thà dứt khoát chết luôn cho xong!
Nghĩ như thế thì có chút khẩn trương, nàng đang định vòng đường cũ để trở về, vừa đi đến cạnh cửa chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân người đi tới. Hứa Du kinh hãi, hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau, đầu choáng váng, lăn vào dưới bàn đọc sách có phủ gấm trải bàn màu vàng…
Khác với thái độ cảnh giác trước đây, Hứa Du được Thuý Vũ đối xử bằng thái độ cung kính tôn trọng. Những cung nữ ở cung An Bình cũng vì thế mà thêm phần kính nể. Điều này khiến nàng phải hoài nghi chính bản thân mình, liệu nàng có thực sự sở hữu đôi bàn tay vàng lung linh lấp lánh?
Ngồi trong bồn nước ấm bốc hơi, hàng đống suy nghĩ chạy vụt qua như một con ngựa bất kham đang tung bờm phi nước đại.
Nàng cứ lửng lơ với những suy nghĩ như thế rồi ngủ thiếp đi.
Suốt đêm đó và cả sáng hôm nay, nàng sốt sắng chạy đôn chạy đáo khiến cơ thể kiệt sức. Hơn thế nữa, sau khi trải qua cảm giác lo âu cùng với những suy nghĩ kì lạ mới chớm nở, Hứa Du đã thiếp đi lúc nào không hay trong khi vẫn đắm mình trong làn nước ấm.
Lúc nàng tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Thụy Vương gia và Thụy Vương phi dắt theo Triệu Yên Nhiên tạm thời trở về phủ. Còn Triệu Thành Cẩn vẫn ở trong cung. Nghe nói Thái hậu không cho cậu rời đi, nhất quyết giữ cậu lại trong cung khoảng hai tháng.
Hiện tại Hứa Du đang được hưởng chế độ đãi ngộ cao hơn lúc trước. Mặc dù trước đây, mỗi tối nàng đều ngủ chung chỗ với Triệu Thành Cẩn nhưng vẫn luôn “danh bất chính ngôn bất thuận”. Nói theo một cách đơn giản là phải mặt dày dựa vào Triệu Thành Cẩn mới có chế độ đãi ngộ. Nhưng bây giờ là chỉ thị được đưa ra từ miệng vàng lời ngọc của Thái hậu, thử hỏi ai dám “không” chứ?
Thể trạng của trẻ con phục hồi rất nhanh. Đến ngày thứ hai Triệu Thành Cẩn đã khoẻ như vâm, chẳng thể nhìn ra thương tích. Cậu giãy nảy đòi xuống giường, Thái hậu thì không cho, bọn họ phải nói hết nước hết cái cậu mới chịu nghe lời. Thuý Vũ làm cho cậu một cây cần câu lông vũ, cậu bèn dùng nó làm cây chọc nàng, dụ nàng nhảy tới nhảy lui trên giường.
Nàng cảm thấy hành vi này quá ấu trĩ. Tuy trong lòng khinh bỉ nhưng không thể khống chế cơ thể. Cây chọc mèo vừa vụt qua, ánh mắt bất giác nhìn về phía món đồ chơi đang vẫy qua vẫy lại, sau đó còn duỗi móng ra vồ. Ôi! Mất mặt quá đi!
Trong lòng nàng đang có một nghìn con thảo nê mã chạy như điên! Lịch sử đen tối này tuyệt không thể để người đời biết được đâu!
Thụy Vương phi tiến cung vào buổi trưa. Vừa đặt chân đến An Bình cung đã bị Thái hậu triệu qua hỏi chuyện của Hứa Du.
“… Là Thuận Ca nhặt về. Thằng bé thích nuôi, con mèo đó lại ngoan ngoãn, vì thế nhi tức không ngăn cấm, chẳng ngờ nó là con mèo có linh tính. Lúc Nhi tức trở về phủ hỏi han tình hình thì biết được Quả Cầu Tuyết đã biến mất một đêm, hạ nhân trong phủ nghĩ rằng nó đi lạc nên chia nhau ra tìm rất lâu. Mọi người đã nghĩ đến khả năng nó rời phủ, nhưng không nghĩ đến việc nó sẽ tìm được đường vào cung.”
Thái hậu chắp tay niệm “A di đà phật”, rồi nói: “Phật tổ phù hộ đấy! Thuận Ca nhà ta phúc lớn mạng lớn nên lão thiên gia cố ý phái thần mèo đến để che chở cho nó đây mà.”
Thụy Vương phi nhiệt tình hưởng ứng.
Mặc dù Hứa Du không biết giữa Thái hậu và Thụy Vương phi đang nói gì nhưng nàng biết rõ nếu Triệu Thành Cẩn không vượt qua được ải này thì chắc chắn mình sẽ được cho là yêu quái và bị thủ tiêu. May mà bàn tay vàng đã mở ra nên trở thành “Thần mèo”. Mỗi khi nghĩ về điều đó, nàng không thể không vui mừng.
Buổi chiều, Thái tử mang theo một đống điểm tâm đến thăm Triệu Thành Cẩn, vừa dỗ cậu vừa lặng lẽ quan sát Hứa Du, sau cùng không nhịn được bèn hỏi: “Nghe nói Thuận Ca có nuôi một con mèo thần, cho ta mượn chơi hai ngày được không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Thuý Vũ lập tức biến đổi. Hứa Du híp mắt lại, liếc hắn một cái rồi làm lơ luôn. Triệu Thành Cẩn thì nhếch miệng, thẳng thừng từ chối: “Không được!”
“Đồ keo kiệt!” Thái tử không muốn dài dòng tranh luận, trực tiếp thò tay qua định túm lấy đuôi mèo. Hứa Du biết thừa nên dùng đuôi quật vào tay đứa nhỏ trước khi nó kịp chạm vào người mình. Mặc dù không có cảm giác đau nhức nhưng cũng đủ để khiến tiểu quỷ không nhịn nổi. Thái tử nổi giận, chỉ tay vào Hứa Du mà không nói được gì. Triệu Thành Cẩn thích thú cười toét cả miệng.
Hôm sau, Thái tử dắt theo con mèo khác qua đây, nhìn có vẻ lớn hơn Hứa Du một chút, lông mượt trắng xinh được tỉa tót gọn gàng, trên cổ có đeo vòng mạ vàng cỡ lớn. Vừa bước vào phòng, nó đã nhảy lên tủ đầu giường, đặt mông ngồi xuống rồi lạnh lùng nhìn Hứa Du, rất ra dáng soái mèo.
Đáng tiếc là Hứa Du không quan tâm, nàng chẳng thèm nhìn, chỉ híp mắt liếc Thái tử rồi tiếp tục nằm trong lòng Triệu Thành Cẩn để cậu gãi cằm cho.
Con mèo nào cũng thích được gãi cằm, vì nó rất thoải mái.
Con mèo kia ghen tị, không vui, ánh mắt sắc lạnh dõi theo Hứa Du. Thái tử ngồi vắt chéo chân chuẩn bị xem kịch vui. Triệu Thành Cẩn vẫn không phát giác được bầu không khí đang trở nên nghiêm trọng. Duy chỉ có Thúy Vũ căng thẳng vã mồ hôi, âm thầm nháy mắt ra hiệu với tiểu cung nữ đứng bên cạnh, ý bảo nàng ta chạy qua bên Thái hậu tìm cứu binh, thế nhưng cung nữ kia giống như khúc gỗ, không hiểu ý nàng, nháy mắt cả buổi, vẫn không buồn nhúc nhích.
Mất hết thể diện khi bị Hứa Du xem thường, con mèo kia bèn đứng dậy uốn cong lưng, kêu gầm gừ.
Sắp choảng nhau rồi, sắp rồi!
Thái tử phấn khích. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo của Thúy Vũ. Hứa Du vẫn thể hiện sự khoan khoái bằng cặp mắt lim dim tận hưởng. Triệu Thành Cẩn thì ngẩng đầu nhìn mèo lớn với vẻ nghi ngờ, rồi hỏi Thái tử: “Thái tử ca ca, con mèo của huynh bị sao vậy? Nó bị điên à?” – Thái độ nghiêm túc như một lẽ thật hiển nhiên. Thái tử nghe vậy, tức muốn phun máu.
Hứa Du uể oải đứng lên, nhảy xuống giường rồi nhảy lên bàn uống nước. Con mèo lớn đột nhiên nhún chân, nhanh như chớp nhào tới tấn công Hứa Du.
“Rầm!” Hứa Du lách mình, tránh thoát khỏi đòn tấn công của nó. Con mèo lớn không kịp né, thế là đâm sầm vào ấm nước trên bàn, tiếng lạch cạch vang lên, toàn bộ nước trong ấm đổ hết vào người nó khiến cho bộ lông ướt nhẹp. Như đổ thêm dầu vào lửa, chậu gốm Nhữ Diêu màu thiên thanh nay như nàng thơ say rượu lảo đảo, sau cùng nhận mệnh mà rơi từ trên bàn xuống, hương tiêu ngọc tổn.
Thuý Vũ muốn khóc quá. Thái tử thấy tình hình không ổn bèn nhanh chân rút quân, lẳng lặng biến mất. Con mèo lớn vốn muốn tìm chủ nhân để làm nũng, đứng run rẩy trên bàn hồi lâu song không một ai để ý đến nó, rốt cuộc cúi gằm mặt ủ rũ rời đi.
Hứa Du không thích cũng không ghét cậu bé Thái tử này, lứa tuổi thanh thiếu niên khó tránh khỏi có những suy nghĩ khác thường, vì vậy nàng quyết định bỏ qua cho. Triệu Thành Cẩn vẫn đắm chìm trong niềm vui hân hoan chiến thắng. Vào thời điểm Thái hậu và Thụy Vương phi sang thăm bệnh, cậu vui vẻ kể lại câu chuyện mèo đại chiến, không hề nhận ra rằng mình đang tố giác Thái tử.
Sau đó, Thái tử đã phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Hứa Du nghe nói Thái tử điện hạ bị Thái hậu hạ lệnh cấm túc, không học thuộc xong bài thì đừng hòng bước chân ra ngoài.
”Nhiều thế này này ——” Tiểu cung nữ ở cung An Bình huơ chân múa tay kể lại: “Chồng sách cao ngất, Nhị Đắc Tử ở Đông cung kể rằng e là Thái tử sẽ phải mất cả tháng mới thuộc hết chỗ này.”
Hứa Du đồng cảm sâu sắc với Thái tử.
Hứa Du bỗng dưng được cưng chiều, trái ngược với Thái tử bị rơi vào hoàn cảnh bi đát. Nàng được Thái hậu ban thưởng bảng tên. Không giống với vòng cổ mạ vàng cỡ lớn mà mèo của Thái tử đeo, Thái hậu quả nhiên là người có khiếu thẩm mỹ tinh tế. Người ban cho vòng cổ ngọc bội xanh biếc trong suốt chạm hình đầu mèo, sinh động như thật, miếng ngọc bội được thắt lại bằng dây da màu trắng, độ rộng của chiếc vòng nom cũng hợp lý. Sau khi đeo vào, nàng soi gương, bỗng nhiên cảm thấy mình thật đẳng cấp.
Mặt trái của bảng tên có khắc chữ, là chữ tiểu triện. Tuy Hứa Du không biết chữ, nhưng có nghe Thúy Vũ nói rằng với món đồ này, nàng có thể tùy ý đi dạo trong hoàng cung mà không ai cấm cản. Hứa Du ngay lập tức có nhu cầu ghé qua tẩm cung của hoàng đế chơi một ngày.
Những ngày tiếp theo, không khí ở cung An Bình vô cùng nhộn nhịp. Cả phi tần trong cung lẫn các vị mệnh phụ ngoài cung đều lũ lượt kéo đến thăm thế tử của Thụy Vương phủ. Thân là linh vật của Thụy Vương phủ đương nhiên nàng cũng được bế ra cho các vị khách tham quan. Điều này khiến nàng không khỏi buồn phiền, liền bắt lấy cơ hội, thừa dịp cung nhân không chú ý, lén chuồn ra ngoài.
So với lần trước tiến bước nào, rào bước đấy thì tâm trạng nàng lúc này hết sức nhẹ nhỏm.
Hiếm khi được vào cung, nếu không thể đi thăm tẩm cung của hoàng đế, ít nhất cũng phải ghé qua Đông – Tây lục cung xem mỹ nhân chốn hậu cung. Tuy triều đại này không có tuyệt sắc giai nhân được sủng ái nhất hậu cung, nhưng nếu được chọn vào hoàng cung, thì chắc nhan sắc cũng phải thuộc hàng top.
Đi đến Ngự hoa viên quả nhiên trông thấy bốn năm cô phi tần ngồi trong lương đình móc mỉa nhau.
Mới đầu, Hứa Du còn háo hức núp sau lùm cỏ nghe lén nhưng được một hồi thì mất hết hứng thú. Hậu cung to lớn giữa những cô gái trẻ tuổi khát tình duy chỉ có Hoàng đế là nam nhân, nhìn tỷ lệ này —— ngay cả Hứa Du cũng lau mồ hôi thay cho Hoàng đế bệ hạ, cảm giác bị dàn harem vây xung quanh, nam chính cũng không hẳn sung sướng như mô tả lắm nhỉ.
Hứa Du men theo Ngự hoa viên đi về hướng Bắc, đi được một đoạn thì nhảy vút lên tường leo tít lên mái nhà, sau đó nhảy vào một viện nào đó. Viện không lớn, có tổng cộng khoảng mười mấy gian phòng được bài trí giản lược và thanh lịch. Trong sân có mấy loại cây không biết tên, cây cối sinh trưởng tốt, dưới tán cây có đặt bộ bàn ghế đá; nhà cửa đã được quét tước, dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không thấy người đâu.
Hứa Du rất thích viện này, bèn nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi dạo xung quanh mới phát hiện ra cửa phòng chính nửa hé mở, suy nghĩ một chút nàng liền tiến vào.
Đây là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng trong căn phòng thật là mát mẽ, bốn góc của phòng có đặt chậu băng đá, hơi lạnh tỏa ra xung quanh, cực kỳ thoải mái.
Đây là viện của ai vậy?
Rất lâu trước đây, Hứa Du cho rằng cuộc sống của cổ nhân rất khó khăn. Tỷ như mùa hè, không có điều hòa với quạt điện. Cứ coi như là Hoàng đế, đến mùa hè cũng không có chỗ tránh nóng. Đến khi tận mắt chứng kiến hành động xa xỉ của các vị quý nhân quan to, mới hiểu được suy nghĩ trước kia của mình thật buồn cười. Ít ra trong phòng này còn thoải mái hơn phòng điều hòa.
Hứa Du đã ở Thụy Vương phủ đủ lâu, ít nhiều cũng có chút kiến thức, nhận ra đồ đạc trong phòng đều là chế tác từ đàn mộc Thủy Nhi có giá trị liên thành, kệ trưng bày đa bảo chỉ bày mấy món linh tinh, nhưng đều là bảo bối quý hiếm.
Có khi nào mò tới chỗ ở của Hoàng đế rồi không? Nàng rung đùi đắc ý, bảng tên trên cổ nàng có tác dụng trước mặt Hoàng thượng không nhỉ? Hứa Du hồi hộp, lỡ như Hoàng đế bệ hạ nổi giận linh đình muốn lấy mạng nàng thì sao, Hứa Du không dám bảo đảm bản thân không bị hồn phi phách tán. Nếu có thể xuyên thêm một lần, lỡ bị biến thành con heo trong truyền thuyết của thượng tướng Hậu Trần thì thà dứt khoát chết luôn cho xong!
Nghĩ như thế thì có chút khẩn trương, nàng đang định vòng đường cũ để trở về, vừa đi đến cạnh cửa chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân người đi tới. Hứa Du kinh hãi, hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau, đầu choáng váng, lăn vào dưới bàn đọc sách có phủ gấm trải bàn màu vàng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook