Chuyện Chàng Bán Bao Cao Su
-
Chương 8
Tiểu thụ
Tôi có từng nghe vụ cấp trên tiêu diệt cấp dưới để chiếm đoạt ý tưởng hay. Mấy vụ này trong Conan thiếu gì, nhưng không ngờ tôi lại gặp, còn là nạn nhân nữa.
Thật không muốn nhắc lại ngày hôm đó, tôi biết ý tưởng của mình hay, nhưng đâu cần vì thế mà hành hung ngay giữa phòng họp. Sao không giống trong mấy bộ phim về tham nhũng, mấy ông bụng to sẽ ngồi trên ghế bành, cao ngạo nói
_ Cậu muốn bao nhiêu để im lặng và đưa ý tưởng này thành của tôi.
Lúc đó, tôi sẽ quật cường, đôi mắt rơi lệ, thà chết không khuất phục trước kẻ xấu, quát to: “ Không bao giờ, đây là công sức của cả đời tôi. Ông đừng hòng dùng đống tiền dơ bẩn ấy để mua chuộc”
Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ “ Cái ý tưởng bao cao su phát quang và cảm ứng của mình sẽ đáng giá bao nhiêu nhỉ???”
Mới đưa đến 6 con số không thì cánh cửa chợt mở ra. Cô y tá xinh đẹp bước vào. Cô ấy rất đẹp, lại hiền hậu, chắc có nhiều chàng theo lắm. Tôi có nên giới thiệu cho cô ấy về bao cao su siêu sướng để mang theo phòng thân không nhỉ??? Tôi nghĩ ra viện sẽ tặng cô ấy một hộp vị sô cô la, con gái mà, ai chả thích sô cô la ( BCS vị so co la )
Theo sau cô ấy là một người đàn ông, trên tay cầm bó hoa. Tôi hoảng hốt, kẻ thù không đội trời chung của tôi – Giám đốc công ty bao cao su so kiu. Anh ta đến đây làm gì chứ?? Vừa nhìn thấy anh ta, cái mông tôi bất chợt đau nhói. Tên đáng ghét này, à, có khi nào anh ta nghe lỏm được ý kiến sáng tạo của tôi, muốn mời tôi về công ty. Xem ra anh ta cũng có mắt nhìn người đấy.
Cô y tá tiêm thuốc cho tôi xong, ghé vào tai anh ta nói nhỏ. Sau đó rời đi, bỏ lại hai chúng tôi một phòng.
_ Tặng cho em. – Anh ta chìa ra một bó hoa hồng trước mặt tôi. Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi.
_ Thay vì mua hoa, anh mua bao cao su ủng hộ công ty tôi đi – Tôi nói. Và tôi thề là nhìn thấy rõ gương mặt anh ta từ màu đồng nam tính thành màu tím bầm như mông tôi ngày xưa bị mẹ cầm chổi đánh.
_ Cơm viện có ngon không?? – Anh ta hỏi, tay khẽ vuốt lên mấy sợ tóc lòa xòa trên trán tôi.
_ Cũng ngon, hôm nay còn có thịt lợn hầm. Tôi thích món đó, mỗi tội tay chân băng bó, toàn phải nhờ cô y tá lấy hộ. Mà anh thấy cô y tá ban nãy không, cô ấy tên Mỹ. Người gì vừa đẹp, tính tình lại tốt. Lần nào đi lấy cho tôi, cô ấy cũng xin bác phụ bếp lấy miếng thịt to. Anh thấy có tốt không, lấy được một người như cô ấy là phúc ba đời đấy.
Tôi nói mải mê, đến lúc nhìn lại, mặt anh ta… thật sự đen giống…giống….chó mực
~~~
Tiểu công
Tôi cực kì không vui khi thấy cậu ấy nói tốt về cô y tá. Cái gì mà phúc ba đời chứ hả, được người như tôi để ý, e là cậu ấy phúc bảy đời đó. Mấy miệng thịt lợn có gì mà quý, nếu cậu ấy muốn, tôi có thể gọi cả đầu bếp nhà hàng năm sao đến nấu cho ăn. Cái gì mà đẹp chứ hả?? Có đẹp bằng tôi không? Tính tình tốt?? Thử hỏi cô ta ở trên giường có làm cậu thoải mái như tôi không?
Cái đồ ngốc nghếch, đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bao cao su với tăng doanh thu.
Lại còn cái khỉ gì mà ai lấy được cô ta, đừng có mơ tưởng, kiếp này, cậu chỉ có đi lấy chồng thôi.
Nghĩ đến là bực mình, có tôi rồi còn dám tơ tưởng tới cô gái khác. Tôi phải phạt cậu, tôi cười khẩy nhìn cậu ấy chìm dần, đôi mắt dần nhắm lại. Nhớ lại lời cô y tá, tôi đóng cửa phòng bệnh
Sau đó, ngay tại bệnh viện, chúng tôi làm những gì cần làm.
~~~~
Tiểu thụ
Sau đó, ngày nào anh ta cũng đến thăm tôi. Lần nào cũng là một đóa hồng trên tay. Có một điều lạ là, trí nhớ của tôi chỉ đến một lúc nào đó đang nói chuyện với anh ta. Sau đó khi tỉnh lại, có khi anh ta vẫn ngồi đó nhìn tôi trìu mến, có khi thì đi mất, để lại mảnh giấy: “ Tôi có việc bận phải về xử lí, lát nữa sẽ có người mang cơm đến cho em”
………. Có một chuyện tôi không hiểu nổi
Vì sao mỗi lần anh ta đến thăm, sau đó mông tôi sẽ rất đau. Đau y hệt như lần đầu tiên chúng tôi làm vậy đó, thật là kì lạ..
Tôi dồn hết trí não để suy nghĩ cái sự lạ kì này: tôi đau mông mỗi khi anh ta đến, anh ta đến luôn mang theo bó hoa hồng, cứ đang nói chuyện tôi sẽ mất đi ý thức.
Với cái đầu thông minh, tôi lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tên khốn này, không ngờ hắn là kẻ như thế.
~~~
Tiểu công
Tôi vẫn như thường lệ, đến bệnh viện với một bó hoa hồng. Không hiểu vì sao hôm nay cậu ấy thấy tôi, mặt tối sầm, miệng cười khẩy. Tôi vô tội chưa hiểu mình đắc tội gì, cậu ấy nói
_ Anh đừng tưởng tôi không biết gì. Anh được lắm, dám làm trò ấy với tôi. Vì sao mỗi lần đang nói chuyện với anh tôi lại hôn mê? Vì sao lần nào cũng bị đau mông. Cuối cùng tôi cũng biết.
_ À, em biết rồi cơ à?
_ Hừ, anh nghe bác sĩ nói tôi dị ứng phấn hoa nên cố tình mang hoa tới đúng không. Bảo sao mỗi lần mang hoa hồng tới là mông tôi lại đau.Dị ứng nên đau mông. Hừ, anh làm thế để tôi lâu ra viện, anh sợ nhân tài như tôi sẽ đe dọa công ty anh phải không???
Tôi sầm mắt, giờ tôi mới biết, mình yêu nhầm một tên ngốc bị tự kỉ.
_ Anh dám đảm bảo em không bị dị ứng với phấn hoa
_ Anh chứng minh đi
_ Chứng minh thế nào?
_ Mai anh đến, thay hoa bằng bao cao su công ty tôi đi. Nếu mông tôi vẫn đau thì không phải lỗi do anh. Làm như thế, anh vừa chứng minh được mình trong sạch, cũng là ủng hộ sản phẩm công ty tôi luôn.
Tôi nhếch mép, tên ngốc này đúng là “vẽ đường cho hươu chạy”. Hoa không thích lại thích bao cao su. Cũng tốt thôi, càng đúng ý tôi.
~~~~
Tiểu thụ
Công ty tôi mà biết giám đốc công ty đối thủ phải đi mua bao cao su công ty mình liệu có sướng phát điên mà thăng chức cho tôi không nhỉ?? Tôi đúng là thông minh mà, nhìn biểu hiện của anh ta là đoán ra tất cả.
Hôm sau, anh ta đến, cầm theo cả một rổ bao cao su siêu sướng. Tôi vui vẻ nhận món quà, cười toe toét sung sướng. Nhìn thấy sản phẩm công ty mình vẫn thoải mái hơn.
Nhưng…. Nhưng… nhưng mà vì cái gì…… Tôi vẫn ngủ quên khi đang nói chuyện….
Và ngày hôm sau, mông tôi đau, lưng tôi đau, tay chân tôi đau, ngực tôi cũng đau….. Chỗ nào cũng đau.
Thế là như thế nào????????????? Chả lẽ tôi mắc bệnh nan y.
~~~~
Ở trong căn phòng bệnh, có một người gào thét lo lắng mình mắc bệnh nan y. Ở trong căn phòng làm việc, có một người nào đó cười gian tà, tinh thần cực kì sảng khoái vì hôm qua được phát tiết đến 8 lần. Tuy là có hơi tùy tiện nhưng thôi kệ đi, sai người bồi bổ cho cậu ấy nhiều một chút vậy. Dù sao cậu ấy cũng không thoát được khỏi tay mình. Người ấy cứ thế cười, thầm lên kế hoạch
~~~~
Quay trở lại quá khứ, ngày đầu tiên anh đến thăm cậu, cô y tá đã nói
_ Trong thuốc của bệnh nhân có thành phần thuốc an thần, anh nói chuyện một lúc rồi chú ý để bệnh nhân ngủ.
Có một cô y tá không biết rằng mình đã gián tiếp hại cái mông của bệnh nhân yêu quý và giúp công ty bao cao su so kiu ngày càng phát triển do người điều hành rất khoan khoái vì thỏa mãn mỗi đêm
Tôi có từng nghe vụ cấp trên tiêu diệt cấp dưới để chiếm đoạt ý tưởng hay. Mấy vụ này trong Conan thiếu gì, nhưng không ngờ tôi lại gặp, còn là nạn nhân nữa.
Thật không muốn nhắc lại ngày hôm đó, tôi biết ý tưởng của mình hay, nhưng đâu cần vì thế mà hành hung ngay giữa phòng họp. Sao không giống trong mấy bộ phim về tham nhũng, mấy ông bụng to sẽ ngồi trên ghế bành, cao ngạo nói
_ Cậu muốn bao nhiêu để im lặng và đưa ý tưởng này thành của tôi.
Lúc đó, tôi sẽ quật cường, đôi mắt rơi lệ, thà chết không khuất phục trước kẻ xấu, quát to: “ Không bao giờ, đây là công sức của cả đời tôi. Ông đừng hòng dùng đống tiền dơ bẩn ấy để mua chuộc”
Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ “ Cái ý tưởng bao cao su phát quang và cảm ứng của mình sẽ đáng giá bao nhiêu nhỉ???”
Mới đưa đến 6 con số không thì cánh cửa chợt mở ra. Cô y tá xinh đẹp bước vào. Cô ấy rất đẹp, lại hiền hậu, chắc có nhiều chàng theo lắm. Tôi có nên giới thiệu cho cô ấy về bao cao su siêu sướng để mang theo phòng thân không nhỉ??? Tôi nghĩ ra viện sẽ tặng cô ấy một hộp vị sô cô la, con gái mà, ai chả thích sô cô la ( BCS vị so co la )
Theo sau cô ấy là một người đàn ông, trên tay cầm bó hoa. Tôi hoảng hốt, kẻ thù không đội trời chung của tôi – Giám đốc công ty bao cao su so kiu. Anh ta đến đây làm gì chứ?? Vừa nhìn thấy anh ta, cái mông tôi bất chợt đau nhói. Tên đáng ghét này, à, có khi nào anh ta nghe lỏm được ý kiến sáng tạo của tôi, muốn mời tôi về công ty. Xem ra anh ta cũng có mắt nhìn người đấy.
Cô y tá tiêm thuốc cho tôi xong, ghé vào tai anh ta nói nhỏ. Sau đó rời đi, bỏ lại hai chúng tôi một phòng.
_ Tặng cho em. – Anh ta chìa ra một bó hoa hồng trước mặt tôi. Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi.
_ Thay vì mua hoa, anh mua bao cao su ủng hộ công ty tôi đi – Tôi nói. Và tôi thề là nhìn thấy rõ gương mặt anh ta từ màu đồng nam tính thành màu tím bầm như mông tôi ngày xưa bị mẹ cầm chổi đánh.
_ Cơm viện có ngon không?? – Anh ta hỏi, tay khẽ vuốt lên mấy sợ tóc lòa xòa trên trán tôi.
_ Cũng ngon, hôm nay còn có thịt lợn hầm. Tôi thích món đó, mỗi tội tay chân băng bó, toàn phải nhờ cô y tá lấy hộ. Mà anh thấy cô y tá ban nãy không, cô ấy tên Mỹ. Người gì vừa đẹp, tính tình lại tốt. Lần nào đi lấy cho tôi, cô ấy cũng xin bác phụ bếp lấy miếng thịt to. Anh thấy có tốt không, lấy được một người như cô ấy là phúc ba đời đấy.
Tôi nói mải mê, đến lúc nhìn lại, mặt anh ta… thật sự đen giống…giống….chó mực
~~~
Tiểu công
Tôi cực kì không vui khi thấy cậu ấy nói tốt về cô y tá. Cái gì mà phúc ba đời chứ hả, được người như tôi để ý, e là cậu ấy phúc bảy đời đó. Mấy miệng thịt lợn có gì mà quý, nếu cậu ấy muốn, tôi có thể gọi cả đầu bếp nhà hàng năm sao đến nấu cho ăn. Cái gì mà đẹp chứ hả?? Có đẹp bằng tôi không? Tính tình tốt?? Thử hỏi cô ta ở trên giường có làm cậu thoải mái như tôi không?
Cái đồ ngốc nghếch, đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bao cao su với tăng doanh thu.
Lại còn cái khỉ gì mà ai lấy được cô ta, đừng có mơ tưởng, kiếp này, cậu chỉ có đi lấy chồng thôi.
Nghĩ đến là bực mình, có tôi rồi còn dám tơ tưởng tới cô gái khác. Tôi phải phạt cậu, tôi cười khẩy nhìn cậu ấy chìm dần, đôi mắt dần nhắm lại. Nhớ lại lời cô y tá, tôi đóng cửa phòng bệnh
Sau đó, ngay tại bệnh viện, chúng tôi làm những gì cần làm.
~~~~
Tiểu thụ
Sau đó, ngày nào anh ta cũng đến thăm tôi. Lần nào cũng là một đóa hồng trên tay. Có một điều lạ là, trí nhớ của tôi chỉ đến một lúc nào đó đang nói chuyện với anh ta. Sau đó khi tỉnh lại, có khi anh ta vẫn ngồi đó nhìn tôi trìu mến, có khi thì đi mất, để lại mảnh giấy: “ Tôi có việc bận phải về xử lí, lát nữa sẽ có người mang cơm đến cho em”
………. Có một chuyện tôi không hiểu nổi
Vì sao mỗi lần anh ta đến thăm, sau đó mông tôi sẽ rất đau. Đau y hệt như lần đầu tiên chúng tôi làm vậy đó, thật là kì lạ..
Tôi dồn hết trí não để suy nghĩ cái sự lạ kì này: tôi đau mông mỗi khi anh ta đến, anh ta đến luôn mang theo bó hoa hồng, cứ đang nói chuyện tôi sẽ mất đi ý thức.
Với cái đầu thông minh, tôi lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tên khốn này, không ngờ hắn là kẻ như thế.
~~~
Tiểu công
Tôi vẫn như thường lệ, đến bệnh viện với một bó hoa hồng. Không hiểu vì sao hôm nay cậu ấy thấy tôi, mặt tối sầm, miệng cười khẩy. Tôi vô tội chưa hiểu mình đắc tội gì, cậu ấy nói
_ Anh đừng tưởng tôi không biết gì. Anh được lắm, dám làm trò ấy với tôi. Vì sao mỗi lần đang nói chuyện với anh tôi lại hôn mê? Vì sao lần nào cũng bị đau mông. Cuối cùng tôi cũng biết.
_ À, em biết rồi cơ à?
_ Hừ, anh nghe bác sĩ nói tôi dị ứng phấn hoa nên cố tình mang hoa tới đúng không. Bảo sao mỗi lần mang hoa hồng tới là mông tôi lại đau.Dị ứng nên đau mông. Hừ, anh làm thế để tôi lâu ra viện, anh sợ nhân tài như tôi sẽ đe dọa công ty anh phải không???
Tôi sầm mắt, giờ tôi mới biết, mình yêu nhầm một tên ngốc bị tự kỉ.
_ Anh dám đảm bảo em không bị dị ứng với phấn hoa
_ Anh chứng minh đi
_ Chứng minh thế nào?
_ Mai anh đến, thay hoa bằng bao cao su công ty tôi đi. Nếu mông tôi vẫn đau thì không phải lỗi do anh. Làm như thế, anh vừa chứng minh được mình trong sạch, cũng là ủng hộ sản phẩm công ty tôi luôn.
Tôi nhếch mép, tên ngốc này đúng là “vẽ đường cho hươu chạy”. Hoa không thích lại thích bao cao su. Cũng tốt thôi, càng đúng ý tôi.
~~~~
Tiểu thụ
Công ty tôi mà biết giám đốc công ty đối thủ phải đi mua bao cao su công ty mình liệu có sướng phát điên mà thăng chức cho tôi không nhỉ?? Tôi đúng là thông minh mà, nhìn biểu hiện của anh ta là đoán ra tất cả.
Hôm sau, anh ta đến, cầm theo cả một rổ bao cao su siêu sướng. Tôi vui vẻ nhận món quà, cười toe toét sung sướng. Nhìn thấy sản phẩm công ty mình vẫn thoải mái hơn.
Nhưng…. Nhưng… nhưng mà vì cái gì…… Tôi vẫn ngủ quên khi đang nói chuyện….
Và ngày hôm sau, mông tôi đau, lưng tôi đau, tay chân tôi đau, ngực tôi cũng đau….. Chỗ nào cũng đau.
Thế là như thế nào????????????? Chả lẽ tôi mắc bệnh nan y.
~~~~
Ở trong căn phòng bệnh, có một người gào thét lo lắng mình mắc bệnh nan y. Ở trong căn phòng làm việc, có một người nào đó cười gian tà, tinh thần cực kì sảng khoái vì hôm qua được phát tiết đến 8 lần. Tuy là có hơi tùy tiện nhưng thôi kệ đi, sai người bồi bổ cho cậu ấy nhiều một chút vậy. Dù sao cậu ấy cũng không thoát được khỏi tay mình. Người ấy cứ thế cười, thầm lên kế hoạch
~~~~
Quay trở lại quá khứ, ngày đầu tiên anh đến thăm cậu, cô y tá đã nói
_ Trong thuốc của bệnh nhân có thành phần thuốc an thần, anh nói chuyện một lúc rồi chú ý để bệnh nhân ngủ.
Có một cô y tá không biết rằng mình đã gián tiếp hại cái mông của bệnh nhân yêu quý và giúp công ty bao cao su so kiu ngày càng phát triển do người điều hành rất khoan khoái vì thỏa mãn mỗi đêm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook