Chuyện Bắt Đầu Từ Một Nụ Hồng
-
Chương 32: Đăng có bồ Nhí
Đăng đỡ Vân dậy, nhưng Vân giật tay Đăng ra. Rồi Vân bước ra khỏi cửa, đi bộ đến trường.
Hội nhân viên chứng kiến cảnh đó thì ngạc nhiên lắm, sao sếp Đăng lại nói Vân là vợ chưa cưới chứ, lại còn bị một ông ở đâu đến đánh ghen, không phải Vân đã phản bội lòng tin của Đăng hay sao? Chắc sếp Đăng bị lú lẫn mất rồi, nhưng thôi… kệ sếp.
Chỉ có Trúc nghe thuật lại chuyện mà tức run cả người. Lúc ấy Trúc đang dọn bàn trên tầng ba nên không biết chuyện mà. Trúc đã định hại Vân để Đăng không còn tin tưởng Vân nữa, thế mà cuối cùng lại thành ra thế này. Mà hình như con Vân nó không thích Đăng thì phải, nó phải chia tay người yêu vì Đăng sao, vấn đề là giờ nó lại là vợ chưa cưới của Đăng? Trúc phải nghĩ cách nào mới được.
Trúc liền lên phòng Đăng, lúc này Đăng đang nghỉ trưa. Phòng này của Đăng không có khóa, nên là mọi nhân viên đều có thể thoải mái ra vào.
Thấy Đăng đang ngủ, Trúc tiến lại gần, rồi Trúc trèo lên giường nằm cạnh Đăng.
Đăng đang mơ màng nghĩ đến Vân, thấy có người nằm cạnh, Đăng liền choàng tay ôm luôn.
Trúc sung sướng lắm. Tim Trúc đập thình thình. Gương mặt đẹp như mơ của Đăng đang sát gần Trúc. Trúc đưa tay lướt nhẹ qua sống mũi thanh tú của Đăng rồi dừng lại ở bờ môi tuyệt đẹp.
Bỗng, Đăng mở mắt ra, rồi Đăng hốt hoảng vùng dậy.
- Sao cậu lại ở đây?
- Đăng ơi, tớ thích Đăng từ lâu rồi, tớ vào quán làm cũng chỉ vì cậu thôi. Cậu cho tớ một cơ hội được không?
Nói rồi Trúc liền lao đến ôm chặt Đăng. Đăng bực mình đẩy Trúc ra rồi định bỏ đi.
- Vân không yêu cậu cơ mà. Tại sao cậu lại ép được Vân làm vợ cậu?
- …
- Có phải vì cậu đã đe dọa Vân về vụ trộm đó?
- …
- Tớ sẽ cho Vân biết mọi chuyện, chính tớ đã hại Vân, như vậy thì Vân sẽ không còn phải sợ cậu nữa.
Đăng cười cười, quay lại nhìn Trúc:
- Ra là chính cậu đã làm sao?
- Đúng, tớ đã làm vì tớ yêu cậu lắm Đăng à.
- Cậu có biết cậu có thể đi tù vì tội vu oan cho người khác không?
- Tớ biết, nhưng không lẽ cậu muốn Vân biết mọi chuyện à?
Đăng im lặng, con bé này ghê gớm thật đó. Nó dám đe dọa Đăng?
- Thế cậu muốn gì?
- Cậu cho tớ làm bạn gái cậu được không?
- Không được, tớ sắp lấy Vân rồi.
- Tớ chỉ cần được ở bên cậu thôi, Vân ngốc lắm, chắc chắn Vân sẽ không biết đâu.
- …
Đăng suy nghĩ một hồi. Giờ không đồng ý con nhỏ này thì nó lại lộ hết chuyện với Vân làm xôi hỏng bỏng không mất, chi bằng cứ thuận theo nó rồi tính tiếp.
- Ừm, nhưng cậu cần nhớ là cậu ở trong bóng tối, nghe rõ chưa?
- Tớ biết rồi. Cảm… cảm ơn Đăng.
Trúc hạnh phúc quá, mắt sáng rỡ lên. Trúc vội lao đến ôm Đăng, áp mặt vào lồng ngực của Đăng để nghe tiếng tim Đăng đang đập. Đăng đứng như trời trồng, khẽ thở dài.
*****
Vân học xong mấy tiết mà mệt phờ râu. Nghỉ học mất gần ba tuần làm Vân đuối quá. Vân thẫn thờ đi cùng Quỳnh bước ra khỏi cổng trường.
Bỗng, Vân thấy Đăng đang đứng ở vỉa hè cạnh chiếc xe máy tay ga màu trắng quen thuộc. Thấy Vân, Đăng cười tươi rạng rỡ, đẹp trai như nắng cầm mũ bảo hiểm thỏ trắng vẫy vẫy Vân.
- Hey, bà xã, lên xe anh chở về!
Bà xã? Vân đỏ chín mặt. Quỳnh bấu bấu tay Vân trêu.
- Bạn trai mà bà nói với tôi đấy à, đúng là đẹp trai quá đấy, thích quá đê!
- Không phải đâu!
Quỳnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng hỏi Vân nữa. Chắc hai đứa lại giận dỗi gì nhau đây mà, thương nhau lắm cắn nhau đau, các cụ chả bảo thế còn gì?
Đăng phóng xe đến trước mặt Vân. Đăng tươi cười nói với hai bạn:
- Tớ mời hai bạn đi ăn chè nhé!
Quỳnh nghe ăn chè thì thích lắm, mà đó cũng là cách để hai bạn trẻ làm hòa mà, nên Quỳnh ok ngay.
Vân chẳng muốn đi chút nào, nhưng nhìn khuôn mặt háo hức của Quỳnh, Vân lại chẳng nỡ từ chối. Thế nên là, ba bạn trẻ bước vào một quán chè gần cổng trường.
Hội nhân viên chứng kiến cảnh đó thì ngạc nhiên lắm, sao sếp Đăng lại nói Vân là vợ chưa cưới chứ, lại còn bị một ông ở đâu đến đánh ghen, không phải Vân đã phản bội lòng tin của Đăng hay sao? Chắc sếp Đăng bị lú lẫn mất rồi, nhưng thôi… kệ sếp.
Chỉ có Trúc nghe thuật lại chuyện mà tức run cả người. Lúc ấy Trúc đang dọn bàn trên tầng ba nên không biết chuyện mà. Trúc đã định hại Vân để Đăng không còn tin tưởng Vân nữa, thế mà cuối cùng lại thành ra thế này. Mà hình như con Vân nó không thích Đăng thì phải, nó phải chia tay người yêu vì Đăng sao, vấn đề là giờ nó lại là vợ chưa cưới của Đăng? Trúc phải nghĩ cách nào mới được.
Trúc liền lên phòng Đăng, lúc này Đăng đang nghỉ trưa. Phòng này của Đăng không có khóa, nên là mọi nhân viên đều có thể thoải mái ra vào.
Thấy Đăng đang ngủ, Trúc tiến lại gần, rồi Trúc trèo lên giường nằm cạnh Đăng.
Đăng đang mơ màng nghĩ đến Vân, thấy có người nằm cạnh, Đăng liền choàng tay ôm luôn.
Trúc sung sướng lắm. Tim Trúc đập thình thình. Gương mặt đẹp như mơ của Đăng đang sát gần Trúc. Trúc đưa tay lướt nhẹ qua sống mũi thanh tú của Đăng rồi dừng lại ở bờ môi tuyệt đẹp.
Bỗng, Đăng mở mắt ra, rồi Đăng hốt hoảng vùng dậy.
- Sao cậu lại ở đây?
- Đăng ơi, tớ thích Đăng từ lâu rồi, tớ vào quán làm cũng chỉ vì cậu thôi. Cậu cho tớ một cơ hội được không?
Nói rồi Trúc liền lao đến ôm chặt Đăng. Đăng bực mình đẩy Trúc ra rồi định bỏ đi.
- Vân không yêu cậu cơ mà. Tại sao cậu lại ép được Vân làm vợ cậu?
- …
- Có phải vì cậu đã đe dọa Vân về vụ trộm đó?
- …
- Tớ sẽ cho Vân biết mọi chuyện, chính tớ đã hại Vân, như vậy thì Vân sẽ không còn phải sợ cậu nữa.
Đăng cười cười, quay lại nhìn Trúc:
- Ra là chính cậu đã làm sao?
- Đúng, tớ đã làm vì tớ yêu cậu lắm Đăng à.
- Cậu có biết cậu có thể đi tù vì tội vu oan cho người khác không?
- Tớ biết, nhưng không lẽ cậu muốn Vân biết mọi chuyện à?
Đăng im lặng, con bé này ghê gớm thật đó. Nó dám đe dọa Đăng?
- Thế cậu muốn gì?
- Cậu cho tớ làm bạn gái cậu được không?
- Không được, tớ sắp lấy Vân rồi.
- Tớ chỉ cần được ở bên cậu thôi, Vân ngốc lắm, chắc chắn Vân sẽ không biết đâu.
- …
Đăng suy nghĩ một hồi. Giờ không đồng ý con nhỏ này thì nó lại lộ hết chuyện với Vân làm xôi hỏng bỏng không mất, chi bằng cứ thuận theo nó rồi tính tiếp.
- Ừm, nhưng cậu cần nhớ là cậu ở trong bóng tối, nghe rõ chưa?
- Tớ biết rồi. Cảm… cảm ơn Đăng.
Trúc hạnh phúc quá, mắt sáng rỡ lên. Trúc vội lao đến ôm Đăng, áp mặt vào lồng ngực của Đăng để nghe tiếng tim Đăng đang đập. Đăng đứng như trời trồng, khẽ thở dài.
*****
Vân học xong mấy tiết mà mệt phờ râu. Nghỉ học mất gần ba tuần làm Vân đuối quá. Vân thẫn thờ đi cùng Quỳnh bước ra khỏi cổng trường.
Bỗng, Vân thấy Đăng đang đứng ở vỉa hè cạnh chiếc xe máy tay ga màu trắng quen thuộc. Thấy Vân, Đăng cười tươi rạng rỡ, đẹp trai như nắng cầm mũ bảo hiểm thỏ trắng vẫy vẫy Vân.
- Hey, bà xã, lên xe anh chở về!
Bà xã? Vân đỏ chín mặt. Quỳnh bấu bấu tay Vân trêu.
- Bạn trai mà bà nói với tôi đấy à, đúng là đẹp trai quá đấy, thích quá đê!
- Không phải đâu!
Quỳnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng hỏi Vân nữa. Chắc hai đứa lại giận dỗi gì nhau đây mà, thương nhau lắm cắn nhau đau, các cụ chả bảo thế còn gì?
Đăng phóng xe đến trước mặt Vân. Đăng tươi cười nói với hai bạn:
- Tớ mời hai bạn đi ăn chè nhé!
Quỳnh nghe ăn chè thì thích lắm, mà đó cũng là cách để hai bạn trẻ làm hòa mà, nên Quỳnh ok ngay.
Vân chẳng muốn đi chút nào, nhưng nhìn khuôn mặt háo hức của Quỳnh, Vân lại chẳng nỡ từ chối. Thế nên là, ba bạn trẻ bước vào một quán chè gần cổng trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook