Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
-
Quyển 7 - Chương 11
Editor: Nguyệt
Ôn Tĩnh Hàn ngậm đầy miệng mỳ ống, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào ngài công tước ngồi đối diện đang cẩn thận tỉ mỉ xắt thịt ba chỉ, lòng thầm phỉ nhổ hắn trong ngoài bất nhất, giả vờ lịch thiệp.
“Lễ nghi trên bàn ăn của cậu cần phải cải thiện.” Công tước đột nhiên ngẩng lên nhìn cậu.
“… Cảm ơn đã chỉ dạy. Tôi không có phúc được sinh ra trong gia đình quý tộc, xin lỗi vì làm bẩn con mắt thần thánh của ngài. Cảm phiền ngài cho phép tôi từ nay về sau được ăn cơm trong phòng. Ngài không nhìn thấy cũng đỡ phiền lòng.” Ôn Tĩnh Hàn nói xong còn xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng, nhai tóp tép.
“Cậu phải biết nhìn thẳng vào khiếm khuyết bản thân, chứ không phải lảng tránh nó như một kẻ nhu nhược. Sau này ta sẽ dạy dỗ cậu tử tế.” Công tước ra vẻ hy sinh bản thân để làm một việc cao cả.
Nếu mình ném đĩa mì này vào mặt hắn thì hắn có bỏ qua mấy cái thứ lễ nghi chết tiệt kia để đánh với mình một trận không nhỉ? Ôn Tĩnh Hàn không kìm lòng được bắt đầu tưởng tượng.
Công tước đột nhiên nói: “Ăn cơm xong thì về phòng thu xếp đồ đạc. Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Ôn Tĩnh Hàn sửng sốt, bật thốt lên theo bản năng: “Đi đâu?”
Ngài công tước vô cùng cao ngạo liếc nhìn cậu một cái, cầm khăn ăn lau miệng, không nói câu nào, rời khỏi bàn ăn.
…
¥%&*XX%^!!! Ôn Tĩnh Hàn thầm lôi tất cả các từ quốc ngữ dùng để chửi mắng ra điểm hết một lượt, thiếu điều đứng bật dậy lật bàn ngay tại chỗ. Con quỷ chết tiệt này đến để khắc cậu đúng không, đúng không đúng không!!!
Thật ra cũng chẳng có gì cần thu xếp. Ôn Tĩnh Hàn đổi một bộ thường phục đơn giản mà không kém phần tao nhã khéo léo, dù đến những nơi trang nghiêm hay đi tiệc tùng, thậm chí là đánh nhau đều rất phù hợp. Có trời mới biết cái tên công tước đầu óc có vấn đề này định đến chỗ quỷ quái gì.
Mãi đến khi ngồi trên máy báy tư nhân, Ôn Tĩnh Hàn mới ý thức được rằng chuyến đi lần này không thuộc phạm vi mấy hoạt động bình thường.
Nhưng nghĩ đến thái độ của công tước, cậu rất biết điều mà không đi hỏi hắn địa điểm sắp đến là ở đâu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện có tồi tệ thế nào cũng không có gì khó nhịn hơn khoảng thời gian lúc trước. Vì thế, cậu ngồi một mình trong phòng nghe nhạc, mệt thì ngủ. Thật ra giữa chừng ngài công tước có nhìn cậu tầm năm phút, nhưng cậu ngủ say quá nên không phát hiện. Chẳng biết đây là may mắn hay bất hạnh.
“Đây là Myanmar?”
Canterbury hơi giật mình, quay đầu nhìn Ôn Tĩnh Hàn đã tỉnh dậy, đôi mắt sáng trong tỉnh táo nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ. Cậu bị máy bay xóc nảy làm tỉnh giấc. Cảm nhận được máy bay đang hạ cánh, cậu lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phía dưới là cả một vùng rừng núi rộng lớn. Dựa vào trí nhớ của mình, cậu nhận ra đây là khu vực giáp ranh giữa Myanmar và Thái Lan.
“Sao cậu biết đây là Myanmar?” Công tước hơi nhíu mày.
Ôn Tĩnh Hàn cao ngạo liếc mắt nhìn hắn, chỉnh trang lại y phục, ngả người ra ghế, không nói câu nào.
Ngài công tước: …
Máy bay đáp xuống một sân bay mini. Vừa mở cửa ra đã thấy có hai xe ô tô đậu ở phía dưới. Một vài người bản xứ đang đứng chờ.
Từng gặp nhiều loại tội phạm, Ôn Tĩnh Hàn chỉ liếc mắt cũng biết đám người kia chẳng phải dân lương thiện gì. Khu vực này không phải buôn bán ma túy thì cũng là buôn lậu. Nếu Canterbury không dính vào thuốc phiện thì đây chắc hẳn là khu buôn lậu vũ khí.
Xe rẽ rẽ ngoặt ngoặt cuối cùng dừng trước cửa một khu thoạt trông giống như làng du lịch nằm sâu trong rừng. Chắc đây là hang ổ của bọn chúng. Đúng là biết hưởng thụ. Nhìn nhà cửa cây cối trang hoàng đẹp đẽ xung quanh, Ôn Tĩnh Hàn bĩu môi. Đã bảo mà, nếu là mấy chỗ hoang vu rách nát thì tên công tước quen sống an nhàn sung sướng này còn lâu mới chịu đến.
Một người đàn ông vóc người nhỏ con da ngăm đen dẫn theo một tốp người đi từ ngôi biệt thự nằm ở chính giữa ra, vừa đi vừa cười sang sảng, còn cách bảy tám mét đã nhiệt tình đưa tay ra chuẩn bị bắt tay. Mãi đến khi người nọ đến trước mặt, công tước nhíu mày do dự một lát mới miễn cưỡng dùng mấy đầu ngón tay chạm tay người kia. Người đàn ông nọ cũng không để ý, vẫn cười tươi như hoa, miệng nói liến thoắng mời họ vào trong nhà.
Lần đầu tiên Ôn Tĩnh Hàn không phải làm nhân vật chính khi đối mặt với băng nhóm tội phạm. Cậu chỉ cần im lặng theo sau cái ô lớn này, chờ xem kịch vui là được. Cái cảm giác hào hứng này trước nay cậu chưa từng có. Cậu cứ thoải mái theo sau công tước, nhìn ngó khắp nơi, rất đúng với cương vị một người khách mới đến.
Nhờ có người phiên dịch đi bên cạnh giải thích, Ôn Tĩnh Hàn mới biết người đàn ông trông nhỏ con này chính là trùm buôn lậu vũ khí ở Myanmar – Gyinn Aatwat Kyainetone. Người Myanmar chỉ có tên, không có họ. Nửa đầu của tên sẽ gắn với địa danh, chức vị hay tôn xưng nào đó. Gyinn Aatwat là tên một địa danh nơi Kyainetone sinh ra. Gã luôn tự hào về quê hương mình, cho nên mới có cái tên lưu truyền rộng khắp này. Kyainetone không phải người hung tàn, nhưng đặt lợi ích lên hàng đầu, lại ham hưởng thụ, cho nên khó mà được người ta tin tưởng. Vì lợi ích, gã có thể trở mặt bất kỳ lúc nào. Rất nhiều người bị hắn cho nếm quả đắng. Thế nhưng hắn lại là trùm buôn bán vũ khí ở Myanmar, nhiều thế lực ở các quốc gia lân cận đều cần sự ủng hộ của hắn, cho nên việc mua bán vẫn khá là thuận lợi.
Bước vào một phòng ăn cực kỳ xa hoa, mọi người lần lượt ngồi xuống. Ôn Tĩnh Hàn nhìn trộm công tước, thấy hắn có vẻ không hài lòng lắm với nơi này. Kiểu dùng vàng bạc đá quý trang hoàng khắp phòng thế này chắc làm hắn thấy tục tằn. Dù sao hắn càng khó chịu thì Ôn Tĩnh Hàn càng vui. Vậy nên cậu thấy đám người Kyainetone bây giờ hợp mắt hơn nhiều.
Xem chừng Kyainetone có được món lợi không nhỏ từ tay công tước, lúc này gã chỉ hận không thể đứng lên đích thân hầu hạ công tước. Các món ăn đều được chế biến rất cầu kỳ tinh tế, để phù hợp với khẩu vị của công tước nên tất cả đều là món Tây. Ôn Tĩnh Hàn uống một ngụm canh, thầm bật ngón cái trong lòng. Gã lùn này đầu tư thật, không biết mời ở đâu về đầu bếp giỏi thế.
Thông qua người phiên dịch, Kyainetone nhiệt tình giới thiệu: “Đây là hải sản của vùng biển Alaska, vừa được chuyển tới đây theo đường hàng không, đặc biệt chuẩn bị cho ngài đấy ạ.”
Lúc nói chuyện, gã liếc mắt thấy Ôn Tĩnh Hàn ngồi bên cạnh công tước đang cúi đầu ăn chăm chú, trong mắt chợt thoáng qua chút ngỡ ngàng.
“Ngài công tước, mỹ nhân này của ngài thật là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.” Kyainetone khen, nhưng mắt vẫn nhìn công tước chứ không có ý đồ gì với Ôn Tĩnh Hàn.
Công tước nhướn mày, hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Ôn Tĩnh Hàn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục chiến đấu với con tôm hùm trong đĩa của mình. Hắn đột nhiên giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lên cái cổ cao thon gọn của Ôn Tĩnh Hàn. Ôn Tĩnh Hàn không kịp tránh, quay sang lừ mắt lườm hắn: “Dở hơi à!”
Tuy Kyainetone không hiểu cậu nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết chẳng phải câu gì hay ho. Gã không định đóng vai phụ, trải qua tính toán một phen, rất thức thời nói sang chuyện khác: “Đây là món mực được chế biến đặc biệt theo kiểu Tây Ban Nha (1), ngài nếm thử xem. Tôi biết ngài vẫn thích món này mà.”
Phục vụ bắt đầu chia món mực cho từng người. Ôn Tĩnh Hàn thính mũi lập tức ngửi được mùi tương thơm lừng, ngon thật. Công tước dẫn đầu cầm dĩa lên ăn, chậm rãi thưởng thức, có vẻ khá hài lòng. Ôn Tĩnh Hàn cúi đầu chuẩn bị chiến đấu với món mới, ngay khi cầm dĩa lên lại đột nhiên phát hiện trong đĩa của mình có cái gì đó kỳ quặc lẫn vào. Cậu lại gần nhìn kỹ, chợt sửng sốt.
“Cậu chưa nhìn thấy mực bao giờ à? Cái này dùng để ăn, không phải để nhìn.” Công tước lại đưa tay xoa cổ Ôn Tĩnh Hàn. Xúc cảm thích thật, hắn bắt đầu nghiện rồi.
Lần này Ôn Tĩnh Hàn vậy mà không kháng nghị, quay sang nhìn công tước, lại nhìn đĩa ăn của hắn, ra vẻ thương hại.
“… Vẻ mặt này là ý gì?” Công tước bị cậu nhìn mà mất tự nhiên, đang định nói gì đó thì Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên nhào vào lòng hắn, làm ra vẻ kinh hãi chỉ vào cái đĩa của mình: “Á, đáng sợ quá, trong con mực kia có cái gì ấy.”
Công tước không biết cậu đang giở trò gì, theo bản năng nhìn thoáng qua cái đĩa của Ôn Tĩnh Hàn, sau đó mắt cứ dán chặt nào nó. Một lúc sau, sắc mặt công tước càng ngày càng khó coi.
Hầu gái đứng gần đó vội vàng đến nhìn, sợ đầu bếp không cẩn thận làm rơi cái gì đó vào món ăn. Vừa nhìn thoáng qua, cô hầu gái liền hét toáng lên ngã ngồi ra đất, nói với giọng tiếng Anh không mấy lưu loát: “Trời ơi! Mắt! Trong đó có một con mắt!”
Kyainetone đứng bật dậy, tức giận chỉ vào bàn ăn quát mắng một tràng, lập tức có người đi lên dọn dẹp hết tất cả các món ăn. Những người ngồi đó trông mặt cũng không được tốt lắm, nhất là ngài công tước, người duy nhất ăn món mực.
“Thành thật xin lỗi ngài, đây là lỗi của tôi. Không biết thằng nào ăn gan hùm mật gấu lại dám làm chuyện này. Tôi mà bắt được nó sẽ móc mắt nó ra, cho ngài …” Kyainetone còn chưa nói xong, công tước đã đẩy Ôn Tĩnh Hàn ra, đứng bật dậy, mặt mày xanh mét vội vàng rời khỏi bàn ăn. Vệ sĩ theo sau lập tức túm lấy một cô hầu, “Dẫn đường, đến toilet.”
Cả phòng ăn lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu nhìn theo bóng công tước.
“Ha ha ha ha …” Ôn Tĩnh Hàn nằm bò ra bàn cười nắc nẻ. Cả phòng ăn chỉ có tiếng cười cố kìm nén cùng tiếng đập bàn của cậu.
Sau bữa trưa, Ôn Tĩnh Hàn tâm trạng vui vẻ được dẫn đến một căn phòng rộng rãi thoải mái để nghỉ ngơi. Cậu nhảy phắt lên giường, ôm gối lăn hai vòng, tiếp tục cười khùng khục.
“Thấy bộ phận cơ thể người bị làm thành đồ ăn khiến cậu sung sướng đến thế sao?” Ngài công tước lẳng lặng đứng ở cửa phòng, mặt mày sa sầm.
Ôn Tĩnh Hàn cười đến suýt bị sặc. Cậu ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn hắn: “Anh vào bằng cách nào?”
“Đây là phòng của ta.” Lời ít mà ý nhiều.
Fuck, tên buôn lậu vũ khí chết tiệt kia, thế mà lại sắp xếp cho hai người ở cùng một phòng.
Theo nguyên tắc thua trận không thua khí thế, Ôn Tĩnh Hàn vểnh mặt lên hỏi: “Lúc nãy nôn có thích không? Có nôn ra mật đắng không?”
Công tước không trả lời, cũng không giận, chỉ bình thản bước đến chỗ cái giường, từ trên cao nhìn xuống Ôn Tĩnh Hàn đang ôm gối.
Ôn Tĩnh Hàn bị hắn nhìn mà rùng mình, bĩu môi quay mặt sang chỗ khác.
Cái cổ cao cao bày ra đường cong duyên dáng. Đuôi tóc đen mượt kéo đến tận cổ áo. Công tước hồi tưởng lại cảm giác sờ lên nó, bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu rục rịch. Chết tiệt, chắc là tên Âu Thần kia đã làm gì đó với cái cổ xinh đẹp này rồi. Vậy mà lại để kẻ khác nhanh chân giành trước. Trong lòng công tước bỗng trào lên tức giận cùng không cam lòng.
“A! Shit! Anh làm cái gì đấy!” Đột nhiên bị đè, Ôn Tĩnh Hàn tức đến khó thở.
“Ngoan nào, ta muốn phạt cái tội bất kính ngày hôm nay của cậu.” Công tước vừa kéo cậu vào lòng vừa dùng môi mơn trớn cái cổ cao thon cùng xương quai xanh của Ôn Tĩnh Hàn.
“Anh là chó à, cắn cái mịa gì!” Ôn Tĩnh Hàn giãy giụa kịch liệt, nhưng không dám vung tay đánh hắn, tránh làm người nào đó thú tính đại phát, làm ra hành động nào đó phi nhân loại.
Giằng co trong chốc lát, Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên cứng người. Bởi vì có thứ gì đó chọc chọc vào bắp đùi cậu. Thằng ngốc cũng biết đó là cái gì. Ôn Tĩnh Hàn nuốt nước miếng ực một cái, gắng gượng mở miệng: “Ngài bá tước, phải chăng ngài nên vào toilet giải quyết vấn đề?”
“Ta là công tước.”
“Lúc này rồi còn so đo tước vị làm gì. Ngài phải coi trọng tự tôn của nhân loại mới đúng chứ.”
“Ta rất coi trọng.” Cố ý cạ một cái.
“… Tôi thấy kiểu giao lưu trắng trợn này không tốt lắm đâu.” Tiếp tục thuyết phục.
“Thật ra ta có thể rất hàm súc.” Công tước nhéo nhéo mông cậu.
“… Tôi nghĩ là con người thì nên trao đổi với nhau bằng ngôn từ chứ không phải bằng tứ chi.”
Công tước nhìn người đẹp nằm trong lòng quần áo lộn xộn, mặt ửng hồng, xương quai xanh còn in dấu răng mình đang dùng vẻ mặt nghiêm túc để thảo luận về vấn đề con người, bỗng thấy buồn cười, muốn tiếp tục trêu chọc cậu.
Đoàng đoàng!
Hai người đang thử chân ai khỏe hơn đột nhiên dừng khựng lại.
“Tiếng súng.” Ôn Tĩnh Hàn nói.
Công tước ngồi dậy, cũng kéo cậu lên.
“Xem ra quý ông Kyainetone cảm thấy bữa trưa phục vụ không chu đáo cho nên tặng ngài bữa phụ?” Ôn Tĩnh Hàn vui sướng khi người khác gặp họa.
“Hắn không có cái gan đó.”
Ngoài kia tiếng súng vẫn vang lên, nhưng nghe chừng không hề hỗn loạn.
“Có người đang tập bắn à?” Ôn Tĩnh Hàn định nhìn qua cửa sổ thì bị công tước kéo lại.
“Ra ngoài xem là biết thôi.” Công tước ôm eo cậu đi ra cửa.
“Tôi không thích tư thế này.”
“Hoặc là thế này hoặc là bế, chọn đi.”
“… Mặc dù không thích lắm, nhưng thôi cũng được. Tôi không câu nệ tiểu tiết.”
Dám đe dọa tôi à, chờ đó! (#‵′)凸
____________________________________
(1) Hình món mực đấy đây (Không dám đảm bảo chính xác 100%
Ôn Tĩnh Hàn ngậm đầy miệng mỳ ống, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào ngài công tước ngồi đối diện đang cẩn thận tỉ mỉ xắt thịt ba chỉ, lòng thầm phỉ nhổ hắn trong ngoài bất nhất, giả vờ lịch thiệp.
“Lễ nghi trên bàn ăn của cậu cần phải cải thiện.” Công tước đột nhiên ngẩng lên nhìn cậu.
“… Cảm ơn đã chỉ dạy. Tôi không có phúc được sinh ra trong gia đình quý tộc, xin lỗi vì làm bẩn con mắt thần thánh của ngài. Cảm phiền ngài cho phép tôi từ nay về sau được ăn cơm trong phòng. Ngài không nhìn thấy cũng đỡ phiền lòng.” Ôn Tĩnh Hàn nói xong còn xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng, nhai tóp tép.
“Cậu phải biết nhìn thẳng vào khiếm khuyết bản thân, chứ không phải lảng tránh nó như một kẻ nhu nhược. Sau này ta sẽ dạy dỗ cậu tử tế.” Công tước ra vẻ hy sinh bản thân để làm một việc cao cả.
Nếu mình ném đĩa mì này vào mặt hắn thì hắn có bỏ qua mấy cái thứ lễ nghi chết tiệt kia để đánh với mình một trận không nhỉ? Ôn Tĩnh Hàn không kìm lòng được bắt đầu tưởng tượng.
Công tước đột nhiên nói: “Ăn cơm xong thì về phòng thu xếp đồ đạc. Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Ôn Tĩnh Hàn sửng sốt, bật thốt lên theo bản năng: “Đi đâu?”
Ngài công tước vô cùng cao ngạo liếc nhìn cậu một cái, cầm khăn ăn lau miệng, không nói câu nào, rời khỏi bàn ăn.
…
¥%&*XX%^!!! Ôn Tĩnh Hàn thầm lôi tất cả các từ quốc ngữ dùng để chửi mắng ra điểm hết một lượt, thiếu điều đứng bật dậy lật bàn ngay tại chỗ. Con quỷ chết tiệt này đến để khắc cậu đúng không, đúng không đúng không!!!
Thật ra cũng chẳng có gì cần thu xếp. Ôn Tĩnh Hàn đổi một bộ thường phục đơn giản mà không kém phần tao nhã khéo léo, dù đến những nơi trang nghiêm hay đi tiệc tùng, thậm chí là đánh nhau đều rất phù hợp. Có trời mới biết cái tên công tước đầu óc có vấn đề này định đến chỗ quỷ quái gì.
Mãi đến khi ngồi trên máy báy tư nhân, Ôn Tĩnh Hàn mới ý thức được rằng chuyến đi lần này không thuộc phạm vi mấy hoạt động bình thường.
Nhưng nghĩ đến thái độ của công tước, cậu rất biết điều mà không đi hỏi hắn địa điểm sắp đến là ở đâu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện có tồi tệ thế nào cũng không có gì khó nhịn hơn khoảng thời gian lúc trước. Vì thế, cậu ngồi một mình trong phòng nghe nhạc, mệt thì ngủ. Thật ra giữa chừng ngài công tước có nhìn cậu tầm năm phút, nhưng cậu ngủ say quá nên không phát hiện. Chẳng biết đây là may mắn hay bất hạnh.
“Đây là Myanmar?”
Canterbury hơi giật mình, quay đầu nhìn Ôn Tĩnh Hàn đã tỉnh dậy, đôi mắt sáng trong tỉnh táo nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ. Cậu bị máy bay xóc nảy làm tỉnh giấc. Cảm nhận được máy bay đang hạ cánh, cậu lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phía dưới là cả một vùng rừng núi rộng lớn. Dựa vào trí nhớ của mình, cậu nhận ra đây là khu vực giáp ranh giữa Myanmar và Thái Lan.
“Sao cậu biết đây là Myanmar?” Công tước hơi nhíu mày.
Ôn Tĩnh Hàn cao ngạo liếc mắt nhìn hắn, chỉnh trang lại y phục, ngả người ra ghế, không nói câu nào.
Ngài công tước: …
Máy bay đáp xuống một sân bay mini. Vừa mở cửa ra đã thấy có hai xe ô tô đậu ở phía dưới. Một vài người bản xứ đang đứng chờ.
Từng gặp nhiều loại tội phạm, Ôn Tĩnh Hàn chỉ liếc mắt cũng biết đám người kia chẳng phải dân lương thiện gì. Khu vực này không phải buôn bán ma túy thì cũng là buôn lậu. Nếu Canterbury không dính vào thuốc phiện thì đây chắc hẳn là khu buôn lậu vũ khí.
Xe rẽ rẽ ngoặt ngoặt cuối cùng dừng trước cửa một khu thoạt trông giống như làng du lịch nằm sâu trong rừng. Chắc đây là hang ổ của bọn chúng. Đúng là biết hưởng thụ. Nhìn nhà cửa cây cối trang hoàng đẹp đẽ xung quanh, Ôn Tĩnh Hàn bĩu môi. Đã bảo mà, nếu là mấy chỗ hoang vu rách nát thì tên công tước quen sống an nhàn sung sướng này còn lâu mới chịu đến.
Một người đàn ông vóc người nhỏ con da ngăm đen dẫn theo một tốp người đi từ ngôi biệt thự nằm ở chính giữa ra, vừa đi vừa cười sang sảng, còn cách bảy tám mét đã nhiệt tình đưa tay ra chuẩn bị bắt tay. Mãi đến khi người nọ đến trước mặt, công tước nhíu mày do dự một lát mới miễn cưỡng dùng mấy đầu ngón tay chạm tay người kia. Người đàn ông nọ cũng không để ý, vẫn cười tươi như hoa, miệng nói liến thoắng mời họ vào trong nhà.
Lần đầu tiên Ôn Tĩnh Hàn không phải làm nhân vật chính khi đối mặt với băng nhóm tội phạm. Cậu chỉ cần im lặng theo sau cái ô lớn này, chờ xem kịch vui là được. Cái cảm giác hào hứng này trước nay cậu chưa từng có. Cậu cứ thoải mái theo sau công tước, nhìn ngó khắp nơi, rất đúng với cương vị một người khách mới đến.
Nhờ có người phiên dịch đi bên cạnh giải thích, Ôn Tĩnh Hàn mới biết người đàn ông trông nhỏ con này chính là trùm buôn lậu vũ khí ở Myanmar – Gyinn Aatwat Kyainetone. Người Myanmar chỉ có tên, không có họ. Nửa đầu của tên sẽ gắn với địa danh, chức vị hay tôn xưng nào đó. Gyinn Aatwat là tên một địa danh nơi Kyainetone sinh ra. Gã luôn tự hào về quê hương mình, cho nên mới có cái tên lưu truyền rộng khắp này. Kyainetone không phải người hung tàn, nhưng đặt lợi ích lên hàng đầu, lại ham hưởng thụ, cho nên khó mà được người ta tin tưởng. Vì lợi ích, gã có thể trở mặt bất kỳ lúc nào. Rất nhiều người bị hắn cho nếm quả đắng. Thế nhưng hắn lại là trùm buôn bán vũ khí ở Myanmar, nhiều thế lực ở các quốc gia lân cận đều cần sự ủng hộ của hắn, cho nên việc mua bán vẫn khá là thuận lợi.
Bước vào một phòng ăn cực kỳ xa hoa, mọi người lần lượt ngồi xuống. Ôn Tĩnh Hàn nhìn trộm công tước, thấy hắn có vẻ không hài lòng lắm với nơi này. Kiểu dùng vàng bạc đá quý trang hoàng khắp phòng thế này chắc làm hắn thấy tục tằn. Dù sao hắn càng khó chịu thì Ôn Tĩnh Hàn càng vui. Vậy nên cậu thấy đám người Kyainetone bây giờ hợp mắt hơn nhiều.
Xem chừng Kyainetone có được món lợi không nhỏ từ tay công tước, lúc này gã chỉ hận không thể đứng lên đích thân hầu hạ công tước. Các món ăn đều được chế biến rất cầu kỳ tinh tế, để phù hợp với khẩu vị của công tước nên tất cả đều là món Tây. Ôn Tĩnh Hàn uống một ngụm canh, thầm bật ngón cái trong lòng. Gã lùn này đầu tư thật, không biết mời ở đâu về đầu bếp giỏi thế.
Thông qua người phiên dịch, Kyainetone nhiệt tình giới thiệu: “Đây là hải sản của vùng biển Alaska, vừa được chuyển tới đây theo đường hàng không, đặc biệt chuẩn bị cho ngài đấy ạ.”
Lúc nói chuyện, gã liếc mắt thấy Ôn Tĩnh Hàn ngồi bên cạnh công tước đang cúi đầu ăn chăm chú, trong mắt chợt thoáng qua chút ngỡ ngàng.
“Ngài công tước, mỹ nhân này của ngài thật là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.” Kyainetone khen, nhưng mắt vẫn nhìn công tước chứ không có ý đồ gì với Ôn Tĩnh Hàn.
Công tước nhướn mày, hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Ôn Tĩnh Hàn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục chiến đấu với con tôm hùm trong đĩa của mình. Hắn đột nhiên giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lên cái cổ cao thon gọn của Ôn Tĩnh Hàn. Ôn Tĩnh Hàn không kịp tránh, quay sang lừ mắt lườm hắn: “Dở hơi à!”
Tuy Kyainetone không hiểu cậu nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết chẳng phải câu gì hay ho. Gã không định đóng vai phụ, trải qua tính toán một phen, rất thức thời nói sang chuyện khác: “Đây là món mực được chế biến đặc biệt theo kiểu Tây Ban Nha (1), ngài nếm thử xem. Tôi biết ngài vẫn thích món này mà.”
Phục vụ bắt đầu chia món mực cho từng người. Ôn Tĩnh Hàn thính mũi lập tức ngửi được mùi tương thơm lừng, ngon thật. Công tước dẫn đầu cầm dĩa lên ăn, chậm rãi thưởng thức, có vẻ khá hài lòng. Ôn Tĩnh Hàn cúi đầu chuẩn bị chiến đấu với món mới, ngay khi cầm dĩa lên lại đột nhiên phát hiện trong đĩa của mình có cái gì đó kỳ quặc lẫn vào. Cậu lại gần nhìn kỹ, chợt sửng sốt.
“Cậu chưa nhìn thấy mực bao giờ à? Cái này dùng để ăn, không phải để nhìn.” Công tước lại đưa tay xoa cổ Ôn Tĩnh Hàn. Xúc cảm thích thật, hắn bắt đầu nghiện rồi.
Lần này Ôn Tĩnh Hàn vậy mà không kháng nghị, quay sang nhìn công tước, lại nhìn đĩa ăn của hắn, ra vẻ thương hại.
“… Vẻ mặt này là ý gì?” Công tước bị cậu nhìn mà mất tự nhiên, đang định nói gì đó thì Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên nhào vào lòng hắn, làm ra vẻ kinh hãi chỉ vào cái đĩa của mình: “Á, đáng sợ quá, trong con mực kia có cái gì ấy.”
Công tước không biết cậu đang giở trò gì, theo bản năng nhìn thoáng qua cái đĩa của Ôn Tĩnh Hàn, sau đó mắt cứ dán chặt nào nó. Một lúc sau, sắc mặt công tước càng ngày càng khó coi.
Hầu gái đứng gần đó vội vàng đến nhìn, sợ đầu bếp không cẩn thận làm rơi cái gì đó vào món ăn. Vừa nhìn thoáng qua, cô hầu gái liền hét toáng lên ngã ngồi ra đất, nói với giọng tiếng Anh không mấy lưu loát: “Trời ơi! Mắt! Trong đó có một con mắt!”
Kyainetone đứng bật dậy, tức giận chỉ vào bàn ăn quát mắng một tràng, lập tức có người đi lên dọn dẹp hết tất cả các món ăn. Những người ngồi đó trông mặt cũng không được tốt lắm, nhất là ngài công tước, người duy nhất ăn món mực.
“Thành thật xin lỗi ngài, đây là lỗi của tôi. Không biết thằng nào ăn gan hùm mật gấu lại dám làm chuyện này. Tôi mà bắt được nó sẽ móc mắt nó ra, cho ngài …” Kyainetone còn chưa nói xong, công tước đã đẩy Ôn Tĩnh Hàn ra, đứng bật dậy, mặt mày xanh mét vội vàng rời khỏi bàn ăn. Vệ sĩ theo sau lập tức túm lấy một cô hầu, “Dẫn đường, đến toilet.”
Cả phòng ăn lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu nhìn theo bóng công tước.
“Ha ha ha ha …” Ôn Tĩnh Hàn nằm bò ra bàn cười nắc nẻ. Cả phòng ăn chỉ có tiếng cười cố kìm nén cùng tiếng đập bàn của cậu.
Sau bữa trưa, Ôn Tĩnh Hàn tâm trạng vui vẻ được dẫn đến một căn phòng rộng rãi thoải mái để nghỉ ngơi. Cậu nhảy phắt lên giường, ôm gối lăn hai vòng, tiếp tục cười khùng khục.
“Thấy bộ phận cơ thể người bị làm thành đồ ăn khiến cậu sung sướng đến thế sao?” Ngài công tước lẳng lặng đứng ở cửa phòng, mặt mày sa sầm.
Ôn Tĩnh Hàn cười đến suýt bị sặc. Cậu ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn hắn: “Anh vào bằng cách nào?”
“Đây là phòng của ta.” Lời ít mà ý nhiều.
Fuck, tên buôn lậu vũ khí chết tiệt kia, thế mà lại sắp xếp cho hai người ở cùng một phòng.
Theo nguyên tắc thua trận không thua khí thế, Ôn Tĩnh Hàn vểnh mặt lên hỏi: “Lúc nãy nôn có thích không? Có nôn ra mật đắng không?”
Công tước không trả lời, cũng không giận, chỉ bình thản bước đến chỗ cái giường, từ trên cao nhìn xuống Ôn Tĩnh Hàn đang ôm gối.
Ôn Tĩnh Hàn bị hắn nhìn mà rùng mình, bĩu môi quay mặt sang chỗ khác.
Cái cổ cao cao bày ra đường cong duyên dáng. Đuôi tóc đen mượt kéo đến tận cổ áo. Công tước hồi tưởng lại cảm giác sờ lên nó, bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu rục rịch. Chết tiệt, chắc là tên Âu Thần kia đã làm gì đó với cái cổ xinh đẹp này rồi. Vậy mà lại để kẻ khác nhanh chân giành trước. Trong lòng công tước bỗng trào lên tức giận cùng không cam lòng.
“A! Shit! Anh làm cái gì đấy!” Đột nhiên bị đè, Ôn Tĩnh Hàn tức đến khó thở.
“Ngoan nào, ta muốn phạt cái tội bất kính ngày hôm nay của cậu.” Công tước vừa kéo cậu vào lòng vừa dùng môi mơn trớn cái cổ cao thon cùng xương quai xanh của Ôn Tĩnh Hàn.
“Anh là chó à, cắn cái mịa gì!” Ôn Tĩnh Hàn giãy giụa kịch liệt, nhưng không dám vung tay đánh hắn, tránh làm người nào đó thú tính đại phát, làm ra hành động nào đó phi nhân loại.
Giằng co trong chốc lát, Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên cứng người. Bởi vì có thứ gì đó chọc chọc vào bắp đùi cậu. Thằng ngốc cũng biết đó là cái gì. Ôn Tĩnh Hàn nuốt nước miếng ực một cái, gắng gượng mở miệng: “Ngài bá tước, phải chăng ngài nên vào toilet giải quyết vấn đề?”
“Ta là công tước.”
“Lúc này rồi còn so đo tước vị làm gì. Ngài phải coi trọng tự tôn của nhân loại mới đúng chứ.”
“Ta rất coi trọng.” Cố ý cạ một cái.
“… Tôi thấy kiểu giao lưu trắng trợn này không tốt lắm đâu.” Tiếp tục thuyết phục.
“Thật ra ta có thể rất hàm súc.” Công tước nhéo nhéo mông cậu.
“… Tôi nghĩ là con người thì nên trao đổi với nhau bằng ngôn từ chứ không phải bằng tứ chi.”
Công tước nhìn người đẹp nằm trong lòng quần áo lộn xộn, mặt ửng hồng, xương quai xanh còn in dấu răng mình đang dùng vẻ mặt nghiêm túc để thảo luận về vấn đề con người, bỗng thấy buồn cười, muốn tiếp tục trêu chọc cậu.
Đoàng đoàng!
Hai người đang thử chân ai khỏe hơn đột nhiên dừng khựng lại.
“Tiếng súng.” Ôn Tĩnh Hàn nói.
Công tước ngồi dậy, cũng kéo cậu lên.
“Xem ra quý ông Kyainetone cảm thấy bữa trưa phục vụ không chu đáo cho nên tặng ngài bữa phụ?” Ôn Tĩnh Hàn vui sướng khi người khác gặp họa.
“Hắn không có cái gan đó.”
Ngoài kia tiếng súng vẫn vang lên, nhưng nghe chừng không hề hỗn loạn.
“Có người đang tập bắn à?” Ôn Tĩnh Hàn định nhìn qua cửa sổ thì bị công tước kéo lại.
“Ra ngoài xem là biết thôi.” Công tước ôm eo cậu đi ra cửa.
“Tôi không thích tư thế này.”
“Hoặc là thế này hoặc là bế, chọn đi.”
“… Mặc dù không thích lắm, nhưng thôi cũng được. Tôi không câu nệ tiểu tiết.”
Dám đe dọa tôi à, chờ đó! (#‵′)凸
____________________________________
(1) Hình món mực đấy đây (Không dám đảm bảo chính xác 100%
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook