Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 5 - Chương 21

Editor: Nguyệt

Khi Quan Cẩm mở bừng mắt ra, hắn thấy trần nhà trắng xóa, bức tường trắng xóa, cái chăn trắng tinh, và Ôn Tĩnh Hàn.

Sống lại lần nữa à?

Ôn Tĩnh Hàn ngồi bên cạnh mắt lim dim ngủ gà gật nghe được động tĩnh trên giường, lập tức mở mắt ra.

Quan Cẩm xoa xoa cổ ngồi dậy: “Sao cổ tôi lại đau thế này?”

“Lúc ở trên thuyền cậu bị ngất, chắc là trẹo rồi.” Ôn Tĩnh Hàn trả lời.

“Trẹo? Trẹo cổ?” Quan Cẩm nhìn khinh bỉ, “Ngã đến trẹo cổ đúng là động tác độ khó cao.” Lại nói, sao mình lại ngất đi nhỉ …

Đầu óc hỗn độn dần trở nên tỉnh táo. Quan Cẩm cố nén cơn đau ở cổ, ngồi thẳng người: “Anh ta chết rồi?”

Ôn Tĩnh Hàn chớp mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quan Cẩm, lại nhìn bàn tay túm chặt ga giường của hắn, buột cười: “Hỏi thẳng nhỉ. Cậu hy vọng anh ta chết rồi hay chưa chết?”

“Tôi bắn trúng tim anh ta, không cứu được.” Mặt Quan Cẩm trắng nhợt.

“Hừ, bắn trúng tim? Tên đó có tim sao? Được rồi, anh ta đang ở phòng bên cạnh, còn thở. Bây giờ cậu đi bắn thêm phát nữa vẫn kịp đấy.”

Quan Cẩm chợt cảm thấy thân thể mềm nhũn. Không chết ư, thật sự chưa chết ư … Hắn xốc chăn lên, xuống giường, lao ra cửa. Ôn Tĩnh Hàn nhìn hắn chạy đi, lắc đầu than nhẹ: Lại một đôi mù quáng giày vò nhau.

Quan Cẩm dán mặt vào tấm kính thủy tinh, nhìn người nằm bất động trên giường bệnh trong phòng cách ly. Xung quanh bày đủ loại dụng cụ, đeo ống hỗ trợ hô hấp, dường như chỉ có ***g ngực hơi phập phồng là biểu hiện cho sự sống.

“Bác sĩ nói phải quan sát hai ngày nữa mới có thể xác định thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.” Lục Vân Trì đứng đằng sau, cẩn trọng nói.

Quan Cẩm chậm rãi quay lại: “Anh ta đã thành thế này rồi, các người hẳn là phải vứt tôi xuống biển cho cá ăn ngay lúc đó hoặc bây giờ lao lên tẩn cho một trận chứ?”

“…” Lục Vân Trì và Tần Sắt cùng lùi lại đằng sau.

“Sao tôi lại có cảm giác người làm chuyện xấu là các người nhỉ?” Đầu óc Quan Cẩm chưa bao giờ tỉnh như bây giờ. Hắn nhanh chóng hiểu ra mình bị gài bẫy. Mà đầu sỏ chính là tên đang nằm trong phòng bệnh.

“Chúng tôi có làm chuyện xấu gì đâu. Chúng tôi không biết gì cả. Tất cả là anh ấy làm!” Lục Vân Trì dứt khoát bán đứng anh trai. Dù gì anh ấy cũng là bệnh nhân, sẽ không bị đánh.

“Quả nhiên. Người nhà họ Lục đều giỏi diễn cả. Có muốn đến chỗ Mẫn Ngôn phát triển không?” Quan Cẩm nheo mắt.

“Không cần, ha ha …” Hai người lắc đầu như trống bỏi.

“Rõ ràng tôi bắn trúng tim anh ta, người thường chắc chắn phải chết ngay tại chỗ. Thế mà anh ta vẫn sống? Giấu túi máu trong người à? Vậy là bây giờ đang nằm trong đó diễn kịch.” Quan Cẩm làm như muốn xông vào phòng bệnh.

“Đừng đừng, anh tôi đúng là đã dạo một vòng trước quỷ môn quan đấy!” Lục Vân Trì giữ chặt hắn, “Chỉ là … anh ấy hơi đặc biệt so với người bình thường …”

“Đặc biệt?” Quan Cẩm suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, “Anh ta là … người kính?”

Lục Vân Trì mặt cứng đờ, cười khan vài tiếng.

Quan Cẩm gật đầu: “Được. Được. Đúng là phấn khích.”

“Cậu đừng trách anh tôi. Anh ấy không muốn lừa cậu đâu. Lúc ở trên thuyền, anh ấy bị bắn ở cự ly gần như thế, nếu không cấp cứu kịp thời, lại thêm ý chí kiên cường, thì đã mất mạng từ lâu rồi. Anh ấy bị trừng phạt rồi mà …”

“Cấp cứu kịp thời à, đúng là nhọc công anh ta bố trí trước trực thăng mang theo thiết bị y tế đến.” Quan Cẩm bỏ lại Lục Vân Trì á khẩu không nói được gì, xoay người trở về phòng bệnh của mình.

Ôn Tĩnh Hàn đã rời đi. Mẫn Ngôn lại xuất hiện.

“Sao hả, đến xin tha tội? Khỏi cần, ra ngoài mổ bụng tự sát đi rồi tôi sẽ cân nhắc chuyện tha thứ cho anh.” Quan Cẩm liếc hắn một cái rồi ngồi lên giường, ôm chăn. “Xem ra đồng minh gặp giữa đường chẳng có gì đáng tin.”

“Tôi bị sự cố chấp của cậu ta đả động mà. Lại nói, cậu cũng không gặp nguy hiểm gì. Dẫu không cam lòng, tôi vẫn mong hai người cuối cùng đừng trở thành người xa lạ. Cho nên, khi cậu ta đề nghị hợp tác, tôi đã đồng ý. Bất kể thế nào, người xui xẻo vẫn là cậu ta. Để cậu ta chịu chút trừng phạt –”

“Cho nên các người không thèm nghĩ đến cảm nhận của tôi sau khi nổ súng?”

“… Tôi vốn nghĩ cậu ta chỉ định để bị thương tay chân gì đó làm cậu mủi lòng thôi, ai ngờ lại điên đến mức đánh cược cả tính mạng.” Mẫn ngôn cười khổ.

“Các người đều là thánh mẫu Maria cả đấy. Chỉ có tôi là không biết điều.”

“Quan.”

“Tốt nhất anh thành thật khai báo đi.”

Mẫn Ngôn lập tức thành khẩn nói hết tiền căn hậu quả, mong được khoan hồng.

Quay trở lại thời điểm ở trên thuyền.



“Elena sẽ phối hợp với các cậu. Cô ấy xác nhận Phương Mạch đã cắn câu, sớm muộn gì cũng đến nhờ cô ấy hỗ trợ.” – Mẫn Ngôn nói.

Lục Vân Dương gật đầu: “Cảm ơn.”

“Chúng tôi không phải vì anh.”

“Tôi biết, cho nên mới nhờ anh giúp đỡ.”

“Cậu còn muốn làm gì?” Mẫn Ngôn nhíu mày.

“Tôi lộ rồi, Tiểu Cẩm cũng biết. Đừng hỏi vì sao tôi biết, chỉ cần thay tôi làm một việc thôi.”

“Việc gì?”

“Tìm cớ tiếp cận em ấy. Tôi nghĩ em ấy đã chuẩn bị xong xuôi để ngả bài với tôi. Hãy kiểm tra súng của em ấy, được đặt dưới cái gối bên phải. Nếu bên trong có đạn thì thôi. Còn nếu không có, anh giúp tôi nhét một viên vào. Chỉ một viên thôi, nhiều hơn em ấy sẽ cảm giác được trọng lượng thay đổi.”

Mẫn Ngôn nhướn mày: “Cậu định làm gì? Cậu ấy không bỏ đạn tức là không đành lòng xuống tay với cậu. Đây chẳng phải chuyện tốt sao?”

“Không tốt. Tôi với em ấy là kẻ thù không đội trời chung. Em ấy từ bỏ chuyện trả thù tôi còn phải lạy tạ ông trời. Nhưng không phải từ bỏ vô điều kiện. Anh nghĩ em ấy từ bỏ chuyện trả thù rồi sẽ lưng đeo gánh nặng tự trách tiếp tục ở bên tôi sao? Tôi có thể đoán em ấy sẽ nói gì: Lục Vân Dương, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không lần sau tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Lục Vân Dương nheo mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Tôi tuyệt đối không chấp nhận việc em ấy bước ra khỏi thế giới của tôi, không bao giờ gặp lại.”

“Cho nên cậu muốn để cậu ấy bắn một phát súng, sau đó xin tha thứ? Lục Vân Dương, cậu đúng là thằng khốn nạn. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy không?”

“Tôi vốn chẳng phải người tốt, chẳng lẽ anh không rõ? Mẫn Ngôn, tôi muốn ở bên em ấy, cho dù phải trả cái giá đắt thế nào. Tiểu Cẩm nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra trái tim lại ấm áp. Người khác tốt với em ấy thế nào em ấy đều nhớ kỹ, còn báo đáp gấp đôi. Đây là ngõ cụt, chỉ có thể dùng cái chết để giải quyết. Tôi giao tính mạng cho em ấy, cược em ấy có thể không từ thủ đoạn không hề thương hại, cho tôi một cơ hội.” Lục Vân Dương hít sâu một hơi, “Anh giúp hay không giúp đều như nhau cả, tôi có cách của mình.”

“Lục Vân Dương, Quan Cẩm sẽ không tha thứ cho cậu.”

“Vậy tôi sẽ dùng cả đời để bù đắp.”



“Thế là anh bị tên ngu xuẩn kia làm cảm động, sau đó hợp tác gài bẫy tôi?” Quan Cẩm trông có vẻ vẫn rất bình tĩnh.

“Tôi thề, tôi thật sự không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Nhìn cậu lúc đó mà tôi thấy hoảng. Nếu Lục Vân Dương chết thật, thì đúng là báo ứng vì đã làm xằng làm bậy.”

“Anh ta chưa chết. Chẳng những sớm liên lạc với quân cứu viện, còn tính chuẩn thời gian khiêu khích tôi bắn phát súng vào vị trí không có tim, sau đó thuận lợi được cứu.”

“Quan, cậu ta không phải thằng ngốc. Cậu ta biết lúc sau cậu suy nghĩ cẩn thận sẽ biết hết mọi chuyện, có khả năng càng hận mình hơn. Cậu ta cùng đường rồi nên mới phải lấy độc trị độc.” Mẫn Ngôn đứng dậy rời đi, mở cửa ra, rồi lại quay đầu nói: “Cậu ta đúng là thằng khốn nạn. Nhưng cậu không biết rằng trong quá trình cấp cứu, cậu ta từng hai lần mất nhịp tim. Tôi chịu thua luôn, một người điên cuồng cố chấp sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt mục đích, thật khiến người ta sợ hãi. Cậu suy nghĩ cẩn thận đi, tốt nhất nên rời xa nhà tâm lý học có bệnh tâm thần. Vòng tay tôi lúc nào cũng chào đón cậu.” Mẫn Ngôn tặng một nụ hôn gió rồi đóng cửa lại.

Quan Cẩm nằm xuống giường, để mặc đầu óc suy nghĩ lung tung. Chỉ giết một kẻ thù thôi mà? Sao lại thành cái kết cục chó má này? Biết trước thì đã bắn thêm một phát cho hết chuyện. Khốn nạn!

Năm ngày sau. Lục Vân Dương tỉnh.

Anh gian nan nói ra từ đầu tiên: “Em …”

“Ở phòng bên cạnh.” Lục Vân Trì lập tức báo cáo. “Ngày nào em cũng dâng sơn hào hải vị phục vụ tận nơi, béo lên trông thấy rồi.”

Lục Vân Dương gượng mỉm cười: “Em ấy không đi … vậy là tốt rồi.”

“Cậu ấy nói là chờ anh tỉnh sẽ qua thăm.” Thật ra Quan Cẩm nói chờ anh tỉnh lại sẽ đến đạp lên vết thương mấy phát, xem anh có còn sống được nữa không.

Lục Vân Trì lúc này mới nhớ ra, trách móc: “Anh cũng thật là, chơi lố quá đấy. Anh có biết là suýt dọa chết tụi em không!”

“Anh cả …”

“Biết rồi. Không giấu được anh ấy cái gì đâu. Nhưng bố mẹ không biết, anh yên tâm.”

“Anh ấy nói gì?”

“Nói là … bảo bác sĩ nhân lúc phẫu thuật tiện thể bổ đầu anh ra rửa cho sạch.”

“Ừ, anh cũng nghĩ đầu óc mình bị ngấm nước rồi, nếu không sao phải làm như thế?” Lục Vân Dương tự giễu.

“Anh yên tâm nghỉ ngơi đi. Em đi thông báo cho mọi người.”

Kết quả sau khi thông báo cho mọi người là không ai đến thăm anh, bởi vì không dám. Quan Cẩm ngồi lù lù trước cửa, mãi sau mới mở cửa đi vào.

Ngay giây phút đầu tiên Lục Vân Dương đã nhìn chăm chú vào hắn. Mặt hồng hào, cằm đầy đặn hơn một chút. Bấy giờ Lục Vân Dương mới yên tâm.

Quan Cẩm đứng bên giường nhìn anh, chậm rãi hỏi: “Tự sát có vui không? Lợi dụng người khác để tự sát có vui không?”

Nụ cười của Lục Vân Dương hơi cứng lại. “Tiểu Cẩm, tôi không chết, em thấy thất vọng sao?”

“Đúng vậy, cho nên tới xem làm thế nào mới giết được anh.”

“Em chỉ cần xoay người bỏ đi, không bao giờ gặp tôi nữa, nửa đời sau tôi sẽ sống không bằng chết.”

“Sức sống mãnh liệt ghê nhỉ, vừa tỉnh đã có sức nói lời ngon tiếng ngọt, lừa đảo bịp bợm.” Quan Cẩm cười lạnh.

“Đời này, đây là lần cuối cùng tôi gạt em. Nếu không, chẳng cần em ra tay, tôi sẽ tự đưa mạng mình cho em.” Lục Vân Dương cố gắng nắm lấy tay Quan Cẩm, “Tiểu Cẩm, tôi biết mình từng có được niềm tin và tình cảm của em, nhưng chính tay tôi đã đánh mất nó. Tôi muốn để em trả thù, lại không muốn chết. Chết rồi sẽ không thể nhớ em nữa, không thể nhìn thấy em, chạm vào em. Mà nếu em từ bỏ chuyện trả thù, em sẽ rời xa tôi. Bây giờ tôi đền một nửa cái mạng cho em, nửa còn lại cũng là của em. Tôi có thể dùng toàn bộ khoảng thời gian còn lại để thay người đó chăm sóc em, kể cả khi em không thể yêu tôi như người đó.”

“Anh có biết mình khốn nạn lắm không?” Quan Cẩm không có vẻ gì là dao động.

“Tôi biết. Nếu em muốn trút giận, chờ tôi khỏe rồi em có thể đánh cho tôi vào viện lần nữa.” Lục Vân Dương vừa nói vừa thở hào hển, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Tôi không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Tôi nghĩ rồi, cách xa anh là an toàn nhất. Tôi chẳng cần nửa cái mạng đó của anh, giữ lấy mà đi gây họa cho người khác. Có câu này anh đoán chuẩn lắm, tôi lặp lại nhé: Lục Vân Dương, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không lần sau tôi không tha cho anh đâu.” Nói xong, Quan Cẩm không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng. Lục Vân Dương bị bỏ lại đằng sau muốn nói gì đó, nhưng thở cũng không ra hơi, suýt thì bị nghẹn.

Quan Cẩm tức tốc thu dọn hành lý, mua vé máy bay trở lại New York.

Tony gặp hắn ở sân bay, lao đến ôm: “Ôi Tiểu Quan Quan của tôi, rốt cuộc cậu cũng toàn thân trở lại rồi ”

“Tránh ra!” Quan Cẩm đẩy hắn ra, “Lúc tôi ở ngoài kia đấu tranh sinh tử, anh lại ở đây chơi đùa vui vẻ.”

“Làm gì có chuyện đó, tôi vẫn luôn chú ý mọi tin tức mà. Tôi có cài người lên thuyền, đáng tiếc cậu ta nói điện thoại bị theo dõi gắt gao quá, không thể truyền tin cho tôi được.” Tony nhún vai, “Lúc gọi điện đó rốt cuộc cậu có ý gì? Tên kia chết hay sống?”

“Thích chết lại không chết.” Quan Cẩm kéo hành lý đi thẳng.

Tony ở đằng sau gãi cằm. Câu này … sao nghe có vẻ ai oán thế nhỉ?

Không chịu được Tony lèo nhèo, Quan Cẩm nói đại khái sự tình cho hắn. Tony nghe xong sửng sót.

“Shit! Để tôi đi lấy giấy, phải ghi lại mới được, viết thành kịch bản gửi cho các đạo diễn Hollywood!”

“Biến!”

“Không ngờ Hermes lại là anh ta. Tôi thấy người này nguy hiểm quá. Nhưng anh ta bại lộ rồi. Ha ha, tôi thế mà lại biết bộ mặt thật của Hermes.”

“Vui cái nỗi gì. Có khi hai ngày nữa anh ta sẽ sai người đến xóa sổ anh đấy.”

Tony rụt cổ, “Không thể nào. Anh ta với cậu là quan hệ đó đó mà, chắc sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”

“Yêu ai yêu cả đường đi? Anh nghĩ anh ta sẽ yêu anh?”

“… Ha ha, thôi khỏi. Tên Lục Vân Dương này âm hiểm xảo trá hơn cả rắn, không ra tay thì thôi, một khi hành động liền trúng ngay chỗ yếu hại.” Tony ngó ngó Quan Cẩm, “Này, cậu định thế nào? Tha cho anh ta? Anh ta là người hại chết cậu đấy.”

“Tôi đã chết đâu.”

“… Cũng đúng.” Tony gãi đầu, “Vậy là cậu định bỏ qua? Dù gì anh ta cũng bị thương khá nặng, đạn bắn vào phổi chắc sau này sẽ để lại di chứng.”

Di chứng?!



“Gần đây Tiểu Cẩm làm gì?” Lục Vân Dương đã có thể ngồi dậy.

“Mỗi ngày đi thăm viện bảo tàng, uống cà phê, thỉnh thoảng đến nghĩa trang thăm mộ một lát. Không dám theo dõi quá gần.” Mộ Thiên Hạc đưa anh cốc nước.

“Không biết khi nào em ấy mới nguôi giận.”

“Boss, anh làm vậy anh ấy sẽ tha thứ sao?”

“Sẽ, em ấy mềm lòng.”

“Vậy càng làm nổi bật sự cặn bã của anh.” Mộ Thiên Hạc lẩm bẩm.

“Cho nên, sau này tôi nhất định sẽ bảo bọc cưng chiều em ấy, để em ấy sống vui vẻ bình yên cả đời.”

“Ở bên anh thì sao anh ấy vui được, nhìn đã thấy tức.”

“… Em cũng thấy tôi không chết thật đáng tiếc, cho nên đến chọc tôi tức chết đúng không! Khụ khụ …”

“Boss, anh bình tĩnh chút … Em nói bừa thôi mà. A! Boss hộc máu rồi!”

“Hô cái gì, không chết được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương