Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
-
Quyển 3 - Chương 9
Editor: Nguyệt
Lý Cường vừa căng thẳng đi theo Cố Tương đến phòng thẩm vấn vừa hỏi với vẻ bất mãn: “Tại sao lại gọi tôi đến cục cảnh sát?”
Cố Tương mỉm cười giải thích: “Bởi vì có chuyện cần cậu hỗ trợ cung cấp manh mối, nhưng không tiện nói ở trường, cũng không muốn gây ra ảnh hưởng xấu gì đến cậu.”
“Mời cậu.” Cố Tương đi tới cửa, nghiêng người nhường cậu ta vào trước.
Lý Cường đẩy cửa ra, vừa bước được một chân vào đã đứng sững lại như gặp quỷ. Trong phòng có năm người đang ngồi, ngoài một người không biết, những người còn lại đều là ác mộng mà cậu không muốn gặp lại.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu đi.” Trần Kiều Vũ cũng theo vào, ngồi cùng một ghế salon với Cố Tương, quan sát sáu người trẻ tuổi đối diện.
Họ đều có vẻ căng thẳng, chỉ riêng Tần Tiếu là quan sát khắp nơi với ánh mắt hiếu kỳ. Cậu ta là người mở miệng trước tiên: “Chị cảnh sát này, đang chuẩn bị phỏng vấn tập thể sao? Không biết tiêu chí tuyển người của các chị là gì? Giết người hay phóng hỏa?”
Trần Kiều Vũ nghe cậu ta gọi chị mà mát lòng: “Đừng lo, các cậu không phải người bị tình nghi. Chẳng qua, chúng tôi có vài vấn đề cần mọi người hỗ trợ để phá án. Gần đây, trường học của các cậu xảy ra vài vụ tai nạn ngoài ý muốn, các cậu đều biết cả chứ?”
Ngoài Tần Tiếu, những người còn lại mặt đều biến sắc, mắt lảng sang nhìn xung quanh.
“Tôi có nghe nói, nhưng nếu đã là ngoài ý muốn thì các chị điều tra cái gì?” Tần Tiếu nháy mắt mấy cái.
“Có phải ngoài ý muốn hay không còn cần các cô cậu xác nhận giúp.”
“Chị có ý gì? Họ thì liên quan gì đến chúng tôi? Tại sao lại muốn chúng tôi xác nhận?” – Lý Cường lớn tiếng hỏi.
“Nhìn những người đang ngồi đây, cậu còn cần chúng tôi giải thích lý do sao?”
Phương Vũ Thiên khoanh hai tay, trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Trần Kiều Vũ và Cố Tương nhìn nhau, lấy ra một tập văn kiện đặt ở giữa bàn: “Các cô cậu nhìn xem, có phải thấy rất quen không?”
Năm người ngả về trước xem xét, mặt mày bỗng tái đi. Tần Tiếu vắt chéo chân như thể mình là người ngoài cuộc, chuyện không liên quan đến mình.
Cố Tương hỏi Tần Tiếu: “Cậu không tò mò sao?”
Tần Tiếu nhún vai đáp: “Mắt của tôi rất tốt, chỉ liếc qua thôi là biết cái gì rồi. Hơn nữa, tôi khẳng định là chuyện này từ đầu đến cuối tôi chỉ là người bàng quan đứng nhìn.”
“Đây là một topic được đăng trong diễn đàn trường vào tháng 9 năm ngoái, sau đó đã bị xóa đi. Nhưng hệ thống lưu trữ của mạng trường khá tốt, nhờ thế chúng tôi đã khôi phục lại dữ liệu và tìm ra nó. Sau khi đối chiếu, chúng tôi phát hiện ra thành viên phản hồi lại topic này chính là các nạn nhân chết ngoài ý muốn và những người đang ngồi đây.” – Cố Tương nói rất chậm rãi – “Đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa các nạn nhân mà chúng tôi tìm ra được.”
“Đổng Bình không phải thành viên của câu lạc bộ chúng tôi.” Trần Tiến hấp tấp nói trước, bị Phương Vũ Thiên trừng mắt nhìn.
“Hôm nay chúng ta không nói về Đổng Bình, mà là ba người khác.”
“Không phải hai sao?” – Lục Mẫn Mẫn lẩm bẩm.
Trần Kiều Vũ liếc nhìn họ: “Các cô cậu không quên nhanh thế chứ? Đã quên luôn Cao Vân – người đầu tiên gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi?”
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Có người xoa tay, có người cắn môi, nhưng mặt ai cũng trông có vẻ khó coi.
Trần Kiều Vũ hỏi: “Tôi muốn biết Cao Vân đã gặp phải tai nạn như thế nào. Ai có thể nói cho tôi biết?”
“Cao Vân có lẽ là người duy nhất trong số họ mà tôi biết.” Không ngờ Tần Tiếu lại là người mở miệng đầu tiên. “Sở dĩ tôi gia nhập vào câu lạc bộ quái đàm này là vì đã gặp Cao Vân trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên, bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau, rồi tôi bị cô ấy kéo vào hội.”
“Cậu không tham gia bất kỳ hoạt động nào sao?”
“Không, tôi gia nhập rồi cũng không tham gia hoạt động lần đó, sau đấy thì câu lạc bộ bỗng lặn mất tăm. Tôi liên hệ với Cao Vân mới biết được cô ấy bị tai nạn, đang nằm hôn mê trong bệnh viện. Lúc ấy tôi rất sợ, nhưng lại không nghĩ nhiều.” Tần Tiếu tỏ vẻ nuối tiếc. “Tôi không tiếp xúc nhiều với Cao Vân, nhưng cô ấy là một cô gái tính cách sáng sủa, hay hiếu kỳ, khiến người ta không tài nào ghét nổi. Đúng là hồng nhan bạc mệnh …”
Trần Kiều Vũ nhìn cậu ta, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Những người khác vẫn trầm mặc.
“Xem ra mọi người không muốn nhớ lại đoạn ký ức tồi tệ đó. Không sao, có người có thể gợi lại cho các cô cậu.” Cố Tương lấy ra một chiếc bút ghi âm: “Tôi đã liên lạc với một người biết nội tình, nghe thử xem cậu ấy nói thế nào.”
Đoạn ghi âm bắt đầu:
Cố Tương: Tại sao cậu lại không biết?”
Nam sinh: Sau khi đi du học, tôi chỉ liên lạc với mấy người bạn thân, không còn nói chuyện với họ lần nào nữa. Nhưng, cứ cách một khoảng thời gian tôi sẽ hỏi thăm người nhà Cao Vân về tình hình sức khỏe của cô ấy. Biết cô ấy qua đời … tôi rất khổ sở, bởi vì cô ấy còn quá trẻ … Về chuyện những người khác gặp tai nạn ngoài ý muốn, thật sự là không có ai nói cho tôi biết.
Cố Tương: Vậy đêm hôm Cao Vân gặp tai nạn đã xảy ra chuyện gì?
Nam sinh: Mọi chuyện giống như một cơn ác mộng vậy. Ngày đó chúng tôi bàn nhau đến thám hiểm tòa nhà thực nghiệm, mới đầu chỉ là chụp một vài hình ảnh và tìm các truyền thuyết về di tích lịch sử đó, sau đấy lại tò mò muốn xem có ma ám thật không. Chúng tôi đến đó vào khoảng ba giờ sáng, lẻn vào từ một cửa sổ bị hỏng khóa. Mọi người phân công nhau đi chụp ảnh các phòng học cũ và phòng trưng bày. Lúc ấy tôi đi một mình lên tầng ba góc phía Tây, loanh quanh chụp ảnh được khoảng hai mươi phút thì bỗng nghe tầng dưới truyền đến tiếng thét chói tai. Tôi nghĩ họ đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên vội vã lao xuống. Tôi thấy họ tụ tập ở đầu cầu thang phía Tây tầng hai, ai cũng có vẻ hoảng hốt. Phương Vũ Thiên nói với tôi là bọn họ nghe có tiếng động lạ, nhưng không thấy bóng ai cả. Mẫn Mẫn sợ tới mức hét toáng lên. Bấy giờ, chúng tôi mới phát hiện ra không thấy Cao Vân đâu. Tôi lo lắng muốn đi tìm, lại nhận được tin nhắn của cô ấy nói là thấy không khỏe nên đã về trước. Sau vụ đó, mọi người đều nói muốn đi về, cả đám giải tán trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ. Tôi vẫn thấy lạ, rõ ràng Cao Vân rất hăng hái với lần thám hiểm này, lúc tới cũng rất phấn chấn. Nào ngờ, sáng hôm sau, tôi lại nghe tin cô ấy được người ta phát hiện bị ngã ở cầu thang phía Đông, hình như là trượt chân ngã từ trên xuống. Không biết cô ấy ngã lúc đi lên hay là lúc quay lại. Tôi từng nghĩ có khi nào tiếng thét lớn đêm ấy là do cô ấy phát ra không. Tôi thật sự rất hối hận vì lúc đó đã không kiên trì đi tìm …
Một hồi trầm mặc.
Nam sinh tiếp tục nói: Dù sao, Cao Vân gặp chuyện không may cũng là do chúng tôi làm trái quy định, nửa đêm trộm đột nhập vào tòa nhà thực nghiệm. Mọi người đều cảm thấy áy náy. Có lần tôi muốn đứng ra nói rõ sự thật, nhưng mọi người lại khuyên tôi rằng chuyện đã xảy ra rồi, nếu chúng tôi thừa nhận có thể sẽ bị xử phạt, việc ra nước ngoài du học của tôi cũng có thể bị gác lại, mà chẳng giúp gì được Cao Vân. Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc, vì tương lai của bản thân … Đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào quên được, chung quy cảm thấy mình phải có trách nhiệm với chuyện này.
Cố Tương: Cậu nói hối hận vì đã không kiên trì đi tìm, vậy tức là sau khi nhận được tin nhắn, cậu định đi tìm cô ấy nhưng bị ngăn lại?
Nam sinh: Hình như là vậy.
Cố Tương: Là ai đã cản cậu?
Nam sinh: Ừm … tôi không nhớ rõ, hình như mọi người đều nháo nhào lên bảo về đi thì phải.
Cố Tương: Câu hỏi cuối cùng, quan hệ của cậu và Cao Vân có thân thiết lắm không? Cậu có thể từ chối trả lời.
Nam sinh cười khổ: Anh cảnh sát nghĩ nhiều rồi. Tôi đã có người mình thích. Cao Vân tính cách sáng sủa nhưng quá ngây thơ, không phải tuýp người tôi thích. Ngoài các hoạt động của câu lạc bộ, chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau.
Đoạn ghi âm đến đó là dừng.
Cố Tương tắt máy ghi âm: “Giọng nói này nghe có quen không? Tôi nghĩ hồi tưởng của Văn Văn vừa rồi có lẽ đã gợi nhớ lại cho các cậu một vài điều. Chuyện đêm đó có đúng như những gì Văn Văn kể không?
Năm người trầm mặc một hồi, sau đó cùng gật đầu.
Tần Tiếu thở dài: “Thật không thể tưởng tượng được. Bây giờ tôi mới thấy mình may mắn vì đã không tham gia.”
“Tôi có một thỉnh cầu.” Trần Kiều Vũ lấy một tập giấy ra: “Tôi hy vọng các cô cậu cố gắng hết mức có thể nhớ lại chi tiết chuyện đêm đó, càng tỉ mỉ càng tốt, sau đó viết ra rồi đưa cho tôi. Tuy nhiên, tôi phải nói trước, các cô cậu có thể nói là nhớ không rõ, nhưng nếu bịa đặt thì chúng tôi sẽ dùng pháp luật để truy cứu trách nhiệm hình sự.”
“Đây là lấy lời khai để làm chứng cứ sao?” Tần Tiếu nhướn mày.
“Tuy cậu không tham dự, nhưng hãy viết suy nghĩ của cậu về Cao Vân. Chúng tôi thật sự rất cần nó.” Trần Kiều Vũ đưa cho cậu ta một tờ giấy trắng.
Tần Tiếu bất đắc dĩ nhận lấy.
Đường Tử Du vốn luôn cúi đầu đột nhiên hỏi: “Chị cảnh sát, chuyện của Cao Vân quan trọng lắm sao? Có liên quan đến các vụ án mạng khác?”
Trần Kiều Vũ đáp: “Liên quan hay không chúng tôi vẫn còn đang điều tra. Mọi người cứ cố hết sức cung cấp nhiều thông tin nhất có thể là được rồi. Tôi cam đoan là không đến mức bần cùng bất đắc dĩ, chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho nhà trường.”
Bấy giờ mọi người mới bắt đầu cầm bút viết lên giấy.
Quan Cẩm vẫn đứng ngoài quan sát bỗng quay đầu hỏi Lục Vân Dương: “Anh cảm thấy ai trong số họ là người phù hợp với suy nghĩ của anh?”
“Bây giờ còn chưa thể chứng minh chuyện này có phải là mưu sát hay không, làm sao tôi có suy nghĩ gì được.” Lục Vân Dương nhún vai.
“Thôi đừng giả vờ. Ánh mắt anh lúc nãy cứ như tia X quang xuyên qua từng người bọn họ vậy. Chỉ e anh sớm đã đối chiếu một lượt bọn họ với các đặc điểm của hung thủ rồi.” Quan Cẩm bĩu môi.
“Tiểu Cẩm, thì ra cậu vẫn luôn chú ý đến tôi.” Lục Vân Dương mỉm cười.
“Ai thèm để ý đến anh! Bớt dát vàng lên mặt mình đi, bằng vào cái bản tính tồi tệ của anh, có gì là khó đoán.”
“Này, hai người đừng có lạc đề chứ.” Ôn Tĩnh Hàn chỉ vào những người ngồi trong phòng sau tấm kính một chiều, “Giả sử đây là một chuỗi các vụ án mạng có liên quan đến nhau, thì hành động của hung thủ có thể nói là hoàn hảo không để lộ sơ hở gì, khiến tất cả các vụ án thoạt nhìn chỉ như tai nạn ngoài ý muốn. Hung thủ tất nhiên là rất khôn ngoan, tính toán tỉ mỉ chu toàn lại vô cùng kiên nhẫn.”
“Tự tin, cực đoan, điên cuồng.” – Lục Vân Dương tiếp lời.
“Hắn dàn dựng mọi chuyện thành tai nạn ngoài ý muốn, không để lại dấu vết gì chẳng phải là vì che giấu bản thân sao? Lý do gì mà anh lại cho là tự tin?” – Quan Cẩm hỏi.
“Khi Thành Kiều Kiều chết, nhất định là cô ta đang tránh né ai đó ở bên ngoài. Việc này chúng ta đã đi đến thống nhất. Tôi cho rằng người này khả năng cao là hung thủ. Bởi vì, hắn không trúng độc có nghĩa là đã chuẩn bị trước dụng cụ để tránh khí độc. Hung thủ dàn dựng thành tai nạn ngoài ý muốn, lại nghênh ngang xuất hiện, sau đó thong dong rời đi. Đó là một loại tự tin tuyệt đối. Bất kể động cơ gây án là gì, đây đều là kết quả do bùng nổ những cảm xúc cực đoan. Người bình thường sẽ không nghĩ trăm phương nghìn kế giết người để giải quyết vấn đề. Hắn đã giết ít nhất hai người, quá trình tử vong của nạn nhân đều rất đau đớn, sau đó liệu còn có người phải hy sinh hay không chúng ta càng không thể biết được. Hung thủ đang ở trạng thái điên cuồng. Điều đáng sợ nhất là hắn điên cuồng dưới sự điều khiển của lý trí.” Lục Vân Dương ngừng một chút, bỏ đi vẻ nghiêm túc trên mặt: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để thành lập những giả thiết trên là các vụ án mạng này có hung thủ.”
“Nói cũng bằng thừa.” Quan Cẩm giội cho anh một chậu nước lạnh.
“Tôi chỉ là một tên thầy bói lừa đảo, tìm ra chân tướng là sở trường của cảnh sát.” Lục Vân Dương tỏ vẻ mình không có áp lực gì cả.
Lâm Bạch sốt ruột hỏi: “Vậy những người trong này có phù hợp với suy nghĩ của anh không?”
“Bọn họ nói quá ít. Mặc dù từ cử chỉ có thể nhìn ra một vài manh mối, nhưng hung thủ rất thông minh, không loại trừ khả năng hắn ngụy trang mình thành một con người khác.” Lục Vân Dương nhìn ba người của tiểu đội nằm vùng: “Người này dù sao cũng không phải sát thủ giết người hàng loạt, không thể bắt tay vào điều tra từ đối tượng gây án, lại không có thủ pháp gây án rõ ràng cũng như yếu tố cấu thành tâm lý phạm tội. Tôi hy vọng mọi người có thể quan sát con người chân thật nhất của bọn họ từ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, để tôi có thêm tư liệu tham khảo.”
“Bọn họ viết sắp xong rồi, xem tiếp đi.” Ôn Tĩnh Hàn dừng cuộc thảo luận lại.
_____________________________
Nguyệt: Dành cho những ai không biết kính một chiều là gì. Đây là loại kính mà bạn chỉ có thể nhìn từ trong ra hoặc nhìn từ ngoài vào. Một số loại kính mờ cũng có công dụng tương tự, có điều nếu đến gần thì vẫn nhìn được cả hai chiều.
– Về thuật ngữ “kẻ giết người hàng loạt”: Có thể sẽ người nhầm lẫn. Như ở vụ án trước, “Thiên sứ tử vong”, phạm nhân đó mới là giết người hàng loạt. Loại tội phạm này giết người nhằm mục đích thỏa mãn tâm lý cá nhân, đối tượng bị giết hại đều mang một hoặc nhiều điểm chung, thủ pháp gây án giống nhau, tuân theo một trình tự hoặc khuôn mẫu nào đó. Còn ở vụ lần này, thủ pháp gây án không quá giống nhau, nạn nhân chỉ là một nhóm người có liên quan trong một vụ việc nào đó, mà không phải bất kỳ ai phù hợp với đặc điểm săn lùng nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt.
Lý Cường vừa căng thẳng đi theo Cố Tương đến phòng thẩm vấn vừa hỏi với vẻ bất mãn: “Tại sao lại gọi tôi đến cục cảnh sát?”
Cố Tương mỉm cười giải thích: “Bởi vì có chuyện cần cậu hỗ trợ cung cấp manh mối, nhưng không tiện nói ở trường, cũng không muốn gây ra ảnh hưởng xấu gì đến cậu.”
“Mời cậu.” Cố Tương đi tới cửa, nghiêng người nhường cậu ta vào trước.
Lý Cường đẩy cửa ra, vừa bước được một chân vào đã đứng sững lại như gặp quỷ. Trong phòng có năm người đang ngồi, ngoài một người không biết, những người còn lại đều là ác mộng mà cậu không muốn gặp lại.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu đi.” Trần Kiều Vũ cũng theo vào, ngồi cùng một ghế salon với Cố Tương, quan sát sáu người trẻ tuổi đối diện.
Họ đều có vẻ căng thẳng, chỉ riêng Tần Tiếu là quan sát khắp nơi với ánh mắt hiếu kỳ. Cậu ta là người mở miệng trước tiên: “Chị cảnh sát này, đang chuẩn bị phỏng vấn tập thể sao? Không biết tiêu chí tuyển người của các chị là gì? Giết người hay phóng hỏa?”
Trần Kiều Vũ nghe cậu ta gọi chị mà mát lòng: “Đừng lo, các cậu không phải người bị tình nghi. Chẳng qua, chúng tôi có vài vấn đề cần mọi người hỗ trợ để phá án. Gần đây, trường học của các cậu xảy ra vài vụ tai nạn ngoài ý muốn, các cậu đều biết cả chứ?”
Ngoài Tần Tiếu, những người còn lại mặt đều biến sắc, mắt lảng sang nhìn xung quanh.
“Tôi có nghe nói, nhưng nếu đã là ngoài ý muốn thì các chị điều tra cái gì?” Tần Tiếu nháy mắt mấy cái.
“Có phải ngoài ý muốn hay không còn cần các cô cậu xác nhận giúp.”
“Chị có ý gì? Họ thì liên quan gì đến chúng tôi? Tại sao lại muốn chúng tôi xác nhận?” – Lý Cường lớn tiếng hỏi.
“Nhìn những người đang ngồi đây, cậu còn cần chúng tôi giải thích lý do sao?”
Phương Vũ Thiên khoanh hai tay, trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Trần Kiều Vũ và Cố Tương nhìn nhau, lấy ra một tập văn kiện đặt ở giữa bàn: “Các cô cậu nhìn xem, có phải thấy rất quen không?”
Năm người ngả về trước xem xét, mặt mày bỗng tái đi. Tần Tiếu vắt chéo chân như thể mình là người ngoài cuộc, chuyện không liên quan đến mình.
Cố Tương hỏi Tần Tiếu: “Cậu không tò mò sao?”
Tần Tiếu nhún vai đáp: “Mắt của tôi rất tốt, chỉ liếc qua thôi là biết cái gì rồi. Hơn nữa, tôi khẳng định là chuyện này từ đầu đến cuối tôi chỉ là người bàng quan đứng nhìn.”
“Đây là một topic được đăng trong diễn đàn trường vào tháng 9 năm ngoái, sau đó đã bị xóa đi. Nhưng hệ thống lưu trữ của mạng trường khá tốt, nhờ thế chúng tôi đã khôi phục lại dữ liệu và tìm ra nó. Sau khi đối chiếu, chúng tôi phát hiện ra thành viên phản hồi lại topic này chính là các nạn nhân chết ngoài ý muốn và những người đang ngồi đây.” – Cố Tương nói rất chậm rãi – “Đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa các nạn nhân mà chúng tôi tìm ra được.”
“Đổng Bình không phải thành viên của câu lạc bộ chúng tôi.” Trần Tiến hấp tấp nói trước, bị Phương Vũ Thiên trừng mắt nhìn.
“Hôm nay chúng ta không nói về Đổng Bình, mà là ba người khác.”
“Không phải hai sao?” – Lục Mẫn Mẫn lẩm bẩm.
Trần Kiều Vũ liếc nhìn họ: “Các cô cậu không quên nhanh thế chứ? Đã quên luôn Cao Vân – người đầu tiên gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi?”
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Có người xoa tay, có người cắn môi, nhưng mặt ai cũng trông có vẻ khó coi.
Trần Kiều Vũ hỏi: “Tôi muốn biết Cao Vân đã gặp phải tai nạn như thế nào. Ai có thể nói cho tôi biết?”
“Cao Vân có lẽ là người duy nhất trong số họ mà tôi biết.” Không ngờ Tần Tiếu lại là người mở miệng đầu tiên. “Sở dĩ tôi gia nhập vào câu lạc bộ quái đàm này là vì đã gặp Cao Vân trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên, bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau, rồi tôi bị cô ấy kéo vào hội.”
“Cậu không tham gia bất kỳ hoạt động nào sao?”
“Không, tôi gia nhập rồi cũng không tham gia hoạt động lần đó, sau đấy thì câu lạc bộ bỗng lặn mất tăm. Tôi liên hệ với Cao Vân mới biết được cô ấy bị tai nạn, đang nằm hôn mê trong bệnh viện. Lúc ấy tôi rất sợ, nhưng lại không nghĩ nhiều.” Tần Tiếu tỏ vẻ nuối tiếc. “Tôi không tiếp xúc nhiều với Cao Vân, nhưng cô ấy là một cô gái tính cách sáng sủa, hay hiếu kỳ, khiến người ta không tài nào ghét nổi. Đúng là hồng nhan bạc mệnh …”
Trần Kiều Vũ nhìn cậu ta, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Những người khác vẫn trầm mặc.
“Xem ra mọi người không muốn nhớ lại đoạn ký ức tồi tệ đó. Không sao, có người có thể gợi lại cho các cô cậu.” Cố Tương lấy ra một chiếc bút ghi âm: “Tôi đã liên lạc với một người biết nội tình, nghe thử xem cậu ấy nói thế nào.”
Đoạn ghi âm bắt đầu:
Cố Tương: Tại sao cậu lại không biết?”
Nam sinh: Sau khi đi du học, tôi chỉ liên lạc với mấy người bạn thân, không còn nói chuyện với họ lần nào nữa. Nhưng, cứ cách một khoảng thời gian tôi sẽ hỏi thăm người nhà Cao Vân về tình hình sức khỏe của cô ấy. Biết cô ấy qua đời … tôi rất khổ sở, bởi vì cô ấy còn quá trẻ … Về chuyện những người khác gặp tai nạn ngoài ý muốn, thật sự là không có ai nói cho tôi biết.
Cố Tương: Vậy đêm hôm Cao Vân gặp tai nạn đã xảy ra chuyện gì?
Nam sinh: Mọi chuyện giống như một cơn ác mộng vậy. Ngày đó chúng tôi bàn nhau đến thám hiểm tòa nhà thực nghiệm, mới đầu chỉ là chụp một vài hình ảnh và tìm các truyền thuyết về di tích lịch sử đó, sau đấy lại tò mò muốn xem có ma ám thật không. Chúng tôi đến đó vào khoảng ba giờ sáng, lẻn vào từ một cửa sổ bị hỏng khóa. Mọi người phân công nhau đi chụp ảnh các phòng học cũ và phòng trưng bày. Lúc ấy tôi đi một mình lên tầng ba góc phía Tây, loanh quanh chụp ảnh được khoảng hai mươi phút thì bỗng nghe tầng dưới truyền đến tiếng thét chói tai. Tôi nghĩ họ đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên vội vã lao xuống. Tôi thấy họ tụ tập ở đầu cầu thang phía Tây tầng hai, ai cũng có vẻ hoảng hốt. Phương Vũ Thiên nói với tôi là bọn họ nghe có tiếng động lạ, nhưng không thấy bóng ai cả. Mẫn Mẫn sợ tới mức hét toáng lên. Bấy giờ, chúng tôi mới phát hiện ra không thấy Cao Vân đâu. Tôi lo lắng muốn đi tìm, lại nhận được tin nhắn của cô ấy nói là thấy không khỏe nên đã về trước. Sau vụ đó, mọi người đều nói muốn đi về, cả đám giải tán trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ. Tôi vẫn thấy lạ, rõ ràng Cao Vân rất hăng hái với lần thám hiểm này, lúc tới cũng rất phấn chấn. Nào ngờ, sáng hôm sau, tôi lại nghe tin cô ấy được người ta phát hiện bị ngã ở cầu thang phía Đông, hình như là trượt chân ngã từ trên xuống. Không biết cô ấy ngã lúc đi lên hay là lúc quay lại. Tôi từng nghĩ có khi nào tiếng thét lớn đêm ấy là do cô ấy phát ra không. Tôi thật sự rất hối hận vì lúc đó đã không kiên trì đi tìm …
Một hồi trầm mặc.
Nam sinh tiếp tục nói: Dù sao, Cao Vân gặp chuyện không may cũng là do chúng tôi làm trái quy định, nửa đêm trộm đột nhập vào tòa nhà thực nghiệm. Mọi người đều cảm thấy áy náy. Có lần tôi muốn đứng ra nói rõ sự thật, nhưng mọi người lại khuyên tôi rằng chuyện đã xảy ra rồi, nếu chúng tôi thừa nhận có thể sẽ bị xử phạt, việc ra nước ngoài du học của tôi cũng có thể bị gác lại, mà chẳng giúp gì được Cao Vân. Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc, vì tương lai của bản thân … Đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào quên được, chung quy cảm thấy mình phải có trách nhiệm với chuyện này.
Cố Tương: Cậu nói hối hận vì đã không kiên trì đi tìm, vậy tức là sau khi nhận được tin nhắn, cậu định đi tìm cô ấy nhưng bị ngăn lại?
Nam sinh: Hình như là vậy.
Cố Tương: Là ai đã cản cậu?
Nam sinh: Ừm … tôi không nhớ rõ, hình như mọi người đều nháo nhào lên bảo về đi thì phải.
Cố Tương: Câu hỏi cuối cùng, quan hệ của cậu và Cao Vân có thân thiết lắm không? Cậu có thể từ chối trả lời.
Nam sinh cười khổ: Anh cảnh sát nghĩ nhiều rồi. Tôi đã có người mình thích. Cao Vân tính cách sáng sủa nhưng quá ngây thơ, không phải tuýp người tôi thích. Ngoài các hoạt động của câu lạc bộ, chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau.
Đoạn ghi âm đến đó là dừng.
Cố Tương tắt máy ghi âm: “Giọng nói này nghe có quen không? Tôi nghĩ hồi tưởng của Văn Văn vừa rồi có lẽ đã gợi nhớ lại cho các cậu một vài điều. Chuyện đêm đó có đúng như những gì Văn Văn kể không?
Năm người trầm mặc một hồi, sau đó cùng gật đầu.
Tần Tiếu thở dài: “Thật không thể tưởng tượng được. Bây giờ tôi mới thấy mình may mắn vì đã không tham gia.”
“Tôi có một thỉnh cầu.” Trần Kiều Vũ lấy một tập giấy ra: “Tôi hy vọng các cô cậu cố gắng hết mức có thể nhớ lại chi tiết chuyện đêm đó, càng tỉ mỉ càng tốt, sau đó viết ra rồi đưa cho tôi. Tuy nhiên, tôi phải nói trước, các cô cậu có thể nói là nhớ không rõ, nhưng nếu bịa đặt thì chúng tôi sẽ dùng pháp luật để truy cứu trách nhiệm hình sự.”
“Đây là lấy lời khai để làm chứng cứ sao?” Tần Tiếu nhướn mày.
“Tuy cậu không tham dự, nhưng hãy viết suy nghĩ của cậu về Cao Vân. Chúng tôi thật sự rất cần nó.” Trần Kiều Vũ đưa cho cậu ta một tờ giấy trắng.
Tần Tiếu bất đắc dĩ nhận lấy.
Đường Tử Du vốn luôn cúi đầu đột nhiên hỏi: “Chị cảnh sát, chuyện của Cao Vân quan trọng lắm sao? Có liên quan đến các vụ án mạng khác?”
Trần Kiều Vũ đáp: “Liên quan hay không chúng tôi vẫn còn đang điều tra. Mọi người cứ cố hết sức cung cấp nhiều thông tin nhất có thể là được rồi. Tôi cam đoan là không đến mức bần cùng bất đắc dĩ, chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho nhà trường.”
Bấy giờ mọi người mới bắt đầu cầm bút viết lên giấy.
Quan Cẩm vẫn đứng ngoài quan sát bỗng quay đầu hỏi Lục Vân Dương: “Anh cảm thấy ai trong số họ là người phù hợp với suy nghĩ của anh?”
“Bây giờ còn chưa thể chứng minh chuyện này có phải là mưu sát hay không, làm sao tôi có suy nghĩ gì được.” Lục Vân Dương nhún vai.
“Thôi đừng giả vờ. Ánh mắt anh lúc nãy cứ như tia X quang xuyên qua từng người bọn họ vậy. Chỉ e anh sớm đã đối chiếu một lượt bọn họ với các đặc điểm của hung thủ rồi.” Quan Cẩm bĩu môi.
“Tiểu Cẩm, thì ra cậu vẫn luôn chú ý đến tôi.” Lục Vân Dương mỉm cười.
“Ai thèm để ý đến anh! Bớt dát vàng lên mặt mình đi, bằng vào cái bản tính tồi tệ của anh, có gì là khó đoán.”
“Này, hai người đừng có lạc đề chứ.” Ôn Tĩnh Hàn chỉ vào những người ngồi trong phòng sau tấm kính một chiều, “Giả sử đây là một chuỗi các vụ án mạng có liên quan đến nhau, thì hành động của hung thủ có thể nói là hoàn hảo không để lộ sơ hở gì, khiến tất cả các vụ án thoạt nhìn chỉ như tai nạn ngoài ý muốn. Hung thủ tất nhiên là rất khôn ngoan, tính toán tỉ mỉ chu toàn lại vô cùng kiên nhẫn.”
“Tự tin, cực đoan, điên cuồng.” – Lục Vân Dương tiếp lời.
“Hắn dàn dựng mọi chuyện thành tai nạn ngoài ý muốn, không để lại dấu vết gì chẳng phải là vì che giấu bản thân sao? Lý do gì mà anh lại cho là tự tin?” – Quan Cẩm hỏi.
“Khi Thành Kiều Kiều chết, nhất định là cô ta đang tránh né ai đó ở bên ngoài. Việc này chúng ta đã đi đến thống nhất. Tôi cho rằng người này khả năng cao là hung thủ. Bởi vì, hắn không trúng độc có nghĩa là đã chuẩn bị trước dụng cụ để tránh khí độc. Hung thủ dàn dựng thành tai nạn ngoài ý muốn, lại nghênh ngang xuất hiện, sau đó thong dong rời đi. Đó là một loại tự tin tuyệt đối. Bất kể động cơ gây án là gì, đây đều là kết quả do bùng nổ những cảm xúc cực đoan. Người bình thường sẽ không nghĩ trăm phương nghìn kế giết người để giải quyết vấn đề. Hắn đã giết ít nhất hai người, quá trình tử vong của nạn nhân đều rất đau đớn, sau đó liệu còn có người phải hy sinh hay không chúng ta càng không thể biết được. Hung thủ đang ở trạng thái điên cuồng. Điều đáng sợ nhất là hắn điên cuồng dưới sự điều khiển của lý trí.” Lục Vân Dương ngừng một chút, bỏ đi vẻ nghiêm túc trên mặt: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để thành lập những giả thiết trên là các vụ án mạng này có hung thủ.”
“Nói cũng bằng thừa.” Quan Cẩm giội cho anh một chậu nước lạnh.
“Tôi chỉ là một tên thầy bói lừa đảo, tìm ra chân tướng là sở trường của cảnh sát.” Lục Vân Dương tỏ vẻ mình không có áp lực gì cả.
Lâm Bạch sốt ruột hỏi: “Vậy những người trong này có phù hợp với suy nghĩ của anh không?”
“Bọn họ nói quá ít. Mặc dù từ cử chỉ có thể nhìn ra một vài manh mối, nhưng hung thủ rất thông minh, không loại trừ khả năng hắn ngụy trang mình thành một con người khác.” Lục Vân Dương nhìn ba người của tiểu đội nằm vùng: “Người này dù sao cũng không phải sát thủ giết người hàng loạt, không thể bắt tay vào điều tra từ đối tượng gây án, lại không có thủ pháp gây án rõ ràng cũng như yếu tố cấu thành tâm lý phạm tội. Tôi hy vọng mọi người có thể quan sát con người chân thật nhất của bọn họ từ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, để tôi có thêm tư liệu tham khảo.”
“Bọn họ viết sắp xong rồi, xem tiếp đi.” Ôn Tĩnh Hàn dừng cuộc thảo luận lại.
_____________________________
Nguyệt: Dành cho những ai không biết kính một chiều là gì. Đây là loại kính mà bạn chỉ có thể nhìn từ trong ra hoặc nhìn từ ngoài vào. Một số loại kính mờ cũng có công dụng tương tự, có điều nếu đến gần thì vẫn nhìn được cả hai chiều.
– Về thuật ngữ “kẻ giết người hàng loạt”: Có thể sẽ người nhầm lẫn. Như ở vụ án trước, “Thiên sứ tử vong”, phạm nhân đó mới là giết người hàng loạt. Loại tội phạm này giết người nhằm mục đích thỏa mãn tâm lý cá nhân, đối tượng bị giết hại đều mang một hoặc nhiều điểm chung, thủ pháp gây án giống nhau, tuân theo một trình tự hoặc khuôn mẫu nào đó. Còn ở vụ lần này, thủ pháp gây án không quá giống nhau, nạn nhân chỉ là một nhóm người có liên quan trong một vụ việc nào đó, mà không phải bất kỳ ai phù hợp với đặc điểm săn lùng nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook