Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
-
Quyển 3 - Chương 11
Editor: Nguyệt
Mọi chuyện xảy ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Đường Tử Du theo tám người khác đi đến tòa nhà thực nghiệm tối đen như mực và u ám cổ xưa, có phần do dự. Cô chỉ là tò mò nên mới gia nhập câu lạc bộ này, nhưng đi thám hiểm gì đó không phải sở thích của cô.
“Đàn anh, gan anh lớn thật đấy, bọn em thì chịu thôi. Chúng em sẽ hành động theo cặp.” Thành Kiều Kiều chào Văn Văn rồi đi cùng Vương Thiên Bằng đến phía Đông tầng một.
Đường Tử Du nhanh chóng đuổi theo Phương Vũ Thiên trước đó có nói là đi góc đằng Tây tầng một. Cao Vân và Lý Cường thì lên tầng hai góc đằng Đông. Trần Tiến và Lục Mẫn Mẫn là phía Tây tầng hai.
Đường Tử Du đi theo Phương Vũ Thiên chụp một vài bức ảnh về các bức tượng điêu khắc, trong bóng đêm nhá lên ánh đèn flash máy ảnh nhìn mà rợn người.
“Phương Vũ Thiên, chúng ta lên tầng hai tìm bọn họ đi.” – Đường Tử Du giục.
“Đi.” Phương Vũ Thiên chụp xong thì chạy lên tầng hai.
Đường Tử Du nhớ lại lời mọi người nói lúc trước mà thấy lo lắng.
“Ừm … Kiều Kiều à, cậu định làm vậy thật à? Không tốt lắm đâu, nhỡ dọa cô ấy sợ quá thì sao?”
“Chơi đi. Cô ấy cũng lớn gan mà, suốt ngày đòi gặp ma, không sao đâu.” Phương Vũ Thiên tỏ vẻ không hề gì.
Đường Tử Du trộm lên tầng hai, đi tìm bọn Lục Mẫn Mẫn.
Lúc này, Cao Vân đang hào hứng dùng đen pin chiếu lên các tiêu bản trong phòng trưng bày.
“Lý Cường, cậu xem đây là con gì vậy? Trông như cỏ ấy.”
Không có ai trả lời.
“Lý Cường? Lý Cường?” Cao Vân rọi đèn khắp nơi mà không thấy bóng Lý Cường đâu.
Cao Vân chạy ra ngoài phòng trưng bay, hành lang cũng chẳng có ai.
“Lý Cường? Cậu ở đâu? Đừng làm tớ sợ.” Cao Vân đột nhiên thấy hơi sợ. Cô nắm chặt đèn pin vội vàng chạy dọc hành lang, hướng về phía cầu thang.
Đột nhiên, có một bóng người nhoáng qua.
“Ai? Ai ở đó? Là cậu à Lý Cường?”
Cao Vân vừa sợ vừa nghi hoặc đi qua đó. Cô rọi đèn lên cầu thang, nhưng chẳng có ai cả.
Cao Vân run rẩy bắt đầu lùi lại đằng sau. Bỗng nhiên, cô cảm thấy có ai đó đứng sau mình, vì thế vội vàng quay đầu lại nhìn.
Ngay trước mắt cô là một cái đầu lâu trắng xám hơi lộ ra ngoài áo choàng đen thui, trong hốc mắt trống rỗng như có gì đó đang nhìn cô chằm chằm.
Cao Vân cảm thấy đầu mình ong ong, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được. Cô lùi lại mấy bước theo bản năng.
Con quỷ kia giơ tay lên bước đến hai bước, như muốn bắt lấy cô. Cao Vân gần như mềm rũ cả người, vội vàng chống tường quay đầu bỏ chạy.
“Đừng –” Con quỷ kia dường như nói gì đó, nhưng tất cả đã quá muộn.
“Á!” Cao Vân hoảng loạn nên bước hụt, cả người ngã lăn xuống cầu thang.
Con quỷ lột mặt nạ ra, để lộ gương mặt hoảng sợ của Thành Kiều Kiều.
“Cao Vân!” Đường Tử Du là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, chạy xuống cầu thang. Những người khác bấy giờ mới sực tỉnh, cũng lao xuống theo.
“Đầu cậu ấy chảy máu …” Lục Mẫn Mẫn sợ tới mức chỉ thều thào được vài từ.
Đường Tử Du tháo khăn quàng cổ ra, chặn lại vết thương đang chảy máu không ngừng của Cao Vân: “Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”
“Không thể dùng di động của chúng ta gọi.” Phương Vũ Thiên ngăn lại mấy người đang định gọi điện.
“Tại sao?” – Thành Kiều Kiều hỏi.
“Số di động của chúng ta sẽ bị ghi lại. Cao Vân bị ngã là do trò đùa dai của Thành Kiều Kiều, chúng ta cũng không thoát được tội liên đới. Thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào? Bị phạt hay là đuổi học?”
“Vậy cậu ấy làm sao bây giờ?” Đường Tử Du nóng nảy.
“Cậu đừng vội, gần đây có một buồng điện thoại công cộng. Trần Tiến, trong ví cậu có thẻ điện thoại đúng không? Cậu ra ngoài gọi xe cứu thương đi.”
Trần Tiến chết lặng nãy giờ lúc này mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Còn chúng ta thì sao? Vẫn ở lại đây à?” – Thành Kiều Kiều hỏi.
“Cậu có ý gì?” – Lý Cường gắt lên – “Tất cả là tại cậu, ai bảo cứ thích dọa cậu ấy, giờ xảy ra chuyện rồi đấy.”
Sắc mặt Thành Kiều Kiều lúc này cũng rất khó coi.
“Tôi làm sao biết được chuyện lại thành ra thế này. Chẳng phải mấy cậu cũng tán thành sao? Vừa rồi tôi đã định ngăn cậu ấy rồi, ai ngờ cậu ấy lại nhanh như thế.”
“Dù gì cũng là chúng ta lén lút hành động, Văn Văn mà biết thì sẽ không im lặng đâu. Quan hệ của anh ta với Cao Vân khá tốt mà.” Vương Thiên Bằng gấp đến độ xoay mòng mòng.
“Đừng nóng vội. Đến bây giờ Văn Văn còn chưa xuất hiện chứng tỏ anh ta không nghe thấy tiếng động gì. Chắc anh ta đang ở phòng lịch sử góc trong cùng khu Tây tầng ba. Lát nữa chúng ta sẽ đến cầu thang góc đằng Tây, tạo tiếng động giả, rồi nói là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, Cao Vân thì đã về trước. Sau đó, chúng ta giả vờ như sợ quá nên muốn về, cùng anh ta rời đi từ cầu thang phía Tây.” – Phương Vũ Thiên bình tĩnh chỉ đạo.
“Chẳng lẽ cứ để Cao Vân một mình ở chỗ này?” Đường Tử Du nhìn Cao Vân đã hôn mê bất tỉnh, chợt thấy lòng mình nặng trĩu.
Phương Vũ Thiên phản đối: “Chúng ta đã gọi xe cứu thương rồi, đứng ở đây thì có ích gì? Ai biết sơ cứu sao?”
“Chúng ta mau đi thôi.” Vương Thiên Bằng đã chạy trước lên tầng trên.
Lúc này, Trần Tiến thở hồng hộc chạy về: “120 nói … họ sẽ tới ngay.”
“Đi thôi.” Phương Vũ Thiên kéo Đường Tử Du dậy, nói lại một lần với Trần Tiến.
“Di động của Cao Vân đây.” Thành Kiều Kiều nhét áo choàng và đạo cụ vào ba lô, nhặt cái điện thoại suýt thì giẫm phải lên: “Đúng rồi, chúng ta dùng nó nhắn tin cho Văn Văn, giả mạo Cao Vân nói là thấy không thoải mái nên về trước. Như thế chúng ta có thể làm như không thấy cô ấy đi về.”
“Cứ làm như thế đi.” Lý Cường gật đầu đồng ý.
“Nhưng đến ngày mai Văn Văn sẽ biết có người gặp chuyện không may ở đây.” Trần Tiến như vừa tỉnh lại từ cơn hoảng loạn.
Phương Vũ Thiên nói: “Không sao, chỉ cần anh ta không biết trò đùa dai lần này, tôi tin chắc có thể thuyết phục anh ta giữ im lặng.”
Ngày thứ ba, ngoài Văn Văn, tất cả mọi người đều trộm tụ họp với nhau.
“Cao Vân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm chưa?” Lục Mẫn Mẫn vẫn còn sợ.
Trần Tiến đã âm thầm hỏi thăm giáo viên, nói: “Nghe bảo vẫn còn đang hôn mê …”
Phương Vũ Thiên nói: “Nghe đây, Văn Văn đồng ý với tôi là sẽ không đề cập tới sự việc tối hôm đó rồi. Chuyện đến nước này, chúng ta đã bị buộc ngồi chung một con thuyền. Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, không được nói bất kỳ điều gì cho đến khi xác định chuyện này sẽ không được nhắc tới nữa.”
…
“Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là tai bay vạ gió … Nghe như thể Thành Kiều Kiều và Vương Thiên Bằng chết là do bị ông trời trừng phạt.” – Lục Vân Dương cảm thán.
Ôn Tĩnh Hàn thở dài: “Chỉ sợ có người thay trời hành đạo thôi.”
“Tất cả bọn họ đều góp phần hại Cao Vân, chỉ riêng Văn Văn không biết gì lại đi du học nước ngoài.” – Trần Kiều Vũ nói.
Quan Cẩm ngồi bên cạnh bổ sung thêm: “Còn cả Tần Tiếu tuy không tham dự nhưng biết rõ nội tình.”
“Tần Tiếu? Cũng có khả năng.”
Cố Tương phân tích: “Văn Văn cũng có khả năng. Cậu ta ở nước ngoài, nhưng có thể sai khiến kẻ khác giết người.”
Lục Vân Dương hỏi: “Anh cho rằng thủ phạm có đồng lõa, hoặc là có ai đó đã khống chế hắn trả thù thay?”
“Đúng vậy. Nhưng thủ phạm cũng muốn báo thù cho Cao Vân. Giống Phương Vũ Thiên, hắn lạnh lùng, lý trí, và rất khôn ngoan.”
“Chưa chắc.” Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu, “Nếu Văn Văn đủ khả năng như thế thì hoàn toàn có thể ép buộc hoặc điều khiển người nào đó làm theo ý mình. Vân Dương, anh thấy sao?”
“Điều này có khả năng xảy ra. Nhưng, nó yêu cầu người chủ mưu phải có nhân cách chủ đạo và một chút kỹ xảo khống chế tâm lý người khác, còn tòng phạm thì phải có nhân cách phụ thuộc là yếu đuối hoặc nhát gan. Xét trên phương diện đó, Trần Tiến, Lý Cường và Lục Mẫn Mẫn đều có khả năng bị khống chế. Tuy nhiên, đây chỉ là nhận xét về mặt tính cách mà thôi, không thể coi là căn cứ xác thực.”
Đinh Đinh vẫn luôn ngồi nghe đột nhiên hỏi: “Vậy có phải có thể loại trừ Đường Tử Du không?”
“Nói không chừng lại là vừa ăn cướp vừa la làng.” – Trần Kiều Vũ nhếch môi – “Em gái à, đừng có ngây thơ như vậy, loại tội phạm ra vẻ đường hoàng chị đây gặp nhiều rồi.”
“Ầy … Nói một hồi, cuối cùng tất cả đều có khả năng xảy ra.” Lâm Bạch lại nhụt chí.
Trở về phòng trọ trong trường, Quan Cẩm ngồi một chỗ ngẩn người.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Vân Dương đưa cho hắn cốc nước.
Quan Cẩm nhận lấy, không nói gì, uống một ngụm rồi lại cầm cốc nước ngẩn người tiếp.
Lục Vân Dương nhìn cánh môi ướt át đỏ hồng của hắn, mắt bỗng tối đi rất nhiều.
Đã thế thì … chọn ngày không bằng gặp dịp. Anh quyết đoán lấy cái cốc ra khỏi tay Quan Cẩm, đặt trên bàn, kéo người cậu về phía mình.
“Này, anh làm cái …”
Quan Cẩm còn chưa kịp biểu đạt bất mãn thì đã bị một đôi môi ấm áp khác chặn lời. Lục Vân Dương vừa lòng xâm chiếm lấy đôi môi mềm mại của Quan Cẩm, mạnh mẽ mà không mất đi sự dịu dàng, đầu lưỡi len lỏi qua khớp hàm đã thất thủ.
Quan Cẩm triệt để ngây dại, muốn phản kháng mấy lần mà không có hiệu quả, sững sờ ngồi đó mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Đến khi đầu lưỡi Lục Vân Dương luồn vào trong miệng, hắn mới tỉnh táo lại. Lục Vân Dương ngược lại rất cơ trí, trước khi nắm đấm của Quan Cẩm lao đến đã lưu luyến rút khỏi trận địa, nhanh chóng lùi ra ngoài phạm vi tấn công.
“Tiểu Cẩm thật là ngây ngô nha.” Lục Vân Dương liếm môi như thể vẫn còn thèm thuồng.
… Fuck! Trong đầu Quan Cẩm lúc này đang có một đàn thảo nê mã chạy rầm rập như điên.
_____________________________
Nguyệt: Xin giải thích một chút về lời nói của anh Lục dê. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của cá nhân mình thôi nhé. Ở trên, anh có nói rằng người chủ mưu phải có nhân cách chủ đạo, theo mình nghĩ thì ý anh muốn diễn đạt là kẻ chủ mưu phải có một nhân cách chính thống nhất (giống như đa số chúng ta vậy), hoặc nếu là người đa nhân cách thì phải có một nhân cách nổi trội hơn, lấn át thậm chí khống chế được những nhân cách khác. Còn kẻ bị khống chế phải có nhân cách phụ thuộc là nhát gan và yếu đuối. Sở dĩ như thế là vì những người đa nhân cách thường dễ dao động, nhất là khi các nhân cách không ngừng lấn lướt nhau để chiếm lấy quyền chủ động điều khiển thân thể. Thông thường, những người đa nhân cách có những nhân cách rất trái ngược, mâu thuẫn nhau. Nguyên nhân có thể là do ám ảnh tâm lý, áp lực tinh thần trong một thời gian dài. Ví dụ như một người yếu đuối, nhu nhược hay bị người khác bắt nạt chèn ép sẽ dễ sản sinh ra một nhân cách mạnh mẽ, cương quyết, có phần cực đoan muốn trả thù những kẻ đã bắt nạt mình. Một số người có những tính cách tưởng chừng như rất mâu thuẫn, nhưng thật ra đó đều là một phần trong một thể thống nhất, bị điều khiển bởi lý trí của người đó. Còn những người đa nhân cách thì là nhiều nhân cách khác nhau cùng tồn tại trong một thân thể, có tư duy và cảm xúc riêng, giống như một con người khác vậy. Quay trở lại với truyện, người có nhân cách phụ thuộc yếu đuối và nhát gan sẽ giúp cho kẻ chủ mưu dễ dàng khống chế, tiến hành ám thị tâm lý, còn nhân cách kia lại quả quyết, cực đoan khiến người đó có thể thực hiện hành vi giết người rất dứt khoát, và do có tư duy nên thậm chí có thể dàn dựng vụ án mạng tài tình như trong truyện miêu tả. Là như vậy đó, ai có cái nhìn khác thì cứ phát biểu nhé. Còn bạn nào có thắc mắc chỗ khác cũng có thể nêu ra để mọi người cùng giải đáp. Mình thấy đọc trinh thám mà chỉ đọc suông không thôi thì chán lắm, phải tìm tòi phân tích thì nó mới hay.
Mọi chuyện xảy ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Đường Tử Du theo tám người khác đi đến tòa nhà thực nghiệm tối đen như mực và u ám cổ xưa, có phần do dự. Cô chỉ là tò mò nên mới gia nhập câu lạc bộ này, nhưng đi thám hiểm gì đó không phải sở thích của cô.
“Đàn anh, gan anh lớn thật đấy, bọn em thì chịu thôi. Chúng em sẽ hành động theo cặp.” Thành Kiều Kiều chào Văn Văn rồi đi cùng Vương Thiên Bằng đến phía Đông tầng một.
Đường Tử Du nhanh chóng đuổi theo Phương Vũ Thiên trước đó có nói là đi góc đằng Tây tầng một. Cao Vân và Lý Cường thì lên tầng hai góc đằng Đông. Trần Tiến và Lục Mẫn Mẫn là phía Tây tầng hai.
Đường Tử Du đi theo Phương Vũ Thiên chụp một vài bức ảnh về các bức tượng điêu khắc, trong bóng đêm nhá lên ánh đèn flash máy ảnh nhìn mà rợn người.
“Phương Vũ Thiên, chúng ta lên tầng hai tìm bọn họ đi.” – Đường Tử Du giục.
“Đi.” Phương Vũ Thiên chụp xong thì chạy lên tầng hai.
Đường Tử Du nhớ lại lời mọi người nói lúc trước mà thấy lo lắng.
“Ừm … Kiều Kiều à, cậu định làm vậy thật à? Không tốt lắm đâu, nhỡ dọa cô ấy sợ quá thì sao?”
“Chơi đi. Cô ấy cũng lớn gan mà, suốt ngày đòi gặp ma, không sao đâu.” Phương Vũ Thiên tỏ vẻ không hề gì.
Đường Tử Du trộm lên tầng hai, đi tìm bọn Lục Mẫn Mẫn.
Lúc này, Cao Vân đang hào hứng dùng đen pin chiếu lên các tiêu bản trong phòng trưng bày.
“Lý Cường, cậu xem đây là con gì vậy? Trông như cỏ ấy.”
Không có ai trả lời.
“Lý Cường? Lý Cường?” Cao Vân rọi đèn khắp nơi mà không thấy bóng Lý Cường đâu.
Cao Vân chạy ra ngoài phòng trưng bay, hành lang cũng chẳng có ai.
“Lý Cường? Cậu ở đâu? Đừng làm tớ sợ.” Cao Vân đột nhiên thấy hơi sợ. Cô nắm chặt đèn pin vội vàng chạy dọc hành lang, hướng về phía cầu thang.
Đột nhiên, có một bóng người nhoáng qua.
“Ai? Ai ở đó? Là cậu à Lý Cường?”
Cao Vân vừa sợ vừa nghi hoặc đi qua đó. Cô rọi đèn lên cầu thang, nhưng chẳng có ai cả.
Cao Vân run rẩy bắt đầu lùi lại đằng sau. Bỗng nhiên, cô cảm thấy có ai đó đứng sau mình, vì thế vội vàng quay đầu lại nhìn.
Ngay trước mắt cô là một cái đầu lâu trắng xám hơi lộ ra ngoài áo choàng đen thui, trong hốc mắt trống rỗng như có gì đó đang nhìn cô chằm chằm.
Cao Vân cảm thấy đầu mình ong ong, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được. Cô lùi lại mấy bước theo bản năng.
Con quỷ kia giơ tay lên bước đến hai bước, như muốn bắt lấy cô. Cao Vân gần như mềm rũ cả người, vội vàng chống tường quay đầu bỏ chạy.
“Đừng –” Con quỷ kia dường như nói gì đó, nhưng tất cả đã quá muộn.
“Á!” Cao Vân hoảng loạn nên bước hụt, cả người ngã lăn xuống cầu thang.
Con quỷ lột mặt nạ ra, để lộ gương mặt hoảng sợ của Thành Kiều Kiều.
“Cao Vân!” Đường Tử Du là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, chạy xuống cầu thang. Những người khác bấy giờ mới sực tỉnh, cũng lao xuống theo.
“Đầu cậu ấy chảy máu …” Lục Mẫn Mẫn sợ tới mức chỉ thều thào được vài từ.
Đường Tử Du tháo khăn quàng cổ ra, chặn lại vết thương đang chảy máu không ngừng của Cao Vân: “Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”
“Không thể dùng di động của chúng ta gọi.” Phương Vũ Thiên ngăn lại mấy người đang định gọi điện.
“Tại sao?” – Thành Kiều Kiều hỏi.
“Số di động của chúng ta sẽ bị ghi lại. Cao Vân bị ngã là do trò đùa dai của Thành Kiều Kiều, chúng ta cũng không thoát được tội liên đới. Thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào? Bị phạt hay là đuổi học?”
“Vậy cậu ấy làm sao bây giờ?” Đường Tử Du nóng nảy.
“Cậu đừng vội, gần đây có một buồng điện thoại công cộng. Trần Tiến, trong ví cậu có thẻ điện thoại đúng không? Cậu ra ngoài gọi xe cứu thương đi.”
Trần Tiến chết lặng nãy giờ lúc này mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Còn chúng ta thì sao? Vẫn ở lại đây à?” – Thành Kiều Kiều hỏi.
“Cậu có ý gì?” – Lý Cường gắt lên – “Tất cả là tại cậu, ai bảo cứ thích dọa cậu ấy, giờ xảy ra chuyện rồi đấy.”
Sắc mặt Thành Kiều Kiều lúc này cũng rất khó coi.
“Tôi làm sao biết được chuyện lại thành ra thế này. Chẳng phải mấy cậu cũng tán thành sao? Vừa rồi tôi đã định ngăn cậu ấy rồi, ai ngờ cậu ấy lại nhanh như thế.”
“Dù gì cũng là chúng ta lén lút hành động, Văn Văn mà biết thì sẽ không im lặng đâu. Quan hệ của anh ta với Cao Vân khá tốt mà.” Vương Thiên Bằng gấp đến độ xoay mòng mòng.
“Đừng nóng vội. Đến bây giờ Văn Văn còn chưa xuất hiện chứng tỏ anh ta không nghe thấy tiếng động gì. Chắc anh ta đang ở phòng lịch sử góc trong cùng khu Tây tầng ba. Lát nữa chúng ta sẽ đến cầu thang góc đằng Tây, tạo tiếng động giả, rồi nói là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, Cao Vân thì đã về trước. Sau đó, chúng ta giả vờ như sợ quá nên muốn về, cùng anh ta rời đi từ cầu thang phía Tây.” – Phương Vũ Thiên bình tĩnh chỉ đạo.
“Chẳng lẽ cứ để Cao Vân một mình ở chỗ này?” Đường Tử Du nhìn Cao Vân đã hôn mê bất tỉnh, chợt thấy lòng mình nặng trĩu.
Phương Vũ Thiên phản đối: “Chúng ta đã gọi xe cứu thương rồi, đứng ở đây thì có ích gì? Ai biết sơ cứu sao?”
“Chúng ta mau đi thôi.” Vương Thiên Bằng đã chạy trước lên tầng trên.
Lúc này, Trần Tiến thở hồng hộc chạy về: “120 nói … họ sẽ tới ngay.”
“Đi thôi.” Phương Vũ Thiên kéo Đường Tử Du dậy, nói lại một lần với Trần Tiến.
“Di động của Cao Vân đây.” Thành Kiều Kiều nhét áo choàng và đạo cụ vào ba lô, nhặt cái điện thoại suýt thì giẫm phải lên: “Đúng rồi, chúng ta dùng nó nhắn tin cho Văn Văn, giả mạo Cao Vân nói là thấy không thoải mái nên về trước. Như thế chúng ta có thể làm như không thấy cô ấy đi về.”
“Cứ làm như thế đi.” Lý Cường gật đầu đồng ý.
“Nhưng đến ngày mai Văn Văn sẽ biết có người gặp chuyện không may ở đây.” Trần Tiến như vừa tỉnh lại từ cơn hoảng loạn.
Phương Vũ Thiên nói: “Không sao, chỉ cần anh ta không biết trò đùa dai lần này, tôi tin chắc có thể thuyết phục anh ta giữ im lặng.”
Ngày thứ ba, ngoài Văn Văn, tất cả mọi người đều trộm tụ họp với nhau.
“Cao Vân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm chưa?” Lục Mẫn Mẫn vẫn còn sợ.
Trần Tiến đã âm thầm hỏi thăm giáo viên, nói: “Nghe bảo vẫn còn đang hôn mê …”
Phương Vũ Thiên nói: “Nghe đây, Văn Văn đồng ý với tôi là sẽ không đề cập tới sự việc tối hôm đó rồi. Chuyện đến nước này, chúng ta đã bị buộc ngồi chung một con thuyền. Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, không được nói bất kỳ điều gì cho đến khi xác định chuyện này sẽ không được nhắc tới nữa.”
…
“Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là tai bay vạ gió … Nghe như thể Thành Kiều Kiều và Vương Thiên Bằng chết là do bị ông trời trừng phạt.” – Lục Vân Dương cảm thán.
Ôn Tĩnh Hàn thở dài: “Chỉ sợ có người thay trời hành đạo thôi.”
“Tất cả bọn họ đều góp phần hại Cao Vân, chỉ riêng Văn Văn không biết gì lại đi du học nước ngoài.” – Trần Kiều Vũ nói.
Quan Cẩm ngồi bên cạnh bổ sung thêm: “Còn cả Tần Tiếu tuy không tham dự nhưng biết rõ nội tình.”
“Tần Tiếu? Cũng có khả năng.”
Cố Tương phân tích: “Văn Văn cũng có khả năng. Cậu ta ở nước ngoài, nhưng có thể sai khiến kẻ khác giết người.”
Lục Vân Dương hỏi: “Anh cho rằng thủ phạm có đồng lõa, hoặc là có ai đó đã khống chế hắn trả thù thay?”
“Đúng vậy. Nhưng thủ phạm cũng muốn báo thù cho Cao Vân. Giống Phương Vũ Thiên, hắn lạnh lùng, lý trí, và rất khôn ngoan.”
“Chưa chắc.” Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu, “Nếu Văn Văn đủ khả năng như thế thì hoàn toàn có thể ép buộc hoặc điều khiển người nào đó làm theo ý mình. Vân Dương, anh thấy sao?”
“Điều này có khả năng xảy ra. Nhưng, nó yêu cầu người chủ mưu phải có nhân cách chủ đạo và một chút kỹ xảo khống chế tâm lý người khác, còn tòng phạm thì phải có nhân cách phụ thuộc là yếu đuối hoặc nhát gan. Xét trên phương diện đó, Trần Tiến, Lý Cường và Lục Mẫn Mẫn đều có khả năng bị khống chế. Tuy nhiên, đây chỉ là nhận xét về mặt tính cách mà thôi, không thể coi là căn cứ xác thực.”
Đinh Đinh vẫn luôn ngồi nghe đột nhiên hỏi: “Vậy có phải có thể loại trừ Đường Tử Du không?”
“Nói không chừng lại là vừa ăn cướp vừa la làng.” – Trần Kiều Vũ nhếch môi – “Em gái à, đừng có ngây thơ như vậy, loại tội phạm ra vẻ đường hoàng chị đây gặp nhiều rồi.”
“Ầy … Nói một hồi, cuối cùng tất cả đều có khả năng xảy ra.” Lâm Bạch lại nhụt chí.
Trở về phòng trọ trong trường, Quan Cẩm ngồi một chỗ ngẩn người.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Vân Dương đưa cho hắn cốc nước.
Quan Cẩm nhận lấy, không nói gì, uống một ngụm rồi lại cầm cốc nước ngẩn người tiếp.
Lục Vân Dương nhìn cánh môi ướt át đỏ hồng của hắn, mắt bỗng tối đi rất nhiều.
Đã thế thì … chọn ngày không bằng gặp dịp. Anh quyết đoán lấy cái cốc ra khỏi tay Quan Cẩm, đặt trên bàn, kéo người cậu về phía mình.
“Này, anh làm cái …”
Quan Cẩm còn chưa kịp biểu đạt bất mãn thì đã bị một đôi môi ấm áp khác chặn lời. Lục Vân Dương vừa lòng xâm chiếm lấy đôi môi mềm mại của Quan Cẩm, mạnh mẽ mà không mất đi sự dịu dàng, đầu lưỡi len lỏi qua khớp hàm đã thất thủ.
Quan Cẩm triệt để ngây dại, muốn phản kháng mấy lần mà không có hiệu quả, sững sờ ngồi đó mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Đến khi đầu lưỡi Lục Vân Dương luồn vào trong miệng, hắn mới tỉnh táo lại. Lục Vân Dương ngược lại rất cơ trí, trước khi nắm đấm của Quan Cẩm lao đến đã lưu luyến rút khỏi trận địa, nhanh chóng lùi ra ngoài phạm vi tấn công.
“Tiểu Cẩm thật là ngây ngô nha.” Lục Vân Dương liếm môi như thể vẫn còn thèm thuồng.
… Fuck! Trong đầu Quan Cẩm lúc này đang có một đàn thảo nê mã chạy rầm rập như điên.
_____________________________
Nguyệt: Xin giải thích một chút về lời nói của anh Lục dê. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của cá nhân mình thôi nhé. Ở trên, anh có nói rằng người chủ mưu phải có nhân cách chủ đạo, theo mình nghĩ thì ý anh muốn diễn đạt là kẻ chủ mưu phải có một nhân cách chính thống nhất (giống như đa số chúng ta vậy), hoặc nếu là người đa nhân cách thì phải có một nhân cách nổi trội hơn, lấn át thậm chí khống chế được những nhân cách khác. Còn kẻ bị khống chế phải có nhân cách phụ thuộc là nhát gan và yếu đuối. Sở dĩ như thế là vì những người đa nhân cách thường dễ dao động, nhất là khi các nhân cách không ngừng lấn lướt nhau để chiếm lấy quyền chủ động điều khiển thân thể. Thông thường, những người đa nhân cách có những nhân cách rất trái ngược, mâu thuẫn nhau. Nguyên nhân có thể là do ám ảnh tâm lý, áp lực tinh thần trong một thời gian dài. Ví dụ như một người yếu đuối, nhu nhược hay bị người khác bắt nạt chèn ép sẽ dễ sản sinh ra một nhân cách mạnh mẽ, cương quyết, có phần cực đoan muốn trả thù những kẻ đã bắt nạt mình. Một số người có những tính cách tưởng chừng như rất mâu thuẫn, nhưng thật ra đó đều là một phần trong một thể thống nhất, bị điều khiển bởi lý trí của người đó. Còn những người đa nhân cách thì là nhiều nhân cách khác nhau cùng tồn tại trong một thân thể, có tư duy và cảm xúc riêng, giống như một con người khác vậy. Quay trở lại với truyện, người có nhân cách phụ thuộc yếu đuối và nhát gan sẽ giúp cho kẻ chủ mưu dễ dàng khống chế, tiến hành ám thị tâm lý, còn nhân cách kia lại quả quyết, cực đoan khiến người đó có thể thực hiện hành vi giết người rất dứt khoát, và do có tư duy nên thậm chí có thể dàn dựng vụ án mạng tài tình như trong truyện miêu tả. Là như vậy đó, ai có cái nhìn khác thì cứ phát biểu nhé. Còn bạn nào có thắc mắc chỗ khác cũng có thể nêu ra để mọi người cùng giải đáp. Mình thấy đọc trinh thám mà chỉ đọc suông không thôi thì chán lắm, phải tìm tòi phân tích thì nó mới hay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook