Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 2 - Chương 15

Editor: Nguyệt

Ngày hôm sau, Quan Cẩm lại ngoài ý muốn nhìn đến Lục Vân Dương ngồi ở vị trí của hắn.

“Chỗ anh ở kia, ngồi chỗ tôi làm gì?” Bản thân Quan Cẩm cũng thấy lạ, vì sao lần nào tiếp xúc với Mẫn Ngôn cũng như đao ngầm tên lén, đều có mục đích xấu, hắn vẫn có thể bình tĩnh lạnh nhạt, còn vừa nhìn thấy Lục Vân Dương liền bốc hỏa?

Lục Vân Dương vẫn tốt tính, ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình, thuận tay lấy một cốc cà phê đưa cho Quan Cẩm: “Cầm đi, cà phê của hãng này ngon lắm.”

Quan Cẩm không khách khí nhận lấy, chẳng lo nghĩ nhiều. Dù gì cũng nợ ân cứu mạng rồi, mấy thứ khác không cần phải so đo.

“Mấy ngày này có tiến triển gì không?”

“Không, đại đa số đều không phù hợp với điều kiện, những người phù hợp thì sau khi điều tra cẩn thận đều là có nhà cửa đàng hoàng cả. Còn về nhân viên ngoài biên chế, việc điều tra tương đối phức tạp, công nhân đến từ nhiều công ty khác nhau, chưa tra hết được.” Quan Cẩm cau mày, tiếp tục lật tư liệu.

Hắn không muốn xem hồ sơ công nhân, thật sự không muốn để nhiều tin tức vô dụng như vậy chiếm mất khoảng trống quý giá trong bộ não của mình. Cuối cùng vẫn là Ôn Tĩnh Hàn có lòng từ bi, phê chuẩn cho hắn tra cứu tư liệu, tiếp tục đào móc các manh mối mới. Thật ra hắn sớm đã thuộc làu đống tư liệu đó rồi. Hắn không hiểu, cùng một thứ, nhìn nhiều thêm vài lần thì có thể nhìn ra được cái gì?

“Cứ đọc đi, có lẽ sẽ tìm được một vài chi tiết bị bỏ qua, hoặc là nảy ra ý tưởng mới.” Lục Vân Dương dường như nhìn thấu khúc mắc của hắn.

Quan Cẩm buông tha cho việc đối kháng: “Tôi nói này, bệnh nghề nghiệp của anh có phải là nên đi chữa không? Nhìn thấu người khác thú vị lắm sao?”

“Bác sĩ khó mà tự cứu mình. Hơn nữa, chung quy việc tìm tòi tâm tư người khác là rất mệt mỏi, con người đôi khi cứ sống hồ đồ một chút sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Quan Cẩm trầm mặc, trong lòng bỗng có chút xúc động.

“Bất đắc dĩ, đã là tài năng trời cho thì bản thân cũng không thể khống chế. Nỗi khổ của thiên tài, cậu hiểu mà.”

“…” Hắn không nên tin tưởng người này có thể nói ra câu gì êm tai.



“Ngày hôm qua, tôi phát hiện chủ một cửa hàng tiện lợi nằm bên cạnh phòng khám quen biết rất nhiều nhân viên của viện 3, lại càng quen với người ở phòng khám hơn. Tôi còn tưởng là có một phát hiện lớn rồi, kết quả lại tra được rành mạch tổ tiên tám đời nhà ông chủ đó.” Trịnh Phi nói đầy tiếc nuối.

“Ông chủ đó tôi biết, ông ấy ít nhất cũng bốn mươi tuổi rồi đúng không?” Trần Kiều Vũ liếc Trịnh Phi.

“Hì hì, tôi chỉ muốn thử xem thế nào thôi mà, biết đâu lại bắt được Dư Mãnh thì sao. Có khi Dư Mãnh là một ông già đấy.”

“Lục Vân Dương, anh ta nghi ngờ suy luận của anh kìa.” Quan Cẩm xấu tính muốn châm ngòi ly gián.

“Tiểu Cẩm, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi!” Lục Vân Dương kinh ngạc.

“Nghe trọng điểm!”

“Với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn cái này. Lần sau nếu cậu có thể không gọi cả họ lẫn tên, thân mật hơn một chút thì tôi càng mừng.”

Trịnh Phi thầm thấy may mắn vì tránh được một kiếp. Nguy hiểm thật, cứ nghĩ giáo sư sẽ tiến hành một màn biện luận chuyên nghiệp, may là anh ấy có hứng thú với Quan Cẩm hơn … Nhưng mấy lời này sao nghe cứ là lạ?

“Toàn viện tra từ trên xuống dưới, sao không có một người nào phù hợp với điều kiện? Thật kỳ lạ.” Đinh Đinh buồn bực mà đập bàn.

“Chúng ta chỉ tra hồ sơ và sổ hộ tịch, không thể điều tra xác minh kỹ càng tỉ mỉ từng người, không chừng trong đó có cái là giả.” Cố Tương nhíu mày.

“Vân Dương, hiện tại anh có ý tưởng gì mới không?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.

Lục Vân Dương suy tư một lúc rồi nói: “Không hẳn là ý tưởng mới, chỉ là toàn diện hơn một chút thôi. Như tôi đã nói, hung thủ là nam, tuổi từ 25 đến 35, rất khỏe, tính cách khá tự ti, gặp chướng ngại trong việc giao tiếp với xã hội, từ nhỏ đã bị áp lực từ một trưởng bối là nữ làm nhân viên y tế, đối với loại người này vừa sợ vừa hận. Hơn nữa, từ những vụ án mạng gần đây, tôi phát hiện hung thủ tẩy rửa những ống truyền dịch đã qua sử dụng rất cẩn thận, còn cắt sửa một vài chỗ, chứng tỏ người này không những cẩn thận mà còn mắc bệnh sạch sẽ hoặc bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1) ở một mức độ nào đó. Người này đi đường sẽ thường xuyên cúi đầu, thỉnh thoảng trộm ngẩng lên quan sát người xung quanh, thái độ còn rất cẩn thận, một khi tiếp xúc với ánh mắt của người khác sẽ lập tức tránh đi; có lẽ có thể hoàn thành công việc của mình rất tốt nhưng lại không biết xử lý các mối quan hệ, có thể trao đổi với những người quen thân nhưng nói rất ít; gần như không tiếp xúc với phái nữ ngoài công việc hoặc là cố tránh né hết sức. Hai năm trước, khi lần đầu tiên sử dụng loại thủ pháp này giết người đã xuất hiện một cái gì đó gây đả kích kịch liệt, hoặc khả năng là một xung đột nào đó.”

Ôn Tĩnh Hàn nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi vẫn luôn có một thắc mắc, rốt cuộc là hung thủ dựa vào cái gì để lựa chọn con mồi? Nếu thật sự là vì những hộ sĩ đó có xích mích với bệnh nhân, thì làm thế nào hắn biết được?”

Lục Vân Dương phỏng đoán: “Bởi vì những cuộc xích mích đó được thuật lại hoặc kể theo nhiều cách khác nhau nên không còn lực tác động mạnh nữa. Ví dụ, chúng ta nói là hôm nay có người lại gây gổ với bệnh nhân, bệnh nhân rất khó chơi, hoặc người nào đó cũng chẳng vừa, mà không miêu tả lại cụ thể sự tác động qua lại giữa hai người, nếu có thì cũng không trực quan. Tên hung thủ này xuống tay rất dứt khoát, nếu chỉ cần biết rằng có người xung đột với bệnh nhân là hắn sẽ xuống tay thì bây giờ đã không phải chỉ có ba người chết. Bởi vì, trong bệnh viện, bác sĩ khắc khẩu với bệnh nhân là chuyện bình thường.”

“Ý anh là hung thủ đã nhìn thấy tận mắt, bị kích thích nên mới ra tay?”

“Rất có khả năng.”

“Đáng tiếc, không ai nhớ rõ lúc họ cãi nhau đã có những ai ở đó.” Trịnh Phi thở dài ngao ngán.

Quan Cẩm và Lục Vân Dương đột nhiên liếc nhau, trăm miệng một lời: “Chúng tôi nhớ rõ! Lôi Tĩnh!”

“Sao chúng ta có thể bỏ qua điểm này nhỉ?!” Trần Kiều Vũ kinh hô.

“Không phải bỏ qua, thật ra là đã sớm nghĩ tới, nhưng vì tình huống đặc biệt của Đỗ Hiểu Nguyệt nên loại trừ. Là sai lầm của tôi.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

“Nhưng bây giờ nói ra thì …”

“Theo ý Trịnh Phi, bởi vì người của viện 3 đi qua phòng khám rất nhiều, có thể quen biết với ông chủ một cửa hàng tiện lợi, cũng có khả năng quen biết với người của phòng khám, hoặc vào đó tán gẫu. Đồng nghiệp là oan gia nhưng cùng là người trong nghề, đề tài nói chuyện cũng nhiều hơn người ngoài nghề.” Lục Vân Dương nói.

“Nếu thế thì cũng có thể là bác sĩ.”

Lục Vân Dương dường như không vừa lòng lắm với kết luận của mình. Anh cuối cùng vẫn nói với Quan Cẩm: “Tiểu Cẩm, cảnh tượng ngày đó chắc đã khắc trong đầu cậu như ảnh chụp, phàm nhân như tôi đây có chút mơ hồ rồi.”

Quan Cẩm vừa lòng vì anh biết tự lượng sức, cẩn thận hồi tưởng lại rồi nói: “Ngày đó khi Lôi Tĩnh cãi nhau với bệnh nhân, nhất định là kẻ kia đã nhìn thấy. Phòng bệnh đó khá lớn, có bốn giường, trên giường đều có bệnh nhân, toàn là nữ, còn lại là bác sĩ đang kiểm tra và hai trợ thủ trẻ tuổi, cả ba đều là nam. Một hộ sĩ nam đang hỗ trợ bệnh nhân hình như bị gãy chân ngồi lên xe lăn, một người khác thì thu dọn rác và bình truyền dịch vừa dùng xong. Cuối cùng là bác sĩ Vương và Lôi Tĩnh. Nhưng tôi không thể nhớ rõ hết diện mạo của họ, bởi vì có một số quay người lại với tôi.”

“Không sao, Trịnh Phi lại đến phòng khám đó đi, lần này đổi góc độ, nên hỏi cái gì chắc cậu cũng biết. Đinh Đinh, Cố Tương tới bệnh viện điều tra tất cả những người nào là nam xuất hiện trong phòng bệnh Lôi Tĩnh công tác buổi sáng hôm đó, mang ảnh chụp về cho Quan Cẩm xác nhận lại.”

“Vì sao không trực tiếp để tôi đi?” Quan Cẩm không hiểu.

“Bọn họ có kinh nghiệm điều tra mấy chuyện này hơn cậu, hơn nữa tôi có chuyện khác cần cậu làm. Đáng ra tôi phải sớm tận dụng khả năng của cậu mới đúng. Cậu không cần đọc tư liệu nữa, hãy hồi tưởng lại hình ảnh về tất cả những lần thảo luận của chúng ta, giống như chiếu phim ấy, cậu hiểu không?” Ôn Tĩnh Hàn dẫn dắt.

Quan Cẩm mặt không đổi sắc: chiếu phim …

“ … Được rồi, việc dẫn dắt cậu ấy hiểu rõ công việc giao cho anh đấy, Vân Dương.”

Lục Vân Dương vui vẻ tiếp nhận, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ai oán liên tục gửi thông điệp ‘tôi là thiên tài vì sao lại cần phàm nhân dẫn dắt’ của Quan Cẩm.

Mọi người đều đi làm việc của mình, Quan Cẩm vẫn còn đang mờ mịt. Lục Vân Dương định lại gần, Quan Cẩm bỗng dựng tay lên: “Nếu như muốn thuyết giáo thì thôi, xin miễn cho kẻ bất tài này.”

Lục Vân Dương híp mắt lại: “Sao tôi có thể dùng phương thức buồn tẻ đó được, thật tổn hại thanh danh giáo sư của tôi. Tôi có một phương thức rất sống động, vừa có tính giáo dục vừa vui vẻ. Thế nào, có muốn thử không?”

“Không có hứng.”

Cuối cùng, Quan Cẩm hung hăng phỉ nhổ mình bị vác lên xe giặc một phen. Nhưng mà, nếu có một người cứ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào bạn hết nửa ngày, dù là ai cũng không chịu nổi.

“… Đây là phương thức sống động vừa có tính giáo dục vừa vui vẻ mà anh nói?” Quan Cẩm đứng trước cửa rạp chiếu phim Hải Thiên, rất muốn xoay người đi ngay lập tức.

“Đúng vậy, sống động quá đi chứ, xem phim có lẽ sẽ làm những hình ảnh trong đầu cậu càng sinh động và sắc nét hơn.” Lục Vân Dương vẫn rất vừa lòng với đề nghị của mình.

Ha hả, dường như đời này, à không, đời trước, từ khi biết nhớ đến giờ, hắn chưa xem một bộ phim nào cả. Là do ông già thối đó dẫn hắn đi, nói cái gì mà “trẻ con nên xem nhiều phim hoạt hình một chút, ngày nào mặt cũng nhăn nhăn nhó nhó sau này lớn lên sẽ thành mặt than”, ai ngờ người xem vui vẻ nhất vẫn là ông già đó.

“Được rồi.”

“Cái gì?” Quan Cẩm phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra mình bất giác đã đi vào trong. Vừa rồi hình như Lục Vân Dương có nói gì đó.

“Vé xem phim.”

Quan Cẩm cầm lấy nhìn: Toy Story 3.

“… Anh không chọn được phim nào sâu sắc hơn à?”

“Phim hoạt hình thật ra rất sâu sắc. Nên nhớ, thế giới trong mắt trẻ con mới là thế giới chân thật nhất. Với lại, trẻ con nên xem nhiều phim hoạt hình, ngày nào cũng nhăn nhăn nhó nhó như mặt than ấy.”

Quan Cẩm ngẩn người. Hình ảnh người trước mắt và cái người đã ra đi rất lâu kia phút chốc chồng lên nhau.

Lục Vân Dương có hơi kinh ngạc, Quan Cẩm thế mà không trở mặt, cũng không bắt bẻ ngôn từ của anh, chỉ nhìn thẳng vào anh, nhưng dường như đang thất thần.

“Đi thôi, vào phòng chiếu.”

Quan Cẩm bĩu môi khinh thường cho đến khi phòng chiếu phim tắt hết đèn. Không bao lâu sau, Lục Vân Dương phát hiện ra cái tay của Quan Cẩm vói vào túi bắp rang bơ càng lúc càng thường xuyên, sau đó là tiếng nhai nuốt lạo rạo không dứt bên tai.

Hơn hai tiếng sau, bộ phim kết thúc. Gần cửa ra có một cửa hàng nhỏ bán các sản phẩm liên quan đến phim, ánh mắt Quan Cẩm nhẹ nhàng liếc qua bên đó.

“Có muốn mua một con Buzz Lightyear(2) không?” Giọng điệu đầy hấp dẫn.

“Đùa cái gì thế, tôi cần nó làm gì? Đi cứu vớt địa cầu à?” Quan Cẩm tặng kèm một ánh mắt khinh thường.

Quan Cẩm vội vã đi trước một mình, cái loại đồ chơi trẻ con này có gì hay? Khi còn bé, cạnh quảng trường có một cửa hàng đồ chơi, mỗi khi các phụ huynh dẫn con mình đi từ trong đó ra, mặt đứa trẻ nào trông cũng vô cùng vui sướng, giờ ngẫm lại vẫn thấy chói mắt.

Ngồi vào trong xe, tâm tình khoái trá của Quan Cẩm gần như biến mất không còn, mặt mày sa sầm tăm tối.

Một lát sau, Lục Vân Dương mới ngồi vào xe. Anh đóng cửa, đột nhiên lấy ra một cái hộp lớn, bên trong là Buzz Lightyear hai tay chống nạnh, cao chừng năm mươi phân.

“Thế nào, trông oách lắm đúng không? Giống hệt như trong phim đấy, có thể chạy bằng điện.” Lục Vân Dương lắc lắc cái hộp đầy đắc ý.

Mắt Quan Cẩm cũng đảo qua đảo lại theo, “Anh chưa cai sữa à? Còn chơi cái thứ này.”

“Ham mê là không có biên giới, thích thì sưu tầm thôi, đó đâu phải đặc quyền của trẻ con. Nhưng cậu nói cũng đúng, cái này lấy về sẽ phá hỏng phòng ngủ đầy phong cách của tôi, đặt ở văn phòng lại ảnh hưởng đến hình tượng chuyên nghiệp.” Lục Vân Dương trông có chút buồn rầu.

“Thiếu gia nhiều tiền đáng ghét, không biết người bình dân vất vả thế nào, cứ tiêu tiền lung tung.” Giọng Quan Cẩm chua chua.

“Không thể trả lại, vứt đi thì lãng phí, nhà tôi lại không có trẻ con. Hay là … cậu giúp tôi đi?”

“Có ý gì?” Quan Cẩm đang ngồi bỗng giật giật.

“Giúp tôi giữ nó đi. Xem như tôi nhờ cậu, cứ cầm về, đặt ở đâu cũng được.” Lục Vân Dương bày ra vẻ mặt khẩn cầu.

“Anh cảm thấy phòng ngủ của tôi không có phong cách?”

“Sao thế được? Vậy nên tôi mới nhờ cậu, đừng để nó lưu lạc đầu đường xó chợ.”

Quan Cẩm hừ một tiếng, kéo cái hộp qua ôm trước ngực: “Đừng có diễn xuất cứng nhắc như thế, muốn tặng tôi thì nói thẳng đi, tôi nhất định sẽ thương tình anh vì đã có lòng hiếu kính tiền bối.”

“Tiền bối?”

“Tôi vào cục cảnh sát sớm hơn anh nhiều năm, không phải tiền bối thì là gì?”

“Vâng vâng, vậy xin ngài cố nhận lấy tấm lòng của vãn bối.”

Quan Cẩm ghét bỏ nhìn người máy màu xanh lục trong hộp, xấu quá. Sau đó, hắn ôm chặt cái hộp trước ngực suốt cả một đường, đến khi xuống xe cũng không buông ra.

Về nhà, Quan Cẩm đặt Buzz Lightyear lên tủ đầu giường, nhìn rất lâu. Cho đến khi đi ngủ, hắn mới ý thức được rằng mình đi không chỉ vì xem phim mà còn vì cái nhiệm vụ đáng buồn kia. Hồi tưởng hình ảnh, liên kết hình ảnh, cả những lần mọi người thảo luận, hình thành một câu chuyện đầy đủ … Nạn nhân đầu tiên, ống truyền dịch, Lôi Tĩnh cãi vã trong phòng bệnh, bác sĩ Vương muốn lấy ống truyền dịch, Ngô Manh ghi âm, Buzz Lightyear bay thẳng lên không trung, Lục Vân Dương phân tích, mọi người … Từ từ! Vừa rồi hình như có thứ gì đó lẫn vào …

Được rồi, lại lần nữa! Tiếp theo là mọi người phân tích và điều tra, đường xuống tầng ngầm, Triệu Mộng Khởi trộm ống truyền dịch, Dư Hoa chết, cảnh ngộ của Dư Mãnh, Lục Vân Dương phân tích, Ôn Tĩnh Hàn kết luận … Vô số hình ảnh xoay chuyển rất nhanh trong đầu, đủ loại âm thanh không ngừng vang lên. Quan Cẩm ấn huyệt thái dương, nhíu chặt mày.

Dần dần, một góc màn từ từ được kéo lên, một hình dáng hiện ra, từ mơ hồ đến rõ ràng. Đúng rồi, nhất định là hắn. Nhưng còn Đỗ Hiểu Nguyệt rốt cuộc là sao? Hắn không có khả năng cũng không có cơ hội xâm nhập vào phòng khám, nhất định là có chỗ nào đó bị thiếu hụt.

Quan Cẩm lúc sắp đi ngủ bỗng thấy đầu mình ong ong. Quả nhiên, khả năng đặc biệt không thể dùng quá thường xuyên. Mấy hôm trước có xem một bộ phim cổ trang, vợ của Hoàng lão Tà xem qua là nhớ, vì để viết cho ông ta cái gì kinh mà mệt đến chết (3)… No! Hắn tuyệt đối không muốn chết một cách lãng xẹt như thế!

__________________

(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disoder – OCD): là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

(2) Buzz Lightyear:

(3): Hoàng lão Tà ở đây chỉ Hoàng Dược Sư – Đông Tà, một nhân vật trong tiểu thuyết “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung, là cha của Hoàng Dung, đảo chủ đảo Đào Hoa. Vợ của Hoàng Dược Sư là nữ sĩ Phùng Hằng, bà đã dùng mưu kế để mượn từ tay Chu Bá Thông cuốn Cửu Âm chân kinh và học thuộc lòng tại chỗ, sau đó chép lại cho chồng mình – Hoàng Dược Sư. Phùng Hằng vì hao tổn tâm lực chép lại Cửu Âm chân kinh cho chồng, lại thêm sinh nở khó khăn nên qua đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương