Tất cả mọi người trong bộ tư lệnh đều biết rằng mặc dù bề ngoài Lý Ninh Ngọc thể hiện chính là lạnh lùng, nhưng chỉ cần liên quan tới công việc ... cô lại càng lãnh mạc hơn.


Mỗi lần thấy vẻ mặt vô cảm của Lý Ninh Ngọc khi giải mã điện văn, Bạch Tiểu Niên đều cảm thấy hình như mình đã nhận thức sai hoàn toàn về cô rồi. Cứ khi nào Lý Ninh Ngọc bắt đầu làm việc, Bạch Tiểu Niên đều cố gắng cách xa cô hết mức có thể, chỉ sợ Lý Ninh Ngọc nhìn thấy mình. Nhất là hôm nay, khi bản thân vừa mới uống rượu xong.


Cho nên thời điểm nhìn thấy Cố Hiểu Mộng cũng say khướt ngồi xuống bên cạnh Lý Ninh Ngọc, Bạch Tiểu Niên liền không khỏi thở dài một hơi.


"Chị Ngọc ~ "


"Uống rượu rồi?" Lý Ninh Ngọc khẽ nhíu mày, nhưng không có ý tránh né.


"Ừm, cũng không có uống bao nhiêu, chỉ là hơi chút váng đầu." Cố Hiểu Mộng trực tiếp dựa vào người Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc."


"Đừng quậy, tôi vẫn còn chưa làm xong việc." Lý Ninh Ngọc duỗi nhẹ tay đẩy Cố Hiểu Mộng đang dụi dụi vào bả vai mình ra.


"Chị Ngọc, chị đừng nhìn mấy cái thứ này nữa, nhìn em đây không được sao?" Cố Hiểu Mộng làm bộ muốn hất đống văn kiện đi.


"Cố Hiểu Mộng!"


"Dạ!" Cố Hiểu Mộng dùng sức gật đầu.


"Uống say quá rồi." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài, "Hiểu Mộng ngoan, chờ tôi giải mã xong chỗ này rồi về phòng cùng em có được không?"


"Được, vậy chị nhanh lên một chút."


"Ừ." Lý Ninh Ngọc đáp, tiếp tục viết viết vẽ vẽ, tay còn lại để mặc Cố Hiểu Mộng nắm.


Thoạt nhìn Lý Ninh Ngọc tâm tình không tệ, Bạch Tiểu Niên thả lỏng một chút, đi lên phía trước muốn đưa văn kiện cho cô, "Lý thượng giáo."


"Thư ký Bạch, anh uống rượu?"


"Hả? Phải, tôi..."


"Phiền tránh xa tôi một chút, tôi không muốn ngửi thấy mùi rượu."


"Nhưng Cố thượng úy..."


"Chị Ngọc, chúng ta đi, mặc kệ anh ta." Cố Hiểu Mộng nóng lòng muốn bám chặt lấy Lý Ninh Ngọc.


"Được rồi, em chậm một chút."


"Lý thượng giáo! Còn văn kiện a! Trương tư lệnh đang chờ đấy!"


"Đằng nào cũng đã chờ rồi, tầm này không cần vội." Lý Ninh Ngọc đầu cũng không ngoảnh lại, đỡ Cố Hiểu Mộng lên lầu.


"Tôi... cô... Cố..."


"Thư ký Bạch, anh hà tất phải như vậy chứ?" Kim Sinh Hỏa bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Niên.


"Tôi thì làm sao?"


"Dùng bốn chữ là có thể hình dung được, Vương sở trưởng anh nói đi."


"Tự rước lấy nhục." Vương Điền Hương kiên định trả lời.


"Không sai." Kim Sinh Hỏa hài lòng gật đầu, "Được rồi, thư ký Bạch mau đi về nghỉ đi, điện văn này của anh thế nào cũng phải đợi đến mai."


Bạch Tiểu Niên hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, "Không đúng, tôi nhớ rõ ràng hôm nay Cố thượng úy uống cũng không có bao nhiêu, còn không nhiều bằng tôi nữa, làm sao lại có thể say thành như vậy..."


"Cái này còn không hiểu à, Cố thượng úy của chúng ta thật sự là một thiên tài giả heo ăn thịt hổ." Kim Sinh Hỏa cười đến ý vị thâm trường.



Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Niên từ sớm đã mang theo văn kiện xuống lầu, đang ăn điểm tâm liền nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, "Lý thượng... Cố thượng úy?"


"Văn kiện đưa cho tôi đi, không cần phiền đến chị Ngọc, khi nào giải mã xong sẽ thông báo cho anh." Thấy Bạch Tiểu Niên, Cố Hiểu Mộng không hề nghĩ ngợi trực tiếp đưa tay ra, "Thư ký Bạch, còn gì muốn bổ sung thêm sao?"


"Không có, không có..." Bạch Tiểu Niên bị Cố Hiểu Mộng nói đến sững sờ.


"Cố thượng úy."


"Kim sở trưởng còn có chuyện gì à?"


"Gần đây điện văn cần giải mã tương đối nhiều, vẫn là nên chú ý sức khỏe." Kim Sinh Hỏa dừng một chút, "Đặc biệt là sức khỏe Lý thượng giáo."


"Biết, đã biết..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương