Chưởng Thượng Kiều
-
Chương 88: Sâu trong hồng trần (47)
Chân Chu cảm thấy có chút bất ngờ nhưng lập tức gật đầu, bảo Vương sĩ quan chờ mình một lát. Cô đi vào trong phòng sửa soạn, trang điểm, sau đó mở cửa đi ra ngoài, ngồi trên chiếc xe Vương sĩ quan lái, nhanh chóng tới phòng binh. Chưa ra khỏi xe đã thấy xa xa một ngọn đèn dầu, ngoài cửa có rất nhiều trẻ con, chạy tới chạy lui, có cả người lớn đang đứng đó xem trò vui, còn chưa vào bên trong đã nghe tiếng hò hét.
Vương sĩ quan mở cửa xe giúp cô, hai vệ binh canh bên ngoài thấy Chân Chu đi xuống xe, cúi đầu chào cô. "Chào phu nhân!"
Chân Chu mỉm cười gật đầu với vệ binh. "Khổ cho hai người rồi."
Cô đi theo Vương sĩ quan vào trong, tới thao trường.
Thao trường rất lớn, trước đây là nơi các tướng quân cưỡi ngựa duyệt binh, dưới đài bao nhiêu người xếp thành hàng, khung cảnh hùng tráng biết bao nhiêu. Nhưng tối nay, ở đây không giống như vậy, cô đi vào bên trong, trước mắt cô là bao nhiêu người, tiếng nói cười vang khắp nơi.
Chân Chu liếc thấy Từ Trí Thâm đang dựa vào một cái bàn, trong tay anh cầm một chén rượu, đang nói chuyện với một người. Cũng không biết đang nói gì, cười chuyện gì, đột nhiên anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, hoặc là cũng đang chờ cô tới đây, anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy chén rượu xuống, bước vội về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, lặng lẽ nắm lấy tay Chân Chu, ghé tai nói. "Ban đầu không muốn phiền em đâu, nhưng anh em ở đây ầm ĩ quá, anh từ chối không nổi."
Vẻ mặt thoạt nhìn thật khó xử.
Chân Chu nở nụ cười, khẽ nói. "Không sao đâu, có thể gặp mặt anh em của anh, em rất vinh hạnh."
Anh thở phào một hơi, vui vẻ nói "Đi theo anh" sau đó nắm chặt tay cô, kéo cô vào bên trong.
Chân Chu tới đây khiến mọi người trong thao trường chú ý, khi cô mới vào đây, mọi người dừng nói chuyện, uống rượu, nhao nhao quay đầu nhìn về phía cô, chờ khi Từ Trí Thâm dẫn cô tới trước mặt mọi người, mới vừa mở miệng. "Anh em, cô ấy là..."
"Chào phu nhân."
Anh còn chưa nói hết, bốn phía đã đồng loạt vang lên câu chào, át cả giọng nói của anh.
Chân Chu nở nụ cười xua tay với mọi người, chờ khi tiếng gọi ầm ĩ dừng lại, cô nhìn những ánh mắt phía đối diện, hít sâu một hơi, cao giọng nói. "Khổ cho các anh em rồi! Đường xa tới đây cứu dân trong huyện, ai ai cũng cảm động! Tối hôm nay ăn ngon uống ngon, không say không về."
Cô cầm một chén rượu rỗng, Vương sĩ quan vội vàng cầm bình rót rượu vào chén cho cô.
Cô nâng chén, cười nói. "Tôi sớm đã nghe trưởng quan nhắc tới mọi người, mọi người đều là anh em vào sinh ra tử với anh ấy. Từ xưa tới nay, nghìn vàng dễ kiếm anh em khó tìm, tối hôm nay biết anh em ở đây, bốn đến xem mọi người nhưng lại sợ quấy rầy, không ngờ mới rồi Vương sĩ quan lại tới đón. Có thể gặp mặt mọi người là vinh hạnh của tôi, không nói thêm nữa, đầu tiên xin kính mọi người một chén, uống trước rồi nói."
Cô nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Rượu này là rượu trắng, rất nóng, cảm giác cháy bỏng chảy xuống cổ họng, cô cười, giơ chén không về phía đối diện.
Xung quanh yên lặng một lát, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người cười tươi, nhao nhao bắt đầu nâng chén rượu của mình, giành nhau uống với cô một ly, bầu không khí không được tự nhiên qua đi, mọi người liên tục cười nói.
Chân Chu tươi cười, nghiêng đầu nhìn Từ Trí Thâm.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.
Cô cũng cười với anh.
Giây phút này, bên tai anh chỉ có tiếng của những thuộc hạ của mình, ai ai cũng muốn tới gần cô, giới thiệu mình với cô, để cô nhớ rõ tên mình.
"Báo cáo phu nhân, tôi là Trương Toàn Hữu, là chỉ huy tiểu đoàn ba, quê ở Thiểm Tây, Du Lâm."
"Mễ Chi có Điêu Thuyền, Tuy Đức có Lữ Bố, từ xưa Du Lâm đã có người đẹp và anh hùng xuất hiện, quê hương của chỉ huy tiểu đoàn 3 là chỗ tốt."
[1] Mễ Chi và Tuy Đức đều thuộc tỉnh Du Lâm.
"Báo cáo phu nhân, tôi là Cát Giao. Hai ngày nữa tròn 20 tuổi."
"Tên hay. Giao xà tiềm uyên, ngộ thủy hóa long [2]. Anh em Cát sau này sẽ lập công lớn."
[2] 蛟 / jiāo/ trong 葛蛟 / gě jiāo / còn có nghĩa là con giao long. Nghĩa của câu này là gặp nước hóa rồng, luôn gặp điềm tốt.
....
Từ Trí Sâm cứ thế đi phía sau cô, nghe cô và các anh em nói chuyện cùng nhau, còn cản rượu giúp cô.
Từ khi cô vừa xuất hiện, giống như một ánh sáng che lấp đi cả sự tồn tại của anh. Không chỉ vì cô xinh đẹp, sự thân thiện, cách ăn nói và phong thái của cô cũng khiến mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm hôm nay.
Từ Trí Thâm nhìn cô, trong lòng có cảm giác tự hào, yêu thương sâu sắc không thể diễn tả bằng ngôn ngữ thông thường.
Đây là cô gái của anh, là vợ của anh, cô thuộc về anh.
Anh luôn đi theo bên cạnh cô, mãi tới khi tiệc gần tan, cô uống rượu cùng vài người đã đi theo anh nhiều năm, trong tiếng đưa tiễn vui vẻ của mọi người, ra khỏi phòng binh.
Dù tối nay có anh bên cạnh, anh cũng thay cô uống bao nhiêu chén rượu, tới bây giờ hai gò má Chân Chu đả ửng hồng, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Sau khi ra ngoài, cô tựa đầu trên cánh tay anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Anh cũng như thế, nắm chặt tay cô, lòng bàn tay nóng hổi, tới bên cạnh xe, bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người đưa cô tới cửa thành thị trấn, đưa cô lên trên thành lâu.
Thành lâu ở thị trấn đã có lịch sử mấy trăm năm, giống như một miếu thờ, mái cong, hai tầng, anh nắm tay cô đưa cô lên chỗ cao, kề vai đứng trên đài nhìn về phía xa.
Xa xa là bầu trời đêm mênh mông bát ngát, tối nay trăng sáng sao thưa, cuối tầm mắt là dãy núi màu xanh, nhìn từ xa giống như một con rồng trườn từ tây sang đông.
Anh ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cô, dõi mắt nhìn về phía xa một lát, chợt nói. "Anh muốn dẫn em đi tới tỉnh thành, để em làm phu nhân của đốc quân Tứ Xuyên, em có đồng ý hay không?"
Chân Chu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh trăng chiếu xuống từ mái cong, soi rõ khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hai mắt anh sáng ngời, hơi cúi đầu, ngưng mắt nhìn cô.
Đã từng là trung tâm của mọi người, với vị trí của anh bây giờ, cho dù có lòng ở ẩn nhưng người bên ngoài không để cho anh thỏa lòng mình.
Sông Lưu di chuyển, thuyền trôi trên sông, hoàn cảnh đẩy đưa. Chuyện lần này, e chỉ mới là bắt đầu.
Cô về quê cùng anh cũng đã hơn nửa năm, sống không lo không nghĩ, vốn cũng chỉ là những ngày rảnh rỗi trộm được trong đời anh mà thôi.
Cô biết, bắt đầu từ ngày mai, anh muốn đi về phía trước.
Cô gật đầu, nở nụ cười, nâng cánh tay vây quanh cổ anh, khe nhích lại gần hôn lên môi anh, khẽ nói. "Em chờ."
Sau khi về nhà, hai người lưu luyến một lúc lâu.
Môi lưỡi của anh dịu dàng hôn khắp cơ thể cô, yêu thương từng tấc trên cơ thể của cô. Trong hơi thở nhàn nhạt mùi rượu và mùi hương quen thuộc của anh, Chân Chu lại càng say hơn, cô nhắm mắt lại, kề sát da thịt cùng anh, giữa hai người không có gì ngăn cách được. Cô giống như một người rơi vào trong ảo mộng, được anh thờ phụng cũng bị anh điều khiển, không có cách nào từ chối, cuối cùng chỉ bám chặt lấy bờ vai dài rộng đầy mồ hôi của anh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng khóc sung sướng, được anh nắm tay leo lên đỉnh núi cao đón gió.
...
Hai tháng sau, đốc quân ở Thành Đô đánh bại quân chính phủ đóng nhiều năm ở Trùng Khánh [3], kéo thêm binh lính, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục đánh về phía Từ Trí Thâm.
Lúc bấy giờ, thuộc hạ cũ của Từ Trí Thâm đã tập hợp đông đủ, anh mang theo mọi người tới một nơi tên Mạnh Câu cách huyện Trường Nghĩa hơn hai trăm dặm[4], trong vòng nửa tháng, đánh liên tiếp ba trận chiến, đánh tan quân chủ lực ở Thành Đô. Quân của Lưu chạy tán loạn, thế như núi đổ, chật vật kéo hết về Thành Đô, hai tháng sau, người trong nội bộ làm phản, quân lính hạ gục Lưu, mở cửa đón Từ Trí Thâm tới Thành Đô.
Bây giờ toàn quốc đã có mười mấy tính tuyên bố rời khỏi chính phủ độc lập của Trương, Trương Hiệu Niên đã tập hợp quân đội xong xuôi, chiến tranh giữa phái Giang Đông và Nam Lục Hệ bùng phát, hai bên khai chiến mất lần, có thắng có thua, rơi vào thế giằng co, tạm thời đình chiến, mỗi bên còn dùng tiền mua báo chí tuyên truyền cho mình, lòng người hoang mang.
Trong hoàn cảnh như thế, tháng sáu năm nay, Tứ Xuyên tuyên bố một tin tức khiến cả nước chấn động.
Từ Trí Thâm đã nắm giữ Tứ Xuyên, thành lập quân chính phủ ở Trùng Khánh, tuyên bố Tứ Xuyên được độc lập, ngày nào còn chưa khôi phục hiến pháp, ngày đó Tứ Xuyên còn chống lại chính phủ.
[3] Mãi tới ngày 14/3/1997, Trùng Khánh mới được tách ra khỏi Tứ Xuyên.
[4] 1 dặm = 1.609 km
Vương sĩ quan mở cửa xe giúp cô, hai vệ binh canh bên ngoài thấy Chân Chu đi xuống xe, cúi đầu chào cô. "Chào phu nhân!"
Chân Chu mỉm cười gật đầu với vệ binh. "Khổ cho hai người rồi."
Cô đi theo Vương sĩ quan vào trong, tới thao trường.
Thao trường rất lớn, trước đây là nơi các tướng quân cưỡi ngựa duyệt binh, dưới đài bao nhiêu người xếp thành hàng, khung cảnh hùng tráng biết bao nhiêu. Nhưng tối nay, ở đây không giống như vậy, cô đi vào bên trong, trước mắt cô là bao nhiêu người, tiếng nói cười vang khắp nơi.
Chân Chu liếc thấy Từ Trí Thâm đang dựa vào một cái bàn, trong tay anh cầm một chén rượu, đang nói chuyện với một người. Cũng không biết đang nói gì, cười chuyện gì, đột nhiên anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, hoặc là cũng đang chờ cô tới đây, anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy chén rượu xuống, bước vội về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, lặng lẽ nắm lấy tay Chân Chu, ghé tai nói. "Ban đầu không muốn phiền em đâu, nhưng anh em ở đây ầm ĩ quá, anh từ chối không nổi."
Vẻ mặt thoạt nhìn thật khó xử.
Chân Chu nở nụ cười, khẽ nói. "Không sao đâu, có thể gặp mặt anh em của anh, em rất vinh hạnh."
Anh thở phào một hơi, vui vẻ nói "Đi theo anh" sau đó nắm chặt tay cô, kéo cô vào bên trong.
Chân Chu tới đây khiến mọi người trong thao trường chú ý, khi cô mới vào đây, mọi người dừng nói chuyện, uống rượu, nhao nhao quay đầu nhìn về phía cô, chờ khi Từ Trí Thâm dẫn cô tới trước mặt mọi người, mới vừa mở miệng. "Anh em, cô ấy là..."
"Chào phu nhân."
Anh còn chưa nói hết, bốn phía đã đồng loạt vang lên câu chào, át cả giọng nói của anh.
Chân Chu nở nụ cười xua tay với mọi người, chờ khi tiếng gọi ầm ĩ dừng lại, cô nhìn những ánh mắt phía đối diện, hít sâu một hơi, cao giọng nói. "Khổ cho các anh em rồi! Đường xa tới đây cứu dân trong huyện, ai ai cũng cảm động! Tối hôm nay ăn ngon uống ngon, không say không về."
Cô cầm một chén rượu rỗng, Vương sĩ quan vội vàng cầm bình rót rượu vào chén cho cô.
Cô nâng chén, cười nói. "Tôi sớm đã nghe trưởng quan nhắc tới mọi người, mọi người đều là anh em vào sinh ra tử với anh ấy. Từ xưa tới nay, nghìn vàng dễ kiếm anh em khó tìm, tối hôm nay biết anh em ở đây, bốn đến xem mọi người nhưng lại sợ quấy rầy, không ngờ mới rồi Vương sĩ quan lại tới đón. Có thể gặp mặt mọi người là vinh hạnh của tôi, không nói thêm nữa, đầu tiên xin kính mọi người một chén, uống trước rồi nói."
Cô nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Rượu này là rượu trắng, rất nóng, cảm giác cháy bỏng chảy xuống cổ họng, cô cười, giơ chén không về phía đối diện.
Xung quanh yên lặng một lát, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người cười tươi, nhao nhao bắt đầu nâng chén rượu của mình, giành nhau uống với cô một ly, bầu không khí không được tự nhiên qua đi, mọi người liên tục cười nói.
Chân Chu tươi cười, nghiêng đầu nhìn Từ Trí Thâm.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.
Cô cũng cười với anh.
Giây phút này, bên tai anh chỉ có tiếng của những thuộc hạ của mình, ai ai cũng muốn tới gần cô, giới thiệu mình với cô, để cô nhớ rõ tên mình.
"Báo cáo phu nhân, tôi là Trương Toàn Hữu, là chỉ huy tiểu đoàn ba, quê ở Thiểm Tây, Du Lâm."
"Mễ Chi có Điêu Thuyền, Tuy Đức có Lữ Bố, từ xưa Du Lâm đã có người đẹp và anh hùng xuất hiện, quê hương của chỉ huy tiểu đoàn 3 là chỗ tốt."
[1] Mễ Chi và Tuy Đức đều thuộc tỉnh Du Lâm.
"Báo cáo phu nhân, tôi là Cát Giao. Hai ngày nữa tròn 20 tuổi."
"Tên hay. Giao xà tiềm uyên, ngộ thủy hóa long [2]. Anh em Cát sau này sẽ lập công lớn."
[2] 蛟 / jiāo/ trong 葛蛟 / gě jiāo / còn có nghĩa là con giao long. Nghĩa của câu này là gặp nước hóa rồng, luôn gặp điềm tốt.
....
Từ Trí Sâm cứ thế đi phía sau cô, nghe cô và các anh em nói chuyện cùng nhau, còn cản rượu giúp cô.
Từ khi cô vừa xuất hiện, giống như một ánh sáng che lấp đi cả sự tồn tại của anh. Không chỉ vì cô xinh đẹp, sự thân thiện, cách ăn nói và phong thái của cô cũng khiến mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm hôm nay.
Từ Trí Thâm nhìn cô, trong lòng có cảm giác tự hào, yêu thương sâu sắc không thể diễn tả bằng ngôn ngữ thông thường.
Đây là cô gái của anh, là vợ của anh, cô thuộc về anh.
Anh luôn đi theo bên cạnh cô, mãi tới khi tiệc gần tan, cô uống rượu cùng vài người đã đi theo anh nhiều năm, trong tiếng đưa tiễn vui vẻ của mọi người, ra khỏi phòng binh.
Dù tối nay có anh bên cạnh, anh cũng thay cô uống bao nhiêu chén rượu, tới bây giờ hai gò má Chân Chu đả ửng hồng, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Sau khi ra ngoài, cô tựa đầu trên cánh tay anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Anh cũng như thế, nắm chặt tay cô, lòng bàn tay nóng hổi, tới bên cạnh xe, bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người đưa cô tới cửa thành thị trấn, đưa cô lên trên thành lâu.
Thành lâu ở thị trấn đã có lịch sử mấy trăm năm, giống như một miếu thờ, mái cong, hai tầng, anh nắm tay cô đưa cô lên chỗ cao, kề vai đứng trên đài nhìn về phía xa.
Xa xa là bầu trời đêm mênh mông bát ngát, tối nay trăng sáng sao thưa, cuối tầm mắt là dãy núi màu xanh, nhìn từ xa giống như một con rồng trườn từ tây sang đông.
Anh ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cô, dõi mắt nhìn về phía xa một lát, chợt nói. "Anh muốn dẫn em đi tới tỉnh thành, để em làm phu nhân của đốc quân Tứ Xuyên, em có đồng ý hay không?"
Chân Chu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh trăng chiếu xuống từ mái cong, soi rõ khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hai mắt anh sáng ngời, hơi cúi đầu, ngưng mắt nhìn cô.
Đã từng là trung tâm của mọi người, với vị trí của anh bây giờ, cho dù có lòng ở ẩn nhưng người bên ngoài không để cho anh thỏa lòng mình.
Sông Lưu di chuyển, thuyền trôi trên sông, hoàn cảnh đẩy đưa. Chuyện lần này, e chỉ mới là bắt đầu.
Cô về quê cùng anh cũng đã hơn nửa năm, sống không lo không nghĩ, vốn cũng chỉ là những ngày rảnh rỗi trộm được trong đời anh mà thôi.
Cô biết, bắt đầu từ ngày mai, anh muốn đi về phía trước.
Cô gật đầu, nở nụ cười, nâng cánh tay vây quanh cổ anh, khe nhích lại gần hôn lên môi anh, khẽ nói. "Em chờ."
Sau khi về nhà, hai người lưu luyến một lúc lâu.
Môi lưỡi của anh dịu dàng hôn khắp cơ thể cô, yêu thương từng tấc trên cơ thể của cô. Trong hơi thở nhàn nhạt mùi rượu và mùi hương quen thuộc của anh, Chân Chu lại càng say hơn, cô nhắm mắt lại, kề sát da thịt cùng anh, giữa hai người không có gì ngăn cách được. Cô giống như một người rơi vào trong ảo mộng, được anh thờ phụng cũng bị anh điều khiển, không có cách nào từ chối, cuối cùng chỉ bám chặt lấy bờ vai dài rộng đầy mồ hôi của anh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng khóc sung sướng, được anh nắm tay leo lên đỉnh núi cao đón gió.
...
Hai tháng sau, đốc quân ở Thành Đô đánh bại quân chính phủ đóng nhiều năm ở Trùng Khánh [3], kéo thêm binh lính, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục đánh về phía Từ Trí Thâm.
Lúc bấy giờ, thuộc hạ cũ của Từ Trí Thâm đã tập hợp đông đủ, anh mang theo mọi người tới một nơi tên Mạnh Câu cách huyện Trường Nghĩa hơn hai trăm dặm[4], trong vòng nửa tháng, đánh liên tiếp ba trận chiến, đánh tan quân chủ lực ở Thành Đô. Quân của Lưu chạy tán loạn, thế như núi đổ, chật vật kéo hết về Thành Đô, hai tháng sau, người trong nội bộ làm phản, quân lính hạ gục Lưu, mở cửa đón Từ Trí Thâm tới Thành Đô.
Bây giờ toàn quốc đã có mười mấy tính tuyên bố rời khỏi chính phủ độc lập của Trương, Trương Hiệu Niên đã tập hợp quân đội xong xuôi, chiến tranh giữa phái Giang Đông và Nam Lục Hệ bùng phát, hai bên khai chiến mất lần, có thắng có thua, rơi vào thế giằng co, tạm thời đình chiến, mỗi bên còn dùng tiền mua báo chí tuyên truyền cho mình, lòng người hoang mang.
Trong hoàn cảnh như thế, tháng sáu năm nay, Tứ Xuyên tuyên bố một tin tức khiến cả nước chấn động.
Từ Trí Thâm đã nắm giữ Tứ Xuyên, thành lập quân chính phủ ở Trùng Khánh, tuyên bố Tứ Xuyên được độc lập, ngày nào còn chưa khôi phục hiến pháp, ngày đó Tứ Xuyên còn chống lại chính phủ.
[3] Mãi tới ngày 14/3/1997, Trùng Khánh mới được tách ra khỏi Tứ Xuyên.
[4] 1 dặm = 1.609 km
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook