Chưởng Thượng Kiều
-
Chương 81: Sâu trong hồng trần (40)
Nếu đã là con gái nuôi của Thạch gia, Chân Chu cũng nghe lời Thạch phu nhân dọn tới Thạch gia.
Thạch phu nhân chọn một thời gian hợp lý, khoảng hơn mười ngày sau để tổ chức một bữa tiệc. Bà rất xem trọng bữa tiệc này, còn nói chuyện với Thạch đốc thúc đăng báo phát tin tức nhận con gái nuôi, tất cả tiệc tùng đều đã chuẩn bị sẵn, bận rộn nhưng cũng vui vẻ.
Thời gian càng ngày càng gần, trong lòng Chân Chu cũng dần dần cảm thấy hoảng hốt.
Cô vốn tưởng rằng, chuyện xảy ra ở đại sứ quán Bắc Kinh lần trước sẽ chìm xuống, Từ Trí Thâm cũng sẽ nhanh chóng tới Thiên Tân giống như lời anh đã nói. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện không những không yên mà còn càng ngày càng lớn thêm, đầu đề báo chí mấy hôm nay đều là chuyện này.
Ngày thứ hai sau khi mọi chuyện xảy ra, các sinh viên ở Thượng Hải liên kết với những sinh viên Bắc Kinh, tổ chức các cuộc biểu tình, mấy hôm sau, Nam Kinh và Tây An cũng lần lượt diễn ra các cuộc biểu tình giống vậy, báo chí toàn quốc, ngoại trừ những cơ quan ngôn luận, toàn bộ các trang báo đều đang lên án Trương Hiệu Niên, bóc trần chuyện thao túng quốc hội của ông ta, theo đuôi nước ngoài, bao che kẻ xấu, thậm chí còn nổ súng với những sinh viên không có vũ khí, chuyện làm người ta giận dữ nhất là chuyện tự mình đặt kỳ vọng cao với ông ta, mong một ngày ông ta sẽ thống nhất nam bắc.
Mấy hôm trước, các trường cao đẳng ở Thiên Tân cũng xảy ra chuyện tương tự, tuy sinh viên nhanh chóng được giải tán nhưng khắp nơi đều phát truyền đơn, công khai lên án Trương Hiệu Niên, yêu cầu ông ta cho một lời giải thích thỏa đáng.
Toàn bộ Trung Hoa Trung Quốc đều bị cuốn vào chuyện kia, sau ngày hôm đó, Từ Trí Thâm cũng không liên lạc với Chân Chu thêm lần nào nữa.
Chân Chu thấp thỏm chờ đợi nhiều ngày, tới đêm khuya, trước khi bắt đầu bữa tiệc, cô lại gọi một cuộc điện thoại tới dãy số hôm trước.
Điện thoại không ai nghe.
Trong lòng cô hiện lên vẻ mất mát và lo lắng.
Thạch phu nhân đang đứng bên ngoài gọi cô.
Cô cúp điện thoại, thở dài một hơi, khi mở cửa, trên mặt đã lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
..
Thời cuộc hỗn loạn bên ngoài, đối với người dân thông thường mà nói, đây cũng chỉ là đề tài câu chuyện khi ăn xong mà thôi, đối với Thạch gia cũng không có ảnh hưởng gì.
Thạch đốc thúc còn được gọi là Trực lệ vương, tối nay tổ chức tiệc để ăn mừng chuyện nhận con gái nuôi, khủng cảnh long trọng không gì sánh được, ngay cả những vị tai to mặt lớn, phu nhân tiểu thư ở Thiên Tân cũng tới đông đủ. Khách trong Thạch gia rất đông, tiệc cũng được tổ chức theo phong cách Trung Quốc xen lẫn Phương Tây, những người thuộc thế hệ trước ngồi trong phòng Đông uống rượu, sân khấu phía Bắc đang hát hí khúc, thanh niên bước lên sàn nhảy, xung quanh hết sức xa hoa.
Mẹ đẻ Tiết Hồng Tiên xuất thân thấp hèn nhưng cha lại là tiến sĩ thời nhà Thanh, là đại thần lớn, làm việc kiên quyết, trước đó có tiếng nhưng bởi vì bị người ta đổ tội mà rơi vào tăm tối, tuy năm đó không được nhắc tới nhiều nhưng vẫn để lại ấn tượng với những người lớp trước trong Thiên Tân, biết người con gái nuôi của Thạch đốc thúc là con gái của Tiết đại nhân, không khỏi thổn thức, Thạch phu nhan dẫn cô đi chào khách, tiền lì xì đầy cả tay.
Đông đảo khách khứa, người khiến người ta chú ý nhất là Đàm Thanh Lân, hắn là vị khách phương xa duy nhất trong đêm nay.
Mấy hôm trước hắn tới Thiên Tân lần nữa.
Lần trước trong tiệc mừng thọ 50 tuổi của Trương Hiệu Niên, khi ông ta đứng trên dinh thự ở Thiên Tân, Đàm Thanh Lân không mời mà lại xuất hiện, hình ảnh ấy vẫn còn in rõ trong đầu mọi người.
Đêm nay, trong tiệc rượu của Thạch gia, không ai đề cập tới Trương Hiệu Niên, mặc dù có nhắc tới cũng chỉ là thoáng qua.
Có người nói, dưới áp lực, vì để dẹp loạn dư luận, bây giờ vị võ sĩ Nhật Bản kia đã bị bắt giữ, đợi ra tòa thẩm vấn. Nhưng dư luận không hài lòng với hành động chậm chạp của chính phủ, liên tục lên án những người đã bắn chết sinh viên biểu tình, trừ cái đó ra, chuyện mấy tên côn đồ cướp bóc khách sạn cũng tạo áp lực cho đại sứ quán, trong ngoài đều khốn đốn, chật vật không chịu nổi.
Đàm Thanh lân tới Thiên Tân lần nữa, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã gặp những nhân vật lớn trong Thiên Tân, tạo ấn tượng tốt với mọi người, nhất là Thạch đốc thúc, gặp gỡ hắn hai lần, lần nào cũng rất yêu thích hắn.
Đêm nay hắn là khách quý của ông.
Tiệc rượu qua đi, phòng phía đông vang lên âm thanh của đàn nhị, hát bài hát "Ngũ Tử Đăng Khoa", bên phía tiệc kiểu Tây Âu cũng rất náo nhiệt, tất cả mọi người ở đây đều là tiểu thư công tử trong Thiên Tân, Chân Chu mặc quần áo xinh đẹp, tự nhiên trở thành tiêu điểm trong sàn nhảy.
Mãi tới khi vũ hội bắt đầu, Thạch Kinh Luân mới xuất hiện, ăn mặc phóng khoáng, tuấn tú, giơ cánh tay về phía Chân Chu, mời cô khiêu vũ, trên sàn nhảy chỉ có hai người.
Anh ta tươi cười, nhảy quanh sàn nhảy, hấp dẫn vô số ánh mắt của công tử tiểu thư đứng xung quanh.
Chân Chu cũng nhìn ra chuyện mình làm em gái anh ta khiến anh ta không vui.
Thực ra thân phận con gái nuôi của Thạch gia cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô, nhưng khi đó biết Thạch đốc thúc và phu nhân suy nghĩ, nửa là yêu thương, nửa cũng là vì con trai, nếu cô còn từ chối, cho dù có dùng lý do uyển chuyển tới đâu cũng chỉ sợ từ chối xong, Thạch Kinh Luân lại suy nghĩ nhiều.
Khi khêu vũ, không có cơ hội mở miệng nói chuyện, tới khi bài nhảy kết thúc, khi anh ta đưa Chân Chu xuống sân khấu, Chân Chu mỉm cười, khẽ nói. "Cảm ơn anh trai."
Khóe miệng Thạch Kinh Luân hơi méo đi, ngoài cười nhưng trong không cười, không nói gì thêm, bỏ Chân Chu lại, mời một vị tiểu thư khác khiêu vũ cùng mình.
Đàm Thanh Lân xuất hiện, mời Chân Chu nhảy một bài, nói cười dịu dàng, phong độ mê người.
Tối hôm nay, Đàm Thanh Lân vẫn luôn đi theo Chân Chu, vũ hội sắp kết thúc, cô ngồi ở trên ghế, hồn vía để trên mây, trả lời câu hỏi của hắn, khi đang trả lời, bỗng nhiên nghe hắn lên tiếng. "Tiết tiểu thư..." Chân Chu được nhận làm con gái nuôi của Thạch gia nhưng không đổi họ. "Từ lần tạm biệt ở Thượng Hải, lâu rồi tôi không thấy anh Từ. Anh ta là cánh tay đắc lực của Trương Hiệu Niên nhiều năm, lại sắp làm con rể của ông ta, nhìn dư luận gần đây cũng biết anh ta không dễ xoay sở, không biết bây giờ thế nào rồi."
Với thân phận con gái nuôi của Thạch gia, tối nay đèn sáng rượu ngon, bên cạnh cô có không ít người vây quanh, âm nhạc không ngừng vang lên bên tai, cái gọi là hưởng thụ cuộc sống cũng chỉ như thế thôi. Chân Chu không ngừng khiêu vũ nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Tối nay, người mà cô mong đợi nhất vẫn không tới.
Bây giờ nghe Đàm Thanh Lân đột nhiên nhắc tới tên anh, trong lòng cô lập tức trùng xuống, mặt không đổi sắc cũng không trả lời, chỉ chậm rãi uống cocktail trong ly, uống xong rồi thả ly xuống, cười với hắn rồi đứng lên. "Đàm tiên sinh cứ tự nhiên, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Cô ra khỏi sàn nhảy, về tới phòng khóa trái cửa lại, lấy lại bình tĩnh rồi bấm dãy số kia.
Đó là điện thoại chỗ ở của Từ Trí Thâm khi ở Bắc Kinh, bây giờ đã đã hơn mười một giờ đêm.
Cô bỗng nhiên muốn nghe giọng nói của anh, rất muốn.
Nhưng điện thoại gọi rồi lại không có ai nhận.
Chân Chu gọi lại lần nữa cũng không ai nghe.
Cô cúp điện thoại, ngồi trên giường ngẩn ngơ một lát, sau đó lấy lại bình tĩnh, mở cửa rồi tới sàn nhảy, khi đang đi qua hành lang trong phòng khách, bên người bỗng nhiên vang lên giọng nói. "Tiết tiểu thư."
Chân Chu quay đầu, thấy Đàm Thanh Lân đang bước về phía mình, tự nhiên đứng cạnh cô, đi cùng cô.
"Nếu như tôi nhìn không lầm, hình như tối nay Tiết tiểu thư có tâm sự phải không?" Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng.
Chân Chu lắc đầu. "Không có đâu, Đàm tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi."
Hắn nhún vai, cười nói. "Vậy là tốt rồi, sau lần tạm biệt ở Thượng Hải, tôi luôn nhớ tới Tiết tiểu thư, lần này tới đây, đêm nay gặp được Tiết tiểu thư, trong lòng rất vui."
Chân chu cười, bước chân nhanh hơn. "Gặp lại Đàm tiên sinh tôi cũng rất vui."
Đàm Thanh lân dừng bước, chăm chú nhìn bóng lưng Chân Chu, bỗng nhiên gọi cô, sau đó bước nhanh tới trước mặt, chặn đường cô.
"Tiết tiểu thư, mượn cơ hội đêm nay, tôi có mấy lời, không biết có nên nói với Tiết tiểu thư hay không?"
Chân Chu bị anh chặn lối, thoáng kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiết tiểu thư, thực ra buổi tối ở Thượng Hải, tôi thấy quan hệ của cô và anh Từ hình như không giống bình thường, sau đó tôi cho người điều tra..."
Hắn dừng một lát, chăm chú nhìn cô, ánh mắt thản nhiên.
"Xin lỗi vì đã làm như vậy, tôi biết chuyện này xúc phạm tới em, nhưng tôi không khống chế được bản thân mình. Tôi điều tra, phát hiện em là người Tứ Xuyên, khi em mới tới Thiên Tân có ở trong biệt thự của anh Từ một khoảng thời gian, chuyện này cũng hiểu được, anh Từ là người đàn ông có sức hấp dẫn, Tiết tiểu thư cũng không cần phải nói, tôi có thể nói thật cho em biết, tôi cũng bị em hấp dẫn, huống chi em và anh Từ có quan hệ sâu xa như vậy..."
Hắn trầm ngâm, đi mấy bước lại dừng lại.
"Lời này vốn không nên nói, dù sao tôi không có lập trường nào, nhưng tôi muốn ít nhất chúng ta cũng có thể làm bạn bè, đúng không, vậy nên xuất phát từ sự quan tâm từ bạn bè cũng được, hoặc là, tôi cũng không phủ nhận chuyện này xuất phát từ tâm tư của tôi, muốn nói cho em biết, anh Từ đã sắp làm con rể của Trương Hiệu Niên, mặc dù không có chuyện hôn sự nhưng bọn họ vẫn có quan hệ thầy trò, quan hệ rắc rối khó gỡ, không thể chia cắt. Nói thật, nếu như tôi đoán không nhầm, bây giờ Trương Hiệu Niên gặp phiền toái lớn như thế, anh Từ cũng không thể thoát khỏi."
Hắn nhìn về phía Chân Chu.
"Từ trước tới nay tôi luôn khinh thường việc bỏ đá xuống giếng, nhưng lần này không giống vậy, anh Từ đã có hôn ước nhưng vẫn dây dưa không rõ với em. Tôi không biết anh ta nói chuyện gì với em, nhưng Tiết tiểu thư, với sự thông minh của em, tôi tin tưởng em không phải người cam chịu làm vợ lẽ, cho nên tôi sợ em khốn khổ vì tình, bị tình yêu che mờ đôi mắt, người cuối cùng bị tổn thương chỉ có mình em."
Chuyện Đàm Thanh Lân mới nói, ban đầu Chân Chu còn thấy ngạc nhiên, im lặng một lát, nói rằng. "Cảm ơn Đàm tiên sinh đã nhắc nhở, trong lòng tôi biết rõ."
Cô gật đầu với hắn, xoay người muốn đi.
"Tiết tiểu thư!"
Đàm Thanh Lân lại gọi cô lần nữa, đón lấy ánh mắt cô, nói. "Anh Từ rất có sức hấp dẫn, nhưng Đàm Thanh Lân tôi cũng không kém anh ta bao nhiêu. Tôi mới gặp đã yêu Tiết tiểu thư, sau khi gặp em ở Thượng Hải, về nhà nhớ thương liên miên, không gạt em nữa, lần này tới Thiên Tân, ngoại trừ vì chuyện công việc, nguyên nhân lớn cũng là vì em. Tôi chưa có vợ, cũng không có hôn ước, nếu như may mắn lọt vào mắt xanh của Tiết tiểu thư cũng là may mắn mắn suốt đời của Đàm mỗ."
Chân Chu không nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu. "Không phải không phải, Đàm tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không nhận được tấm lòng này của Đàm tiên sinh."
Ánh mắt Đàm Thanh Lân lộ ra vẻ thất vọng.
"Tiết tiểu thư, tôi không bắt em đồng ý ngay bây giờ..."
"Haha, Đàm công tử thật có tâm, em ấy mới thành em gái tôi, anh đã tỏ tình nhanh vậy sao?"
Phía trước vang lên âm thanh giễu cợt.
Chân Chu ngẩng đầu, thấy Thạch Kinh Luân đã tới đây từ lúc nào, một tay đút túi quần, trong miệng ngậm tăm, liếc nhìn về phía cô, vẻ mặt châm biếm.
Đàm Thanh Lân ngừng lại, xoay người nở nụ cười với Thạch Kinh Luân. "Khiến Thạch công tử chê cười, chỉ sợ cậu không biết tôi đối với Tiết tiểu thư..."
Thạch Kinh Luân nhếch môi, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, nhổ cây tăm trong miệng ta, kéo tay Chân Chu, hếch cằm. "Đi thôi, anh đưa em đi tiễn khách."
Nói xong kéo Chân Chu lướt qua Đàm Thanh Lân.
Điện thoại vẫn không gọi được, Chân Chu đang bậm tâm, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, Đàm Thanh Lâm lại nhắc tới quan hệ của Từ Trí Thâm và Trương Hiệu Niên khiến cô càng thêm lo lắng, rồi Đàm Thanh Lân lại tỏ tình với cô, cuối cùng còn thêm cả Thạch Kinh Luân, trong lòng càng thêm phiền muộn, bị kéo đi, quay lại gật đầu với Đàm Thanh Lân rồi đi theo anh ta.
..
Tối hôm đó, tiễn xong khách về, Chân Chu quay về phòng cũng đã hơn 12 giờ.
Cô tắm rửa xong, lên giường gọi thêm một cuộc nữa.
Vẫn không có ai nghe.
Ba giờ sáng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi lần nữa.
Vẫn không có ai.
Đêm nay Chân Chu không chợp mắt nổi, sáng hôm sau cả người mệt mỏi, sợ Thạch phu nhân phát hiện nên cố ý dặm ít phấn lên mặt, sau đó mới đi xuống dưới ăn sáng cùng Thạch gia, chào hỏi rồi ngồi xuống, ăn được một nửa Thạch Kinh Luân mới ngáp ngắn ngáp dài khoan thai ngồi xuống bàn, thấy xung quanh không còn gì để ăn nữa, càm ràm vài câu, Thạch đốc thúc nhìn anh ta, buông bát đũa xuống, cầm tờ báo người hầu đưa cho mình, lật ra, bỗng nhiên ồ một tiếng, âm thanh đầy kinh ngạc.
Chân Chu ngẩng đầu nhìn ông.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Thạch phu nhân hỏi một câu.
"Trí Thâm tự tay viết một bức thư xin lỗi với mọi người, nói chuyện nổ súng hôm đó là cậu ấy ra lệnh."
Thạch đốc thúc buông báo ra, đứng lên.
"Sao có thể?" Thạch phu nhân cũng bị dọa sợ.
Chân Chu giật mình, vội vàng lật một trang báo, nhanh lướt qua.
Tất cả đều đề của báo hôm nay đều là chuyện Từ Trí Thâm tự tay viết thư xin lỗi, nội dung đại ý nói đêm về khuya, không khống chế được tình huống, mình là là người được thủ tướng ủy thác xử lý chuyện này, đáng lý ra phải suy nghĩ rồi mới hành động, nhưng vì nóng lòng, cộng thêm mọi chuyện khi đó không thể xử lý, chốc lát nghĩ không chu đáo, không nghe lời khuyên của mọi người, vội vàng nổ súng. Lỗi lầm lần này là một mình anh tạo ra, xét thấy ảnh hưởng lớn tới xã hội, anh tiếp nhận xử phạt đặc biệt của tòa án quân đội, đồng thời cũng tự nhận lỗi, từ chức, bỏ tất cả chức vụ đang đảm nhiệm trong quốc hội và quân đội, viết một bức thư xin lỗi mọi người.
Chân Chu nhìn chữ ký quen thuộc trên tờ báo, sợ ngây người.
Thạch Kinh Luân liếc mắt nhìn Chân Chu.
"Không được, tôi phải gọi điện thoại hỏi Trương Hiệu Niên! Ông ta muốn đẩy Trí Thâm vào chỗ chết sao?" Thạch đốc thúc vỗ bàn, vội vã đứng dậy.
Chân Chu buông báo xuống, đi theo ra ngoài, đứng ngoài cửa phòng khách nghe ông nói chuyện với bên Bắc Kinh.
Điện thoại vẫn gọi không được, sáng sớm đã báo bận, cũng có thể đối phương không có ý định nghe, khiến Thạch đốc thúc tức giận quăng điện thoại chửi mẹ nó.
Chân Chu đứng ngoài cửa thất thần một lúc lâu, đã tới giờ đi làm, cô nói với Thạch phu nhân một câu rồi ra cửa như thường.
Hôm nay cô ép bản thân mình tập trung làm việc, cố gắng lắm mới tới giờ tan tầm, ra ngoài đã thấy Thạch Kinh Luân đậu xe ngoài cửa, thấy cô ra ngoài cũng không nói gì, chỉ mở cửa xe ý bảo cô đi vào.
Chân Chu mệt mỏi không gì sánh được, lên xe, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Anh ta đưa cô về Thạch gia, cả đường đi cũng không nói câu gì, cuối cùng nói. "Anh xin cấp trên cho em nghỉ rồi, bảo em khó chịu, nghỉ ngơi vài ngày."
...
Chân Chu cảm giác mình bị bệnh thật rồi.
Ngủ một đêm, báo chí hôm sau còn đáng sợ hơn hôm trước.
Hầu như tất cả mọi người đều chỉ trích và chửi rửa Từ Trí Thâm, đương nhiên cũng có một số người nghi ngờ chuyện này, chuyện lần này vốn đã khiến cả nước tức giận, sắp đi đến giới hạn, bây giờ Từ Trí Thâm lại đứng lên xin lỗi khiến mọi người vỡ òa.
Từ Trí Thâm, người từng được khen là nhân vật anh hùng nam bắc, trong một đêm bỗng nhiên hóa thân thành ma quỷ, trở thành người bị lên án. Mấy tờ báo đào sâu quan hệ của anh và Trương Hiệu Niên, lên án mạnh mẽ chuyện anh giúp Trương Hiệu Niên thao túng quốc hội, lừa gạt nhân dân, không kém kẻ có lỗi với tổ quốc, nhân dân là bao.
Cô liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng ban ngày hay ban đêm cũng không gọi được.
Cả đêm không thể chợp mắt, sáng hôm sau Chân Chu đưa ra một quyết định.
Cô nói vói Thạch phu nhân mình phải đi công tác, hôm nay lên đường, vài ngày sau mới có thể quay lại.
Sau khi Thạch phu nhân bảo cô tới đây, vốn muốn cô thôi việc nhưng Chân Chu không nghe, cũng không ép cô nữa. Bây giờ nghe nói cô phải đi công tác, hai ngày nay vẻ mặt cô cũng không tốt, khuyên cô ở nhà, thấy cô không đồng ý cũng không ép nữa, căn dặn cô cẩn thận, có chuyện phải gọi về nhà.
Chân Chu xếp hành lý đơn giản, ngồi chuyến xe lửa buổi trưa tới Bắc Kinh lần nữa.
Nếu như dựa theo thời gian trước đây, chắc chạng vạng tối cô sẽ tới được Bắc Kinh, nhưng hôm nay xe lửa lại xảy ra trục trặc, khuya muộn mới tới nơi, hơn mười một giờ mới vào trạm.
Chân Chu cầm vali lên, một mình đứng trong trạm xe lửa.
Một cơn gió thổi qua người cô, lá rụng trên sàn bay bay, cô quấn khăn quàng cổ kín mặt, nắm chặt áo khoác trên người, trong gió đêm lành lạnh cuối thu, cô đi về phía phòng trực ban trong trạm xe.
Cô dùng một đồng bạc để mượn điện thoại.
Sau khi cầm ống nghe lên, hít sâu một hơi, Chân Chu bấm số điện thoại mình thuộc làu làu.
...
Đêm khuya, trong gian phòng khách ở phòng thủ tướng, ngọn đèn vẫn sáng như trước.
Quai hàm Trương Hiệu Niên sưng lên, chườm ấm cũng không xẹp xuống.
Ông ta ngồi trên ghế thái sư, ngọn đèn chiếu xuống đầu ông ta, ánh mắt đỏ bừng, mí trăng sưng lên, so với khuôn mặt hồng hào khi đại thọ năm mươi, hôm nay đã già thêm mười tuổi.
Ông ta nhìn Từ Trí Thâm ở phía đối diện, thở dài một hơi.
"Trí Thâm, lần này là tôi xin lỗi cậu, trong ngoài đều khó khăn. bây giờ phải dẹp được dư luận trong nước rồi mới tính tới chuyện nước ngoài. Thằng ngu Lưu Ngạn Sinh lại làm hỏng chuyện của tôi, nhưng địa vị của nó không đủ để dẹp yên dư luận..."
"Đốc quân đừng áy náy, Trí Thâm hiểu rõ."
Từ Trí Thâm đứng đối diện ông ta, vẻ mặt bình tĩnh.
"Huống chi cũng không phải đốc quân ép tôi, là tôi tự nguyện."
Trương Hiệu Niên đứng lên, một tay chống nạnh, một tay sờ đầu đi tới đi lui trong phòng, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
"Người nhòm ngó tới vị trí này, muốn lật đổ tôi có quá nhiều! Những tên côn đồ kia, cậu cảm thấy là ai làm?"
"Mọi chuyện đã như vậy, ai có lợi nhất thì là người đó làm."
Trương Hiệu Niên dừng bước, nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lời. "Con bà nó, còn cả báo chí và dư luận nữa, nếu không có người âm thầm trợ giúp thì sao dám viết những bài báo này? Đây là muốn đưa tôi vào chỗ chết, ép tôi tự chém một cánh tay của mình."
Ông ta quay đầu vỗ vai Từ Trí Thâm. "Ơn lần này của cậu, tôi nhớ rõ rồi. Sư đoàn hai của cậu tôi sẽ chuyển cho người khác, cậu tạm thời về Tứ Xuyên đi. Cậu yên tâm, chuyện này qua rồi, tôi nhất định sẽ đưa cậu về."
Từ Trí Thâm mỉm cười. "Đốc quân khách sáo rồi, Trí Thâm nhận ơn của đốc quân nhiều năm, luôn không có cơ hội báo đáp, lần này xảy ra chuyện, có thể giúp đốc quân Trí Thâm cũng thấy vui! Tôi đi trước, đốc quân bảo trọng."
Anh chào Trương Hiệu Niên, sau đó cởi mũ, tháo ngôi sao trên vai đặt trước mặt Trương Hiệu Niên, xoay người bước đi.
Trương Hiệu Niên nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
...
Đêm khuya, Từ Trí Thâm lái xe ra khỏi phủ thủ tướng, về nơi ở của anh.
Mấy hôm nay anh không về đây.
Ô tô băng qua màn đêm, ánh đèn trên phố thưa thớt, một tầng bụi bặm phủ lên trên xe.
Anh mở cửa sổ xe xuống, mặc cho gió đêm lạnh như băng thổi vào mặt mình, thở dài một hơi.
Chuyện này rốt cuộc cũng tới hồi kết, mặc dù xảy ra sớm hơn mình dự tính nhưng cũng là theo tự nhiên, tuy cách kết thúc này hơi mất mặt một chút.
Anh về tới nơi ở của mình, mở cửa, đi vào, bật đèn rồi vọt vào phòng tắm, dùng dòng nước lạnh như băng xối sạch từ đầu tới chân, sau khi ra ngoài, kéo khăn phủ giường lên rồi nằm xuống, nhìn xung quanh một lượt.
Nơi đây có người dọn vệ sinh tới dọn theo định kỳ, mặc dù anh không ở đây nhưng vẫn sạch sẽ như thường.
Mọi thứ đều quen thuộc với anh.
Giây phút này, trong gian phòng này, sự yên tĩnh khiến lòng anh trống trải, thậm chí còn cô đơn.
Anh sững sờ một lát.
Mấy hôm nay làm việc liên tục, bây giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, cả cơ thể cảm thấy mệt mỏi rã rời, lại còn đau đầu. Dù sao anh cũng là một con người, dù cho là anh hùng hay sát thủ máu lạnh thì vẫn có xương thịt, không phải sắt thép.
Anh nhíu mày, xoa xoa mi tâm, tự tay tắt đèn bàn, ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc, nhưng trong không gian tăm tối, anh ngủ không yên.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt cô.
Hai hôm nay, toàn bộ báo chí đều đang mắng anh, chắc cô cũng đã biết chuyện này. Cô sẽ nghĩ về anh như thế nào? Có phải cũng khinh bỉ anh như những người khác, vạch rõ giới hạn với anh hay không?
Dù sao trong lòng cô, anh cũng là một tên đàn ông xấu xa. Anh nhếch mép, cười khổ.
Sau khi Vương sĩ quan đưa cô tới Thiên Tân, có nói với anh cô không về biệt thự. Chuyện này anh cũng đã đoán được sớm.
Vậy bây giờ cô đang làm gì?
Đang ở đâu?
Từ Trí Thâm không ngủ được nữa.
Anh bỗng nhiên muốn nghe giọng nói của cô, rất muốn, cho dù cô mắng anh cũng được. Nhưng chỗ cô ở không có điện thoại.
Điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở, âm thanh vang lên bỗng chói tai đến lạ.
Tim anh bỗng nhiên loạn nhịp, mở mắt ra, ngồi bật dậy cầm điện thoại lên.
"Từ Trí Thâm, là em!"
Bên kia yên lặng một lát.
Anh nín thở, chờ đợi.
"Em đây. Bây giờ em đang đứng ở nhà ga, có thể tới đón em được không?"
Rốt cục, anh cũng nghe được giọng nói mềm mại kia, xuyên qua ống nghe, truyền vào lỗ tai của anh.
Thạch phu nhân chọn một thời gian hợp lý, khoảng hơn mười ngày sau để tổ chức một bữa tiệc. Bà rất xem trọng bữa tiệc này, còn nói chuyện với Thạch đốc thúc đăng báo phát tin tức nhận con gái nuôi, tất cả tiệc tùng đều đã chuẩn bị sẵn, bận rộn nhưng cũng vui vẻ.
Thời gian càng ngày càng gần, trong lòng Chân Chu cũng dần dần cảm thấy hoảng hốt.
Cô vốn tưởng rằng, chuyện xảy ra ở đại sứ quán Bắc Kinh lần trước sẽ chìm xuống, Từ Trí Thâm cũng sẽ nhanh chóng tới Thiên Tân giống như lời anh đã nói. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện không những không yên mà còn càng ngày càng lớn thêm, đầu đề báo chí mấy hôm nay đều là chuyện này.
Ngày thứ hai sau khi mọi chuyện xảy ra, các sinh viên ở Thượng Hải liên kết với những sinh viên Bắc Kinh, tổ chức các cuộc biểu tình, mấy hôm sau, Nam Kinh và Tây An cũng lần lượt diễn ra các cuộc biểu tình giống vậy, báo chí toàn quốc, ngoại trừ những cơ quan ngôn luận, toàn bộ các trang báo đều đang lên án Trương Hiệu Niên, bóc trần chuyện thao túng quốc hội của ông ta, theo đuôi nước ngoài, bao che kẻ xấu, thậm chí còn nổ súng với những sinh viên không có vũ khí, chuyện làm người ta giận dữ nhất là chuyện tự mình đặt kỳ vọng cao với ông ta, mong một ngày ông ta sẽ thống nhất nam bắc.
Mấy hôm trước, các trường cao đẳng ở Thiên Tân cũng xảy ra chuyện tương tự, tuy sinh viên nhanh chóng được giải tán nhưng khắp nơi đều phát truyền đơn, công khai lên án Trương Hiệu Niên, yêu cầu ông ta cho một lời giải thích thỏa đáng.
Toàn bộ Trung Hoa Trung Quốc đều bị cuốn vào chuyện kia, sau ngày hôm đó, Từ Trí Thâm cũng không liên lạc với Chân Chu thêm lần nào nữa.
Chân Chu thấp thỏm chờ đợi nhiều ngày, tới đêm khuya, trước khi bắt đầu bữa tiệc, cô lại gọi một cuộc điện thoại tới dãy số hôm trước.
Điện thoại không ai nghe.
Trong lòng cô hiện lên vẻ mất mát và lo lắng.
Thạch phu nhân đang đứng bên ngoài gọi cô.
Cô cúp điện thoại, thở dài một hơi, khi mở cửa, trên mặt đã lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
..
Thời cuộc hỗn loạn bên ngoài, đối với người dân thông thường mà nói, đây cũng chỉ là đề tài câu chuyện khi ăn xong mà thôi, đối với Thạch gia cũng không có ảnh hưởng gì.
Thạch đốc thúc còn được gọi là Trực lệ vương, tối nay tổ chức tiệc để ăn mừng chuyện nhận con gái nuôi, khủng cảnh long trọng không gì sánh được, ngay cả những vị tai to mặt lớn, phu nhân tiểu thư ở Thiên Tân cũng tới đông đủ. Khách trong Thạch gia rất đông, tiệc cũng được tổ chức theo phong cách Trung Quốc xen lẫn Phương Tây, những người thuộc thế hệ trước ngồi trong phòng Đông uống rượu, sân khấu phía Bắc đang hát hí khúc, thanh niên bước lên sàn nhảy, xung quanh hết sức xa hoa.
Mẹ đẻ Tiết Hồng Tiên xuất thân thấp hèn nhưng cha lại là tiến sĩ thời nhà Thanh, là đại thần lớn, làm việc kiên quyết, trước đó có tiếng nhưng bởi vì bị người ta đổ tội mà rơi vào tăm tối, tuy năm đó không được nhắc tới nhiều nhưng vẫn để lại ấn tượng với những người lớp trước trong Thiên Tân, biết người con gái nuôi của Thạch đốc thúc là con gái của Tiết đại nhân, không khỏi thổn thức, Thạch phu nhan dẫn cô đi chào khách, tiền lì xì đầy cả tay.
Đông đảo khách khứa, người khiến người ta chú ý nhất là Đàm Thanh Lân, hắn là vị khách phương xa duy nhất trong đêm nay.
Mấy hôm trước hắn tới Thiên Tân lần nữa.
Lần trước trong tiệc mừng thọ 50 tuổi của Trương Hiệu Niên, khi ông ta đứng trên dinh thự ở Thiên Tân, Đàm Thanh Lân không mời mà lại xuất hiện, hình ảnh ấy vẫn còn in rõ trong đầu mọi người.
Đêm nay, trong tiệc rượu của Thạch gia, không ai đề cập tới Trương Hiệu Niên, mặc dù có nhắc tới cũng chỉ là thoáng qua.
Có người nói, dưới áp lực, vì để dẹp loạn dư luận, bây giờ vị võ sĩ Nhật Bản kia đã bị bắt giữ, đợi ra tòa thẩm vấn. Nhưng dư luận không hài lòng với hành động chậm chạp của chính phủ, liên tục lên án những người đã bắn chết sinh viên biểu tình, trừ cái đó ra, chuyện mấy tên côn đồ cướp bóc khách sạn cũng tạo áp lực cho đại sứ quán, trong ngoài đều khốn đốn, chật vật không chịu nổi.
Đàm Thanh lân tới Thiên Tân lần nữa, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã gặp những nhân vật lớn trong Thiên Tân, tạo ấn tượng tốt với mọi người, nhất là Thạch đốc thúc, gặp gỡ hắn hai lần, lần nào cũng rất yêu thích hắn.
Đêm nay hắn là khách quý của ông.
Tiệc rượu qua đi, phòng phía đông vang lên âm thanh của đàn nhị, hát bài hát "Ngũ Tử Đăng Khoa", bên phía tiệc kiểu Tây Âu cũng rất náo nhiệt, tất cả mọi người ở đây đều là tiểu thư công tử trong Thiên Tân, Chân Chu mặc quần áo xinh đẹp, tự nhiên trở thành tiêu điểm trong sàn nhảy.
Mãi tới khi vũ hội bắt đầu, Thạch Kinh Luân mới xuất hiện, ăn mặc phóng khoáng, tuấn tú, giơ cánh tay về phía Chân Chu, mời cô khiêu vũ, trên sàn nhảy chỉ có hai người.
Anh ta tươi cười, nhảy quanh sàn nhảy, hấp dẫn vô số ánh mắt của công tử tiểu thư đứng xung quanh.
Chân Chu cũng nhìn ra chuyện mình làm em gái anh ta khiến anh ta không vui.
Thực ra thân phận con gái nuôi của Thạch gia cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô, nhưng khi đó biết Thạch đốc thúc và phu nhân suy nghĩ, nửa là yêu thương, nửa cũng là vì con trai, nếu cô còn từ chối, cho dù có dùng lý do uyển chuyển tới đâu cũng chỉ sợ từ chối xong, Thạch Kinh Luân lại suy nghĩ nhiều.
Khi khêu vũ, không có cơ hội mở miệng nói chuyện, tới khi bài nhảy kết thúc, khi anh ta đưa Chân Chu xuống sân khấu, Chân Chu mỉm cười, khẽ nói. "Cảm ơn anh trai."
Khóe miệng Thạch Kinh Luân hơi méo đi, ngoài cười nhưng trong không cười, không nói gì thêm, bỏ Chân Chu lại, mời một vị tiểu thư khác khiêu vũ cùng mình.
Đàm Thanh Lân xuất hiện, mời Chân Chu nhảy một bài, nói cười dịu dàng, phong độ mê người.
Tối hôm nay, Đàm Thanh Lân vẫn luôn đi theo Chân Chu, vũ hội sắp kết thúc, cô ngồi ở trên ghế, hồn vía để trên mây, trả lời câu hỏi của hắn, khi đang trả lời, bỗng nhiên nghe hắn lên tiếng. "Tiết tiểu thư..." Chân Chu được nhận làm con gái nuôi của Thạch gia nhưng không đổi họ. "Từ lần tạm biệt ở Thượng Hải, lâu rồi tôi không thấy anh Từ. Anh ta là cánh tay đắc lực của Trương Hiệu Niên nhiều năm, lại sắp làm con rể của ông ta, nhìn dư luận gần đây cũng biết anh ta không dễ xoay sở, không biết bây giờ thế nào rồi."
Với thân phận con gái nuôi của Thạch gia, tối nay đèn sáng rượu ngon, bên cạnh cô có không ít người vây quanh, âm nhạc không ngừng vang lên bên tai, cái gọi là hưởng thụ cuộc sống cũng chỉ như thế thôi. Chân Chu không ngừng khiêu vũ nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Tối nay, người mà cô mong đợi nhất vẫn không tới.
Bây giờ nghe Đàm Thanh Lân đột nhiên nhắc tới tên anh, trong lòng cô lập tức trùng xuống, mặt không đổi sắc cũng không trả lời, chỉ chậm rãi uống cocktail trong ly, uống xong rồi thả ly xuống, cười với hắn rồi đứng lên. "Đàm tiên sinh cứ tự nhiên, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Cô ra khỏi sàn nhảy, về tới phòng khóa trái cửa lại, lấy lại bình tĩnh rồi bấm dãy số kia.
Đó là điện thoại chỗ ở của Từ Trí Thâm khi ở Bắc Kinh, bây giờ đã đã hơn mười một giờ đêm.
Cô bỗng nhiên muốn nghe giọng nói của anh, rất muốn.
Nhưng điện thoại gọi rồi lại không có ai nhận.
Chân Chu gọi lại lần nữa cũng không ai nghe.
Cô cúp điện thoại, ngồi trên giường ngẩn ngơ một lát, sau đó lấy lại bình tĩnh, mở cửa rồi tới sàn nhảy, khi đang đi qua hành lang trong phòng khách, bên người bỗng nhiên vang lên giọng nói. "Tiết tiểu thư."
Chân Chu quay đầu, thấy Đàm Thanh Lân đang bước về phía mình, tự nhiên đứng cạnh cô, đi cùng cô.
"Nếu như tôi nhìn không lầm, hình như tối nay Tiết tiểu thư có tâm sự phải không?" Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng.
Chân Chu lắc đầu. "Không có đâu, Đàm tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi."
Hắn nhún vai, cười nói. "Vậy là tốt rồi, sau lần tạm biệt ở Thượng Hải, tôi luôn nhớ tới Tiết tiểu thư, lần này tới đây, đêm nay gặp được Tiết tiểu thư, trong lòng rất vui."
Chân chu cười, bước chân nhanh hơn. "Gặp lại Đàm tiên sinh tôi cũng rất vui."
Đàm Thanh lân dừng bước, chăm chú nhìn bóng lưng Chân Chu, bỗng nhiên gọi cô, sau đó bước nhanh tới trước mặt, chặn đường cô.
"Tiết tiểu thư, mượn cơ hội đêm nay, tôi có mấy lời, không biết có nên nói với Tiết tiểu thư hay không?"
Chân Chu bị anh chặn lối, thoáng kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiết tiểu thư, thực ra buổi tối ở Thượng Hải, tôi thấy quan hệ của cô và anh Từ hình như không giống bình thường, sau đó tôi cho người điều tra..."
Hắn dừng một lát, chăm chú nhìn cô, ánh mắt thản nhiên.
"Xin lỗi vì đã làm như vậy, tôi biết chuyện này xúc phạm tới em, nhưng tôi không khống chế được bản thân mình. Tôi điều tra, phát hiện em là người Tứ Xuyên, khi em mới tới Thiên Tân có ở trong biệt thự của anh Từ một khoảng thời gian, chuyện này cũng hiểu được, anh Từ là người đàn ông có sức hấp dẫn, Tiết tiểu thư cũng không cần phải nói, tôi có thể nói thật cho em biết, tôi cũng bị em hấp dẫn, huống chi em và anh Từ có quan hệ sâu xa như vậy..."
Hắn trầm ngâm, đi mấy bước lại dừng lại.
"Lời này vốn không nên nói, dù sao tôi không có lập trường nào, nhưng tôi muốn ít nhất chúng ta cũng có thể làm bạn bè, đúng không, vậy nên xuất phát từ sự quan tâm từ bạn bè cũng được, hoặc là, tôi cũng không phủ nhận chuyện này xuất phát từ tâm tư của tôi, muốn nói cho em biết, anh Từ đã sắp làm con rể của Trương Hiệu Niên, mặc dù không có chuyện hôn sự nhưng bọn họ vẫn có quan hệ thầy trò, quan hệ rắc rối khó gỡ, không thể chia cắt. Nói thật, nếu như tôi đoán không nhầm, bây giờ Trương Hiệu Niên gặp phiền toái lớn như thế, anh Từ cũng không thể thoát khỏi."
Hắn nhìn về phía Chân Chu.
"Từ trước tới nay tôi luôn khinh thường việc bỏ đá xuống giếng, nhưng lần này không giống vậy, anh Từ đã có hôn ước nhưng vẫn dây dưa không rõ với em. Tôi không biết anh ta nói chuyện gì với em, nhưng Tiết tiểu thư, với sự thông minh của em, tôi tin tưởng em không phải người cam chịu làm vợ lẽ, cho nên tôi sợ em khốn khổ vì tình, bị tình yêu che mờ đôi mắt, người cuối cùng bị tổn thương chỉ có mình em."
Chuyện Đàm Thanh Lân mới nói, ban đầu Chân Chu còn thấy ngạc nhiên, im lặng một lát, nói rằng. "Cảm ơn Đàm tiên sinh đã nhắc nhở, trong lòng tôi biết rõ."
Cô gật đầu với hắn, xoay người muốn đi.
"Tiết tiểu thư!"
Đàm Thanh Lân lại gọi cô lần nữa, đón lấy ánh mắt cô, nói. "Anh Từ rất có sức hấp dẫn, nhưng Đàm Thanh Lân tôi cũng không kém anh ta bao nhiêu. Tôi mới gặp đã yêu Tiết tiểu thư, sau khi gặp em ở Thượng Hải, về nhà nhớ thương liên miên, không gạt em nữa, lần này tới Thiên Tân, ngoại trừ vì chuyện công việc, nguyên nhân lớn cũng là vì em. Tôi chưa có vợ, cũng không có hôn ước, nếu như may mắn lọt vào mắt xanh của Tiết tiểu thư cũng là may mắn mắn suốt đời của Đàm mỗ."
Chân Chu không nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu. "Không phải không phải, Đàm tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không nhận được tấm lòng này của Đàm tiên sinh."
Ánh mắt Đàm Thanh Lân lộ ra vẻ thất vọng.
"Tiết tiểu thư, tôi không bắt em đồng ý ngay bây giờ..."
"Haha, Đàm công tử thật có tâm, em ấy mới thành em gái tôi, anh đã tỏ tình nhanh vậy sao?"
Phía trước vang lên âm thanh giễu cợt.
Chân Chu ngẩng đầu, thấy Thạch Kinh Luân đã tới đây từ lúc nào, một tay đút túi quần, trong miệng ngậm tăm, liếc nhìn về phía cô, vẻ mặt châm biếm.
Đàm Thanh Lân ngừng lại, xoay người nở nụ cười với Thạch Kinh Luân. "Khiến Thạch công tử chê cười, chỉ sợ cậu không biết tôi đối với Tiết tiểu thư..."
Thạch Kinh Luân nhếch môi, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, nhổ cây tăm trong miệng ta, kéo tay Chân Chu, hếch cằm. "Đi thôi, anh đưa em đi tiễn khách."
Nói xong kéo Chân Chu lướt qua Đàm Thanh Lân.
Điện thoại vẫn không gọi được, Chân Chu đang bậm tâm, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, Đàm Thanh Lâm lại nhắc tới quan hệ của Từ Trí Thâm và Trương Hiệu Niên khiến cô càng thêm lo lắng, rồi Đàm Thanh Lân lại tỏ tình với cô, cuối cùng còn thêm cả Thạch Kinh Luân, trong lòng càng thêm phiền muộn, bị kéo đi, quay lại gật đầu với Đàm Thanh Lân rồi đi theo anh ta.
..
Tối hôm đó, tiễn xong khách về, Chân Chu quay về phòng cũng đã hơn 12 giờ.
Cô tắm rửa xong, lên giường gọi thêm một cuộc nữa.
Vẫn không có ai nghe.
Ba giờ sáng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi lần nữa.
Vẫn không có ai.
Đêm nay Chân Chu không chợp mắt nổi, sáng hôm sau cả người mệt mỏi, sợ Thạch phu nhân phát hiện nên cố ý dặm ít phấn lên mặt, sau đó mới đi xuống dưới ăn sáng cùng Thạch gia, chào hỏi rồi ngồi xuống, ăn được một nửa Thạch Kinh Luân mới ngáp ngắn ngáp dài khoan thai ngồi xuống bàn, thấy xung quanh không còn gì để ăn nữa, càm ràm vài câu, Thạch đốc thúc nhìn anh ta, buông bát đũa xuống, cầm tờ báo người hầu đưa cho mình, lật ra, bỗng nhiên ồ một tiếng, âm thanh đầy kinh ngạc.
Chân Chu ngẩng đầu nhìn ông.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Thạch phu nhân hỏi một câu.
"Trí Thâm tự tay viết một bức thư xin lỗi với mọi người, nói chuyện nổ súng hôm đó là cậu ấy ra lệnh."
Thạch đốc thúc buông báo ra, đứng lên.
"Sao có thể?" Thạch phu nhân cũng bị dọa sợ.
Chân Chu giật mình, vội vàng lật một trang báo, nhanh lướt qua.
Tất cả đều đề của báo hôm nay đều là chuyện Từ Trí Thâm tự tay viết thư xin lỗi, nội dung đại ý nói đêm về khuya, không khống chế được tình huống, mình là là người được thủ tướng ủy thác xử lý chuyện này, đáng lý ra phải suy nghĩ rồi mới hành động, nhưng vì nóng lòng, cộng thêm mọi chuyện khi đó không thể xử lý, chốc lát nghĩ không chu đáo, không nghe lời khuyên của mọi người, vội vàng nổ súng. Lỗi lầm lần này là một mình anh tạo ra, xét thấy ảnh hưởng lớn tới xã hội, anh tiếp nhận xử phạt đặc biệt của tòa án quân đội, đồng thời cũng tự nhận lỗi, từ chức, bỏ tất cả chức vụ đang đảm nhiệm trong quốc hội và quân đội, viết một bức thư xin lỗi mọi người.
Chân Chu nhìn chữ ký quen thuộc trên tờ báo, sợ ngây người.
Thạch Kinh Luân liếc mắt nhìn Chân Chu.
"Không được, tôi phải gọi điện thoại hỏi Trương Hiệu Niên! Ông ta muốn đẩy Trí Thâm vào chỗ chết sao?" Thạch đốc thúc vỗ bàn, vội vã đứng dậy.
Chân Chu buông báo xuống, đi theo ra ngoài, đứng ngoài cửa phòng khách nghe ông nói chuyện với bên Bắc Kinh.
Điện thoại vẫn gọi không được, sáng sớm đã báo bận, cũng có thể đối phương không có ý định nghe, khiến Thạch đốc thúc tức giận quăng điện thoại chửi mẹ nó.
Chân Chu đứng ngoài cửa thất thần một lúc lâu, đã tới giờ đi làm, cô nói với Thạch phu nhân một câu rồi ra cửa như thường.
Hôm nay cô ép bản thân mình tập trung làm việc, cố gắng lắm mới tới giờ tan tầm, ra ngoài đã thấy Thạch Kinh Luân đậu xe ngoài cửa, thấy cô ra ngoài cũng không nói gì, chỉ mở cửa xe ý bảo cô đi vào.
Chân Chu mệt mỏi không gì sánh được, lên xe, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Anh ta đưa cô về Thạch gia, cả đường đi cũng không nói câu gì, cuối cùng nói. "Anh xin cấp trên cho em nghỉ rồi, bảo em khó chịu, nghỉ ngơi vài ngày."
...
Chân Chu cảm giác mình bị bệnh thật rồi.
Ngủ một đêm, báo chí hôm sau còn đáng sợ hơn hôm trước.
Hầu như tất cả mọi người đều chỉ trích và chửi rửa Từ Trí Thâm, đương nhiên cũng có một số người nghi ngờ chuyện này, chuyện lần này vốn đã khiến cả nước tức giận, sắp đi đến giới hạn, bây giờ Từ Trí Thâm lại đứng lên xin lỗi khiến mọi người vỡ òa.
Từ Trí Thâm, người từng được khen là nhân vật anh hùng nam bắc, trong một đêm bỗng nhiên hóa thân thành ma quỷ, trở thành người bị lên án. Mấy tờ báo đào sâu quan hệ của anh và Trương Hiệu Niên, lên án mạnh mẽ chuyện anh giúp Trương Hiệu Niên thao túng quốc hội, lừa gạt nhân dân, không kém kẻ có lỗi với tổ quốc, nhân dân là bao.
Cô liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng ban ngày hay ban đêm cũng không gọi được.
Cả đêm không thể chợp mắt, sáng hôm sau Chân Chu đưa ra một quyết định.
Cô nói vói Thạch phu nhân mình phải đi công tác, hôm nay lên đường, vài ngày sau mới có thể quay lại.
Sau khi Thạch phu nhân bảo cô tới đây, vốn muốn cô thôi việc nhưng Chân Chu không nghe, cũng không ép cô nữa. Bây giờ nghe nói cô phải đi công tác, hai ngày nay vẻ mặt cô cũng không tốt, khuyên cô ở nhà, thấy cô không đồng ý cũng không ép nữa, căn dặn cô cẩn thận, có chuyện phải gọi về nhà.
Chân Chu xếp hành lý đơn giản, ngồi chuyến xe lửa buổi trưa tới Bắc Kinh lần nữa.
Nếu như dựa theo thời gian trước đây, chắc chạng vạng tối cô sẽ tới được Bắc Kinh, nhưng hôm nay xe lửa lại xảy ra trục trặc, khuya muộn mới tới nơi, hơn mười một giờ mới vào trạm.
Chân Chu cầm vali lên, một mình đứng trong trạm xe lửa.
Một cơn gió thổi qua người cô, lá rụng trên sàn bay bay, cô quấn khăn quàng cổ kín mặt, nắm chặt áo khoác trên người, trong gió đêm lành lạnh cuối thu, cô đi về phía phòng trực ban trong trạm xe.
Cô dùng một đồng bạc để mượn điện thoại.
Sau khi cầm ống nghe lên, hít sâu một hơi, Chân Chu bấm số điện thoại mình thuộc làu làu.
...
Đêm khuya, trong gian phòng khách ở phòng thủ tướng, ngọn đèn vẫn sáng như trước.
Quai hàm Trương Hiệu Niên sưng lên, chườm ấm cũng không xẹp xuống.
Ông ta ngồi trên ghế thái sư, ngọn đèn chiếu xuống đầu ông ta, ánh mắt đỏ bừng, mí trăng sưng lên, so với khuôn mặt hồng hào khi đại thọ năm mươi, hôm nay đã già thêm mười tuổi.
Ông ta nhìn Từ Trí Thâm ở phía đối diện, thở dài một hơi.
"Trí Thâm, lần này là tôi xin lỗi cậu, trong ngoài đều khó khăn. bây giờ phải dẹp được dư luận trong nước rồi mới tính tới chuyện nước ngoài. Thằng ngu Lưu Ngạn Sinh lại làm hỏng chuyện của tôi, nhưng địa vị của nó không đủ để dẹp yên dư luận..."
"Đốc quân đừng áy náy, Trí Thâm hiểu rõ."
Từ Trí Thâm đứng đối diện ông ta, vẻ mặt bình tĩnh.
"Huống chi cũng không phải đốc quân ép tôi, là tôi tự nguyện."
Trương Hiệu Niên đứng lên, một tay chống nạnh, một tay sờ đầu đi tới đi lui trong phòng, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
"Người nhòm ngó tới vị trí này, muốn lật đổ tôi có quá nhiều! Những tên côn đồ kia, cậu cảm thấy là ai làm?"
"Mọi chuyện đã như vậy, ai có lợi nhất thì là người đó làm."
Trương Hiệu Niên dừng bước, nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lời. "Con bà nó, còn cả báo chí và dư luận nữa, nếu không có người âm thầm trợ giúp thì sao dám viết những bài báo này? Đây là muốn đưa tôi vào chỗ chết, ép tôi tự chém một cánh tay của mình."
Ông ta quay đầu vỗ vai Từ Trí Thâm. "Ơn lần này của cậu, tôi nhớ rõ rồi. Sư đoàn hai của cậu tôi sẽ chuyển cho người khác, cậu tạm thời về Tứ Xuyên đi. Cậu yên tâm, chuyện này qua rồi, tôi nhất định sẽ đưa cậu về."
Từ Trí Thâm mỉm cười. "Đốc quân khách sáo rồi, Trí Thâm nhận ơn của đốc quân nhiều năm, luôn không có cơ hội báo đáp, lần này xảy ra chuyện, có thể giúp đốc quân Trí Thâm cũng thấy vui! Tôi đi trước, đốc quân bảo trọng."
Anh chào Trương Hiệu Niên, sau đó cởi mũ, tháo ngôi sao trên vai đặt trước mặt Trương Hiệu Niên, xoay người bước đi.
Trương Hiệu Niên nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
...
Đêm khuya, Từ Trí Thâm lái xe ra khỏi phủ thủ tướng, về nơi ở của anh.
Mấy hôm nay anh không về đây.
Ô tô băng qua màn đêm, ánh đèn trên phố thưa thớt, một tầng bụi bặm phủ lên trên xe.
Anh mở cửa sổ xe xuống, mặc cho gió đêm lạnh như băng thổi vào mặt mình, thở dài một hơi.
Chuyện này rốt cuộc cũng tới hồi kết, mặc dù xảy ra sớm hơn mình dự tính nhưng cũng là theo tự nhiên, tuy cách kết thúc này hơi mất mặt một chút.
Anh về tới nơi ở của mình, mở cửa, đi vào, bật đèn rồi vọt vào phòng tắm, dùng dòng nước lạnh như băng xối sạch từ đầu tới chân, sau khi ra ngoài, kéo khăn phủ giường lên rồi nằm xuống, nhìn xung quanh một lượt.
Nơi đây có người dọn vệ sinh tới dọn theo định kỳ, mặc dù anh không ở đây nhưng vẫn sạch sẽ như thường.
Mọi thứ đều quen thuộc với anh.
Giây phút này, trong gian phòng này, sự yên tĩnh khiến lòng anh trống trải, thậm chí còn cô đơn.
Anh sững sờ một lát.
Mấy hôm nay làm việc liên tục, bây giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, cả cơ thể cảm thấy mệt mỏi rã rời, lại còn đau đầu. Dù sao anh cũng là một con người, dù cho là anh hùng hay sát thủ máu lạnh thì vẫn có xương thịt, không phải sắt thép.
Anh nhíu mày, xoa xoa mi tâm, tự tay tắt đèn bàn, ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc, nhưng trong không gian tăm tối, anh ngủ không yên.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt cô.
Hai hôm nay, toàn bộ báo chí đều đang mắng anh, chắc cô cũng đã biết chuyện này. Cô sẽ nghĩ về anh như thế nào? Có phải cũng khinh bỉ anh như những người khác, vạch rõ giới hạn với anh hay không?
Dù sao trong lòng cô, anh cũng là một tên đàn ông xấu xa. Anh nhếch mép, cười khổ.
Sau khi Vương sĩ quan đưa cô tới Thiên Tân, có nói với anh cô không về biệt thự. Chuyện này anh cũng đã đoán được sớm.
Vậy bây giờ cô đang làm gì?
Đang ở đâu?
Từ Trí Thâm không ngủ được nữa.
Anh bỗng nhiên muốn nghe giọng nói của cô, rất muốn, cho dù cô mắng anh cũng được. Nhưng chỗ cô ở không có điện thoại.
Điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở, âm thanh vang lên bỗng chói tai đến lạ.
Tim anh bỗng nhiên loạn nhịp, mở mắt ra, ngồi bật dậy cầm điện thoại lên.
"Từ Trí Thâm, là em!"
Bên kia yên lặng một lát.
Anh nín thở, chờ đợi.
"Em đây. Bây giờ em đang đứng ở nhà ga, có thể tới đón em được không?"
Rốt cục, anh cũng nghe được giọng nói mềm mại kia, xuyên qua ống nghe, truyền vào lỗ tai của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook