Chưởng Sự
-
Quyển 2 - Chương 58: Vân Báo Từ Cửu (nhất)
Lúc này, Mặc Tử đang ở trong căn phòng nhỏ giữa rừng trúc nghiên cứu tấm thiệp trên tay.
Trên mặt có in một con dấu hình báo gấm khí thế hùng hổ, trong thiệp chỉ viết hai chữ —— Từ Hàng. Nếu như nhìn kỹ con dấu màu đỏ kia, có thể nhìn thấy bốn chữ nhỏ —— Vân Báo Từ Cửu, kèm theo tấm danh thiếp còn có một tấm thiệp mời, trên viết: mời Mặc ca trăng tròn mười lăm đến Vô Ưu các dự tiệc.
Chuyện của Trân nương đã qua hơn nửa tháng, vốn tưởng rằng đối phương thật sự bị Mặc Tử đe dọa, không ngờ vẫn đến tìm nàng gây phiền toái, Sầm Nhị vốn đang cảm thấy nhẹ nhõm, lại thu được tấm thiệp kia chỉ đích thân Mặc ca, vì thế vô cùng hoang mang chuyển đến tay Mặc Tử.
Trăng tròn mười lăm chính là đêm nay, mà lúc này cách ngày khai trương của Vọng Thu lâu chỉ còn ba ngày.
Ý của Sầm Nhị tốt nhất là Mặc Tử không nên đi. Nhưng Mặc Tử cảm thấy, hơn nửa tháng Từ Cửu mới tìm tới cửa đến, có vẻ như là một người làm việc trầm ổn. Nếu nàng không đi, lại có cớ cho đối phương xung đột. Cho nên, nàng hồi thư lại muốn Sầm Nhị để Tán Tiến tới, dự định ngày mai hai người đi gặp.
Trong lòng nàng cảm thấy, địa điểm dự tiệc rất tốt. Vô Ưu các là nơi đông người, không thích hợp với ánh đao bóng kiếm. Còn nữa, ở một góc độ nào đó, Vô Ưu các là đối thủ cạnh tranh của Vọng Thu lâu, rất đáng tiến hành điều tra một chuyến.
Chẳng qua, gần đây đối với việc hóa trang nàng có chút rối rắm. Ở Lạc Châu, những lần cần giả thành nam nhân không nhiều lắm, mà khi đi thuyền mọi người đều biết nàng là nữ, cho nên ngoại trừ lần có Tiêu Nhị, Trọng An lên thuyền, phần lớn nàng đều cẩu thả, chỉ cần phủ một lớp phấn tối màu, thêm việc kẻ lông mày là dễ dàng thông qua. Nhưng hiện tại có vẻ phiền toái. Cầu Tam nương muốn nàng trở thành một chưởng sự, nàng phải thường xuyên đi lại bên ngoài. Nếu như mỗi ngày đều phải bôi vài lớp phấn này, làn da của nàng chưa tới vài năm đã hỏng rồi.
Có lẽ, chỉ nên búi tóc và đổi trang phục như Cầu Tam nương thì tốt hơn, tuy rằng quá mức thanh tú, nhưng nàng cũng chưa từng có suy nghĩ phải giữ kín chuyện mình là nữ nhân. Nữ tử kinh thương vô cùng hiếm thấy, nhưng cũng không phải tội chết, không phải chuyện gì khiến người người căm phẫn. Thương nhân lãi nặng, chỉ cần có thể kiếm tiền, là nam hay là nữ có gì khác nhau. Có lẽ sẽ có phiền toái, chủ yếu là đến từ phía khách nhân, ví dụ như những kẻ kì thị nữ tử. Nhưng nghiệp đóng thuyền xưa nay cầu lớn hơn cung, nàng tin rằng rượu thơm không sợ ngõ nhỏ, chỉ cần nàng nhận được cơ hội làm ăn, hừ hừ, cục diện mở ra. Đến lúc đó, tự khắc có người cầu tới cửa.
Nghĩ vậy, Mặc Tử quyết định từ hôm nay trở đi, sẽ thoa ít phấn tối lại, cho đến khi có thể để mặt mộc ra ngoài. Về phần người khác nếu hỏi đến, sẽ nói rằng gần đây không ra khỏi cửa, trắng lên. Nhưng vẫn luôn mang theo túi hoá trang bên mình, vạn nhất gặp phải người như Tiêu Nhị, nhanh chóng thao tác có lẽ sẽ kịp.
“Tiểu Y, đêm nay ta muốn trèo tường.” Liếc mắt nhìn về phía sau, Tiểu Y đang nằm trên ghế trúc ngủ gà ngủ gật, giống như không nghe thấy nàng nói, vẫn bất động.
Mặc Tử thở dài, bởi vậy mới nói cầu người không bằng cầu mình. Nha đầu kia từ ngày gặp được sư huynh nàng, không có gan nhảy tường trèo cây nữa. Tiểu Y trước giờ không thích ở trong phòng những lúc rảnh rỗi, hiện tại lại nằm ngủ trên ghế dựa cách mặt đất gần như thế, chứng tỏ nóc nhà cũng không dám leo lên. Nàng có thể tưởng tượng được cảnh tượng một đám tiểu tử nghịch ngợm dẫn theo một cô nhóc, hoặc là vô cùng hạnh phúc, hoặc là vô cùng thê thảm. Hiển nhiên, đãi ngộ Tiểu Y gặp phải là trường hợp thứ hai. Có điều, ngay cả nhảy tường Tiểu Y cũng không dám, thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không muốn từ nhà của Nguyên Trừng để đi ra ngoài, nhưng ở trong Vương phủ này, đâu còn phương pháp nào khác.
“Tiểu Y.” Nàng cố gắng làm cho giọng nói trở nên vô cùng đáng thương.
“Dùng thang.” Không phải không nghe thấy, mà là giả câm vờ điếc.
“Ngươi không nói sớm?” Nàng làm sao mà biết bóng ma tâm lý của Tiểu Y lại nặng như vậy, “Ta còn chưa bắt đầu làm đâu. Hơn nữa, ta có thể đi lên, nhưng làm thế nào để trèo xuống. Không thể nhờ vả nhà bên kia, cũng không thể để nhờ cái thang bên nhà người ta được?” Có thể mượn đường đã rộng rãi rồi.
“Đêm đó ngươi về như thế nào, thì hôm nay ngươi đi qua như thế.” Tiểu Y tương đưa ra đề nghị.
“Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tối hôm đó?” Mặc Tử tức giận cười nói, “Ta giả tiếng mèo kêu nửa ngày, còn tưởng rằng ngươi không có ở đó.”
Đã nói trước nàng sẽ không qua đêm ở bên ngoài, để Tiểu Y đến giờ đến đón nàng, ai ngờ nửa ngày không lộ mặt. Sau đó, Hoa Y hiện thân, đưa nàng nhảy qua tường. Bằng không, nàng sẽ phải qua đêm với đám thỏ trong vườn rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật đáng thương, không thể ở nơi nào có thể dễ dàng ra vào.
“Ngươi không mang theo ta đi qua, sư huynh ngươi mang ta lại đây, không phải vẫn gặp đó thôi?” Đêm đó, Hoa Y một bước nhảy qua tường, điểm rơi quả thực hoàn mỹ, đứng ở ngay trước mặt Tiểu Y, mặt đối mặt.
“Tiểu Y, ta không ngờ giọng nói của ngươi có thể cao như thế.” Ngay lúc đó, Tiểu Y kinh sợ thét lên nửa tiếng, sau đó lập tức lấy tay bưng miệng mình, đôi mắt dài nhỏ khủng hoảng không thôi.
“Những sư huynh khác của ngươi ta chưa từng gặp, nhưng người này hình như không tệ lắm.” Hoa Y trời sinh mắt một mí hơi xếch vẻ ngoài không hiền lành lắm, nhưng tính tình lại cho nàng có cảm giác trầm ổn, rất đáng tin cậy, “Hắn mở miệng chào hỏi, nhưng ngươi chạy trốn nhanh quá, không nghe thấy.”
“Ta nghe được.” Lỗ tai của Tiểu Y so với chân còn linh hơn, “Không phải chào hỏi, là nói ta một mình xuống núi, phải xử theo môn quy.”
“Nói thế thôi. Sư phụ ngươi còn không quản chuyện ngươi xuống núi, hắn chỉ đứng hàng thứ hai đếm ngược, quản cái gì mà quản?” Nếu Tiểu Y cũng giống nàng da mặt dày, thì mọi chuyện đều yên vui, “Có điều, ta thật sự không biết, ngươi là chạy trốn khỏi sư môn.”
“Không phải trốn, là học thành xuống núi.” Giống như sửa lại cách nói của Mặc Tử cho đúng, “Ta rõ ràng làm theo lời nói của sư phụ, đem tất cả các loại công phu học qua một lượt, các sư huynh lại nói ta phải đánh thắng bọn họ mới có thể xuất sư. Đó căn bản là chuyện không có khả năng, trong lòng ta vội vã muốn tìm tiểu thư báo ơn, cho nên hạ thuốc mê mọi người, một mình quỳ trước bài vị sư tổ, đêm hôm khuya khoắt ra khỏi sư môn.”
Trách không được người ta nói là nàng trốn, Mặc Tử cười thầm.
“Nói đến tiểu sư huynh này của ngươi, không ngờ hắn lại là Thiên Ngưu Vệ.” Thiên Ngưu Vệ, chuyên trách phục vụ hoàng triều Đại Chu, đội quân trực tiếp lệ thuộc vào hoàng đế. Tuy rằng Hoa Y mặc một thân thường phục, nhưng Mặc Tử vẫn thấy lệnh bài trên hông hắn.
“Ta không biết.” Sau khi Tiểu Y rời khỏi sư môn, hàng năm sư phụ sẽ đến tìm nàng một lần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy các sư huynh.
“Hắn lớn hơn ta, hai mươi tư.” Tiểu sư huynh? Mà tuổi của đại sư huynh đã có thể làm cha nàng.
Mặc Tử đột nhiên cảm thấy không yên lòng, bởi vì nàng vừa nghĩ đến một chuyện, bên cạnh Nguyên Trừng có người của Thiên Ngưu Vệ, nói lên điều cái gì? Thiên Ngưu Vệ là thân vệ bên cạnh đế vương, chỉ có đế vương mới có khả năng điều khiến. Hoa Y xuất hiện bên cạnh một Thái học sĩ, chẳng lẽ không đáng để người khác suy nghĩ?
Tiểu Y gọi hai tiếng, không thấy Mặc Tử có phản ứng gì, phải túm lấy tay áo của nàng, “Ta đưa ngươi lên trên tường trước, nếu không có ai, sẽ đưa ngươi xuống.”
Mặc Tử hoàn hồn, a một tiếng, “Nếu có người thì sao?”
Tiểu Y hắc hắc cười không nói chuyện, vẻ mặt như muốn nói cái đó phải xem bản lĩnh của ngươi.
Chứng sợ hãi sư huynh của Tiểu Y, Mặc Tử cũng không có cách nào giúp đỡ, Mặc Tử nghĩ, có thể lên đầu tường cũng tốt. Người khác đều nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, nhưng nàng thì ngược lại đi lên khó xuống lại dễ dàng. Khi còn ở trong quân ngũ, nàng có thể nhảy từ lầu hai xuống mà không chịu tổn thương.
Khi sắp đến hoàng hôn, Tiểu Y và Mặc Tử cùng nhau đi đến bên cạnh bức tường, chỉ vài động tác đã đem Mặc Tử đặt trên đầu tường, sau đó nhảy xuống, để cho Mặc Tử nhìn xem có người hay không.
Mặc Tử nói vài lần không có người, Tiểu Y vẫn còn bất an, đi lại vài vòng nhưng vẫn còn do dự. Mặc Tử thấy mình sắp bị ánh mặt trời hong khô, chán nản nói một tiếng để tự nàng, sau đó nhanh chóng nhảy xuống.
Từ nay về sau, vượt tường trở thành hình thức nửa vời như vậy.
Một đường đi về hướng bắc, bốn phía an tĩnh không khác mấy so với trước kia, chỉ có thỏ sống trong bụi cỏ dường như ít đi, có lẽ đã bị Nguyên Trừng bắt để chiêu đãi đồng nghiệp. Có điều nàng không thể hiểu được, Nguyên Trừng tại sao không sửa sang lại nơi này, mời khách ăn cơm sao có người chịu đến? Chẳng lẽ quý tộc quan viên ở kinh thành đều chán chê đình viện thanh nhã, thích cỏ dại rậm rạp và dã thú? Nói như thế, không biết phong cách của Vọng Thu lâu có phải nên sửa lại hay không?
Khi đến chỗ hẹn gặp Tán Tiến ở đầu ngõ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cá Xấu cũng ở đó từ bao giờ.
“Mặc ca, nghe nói mỹ nhân tại Vô Ưu các là số một, mang theo Cá Xấu ta đi mở rộng tầm mắt, được không?” Cá Xấu đổi một thân áo dài, cười hì hì bắt chuyện.
“Cá Xấu lão ca, ngươi mặc như vậy, ta thật sự không quen mắt lắm.” Mặc Tử ha ha cười nói.
“Không còn cách nào khác, dù sao cũng không thể mặc bộ quần áo ngắn với khố như khi đi thuyền, để dọa chạy mỹ nhân được. Như thế nào? Tuy rằng mặc không quen, nhưng tốt xấu cũng vài phần dáng vẻ thư sinh đi? “
Mặc Tử mím môi cười, ê a gật đầu.
Cá Xấu sao có thể không nhìn thấy Mặc Tử đang gật đầu có lệ, nhíu mày, cúi đầu đánh giá mình, “Một vài phần không có, thì một nửa phần cũng được. Lại nói Mặc ca hôm nay, da không đen nữa, thanh tú hơn vài phần nha.”
“Gần đây không đi thuyền, tự nhiên trắng ra không ít.” Cá Xấu biết nàng nữ phẫn nam trang, Mặc Tử cũng thoải mái lấy cớ.
“Đúng vậy, nói như vậy hợp lý.” Hàng năm chạy thuyền, ai không đen? “Lão cha ta trước đây được gọi là mặt than, cô nương xinh đẹp một chút đều ngại ông ấy xấu quá, cho nên cha ta đành phải cưới lão nương ta cũng đen không kém. Sau đó ông ấy chậu vàng rửa tay, ở nhà làm lão thái gia, mới nửa năm, ngươi đoán sau đó thế nào?”
“Thế nào?” Mặc Tử hiếm khi nghe thấy Cá Xấu nhắc tới người trong nhà.
“Lão cha ta biến thành lão sinh mặt trắng, vô cùng tuấn tú, khiến cho mấy đại cô nương năm đó hối hận không thôi, chỉ có thể đỏ mắt với lão nương ta. Lão nương ta thấy cha ta nửa năm không ra khỏi cửa trở nên trắng trẻo tuấn tú, cũng học theo đợi ở nhà nửa năm, kết quả —— “
“Cá Xấu, đừng thừa nước đục thả câu.” Tán Tiến cũng đang nghe mùi ngon.
“Lão nương ta không trắng lên, cũng không đẹp hơn. Bà ấy trời sinh đã đen xấu, không thay đổi được. Có điều, công phu của bà ấy tốt hơn cha ta, ta cha tuy rằng tuấn tú, cũng không dám có hai lòng. Thảm nhất là, ba huynh đệ chúng ta lại giống lão nương, xấu từ trong thai, không được các cô nương để ý.” Cá Xấu dậm chân, than thở.
Mặc Tử cười đến không thở được, ngồi ở trên càng xe run cả người, “Có lẽ là cha ngươi yêu mẫu thân ngươi, chứ không phải sợ đâu.”
Hơi thở của Cá Xấu đột nhiên trở nên trầm trầm, ánh mắt đỏ lên, “Mặc ca nói đúng, nếu cha ta không thích lão nương ta, thì khi lão nương ta vừa chết cũng không đi theo bà ấy.”
Thời thế này, những thứ khác không nhiều, nhưng cô nhi thì rất nhiều.
Mặc Tử cắn cắn môi, an ủi, “Cũng nay các ngươi có ba huynh đệ, cảm tình như tay chân, chịu đựng những ngày tháng gian khổ cũng dễ dàng hơn chút.”
Cá Xấu lúng túng gãi đầu, “Mặc ca mau lên xe, ta còn vội muốn xem mỹ nhân đây.”
Ba người một xe, đi về phía Ngọc Hòa phường.
Vô Ưu các, lúc trước Mặc Tử có dừng chân ở bên ngoài tường một hồi, ở trên lưng ngựa nhìn qua hai mắt, lại cùng Trọng An tán gẫu vài câu. Có điều, tự mình đi vào, vẫn phải hít sâu một hồi.
Chính giữa trên cao treo tám ngọn đèn lưu ly cực lớn kết nối với nhau bằng dải lụa hồng kết hoa, bốn vách tường gắn hàng trăm ngọn đèn điêu khắc như những đóa hoa nhỏ, đem cả đại sảnh rộng lớn chiếu rực rỡ xa hoa. Trong nội đường sừng sững sáu trụ hồng, bên trên đều đề chữ viết thư, hẳn là văn nhân mặc khách khi đến đây du hí nổi hứng đề lên. Cầu thang trải thảm hoa bắc ở trung tâm mà lên, phân ra hai bên, đằng sau lan can trạm khắc tinh tế là từng gian phòng khách.
Thời điểm Mặc Tử đến nơi, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, nhưng nơi này đã có không ít khách khứa một tay chén rượu một tay mỹ nhân, vui cười liên tục.
“Ba vị khách quan, lâu rồi không gặp.” Vừa bước vào trong lập tức có một nữ tử đến bắt chuyện với bọn họ, dáng người yểu điệu, có chút phong tình, cũng có khí chất, tuổi hơi lớn, nhưng lại không giống mụ mụ, “Các vị muốn ngồi tại nội đường hay là thuê phòng riêng trên lầu? Đã có cô nương yêu thích, hay muốn đổi người khác?”
Nơi này, phàm là gặp khách lạ, vẫn nói như là khách quen.
“Chúng ta đến dự tiệc.” Mặc Tử đưa ra tấm thiệp mời.
Vừa mở miệng hô hấp đã thấy nồng nặc mùi son phấn và hương rượu. Vô Ưu các tuy rằng xa hoa hơn thanh lâu bình thường, nhưng không khí vẫn đục ngầu.
“Thì ra vài vị là khách của Từ Cửu gia, ta thiếu chút nữa đã chậm trễ rồi, xin theo ta lên lầu.” Phía trước chỉ là thái độ đãi khách bình thường, nhưng hiện tại quả nhiên là nhiệt tình dào dạt, cười đến nỗi nếp nhăn đầy mắt, “Ta là Tam nương của Vô Ưu các, sau này các vị có đến, cứ trực tiếp tìm ta là được, ta cho sẽ chọn lựa cho các vị những cô nương xinh đẹp nhất.”
Cuộc trao đổi này còn chưa bắt đầu, đã muốn tranh thủ cho lần mua bán tiếp theo, Mặc Tử hơi nâng mi, không tiếp lời.
Cá Xấu lại rất hứng thú, trước khi vào trong phòng, đã thảo luận đến chuyện chi phí có thể tiện nghi chút hay không.
Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, Mặc Tử cắt ngang lời nói còn đang kích động của Cá Xấu, “Tam nương, Từ Cửu gia còn chưa đến sao?”
“Cửu gia đột nhiên có sự vụ quấn thân, đã sai người đến thông báo, có lẽ sẽ trễ nửa canh giờ. Nói nếu khách nhân đến, cứ chuẩn bị rượu thịt tốt nhất. Vài vị cứ ngồi tự nhiên, ta lập tức sai người mang rượu và thức ăn.” Tam nương dường như sợ Cá Xấu tiếp tục lải nhải, vội vàng đi xuống làm việc.
“Cá Xấu, những nam nhân đến nơi này, sẽ không hỏi vấn đề có thể tiện nghi hay không. Trong túi ngươi có bao nhiêu bạc, các nàng chỉ muốn vơ vét sạch trong một đêm mới cam tâm, làm sao có thể để ngươi tiện nghi?” Mặc Tử tìm một vị trí gần cửa ngồi xuống.
Tán Tiến ngồi ở bên trái nàng.
Cá Xấu than thở: “Cái đó cũng phải xem cô nương có xinh đẹp hay không. Nghe nói đẹp nhất Vô Ưu các là một người tên là Mạc Sầu. Nếu nàng có thể theo hầu ta, ta sẽ đem toàn bộ bạc trên người ném ra.”
“Nói giống như ngươi mang theo nhiều bạc lắm.” Mặc Tử vừa nói vừa đánh giá gian phòng này, những thứ khác nàng chỉ có thể liếc qua, có điều toàn bộ gia cụ trong phòng đều là gỗ lim hàng thật giá thật, có thể thấy gian phòng này chuyên dùng tiếp đón khách quý. Có điều, tại sao Từ Cửu còn chưa xuất hiện? Hồng Môn yến hay là Không Thành kế đây?
“Hai mươi lượng, hơn một nửa vốn riêng của ta. Tiền là đại ca quản, hỏi huynh ấy, lại bắt đầu lải nhải một hồi.” Cá Xấu với lấy ấm trà, đổ ba chén trà.
Thật khó để tưởng tượng ra dáng điệu lải nhải của Cóc Béo hay Rắn Nước, hơn nữa hai mươi lượng bạc của Cá Xấu đã muốn Mạc Sầu cô nương tiếp hắn, Mặc Tử hi vọng hắn có thể biết được sự thật, cho nên đem lời nói của Trọng An lần đó nói lại cho Cá Xấu, bao gồm cả chuyện thư sinh ngốc ngã gãy chân mà chọc mỹ nhân cười.
Cá Xấu vỗ đùi, mắng chửi cả đám có bệnh, nhục nhã không chịu nổi.
Mặc Tử cười ha ha, cầm lấy chén trà lên uống.
Tán Tiến lại đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói, “Mặc ca, đừng uống.”
Trên mặt có in một con dấu hình báo gấm khí thế hùng hổ, trong thiệp chỉ viết hai chữ —— Từ Hàng. Nếu như nhìn kỹ con dấu màu đỏ kia, có thể nhìn thấy bốn chữ nhỏ —— Vân Báo Từ Cửu, kèm theo tấm danh thiếp còn có một tấm thiệp mời, trên viết: mời Mặc ca trăng tròn mười lăm đến Vô Ưu các dự tiệc.
Chuyện của Trân nương đã qua hơn nửa tháng, vốn tưởng rằng đối phương thật sự bị Mặc Tử đe dọa, không ngờ vẫn đến tìm nàng gây phiền toái, Sầm Nhị vốn đang cảm thấy nhẹ nhõm, lại thu được tấm thiệp kia chỉ đích thân Mặc ca, vì thế vô cùng hoang mang chuyển đến tay Mặc Tử.
Trăng tròn mười lăm chính là đêm nay, mà lúc này cách ngày khai trương của Vọng Thu lâu chỉ còn ba ngày.
Ý của Sầm Nhị tốt nhất là Mặc Tử không nên đi. Nhưng Mặc Tử cảm thấy, hơn nửa tháng Từ Cửu mới tìm tới cửa đến, có vẻ như là một người làm việc trầm ổn. Nếu nàng không đi, lại có cớ cho đối phương xung đột. Cho nên, nàng hồi thư lại muốn Sầm Nhị để Tán Tiến tới, dự định ngày mai hai người đi gặp.
Trong lòng nàng cảm thấy, địa điểm dự tiệc rất tốt. Vô Ưu các là nơi đông người, không thích hợp với ánh đao bóng kiếm. Còn nữa, ở một góc độ nào đó, Vô Ưu các là đối thủ cạnh tranh của Vọng Thu lâu, rất đáng tiến hành điều tra một chuyến.
Chẳng qua, gần đây đối với việc hóa trang nàng có chút rối rắm. Ở Lạc Châu, những lần cần giả thành nam nhân không nhiều lắm, mà khi đi thuyền mọi người đều biết nàng là nữ, cho nên ngoại trừ lần có Tiêu Nhị, Trọng An lên thuyền, phần lớn nàng đều cẩu thả, chỉ cần phủ một lớp phấn tối màu, thêm việc kẻ lông mày là dễ dàng thông qua. Nhưng hiện tại có vẻ phiền toái. Cầu Tam nương muốn nàng trở thành một chưởng sự, nàng phải thường xuyên đi lại bên ngoài. Nếu như mỗi ngày đều phải bôi vài lớp phấn này, làn da của nàng chưa tới vài năm đã hỏng rồi.
Có lẽ, chỉ nên búi tóc và đổi trang phục như Cầu Tam nương thì tốt hơn, tuy rằng quá mức thanh tú, nhưng nàng cũng chưa từng có suy nghĩ phải giữ kín chuyện mình là nữ nhân. Nữ tử kinh thương vô cùng hiếm thấy, nhưng cũng không phải tội chết, không phải chuyện gì khiến người người căm phẫn. Thương nhân lãi nặng, chỉ cần có thể kiếm tiền, là nam hay là nữ có gì khác nhau. Có lẽ sẽ có phiền toái, chủ yếu là đến từ phía khách nhân, ví dụ như những kẻ kì thị nữ tử. Nhưng nghiệp đóng thuyền xưa nay cầu lớn hơn cung, nàng tin rằng rượu thơm không sợ ngõ nhỏ, chỉ cần nàng nhận được cơ hội làm ăn, hừ hừ, cục diện mở ra. Đến lúc đó, tự khắc có người cầu tới cửa.
Nghĩ vậy, Mặc Tử quyết định từ hôm nay trở đi, sẽ thoa ít phấn tối lại, cho đến khi có thể để mặt mộc ra ngoài. Về phần người khác nếu hỏi đến, sẽ nói rằng gần đây không ra khỏi cửa, trắng lên. Nhưng vẫn luôn mang theo túi hoá trang bên mình, vạn nhất gặp phải người như Tiêu Nhị, nhanh chóng thao tác có lẽ sẽ kịp.
“Tiểu Y, đêm nay ta muốn trèo tường.” Liếc mắt nhìn về phía sau, Tiểu Y đang nằm trên ghế trúc ngủ gà ngủ gật, giống như không nghe thấy nàng nói, vẫn bất động.
Mặc Tử thở dài, bởi vậy mới nói cầu người không bằng cầu mình. Nha đầu kia từ ngày gặp được sư huynh nàng, không có gan nhảy tường trèo cây nữa. Tiểu Y trước giờ không thích ở trong phòng những lúc rảnh rỗi, hiện tại lại nằm ngủ trên ghế dựa cách mặt đất gần như thế, chứng tỏ nóc nhà cũng không dám leo lên. Nàng có thể tưởng tượng được cảnh tượng một đám tiểu tử nghịch ngợm dẫn theo một cô nhóc, hoặc là vô cùng hạnh phúc, hoặc là vô cùng thê thảm. Hiển nhiên, đãi ngộ Tiểu Y gặp phải là trường hợp thứ hai. Có điều, ngay cả nhảy tường Tiểu Y cũng không dám, thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không muốn từ nhà của Nguyên Trừng để đi ra ngoài, nhưng ở trong Vương phủ này, đâu còn phương pháp nào khác.
“Tiểu Y.” Nàng cố gắng làm cho giọng nói trở nên vô cùng đáng thương.
“Dùng thang.” Không phải không nghe thấy, mà là giả câm vờ điếc.
“Ngươi không nói sớm?” Nàng làm sao mà biết bóng ma tâm lý của Tiểu Y lại nặng như vậy, “Ta còn chưa bắt đầu làm đâu. Hơn nữa, ta có thể đi lên, nhưng làm thế nào để trèo xuống. Không thể nhờ vả nhà bên kia, cũng không thể để nhờ cái thang bên nhà người ta được?” Có thể mượn đường đã rộng rãi rồi.
“Đêm đó ngươi về như thế nào, thì hôm nay ngươi đi qua như thế.” Tiểu Y tương đưa ra đề nghị.
“Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tối hôm đó?” Mặc Tử tức giận cười nói, “Ta giả tiếng mèo kêu nửa ngày, còn tưởng rằng ngươi không có ở đó.”
Đã nói trước nàng sẽ không qua đêm ở bên ngoài, để Tiểu Y đến giờ đến đón nàng, ai ngờ nửa ngày không lộ mặt. Sau đó, Hoa Y hiện thân, đưa nàng nhảy qua tường. Bằng không, nàng sẽ phải qua đêm với đám thỏ trong vườn rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật đáng thương, không thể ở nơi nào có thể dễ dàng ra vào.
“Ngươi không mang theo ta đi qua, sư huynh ngươi mang ta lại đây, không phải vẫn gặp đó thôi?” Đêm đó, Hoa Y một bước nhảy qua tường, điểm rơi quả thực hoàn mỹ, đứng ở ngay trước mặt Tiểu Y, mặt đối mặt.
“Tiểu Y, ta không ngờ giọng nói của ngươi có thể cao như thế.” Ngay lúc đó, Tiểu Y kinh sợ thét lên nửa tiếng, sau đó lập tức lấy tay bưng miệng mình, đôi mắt dài nhỏ khủng hoảng không thôi.
“Những sư huynh khác của ngươi ta chưa từng gặp, nhưng người này hình như không tệ lắm.” Hoa Y trời sinh mắt một mí hơi xếch vẻ ngoài không hiền lành lắm, nhưng tính tình lại cho nàng có cảm giác trầm ổn, rất đáng tin cậy, “Hắn mở miệng chào hỏi, nhưng ngươi chạy trốn nhanh quá, không nghe thấy.”
“Ta nghe được.” Lỗ tai của Tiểu Y so với chân còn linh hơn, “Không phải chào hỏi, là nói ta một mình xuống núi, phải xử theo môn quy.”
“Nói thế thôi. Sư phụ ngươi còn không quản chuyện ngươi xuống núi, hắn chỉ đứng hàng thứ hai đếm ngược, quản cái gì mà quản?” Nếu Tiểu Y cũng giống nàng da mặt dày, thì mọi chuyện đều yên vui, “Có điều, ta thật sự không biết, ngươi là chạy trốn khỏi sư môn.”
“Không phải trốn, là học thành xuống núi.” Giống như sửa lại cách nói của Mặc Tử cho đúng, “Ta rõ ràng làm theo lời nói của sư phụ, đem tất cả các loại công phu học qua một lượt, các sư huynh lại nói ta phải đánh thắng bọn họ mới có thể xuất sư. Đó căn bản là chuyện không có khả năng, trong lòng ta vội vã muốn tìm tiểu thư báo ơn, cho nên hạ thuốc mê mọi người, một mình quỳ trước bài vị sư tổ, đêm hôm khuya khoắt ra khỏi sư môn.”
Trách không được người ta nói là nàng trốn, Mặc Tử cười thầm.
“Nói đến tiểu sư huynh này của ngươi, không ngờ hắn lại là Thiên Ngưu Vệ.” Thiên Ngưu Vệ, chuyên trách phục vụ hoàng triều Đại Chu, đội quân trực tiếp lệ thuộc vào hoàng đế. Tuy rằng Hoa Y mặc một thân thường phục, nhưng Mặc Tử vẫn thấy lệnh bài trên hông hắn.
“Ta không biết.” Sau khi Tiểu Y rời khỏi sư môn, hàng năm sư phụ sẽ đến tìm nàng một lần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy các sư huynh.
“Hắn lớn hơn ta, hai mươi tư.” Tiểu sư huynh? Mà tuổi của đại sư huynh đã có thể làm cha nàng.
Mặc Tử đột nhiên cảm thấy không yên lòng, bởi vì nàng vừa nghĩ đến một chuyện, bên cạnh Nguyên Trừng có người của Thiên Ngưu Vệ, nói lên điều cái gì? Thiên Ngưu Vệ là thân vệ bên cạnh đế vương, chỉ có đế vương mới có khả năng điều khiến. Hoa Y xuất hiện bên cạnh một Thái học sĩ, chẳng lẽ không đáng để người khác suy nghĩ?
Tiểu Y gọi hai tiếng, không thấy Mặc Tử có phản ứng gì, phải túm lấy tay áo của nàng, “Ta đưa ngươi lên trên tường trước, nếu không có ai, sẽ đưa ngươi xuống.”
Mặc Tử hoàn hồn, a một tiếng, “Nếu có người thì sao?”
Tiểu Y hắc hắc cười không nói chuyện, vẻ mặt như muốn nói cái đó phải xem bản lĩnh của ngươi.
Chứng sợ hãi sư huynh của Tiểu Y, Mặc Tử cũng không có cách nào giúp đỡ, Mặc Tử nghĩ, có thể lên đầu tường cũng tốt. Người khác đều nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, nhưng nàng thì ngược lại đi lên khó xuống lại dễ dàng. Khi còn ở trong quân ngũ, nàng có thể nhảy từ lầu hai xuống mà không chịu tổn thương.
Khi sắp đến hoàng hôn, Tiểu Y và Mặc Tử cùng nhau đi đến bên cạnh bức tường, chỉ vài động tác đã đem Mặc Tử đặt trên đầu tường, sau đó nhảy xuống, để cho Mặc Tử nhìn xem có người hay không.
Mặc Tử nói vài lần không có người, Tiểu Y vẫn còn bất an, đi lại vài vòng nhưng vẫn còn do dự. Mặc Tử thấy mình sắp bị ánh mặt trời hong khô, chán nản nói một tiếng để tự nàng, sau đó nhanh chóng nhảy xuống.
Từ nay về sau, vượt tường trở thành hình thức nửa vời như vậy.
Một đường đi về hướng bắc, bốn phía an tĩnh không khác mấy so với trước kia, chỉ có thỏ sống trong bụi cỏ dường như ít đi, có lẽ đã bị Nguyên Trừng bắt để chiêu đãi đồng nghiệp. Có điều nàng không thể hiểu được, Nguyên Trừng tại sao không sửa sang lại nơi này, mời khách ăn cơm sao có người chịu đến? Chẳng lẽ quý tộc quan viên ở kinh thành đều chán chê đình viện thanh nhã, thích cỏ dại rậm rạp và dã thú? Nói như thế, không biết phong cách của Vọng Thu lâu có phải nên sửa lại hay không?
Khi đến chỗ hẹn gặp Tán Tiến ở đầu ngõ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cá Xấu cũng ở đó từ bao giờ.
“Mặc ca, nghe nói mỹ nhân tại Vô Ưu các là số một, mang theo Cá Xấu ta đi mở rộng tầm mắt, được không?” Cá Xấu đổi một thân áo dài, cười hì hì bắt chuyện.
“Cá Xấu lão ca, ngươi mặc như vậy, ta thật sự không quen mắt lắm.” Mặc Tử ha ha cười nói.
“Không còn cách nào khác, dù sao cũng không thể mặc bộ quần áo ngắn với khố như khi đi thuyền, để dọa chạy mỹ nhân được. Như thế nào? Tuy rằng mặc không quen, nhưng tốt xấu cũng vài phần dáng vẻ thư sinh đi? “
Mặc Tử mím môi cười, ê a gật đầu.
Cá Xấu sao có thể không nhìn thấy Mặc Tử đang gật đầu có lệ, nhíu mày, cúi đầu đánh giá mình, “Một vài phần không có, thì một nửa phần cũng được. Lại nói Mặc ca hôm nay, da không đen nữa, thanh tú hơn vài phần nha.”
“Gần đây không đi thuyền, tự nhiên trắng ra không ít.” Cá Xấu biết nàng nữ phẫn nam trang, Mặc Tử cũng thoải mái lấy cớ.
“Đúng vậy, nói như vậy hợp lý.” Hàng năm chạy thuyền, ai không đen? “Lão cha ta trước đây được gọi là mặt than, cô nương xinh đẹp một chút đều ngại ông ấy xấu quá, cho nên cha ta đành phải cưới lão nương ta cũng đen không kém. Sau đó ông ấy chậu vàng rửa tay, ở nhà làm lão thái gia, mới nửa năm, ngươi đoán sau đó thế nào?”
“Thế nào?” Mặc Tử hiếm khi nghe thấy Cá Xấu nhắc tới người trong nhà.
“Lão cha ta biến thành lão sinh mặt trắng, vô cùng tuấn tú, khiến cho mấy đại cô nương năm đó hối hận không thôi, chỉ có thể đỏ mắt với lão nương ta. Lão nương ta thấy cha ta nửa năm không ra khỏi cửa trở nên trắng trẻo tuấn tú, cũng học theo đợi ở nhà nửa năm, kết quả —— “
“Cá Xấu, đừng thừa nước đục thả câu.” Tán Tiến cũng đang nghe mùi ngon.
“Lão nương ta không trắng lên, cũng không đẹp hơn. Bà ấy trời sinh đã đen xấu, không thay đổi được. Có điều, công phu của bà ấy tốt hơn cha ta, ta cha tuy rằng tuấn tú, cũng không dám có hai lòng. Thảm nhất là, ba huynh đệ chúng ta lại giống lão nương, xấu từ trong thai, không được các cô nương để ý.” Cá Xấu dậm chân, than thở.
Mặc Tử cười đến không thở được, ngồi ở trên càng xe run cả người, “Có lẽ là cha ngươi yêu mẫu thân ngươi, chứ không phải sợ đâu.”
Hơi thở của Cá Xấu đột nhiên trở nên trầm trầm, ánh mắt đỏ lên, “Mặc ca nói đúng, nếu cha ta không thích lão nương ta, thì khi lão nương ta vừa chết cũng không đi theo bà ấy.”
Thời thế này, những thứ khác không nhiều, nhưng cô nhi thì rất nhiều.
Mặc Tử cắn cắn môi, an ủi, “Cũng nay các ngươi có ba huynh đệ, cảm tình như tay chân, chịu đựng những ngày tháng gian khổ cũng dễ dàng hơn chút.”
Cá Xấu lúng túng gãi đầu, “Mặc ca mau lên xe, ta còn vội muốn xem mỹ nhân đây.”
Ba người một xe, đi về phía Ngọc Hòa phường.
Vô Ưu các, lúc trước Mặc Tử có dừng chân ở bên ngoài tường một hồi, ở trên lưng ngựa nhìn qua hai mắt, lại cùng Trọng An tán gẫu vài câu. Có điều, tự mình đi vào, vẫn phải hít sâu một hồi.
Chính giữa trên cao treo tám ngọn đèn lưu ly cực lớn kết nối với nhau bằng dải lụa hồng kết hoa, bốn vách tường gắn hàng trăm ngọn đèn điêu khắc như những đóa hoa nhỏ, đem cả đại sảnh rộng lớn chiếu rực rỡ xa hoa. Trong nội đường sừng sững sáu trụ hồng, bên trên đều đề chữ viết thư, hẳn là văn nhân mặc khách khi đến đây du hí nổi hứng đề lên. Cầu thang trải thảm hoa bắc ở trung tâm mà lên, phân ra hai bên, đằng sau lan can trạm khắc tinh tế là từng gian phòng khách.
Thời điểm Mặc Tử đến nơi, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, nhưng nơi này đã có không ít khách khứa một tay chén rượu một tay mỹ nhân, vui cười liên tục.
“Ba vị khách quan, lâu rồi không gặp.” Vừa bước vào trong lập tức có một nữ tử đến bắt chuyện với bọn họ, dáng người yểu điệu, có chút phong tình, cũng có khí chất, tuổi hơi lớn, nhưng lại không giống mụ mụ, “Các vị muốn ngồi tại nội đường hay là thuê phòng riêng trên lầu? Đã có cô nương yêu thích, hay muốn đổi người khác?”
Nơi này, phàm là gặp khách lạ, vẫn nói như là khách quen.
“Chúng ta đến dự tiệc.” Mặc Tử đưa ra tấm thiệp mời.
Vừa mở miệng hô hấp đã thấy nồng nặc mùi son phấn và hương rượu. Vô Ưu các tuy rằng xa hoa hơn thanh lâu bình thường, nhưng không khí vẫn đục ngầu.
“Thì ra vài vị là khách của Từ Cửu gia, ta thiếu chút nữa đã chậm trễ rồi, xin theo ta lên lầu.” Phía trước chỉ là thái độ đãi khách bình thường, nhưng hiện tại quả nhiên là nhiệt tình dào dạt, cười đến nỗi nếp nhăn đầy mắt, “Ta là Tam nương của Vô Ưu các, sau này các vị có đến, cứ trực tiếp tìm ta là được, ta cho sẽ chọn lựa cho các vị những cô nương xinh đẹp nhất.”
Cuộc trao đổi này còn chưa bắt đầu, đã muốn tranh thủ cho lần mua bán tiếp theo, Mặc Tử hơi nâng mi, không tiếp lời.
Cá Xấu lại rất hứng thú, trước khi vào trong phòng, đã thảo luận đến chuyện chi phí có thể tiện nghi chút hay không.
Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, Mặc Tử cắt ngang lời nói còn đang kích động của Cá Xấu, “Tam nương, Từ Cửu gia còn chưa đến sao?”
“Cửu gia đột nhiên có sự vụ quấn thân, đã sai người đến thông báo, có lẽ sẽ trễ nửa canh giờ. Nói nếu khách nhân đến, cứ chuẩn bị rượu thịt tốt nhất. Vài vị cứ ngồi tự nhiên, ta lập tức sai người mang rượu và thức ăn.” Tam nương dường như sợ Cá Xấu tiếp tục lải nhải, vội vàng đi xuống làm việc.
“Cá Xấu, những nam nhân đến nơi này, sẽ không hỏi vấn đề có thể tiện nghi hay không. Trong túi ngươi có bao nhiêu bạc, các nàng chỉ muốn vơ vét sạch trong một đêm mới cam tâm, làm sao có thể để ngươi tiện nghi?” Mặc Tử tìm một vị trí gần cửa ngồi xuống.
Tán Tiến ngồi ở bên trái nàng.
Cá Xấu than thở: “Cái đó cũng phải xem cô nương có xinh đẹp hay không. Nghe nói đẹp nhất Vô Ưu các là một người tên là Mạc Sầu. Nếu nàng có thể theo hầu ta, ta sẽ đem toàn bộ bạc trên người ném ra.”
“Nói giống như ngươi mang theo nhiều bạc lắm.” Mặc Tử vừa nói vừa đánh giá gian phòng này, những thứ khác nàng chỉ có thể liếc qua, có điều toàn bộ gia cụ trong phòng đều là gỗ lim hàng thật giá thật, có thể thấy gian phòng này chuyên dùng tiếp đón khách quý. Có điều, tại sao Từ Cửu còn chưa xuất hiện? Hồng Môn yến hay là Không Thành kế đây?
“Hai mươi lượng, hơn một nửa vốn riêng của ta. Tiền là đại ca quản, hỏi huynh ấy, lại bắt đầu lải nhải một hồi.” Cá Xấu với lấy ấm trà, đổ ba chén trà.
Thật khó để tưởng tượng ra dáng điệu lải nhải của Cóc Béo hay Rắn Nước, hơn nữa hai mươi lượng bạc của Cá Xấu đã muốn Mạc Sầu cô nương tiếp hắn, Mặc Tử hi vọng hắn có thể biết được sự thật, cho nên đem lời nói của Trọng An lần đó nói lại cho Cá Xấu, bao gồm cả chuyện thư sinh ngốc ngã gãy chân mà chọc mỹ nhân cười.
Cá Xấu vỗ đùi, mắng chửi cả đám có bệnh, nhục nhã không chịu nổi.
Mặc Tử cười ha ha, cầm lấy chén trà lên uống.
Tán Tiến lại đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói, “Mặc ca, đừng uống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook