Chưởng Khống Tinh Không
-
Chương 33: Tề Thanh Hạo
Anh Vũ vừa mới bước ra cánh cửa nhà nhà lao thì lúc này một đoàn vệ binh chạy đến bao vây quanh chúng người Anh Vũ, dẫn đầu là Tề Thanh Hạo con trai của lễ bộ thị lang Tề Hùng.
- Vì này là người nào.
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
Hắn cũng là muốn biết những tên muốn đối phó với hắn là ai, hắn có thể khẳng định rằng mình chưa từng đắc tội với bọn người này, vậy chính xác hơn là những người này có liên quang đến người đối phó với mẹ con A Ngốc, đã muốn điều tra người ra tay với A Ngốc vậy thì bắt đầu từ những người trước mặt này đi, đây là điều mà hắn nghĩ lúc này.
- Điện hạ, hắn là nhị công tử lễ bộ thị lang Tề Hùng tên là Tề Thanh Hạo
Cẩm y nói xong lại nhìn về phía Thanh Hạo lạnh lùng nói:
- Tề Công tử, ngươi đây là ý gì.
- Hà phó thống lĩnh, việc này không liên quang đến ngươi, ta đây là phụng mệnh thừa tướng đến bắt nghi phạm giả mạo hoàng tộc này về thẩm vấn.
Tề Thanh Hạo cười khinh nhìn vị cẩm y trào phúng gọi.
Vị cẩm y vệ mà Minh Tuệ giao cho Anh Vũ là Phó thống lĩnh Hà Chí cũng là người thân cận với hắn, vì vậy hắn mới phái người này bảo vệ Anh Vũ.
- To gan... điện hạ là Thánh thượng đích thân tự ban ngươi nói giả liền là giả.
Hà Chí tức giận nói.
- Là giả hay là thật phụng mệnh thừa tướng dẫn về điều tra mới biết được.
Tề Thanh Hạo mỉm cười nói.
- Từ lúc nào mà thánh chỉ của hoàng thượng lại thua chỉ thị của thừa tướng đại nhân vậy.
Hà Chí lạnh lùng nhìn nói.
- Thánh thượng là vì thương nhớ tiểu hoàng tử nên mới bị kẽ gian giở trò lừa gạt... thừa tướng đại nhân làm việc này cũng là muốn tốt cho Thánh thượng mà thôi... còn không mau lên bắt bọn chúng lại cho ta.
Lúc này hai thân ảnh Minh Tuệ cùng Kế Vinh cũng là đến kịp lúc, nhưng Kế Vinh lại không cho Minh Tuệ vào, hắn vẫn muốn là xem cái nghĩa tế này có nên nhận hay là không,
Chuyện mà lúc trước mà Minh Tuệ muốn nhờ hắn giúp đúng là thu cái này Anh Vũ làm con rễ, trong triều hiện giờ mặt dù Minh Tuệ có thể chèo chống, thế nhưng cũng là giữ thế cân bằng, có đôi khi thừa tướng quyền uy còn cao hơn cả Thánh thượng lúc bây giờ. Cái gọi là thế cân bằng cũng chỉ là còn chịu sự ràng buộc của cái chính nghĩa công thần mà thôi. Vì vậy, Minh Tuệ muốn con trai của hắn có thể sống sót chỉ còn cách cho hắn dựa vào một đại thế lực mà đối phướng khó có thể nhắm tới.
Lâm gia là gia tộc tướng sói đã tồn tại qua rất nhiều thế hệ, có căn cơ vững chắc ngay cả binh lực triều đình cũng khó mà lay chuyển, nhưng Lâm gia đối với hoàng tộc đời đời trung thành nên cũng không tổn hại gì đến Yên triều, mặt khác còn là cây đao sắt bén để uy hiếp những loạn thần có mưu đồ tạo phản.
Kế Vinh là người ngoài cứng trong mềm mặt khác cũng không phải một cái bạc tình bạc nghĩa, vì vậy cái tên tam hoàng tử này hắn cũng đã cười khổ gật đầu. Nhưng một cái không rõ tính cách, hắn liền muốn thử người trẻ tuổi này như thế nào bản lĩnh.
- Bắt ta... ngươi là thứ đồ chơi gì?
Anh Vũ lúc này cũng là trào phúng bước lên mở miệng nói.
- Hả...
Mọi người lúc này cũng nghe Anh Vũ nói liền giật mình, trong lòng thầm mắng Anh Vũ ngu xuẩn, tên này có cái gì mà cuồn chứ, Anh Vũ là thứ gì chứ, chỉ là cái luyện thể tầng bảy, sau lưng hắn cũng không phải là ngàn binh vạn nã mà là cái ô hợp dân người ngay cả nhân nguyên cảnh liền cũng chưa đạt đến, không phải là nể mặt phỏ thống lĩnh Hà Chí thì hắn đã chết nãy giờ rồi, tức thời các binh lính bao vây liền phá lên cười nói:
- Haha... tên này là cái ngốc tử à, trốn thì cứ trốn đi còn lò đầu ra, không biết chúng ta là cần cái mạng của hắn à.
- Đúng vậy... vậy mà Thánh thượng lại có cái ngốc tử con trai á...
Bên trong một góc khuất lúc này Lâm Kế Vinh lúc này mặt cũng xanh lại nhìn Minh Tuệ tức giận mắng:
- Ca à, mặt dù con ta cũng đã không phải là cái gì tốt, thế nhưng người cũng không thể lấy một kẻ ngốc nghếch này làm ta cái con rể á.
- Ngươi cái gì mà nhìn người đây, liền xem thường con trai ta, ngồi đó chống mắt mà xem tiếp đi liền sẽ thấy bất ngờ thôi.
Minh Tuệ cũng đỏ mặt nóng giận nói, mặt dù nói như vậy nhưng hắn cũng không giám tin là Vũ nhi của hắn có thể như thế nào lại tạo ra cái gì bất ngờ, nhưng cũng không thừa nhận con trai hắn là ngốc nghếch.
- Đại ca người là cái gì đạo lý... hả
Hắn chưa nói hết câu tức thì lúc này Anh Vũ cũng đã có hành động, dần đi tới trước mặt mọi người, nội kình trong cở thể đã bắt đầu cuồng bạo một quyền phát ra cả không gian oanh tạc:
- Hổ quyền, quyền thứ nhất, hư không bạo..
- Oành....
Cả không gian như bị oanh bạo đám binh lính lúc này vậy mà bị chấn lui vài bước.
- Hả... đây là luyện khí tầng à... sao mà nội kình cuồng bạo như vậy.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm không thể tin nổi, liền như vậy một cái luyện thể tầng bảy người vây mà có thể đẩy đám bọn họ nhân nguyên tần, đây rốt cuộc là vấn đề gì phát sinh á.
Kế Vinh cũng rất ngạc nhiên, hắn có thể nhìn ra Anh Vũ là cái dạng gì luyện khí, thế nhưng luyện khí tầng bảy thì trong hiểu biết của hắn trước đây chưa từng có nội kình nào mà cuồng bạo đến như vậy. Lúc này đôi mắt hắn đã nóng rực, con rể khác người này hắn là muốn có rồi.
- Sao nào, ngươi còn nói là con trai ta là cái ngốc tử nữa không.
Minh Tuệ cũng là bất ngờ thế nhưng lúc này cười mắng thầm cái tên tiểu đệ này con mắt hạng hẹp.
- Mọi người đừng hoảng loạn, chỉ là nội kình tiểu tử này là hơi khác người mà thôi, cũng chả làm tổn thương chúng ta được.
Thanh Hạo nhìn mọi người như vậy mà ngạc nhiên sợ sệt liền trẩm ổn nói.
Đúng vậy, mặt dù Anh Vũ đối với nội kình có chút khác thường, thế nhưng bọn họ lại là nhân nguyên cảnh có nguyên tố bảo mệnh, lúc nãy là bọn họ không có phòng bị nên bị Anh Vũ oanh tạc mà chấn lui, nếu là bây giờ Anh Vũ cũng khó mà làm lại được.
Đối với Thanh Hạo, hắn là một cái nhân nguyên trung kỳ nội kình đã là đỉnh phong nếu cứ như vậy mà bị Anh Vũ dọa sợ hắn liền không biết để mặt mũi hắn đi đâu.
Anh Vũ thấy Thanh Hạo đối với mình đã có xác khí, liền biết chuyện hôm này cũng không dễ dàng như vậy mà bỏ qua, thế nhưng hắn cũng chưa bao giờ ăn chay. Nghĩ thế Anh Vũ bước nhẹ đi lên nhìn Thanh Hạo lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bắt ta?.. được rồi nếu có bản lĩnh như vậy thì bản hoàng tử cũng là cho ngươi cái cơ hội này, ngươi liền lên đi ta đan có việc không rảnh mà cùng ngươi đôi co.
Anh Vũ nói vừa dức lời thì cả đám đúng là chết lặng tại chỗ thầm nghĩ tên này ỷ vào một chút nội kình khác thường liền như vậy mà cuồng vọng, thế nhưng ai mà không biết một cái nhân nguyên cảnh đã thức tỉnh nguyên tố bảo mệnh với một cái là luyện khí tầng bảy thì làm thế nào mà thắng đây, nghĩ vậy mọi người thầm mắng Anh Vũ là một cái không có não.
- Vũ...
Thư Kỳ lúc này cũng là lao lên nắm tay Anh Vũ lo lắng gọi.
Mọi người trong làng lúc này mặt dù lo lắng cho Anh Vũ, nhưng Anh Vũ đã vậy tự tin mọi người cũng không biết thế nào mà ngăn cảng, cho dù bọn hắn có lao lên thì sao, lấy cái khí thế binh lính trước mặt này bọn họ lao lên cũng chỉ là một gánh nặng đối với Anh Vũ mà thôi.
Đối với Thư Kỳ, nàng luôn làm cho Anh Vũ cảm thấy ấm áp liền nhẹ nhàng buôn tay nàng ra mỉm cười nó:
- Yên tâm, ta có tin tưởng, ngươi lui lại đi.
- Ukm...
Nàng thấy vậy cũng là gật đầu lui ra.
- Tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nhưng sao ta thấy phong thái trăng hoa còn hơn đại ca ngươi lúc trước.
Kế Vinh nhìn đại ca cười trêu chọc.
- Ngươi là đang khen ta hay mắn ta... ngươi vẫn là ngứa da rồi hả.
Minh Tuệ nhìn khuông mặt bỉ ổi của tên này khinh bỉ nói.
- Đẹp quá.
Nhìn thấy Thư Kỳ bước ra không khỏi mọi người cũng thất thần.
Mặt dù Thư Kỳ cũng không phải là làng da trắng tuyết như những cô gái trong thành, làng da nàng vàng sẫm phù hợp với người con gái dân giã, thế nhưng lại sở hữu một khuông mặt xinh đẹp, dán người cân đối, màu da chỉ có thể làm toát lên sự mạnh mẽ của nàng, giúp nàng có thêm sự cuốn hút mà thôi.
Thanh Hạo trong lòng đầy ghen ghét một hồi, thế nhưng lại nghĩ nếu lần này là hắn diệt trừ được Anh Vũ, cô nương này không phải là nằm trong lòng bàn tay hắn sao, hắn liền hướng Thư Kỳ cười dâm đãng sau đó lại hướng Anh Vũ cười lạnh nói:
- Tốt, hôm nay mạng của người sẽ là bản công tử ta đích thân tới lấy.
Hắn một kiếm rút ra hướng Anh Vũ lao tới hét lớn:
- Hư linh kiếm chiêu thức.
- Điện hạ đón lấy.
Hà Chí hướng Anh Vũ đưa kiếm.
Hà Chí không phải là không lo lắng cho Anh Vũ, thế nhưng lại biết thánh thượng lúc này đang ở bên cũng đã truyền âm cho hắn là không được nhúng tay vào, hắn cũng không tin Anh Vũ sẽ thắng, thế nhưng Thánh thượng đã có lệnh là một thần tử hắn cũng không dám không nghe. Hắn cũng không biết thánh thượng vậy mà tin tưởng Anh Vũ đến vậy, liền cũng đứng một bên quang sát.
- Đại ca, ngươi không ngăn cảng à?
Kế Vinh cũng là không tin Anh Vũ thắng, cho dù tên tiểu tử này đúng là có chút bá khí thì làm sao, tiểu tử này là đối diện một nhân nguyên trung kỳ hàng thật giá thật á, có được nguyên tố hộ thể thì một cái luyện khí tầng bày thì làm sao có thể thắng nối
- Kế Vinh hay là chúng ta cược đi.
Minh Tuệ mỉm cười thần bí nói.
- Ý đại ca là muốn cược hắn thắng?.. đại ca liền tin tưởng con trai mình như vậy?
Kế Vinh muốn cười á, không ngờ đại ca của hắn mấy mươi năm anh minh sáng suốt thế nhưng vì con trai bảo bối của mình lại quên khái niệm sức mạnh của một nhân nguyên đối với một cái luyện thể tầng là cách biệt rất lớn.
- Ngươi có cược hay là không cược.
Nhìn nét mặt trào phúng của Kế Vinh hắn là không thể chịu được liền hỏi.
- Được rồi, đại ca là muốn cược cái gì?... nhưng mà tiều đệ này nói trước, dù thằng dù thua cũng không thể trở mặt với đệ được.
Kế Vinh không thể từ chối được liền thở dài nói.
- Ngươi coi ca ngươi là cái thứ người gì?
Minh Tuệ khinh bỉ rồi nói tiếp:
- Nếu lần này là nhi tử ta thắng quyết định liền ba ngày sau làm lễ thành hôn cho con gái ngươi cùng con trai ta, yên tâm còn nếu con trai ta thua thì việc này bàn lại sau.
Thời gian đối với Minh Tuệ lúc này là rất cần thiết, hắn phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn nếu không nhiều thế lực nhúng tay vào lúc ấy khó càng thêm khó, nhưng hắn cũng không phải là tin tưởng tuyệt đối là con trai mình sẽ thắng nên cũng đã để lại đường lui, nếu thật sự không thắng hắn cũng sẽ tiếp tục hảo hảo mà nói chuyện với cái tên tiểu đệ này.
- Đại ca yên tâm, nếu tên này liền thắng, ta ngày mai liền mang con gái đến trước cửa con trai nhà ngươi.
Kế Vinh trào phúng nói.
- Tốt, một lời đã định.
Minh Tuệ cười vui vẻ, lại nhìn Anh Vũ thầm động viên:
- Nhi tử, cố lên!
- Vì này là người nào.
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
Hắn cũng là muốn biết những tên muốn đối phó với hắn là ai, hắn có thể khẳng định rằng mình chưa từng đắc tội với bọn người này, vậy chính xác hơn là những người này có liên quang đến người đối phó với mẹ con A Ngốc, đã muốn điều tra người ra tay với A Ngốc vậy thì bắt đầu từ những người trước mặt này đi, đây là điều mà hắn nghĩ lúc này.
- Điện hạ, hắn là nhị công tử lễ bộ thị lang Tề Hùng tên là Tề Thanh Hạo
Cẩm y nói xong lại nhìn về phía Thanh Hạo lạnh lùng nói:
- Tề Công tử, ngươi đây là ý gì.
- Hà phó thống lĩnh, việc này không liên quang đến ngươi, ta đây là phụng mệnh thừa tướng đến bắt nghi phạm giả mạo hoàng tộc này về thẩm vấn.
Tề Thanh Hạo cười khinh nhìn vị cẩm y trào phúng gọi.
Vị cẩm y vệ mà Minh Tuệ giao cho Anh Vũ là Phó thống lĩnh Hà Chí cũng là người thân cận với hắn, vì vậy hắn mới phái người này bảo vệ Anh Vũ.
- To gan... điện hạ là Thánh thượng đích thân tự ban ngươi nói giả liền là giả.
Hà Chí tức giận nói.
- Là giả hay là thật phụng mệnh thừa tướng dẫn về điều tra mới biết được.
Tề Thanh Hạo mỉm cười nói.
- Từ lúc nào mà thánh chỉ của hoàng thượng lại thua chỉ thị của thừa tướng đại nhân vậy.
Hà Chí lạnh lùng nhìn nói.
- Thánh thượng là vì thương nhớ tiểu hoàng tử nên mới bị kẽ gian giở trò lừa gạt... thừa tướng đại nhân làm việc này cũng là muốn tốt cho Thánh thượng mà thôi... còn không mau lên bắt bọn chúng lại cho ta.
Lúc này hai thân ảnh Minh Tuệ cùng Kế Vinh cũng là đến kịp lúc, nhưng Kế Vinh lại không cho Minh Tuệ vào, hắn vẫn muốn là xem cái nghĩa tế này có nên nhận hay là không,
Chuyện mà lúc trước mà Minh Tuệ muốn nhờ hắn giúp đúng là thu cái này Anh Vũ làm con rễ, trong triều hiện giờ mặt dù Minh Tuệ có thể chèo chống, thế nhưng cũng là giữ thế cân bằng, có đôi khi thừa tướng quyền uy còn cao hơn cả Thánh thượng lúc bây giờ. Cái gọi là thế cân bằng cũng chỉ là còn chịu sự ràng buộc của cái chính nghĩa công thần mà thôi. Vì vậy, Minh Tuệ muốn con trai của hắn có thể sống sót chỉ còn cách cho hắn dựa vào một đại thế lực mà đối phướng khó có thể nhắm tới.
Lâm gia là gia tộc tướng sói đã tồn tại qua rất nhiều thế hệ, có căn cơ vững chắc ngay cả binh lực triều đình cũng khó mà lay chuyển, nhưng Lâm gia đối với hoàng tộc đời đời trung thành nên cũng không tổn hại gì đến Yên triều, mặt khác còn là cây đao sắt bén để uy hiếp những loạn thần có mưu đồ tạo phản.
Kế Vinh là người ngoài cứng trong mềm mặt khác cũng không phải một cái bạc tình bạc nghĩa, vì vậy cái tên tam hoàng tử này hắn cũng đã cười khổ gật đầu. Nhưng một cái không rõ tính cách, hắn liền muốn thử người trẻ tuổi này như thế nào bản lĩnh.
- Bắt ta... ngươi là thứ đồ chơi gì?
Anh Vũ lúc này cũng là trào phúng bước lên mở miệng nói.
- Hả...
Mọi người lúc này cũng nghe Anh Vũ nói liền giật mình, trong lòng thầm mắng Anh Vũ ngu xuẩn, tên này có cái gì mà cuồn chứ, Anh Vũ là thứ gì chứ, chỉ là cái luyện thể tầng bảy, sau lưng hắn cũng không phải là ngàn binh vạn nã mà là cái ô hợp dân người ngay cả nhân nguyên cảnh liền cũng chưa đạt đến, không phải là nể mặt phỏ thống lĩnh Hà Chí thì hắn đã chết nãy giờ rồi, tức thời các binh lính bao vây liền phá lên cười nói:
- Haha... tên này là cái ngốc tử à, trốn thì cứ trốn đi còn lò đầu ra, không biết chúng ta là cần cái mạng của hắn à.
- Đúng vậy... vậy mà Thánh thượng lại có cái ngốc tử con trai á...
Bên trong một góc khuất lúc này Lâm Kế Vinh lúc này mặt cũng xanh lại nhìn Minh Tuệ tức giận mắng:
- Ca à, mặt dù con ta cũng đã không phải là cái gì tốt, thế nhưng người cũng không thể lấy một kẻ ngốc nghếch này làm ta cái con rể á.
- Ngươi cái gì mà nhìn người đây, liền xem thường con trai ta, ngồi đó chống mắt mà xem tiếp đi liền sẽ thấy bất ngờ thôi.
Minh Tuệ cũng đỏ mặt nóng giận nói, mặt dù nói như vậy nhưng hắn cũng không giám tin là Vũ nhi của hắn có thể như thế nào lại tạo ra cái gì bất ngờ, nhưng cũng không thừa nhận con trai hắn là ngốc nghếch.
- Đại ca người là cái gì đạo lý... hả
Hắn chưa nói hết câu tức thì lúc này Anh Vũ cũng đã có hành động, dần đi tới trước mặt mọi người, nội kình trong cở thể đã bắt đầu cuồng bạo một quyền phát ra cả không gian oanh tạc:
- Hổ quyền, quyền thứ nhất, hư không bạo..
- Oành....
Cả không gian như bị oanh bạo đám binh lính lúc này vậy mà bị chấn lui vài bước.
- Hả... đây là luyện khí tầng à... sao mà nội kình cuồng bạo như vậy.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm không thể tin nổi, liền như vậy một cái luyện thể tầng bảy người vây mà có thể đẩy đám bọn họ nhân nguyên tần, đây rốt cuộc là vấn đề gì phát sinh á.
Kế Vinh cũng rất ngạc nhiên, hắn có thể nhìn ra Anh Vũ là cái dạng gì luyện khí, thế nhưng luyện khí tầng bảy thì trong hiểu biết của hắn trước đây chưa từng có nội kình nào mà cuồng bạo đến như vậy. Lúc này đôi mắt hắn đã nóng rực, con rể khác người này hắn là muốn có rồi.
- Sao nào, ngươi còn nói là con trai ta là cái ngốc tử nữa không.
Minh Tuệ cũng là bất ngờ thế nhưng lúc này cười mắng thầm cái tên tiểu đệ này con mắt hạng hẹp.
- Mọi người đừng hoảng loạn, chỉ là nội kình tiểu tử này là hơi khác người mà thôi, cũng chả làm tổn thương chúng ta được.
Thanh Hạo nhìn mọi người như vậy mà ngạc nhiên sợ sệt liền trẩm ổn nói.
Đúng vậy, mặt dù Anh Vũ đối với nội kình có chút khác thường, thế nhưng bọn họ lại là nhân nguyên cảnh có nguyên tố bảo mệnh, lúc nãy là bọn họ không có phòng bị nên bị Anh Vũ oanh tạc mà chấn lui, nếu là bây giờ Anh Vũ cũng khó mà làm lại được.
Đối với Thanh Hạo, hắn là một cái nhân nguyên trung kỳ nội kình đã là đỉnh phong nếu cứ như vậy mà bị Anh Vũ dọa sợ hắn liền không biết để mặt mũi hắn đi đâu.
Anh Vũ thấy Thanh Hạo đối với mình đã có xác khí, liền biết chuyện hôm này cũng không dễ dàng như vậy mà bỏ qua, thế nhưng hắn cũng chưa bao giờ ăn chay. Nghĩ thế Anh Vũ bước nhẹ đi lên nhìn Thanh Hạo lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bắt ta?.. được rồi nếu có bản lĩnh như vậy thì bản hoàng tử cũng là cho ngươi cái cơ hội này, ngươi liền lên đi ta đan có việc không rảnh mà cùng ngươi đôi co.
Anh Vũ nói vừa dức lời thì cả đám đúng là chết lặng tại chỗ thầm nghĩ tên này ỷ vào một chút nội kình khác thường liền như vậy mà cuồng vọng, thế nhưng ai mà không biết một cái nhân nguyên cảnh đã thức tỉnh nguyên tố bảo mệnh với một cái là luyện khí tầng bảy thì làm thế nào mà thắng đây, nghĩ vậy mọi người thầm mắng Anh Vũ là một cái không có não.
- Vũ...
Thư Kỳ lúc này cũng là lao lên nắm tay Anh Vũ lo lắng gọi.
Mọi người trong làng lúc này mặt dù lo lắng cho Anh Vũ, nhưng Anh Vũ đã vậy tự tin mọi người cũng không biết thế nào mà ngăn cảng, cho dù bọn hắn có lao lên thì sao, lấy cái khí thế binh lính trước mặt này bọn họ lao lên cũng chỉ là một gánh nặng đối với Anh Vũ mà thôi.
Đối với Thư Kỳ, nàng luôn làm cho Anh Vũ cảm thấy ấm áp liền nhẹ nhàng buôn tay nàng ra mỉm cười nó:
- Yên tâm, ta có tin tưởng, ngươi lui lại đi.
- Ukm...
Nàng thấy vậy cũng là gật đầu lui ra.
- Tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nhưng sao ta thấy phong thái trăng hoa còn hơn đại ca ngươi lúc trước.
Kế Vinh nhìn đại ca cười trêu chọc.
- Ngươi là đang khen ta hay mắn ta... ngươi vẫn là ngứa da rồi hả.
Minh Tuệ nhìn khuông mặt bỉ ổi của tên này khinh bỉ nói.
- Đẹp quá.
Nhìn thấy Thư Kỳ bước ra không khỏi mọi người cũng thất thần.
Mặt dù Thư Kỳ cũng không phải là làng da trắng tuyết như những cô gái trong thành, làng da nàng vàng sẫm phù hợp với người con gái dân giã, thế nhưng lại sở hữu một khuông mặt xinh đẹp, dán người cân đối, màu da chỉ có thể làm toát lên sự mạnh mẽ của nàng, giúp nàng có thêm sự cuốn hút mà thôi.
Thanh Hạo trong lòng đầy ghen ghét một hồi, thế nhưng lại nghĩ nếu lần này là hắn diệt trừ được Anh Vũ, cô nương này không phải là nằm trong lòng bàn tay hắn sao, hắn liền hướng Thư Kỳ cười dâm đãng sau đó lại hướng Anh Vũ cười lạnh nói:
- Tốt, hôm nay mạng của người sẽ là bản công tử ta đích thân tới lấy.
Hắn một kiếm rút ra hướng Anh Vũ lao tới hét lớn:
- Hư linh kiếm chiêu thức.
- Điện hạ đón lấy.
Hà Chí hướng Anh Vũ đưa kiếm.
Hà Chí không phải là không lo lắng cho Anh Vũ, thế nhưng lại biết thánh thượng lúc này đang ở bên cũng đã truyền âm cho hắn là không được nhúng tay vào, hắn cũng không tin Anh Vũ sẽ thắng, thế nhưng Thánh thượng đã có lệnh là một thần tử hắn cũng không dám không nghe. Hắn cũng không biết thánh thượng vậy mà tin tưởng Anh Vũ đến vậy, liền cũng đứng một bên quang sát.
- Đại ca, ngươi không ngăn cảng à?
Kế Vinh cũng là không tin Anh Vũ thắng, cho dù tên tiểu tử này đúng là có chút bá khí thì làm sao, tiểu tử này là đối diện một nhân nguyên trung kỳ hàng thật giá thật á, có được nguyên tố hộ thể thì một cái luyện khí tầng bày thì làm sao có thể thắng nối
- Kế Vinh hay là chúng ta cược đi.
Minh Tuệ mỉm cười thần bí nói.
- Ý đại ca là muốn cược hắn thắng?.. đại ca liền tin tưởng con trai mình như vậy?
Kế Vinh muốn cười á, không ngờ đại ca của hắn mấy mươi năm anh minh sáng suốt thế nhưng vì con trai bảo bối của mình lại quên khái niệm sức mạnh của một nhân nguyên đối với một cái luyện thể tầng là cách biệt rất lớn.
- Ngươi có cược hay là không cược.
Nhìn nét mặt trào phúng của Kế Vinh hắn là không thể chịu được liền hỏi.
- Được rồi, đại ca là muốn cược cái gì?... nhưng mà tiều đệ này nói trước, dù thằng dù thua cũng không thể trở mặt với đệ được.
Kế Vinh không thể từ chối được liền thở dài nói.
- Ngươi coi ca ngươi là cái thứ người gì?
Minh Tuệ khinh bỉ rồi nói tiếp:
- Nếu lần này là nhi tử ta thắng quyết định liền ba ngày sau làm lễ thành hôn cho con gái ngươi cùng con trai ta, yên tâm còn nếu con trai ta thua thì việc này bàn lại sau.
Thời gian đối với Minh Tuệ lúc này là rất cần thiết, hắn phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn nếu không nhiều thế lực nhúng tay vào lúc ấy khó càng thêm khó, nhưng hắn cũng không phải là tin tưởng tuyệt đối là con trai mình sẽ thắng nên cũng đã để lại đường lui, nếu thật sự không thắng hắn cũng sẽ tiếp tục hảo hảo mà nói chuyện với cái tên tiểu đệ này.
- Đại ca yên tâm, nếu tên này liền thắng, ta ngày mai liền mang con gái đến trước cửa con trai nhà ngươi.
Kế Vinh trào phúng nói.
- Tốt, một lời đã định.
Minh Tuệ cười vui vẻ, lại nhìn Anh Vũ thầm động viên:
- Nhi tử, cố lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook