Chuông Gió
Quyển 2 - Chương 25

Ngủ một giấc, tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, Quý Đường Đường vừa mở mắt đã cảm thấy khó chịu, cố tình trong đầu lại hỗn loạn một đống, ý thức nhất thời chưa theo kịp, bản thân cũng chẳng biết tại sao lại khó chịu — nằm trên giường một lát mới dần dần nhớ lại, chợt nhận ra đây là nhà của Diệp Liên Thành.

Vậy nên cô vội vàng rời giường rửa mặt, nhét toàn bộ đồ đạc của mình vào trong ba lô, xác nhận không còn thiếu thứ gì xong mới rón rén mở cửa, đang nghĩ có thể lẳng lặng bỏ đi, ai ngờ vừa nhìn xuống lầu dưới, Diệp Liên Thành đã ngồi ăn sáng ở đó, ngẩng đầu, nhìn thấy cô còn chào buổi sáng với cô, Quý Đường Đường vô cùng lúng túng, đứng yên tại chỗ một lúc, đành phải nhắm mắt bước từng bước xuống lầu.

Diệp Liên Thành dường như cũng cảm thấy không khí buổi tối ngày hôm qua không được tốt lắm, từ lời nói đến hàm nghĩa đều có ý bù đắp: “Vẫn chưa ăn gì đúng không, ngồi xuống ăn cùng đi.”

Quý Đường Đường quả thật cũng đói bụng, do dự một chút, vẫn ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Liên Thành, Diệp Liên Thành đưa thực đơn bữa sáng của quầy bar cho cô, Quý Đường Đường lật lật, toàn là món kiểu Tây, thịt bò hành tây hun khói bít tết cuốn gì đó, dù sao cũng không lên cơn thèm ăn nổi, chọn đại một món, Diệp Liên Thành dặn người làm thông báo cho phòng bếp, lại tự mình gọi thêm cho cô một cốc cà phê Blue Mountain.

Món ăn bưng lên hơi chậm, Quý Đường Đường chẳng tìm được câu nào để nói chuyện với Diệp Liên Thành, đành phải nhìn qua cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, cửa sổ của quán bar được thiết kế rất lớn, tầm mắt vô cùng thông thoáng, Cổ Thành buổi sớm không có mấy người, ánh mặt trời lóng lánh trên những mái nhà màu xanh xám lộ ra chút ý vị lười nhác mà thanh thản, Quý Đường Đường ngắm được một lúc, chợt thấy hâm mộ: “Ở chỗ này, rất thoải mái đúng không?”

Nửa ngày không thấy Diệp Liên Thành đáp lại, Quý Đường Đường quay lại, phát hiện Diệp Liên Thành như đang suy ngẫm gì đó nhìn cô, trái tim bất giác đập thịch một tiếng: “Sao vậy?”

Diệp Liên Thành cúi đầu, cầm dao nĩa tinh tế cắt miếng thịt bò bít tết trên đĩa, trong giọng nói có sự thương cảm rất rõ ràng: “Không có gì, cô thật sự… vô cùng giống Tiểu Hạ.”

Vẫn là đề tài ấy, nhưng có lẽ tâm cảnh đã khác, Quý Đường Đường giờ phút này không hề tức giận, trái lại có chút chua xót, cô ngồi yên không nhúc nhích, nhân viên phục vụ trong quán đi tới, bưng món chính và cà phê lên, món chính là sandwich cá ngừ và trứng gà ốp hành tây, trứng ốp được lồng vào trong những khoanh hành tây, Quý Đường Đường cầm dĩa lên, đầu tiên là ăn khoanh hành tây, đang cúi đầu ăn được một nửa, Diệp Liên Thành chợt mở miệng: “Tiểu Hạ rất ghét ăn hành tây.”

Quý Đường Đường vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nghe Diệp Liên Thành nói tiếp.

“Cô ấy rất kén ăn, không thích ăn rất nhiều thứ, hành tây, ớt xanh đỏ, rau hẹ, nõn hoa tỏi, thịt mỡ…. Có lần đi leo núi cùng với cô ấy, trên núi có một quán ăn, ở đó không có mấy món ăn, sau khi đồ ăn được bưng lên, cô ấy nhìn mãi nhìn mãi, nhất định không chịu động đũa, lúc ấy tôi đã nổi cáu, bảo cô ấy là: Đại tiểu thư em chịu khó một chút, lát nữa còn phải đi tiếp đấy. Cô ấy liền dùng thìa múc nước sốt rưới lên cơm, bộ dạng rất đáng thương, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười…”

Giọng nói của Diệp Liên Thành có chút nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa.

Quý Đường Đường có chút hoảng hốt, cô cúi đầu nhìn lát hành tây xiên trên nĩa, cố gắng nhớ lại xem từ lúc nào mình đã bắt đầu ăn những thứ mà trước đây chưa bao giờ chạm đến này, nhưng không sao nhớ ra nổi. Cô thấy buồn thay cho Diệp Liên Thành, vì sao những thứ mà đến bản thân mình cũng đã dần quên lãng, anh lại nhỡ rõ từng thứ, từng thứ một như vậy?

Cô chậm rãi ăn hết lát hành tây, cầm dao xắt miếng trứng ốp la ra thành từng miếng nhỏ, cố ý chuyển đề tài: “Tiểu Hạ đi cũng được mấy năm rồi đúng không?”

“Bốn năm.”

“Tối hôm qua, anh vừa thấy tôi đã hỏi tôi có phải là Tiểu Hạ không, anh cảm thấy cô ấy còn sống?”

Diệp Liên Thành hạ chiếc nĩa trong tay xuống, suy nghĩ một lúc, vươn tay day day mi tâm: “Tôi có một chút bằng chứng.”

“Sao lại nói vậy?”

Diệp Liên Thành do dự một chút, chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Hay là tôi kể cho cô nghe, cô thử nhìn từ góc độ của người ngoài xem giúp tôi, cô cảm thấy chuyện là thế nào.”

————————————————————

Gia đình Tiểu Hạ gặp chuyện không may vào bốn năm trước, đêm Giao Thừa, thời gian vào khoảng mười giờ rưỡi tối, thời gian ngộ hại cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng vụ nổ khí gas thì chắc là vào khoảng mười giờ rưỡi, bởi vì hàng xóm đã báo cảnh sát ngay sau đó.

Tôi và Tiểu Hạ học chung một trường Đại học, nhưng nhà lại không ở gần nhau, lúc mừng năm mới, cô ấy về nhà mình, tôi về nhà tôi, ngày hôm sau tôi mới nhận được tin, là đồng hương của Tiểu Hạ nói cho tôi biết, bảo rằng kẻ gian đột nhập, một nhà ba người đều bị giết, để tiêu hủy dấu vết hiện trường nên đã dàn dựng vụ nổ khí gas, thi thể đều nát thành từng khối, không thể phân biệt được, tôi vừa nhận được tin đã tê liệt, ngày hôm sau cha tôi phải đưa tôi đến nhà Tiểu Hạ, vốn là muốn nhận xác, cảnh sát lại nói rất bi thảm, đừng nên nhìn. Cha tôi cũng sợ tôi gặp chuyện không may nên lúc đó không cho nhìn.

Lúc Tiểu Hạ gặp nạn là năm thứ tư Đại học, chỉ còn nửa học kỳ nữa là tốt nghiệp. Trước đó tôi và Tiểu Hạ đã thống nhất, tốt nghiệp rồi sẽ qua nhà tôi, sản nghiệp nhà tôi ở đó rất lớn, nhà, xe, công việc, muốn cái gì có cái đó. Cha tôi nói, nếu thanh niên chúng tôi thích xông xáo, muốn đến Bắc Kinh Thượng Hải gì đó thì cũng tùy chúng tôi, dù sao cũng không thiếu tiền.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Hạ vừa mới mất, tôi liền vô cùng thoái chí, lúc đó ngay cả suy nghĩ tìm đến cái chết cũng có, Tử Hoa là anh em với tôi, cậu ta thấy tôi đợt đó quá tiêu cực liền kéo tôi ra ngoài du lịch giải sầu, đi rất nhiều nơi, cuối cùng trụ lại Cổ Thành lâu nhất, nơi này yên tĩnh, rất hợp để dưỡng thương, tôi cũng thích nơi đây, lúc ấy ở Cổ Thành đến tháng thứ chín thì tôi quyết định ở lại, mới mở quán rượu Hạ Thành này.

Ở Cổ Thành bốn năm, tôi căn bản chưa từng ra ngoài, trừ ngày giỗ của Tiểu Hạ ra, hàng năm cứ gần đến ngày giỗ của cô ấy là tôi lại đến Hải Thành một chuyến, tro cốt của ba người nhà họ đều được chôn ở khu mộ ngoài ngoại ô, tôi nghĩ bọn họ cũng không có thân thích gì, cho dù có, chắc hẳn cũng không thường qua lại, bởi vì năm thứ hai tôi đến đó, thấy trước mộ phần vô cùng… vô cùng quạnh quẽ, so với bên cạnh… không nói nữa, lúc đó nước mắt cũng sắp trào ra.

Trừ khu mộ ra, tôi còn đi qua vài nơi, ví dụ như những nơi mà Tiểu Hạ từng học, hoặc ví dụ như Bệnh viện tỉnh Hải Thành. Mẹ của Tiểu Hạ là bác sĩ, Tiểu Hạ đã từng kể với tôi, khi còn bé, những lúc được tan học sớm, lúc đó mẹ cô ấy còn chưa tan việc, cô ấy phải đến phòng làm việc ở trong bệnh viện làm bài tập, vừa làm vừa chờ, bệnh viện có thể coi như một nửa ngôi nhà của cô ấy.

Phòng bảo vệ của bệnh viện có một người họ Đinh, sau khi nhà của Tiểu Hạ gặp chuyện không may, đơn vị của mẹ cô ấy đã lập lễ truy điệu, lúc ấy tôi cũng ở đó, chính vào lúc đó đã quen được ông ta, ông ấy cũng biết tôi là bạn trai của Tiểu Hạ, hai ba năm sau cũng nhiều lần gặp được ông ta, năm nay lại không gặp được, tôi hỏi thăm, mới biết con gái ông ta bị bệnh bạch cầu, mấy ngày nay ông ấy không đi làm, đơn vị còn đang tổ chức quyên góp tiền cho nhà ông ấy, dù sao cũng là chỗ quen biết cũ, tôi liền nhờ đồng nghiệp của ông ta mang hai ngàn đồng đến giúp.

Buổi tối hôm đó ông ta tìm đến khách sạn, người đã già hơn rất nhiều, vì hai ngàn đồng tiền mà cảm ơn tôi rối rít, cảm ơn xong ông ta lại không đi, ấp a ấp úng nói với tôi, có việc, không biết có nên nói hay không.

Chuyện ông ta muốn nói chính là chuyện đêm nhà Tiểu Hạ gặp chuyện không may hôm đó.

Đêm hôm đó lúc gần mười giờ, ông ta nhận được điện thoại của Tiểu Hạ, đã từng ra ngoài gặp Tiểu Hạ.

Chắc cô nghe chán lắm nhỉ, để tôi kể cô nghe kiểu khác. Lão Đinh nói, ông ta đã quen mẹ của Tiểu Hạ rất nhiều năm, trước khi nhà Tiểu Hạ gặp họa chừng một hai năm, có một ngày, mẹ của Tiểu Hạ hẹn gặp ông ấy sau khi tan làm, giao cho ông ấy một phong thư và một ngàn đồng tiền, nhờ ông ấy một chuyện: nếu như có một ngày, ông ấy nhận được điện thoại của Tiểu Hạ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, bất kể là mưa gió hay bão bùng, ông ấy cũng phải đến chỗ tượng đài giữa ngã tư đường ở trung tâm Hải Thành, giao phong thư đó cho Tiểu Hạ.

Lúc đó, một ngàn đồng tiền vẫn rất đáng giá, lão Đinh nói lúc ấy ông ta rất khó hiểu, bèn từ chối bảo là: chẳng phải chỉ là giúp một việc thôi hay sao, chuyện tiện đường giúp đỡ, không phải tiền bạc gì hết. Nhưng mẹ của Tiểu Hạ rất nghiêm túc, bà ấy nói với lão Đinh: Anh Đinh, tôi đang thuê anh, anh phải hiểu là, nếu anh đồng ý chuyện này, đến lúc đó cho dù là đêm hôm mười hai giờ, cho dù trời có đổ mưa đao, cho dù anh có tàn phế, anh cũng phải bò đến đó giao đồ cho Tiểu Hạ, còn nữa, chuyện này không thể nói với bất cứ người nào, một ngàn đồng này, là phí dịch vụ, cũng là phí giữ miệng.

Lúc ấy lão Đinh thấy sợ, lại nói, ông ấy kiếm được cũng không nhiều, một tháng chỉ được mấy trăm đồng tiền, một ngàn đồng với ông ta mà nói cũng là một món hấp dẫn, cho nên ỡm ờ rồi cũng nhận.

Phong thư đó bị dán kín, con người của lão Đinh rất thật thà, chưa bao giờ dám mở ra, có điều ông ta đã sờ thử đồ bên trong qua lớp phong bì, ông ta bảo sờ giống như hai chiếc chìa khóa.

Mười giờ đêm Giao Thừa hôm đó, ông ta nhận được điện thoại của Tiểu Hạ, ông ta nói ông ta nhớ rất kỹ thời gian, bởi vì lúc ấy, cả nhà ông ta đang vây quanh ti vi xem chương trình chào xuân cuối năm, biết ông ta muốn ra ngoài, vợ ông ta còn oán trách một câu, bảo rằng sắp mười giờ đến nơi, còn điên điên khùng khùng đi ra ngoài.

Lão Đinh kể lúc ấy ông ta đạp xe đi ra ngoài, đạp rất nhanh, vì ông ta sợ bị lỡ mất tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, lúc đến ngã tư đường chắc khoảng mười giờ mười lăm, chờ một lúc Tiểu Hạ mới đến, ông ta còn hỏi một câu: Cháu gái, cháu không về nhà xem ti vi à?

Ông ta kể rằng chỉ nhớ sắc mặt của Tiểu Hạ lúc đó rất cổ quái, cầm thư là đi luôn.

Hôm sau ông ta cũng thông qua đồng nghiệp mới biết nhà Tiểu Hạ gặp chuyện không may, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cuộc sống thật vô thường, mấy tháng sau, có một hôm khi tán gẫu với bạn bè, biết được thời gian cụ thể khi nhà Tiểu Hạ gặp chuyện chẳng lành, ông ta mới đột nhiên phản ứng kịp.

Ông ta nói trung tâm thành phố cách nhà Tiểu Hạ khá xa, lúc đó Tiểu Hạ không đạp xe, Hải Thành là một nơi khá nhỏ, xe taxi cũng không nhiều, lý ra Tiểu Hạ sẽ không về nhà kịp vào lúc mười giờ rưỡi, hơn nữa mười giờ rưỡi là thời gian mà vụ nổ khí gas diễn ra, nếu như người bị giết thì phải là trước mười giờ rưỡi, như vậy lại càng không hợp lý.

Chuyện này, lão Đinh vẫn thấy kỳ lạ khó hiểu, ông ta vẫn cảm thấy Tiểu Hạ chưa chết, nhưng phía công an và báo chí đều khẳng định, hơn nữa đầu tiên là chuyện đã qua mấy tháng rồi, ông ta không muốn nhiều chuyện; thứ hai ông ta cũng không có chứng cứ xác thực, đêm đó chỉ có ông ta và Tiểu Hạ gặp nhau, không có người làm chứng, ông ta sợ nói không rõ lại rước họa vào thân; thứ ba mẹ của Tiểu Hạ đã đưa phí giữ miệng, ông ta cảm thấy mình cũng không tiện ầm ĩ với bên ngoài, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện này, ông ta vẫn chôn trong lòng.

Lần này ông ta kể với tôi, tôi đoán quá nửa là nể tình hai ngàn đồng tiền kia, ông ta muốn báo đáp tôi, nhưng không báo đáp được gì nên đã mang câu chuyện vẫn chôn chặt trong tim này ra kể cho tôi.

Sau khi tiễn lão Đinh về, tôi không sao ngủ nổi, thật ra thì tôi không thể tin được rằng Tiểu Hạ vẫn còn sống, bởi vì nếu như cô ấy không làm sao thì phải tìm đến tôi đầu tiên chứ đúng không. Tôi dù sao cũng có thể coi là người thân thiết nhất với cô ấy ngoài cha mẹ ra. Hơn nữa tại sao công an phải nói dối chứ, không hợp logic đúng không.

Nhưng cô cũng biết rồi đấy, con người lúc nào cũng mâu thuẫn, một mặt tôi không tin Tiểu Hạ còn sống, mặt khác lại không kìm được mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại những lời của lão Đinh, cảm thấy Tiểu Hạ đúng là có khả năng còn sống, đúng vào lúc tôi đang rối bời vì chuyện này, tôi nhận được điện thoại của Tử Hoa.

Tử Hoa nói với tôi, ở Đăng Hồng Tửu Lục ở Cổ Thành, cậu ta nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài giống y hệt Tiểu Hạ, giống y hệt.

Bây giờ suy nghĩ lại, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, bên đó vừa có người nói với tôi Tiểu Hạ có thể chưa chết, bên này đã nhìn thấy một người giống y hệt, nhưng lúc đó không thể nghĩ nhiều đến thế, lúc ấy toàn bộ đầu óc đều hoang mang, thu dọn đồ xong liền nhanh chóng quay về, căn dặn Tử Hoa nhất định phải tìm bằng được cô gái đó.

Không ngờ tới là, quay về, lại thấy Nhạn Tử xảy ra chuyện…

————————————————————

Lúc Diệp Liên Thành nói, Quý Đường Đường vẫn cúi đầu cầm thìa khuấy cốc cà phê trước mặt, có vài lần, khuấy khuấy, nước mắt lại tràn ra khóe mắt.

Buổi tối mà cả cuộc đời này cô không bao giờ muốn nhớ lại ấy, dưới lời kể của Diệp Liên Thành, giống như một tấm lưới khổng lồ màu đen, đang chậm rãi quay đầu tiến lại.

Thật ra thì có vài chi tiết Diệp Liên Thành không nhắc tới, ví dụ như trước khi xảy ra chuyện, thực ra cô đang nói chuyện điện thoại với Diệp Liên Thành.

Con gái lúc nào cũng hay ngượng ngùng, đợt đó, cha mẹ vẫn hỏi dò cô ở trường có yêu đương gì không, có bạn trai chưa, cô luôn không muốn thừa nhận, đỏ mặt dậm chân nói không có không có, cho nên tối hôm đó, lúc Diệp Liên Thành gọi điện tới, cô lấy cớ nói muốn xuống dưới lầu mua đồ, báo với cha mẹ một tiếng rồi đi xuống luôn.

Mới đầu là đứng dưới lầu nói chuyện, sau đó có dì hàng xóm mua hàng Tết đi qua, cô thấy ngượng, liền chạy ra ngoài cổng khu nhà, sau đó lại có mấy nhà đốt pháo để ăn mừng năm mới, đùng đùng đoàng đoàng, làm cho cô không sao nghe rõ được giọng của Diệp Liên Thành, cô lại chạy ra xa một chút.

Giữa người yêu với nhau luôn có những lời nói không bao giờ hết, cô còn chưa nói đã, di động của Diệp Liên Thành đã ngắt máy, gọi lại chỉ nghe thấy giọng báo tắt máy.

Cô đoán chắc là di động hết pin, chỉ biết thầm mắng anh là đồ ngốc, lúc chuẩn bị về nhà mới phát hiện trong lúc gọi điện thoại, mẹ có gửi cho cô một tin nhắn.

Cô cho là tin nhắn giục cô mau về nhà, vậy nên chỉ vừa ngâm nga vừa lơ đãng mở ra, mới vừa ấn mở, bước chân đột nhiên khựng lại.

Mẩu tin nhắn kia, đến giờ cô vẫn còn nhớ.

“Tiểu Hạ, nếu con nhận được tin nhắn này, trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện. Nhất định không được về nhà, mẹ xin con đấy, nhất định không được về. Hãy gọi vào số điện thoại được ghi trên cây cột thứ ba trong khu để xe đạp của khu nhà, mẹ không nói đùa đâu.”

Xem xong tin nhắn, nước mắt của cô đã trào ra, không thể nói rõ tại sao, chỉ là sợ hãi, ngẩng đầu nhìn vào trong khu nhà, còn có thể thấy ánh đèn sáng qua cửa sổ nhà mình trên tầng sáu, nhưng tại sao lại… không cho cô về nhà?

Đầu tiên là gọi điện cho Diệp Liên Thành.

“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy.”

Tại sao lúc ấy anh không có một cục pin khác? Nếu như lúc đó có thể gọi được cho anh, chuyện xảy ra sau đó, phải chăng sẽ khác?

Để cho dân trong khu có thể lấy xe đạp một cách tiện lợi, khu nhà đã xây một khu để xe đạp, bên trong ít nhất có mười mấy chiếc xe, trông xe đã sớm về nhà đón Giao Thừa, bên trong khu để xe tối om om, cô chảy nước mắt run lẩy bẩy lẳng lặng bước vào khu để xe, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động đếm số cột trong khu để xe, trên cột dán đầy quảng cáo, chữa bệnh vảy nến, mua bán trao tay xe đạp,… ở trên mặt đất dưới vị trí của cây cột thứ ba, cô nhìn thấy một dãy số được viết bằng bút xóa, đã bị bụi đất che khuất, cô lấy tay phủi rồi phủi, run rẩy bấm số.

Đầu dây bên kia, là lão Đinh.

Lão Đinh bảo cô đến tượng đài ở ngã tư đường trung tâm thành phố, nói có đồ muốn đưa cho cô, cô rất sợ hãi, một thân một mình men theo con phố vắng tanh vắng ngắt đi về phía trung tâm thành phố, những cửa hàng ven đường vọng đến tiếng chương trình Xuân Vãn, không biết đang diễn tiểu phẩm của ai, trong ngoài màn ảnh, ha ha cười chung một nhịp.

Lúc đến nơi, lão Đinh đã chờ ở đó, khi giao phong thư cho cô, lão Đinh còn thấy lạ mà hỏi cô: “Cháu gái, cháu không về nhà xem ti vi à?”

Sau khi lão Đinh đi rồi, cô mở phong thư ra, nhờ sắc vàng của đèn đường trên đỉnh đầu, cô nhìn thấy trong phong thư có hai chiếc chìa khóa.

Còn một tờ giấy, rất mỏng, cho nên mặc dù lão Đinh đã cọ lên phong thư rất lâu nhưng vẫn không đoán được bên trong có thứ gì ngoài chiếc chìa khóa.

Trên tờ giấy là nét chữ quen thuộc.

“Tiểu Hạ, mẹ rất yêu con. Lúc con đọc được tờ giấy này, cha mẹ đã không còn ở đây nữa. Nhất định không được khóc, đừng hoảng sợ, nhất quyết không được về nhà. Tiểu Hạ, trấn định một chút, làm theo chỉ dẫn của mẹ, chỉ cần làm theo thôi, cầm lấy chìa khóa, đi đến địa chỉ phía dưới, cái lớn hơn là chìa khóa cửa, cái bé là chìa khóa ngăn kéo.”

Cô sao có thể không khóc, không hoảng sợ được đây? Hơn mười giờ tối, gió đêm rét căm căm, một tin nhắn không đầu không cuối, cái gì gọi là “Cha mẹ đã không còn ở đây”, là không còn ở nhà nữa sao? Tại sao lại lặp đi lặp lại với cô rằng “Nhất quyết không được về nhà”? Đèn trong nhà vẫn sáng, người đang đợi dưới ngọn đèn đó, lẽ nào không phải là cha mẹ?

Một mình cô trốn vào góc tường bên cạnh khóc, bấm đi bấm lại số máy của Diệp Liên Thành, trên đường càng ngày càng vắng người, vắng đến mức cô không dám tiếp tục ở bên ngoài, cô quệt nước mắt, lặng lẽ tự nhủ bản thân rằng không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Cô không về nhà mà đi thẳng đến địa chỉ đó, đó là phòng hồ sơ của một trường tiểu học, cách nhà cô rất xa, cô chưa từng đến đó bao giờ, cũng không biết làm sao mẹ tìm được một nơi như vậy, cửa chính bên ngoài bị khóa, cô trèo qua hàng rào sắt, chiếc áo lông bị hàng rào nhọn xé ra một vết rách, xoẹt một tiếng, đến giờ cô vẫn còn nhớ, giống như đang văng vẳng bên tai.

Buổi đêm trong trường học quá ư tĩnh lặng, cô men theo hành lang đi đến phòng hồ sơ, tiếng bước chân có nhẹ nhàng đến mấy cũng vẫn có tiếng vọng, cô run rẩy đi mãi, cố gắng cách xa mỗi cánh cửa phòng, chỉ sợ đang đi, đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ một gian phòng nào đó, túm lấy cô lôi vào.

Cuối cùng cũng tìm được cái phòng hồ sơ đó, tay cô run rẩy kịch liệt, chìa khóa tra mấy lần vẫn không vào ổ, có một con mèo hoàng không biết từ đâu ra, meo một tiếng xẹt qua sau lưng cô, hình như đuôi nó quét qua lưng cô, nơi bị quét phải, mãi lâu sau vẫn không có cảm giác.

Rốt cục cũng vào được trong phòng, tìm được ngăn kéo tủ trong góc, vừa tra chìa khóa vào, chiếc đồng hồ treo tường bên trên bỗng vang lên một tiếng kêu ngân nga vang vọng.

Mười hai giờ, kết thúc một năm, chào năm cũ, đón xuân mới, tiếng pháo vang lên không ngớt bên tai. Cô chậm rãi mở ngăn kéo ra.

Đập ngay vào mắt là một chiếc chứng minh thư, trên tấm thẻ chứng minh, Thịnh Hạ đang nhìn cô mỉm cười, ô tên họ, rõ ràng in ba chữ.

Quý Đường Đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương