Chước Lộc
-
Chương 56: Thảo Xà (2)
Thấy Thẩm Lâu làm như thế, Lâm Tín trong lòng vui mừng, cũng cùng dập đầu lạy ba lạy. Đây coi như là đã lạy phụ mẫu.
“Ngươi nói, nương ta có phải người Man tộc không?” Lâm Tín dùng tay áo xoa xoa bia mộ Lan Tô. Vết thương trên tay quá sâu, vẫn chưa khỏi hẳn, Tử Xu tìm hai miếng da dê mềm làm găng tay cho hắn, trong đất trời ngập tràn băng tuyết nơi này vẫn mơ hồ cảm thấy đau.
Đối với mẫu thân, ký ức của hắn đã rất mơ hồ, không nhớ rõ nàng có một đôi con mắt màu xanh lam hay không, cũng không nhớ rõ nàng có nhà sinh mẫu thân thiết nào, chỉ nhớ nàng lấy cho hắn nhũ danh “Duẫn Trì”.
Thẩm Lâu kéo hắn lên, nhét cái tay bị thương kia vào trong ngực sưởi ấm, “Chờ sư phụ trở về rồi hỏi hắn.”
Đối với việc Lâm Tín bị lấy máu, y rất không yên lòng. Đại Vu kia, là Bắc Mạc Quốc sư, rất được Ô Lạc Lan Hạ Nhược coi trọng. Nếu không đoán sai, hắn hẳn là “Vu thần” có thể thuần dưỡng Độc Ưng trong truyền thuyết.
Những năm này, Độc Ưng vẫn theo chân Lâm Tín, dường như chuyên dùng để tìm kiếm tung tích hắn. Có điều Chu Tinh Ly hành tung bất định, mang theo đồ đệ ở mỗi nơi dừng lại không lâu, mới không bị người Man tìm tới.
“Đúng vậy, chúng ta ở Nhạn Khâu một năm, những người Man kia liền tìm tới cửa!” Lâm Tín bừng tỉnh, trước đây vẫn cho là người Man vì quặng mỏ Lộc Ly, bây giờ xem ra, “Chẳng lẽ ta là thiên tài địa bảo gì, ăn máu thịt của ta có thể trường sinh bất lão?”
Thẩm Lâu đang sầu lo đầy lòng, bị Lâm Tín làm cho tức cười, giả bộ muốn cắn hắn, “Nếu thật như vậy, trước tiên cho ta nếm thử một miếng.”
“Không được, ta sợ đau. Ngươi có thể bắt ta làm lô đỉnh, ép khô tinh huyết của ta, liền có thể phi thăng thành Tiên.” Lâm Tín vòng ôm eo Thẩm Lâu, điềm đạm đáng yêu mà nói, giống như hồ ly tinh thời kỳ thượng cổ, lắc đuôi mê hoặc tiểu tu sĩ chính kinh rơi vào ma đạo.
Thẩm Lâu đau đầu mà bọc tiểu hồ ly tinh tiến vào trong áo khoác da chồn, dẹp loạn hỏa khí bị Lâm Tín trêu chọc nổi lên. Tiên giả có linh lực hộ thể, ngày đông cũng không cần mặc nhiều, có điều hồn lực y suy yếu nên luôn luôn khoác áo khoác.
Lâm Tín cười hì hì cọ loạn ở ngực y, tham lam hít mùi hương cây cỏ lành lạnh trên người y.
“Chỗ này, còn có ai biết?” Thẩm Lâu nhìn hai toà mộ phần, mâu sắc hơi tối tăm, trước mộ có vết tích đốt hương nến, chắc chắn có người từng đến tế bái.
“Hả?” Lâm Tín thả Thẩm Lâu ra, phủi tuyết đọng, tìm được đồ bái chôn phía dưới, có rượu có thịt, “Hẳn là sư phụ đã tới.”
Nơi này chỉ có hắn và sư phụ biết.
“Tại sao không chôn ở Lộc Tê đài?” Lâm Tranh Hàn là một đại Liệt Hầu, lẽ ra nên an táng trong đất phong của mình, lại bị Chu Tinh Ly chôn ở vùng hoang sơn dã lĩnh, hẻo lánh không người.
“Sư phụ làm việc, xưa nay đã vậy, ngươi đừng hi vọng hắn…” Lâm Tín nói, bỗng nhiên sắc mặt chợt biến, “Không đúng!”
Thẩm Lâu cả kinh, vội vàng kéo Lâm Tín muốn nhào tới lật tuyết trên nấm mồ, tự mình ra tay đem tầng kia mỏng tuyết đẩy ra, “Sao vậy?”
Lâm Tín nắm một đống đất, cả người phát run, “Mộ phần này, từng bị người đào lên!”
Bùn đất cũ mới hỗn tạp, cỏ dại trên mộ phần cũng biến mất không còn tăm tích. Chu Tinh Ly viếng mồ tế mả, chưa bao giờ nhớ tới nhổ cỏ.
Thẩm Lâu ngăn cản tay Lâm Tín rút kiếm, “Đây là mộ phần phụ mẫu ngươi!”
“Ngươi biết này trong mộ hiện tại còn chôn phụ mẫu ta hay là thứ đầu trâu mặt ngựa gì?” Lâm Tín mù quáng hét lên.
“Ngươi đừng động, để ta.” Thẩm Lâu thở dài, rút Ngu Uyên. Lâm Tín dùng hồn lực, lợi hại hơn so với tu sĩ tầm thường nhiều, nhưng đối với việc khống chế kiếm lực, còn thua xa Thẩm Lâu.
Kiếm khí chậm rãi nổi lên, gọt ngang mặt đất, đem toàn bộ mộ phần xốc lên, nhưng đảm bảo không mảy may tổn thương đến đồ vật trong mộ. Mới vừa xốc lên, Lâm Tín liền nhào tới tìm kiếm, trong đất bùn ẩm ướt, đặt một hộp gỗ, là quan tài nhỏ chứa tro tàn.
Mặt ngoài quan tài nhỏ bị người đánh hỏng, chia năm xẻ bảy. Lâm Tín cắn răng mở nắp quan tài, bên trong rỗng tuếch, không có tro tàn, cũng không có vật phẩm chôn theo.
Hai toà mộ phần giống nhau như đúc, đều chỉ còn lại khoảng không.
Tro tàn bị trộm, cống phẩm và hương nến này, cũng không phải do Chu Tinh Ly để lại, mà là do đạo mộ tặc sợ gặp báo ứng đem ra bái!
“Người cũng đã chết rồi, còn không buông tha, lẽ nào bên trong tro tàn có thể có quặng mỏ Lộc Ly sao?” Lâm Tín siết chặt một nắm bùn đất, vết thương trong lòng bàn tay nứt toác, máu tươi thấm quá găng tay da dê, nổi lên những đốm máu loang lổ.
“Đây là, lông hồ ly?” Thẩm Lâu nhíu mày, dùng kiếm tiêm chọc đống đất, lộ ra đống lông nửa trắng nửa đen.
Lông hồ ly…
“Ngươi còn nhớ Na Hồ nói chứ?” Lâm Tín vê lại túm lông tơ kia.
Lông hổ không đủ, không lấy lông hồ ly nữa sao? Không có nhiều lông hổ làm cổ áo, cổ phục của Chung gia, đều dùng lông hồ ly!
Chung gia!
Người sống truy sát không ngừng, chết rồi cũng không buông tha! Được, rất tốt! Ngón tay Lâm Tín vuốt ve chuôi đao Thôn Câu, tràn đầy sát ý. Vốn tưởng Chung Trường Dạ đã chết, ân oán thanh toán xong, những người này vẫn còn muốn chọc giận hắn, vậy thì đừng trách hắn diệt Chung gia.
“Chung Trường Dạ đã chết, sao còn có người quản chuyện này?” Thẩm Lâu nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện năm đó không đơn giản như vậy.
“Bởi vì Chung Lục chưa chết, Chung Tùy Phong chưa chết, Chung Hữu Ngọc Chung Vô Mặc cũng chưa chết!” Linh lực quanh thân Lâm Tín nổi lên, hai mắt đỏ ngầu, hệt như ác quỷ bò ra từ kẽ hở địa ngục, sau một khắc sẽ đem tất cả ngay cả bản thân hắn xé thành mảnh nhỏ.
“Tín Tín!” Thẩm Lâu nắm chặt tay hắn, nhận ra mặt trên đã thấm đầy máu, “Đừng vội, chúng ta đi Chung gia điều tra rõ ràng.”
Lâm Tín hất tay y ra, nhìn chằm chằm hai mắt Thẩm Lâu, “Nếu ta muốn giết huynh đệ Chung gia, ngươi quản?” Hai đời này, huynh đệ Chung gia quan hệ rất tốt với Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu thở dài, Tín Tín của y, vẫn không tin y. Cương quyết kéo bàn tay nứt toác kia qua, cởi găng tay, “Nếu hai người bọn hắn tham dự, ngươi muốn giết hay lăng trì, ta tuyệt không ngăn cản.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chung Hữu Ngọc: Nói vì bạn giúp bạn không tiếc cả mạng sống đâu rồi?
Lâu Lâu: Tín Tín cũng là bạn của ta
Chung Hữu Ngọc: Bạn gì?
Lâu Lâu: Bạn trai =w=
“Ngươi nói, nương ta có phải người Man tộc không?” Lâm Tín dùng tay áo xoa xoa bia mộ Lan Tô. Vết thương trên tay quá sâu, vẫn chưa khỏi hẳn, Tử Xu tìm hai miếng da dê mềm làm găng tay cho hắn, trong đất trời ngập tràn băng tuyết nơi này vẫn mơ hồ cảm thấy đau.
Đối với mẫu thân, ký ức của hắn đã rất mơ hồ, không nhớ rõ nàng có một đôi con mắt màu xanh lam hay không, cũng không nhớ rõ nàng có nhà sinh mẫu thân thiết nào, chỉ nhớ nàng lấy cho hắn nhũ danh “Duẫn Trì”.
Thẩm Lâu kéo hắn lên, nhét cái tay bị thương kia vào trong ngực sưởi ấm, “Chờ sư phụ trở về rồi hỏi hắn.”
Đối với việc Lâm Tín bị lấy máu, y rất không yên lòng. Đại Vu kia, là Bắc Mạc Quốc sư, rất được Ô Lạc Lan Hạ Nhược coi trọng. Nếu không đoán sai, hắn hẳn là “Vu thần” có thể thuần dưỡng Độc Ưng trong truyền thuyết.
Những năm này, Độc Ưng vẫn theo chân Lâm Tín, dường như chuyên dùng để tìm kiếm tung tích hắn. Có điều Chu Tinh Ly hành tung bất định, mang theo đồ đệ ở mỗi nơi dừng lại không lâu, mới không bị người Man tìm tới.
“Đúng vậy, chúng ta ở Nhạn Khâu một năm, những người Man kia liền tìm tới cửa!” Lâm Tín bừng tỉnh, trước đây vẫn cho là người Man vì quặng mỏ Lộc Ly, bây giờ xem ra, “Chẳng lẽ ta là thiên tài địa bảo gì, ăn máu thịt của ta có thể trường sinh bất lão?”
Thẩm Lâu đang sầu lo đầy lòng, bị Lâm Tín làm cho tức cười, giả bộ muốn cắn hắn, “Nếu thật như vậy, trước tiên cho ta nếm thử một miếng.”
“Không được, ta sợ đau. Ngươi có thể bắt ta làm lô đỉnh, ép khô tinh huyết của ta, liền có thể phi thăng thành Tiên.” Lâm Tín vòng ôm eo Thẩm Lâu, điềm đạm đáng yêu mà nói, giống như hồ ly tinh thời kỳ thượng cổ, lắc đuôi mê hoặc tiểu tu sĩ chính kinh rơi vào ma đạo.
Thẩm Lâu đau đầu mà bọc tiểu hồ ly tinh tiến vào trong áo khoác da chồn, dẹp loạn hỏa khí bị Lâm Tín trêu chọc nổi lên. Tiên giả có linh lực hộ thể, ngày đông cũng không cần mặc nhiều, có điều hồn lực y suy yếu nên luôn luôn khoác áo khoác.
Lâm Tín cười hì hì cọ loạn ở ngực y, tham lam hít mùi hương cây cỏ lành lạnh trên người y.
“Chỗ này, còn có ai biết?” Thẩm Lâu nhìn hai toà mộ phần, mâu sắc hơi tối tăm, trước mộ có vết tích đốt hương nến, chắc chắn có người từng đến tế bái.
“Hả?” Lâm Tín thả Thẩm Lâu ra, phủi tuyết đọng, tìm được đồ bái chôn phía dưới, có rượu có thịt, “Hẳn là sư phụ đã tới.”
Nơi này chỉ có hắn và sư phụ biết.
“Tại sao không chôn ở Lộc Tê đài?” Lâm Tranh Hàn là một đại Liệt Hầu, lẽ ra nên an táng trong đất phong của mình, lại bị Chu Tinh Ly chôn ở vùng hoang sơn dã lĩnh, hẻo lánh không người.
“Sư phụ làm việc, xưa nay đã vậy, ngươi đừng hi vọng hắn…” Lâm Tín nói, bỗng nhiên sắc mặt chợt biến, “Không đúng!”
Thẩm Lâu cả kinh, vội vàng kéo Lâm Tín muốn nhào tới lật tuyết trên nấm mồ, tự mình ra tay đem tầng kia mỏng tuyết đẩy ra, “Sao vậy?”
Lâm Tín nắm một đống đất, cả người phát run, “Mộ phần này, từng bị người đào lên!”
Bùn đất cũ mới hỗn tạp, cỏ dại trên mộ phần cũng biến mất không còn tăm tích. Chu Tinh Ly viếng mồ tế mả, chưa bao giờ nhớ tới nhổ cỏ.
Thẩm Lâu ngăn cản tay Lâm Tín rút kiếm, “Đây là mộ phần phụ mẫu ngươi!”
“Ngươi biết này trong mộ hiện tại còn chôn phụ mẫu ta hay là thứ đầu trâu mặt ngựa gì?” Lâm Tín mù quáng hét lên.
“Ngươi đừng động, để ta.” Thẩm Lâu thở dài, rút Ngu Uyên. Lâm Tín dùng hồn lực, lợi hại hơn so với tu sĩ tầm thường nhiều, nhưng đối với việc khống chế kiếm lực, còn thua xa Thẩm Lâu.
Kiếm khí chậm rãi nổi lên, gọt ngang mặt đất, đem toàn bộ mộ phần xốc lên, nhưng đảm bảo không mảy may tổn thương đến đồ vật trong mộ. Mới vừa xốc lên, Lâm Tín liền nhào tới tìm kiếm, trong đất bùn ẩm ướt, đặt một hộp gỗ, là quan tài nhỏ chứa tro tàn.
Mặt ngoài quan tài nhỏ bị người đánh hỏng, chia năm xẻ bảy. Lâm Tín cắn răng mở nắp quan tài, bên trong rỗng tuếch, không có tro tàn, cũng không có vật phẩm chôn theo.
Hai toà mộ phần giống nhau như đúc, đều chỉ còn lại khoảng không.
Tro tàn bị trộm, cống phẩm và hương nến này, cũng không phải do Chu Tinh Ly để lại, mà là do đạo mộ tặc sợ gặp báo ứng đem ra bái!
“Người cũng đã chết rồi, còn không buông tha, lẽ nào bên trong tro tàn có thể có quặng mỏ Lộc Ly sao?” Lâm Tín siết chặt một nắm bùn đất, vết thương trong lòng bàn tay nứt toác, máu tươi thấm quá găng tay da dê, nổi lên những đốm máu loang lổ.
“Đây là, lông hồ ly?” Thẩm Lâu nhíu mày, dùng kiếm tiêm chọc đống đất, lộ ra đống lông nửa trắng nửa đen.
Lông hồ ly…
“Ngươi còn nhớ Na Hồ nói chứ?” Lâm Tín vê lại túm lông tơ kia.
Lông hổ không đủ, không lấy lông hồ ly nữa sao? Không có nhiều lông hổ làm cổ áo, cổ phục của Chung gia, đều dùng lông hồ ly!
Chung gia!
Người sống truy sát không ngừng, chết rồi cũng không buông tha! Được, rất tốt! Ngón tay Lâm Tín vuốt ve chuôi đao Thôn Câu, tràn đầy sát ý. Vốn tưởng Chung Trường Dạ đã chết, ân oán thanh toán xong, những người này vẫn còn muốn chọc giận hắn, vậy thì đừng trách hắn diệt Chung gia.
“Chung Trường Dạ đã chết, sao còn có người quản chuyện này?” Thẩm Lâu nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện năm đó không đơn giản như vậy.
“Bởi vì Chung Lục chưa chết, Chung Tùy Phong chưa chết, Chung Hữu Ngọc Chung Vô Mặc cũng chưa chết!” Linh lực quanh thân Lâm Tín nổi lên, hai mắt đỏ ngầu, hệt như ác quỷ bò ra từ kẽ hở địa ngục, sau một khắc sẽ đem tất cả ngay cả bản thân hắn xé thành mảnh nhỏ.
“Tín Tín!” Thẩm Lâu nắm chặt tay hắn, nhận ra mặt trên đã thấm đầy máu, “Đừng vội, chúng ta đi Chung gia điều tra rõ ràng.”
Lâm Tín hất tay y ra, nhìn chằm chằm hai mắt Thẩm Lâu, “Nếu ta muốn giết huynh đệ Chung gia, ngươi quản?” Hai đời này, huynh đệ Chung gia quan hệ rất tốt với Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu thở dài, Tín Tín của y, vẫn không tin y. Cương quyết kéo bàn tay nứt toác kia qua, cởi găng tay, “Nếu hai người bọn hắn tham dự, ngươi muốn giết hay lăng trì, ta tuyệt không ngăn cản.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chung Hữu Ngọc: Nói vì bạn giúp bạn không tiếc cả mạng sống đâu rồi?
Lâu Lâu: Tín Tín cũng là bạn của ta
Chung Hữu Ngọc: Bạn gì?
Lâu Lâu: Bạn trai =w=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook