Chước Lộc
-
Chương 43: Phạt Đàn (4)
Nhìn thấy Thẩm Lâu, Lâm Tín theo bản năng giấu loan đao trong tay ra phía sau, “Ta buộc Đỗ Hoảng từ quan, hắn đã đáp ứng.”
Trước không rào sau không đón thẳng tuột một câu như vậy, đột ngột đập tới, Thẩm Lâu lại vững vàng tiếp nhận, khẽ vuốt cằm nói: “Như vậy cũng tốt, so với bị Uyên A giết sạch.” Đời trước Đỗ Hoảng chết rất thảm, bị người của Cát Lộc hầu Uyên A Thập Tứ tắm máu Đỗ phủ, toàn gia mười sáu khẩu không giữ lại ai.
Lâm Tín nắm chặt Thôn Câu trong tay, huyết sát khí yêu đao lan tràn nhiễu cổ tay như ẩn như hiện, “Nếu ta nói đời trước giết Đỗ Hoảng, không phải ta bày mưu đặt kế, ngươi tin không?”
Thẩm Lâu nhíu mày, nhìn tay Lâm Tín bị sát khí nhiễu đến càng ngày càng tái nhợt, “Ta biết.”
“Hả?” Lâm Tín sững sờ, sát khí leo tới cánh tay nháy mắt tiêu tan, “Ngươi biết?”
Thẩm Lâu lấy Thôn Câu, khảm vào viên Lộc Ly mới áp chế sát khí, “Uyên A Thập Tứ sau khi ngươi chết, trung thành với Phong Chương.”
Lâm Tín cười khổ, nếu như Uyên A Thập Tứ không phản bội, năm đó hắn cũng không chết thảm đến vậy. Thuộc hạ cùng mình vào sinh ra tử, tại bước ngoặt sinh tử, để lại Lộc Tê đài trống không cùng Lâm Bất Phụ linh lực không còn.
Gió chợt nổi lên, thổi đến mức vạt áo bào bay phần phật.
“Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa!” Gõ mõ cầm canh từ ngõ hẻm bên trong đi ra, hai người lập tức lắc mình nhảy lên đầu tường.
Lúc này, Lâm Tín mới nhớ, vừa còn chưa hỏi Thẩm Lâu tại sao xuất hiện ở đây, đã bắt đầu khai chuyện xấu mình làm, tựa hồ có điểm ngốc, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Ban đêm không dùng Thôn Câu vào cung được, ta tới đón ngươi.” Thẩm Lâu trả loan đao lại cho Lâm Tín, là một cổ đao đã qua cải tạo, Thôn Câu kỳ thực không thích hợp làm công cụ phi hành. Bây giờ hai người bọn họ còn ở Đông cung, không nên khoa trương.
Lâm Tín nghi ngờ nhìn Thẩm Lâu, “Thôn Câu ban đêm không thể vào cung, Ngu Uyên vào được?” Hoàng thành cấm đi lại ban đêm, bay đêm trên không trung, sẽ bị thị vệ bắn xuống.
Thẩm Lâu sững sờ ngẩn ra.
“Ha ha ha ha…” Lâm Tín không nhịn được cười rộ lên, hiếm khi thấy Thẩm Thanh Khuyết mắc sai lầm ngu xuẩn như vậy, quả thực rất có tính giải trí với hắn, ôm cổ Thẩm Lâu đùa y, “Ai, Thẩm Thanh Khuyết, ngươi không phải lo cho ta đấy chứ?”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, “Bang bang bang ——” một gõ mõ cầm canh khác chạy tới hết chức trách mà gõ, âm thanh lanh lảnh vang vọng trong màn đêm vắng lặng.
Bầu không khí có chút lúng túng, Lâm Tín bĩu môi, cái tên này đúng là chơi không vui gì cả, buông cổ Thẩm Lâu ra chuẩn bị dẫn y đi Anh Vương phủ ngủ, chợt nghe một tiếng “Ừ” vô cùng kiên định.
Bất khả tư nghị quay đầu lại, Thẩm Lâu mâu sắc bình tĩnh đang nhìn hắn, nghiêm túc đến đương nhiên.
Trong triều âm thanh phản đối Chước Lộc lệnh càng lúc càng lớn, văn thần phân hai phái, mỗi ngày không thể yên ổn. Nguyên Sóc Đế chẳng hề ngăn cản, chỉ là khe giữa chân mày ngày càng sâu.
“Có mấy người đã đưa người đến trong triều đình.” Phong Trác Dịch nhấc bút son, vẽ trên một phần danh sách.
“Phụ Hoàng muốn nhân cơ hội loại bỏ thế lực Chư Hầu?” Thái tử nhìn phần danh sách này, nếu như chuyện này liên quan tới Chư Hầu, triều đình ắt ngập nguy cơ, suy nghĩ một chút nói, “Thẩm Lâu quả thật trước khi vào triều đã biết.”
“Kinh doanh trăm năm, nếu trong triều người nào của mình còn không rõ, đã sớm không giữ được gia nghiệp.” Lâm Tín ngồi một bên lau chùi Thôn Câu, chen lời nói.
“Vì quân quyền, có lúc cần mở một con mắt, nhắm một con mắt. Trẫm có thể khoan dung bọn họ lưu người hỏi thăm tin tức, nhưng muốn nhúng tay vào chính lệnh…” Nguyên Sóc Đế cụp mắt, trên tên Đỗ Hoảng vẽ một vòng tròn.
Đỗ Hoảng từ trước đến giờ thức thời, hiểu tiến lui, lần này đột nhiên nhảy ra, rất bất thường. Nhưng Nội Thư Lệnh phi thường có khả năng, điều này làm hắn có chút do dự.
“Hầu phủ trong kinh đã dọn dẹp gần xong, ngươi đi trong Vũ Lâm Quân chiêu mấy tay sai, tự mình dạy dỗ. Tháng sau, có thể sẽ dùng.” Hoàng Đế đưa cho Lâm Tín một tấm điều lệnh.
Lâm Tín nhìn đao, bàn tay chậm rãi xẹt qua lưỡi đao cong mỏng, xác nhận không có một tia bụi bẩn, dứt khoát hợp đao vào vỏ, tiếp nhận điều lệnh, theo tiếng mà đi.
Thái tử nhìn bóng lưng Lâm Tín, suy tư.
“Thái tử còn có chuyện gì?” Đối với Thái tử đến nay không thể lôi kéo Lâm Tín, trái lại càng đẩy hắn ra xa, Hoàng Đế có chút thất vọng.
“Khí trời dần lạnh, Bắc Mạn sợ lại không thái bình, nhi thần nghĩ, mời sứ giả người Man vào kinh, thương lượng kết giao.” Phong Chương cúi đầu nói, đem một phần kế hoạch Chiêm sự trình lên.
“Kết giao? Ngươi định lấy ai kết giao?” Hoàng Đế lật qua lật lại kế hoạch, nhấc mắt nhìn về phía Thái tử.
“Vân Hi.”
Lâm Tín cầm điều lệnh rời Ngự Thư phòng, gặp Phong Trọng đi đưa tấu chương.
“Tín Tín, ngươi đi đâu vậy?” Phong Trọng cười hỏi hắn.
Lâm Tín dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh, tả hữu không người, nói khẽ với Phong Trọng: “Trở về nhắc nhở Đỗ đại nhân các ngươi, Hoàng Thượng có chút mất hứng.”
Phong Trọng nhìn Lâm Tín, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Lâm Tín lại không cho hắn cơ hội dông dài, bỏ qua hắn trực tiếp đi. Cầm tờ lệnh kia, tới trụ sở Vũ Lâm Quân.
Đại Dung Vũ Lâm Quân, khác với tiền triều. Tiền triều dùng Vũ Lâm Quân hộ vệ Hoàng thành, đa số là gia tử công hầu, phần lớn vì giá áo túi cơm. Nhưng Đại Dung có Lộc Ly, có thể tu tiên, gia tử đại quý tộc sẽ không làm hộ vệ cho Hoàng thất, cao thủ trong Vũ Lâm Quân đều xuất thân thấp hèn.
Người từ thi Hương, rất nhiều đều tiến vào nơi này. Rèn luyện mấy năm, hoặc làm thị vệ Hoàng gia, hoặc tham quân làm tướng lĩnh.
Đứng trên đài cao, nhìn giữa trường bốc lên linh khí, Lâm Tín không khỏi tự giễu nở nụ cười.
Những cao thủ linh lực mạnh mẽ này, chính là lá bài tẩy của Hoàng gia, cũng là sự khác biệt giữa Trung Nguyên Hoàng thất và Chư Hầu. Dựa vào khoa cử, Hoàng thất có thể bẫy người trong thiên hạ. Dù không thể ngang hàng với cao thủ đỉnh cấp của các đại quý tộc, nhưng thắng ở số đông, sức chiến đấu cũng coi như tương đương hơn với Tứ Vực.
Tiểu quý tộc và tu sĩ bình thường, muốn nổi bật hơn người, có thể dựa vào chỉ có Hoàng thất. Năm đó vậy mà không nhìn thấu, còn tưởng rằng những người kia cùng hắn vào sinh ra tử, liền thành người của hắn.
“Hầu gia, người xem, muốn kiểu người nào, thuộc hạ giúp ngài tìm.” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân cười đến một mặt nịnh nọt, tiểu tâm dực dực [1] hầu hạ vị Hầu gia này.
[1] cẩn thận, nhẹ nhàng
“Hay ——” giữa trường bùng nổ một trận hoan hô, chính vào lúc mấy người đánh nhau sống chết phân ra được thắng bại. Bảy, tám người đều ngã xuống, chỉ có một tên còn đứng thẳng, trong tay nắm một thiết kiếm, gấp rút thở hổn hển, qua lớp áo lót mỏng ẩm ướt mồ hôi có thể thấy rõ bắt thịt kiên cố.
“Đó là Vũ Cử Thám Hoa ba năm trước, những người cùng vào với hắn đều tiến cung làm thị vệ Hoàng gia, còn hắn, bởi vì không biết nói chuyện đắc tội quý nhân, vẫn luôn ở lại đây không được thăng cấp.” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân thấy Lâm Tín cảm thấy hứng thú, lập tức giới thiệu.
Lâm Tín nheo mắt nhìn nam tử linh lực dồi dào kia, trong mắt nổi lên lãnh ý, lý lịch người kia hắn rõ hơn thống lĩnh Vũ Lâm Quân nhiều lắm. Người chính là Uyên A Thập Tứ Nhận Chi Nhất.
“Ai, Hầu gia!” Nhìn Cát Lộc hầu không nói một lời xoay người rời đi, thống lĩnh Vũ Lâm Quân có chút luống cuống, không biết chỗ nào đắc tội vị gia này.
Không chờ Phong Trọng đem Lâm Tín nói mang cho Đỗ Hoảng, Đỗ gia lão Hầu gia đã qua đời, Đỗ Hoảng cáo có đại tang.
Không chờ Phong Trọng đem lời Lâm Tín nói cho Đỗ Hoảng, Đỗ gia lão Hầu gia đã qua đời, Đỗ Hoảng cáo có đại tang.
Nguyên Sóc Đế vô cùng kinh ngạc, “Lão Hầu gia cũng không phải là tổ phụ ruột của ngươi.”
“Thần vào kinh nhiều năm, trong nhà đều nhờ lão Hầu gia trông nom, muốn cùng Hầu gia giữ đạo hiếu, vọng bệ hạ tác thành.” Đỗ Hoảng ép sát trán xuống mặt đất, nước mắt giàn giụa mà nói.
Phong Trác Dịch nhìn ra mấy phần bất thường, nói thêm vài câu liền chuẩn có đại tang.
“Đỗ công, ngài đi như thế, tỉnh Trung Thư ắt lộn xộn.” Nhớ lời Lâm Tín nói với mình, Phong Trọng có chút bất an.
“Điện hạ quá lời, Đỗ mỗ rời đi, tự sẽ có người thế thân.” Đỗ Hoảng ngữ điệu bình tĩnh nói.
“Việc này, liên quan tới Cát Lộc?” Phong Trọng thấp giọng hỏi, kỳ thực hắn muốn hỏi có phải liên quan tới Cát Lộc hầu.
Đỗ Hoảng cười khổ lắc đầu, vô luận Phong Trọng hỏi thế nào, đều nói năng thận trọng, không dám nhiều lời.
Phong Trọng mím môi, xoay người đi tìm Lâm Tín.
Đã lâu không dùng loan đao, có chút mới lạ, Lâm Tín ở trong sân từng chiêu từng thức luyện đao. Linh lực Lộc Ly dọc theo loan đao lưu chuyển, từ mũi đao tuôn ra, xoay lại chuôi đao, chuyển động, nhìn như một vòng tròn hoàn chỉnh. Thiếu nguyệt hóa trăng tròn, cắt đầu người là thuận tiện nhất.
Dư quang thoáng thấy Phong Trọng đi tới, không coi là chuyện to tát, tiếp tục luyện đao.
“Tín Tín!” Chở nửa ngày tức giận, khí thế hung hăng mở miệng, nhưng lại gọi ra xưng hô như thế. Phong Trọng nghẹn một chút, nhẹ nhàng tát cho mình một cái. Lúc ngẩng lên, thấy đầu Lâm Tín phóng đại tới mặt, nhất thời sợ hết hồn.
“Có chuyện gì?” Lâm Tín cười hì hì đẩy hắn một cái, “Không lớn không nhỏ, gọi sư huynh.”
Phong Trọng bị đẩy lảo đảo, nắm lấy vai Lâm Tín miễn cưỡng đứng vững, “Ta hỏi ngươi, chuyện Đỗ Hoảng, có phải ngươi làm không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tín mạn bất kinh tâm nói.
Phong Trọng không ngờ hắn thừa nhận lưu loát như thế, trầm mặc nửa ngày, “Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng Đỗ Hoảng cái năng thần…”
“Ta không giết hắn, đã rất tốt, ” Lâm Tín dùng mặt đao vỗ vỗ ngực Phong Trọng, “Nếu Anh Vương điện hạ là tới hưng binh vấn tội, mời trở về đi.”
“Lâm Tín!” Phong Trọng có chút tức giận, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có thể thương lượng cùng ta một chút hay không? Giang sơn xã tắc không phải đùa giỡn!”
“Đây là giang sơn ngươi sao?” Lâm Tín nói, thấy bộ dáng Phong Trọng không hăng hái liền sinh khí, “Bây giờ còn chưa tới phiên ngươi bận tâm!”
Phong Trọng đỏ cả mặt, thở phì phò phất tay áo rời đi.
Đứng ở trong góc nhỏ Thẩm Lâu đi ra, “Ngươi chưa nói cho hắn biết?”
“Ta không có cách nào mở miệng, còn tưởng rằng sư phụ nói rồi!” Lâm Tín tức giận chém lung tung vào hòn non bộ, chém đứt một đoạn Hồ Thạch.
“Đừng nổi giận, hắn sẽ hiểu, ” Thẩm Lâu tùy ý khuyên bảo một câu, khóe miệng lại không nhịn được mà hơi nhếch lên, “Ta cùng ngươi luyện kiếm đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Tình địch (tự nhận) K. O.
Trước không rào sau không đón thẳng tuột một câu như vậy, đột ngột đập tới, Thẩm Lâu lại vững vàng tiếp nhận, khẽ vuốt cằm nói: “Như vậy cũng tốt, so với bị Uyên A giết sạch.” Đời trước Đỗ Hoảng chết rất thảm, bị người của Cát Lộc hầu Uyên A Thập Tứ tắm máu Đỗ phủ, toàn gia mười sáu khẩu không giữ lại ai.
Lâm Tín nắm chặt Thôn Câu trong tay, huyết sát khí yêu đao lan tràn nhiễu cổ tay như ẩn như hiện, “Nếu ta nói đời trước giết Đỗ Hoảng, không phải ta bày mưu đặt kế, ngươi tin không?”
Thẩm Lâu nhíu mày, nhìn tay Lâm Tín bị sát khí nhiễu đến càng ngày càng tái nhợt, “Ta biết.”
“Hả?” Lâm Tín sững sờ, sát khí leo tới cánh tay nháy mắt tiêu tan, “Ngươi biết?”
Thẩm Lâu lấy Thôn Câu, khảm vào viên Lộc Ly mới áp chế sát khí, “Uyên A Thập Tứ sau khi ngươi chết, trung thành với Phong Chương.”
Lâm Tín cười khổ, nếu như Uyên A Thập Tứ không phản bội, năm đó hắn cũng không chết thảm đến vậy. Thuộc hạ cùng mình vào sinh ra tử, tại bước ngoặt sinh tử, để lại Lộc Tê đài trống không cùng Lâm Bất Phụ linh lực không còn.
Gió chợt nổi lên, thổi đến mức vạt áo bào bay phần phật.
“Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa!” Gõ mõ cầm canh từ ngõ hẻm bên trong đi ra, hai người lập tức lắc mình nhảy lên đầu tường.
Lúc này, Lâm Tín mới nhớ, vừa còn chưa hỏi Thẩm Lâu tại sao xuất hiện ở đây, đã bắt đầu khai chuyện xấu mình làm, tựa hồ có điểm ngốc, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Ban đêm không dùng Thôn Câu vào cung được, ta tới đón ngươi.” Thẩm Lâu trả loan đao lại cho Lâm Tín, là một cổ đao đã qua cải tạo, Thôn Câu kỳ thực không thích hợp làm công cụ phi hành. Bây giờ hai người bọn họ còn ở Đông cung, không nên khoa trương.
Lâm Tín nghi ngờ nhìn Thẩm Lâu, “Thôn Câu ban đêm không thể vào cung, Ngu Uyên vào được?” Hoàng thành cấm đi lại ban đêm, bay đêm trên không trung, sẽ bị thị vệ bắn xuống.
Thẩm Lâu sững sờ ngẩn ra.
“Ha ha ha ha…” Lâm Tín không nhịn được cười rộ lên, hiếm khi thấy Thẩm Thanh Khuyết mắc sai lầm ngu xuẩn như vậy, quả thực rất có tính giải trí với hắn, ôm cổ Thẩm Lâu đùa y, “Ai, Thẩm Thanh Khuyết, ngươi không phải lo cho ta đấy chứ?”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, “Bang bang bang ——” một gõ mõ cầm canh khác chạy tới hết chức trách mà gõ, âm thanh lanh lảnh vang vọng trong màn đêm vắng lặng.
Bầu không khí có chút lúng túng, Lâm Tín bĩu môi, cái tên này đúng là chơi không vui gì cả, buông cổ Thẩm Lâu ra chuẩn bị dẫn y đi Anh Vương phủ ngủ, chợt nghe một tiếng “Ừ” vô cùng kiên định.
Bất khả tư nghị quay đầu lại, Thẩm Lâu mâu sắc bình tĩnh đang nhìn hắn, nghiêm túc đến đương nhiên.
Trong triều âm thanh phản đối Chước Lộc lệnh càng lúc càng lớn, văn thần phân hai phái, mỗi ngày không thể yên ổn. Nguyên Sóc Đế chẳng hề ngăn cản, chỉ là khe giữa chân mày ngày càng sâu.
“Có mấy người đã đưa người đến trong triều đình.” Phong Trác Dịch nhấc bút son, vẽ trên một phần danh sách.
“Phụ Hoàng muốn nhân cơ hội loại bỏ thế lực Chư Hầu?” Thái tử nhìn phần danh sách này, nếu như chuyện này liên quan tới Chư Hầu, triều đình ắt ngập nguy cơ, suy nghĩ một chút nói, “Thẩm Lâu quả thật trước khi vào triều đã biết.”
“Kinh doanh trăm năm, nếu trong triều người nào của mình còn không rõ, đã sớm không giữ được gia nghiệp.” Lâm Tín ngồi một bên lau chùi Thôn Câu, chen lời nói.
“Vì quân quyền, có lúc cần mở một con mắt, nhắm một con mắt. Trẫm có thể khoan dung bọn họ lưu người hỏi thăm tin tức, nhưng muốn nhúng tay vào chính lệnh…” Nguyên Sóc Đế cụp mắt, trên tên Đỗ Hoảng vẽ một vòng tròn.
Đỗ Hoảng từ trước đến giờ thức thời, hiểu tiến lui, lần này đột nhiên nhảy ra, rất bất thường. Nhưng Nội Thư Lệnh phi thường có khả năng, điều này làm hắn có chút do dự.
“Hầu phủ trong kinh đã dọn dẹp gần xong, ngươi đi trong Vũ Lâm Quân chiêu mấy tay sai, tự mình dạy dỗ. Tháng sau, có thể sẽ dùng.” Hoàng Đế đưa cho Lâm Tín một tấm điều lệnh.
Lâm Tín nhìn đao, bàn tay chậm rãi xẹt qua lưỡi đao cong mỏng, xác nhận không có một tia bụi bẩn, dứt khoát hợp đao vào vỏ, tiếp nhận điều lệnh, theo tiếng mà đi.
Thái tử nhìn bóng lưng Lâm Tín, suy tư.
“Thái tử còn có chuyện gì?” Đối với Thái tử đến nay không thể lôi kéo Lâm Tín, trái lại càng đẩy hắn ra xa, Hoàng Đế có chút thất vọng.
“Khí trời dần lạnh, Bắc Mạn sợ lại không thái bình, nhi thần nghĩ, mời sứ giả người Man vào kinh, thương lượng kết giao.” Phong Chương cúi đầu nói, đem một phần kế hoạch Chiêm sự trình lên.
“Kết giao? Ngươi định lấy ai kết giao?” Hoàng Đế lật qua lật lại kế hoạch, nhấc mắt nhìn về phía Thái tử.
“Vân Hi.”
Lâm Tín cầm điều lệnh rời Ngự Thư phòng, gặp Phong Trọng đi đưa tấu chương.
“Tín Tín, ngươi đi đâu vậy?” Phong Trọng cười hỏi hắn.
Lâm Tín dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh, tả hữu không người, nói khẽ với Phong Trọng: “Trở về nhắc nhở Đỗ đại nhân các ngươi, Hoàng Thượng có chút mất hứng.”
Phong Trọng nhìn Lâm Tín, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Lâm Tín lại không cho hắn cơ hội dông dài, bỏ qua hắn trực tiếp đi. Cầm tờ lệnh kia, tới trụ sở Vũ Lâm Quân.
Đại Dung Vũ Lâm Quân, khác với tiền triều. Tiền triều dùng Vũ Lâm Quân hộ vệ Hoàng thành, đa số là gia tử công hầu, phần lớn vì giá áo túi cơm. Nhưng Đại Dung có Lộc Ly, có thể tu tiên, gia tử đại quý tộc sẽ không làm hộ vệ cho Hoàng thất, cao thủ trong Vũ Lâm Quân đều xuất thân thấp hèn.
Người từ thi Hương, rất nhiều đều tiến vào nơi này. Rèn luyện mấy năm, hoặc làm thị vệ Hoàng gia, hoặc tham quân làm tướng lĩnh.
Đứng trên đài cao, nhìn giữa trường bốc lên linh khí, Lâm Tín không khỏi tự giễu nở nụ cười.
Những cao thủ linh lực mạnh mẽ này, chính là lá bài tẩy của Hoàng gia, cũng là sự khác biệt giữa Trung Nguyên Hoàng thất và Chư Hầu. Dựa vào khoa cử, Hoàng thất có thể bẫy người trong thiên hạ. Dù không thể ngang hàng với cao thủ đỉnh cấp của các đại quý tộc, nhưng thắng ở số đông, sức chiến đấu cũng coi như tương đương hơn với Tứ Vực.
Tiểu quý tộc và tu sĩ bình thường, muốn nổi bật hơn người, có thể dựa vào chỉ có Hoàng thất. Năm đó vậy mà không nhìn thấu, còn tưởng rằng những người kia cùng hắn vào sinh ra tử, liền thành người của hắn.
“Hầu gia, người xem, muốn kiểu người nào, thuộc hạ giúp ngài tìm.” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân cười đến một mặt nịnh nọt, tiểu tâm dực dực [1] hầu hạ vị Hầu gia này.
[1] cẩn thận, nhẹ nhàng
“Hay ——” giữa trường bùng nổ một trận hoan hô, chính vào lúc mấy người đánh nhau sống chết phân ra được thắng bại. Bảy, tám người đều ngã xuống, chỉ có một tên còn đứng thẳng, trong tay nắm một thiết kiếm, gấp rút thở hổn hển, qua lớp áo lót mỏng ẩm ướt mồ hôi có thể thấy rõ bắt thịt kiên cố.
“Đó là Vũ Cử Thám Hoa ba năm trước, những người cùng vào với hắn đều tiến cung làm thị vệ Hoàng gia, còn hắn, bởi vì không biết nói chuyện đắc tội quý nhân, vẫn luôn ở lại đây không được thăng cấp.” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân thấy Lâm Tín cảm thấy hứng thú, lập tức giới thiệu.
Lâm Tín nheo mắt nhìn nam tử linh lực dồi dào kia, trong mắt nổi lên lãnh ý, lý lịch người kia hắn rõ hơn thống lĩnh Vũ Lâm Quân nhiều lắm. Người chính là Uyên A Thập Tứ Nhận Chi Nhất.
“Ai, Hầu gia!” Nhìn Cát Lộc hầu không nói một lời xoay người rời đi, thống lĩnh Vũ Lâm Quân có chút luống cuống, không biết chỗ nào đắc tội vị gia này.
Không chờ Phong Trọng đem Lâm Tín nói mang cho Đỗ Hoảng, Đỗ gia lão Hầu gia đã qua đời, Đỗ Hoảng cáo có đại tang.
Không chờ Phong Trọng đem lời Lâm Tín nói cho Đỗ Hoảng, Đỗ gia lão Hầu gia đã qua đời, Đỗ Hoảng cáo có đại tang.
Nguyên Sóc Đế vô cùng kinh ngạc, “Lão Hầu gia cũng không phải là tổ phụ ruột của ngươi.”
“Thần vào kinh nhiều năm, trong nhà đều nhờ lão Hầu gia trông nom, muốn cùng Hầu gia giữ đạo hiếu, vọng bệ hạ tác thành.” Đỗ Hoảng ép sát trán xuống mặt đất, nước mắt giàn giụa mà nói.
Phong Trác Dịch nhìn ra mấy phần bất thường, nói thêm vài câu liền chuẩn có đại tang.
“Đỗ công, ngài đi như thế, tỉnh Trung Thư ắt lộn xộn.” Nhớ lời Lâm Tín nói với mình, Phong Trọng có chút bất an.
“Điện hạ quá lời, Đỗ mỗ rời đi, tự sẽ có người thế thân.” Đỗ Hoảng ngữ điệu bình tĩnh nói.
“Việc này, liên quan tới Cát Lộc?” Phong Trọng thấp giọng hỏi, kỳ thực hắn muốn hỏi có phải liên quan tới Cát Lộc hầu.
Đỗ Hoảng cười khổ lắc đầu, vô luận Phong Trọng hỏi thế nào, đều nói năng thận trọng, không dám nhiều lời.
Phong Trọng mím môi, xoay người đi tìm Lâm Tín.
Đã lâu không dùng loan đao, có chút mới lạ, Lâm Tín ở trong sân từng chiêu từng thức luyện đao. Linh lực Lộc Ly dọc theo loan đao lưu chuyển, từ mũi đao tuôn ra, xoay lại chuôi đao, chuyển động, nhìn như một vòng tròn hoàn chỉnh. Thiếu nguyệt hóa trăng tròn, cắt đầu người là thuận tiện nhất.
Dư quang thoáng thấy Phong Trọng đi tới, không coi là chuyện to tát, tiếp tục luyện đao.
“Tín Tín!” Chở nửa ngày tức giận, khí thế hung hăng mở miệng, nhưng lại gọi ra xưng hô như thế. Phong Trọng nghẹn một chút, nhẹ nhàng tát cho mình một cái. Lúc ngẩng lên, thấy đầu Lâm Tín phóng đại tới mặt, nhất thời sợ hết hồn.
“Có chuyện gì?” Lâm Tín cười hì hì đẩy hắn một cái, “Không lớn không nhỏ, gọi sư huynh.”
Phong Trọng bị đẩy lảo đảo, nắm lấy vai Lâm Tín miễn cưỡng đứng vững, “Ta hỏi ngươi, chuyện Đỗ Hoảng, có phải ngươi làm không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tín mạn bất kinh tâm nói.
Phong Trọng không ngờ hắn thừa nhận lưu loát như thế, trầm mặc nửa ngày, “Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng Đỗ Hoảng cái năng thần…”
“Ta không giết hắn, đã rất tốt, ” Lâm Tín dùng mặt đao vỗ vỗ ngực Phong Trọng, “Nếu Anh Vương điện hạ là tới hưng binh vấn tội, mời trở về đi.”
“Lâm Tín!” Phong Trọng có chút tức giận, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có thể thương lượng cùng ta một chút hay không? Giang sơn xã tắc không phải đùa giỡn!”
“Đây là giang sơn ngươi sao?” Lâm Tín nói, thấy bộ dáng Phong Trọng không hăng hái liền sinh khí, “Bây giờ còn chưa tới phiên ngươi bận tâm!”
Phong Trọng đỏ cả mặt, thở phì phò phất tay áo rời đi.
Đứng ở trong góc nhỏ Thẩm Lâu đi ra, “Ngươi chưa nói cho hắn biết?”
“Ta không có cách nào mở miệng, còn tưởng rằng sư phụ nói rồi!” Lâm Tín tức giận chém lung tung vào hòn non bộ, chém đứt một đoạn Hồ Thạch.
“Đừng nổi giận, hắn sẽ hiểu, ” Thẩm Lâu tùy ý khuyên bảo một câu, khóe miệng lại không nhịn được mà hơi nhếch lên, “Ta cùng ngươi luyện kiếm đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Tình địch (tự nhận) K. O.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook