Chuộc Lấy Tình Yêu
-
Chương 7: Năm ấy
Có lẽ ngay cả ông trời cũng thiên vị Tô Yên Nhiên, một ngày nào đó, Tô Yên Nhiên tăng ca đến khuya mới xong việc, là người cuối cùng rời khỏi phòng làm việc. Lúc đi từ thang máy đến đại sảnh lầu một, vừa khéo nhìn thấy trước mặt cách chừng mười mét có bóng dáng của một đôi tuấn nam mỹ nữ vừa ra khỏi đại sảnh... Chỉ là, người đàn ông có thân hình cao lớn, dáng người rắn rỏi, vai rộng mông săn kia sao lại trông quen như thế?
Tô Yên Nhiên híp mắt --- là Tiêu Dịch Thành! Vậy thì mỹ nữ bên cạnh, chính là bạn gái tin đồn của anh ta?
Tô Yên Nhiên nhịn không được bước khẽ, có thể nói là "Rón ra rón rén" theo sát sau hai người đó, hy vọng nghe được hai người nói chuyện với nhau. Lòng lại cảm thấy kỳ lạ, như thường lệ, Tiêu Dịch Thành phải đi thẳng đến bãi đỗ xe lầu một mới đúng...
Ở cửa đại sảnh, hai người dừng lại, như đang đợi gì đó. Tô Yên Nhiên vẫn ở trong đại sảnh như cũ, vừa thấy hai người dừng lại, lập tức đến bên chậu cây cảnh màu xanh lục cao vừa bằng đầu người cạnh cửa đại sảnh, giả vờ ngồi xổm xuống, buộc dây giày --- may mà hôm nay cô mang giày thể thao.
Hai người ngoài cửa dường như không phát hiện có một cô gái lén lúc đi theo mình, vẫn trò chuyện với nhau như cũ.
“Dịch Thành, cảm ơn anh đồng ý giúp em nhiều như vậy...” Mỹ nữ nói bằng giọng ấm áp, êm tai.
Tô Yên Nhiên bực bội kéo dây giày, ấm ức trong lòng: Người đã xinh đẹp, giọng nói còn hay... Lần đầu tiên cô không tự tin với vẻ ngoài của mình... Tiêu Dịch Thành giúp cô ta cái gì? Tên này không phải được mệnh danh là tính khí lạnh lùng hám lợi, dựa vào quyền thế để làm việc xấu sao... Quả nhiên quan hệ giữa anh ta và Dương Địch không phải bình thường.
“Đừng khách sáo, nợ ân tình của anh, anh sẽ đòi lại gấp đôi. Ha ha ha ~ Sau này em đừng trách anh quá ác độc với Quý Tường Tế nhà em là được rồi.” Giọng Tiêu Dịch Thành mang theo ý cười... Ồ, sao nghe gian xảo vậy?
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng thắng xe truyền đến, một chiếc xe thể thao nhìn rất phong cách dừng trước thềm cửa. Cửa xe gần như lập tức mở ra khi xe vừa dừng lại, một người mặc đồ đen dáng người cao to, oai vệ lao ra --- nhìn qua rất giống một con gấu chó, đưa tay kéo Dương Địch qua, tức giận nói: “Tiêu Dịch Thành! Anh cách xa Địch Địch của tôi một chút!”
Ánh mắt Tiêu Dịch Thành thản nhiên quét qua bộ phận nào đó của tên giống gấu đen kia, cười như không cười nói: “Yên tâm, tôi không có chút hứng thú nào với "Đệ đệ" của anh, trước giờ cũng chưa hề có ý "Tiếp cận".” (Ở đây anh Tiêu chơi chữ, “Địch Địch” và “Đệ đệ” đồng âm)
Sắc mặt của gấu chó lão huynh lập tức sung đỏ như gan heo, anh ta tự biết về đấu khẩu mình không phải đối thủ của Tiêu Dịch Thành, đành quay lại chất vấn Dương Địch: “Địch Địch! Em về nước vì anh ta? Sao em có thể xem trọng người như Tiêu Dịch Thành? Em sẽ bị anh ta nuốt đến xương cũng chẳng còn...”
Dương Địch lạnh nhạt phun ra một câu không hề hợp với khí chất của cô: “Hắc Nham, buông móng heo của anh ra! À không, là tay gấu!”
Tô Yên Nhiên buộc dây giày xong, sau đó lại mở ra rồi lại buộc tiếp, nghe vậy thiếu chút nữa bật cười.
Gấu chó... À không, là Hắc Nham lão huynh, lại nổi hứng vô lại, dứt khoát dùng thân hình to lớn vĩ đại của anh ta ôm chặt lấy Dương Địch: “Không thả, anh cứ không thả! Nếu trước sau gì cũng bị ăn, không bằng để anh ăn em cho xong!” Sau đó, một màn khiến người ta kinh ngạc xảy ra! Hắc Nham bế ngang Dương Địch, nhanh chóng lao về phía xe thể thao của anh ta --- cửa xe vốn còn đang mở, anh ta thẳng tay "Nhét" Dương Địch vào, anh ta cũng ngồi vào, sau đó đóng sầm cửa xe, xe vừa "Hụ" một tiếng đã không thấy bóng dáng!
Tô Yên Nhiên vẫn ngồi xổm như cũ, một tay vô thức kéo dây giày, một tay chống trên sàn đá cẩm thạch đề phòng mình ngã xuống, cô khẽ há hốc mồm, thầm ca ngợi một loạt động tác "Nhanh, mạnh, chính xác" của Gấu chó lão huynh khí phách vạm vỡ mà thô lỗ.
Bất thình lình, âm thanh u ám vang lên bên tai: “Xin hỏi, cô đã xem đủ chưa?”
Tô Yên Nhiên vừa nghe, đây không phải là giọng của đại Boss Tiêu Dịch Thành đó sao? Đến gần mình lúc nào vậy? Theo phản xạ ngẩng đầu lên --- khiếp sợ! Tên này tới bên cạnh mình khi nào? Tô Yên Nhiên bị dọa đến mức muốn lui về sau --- nhưng vì bây giờ cô đang ngồi xổm, mà chân cô đã tê rần, trọng tâm không ổn định liền ngã ngồi xuống sàn cẩm thạch...
“Anh anh anh... Sao anh lại ở đây?” Tô Yên Nhiên vừa nói xong, liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình --- đúng là một câu hỏi ngu ngốc!
Quả nhiên đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dịch Thành híp lại: “Câu này tôi hỏi cô mới đúng...” Tiêu Dịch Thành dừng một lát, như nhớ lại, sau đó nói: “Ừm, cô Yên Nhiên.”
Tô Yên Nhiên cụp mắt, khẽ liếc, tên này quên mất họ của cô cũng không sao, nhưng tên của cô ngược lại nhớ rất kỹ.
Bộ dạng cúi đầu của Tô Yên Nhiên, lại khiến Tiêu Dịch Thành nghĩ cô có tật giật mình. Hiếm thấy Tiêu Dịch Thành hạ thân phận cao quý của mình nửa ngồi xổm xuống, vươn tay khều cằm của Tô Yên Nhiên: “Cô dám cả gan lẻn vào công ty của tôi. Cô, rốt cuộc có mục đích gì?!”
Giọng nói không mảy may lên xuống, có thể tính là ôn hòa, nhưng lại khiến Tô Yên Nhiên nhịn không được rùng mình. Móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, đau nhói rõ rệt khiến tâm trí cô khôi phục bình thường. Tô Yên Nhiên cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong suốt nặn ra một chút hơi nước, lại bướng bỉnh không biết sợ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dịch Thành, nhưng im lặng không nói.
Ấm ức đến sắp khóc, lại bướng bỉnh âm thầm chịu đựng, khiến cho Tiêu Dịch Thành không hiểu sao thấy áy náy, cảm thấy mình đã trách lầm cô --- dù nói thế nào đi nữa, đối xử thô lỗ với một cô gái nhỏ như vậy đúng là không nên, Tiêu Dịch Thành buông tay, giọng nói thật tình không hề giả tạo: “Xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý ăn hiếp cô. Chỉ muốn hỏi cô tại sao ở đây vào lúc này.”
Tô Yên Nhiên nhỏ giọng nói: “Bởi vì --- em thích anh. Nên bất chấp muốn tới gần anh hơn. Em chỉ hi vọng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh... Anh cũng biết, đã lâu lắm rồi em không gặp được anh ở tiểu khu hay Cổ Hương Sắc... Em rất nỗ lực rất nỗ lực mới trở thành nhân viên của Thiên Khải, xin anh đừng đuổi việc em...” Càng nói, nước mắt càng rơi không ngừng.
Tiêu Dịch Thành đột nhiên hơi luống cuống, anh luôn ghét phụ nữ khóc lóc, nhưng đối với cô gái vừa "Tỏ tình thật lòng" cùng anh, nhìn qua hình như hơi ngu ngốc, hơi si mê, lại rất chân thành này, anh thực sự không thể mở miệng châm biếm hoặc dứt khoát bỏ đi như tác phong trước đây của anh. Không quan tâm những gì cô nói là thật hay giả. Tiêu Dịch Thành lặng lẽ nói thêm trong lòng. --- Trước nay anh chưa bao giờ toàn tâm tín nhiệm bất kỳ ai.
Tiêu Dịch Thành cảm thấy cần phải ngăn cô gái trước mắt không được khóc nữa, đành phải lạnh lùng nói: “Này, không được khóc nữa! Nếu không tôi sẽ đuổi cô ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tô Yên Nhiên càng khóc dữ hơn, hơn nữa cô còn rất vô sỉ bò tới ôm chặt tay Tiêu Dịch Thành. Tiêu Dịch Thành lấy tay cạy cũng không ra --- A a a, tại sao cô gái bề ngoài nhìn nhu nhược như vậy lại còn khỏe hơn tên vô lại gấu chó của Dương Địch vậy chứ!
Bảo vệ thoáng nghe thấy có tiếng khóc, lần theo tiếng chạy tới, lại thấy lãnh đạo trực tiếp của mình đang lôi lôi kéo kéo với một cô gái nhìn không rõ dáng vẻ, mà cô bé kia lại khóc lóc thảm thiết như vậy --- bảo vệ suy đoán trong lòng: Cô bé này chắc là một trong những tình nhân tiền nhiệm của Boss, nghe nói Boss đã đính hôn cùng cô Dương, liền tới "Tính sổ"? Có điều, cách "Tính sổ" của cô bé này... Cũng thật khác thường. Nhưng chuyện tình cảm của Boss luôn rất bí ẩn, chưa từng xảy ra chuyện có cô gái nào dám tới công ty tìm anh ta. Cô gái này cũng thật không hiểu tính của ông chủ bọn họ rồi? Bảo vệ bắt đầu có chút đồng cảm với số phận của cô! Huống chi, nếu một người đàn ông đã muốn đi, cô khóc lóc có thể khiến anh ta trở về hay sao?
Bảo vệ dè dặt kề sát vào: “Ông chủ, có cần chúng tôi... Kéo vị này ra giúp anh không?”
Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt liếc bảo vệ, khó khăn dùng tay còn lại không bị Tô Yên Nhiên ôm lấy móc chìa khóa trong túi quần ra ném cho bảo vệ: “Giúp tôi lái xe tới trước cửa.”
Bảo vệ nhìn chìa khóa chụp được trong tay, đờ ra giây lát, mới gật đầu lia lịa rời đi. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn cô gái đã khóc đến mặt nhão ra một cái --- đáng tiếc không thấy rõ mặt.
Tô Yên Nhiên híp mắt --- là Tiêu Dịch Thành! Vậy thì mỹ nữ bên cạnh, chính là bạn gái tin đồn của anh ta?
Tô Yên Nhiên nhịn không được bước khẽ, có thể nói là "Rón ra rón rén" theo sát sau hai người đó, hy vọng nghe được hai người nói chuyện với nhau. Lòng lại cảm thấy kỳ lạ, như thường lệ, Tiêu Dịch Thành phải đi thẳng đến bãi đỗ xe lầu một mới đúng...
Ở cửa đại sảnh, hai người dừng lại, như đang đợi gì đó. Tô Yên Nhiên vẫn ở trong đại sảnh như cũ, vừa thấy hai người dừng lại, lập tức đến bên chậu cây cảnh màu xanh lục cao vừa bằng đầu người cạnh cửa đại sảnh, giả vờ ngồi xổm xuống, buộc dây giày --- may mà hôm nay cô mang giày thể thao.
Hai người ngoài cửa dường như không phát hiện có một cô gái lén lúc đi theo mình, vẫn trò chuyện với nhau như cũ.
“Dịch Thành, cảm ơn anh đồng ý giúp em nhiều như vậy...” Mỹ nữ nói bằng giọng ấm áp, êm tai.
Tô Yên Nhiên bực bội kéo dây giày, ấm ức trong lòng: Người đã xinh đẹp, giọng nói còn hay... Lần đầu tiên cô không tự tin với vẻ ngoài của mình... Tiêu Dịch Thành giúp cô ta cái gì? Tên này không phải được mệnh danh là tính khí lạnh lùng hám lợi, dựa vào quyền thế để làm việc xấu sao... Quả nhiên quan hệ giữa anh ta và Dương Địch không phải bình thường.
“Đừng khách sáo, nợ ân tình của anh, anh sẽ đòi lại gấp đôi. Ha ha ha ~ Sau này em đừng trách anh quá ác độc với Quý Tường Tế nhà em là được rồi.” Giọng Tiêu Dịch Thành mang theo ý cười... Ồ, sao nghe gian xảo vậy?
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng thắng xe truyền đến, một chiếc xe thể thao nhìn rất phong cách dừng trước thềm cửa. Cửa xe gần như lập tức mở ra khi xe vừa dừng lại, một người mặc đồ đen dáng người cao to, oai vệ lao ra --- nhìn qua rất giống một con gấu chó, đưa tay kéo Dương Địch qua, tức giận nói: “Tiêu Dịch Thành! Anh cách xa Địch Địch của tôi một chút!”
Ánh mắt Tiêu Dịch Thành thản nhiên quét qua bộ phận nào đó của tên giống gấu đen kia, cười như không cười nói: “Yên tâm, tôi không có chút hứng thú nào với "Đệ đệ" của anh, trước giờ cũng chưa hề có ý "Tiếp cận".” (Ở đây anh Tiêu chơi chữ, “Địch Địch” và “Đệ đệ” đồng âm)
Sắc mặt của gấu chó lão huynh lập tức sung đỏ như gan heo, anh ta tự biết về đấu khẩu mình không phải đối thủ của Tiêu Dịch Thành, đành quay lại chất vấn Dương Địch: “Địch Địch! Em về nước vì anh ta? Sao em có thể xem trọng người như Tiêu Dịch Thành? Em sẽ bị anh ta nuốt đến xương cũng chẳng còn...”
Dương Địch lạnh nhạt phun ra một câu không hề hợp với khí chất của cô: “Hắc Nham, buông móng heo của anh ra! À không, là tay gấu!”
Tô Yên Nhiên buộc dây giày xong, sau đó lại mở ra rồi lại buộc tiếp, nghe vậy thiếu chút nữa bật cười.
Gấu chó... À không, là Hắc Nham lão huynh, lại nổi hứng vô lại, dứt khoát dùng thân hình to lớn vĩ đại của anh ta ôm chặt lấy Dương Địch: “Không thả, anh cứ không thả! Nếu trước sau gì cũng bị ăn, không bằng để anh ăn em cho xong!” Sau đó, một màn khiến người ta kinh ngạc xảy ra! Hắc Nham bế ngang Dương Địch, nhanh chóng lao về phía xe thể thao của anh ta --- cửa xe vốn còn đang mở, anh ta thẳng tay "Nhét" Dương Địch vào, anh ta cũng ngồi vào, sau đó đóng sầm cửa xe, xe vừa "Hụ" một tiếng đã không thấy bóng dáng!
Tô Yên Nhiên vẫn ngồi xổm như cũ, một tay vô thức kéo dây giày, một tay chống trên sàn đá cẩm thạch đề phòng mình ngã xuống, cô khẽ há hốc mồm, thầm ca ngợi một loạt động tác "Nhanh, mạnh, chính xác" của Gấu chó lão huynh khí phách vạm vỡ mà thô lỗ.
Bất thình lình, âm thanh u ám vang lên bên tai: “Xin hỏi, cô đã xem đủ chưa?”
Tô Yên Nhiên vừa nghe, đây không phải là giọng của đại Boss Tiêu Dịch Thành đó sao? Đến gần mình lúc nào vậy? Theo phản xạ ngẩng đầu lên --- khiếp sợ! Tên này tới bên cạnh mình khi nào? Tô Yên Nhiên bị dọa đến mức muốn lui về sau --- nhưng vì bây giờ cô đang ngồi xổm, mà chân cô đã tê rần, trọng tâm không ổn định liền ngã ngồi xuống sàn cẩm thạch...
“Anh anh anh... Sao anh lại ở đây?” Tô Yên Nhiên vừa nói xong, liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình --- đúng là một câu hỏi ngu ngốc!
Quả nhiên đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dịch Thành híp lại: “Câu này tôi hỏi cô mới đúng...” Tiêu Dịch Thành dừng một lát, như nhớ lại, sau đó nói: “Ừm, cô Yên Nhiên.”
Tô Yên Nhiên cụp mắt, khẽ liếc, tên này quên mất họ của cô cũng không sao, nhưng tên của cô ngược lại nhớ rất kỹ.
Bộ dạng cúi đầu của Tô Yên Nhiên, lại khiến Tiêu Dịch Thành nghĩ cô có tật giật mình. Hiếm thấy Tiêu Dịch Thành hạ thân phận cao quý của mình nửa ngồi xổm xuống, vươn tay khều cằm của Tô Yên Nhiên: “Cô dám cả gan lẻn vào công ty của tôi. Cô, rốt cuộc có mục đích gì?!”
Giọng nói không mảy may lên xuống, có thể tính là ôn hòa, nhưng lại khiến Tô Yên Nhiên nhịn không được rùng mình. Móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, đau nhói rõ rệt khiến tâm trí cô khôi phục bình thường. Tô Yên Nhiên cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong suốt nặn ra một chút hơi nước, lại bướng bỉnh không biết sợ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dịch Thành, nhưng im lặng không nói.
Ấm ức đến sắp khóc, lại bướng bỉnh âm thầm chịu đựng, khiến cho Tiêu Dịch Thành không hiểu sao thấy áy náy, cảm thấy mình đã trách lầm cô --- dù nói thế nào đi nữa, đối xử thô lỗ với một cô gái nhỏ như vậy đúng là không nên, Tiêu Dịch Thành buông tay, giọng nói thật tình không hề giả tạo: “Xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý ăn hiếp cô. Chỉ muốn hỏi cô tại sao ở đây vào lúc này.”
Tô Yên Nhiên nhỏ giọng nói: “Bởi vì --- em thích anh. Nên bất chấp muốn tới gần anh hơn. Em chỉ hi vọng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh... Anh cũng biết, đã lâu lắm rồi em không gặp được anh ở tiểu khu hay Cổ Hương Sắc... Em rất nỗ lực rất nỗ lực mới trở thành nhân viên của Thiên Khải, xin anh đừng đuổi việc em...” Càng nói, nước mắt càng rơi không ngừng.
Tiêu Dịch Thành đột nhiên hơi luống cuống, anh luôn ghét phụ nữ khóc lóc, nhưng đối với cô gái vừa "Tỏ tình thật lòng" cùng anh, nhìn qua hình như hơi ngu ngốc, hơi si mê, lại rất chân thành này, anh thực sự không thể mở miệng châm biếm hoặc dứt khoát bỏ đi như tác phong trước đây của anh. Không quan tâm những gì cô nói là thật hay giả. Tiêu Dịch Thành lặng lẽ nói thêm trong lòng. --- Trước nay anh chưa bao giờ toàn tâm tín nhiệm bất kỳ ai.
Tiêu Dịch Thành cảm thấy cần phải ngăn cô gái trước mắt không được khóc nữa, đành phải lạnh lùng nói: “Này, không được khóc nữa! Nếu không tôi sẽ đuổi cô ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tô Yên Nhiên càng khóc dữ hơn, hơn nữa cô còn rất vô sỉ bò tới ôm chặt tay Tiêu Dịch Thành. Tiêu Dịch Thành lấy tay cạy cũng không ra --- A a a, tại sao cô gái bề ngoài nhìn nhu nhược như vậy lại còn khỏe hơn tên vô lại gấu chó của Dương Địch vậy chứ!
Bảo vệ thoáng nghe thấy có tiếng khóc, lần theo tiếng chạy tới, lại thấy lãnh đạo trực tiếp của mình đang lôi lôi kéo kéo với một cô gái nhìn không rõ dáng vẻ, mà cô bé kia lại khóc lóc thảm thiết như vậy --- bảo vệ suy đoán trong lòng: Cô bé này chắc là một trong những tình nhân tiền nhiệm của Boss, nghe nói Boss đã đính hôn cùng cô Dương, liền tới "Tính sổ"? Có điều, cách "Tính sổ" của cô bé này... Cũng thật khác thường. Nhưng chuyện tình cảm của Boss luôn rất bí ẩn, chưa từng xảy ra chuyện có cô gái nào dám tới công ty tìm anh ta. Cô gái này cũng thật không hiểu tính của ông chủ bọn họ rồi? Bảo vệ bắt đầu có chút đồng cảm với số phận của cô! Huống chi, nếu một người đàn ông đã muốn đi, cô khóc lóc có thể khiến anh ta trở về hay sao?
Bảo vệ dè dặt kề sát vào: “Ông chủ, có cần chúng tôi... Kéo vị này ra giúp anh không?”
Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt liếc bảo vệ, khó khăn dùng tay còn lại không bị Tô Yên Nhiên ôm lấy móc chìa khóa trong túi quần ra ném cho bảo vệ: “Giúp tôi lái xe tới trước cửa.”
Bảo vệ nhìn chìa khóa chụp được trong tay, đờ ra giây lát, mới gật đầu lia lịa rời đi. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn cô gái đã khóc đến mặt nhão ra một cái --- đáng tiếc không thấy rõ mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook