Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
-
Chương 34: Cậu thích tôi
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Sau khi xe hoàn toàn rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hà Tất, Mục Khải An mặt hãy còn hồng như vừa bị hơ qua lửa, xác thực mà nói, ngay lúc Hà Tất tiến đến bên tai cậu nói ra mấy chữ "Bảo bối nhi" ấy, cả người Mục Khải An suýt nữa bốc cháy.
Đúng là cảm thấy thẹn tới cực điểm rồi, việc này và việc được mẫu thân đại thân gọi là hai việc hoàn toàn khác nhau, không ngờ...... đúng là thẹn đến mức nói không nên lời, tim đập nhanh còn mặt thì đỏ lựng.
"Bảo bối...... Bảo bối?"
"Á, hả? Mẹ, chuyện gì ạ?" Còn chưa kịp hoàn hồn, Mục Khải An rốt cuộc nghe được mẹ Mục lặp lại câu gọi mình.
Mẹ Mục nhìn từ gương chiếu hậu nhìn mặt bảo bối nhi tử nhà mình còn đang dại ra ngây ngô cười, quả thực dở khóc dở cười, "Bảo bối con suy nghĩ cái gì thế, mẹ gọi con được một lúc rồi."
"Khụ ~ không, không có gì." Mục Khải An chột dạ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ Mục tâm như gương sáng, nhưng cũng không chọc thủng tâm tư của cậu, thật ra đột nhiên phát hiện áo trên người bảo bối nhi tử nhà mình có chút xa lạ, hơn nữa bà nhớ rõ ràng là, buổi sáng lúc Mục Khải An ra cửa không hề mang áo khoác theo, không thì hiện tại bà cũng đâu mang áo tới làm gì.
"Bảo bối này, buổi sáng con không phải không mang áo khoác sao? Mẹ đây là sợ con lạnh mới mang áo đến đấy."
"Ôi chao," mẹ Mục vừa nhắc nhở, Mục Khải An lúc này mới nhớ áo Hà Tất đang khoác trên người mình, vừa rồi bị tiếng "Bảo bối nhi" của Hà Tất làm cho quên mất. "Không xong, đây là của Hà Tất."
Mục Khải An vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lại, lúc này đã ra khỏi cổng trường, vì thế lại gấp giọng nói "Mẹ mau quay trở lại đi, áo khoác Hà Tất đưa cho con mặc, giờ cậu ấy còn đang mặc áo cộc tay kìa."
Mẹ Mục lại lần nữa dở khóc dở cười, "Lúc này cậu chàng phỏng chừng cũng trở về ký túc xá rồi, con hỏi thử xem, nếu đã về, chúng ta ngày mai sẽ mang đến đưa cho cậu ấy?" Nhìn từ lời nói, việc làm đến biểu cảm của con trai đối với Hà Tất quan tâm như vậy, bà nhìn không hề bỏ sót chút nào.
"À, cũng đúng." Mục Khải An có chút ngượng ngùng, hiển nhiên, cậu cũng bị chỉ số thông minh bị cún gặm của mình làm bản thân sợ ngây người.
Mà lúc này, bởi vì xác thật càng ngày càng lạnh, Hà Tất vốn dĩ định quay trở lại sân bóng rổ để làm nóng người thì đã bị lạnh đến run bần bật, hắt xì mấy tiếng liền, sau lại dứt khoát chạy chậm trở về ký túc xá. Đại hội thể thao sắp diễn ra, bị cảm mạo thì thi đấu thế nào.
Cũng ngay lúc Hà Tất một đường chạy về dưới ký túc xá, anh nhận được tin nhắn của Mục Khải An.
【 Vừa rồi quên trả áo lại cho cậu. 】
【 Cậu còn ở đó không? Tôi quay đầu xe mang về trả cho cậu. 】
Hà Tất hít hít mũi, cười trả lời, 【 Sợ tôi lạnh à? 】
Mục Khải An:【 Vô nghĩa. 】
Mục Khải An:【 Tôi cũng không tin cậu không lạnh. 】 nói cái gì mà không sợ lạnh, quỷ mới tin.
Hà Tất vừa đi vừa trả lời, 【 Tôi cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên lạnh. 】 Hà Tất nói xong liền chụp một bức hình với cái mũi đỏ bừng vì lạnh, không màng hình tượng chút nào.
【 Xem xem, cái mũi cũng đông lạnh đỏ cả rồi. 】 hơn nữa không chỉ có cái mũi, bởi vì trên đường đón gió lạnh thổi tới, mặt cũng bị cái lạnh làm ửng cả.
Đầu bên kia, Mục Khải An nhìn gương mặt và cái mũi chiếu lên màn hình thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá ngay sau đó có chút đau lòng, nhưng vẫn quyết đoán đáp một câu.
【 Xấu. 】
Hà Tất kéo kéo khóe miệng, 【 Xấu thế mà cậu còn nhìn trúng? 】
Mục Khải An:【 Ai nói tôi coi trọng? ( icon kiêu ngạo) 】
【 Chậc chậc chậc, khẩu thị tâm phi, muốn tôi giúp cậu nhớ lại không? 】 Hà Tất lúc này đã bò đến cửa 406.
Bên kia Mục Khải An vừa thấy tin nhắn quả nhiên lúng túng, lịch sử đen tối gì đó, cứ để chúng bị phân huỷ cả đi.
【 Cầu yêu thương nâng niu. 】 Đó là một đoạn hồi ức nhân sinh u ám không thể nhìn thẳng.
【 ( icon đưa chén trà cho lão đại). 】
Trên thực tế, nếu lúc này Mục Khải An có thể nói giỡn cùng Hà Tất như vậy, có nghĩa cũng không đến mức khó nhìn thẳng, dù sao cũng đã mất mặt, nếu không phải mấy vụ hiểu lầm ngu ngốc của cậu xảy ra, Hà Tất lại sao có thể từ thẳng biến cong thích câu đây?
Cho nên ngoài miệng nghĩ lại mà kinh, trong lòng kỳ thật vẫn là âm thầm cảm thấy, hết thảy đều đáng giá.
Hà Tất kéo khóe môi, trùng hợp vừa mở cửa ký túc xá ra, một dòng nước ấm ập vào mặt, Mục Khải An làm người ta sung sướng trả lời, thoải mái không nhịn được.
Lúc này Đại Thành và Đậu Nha đều ở trong ký túc xá, chuyện đầu tiên Hà Tất làm chính là lấy một chiếc áo len từ trong tủ quần áo ra mặc lên, sau đó lại lấy ra một chiếc áo khoác, thật là càng ngày càng lạnh.
Hơn nữa không biết bị gió lạnh thổi hay là do cảm mạo, lúc này thân thể ấm áp của Hà Tất liên tục chảy nước mũi, tình trạng kia, Đậu Nha dĩ nhiên phát hiện.
"Lão đại, cậu có phải bị cảm rồi không?"
"Không thể nào," Hà Tất vừa lau vừa phủ nhận, "Thân thể tôi rất tốt, sức đề kháng mạnh như vậy." Mấu chốt lúc này Hà Tất cũng không cảm thấy không đến mức khó chịu.
Đại Thành cũng quay đầu lại nói, "Gần đây thời tiết thay đổi liên tục, nếu bị cảm thì rất nghiêm trọng, cảm mạo phải kịp thời uống thuốc, đừng cậy mạnh nữa."
"Đúng vậy." Đậu Nha cũng gật đầu nói.
"Ừ biết rồi." Hà Tất thuận miệng đáp, kỳ thật cũng không quá để ở trong lòng, lực chú ý tập trung vào di động.
Thời gian anh thay quần áo, Mục Khải An lại gửi đến một tin nhắn.
【 Nếu lạnh, vừa rồi sao còn đưa áo cho tôi? 】
Mục Khải An kỳ thật còn muốn ôm oán một câu cậu lại không phải nữ sinh, bất quá ngẫm lại không phải nữ sinh cũng thực hưởng thụ sự chăm sóc của người ta ư, lỡ về sau thật sự mặc kệ cậu thì sao, vì thế quyết đoán không viết câu này.
Hà Tất vừa nhìn liền vui vẻ, tên này thật ra biết rồi còn cố hỏi, vì vậy thỏa mãn cậu.
【 Còn không phải bởi vì cậu là bảo bối nhi của tôi sao, không cho cậu thì cho ai? 】
【 Má nó! 】 Mục Khải An nháy mắt nổi da gà toàn thân. Thật muốn mạng người, ba chữ từ trong miệng gia hỏa này thốt ra quả thực muốn mạng.
【 Không cho gọi như thế. 】 Cậu thừa nhận cậu ngạo kiều, nhưng xưng hô như vậy thật sự quá cảm thấy thẹn, mặt Mục Khải An đỏ sắp bốc khói rồi.
Bên này Hà Tất lại càng vui vẻ, Mục Khải An xấu hổ cũng thật đáng yêu, Hà Tất quả thực nghiện rồi, vì thế liền tiếp tục nói:
【 Không cho gọi là bảo bối nhi thì phải gọi là gì? 】
【 Bảo bảo? 】
【 Bà xã? 】
【 Vợ nhỏ ơi? 】
Mục Khải An ngồi trong xe đưa mắt nhìn thẳng. Mỗi một tin nhắn mà Hà Tất gửi đều làm cậu trừng mắt ngày một to, cái gì Bảo bảo, bà xã, Mục Khải An xấu hổ đến cả ngọn tóc, móng chân.
【 Má nó má nó má nó...... ( tỉnh lược n cái má nó) 】
【 Hà Tất cậu là loại người này ư! 】
Cậu trước kia sao lại không phát hiện Hà Tất không đứng đắn như vậy chứ, mệt cậu còn cảm thấy người này vừa thẳng vừa Manly hơn nữa còn vừa trì độn, hoàn toàn lầm to rồi!
Hà Tất cười không khép miệng được, chỉ đáng tiếc không nhìn được biểu cảm của Mục Khải An lúc này, đáng tiếc, quá đáng tiếc.
【 Tôi là loại người gì? 】 Hà Tất hỏi lại.
【 Không đứng đắn! 】
【 Sai rồi! 】
【 ( icon biết vậy chẳng làm) 】
Hà Tất "Phụt" một tiếng cười ra, làm hại Đậu Nha và Đại Thành cùng quay đầu lại tỏ vẻ xá trưởng của bọn họ sợ không phải bị ngu luôn rồi chứ.
【 Hối hận cũng đã muộn rồi. 】
【 Cậu còn chưa nói cậu thích xưng hô nào đâu đấy. 】
【 Đều không thích. 】 cái nào gọi cũng thấy thẹn.
【 Trùng hợp ghê, mấy từ này tôi đều thích, 】 Hà Tất sắp liệt luôn khóe miệng vẫn không thể khép lại được, 【 Về sau đổi xưng hô đi. 】
【 Tôi cự tuyệt! 】 Mục Khải An che mặt, tuy rằng cảm thấy xấu hổ muốn nổ tung, nhưng lại có loại ngọt ngào không tên là cái quỷ gì a.
【 Cự tuyệt không có hiệu lực. 】
Mục Khải An:【=_=】
Vừa lúc này Mục Khải An về đến nhà, liền thuận tiện nói sang chuyện khác, 【 Tôi về đến nhà rồi. 】
Hà Tất:【 Lần sau nói tiếp. 】
Hà Tất:【 moah moah, bảo bảo. 】
Hà Tất nhìn di động hồi lâu, sau đó lại kéo lên đọc lại lịch sử nhắn tin hai lần nữa, đột nhiên lại không tiếng động cười tươi như hoa.
Còn chờ đáp án gì nữa, này còn không phải là đáp án sao? Nhìn trạng thái của bọn họ hiện tại còn cần xác nhận gì nữa, ván đã đóng thuyền, rõ ràng như vậy rồi.
Mà bên kia Mục Khải An vừa tiến vào cửa nhà thì thiếu chút nữa bị câu "Bảo bảo" của Hà Tất sợ tới mức lảo đảo, quả thực là......
"Bảo bối, mẹ muốn nói chuyện với con."
Không ngờ lúc này, mẹ Mục đột nhiên mở miệng đánh gãy khuôn mặt đỏ của Mục Khải An vì hàn huyên cả một đường. Vừa ngẩng đầu, Mục Khải An mới phát hiện mẫu thân đại nhân khó có được vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Mục Khải An sửng sốt một lúc, một đường chỉ lo cùng Hà Tất nhắn tin, căn bản không chú ý tới thần sắc mẫu thân đại nhân nhà mình.
"Mẹ làm sao vậy?"
"Chính là tâm sự, đừng căng thẳng chứ bảo bối." Mẹ Mục trực tiếp kéo Mục Khải An ngồi lên trên sô pha, đại khái là vừa rồi tỏ ra nghiêm túc dọa tới bảo bối nhà mình, mẹ Mục cố gắng thu liễm một chút lại.
"Ừm, mẹ nói đi." Mục Khải An đặt điện thoại di động ở một bên.
Kỳ thật trong lòng có chút thấp thỏm, bởi vì với tình hình trước mắt, cậu tương đối lo lắng chuyện này liên quan đến Hà Tất, chủ yếu là biểu cảm nghiêm túc của mẫu thân dọa đến cậu.
Quả nhiên, xác thật liên quan đến Hà Tất.
"Bảo bối, con và Tiểu Hà làm lành rồi hả?" Mẹ Mục đột nhiên hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay bà vẫn luôn muốn hỏi.
Thực tế, lần trước Mục Khải An hơn nửa đêm trở về tự nhốt mình ở trong phòng hai ngày bà liền suy đoán ra rằng hai người có thể là đang cãi nhau, nhưng Mục Khải An ngày hôm sau đã lại khôi phục bình thường.
Quả nhiên, sau đó Mục Khải An liền không trở về ký túc xá, hơn nữa cả người đều rất khác lạ, bất luận ai nhìn không ra thì với người mẹ là bà đây có thể thấy rõ. Đây cơ bản cũng là suy đoán của bà.
Nhưng nếu Mục Khải An không muốn nói, bà cũng liền không hỏi. Bởi vì Mục Khải An từ nhỏ đã như vậy, cậu muốn nói cho bà mà không cần bà phải hỏi, cậu không muốn nói, thì dù có hỏi cũng sẽ không nói.
Sau đó đưa đi đưa lại hơn mười ngày, mẹ Mục suy đoán từ cãi nhau biến thành càng nghiêm trọng hơn là chia tay rồi. Nhưng nếu thật là như vậy bà liền càng không thể hỏi, bởi vì Mục Khải An ở nhà, ở trước mặt bà đều biểu hiện không hề khác thường gì, trừ việc không trở về ký túc xá và không đề cập tới Hà Tất mà thôi. Bà không thể chạm vào vết sẹo của con, cho nên lựa chọn tin tưởng con trai mình, tin tưởng tự cậu có thể điều chỉnh tốt.
Về phương diện khác, lúc này mới ở bên nhau mấy ngày liền cãi đến mức chia tay, bà nhìn tình cảm như vậy cũng không đáng tin cậy, nếu Hà Tất là một người không ổn trọng như thế, vậy chia tay cũng tốt.
Nhưng mẹ Mục không ngờ rằng, có lẽ là hai ba ngày trước, Mục Khải An đột nhiên hay phát ngốc, lời cũng nói nhiều hơn, cả người thoải mái, vui vẻ, dường như khôi phục lại giống ngày trước, trạng thái cả người đều thay đổi.
Mẹ Mục đoán có lẽ hai đứa nhỏ lại làm hoà rồi. Quả nhiên, hai ngày quan sát kế tiếp xác minh điều mà bà suy đoán, hôm nay lại trực tiếp thấy hai đứa nhỏ ở bên nhau, nhìn tình hình rõ ràng là, hai đứa đã làm hoà.
Tuy rằng nói tuổi này yêu đương đều là phân phân hợp hợp ồn ào đến mức nhốn nháo, nhưng bảo bối nhà mình bà rõ nhất, đặc biệt là trong hai ngày này quan sát, bảo bối nhà mình sợ là càng lún càng sâu, so với tưởng tượng còn sâu hơn. Cho nên mẹ Mục cảm thấy cần phải nói chuyện với con trai.
Mục Khải An không ngờ mẫu thân đại nhân lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng nghĩ nghĩ cũng không muốn giải thích nhiều, vì thế liền dứt khoát gật gật đầu.
"Vâng."
Không nghĩ mẹ Mục đột nhiên nghiêm túc nói, "Bảo bối, mẹ nhìn ra con rất thích Tiểu Hà, cũng biết các con mới vừa làm hoà không nên giội nước lã, nhưng mẹ vẫn muốn nói với con."
"Hai con hiện tại đều còn trẻ, nhưng tương lai có quá nhiều thứ không xác định, cũng sẽ có rất nhiều chuyện khó khăn hơn các con nghĩ, cho nên mẹ hy vọng con cần phải nghĩ kỹ lại rồi hãy quyết định sau."
"Tiểu Hà lớn lên vừa đẹp trai, vừa tốt tính, lại vừa lễ phép, hơn nữa còn cao lớn trông rất thuận mắt, chính là loại hình rất được hoan nghênh, nhưng bảo bối con cần phải biết rõ, cậu ấy lúc trước đã từng có bạn gái, điều này có nghĩa là gì con tự rõ. Cho nên về sau có thể gặp phải vấn đề thế nào, con thực sự chưa từng nghĩ đến sao?"
Mục Khải An có hơi sửng sốt, kỳ thật mấy vấn đề này đều rõ ràng. Tỷ như Hà Tất đối cậu chỉ là cảm giác mới mẻ; lại tỷ như Hà Tất về sau có thể lựa chọn kết hôn với một cô gái để sinh con hay không......
Quá nhiều hiện thực tàn nhẫn có thể xảy đến, Mục Khải An không phải không nghĩ tới, chỉ là mỗi khi tưởng tượng đến chuyện đó, cậu lại không dám nghĩ sâu hơn, thậm chí cự tuyệt đi suy xét mấy vấn đề này.
Nhưng nói thật, dù cậu hiện tại có thể xác định Hà Tất thích cậu, cậu cũng không dám xác định Hà Tất về sau sẽ có lựa chọn như thế nào. Đừng nói Hà Tất không phải trời sinh đã cong giống cậu, cho dù có là vậy, cậu cũng không thể xác định.
Còn cậu, vừa tưởng tượng như thế lại dị thường thống khổ, đặc biệt là hiện tại, đã hoàn toàn quay đầu không nổi nữa. Như vậy đến lúc đó nếu thật sự gặp phải vấn đề ấy, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì trải qua.
Mục Khải An nhấp môi không nói lời nào, mẹ Mục tiếp tục nói, "Tình cảm cần phải trả giá bằng thời gian và tinh lực lớn, mà mẹ hiểu tính tình con, cho nên không hy vọng con bị tổn thương."
"Mẹ không phải muốn con chia tay hoặc là làm điều gì, ngược lại mẹ kỳ thật rất thích Hà Tất, nhưng mẹ hy vọng chính con có thể nghĩ kỹ lại quyết định của mình. Như vậy mặc kệ về sau có xảy ra chuyện gì con cũng không hối hận."
Nói trắng ra là, mẹ Mục hy vọng con trai có thể thận trọng suy xét, đối với Hà Tất tốt, đối với tương lai hai người bọn họ cũng phải tốt. Một khi hạ quyết tâm ở bên nhau, vậy thì phải nỗ lực phải trả giá, cho dù cuối cùng không ở cùng một chỗ, vậy cũng không cần hối hận.
Nhưng nếu không chuẩn bị tốt để nghênh đón khó khăn ở tương lai, hoặc là Hà Tất không đáng để con trai mình yêu sâu đậm, nếu đã như vậy, không cần lãng phí thời gian và tinh lực, cũng có thể tránh cho tương lai bị tổn thương.
Tóm lại là, hy vọng con trai có thể tìm được một người đáng giá.
"Vâng, con biết rồi," Mục Khải An hít sâu một hơi, mẹ dụng tâm khổ nghĩ vì cậu làm sao cậu lại không biết, "Mẹ yên tâm."
"Ừm, mặc kệ con lựa chọn như thế nào, mẹ cũng đều ủng hộ con." Mẹ Mục trước nay đều như vậy, bà sẽ không thay Mục Khải An quyết định, nhưng bà sẽ dẫn đường cho cậu lựa chọn một quyết định chính xác.
Mục Khải An thật sự rất biết ơn vì mình đã có một người mẹ như vậy.
Hoàn chương 34
Editor: Red9
Sau khi xe hoàn toàn rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hà Tất, Mục Khải An mặt hãy còn hồng như vừa bị hơ qua lửa, xác thực mà nói, ngay lúc Hà Tất tiến đến bên tai cậu nói ra mấy chữ "Bảo bối nhi" ấy, cả người Mục Khải An suýt nữa bốc cháy.
Đúng là cảm thấy thẹn tới cực điểm rồi, việc này và việc được mẫu thân đại thân gọi là hai việc hoàn toàn khác nhau, không ngờ...... đúng là thẹn đến mức nói không nên lời, tim đập nhanh còn mặt thì đỏ lựng.
"Bảo bối...... Bảo bối?"
"Á, hả? Mẹ, chuyện gì ạ?" Còn chưa kịp hoàn hồn, Mục Khải An rốt cuộc nghe được mẹ Mục lặp lại câu gọi mình.
Mẹ Mục nhìn từ gương chiếu hậu nhìn mặt bảo bối nhi tử nhà mình còn đang dại ra ngây ngô cười, quả thực dở khóc dở cười, "Bảo bối con suy nghĩ cái gì thế, mẹ gọi con được một lúc rồi."
"Khụ ~ không, không có gì." Mục Khải An chột dạ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ Mục tâm như gương sáng, nhưng cũng không chọc thủng tâm tư của cậu, thật ra đột nhiên phát hiện áo trên người bảo bối nhi tử nhà mình có chút xa lạ, hơn nữa bà nhớ rõ ràng là, buổi sáng lúc Mục Khải An ra cửa không hề mang áo khoác theo, không thì hiện tại bà cũng đâu mang áo tới làm gì.
"Bảo bối này, buổi sáng con không phải không mang áo khoác sao? Mẹ đây là sợ con lạnh mới mang áo đến đấy."
"Ôi chao," mẹ Mục vừa nhắc nhở, Mục Khải An lúc này mới nhớ áo Hà Tất đang khoác trên người mình, vừa rồi bị tiếng "Bảo bối nhi" của Hà Tất làm cho quên mất. "Không xong, đây là của Hà Tất."
Mục Khải An vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lại, lúc này đã ra khỏi cổng trường, vì thế lại gấp giọng nói "Mẹ mau quay trở lại đi, áo khoác Hà Tất đưa cho con mặc, giờ cậu ấy còn đang mặc áo cộc tay kìa."
Mẹ Mục lại lần nữa dở khóc dở cười, "Lúc này cậu chàng phỏng chừng cũng trở về ký túc xá rồi, con hỏi thử xem, nếu đã về, chúng ta ngày mai sẽ mang đến đưa cho cậu ấy?" Nhìn từ lời nói, việc làm đến biểu cảm của con trai đối với Hà Tất quan tâm như vậy, bà nhìn không hề bỏ sót chút nào.
"À, cũng đúng." Mục Khải An có chút ngượng ngùng, hiển nhiên, cậu cũng bị chỉ số thông minh bị cún gặm của mình làm bản thân sợ ngây người.
Mà lúc này, bởi vì xác thật càng ngày càng lạnh, Hà Tất vốn dĩ định quay trở lại sân bóng rổ để làm nóng người thì đã bị lạnh đến run bần bật, hắt xì mấy tiếng liền, sau lại dứt khoát chạy chậm trở về ký túc xá. Đại hội thể thao sắp diễn ra, bị cảm mạo thì thi đấu thế nào.
Cũng ngay lúc Hà Tất một đường chạy về dưới ký túc xá, anh nhận được tin nhắn của Mục Khải An.
【 Vừa rồi quên trả áo lại cho cậu. 】
【 Cậu còn ở đó không? Tôi quay đầu xe mang về trả cho cậu. 】
Hà Tất hít hít mũi, cười trả lời, 【 Sợ tôi lạnh à? 】
Mục Khải An:【 Vô nghĩa. 】
Mục Khải An:【 Tôi cũng không tin cậu không lạnh. 】 nói cái gì mà không sợ lạnh, quỷ mới tin.
Hà Tất vừa đi vừa trả lời, 【 Tôi cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên lạnh. 】 Hà Tất nói xong liền chụp một bức hình với cái mũi đỏ bừng vì lạnh, không màng hình tượng chút nào.
【 Xem xem, cái mũi cũng đông lạnh đỏ cả rồi. 】 hơn nữa không chỉ có cái mũi, bởi vì trên đường đón gió lạnh thổi tới, mặt cũng bị cái lạnh làm ửng cả.
Đầu bên kia, Mục Khải An nhìn gương mặt và cái mũi chiếu lên màn hình thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá ngay sau đó có chút đau lòng, nhưng vẫn quyết đoán đáp một câu.
【 Xấu. 】
Hà Tất kéo kéo khóe miệng, 【 Xấu thế mà cậu còn nhìn trúng? 】
Mục Khải An:【 Ai nói tôi coi trọng? ( icon kiêu ngạo) 】
【 Chậc chậc chậc, khẩu thị tâm phi, muốn tôi giúp cậu nhớ lại không? 】 Hà Tất lúc này đã bò đến cửa 406.
Bên kia Mục Khải An vừa thấy tin nhắn quả nhiên lúng túng, lịch sử đen tối gì đó, cứ để chúng bị phân huỷ cả đi.
【 Cầu yêu thương nâng niu. 】 Đó là một đoạn hồi ức nhân sinh u ám không thể nhìn thẳng.
【 ( icon đưa chén trà cho lão đại). 】
Trên thực tế, nếu lúc này Mục Khải An có thể nói giỡn cùng Hà Tất như vậy, có nghĩa cũng không đến mức khó nhìn thẳng, dù sao cũng đã mất mặt, nếu không phải mấy vụ hiểu lầm ngu ngốc của cậu xảy ra, Hà Tất lại sao có thể từ thẳng biến cong thích câu đây?
Cho nên ngoài miệng nghĩ lại mà kinh, trong lòng kỳ thật vẫn là âm thầm cảm thấy, hết thảy đều đáng giá.
Hà Tất kéo khóe môi, trùng hợp vừa mở cửa ký túc xá ra, một dòng nước ấm ập vào mặt, Mục Khải An làm người ta sung sướng trả lời, thoải mái không nhịn được.
Lúc này Đại Thành và Đậu Nha đều ở trong ký túc xá, chuyện đầu tiên Hà Tất làm chính là lấy một chiếc áo len từ trong tủ quần áo ra mặc lên, sau đó lại lấy ra một chiếc áo khoác, thật là càng ngày càng lạnh.
Hơn nữa không biết bị gió lạnh thổi hay là do cảm mạo, lúc này thân thể ấm áp của Hà Tất liên tục chảy nước mũi, tình trạng kia, Đậu Nha dĩ nhiên phát hiện.
"Lão đại, cậu có phải bị cảm rồi không?"
"Không thể nào," Hà Tất vừa lau vừa phủ nhận, "Thân thể tôi rất tốt, sức đề kháng mạnh như vậy." Mấu chốt lúc này Hà Tất cũng không cảm thấy không đến mức khó chịu.
Đại Thành cũng quay đầu lại nói, "Gần đây thời tiết thay đổi liên tục, nếu bị cảm thì rất nghiêm trọng, cảm mạo phải kịp thời uống thuốc, đừng cậy mạnh nữa."
"Đúng vậy." Đậu Nha cũng gật đầu nói.
"Ừ biết rồi." Hà Tất thuận miệng đáp, kỳ thật cũng không quá để ở trong lòng, lực chú ý tập trung vào di động.
Thời gian anh thay quần áo, Mục Khải An lại gửi đến một tin nhắn.
【 Nếu lạnh, vừa rồi sao còn đưa áo cho tôi? 】
Mục Khải An kỳ thật còn muốn ôm oán một câu cậu lại không phải nữ sinh, bất quá ngẫm lại không phải nữ sinh cũng thực hưởng thụ sự chăm sóc của người ta ư, lỡ về sau thật sự mặc kệ cậu thì sao, vì thế quyết đoán không viết câu này.
Hà Tất vừa nhìn liền vui vẻ, tên này thật ra biết rồi còn cố hỏi, vì vậy thỏa mãn cậu.
【 Còn không phải bởi vì cậu là bảo bối nhi của tôi sao, không cho cậu thì cho ai? 】
【 Má nó! 】 Mục Khải An nháy mắt nổi da gà toàn thân. Thật muốn mạng người, ba chữ từ trong miệng gia hỏa này thốt ra quả thực muốn mạng.
【 Không cho gọi như thế. 】 Cậu thừa nhận cậu ngạo kiều, nhưng xưng hô như vậy thật sự quá cảm thấy thẹn, mặt Mục Khải An đỏ sắp bốc khói rồi.
Bên này Hà Tất lại càng vui vẻ, Mục Khải An xấu hổ cũng thật đáng yêu, Hà Tất quả thực nghiện rồi, vì thế liền tiếp tục nói:
【 Không cho gọi là bảo bối nhi thì phải gọi là gì? 】
【 Bảo bảo? 】
【 Bà xã? 】
【 Vợ nhỏ ơi? 】
Mục Khải An ngồi trong xe đưa mắt nhìn thẳng. Mỗi một tin nhắn mà Hà Tất gửi đều làm cậu trừng mắt ngày một to, cái gì Bảo bảo, bà xã, Mục Khải An xấu hổ đến cả ngọn tóc, móng chân.
【 Má nó má nó má nó...... ( tỉnh lược n cái má nó) 】
【 Hà Tất cậu là loại người này ư! 】
Cậu trước kia sao lại không phát hiện Hà Tất không đứng đắn như vậy chứ, mệt cậu còn cảm thấy người này vừa thẳng vừa Manly hơn nữa còn vừa trì độn, hoàn toàn lầm to rồi!
Hà Tất cười không khép miệng được, chỉ đáng tiếc không nhìn được biểu cảm của Mục Khải An lúc này, đáng tiếc, quá đáng tiếc.
【 Tôi là loại người gì? 】 Hà Tất hỏi lại.
【 Không đứng đắn! 】
【 Sai rồi! 】
【 ( icon biết vậy chẳng làm) 】
Hà Tất "Phụt" một tiếng cười ra, làm hại Đậu Nha và Đại Thành cùng quay đầu lại tỏ vẻ xá trưởng của bọn họ sợ không phải bị ngu luôn rồi chứ.
【 Hối hận cũng đã muộn rồi. 】
【 Cậu còn chưa nói cậu thích xưng hô nào đâu đấy. 】
【 Đều không thích. 】 cái nào gọi cũng thấy thẹn.
【 Trùng hợp ghê, mấy từ này tôi đều thích, 】 Hà Tất sắp liệt luôn khóe miệng vẫn không thể khép lại được, 【 Về sau đổi xưng hô đi. 】
【 Tôi cự tuyệt! 】 Mục Khải An che mặt, tuy rằng cảm thấy xấu hổ muốn nổ tung, nhưng lại có loại ngọt ngào không tên là cái quỷ gì a.
【 Cự tuyệt không có hiệu lực. 】
Mục Khải An:【=_=】
Vừa lúc này Mục Khải An về đến nhà, liền thuận tiện nói sang chuyện khác, 【 Tôi về đến nhà rồi. 】
Hà Tất:【 Lần sau nói tiếp. 】
Hà Tất:【 moah moah, bảo bảo. 】
Hà Tất nhìn di động hồi lâu, sau đó lại kéo lên đọc lại lịch sử nhắn tin hai lần nữa, đột nhiên lại không tiếng động cười tươi như hoa.
Còn chờ đáp án gì nữa, này còn không phải là đáp án sao? Nhìn trạng thái của bọn họ hiện tại còn cần xác nhận gì nữa, ván đã đóng thuyền, rõ ràng như vậy rồi.
Mà bên kia Mục Khải An vừa tiến vào cửa nhà thì thiếu chút nữa bị câu "Bảo bảo" của Hà Tất sợ tới mức lảo đảo, quả thực là......
"Bảo bối, mẹ muốn nói chuyện với con."
Không ngờ lúc này, mẹ Mục đột nhiên mở miệng đánh gãy khuôn mặt đỏ của Mục Khải An vì hàn huyên cả một đường. Vừa ngẩng đầu, Mục Khải An mới phát hiện mẫu thân đại nhân khó có được vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Mục Khải An sửng sốt một lúc, một đường chỉ lo cùng Hà Tất nhắn tin, căn bản không chú ý tới thần sắc mẫu thân đại nhân nhà mình.
"Mẹ làm sao vậy?"
"Chính là tâm sự, đừng căng thẳng chứ bảo bối." Mẹ Mục trực tiếp kéo Mục Khải An ngồi lên trên sô pha, đại khái là vừa rồi tỏ ra nghiêm túc dọa tới bảo bối nhà mình, mẹ Mục cố gắng thu liễm một chút lại.
"Ừm, mẹ nói đi." Mục Khải An đặt điện thoại di động ở một bên.
Kỳ thật trong lòng có chút thấp thỏm, bởi vì với tình hình trước mắt, cậu tương đối lo lắng chuyện này liên quan đến Hà Tất, chủ yếu là biểu cảm nghiêm túc của mẫu thân dọa đến cậu.
Quả nhiên, xác thật liên quan đến Hà Tất.
"Bảo bối, con và Tiểu Hà làm lành rồi hả?" Mẹ Mục đột nhiên hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay bà vẫn luôn muốn hỏi.
Thực tế, lần trước Mục Khải An hơn nửa đêm trở về tự nhốt mình ở trong phòng hai ngày bà liền suy đoán ra rằng hai người có thể là đang cãi nhau, nhưng Mục Khải An ngày hôm sau đã lại khôi phục bình thường.
Quả nhiên, sau đó Mục Khải An liền không trở về ký túc xá, hơn nữa cả người đều rất khác lạ, bất luận ai nhìn không ra thì với người mẹ là bà đây có thể thấy rõ. Đây cơ bản cũng là suy đoán của bà.
Nhưng nếu Mục Khải An không muốn nói, bà cũng liền không hỏi. Bởi vì Mục Khải An từ nhỏ đã như vậy, cậu muốn nói cho bà mà không cần bà phải hỏi, cậu không muốn nói, thì dù có hỏi cũng sẽ không nói.
Sau đó đưa đi đưa lại hơn mười ngày, mẹ Mục suy đoán từ cãi nhau biến thành càng nghiêm trọng hơn là chia tay rồi. Nhưng nếu thật là như vậy bà liền càng không thể hỏi, bởi vì Mục Khải An ở nhà, ở trước mặt bà đều biểu hiện không hề khác thường gì, trừ việc không trở về ký túc xá và không đề cập tới Hà Tất mà thôi. Bà không thể chạm vào vết sẹo của con, cho nên lựa chọn tin tưởng con trai mình, tin tưởng tự cậu có thể điều chỉnh tốt.
Về phương diện khác, lúc này mới ở bên nhau mấy ngày liền cãi đến mức chia tay, bà nhìn tình cảm như vậy cũng không đáng tin cậy, nếu Hà Tất là một người không ổn trọng như thế, vậy chia tay cũng tốt.
Nhưng mẹ Mục không ngờ rằng, có lẽ là hai ba ngày trước, Mục Khải An đột nhiên hay phát ngốc, lời cũng nói nhiều hơn, cả người thoải mái, vui vẻ, dường như khôi phục lại giống ngày trước, trạng thái cả người đều thay đổi.
Mẹ Mục đoán có lẽ hai đứa nhỏ lại làm hoà rồi. Quả nhiên, hai ngày quan sát kế tiếp xác minh điều mà bà suy đoán, hôm nay lại trực tiếp thấy hai đứa nhỏ ở bên nhau, nhìn tình hình rõ ràng là, hai đứa đã làm hoà.
Tuy rằng nói tuổi này yêu đương đều là phân phân hợp hợp ồn ào đến mức nhốn nháo, nhưng bảo bối nhà mình bà rõ nhất, đặc biệt là trong hai ngày này quan sát, bảo bối nhà mình sợ là càng lún càng sâu, so với tưởng tượng còn sâu hơn. Cho nên mẹ Mục cảm thấy cần phải nói chuyện với con trai.
Mục Khải An không ngờ mẫu thân đại nhân lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng nghĩ nghĩ cũng không muốn giải thích nhiều, vì thế liền dứt khoát gật gật đầu.
"Vâng."
Không nghĩ mẹ Mục đột nhiên nghiêm túc nói, "Bảo bối, mẹ nhìn ra con rất thích Tiểu Hà, cũng biết các con mới vừa làm hoà không nên giội nước lã, nhưng mẹ vẫn muốn nói với con."
"Hai con hiện tại đều còn trẻ, nhưng tương lai có quá nhiều thứ không xác định, cũng sẽ có rất nhiều chuyện khó khăn hơn các con nghĩ, cho nên mẹ hy vọng con cần phải nghĩ kỹ lại rồi hãy quyết định sau."
"Tiểu Hà lớn lên vừa đẹp trai, vừa tốt tính, lại vừa lễ phép, hơn nữa còn cao lớn trông rất thuận mắt, chính là loại hình rất được hoan nghênh, nhưng bảo bối con cần phải biết rõ, cậu ấy lúc trước đã từng có bạn gái, điều này có nghĩa là gì con tự rõ. Cho nên về sau có thể gặp phải vấn đề thế nào, con thực sự chưa từng nghĩ đến sao?"
Mục Khải An có hơi sửng sốt, kỳ thật mấy vấn đề này đều rõ ràng. Tỷ như Hà Tất đối cậu chỉ là cảm giác mới mẻ; lại tỷ như Hà Tất về sau có thể lựa chọn kết hôn với một cô gái để sinh con hay không......
Quá nhiều hiện thực tàn nhẫn có thể xảy đến, Mục Khải An không phải không nghĩ tới, chỉ là mỗi khi tưởng tượng đến chuyện đó, cậu lại không dám nghĩ sâu hơn, thậm chí cự tuyệt đi suy xét mấy vấn đề này.
Nhưng nói thật, dù cậu hiện tại có thể xác định Hà Tất thích cậu, cậu cũng không dám xác định Hà Tất về sau sẽ có lựa chọn như thế nào. Đừng nói Hà Tất không phải trời sinh đã cong giống cậu, cho dù có là vậy, cậu cũng không thể xác định.
Còn cậu, vừa tưởng tượng như thế lại dị thường thống khổ, đặc biệt là hiện tại, đã hoàn toàn quay đầu không nổi nữa. Như vậy đến lúc đó nếu thật sự gặp phải vấn đề ấy, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì trải qua.
Mục Khải An nhấp môi không nói lời nào, mẹ Mục tiếp tục nói, "Tình cảm cần phải trả giá bằng thời gian và tinh lực lớn, mà mẹ hiểu tính tình con, cho nên không hy vọng con bị tổn thương."
"Mẹ không phải muốn con chia tay hoặc là làm điều gì, ngược lại mẹ kỳ thật rất thích Hà Tất, nhưng mẹ hy vọng chính con có thể nghĩ kỹ lại quyết định của mình. Như vậy mặc kệ về sau có xảy ra chuyện gì con cũng không hối hận."
Nói trắng ra là, mẹ Mục hy vọng con trai có thể thận trọng suy xét, đối với Hà Tất tốt, đối với tương lai hai người bọn họ cũng phải tốt. Một khi hạ quyết tâm ở bên nhau, vậy thì phải nỗ lực phải trả giá, cho dù cuối cùng không ở cùng một chỗ, vậy cũng không cần hối hận.
Nhưng nếu không chuẩn bị tốt để nghênh đón khó khăn ở tương lai, hoặc là Hà Tất không đáng để con trai mình yêu sâu đậm, nếu đã như vậy, không cần lãng phí thời gian và tinh lực, cũng có thể tránh cho tương lai bị tổn thương.
Tóm lại là, hy vọng con trai có thể tìm được một người đáng giá.
"Vâng, con biết rồi," Mục Khải An hít sâu một hơi, mẹ dụng tâm khổ nghĩ vì cậu làm sao cậu lại không biết, "Mẹ yên tâm."
"Ừm, mặc kệ con lựa chọn như thế nào, mẹ cũng đều ủng hộ con." Mẹ Mục trước nay đều như vậy, bà sẽ không thay Mục Khải An quyết định, nhưng bà sẽ dẫn đường cho cậu lựa chọn một quyết định chính xác.
Mục Khải An thật sự rất biết ơn vì mình đã có một người mẹ như vậy.
Hoàn chương 34
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook