Dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương rất không muốn rời khỏi Tiết Tiểu Tần, đi vào phòng tắm, tự mình đánh răng rửa mặt xong không quên nặn kem đánh răng cho Tiết Tiểu Tần, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Tiết Tiểu Tần nằm nướng trên giường một lúc mới duỗi người, bò dậy. Trước đi giải quyết vệ sinh, kế đó đánh răng rửa mặt thoa kem dưỡng da. Lúc Tiết Tiểu Tần ngồi vào bàn ăn, đúng lúc Hoắc Lương bưng thức ăn lên. Tiếp đó Tiết Tiểu Tần cảm thấy bản thân quên cái gì đó, nghĩ một hồi vẫn không nhớ được, cho đến khi cô nhận được điện thoại từ Mông Cổ gọi tới, mới bừng tỉnh: À, Từ Ngao và chiếc điện thoại đáng thương của cô còn ở đồn cảnh sát.

Trong điện thoại, cảnh sát rất khách sáo và hữu nghị, xác minh một chút tình huống với Tiết Tiểu Tần, chờ chuyển giao phạm nhân qua bên này, cảnh sát bên này sẽ chuyển giao tài vật lại cho cô.

Miệng cắn trứng chiên, Tiết Tiểu Tần cảm thán: “Vậy mà em lại quên gã Từ Ngao. Nếu không có gã, Triệu nữ sĩ sẽ không nghĩ ra được cách gì khác. Đúng rồi —— ngày hôm qua anh có trả tiền giúp Triệu nữ sĩ không đó?”

Hoắc Lương dửng dưng húp cháo: “Không có, chỉ giúp bọn họ xin nợ ngắn hạn, anh cầm thẻ làm ra dáng một chút thôi.”

“Làm đúng lắm!” Tiết Tiểu Tần liếc mắt khen ngợi anh một câu, Hoắc Lương hết sức hưởng thụ.

Ăn sáng xong, hai người không có chuyện gì làm nên đi vào phòng sách, người đọc sách, người xem phim. Cứ như vậy trôi qua nửa ngày, buổi trưa mẹ Tiết gọi điện thoại sang đây, hỏi vì sao cả ngày hôm qua cô không nghe điện thoại, Hoắc Lương cũng vậy.

Tiết Tiểu Tàn chần chờ một lát mới giải thích, cúp điện thoại hỏi Hoắc Lương: “Mẹ gọi điện thoại cho anh, anh không nghe máy à?”

Hoắc Lương đang ngẩn người, hoàn toàn không thấy được, nghe Tiết Tiểu Tần hỏi, anh sững sốt một chút mới trả lời: “Không xem di động, cũng không muốn nghe điện thoại.” Bởi vì khi đó anh biết Tiết Tiểu Tần bị Từ Ngao bắt đi, mặc dù biết Từ Ngao không phải đối thủ của Tiết Tiểu Tần, nhưng Hoắc Lương vẫn có một chút run sợ.

Sống một mình suốt hai mươi tám năm, thật vất vả tìm được Tiểu Tần, thành công ở chung một chỗ với Tiểu Tần, anh tuyệt đối không cho phép người như Từ Ngao đến phá hư cuộc hôn nhân hoàn mỹ của mình!

Vì vậy, hai người thu dọn một chút trở về nhà mẹ, vừa vào nhà Tiết Tiểu Tần bị mẹ Tiết kéo qua một bên hỏi đông hỏi tây. Cô thành thật kể ra hết, hù mẹ Tiết sợ hết hồn, mở miệng mắng Từ Ngao máu chó đầ đầu, nói cái gì thằng nhãi này ở trên ti vi nhìn có vẻ tốt, không ngờ lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy? Tiết Tiểu Tần thơm thảo an ủi đôi câu, đồng thời hưởng thụ nghe mẹ Tiết mắng Từ Ngao, thuận tiện nói thầm trong bụng, mẹ mắng hơn một tiếng cũng chả sao.

Từ lâu bọn cô đã có ý định ra nước ngoài, cho nên Tiết Tiểu Tần thừa dịp ăn cơm trưa nói việc này với ba mẹ Tiết. Ba mẹ Tiết đều đồng ý, họ cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện khiến đôi trẻ bực mình, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, chỉ cần đảm bảo an toàn cho bản thân là được.

Hoắc Lương làm xong phẫu thuật, rất là tùy hứng xin nghỉ nửa tháng —— Viện trưởng không đồng ý cũng không được, bởi vì không đồng ý Hoắc Lương sẽ chạy mất! Vừa nghe Hoắc Lương nói muốn qua nước Mĩ, viện trưởng sợ hết hồn, vội vàng hỏi Hoắc Lương có phải quyền lợi không tốt hay là không hài lòng về tiền lương và phúc lợi? Không sao! Tiền lương có thể tăng, phúc lợi có thể thêm! Cái gì cũng dễ thương lượng chỉ cầu anh đừng nhắc lại chuyện anh muốn về nước Mỹ!

Ở đầu dây bên kia, viện trưởng đau khổ cầu xin, chỉ kém khóc bù lu bù loa. Nếu có thể, ông rất muốn chạy qua đó ôm đùi Hoắc Lương cầu xin anh đừng rời đi. Nước Mĩ có cái gì tốt, ánh trăng Trung Quốc mới là tròn nhất!

Mãi cho đến khi Tiết Tiểu Tần giật lấy điện thoại, nói cho ông biết bọn họ chỉ ra nước ngoài du lịch nửa tháng sẽ trở về, viện trưởng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó trách móc Hoắc Lương thật sự là càng ngà càng quái gở. Biết rõ mình hiểu lầm cũng chẳng thèm giải thích, nhìn mình nhảy nhót như con nghé vui lắm à?

Nói đi là đi, thuận tiện rời xa mấy người đáng ghét. Cô đoán Triệu nữ sĩ phát hiện Hoắc Lương chưa trả tiền thuốc men, Từ Ngao thì bị tam giam vì tội bắt cóc, còn Hoắc Lương lại mời luật sư nổi tiếng nhất ——  đương nhiên không phải luật sự bào chữa cho Từ Ngao, mà là đá gã vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Ban đầu, Hoắc Lương rất muốn tự tay giải quyết Từ Ngao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn gạt bỏ suy nghĩ này. Bởi vì mặc kệ như thế nào, chỉ cần đôi tay nhiễm máu tanh là anh hoàn toàn mất đi khống chế. Từ nay về sau, anh muốn bình thường cũng khó, xác chết và máu tươi sẽ khiến ý nghĩ không an phận trong người anh càng điên cuồng, Hoắc Lương không thể liều lĩnh mạo hiểm. Xem như anh làm người tốt vì cô vợ nhỏ bé của mình, tuy có chút khó khăn nhưng muôn việc bắt đầu khó, anh tin tưởng bản thân nhất định làm được.

Đây là lần thứ hai Tiết Tiểu Tần ra nước ngoài, lần đầu tiên là năm thứ tư tốt nghiệp đại học đi du lịch, lớp bọn họ chọn đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, kết quả ở Shibuya bị chen lấn ngay cả dép cũng rớt mất. Tiết Tiểu Tần phát thề không bao giờ đi du lịch vào mùa du lịch! Đó không phải là hưởng thụ mà là hành hạ.

Đặc biệt là nhìn trạm xe lửa rồi bến xe… đông nghìn nghịt toàn người với người, Tiết Tiểu Tần không có chứng sợ hãi chốn đông đúc cũng cảm thấy toàn thân tê dại.

Cũng may chồng cô có tiền, cho nên cô có thể ngồi khoang hạng nhất. Lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất, Tiết Tiểu Tần cái gì cũng tò mò, thậm chí cảm thấy tiếp viên hàng không khoang hạng nhất xinh đẹp hơn tiếp viên ở khoang phổ thông, hơn nữa còn có mấy anh tiếp viên hàng không đẹp trai. Chẳng qua cô không dám nhìn chằm chằm, bởi vì Hoắc Lương đã chú ý tới cô đang nhìn cái gì.

Vì mạng nhỏ —— Là mạng nhỏ của nhóm nam tiếp viên hàng không,,, Tiết Tiểu Tần chủ động dời tầm mắt, không dám nhìn loạn. Lúc này Hoắc Lương mới hài lòng, anh rất có lòng tin đối với diện mạo của mình, khuôn mặt đẹp trai này tuyệt đối là một trong những vũ khí lợi hại khiến Tiểu Tần ngoan ngoãn! Nhóm nam tiếp viên hàng không này có cái gì tốt xem chứ? Khuôn mặt không đẹp bằng anh, vóc người càng không thể so với anh, thật không biết Tiểu Tần đang nhìn cái gì.

Hoắc Lương học khoa y ở trường đại học Princeton, học lên tiến sĩ, lúc nhận giấy chứng nhận tiến sĩ, thuận tiện lấy luôn bằng tiến sĩ tâm lý học và học sĩ thương học. Đối với người như thế, Tiết Tiểu Tần bày tỏ bản thân không có gì để nói, cô cảm thấy mình học rất giỏi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Ở trước mặt Hoắc Lương, đẳng cấp của cô chẳng khác gì vườn trẻ.

*Học sĩ: Bachelor hoặc Bachelor’s Degree là giáo dục cao đẳng khoa chính quy giai đoạn trao tặng học vị tên.

Hoắc Lương từng làm việc ở trung tâm y học đại học Princeton một thời gian. Hoắc Lương đã từng công tác tại trung tâm y học của đại học Princeton một thời gian, cũng chính ở chỗ này, anh đã thành danh do hoàn thành ca giải phẫu kết hợp lấy và ghép tim phổi có độ khó cực cao, cũng viết ra bản luận văn có tính chuyên nghiệp và tỉ lệ thành công cực kỳ lớn, cuối cùng, đưa ra một hệ thống phẫu thuật ngoại khoa hoàn thiện mà đặc biệt trong hội thảo nghiên cứu y học quốc tế được mọi người vô cùng ủng hộ và ca ngợi.

Thế nhưng ngay lúc anh nổi bật nhất, có nhiều hứa hẹn nhất, anh lại lựa chọn trở về nước! Chứ không phải tiếp tục ở lại nghiên cứu!

Không ai biết vì sao.

Tựa như không ai biết vì sao Hoắc Lương cố gắng như vậy, khắc khổ như vậy, nhưng không bao lâu anh liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Chỉ có Hoắc Lương biết chuyện của bản thân anh, tất cả những gì anh làm đều vì có thể công khai đứng bên cạnh Tiết Tiểu Tần, để cho cô được kiêu ngạo tự hào vì anh mà không phải giống như giày cũ bị vứt bỏ. Vì để bản thân mạnh mẽ hơn, xứng đôi với cô hơn.

Tiết Tiểu Tần chưa từng tới nước Mĩ, nhưng cô phát hiện mặc kệ ở đâu trai đẹp luôn là tiêu điểm trong đám đông, không nói tiếp viên hàng không nữ trên máy bay thường thường quay đầu nhìn lén, chỉ nói bọn họ vừa xuống máy bay không bao lâu, lập tức có mấy cô nàng tóc vàng xinh đẹp bước tới bắt chuyện. Tuy rằng Hoắc Lương trước sau như một mặt không thay đổi cự tuyệt tất cả nhưng trong lòng Tiết Tiểu Tần vẫn cảm thấy cực kì không thoải mái.

“Anh không vui à?” So với Tiết Tiểu Tần hưng phấn chờ mong, ngược lại Hoắc Lương giống như mọi ngày, thậm chí còn có chút chán nản.

Hoắc Lương lắc đầu: “Cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì.” Mười lăm năm tuổi trẻ ở đất khách quê người. Lúc mới đến, trên người có một khoản tiền, sẽ gặp và chịu đựng cái gì?  Nhưng rất nhanh, rất nhanh mọi người đều ý thức được người thiếu niên đông phương lạnh lùng, tính tình cổ quái này không dễ chọc. Chờ Hoắc Lương trở thành Khons, càng không có người dám khiến anh khó chịu, nhưng lòng Hoắc Lương không thuộc về mảnh đất này, anh chỉ thuộc về Tiết Tiểu Tần.

Tuy rằng ở bên này nhiều năm nhưng từ đầu tới cuối anh đều dùng góc độ người đứng xem nhìn thế giới này, không có một chút tình cảm gì.

Anh không có thói quen liên hệ tình cảm với người khác, đối với thầy hướng dẫn, Hoắc Lương chỉ có thể tôn kính, miễn bàn đến tình cảm. Vì vậy anh chỉ dẫn Tiết Tiểu Tần đi xem nơi anh từng ở, phòng anh từng học, nắm tay cô cùng đi trên con đường nhỏ chuẩn bị rời đi.

Tiết Tiểu Tần chỉ muốn đi qua những nơi Hoắc Lương từng đi. Nơi này cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì với anh, cho nên cô mới đến trong này, mỗi nơi đều đi qua, để cho cuộc sống sau này của anh tràn ngập niềm vui.

Sau khi rời khỏi nơi này, bọn họ đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng ngắm một ít phong cảnh, ngẫu nhiên lại thăm nhà bảo tàng nổi danh của địa phương, có khi lại ăn cơm dưới ánh nến lãng mạng, nửa tháng ngắn ngủi trôi qua giống như nước chảy chớp mắt liền biến mất.

Chờ đến ngày trở về, Tiết Tiểu Tần trợn tròn mắt, cô còn chưa chơi đủ à! Nhưng ngẫm kĩ lại, Hoắc tiên sinh phải về làm việc, mặc dù năng lực của anh rất mạnh nhưng phải giải quyết nhiều ca phẫu thuật có độ khó cao vẫn là ăn không tiêu. Thế là Tiết Tiểu Tần thừa dịp này đưa ra yêu cầu một đoạn thời gian ngắn hai người lại đi du lịch một lần, Hoắc Lương đồng ý vô điều kiện.

Giây phút trên đường trở về, Hoắc Lương mới phát hiện căn phòng kia ở trong lòng anh — Ban đầu chỉ là nơi để ở, thế nhưng bây giờ lại khiến anh có cảm giác nóng lòng muốn về nhà. Thật giống như cái chữ ‘nhà’ này đã bén rễ trong lòng anh, từ từ lớn lên cho đến khi cành lá xum xuê.

Lúc anh nói cho Tiết Tiểu Tần nghe suy nghĩ của mình, Tiết Tiểu Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm anh không ngừng hôn. May mắn là ở trên máy bay nếu không Hoắc Lương không thể nào kiềm chế bản thân.

Về đến nhà chuyện đầu tiên Tiết Tiểu Tần làm chính là cỡi giày và áo khoác tùy tiện ném một bên. Hoắc Lương đi theo phía sau cô chịu khó nhặt lên giùm cô, gấp lại chỉnh tề đặt vào giỏ quần áo. Tiết Tiểu Tần vội vã gọi video cho các cô bạn thân, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ Tiết, nói bản thân mua quà gì cho bà, nghe ba Tiết ở bên cạnh không ngừng đố kị, vội vàng hỏi bảo bối nhỏ có mua quà cho ba không, Tiết Tiểu Tần lập tức làm nũng nói đương nhiên là có, người một nhà vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Buổi tối sau khi tắm xong, Tiết Tiểu Tần vô cung thỏa mãn nhào vào lòng Hoắc Lương, cảm khái: “Nửa tháng này trôi qua thật nhanh…” Vì sao thời gian chơi đùa luôn trôi qua nhanh như vậy?

“Sau này còn có cơ hội mà.” Hoắc Lương suy nghĩ một chút, nói: “Về sau mỗi năm chúng ta xuất ngoại du lịch một lần, em muốn đi đâu cũng được.”

Tiết Tiểu Tần mở to mắt: “Thật vậy ư?”

“Thật.”

“Hay quá! Có rất nhiều nơi em muốn đi!” Hai mắt Tiết Tiểu Tần lấp lánh như ánh sao: “Dubai! Em rất muốn đi Dubai! Thử sống cuộc sống thổ hào một chút!” Nuôi một con báo đốm làm thú cưng chẳng hạn, trên thế giới này có cái gì oách hơn việc này không?

Hoắc Lương: “...”

“Sao thế? Anh không muốn à?”

“Không phải.” Hoắc Lương chưa nói rõ tình trạng thật sự của Dubai với cô, tóm lại cô muốn đi đâu cũng được, anh đều đi với cô.

Sau hành trình du lịch vất vả về nươc, thời gian nghỉ ngơi bị đảo ngược nên hai ngày đầu cả hai đều không ra khỏi nhà, trên cơ bản là bọn họ ở nhà ngủ. Nhất là Tiết Tiểu Tần, hiện tại cô nghiễm nhiên trở thành thần ngủ, mỗi ngày mí mắt của cô luôn ‘đánh lộn’, ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ. Đợi một ngày nào đó, Tiết Tiểu Tần chợt nhớ đã rất lâu mình chưa đăng truyện tranh, ngưng từ mừng năm mới thì phải!

Thật tội lỗi… Điều đáng mừng là độ nóng của cô và Hoắc tiên sinh đã giảm xuống, lên web tìm kiếm một chút, tin tức gần như có thể xem nhẹ, Tiết Tiểu Tần thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy ra nước ngoài du lịch nửa tháng là quyết định đúng đắn. Sau đó cô nhấn vào xem bình luận của fan

Ban đầu bọn họ cầu xin cô post ảnh chụp của Hoắc tiên sinh không được đáp ứng, sau cùng đành chuyển lực chú ý lên truyện tranh của cô. Khi xem truyện tranh, bọn họ không nhịn được liên tưởng đến Tiết Tiểu Tần.

Giống như ngày hôm nay nữ chủ lại ngớ ngẩn! Đi đường thì  ngã sấp! Nhỡ cắn phải đầu lưỡi được nam chính hôn nhẹ an ủi! Bị khiêng tới trên giường vân vân… Các độc giả đều yy thành Tiết Tiểu Tần và Hoắc tiên sinh, có người còn vẽ hình Tiết Tiểu Tần và Hoắc tiên sinh, viết mẫu chuyện ngắn về hai người.

Tiết Tiểu Tần: “…” Sức tưởng tượng của bạn bè trên mạng hoàn toàn vượt xa cô.

Tiết mục ngày trước vì chuyện của Hoắc Lương nên độ tin cậy hạ xuống mức thấp nhất, nhà đài phải tuyên bố thay đổi người chủ trì tiết mục. Về phần người chủ trì cũ, gã thay đổi tác phong phách lối ngày xưa, trở nên im lặng như gà, thỉnh thoảng đăng lại các bài về chuyện xa xưa. Không biết gã đang khích lệ bản thân hay là đang an ủi người khác.

Phát hiện Tiết Tiểu Tần lại tiếp tục đăng truyện tranh, những người ái mộ cực kì kinh hỉ! Rốt cuộc có fan lý trí đứng ra kêu gọi giúp Tần Bựa bảo lưu việc riêng tư, chúng ta thích tác phẩm của Tần Bựa và nhân cách của cô ấy, mà không phải nông cạn chỉ nhìn vào khuôn mặt của cô ấy!

Lập tức có người trả lời: Tôi cứ nông cạn, tôi cứ xem mặt.

Tám chữ trả lời này không ngừng được nhấn like, hỏa tốc xông lên bình luận đứng đầu.

Được khen xinh đẹp đương nhiên là chuyện tốt nhưng lúc khen cô đừng công kích nhân thân được không? Cái gì bỏ phiếu xem Hoắc tiên sinh kết hôn với cô chỉ số thông minh 180 có thay đổi hay không —— Loại bỏ phiếu này có ý nghĩa gì hả? Ngất!

Hoắc Lương chỉ lên weibo khi Tiết Tiểu Tần đăng weibo, ngoài bốn chữ chuyển phát weibo, miễn bàn bình luận cũng như nhấn like; từ trước tới giờ anh chỉ chia sẻ weibo. Thế nhưng so sánh với Hoắc tiên sinh ở trên ti vi, lập tức khiến người ta có cảm giác tương phản đáng yêu. Hoắc tiên sinh nhìn lạnh lùng như băng vậy mà lại làm một số việc rất ấm lòng người.

Có một số bạn gửi ghi chép tình cảm giữa Tiết Tiểu Tần và Hoắc tiên sinh, tới tới lui lui chỉ vài bức ảnh chụp màn hình. Tất cả đều là hình chụp weibo Tiết Tiểu Tần từng đăng, bây giờ cô hối hận xanh cả ruột, đám sắc ma kia suốt ngày liếm láp bàn tay của Hoắc tiên sinh nhà cô! Còn có người thường xuyên xem đi xem lại tiết mục kì trước, sau đó người người đều chụp lại màn hình! Chụp ánh mắt, mũi, miệng, đường nét sườn mặt, bàn tay, dáng người, đôi chân dài, cách ăn mặc… Tóm lại bạn có thể nghĩ đến bọn họ đều chụp lại!

Vốn đã đẹp, chỉnh màu sắc xong càng đẹp hơn. Tiết Tiểu Tần vừa oán thầm vừa lặng lẽ lưu hình, làm màn hình hay màn hình khóa đều vô cùng hoàn mỹ.

Hoắc Lương không biết chuyện này, anh lại không thèm để ý. Sau khi về nhà, công việc của anh lại bắt đầu bận rộn, tuy rằng không có tăng ca mười mấy tiếng đồng hồ nhưng có ‘tiền án’ mười mấy tiếng đồng hồ không về nhà, ngày đó Tiết Tiểu Tần lo lắng gần chết —— Sắp sang năm mới rồi, tới bây giờ còn làm việc không về nhà?

Hoắc Lương vừa về nhà liền ôm cô nịnh nọt một phen mới khiến cô vừa lòng, nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn nghiêm mặt nói: “Lần sau anh về trễ nhớ gọi điện thoại báo cho em biết đó!”

Việc này là Hoắc Lương sơ sót: “Xin lỗi, lúc đó anh đang ở trong phòng phẫu thuật cho nên quên mất.” Chuyện đầu tiên anh làm sau khi phẫu thuật xong chính là gọi điện thoại, nhiều lúc không kịp tháo bao tay, trên áo blouse còn dính máu – Việc này làm cho Hoắc Lương luôn phải chuẩn bị quần áo để thay, sau đó cầm đồ bị dính máu đi giặt.

Tiết Tiểu Tần hôn lên môi anh: “Tha thứ cho anh.”

Cô luôn như vậy, ngây thơ bướng bỉnh, xinh đẹp chân thành, cũng không vì chuyện trị bệnh cứu người như vậy mà nổi giận. Hoắc Lương càng xem càng thích, kìm lòng không được ôm lấy Tiết Tiểu Tần, hôn một chút ở ngực cô.

Nụ hôn này khá nóng bỏng, Tiết Tiểu Tần lập tức nhảy ra hai bước, hai tay khoanh trước ngực: “Anh làm gì đó?”  Vẻ mặt đề phòng.

Lúc nãy cô ngồi trên đùi Hoắc Lương, góc độ vừa vặn, cũng không phải Hoắc Lương cố ý gây nên. Chẳng qua anh nói cô cũng sẽ không tin. Hôm nay Hoắc Lương về nhà khá vội, quần áo không kịp thay, trên áo blouse còn có vết máu lấm tấm, nhìn ra được là dấu ngón tay.

Hết chương 74

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương