Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
-
Chương 60
Tiết Tiểu Tần nghi hoặc nhìn anh rồi đi, ba phút sau, tiếng kêu vui mừng long trời lỡ đất vang lên: “Ông xã ơi, em yêu anh quá!”
Đó là manhua bản giới hạn dù cô có tiền cũng không mua được! Ấy thế mà một quyển cũng không thiếu! Tất cả đều mới tinh! Tiết Tiểu Tần cảm động muốn khóc rồi, cô lập tức chạy về phòng ngủ ôm Hoắc Lương hôn cái chụt, cảm thấy ‘quà’ mình tặng thực sự là nhỏ bé.
Bữa cơm trưa kỉ niệm kết hôn tròn một năm là do hai người cùng nhau nấu, Tiết Tiểu Tần mua bánh gato, cuối cùng cô ăn chẳng bao nhiêu, toàn bộ đều cho vào bụng Hoắc Lương.
Lúc cầu nguyện cô thầm cầu: Tôi hi vọng sau này sẽ cùng Hoắc Lương trải qua thật nhiều lần ăn mừng kỉ niệm ngày cưới.
Hoắc Lương nhắm mắt lại, trong lòng thỉnh cầu: Vĩnh viễn không đánh mất cô ấy.
Sau đó, Tiết Tiểu Tần cười khì khì, nhào vào lòng Hoắc Lương nói: “Tối nay về nhà ăn cơm với ba mẹ, ba mẹ đã nấu cơm chờ chúng ta về cùng ăn.”
“Được.”
Tiết Tiểu Tần sờ sờ cái đầu ủ rũ của Hoắc Lương: “Đừng buồn, ba mẹ rất thích anh.”
“Anh biết.” Nhưng biết là một chuyện, yêu thích lại là một chuyện.
Tiết Tiểu Tần cũng không gò ép Hoắc Lương phải như thế nào, Hoắc Lương lựa chọn không thể tiếp thu tình cảm của người khác ngoài cô, cũng là trong mệnh đã định trước. Thế nhưng ở trước mặt ba mẹ cô, biểu hiện của Hoắc Lương tuyệt đối có thể xưng là số một số hai, ba mẹ cô có cẩn thận tỉ mỉ đến đâu cũng không nhìn ra được. Hơn nữa, Tiết Tiểu Tần xác định 100%, địa vị của ba mẹ cô trong lòng Hoắc Lương xếp sau cô.
“Cơm nước xong chúng ta ở lại trò chuyện với ba mẹ một chút rồi về nhé.” Tiết Tiểu Tần hôn nhẹ lên ngón tay của anh: “Hôm nay để em rửa chén.”
Hoắc tiên sinh mạnh mẽ từ chối: “Không được.”
“Có máy rửa chén mà!”
Có máy rửa chén cũng không được.
Cẩn thận nghĩ lại, một năm nay Tiết Tiểu Tần không đụng tới việc rửa chén, Hoắc Lương chưa bao giờ để cô làm việc nhà. Thế nhưng cô kiên trì muốn giúp, anh đành phải rửa xong một cái chén đưa cho cô, Tiết Tiểu Tần dùng khăn lau khô bỏ vào tủ khử trùng.
Khi trở về phòng ngủ ngủ trưa, Tiết Tiểu Tần phát hiện thùng dụng cụ nhỏ của mình biến mất, cô lập tức hỏi Hoắc Lương: “Ông xã, cái ấy của em đâu?”
“Cái gì?”
“Chính là... Chính là... Một ít dụng cụ.” Đó là cô dùng một số tiền lớn mua về, tuy toàn bộ đều chưa dùng tới nhưng cô lấy được rất nhiều kinh nghiệm. Về sau kiến thức lí thuyết này khẳng định có công dụng.
“Anh cất rồi.” Hoắc Lương nhìn cô.
Nhìn ánh mắt kia của Hoắc Lương… rõ ràng là muốn dùng mấy thứ đó lên người cô, Tiết Tiểu Tần trợn to mắt: “Anh cất ở nơi nào?”
Hoắc Lương từ chối trả lời vấn đề này, Tiết Tiểu Tần liên tục uy hiếp nhưng anh vẫn không nói.
Cuối cùng, Tiết Tiểu Tần thỏa hiệp.
Sau khi ngủ trưa dậy, hai người thay quần áo lên xe về nhà mẹ Tiết Tiểu Tần. Ba mẹ Tiết đã chuẩn bị xong một bàn cơm thịnh soạn chờ hai người về ăn mừng. Tiết Tiểu Tần rất vui vẻ, Hoắc Lương ngồi ở giữa người một nhà cũng cảm thấy rất vui vẻ. Hoắc Lương dịu dàng nhìn Tiết Tiểu Tần, nhìn cô cười, anh cảm thấy thế giới này tốt đẹp đến kỳ diệu.
Nhà họ Tiết có thói quen mở TV khi ăn cơm, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, đôi lúc dẫn đến tranh luận.
Bây giờ TV đang chiếu tiết mục phỏng vấn nói thật lòng, người đi lên đều là người bình thường, bọn họ mượn tiết mục này thổ lộ nỗi lòng khó nói thành lời, có nối tiếc, hối hận, áy náy… đủ loại tình cảm. Tổ tiết mục cũng rất hết lòng tìm đối phương giúp bọn họ, sau đó tiến hành điều chỉnh hoặc là phân xét.
Mẹ Tiết bình thường thích xem cái này, ban đầu tiết mục này cũng khá tốt nhưng sau khi thay đổi người chủ trì miệng lưỡi sắc bén thì không hợp khẩu vị của bà nữa. Người chủ trì này luôn cho rằng bản thân tài giỏi, lúc nói chuyện luôn đứng ở quy định đạo đức áp chế đối phương. Chẳng hạn như cùng một tiết mục, con gái của đôi vợ chồng trung niên bị con rể giết hại, hai người hi vọng xã hội giúp con gái mình đòi lại công bằng nhưng người chủ trì không đứng về phía bọn họ, thậm chí còn trách hai vợ chồng không làm hết trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ. Nếu bọn họ quan tâm cuộc sống hôn nhân của con gái thêm một chút, nếu lúc đầu con rể vì tức giận ‘không cẩn thận’ đánh con gái mình một bạt tai, hai người thường xuyên đến hòa giải chứ không kêu con gái ly hôn, thì người con rể sẽ không lo lắng vợ bỏ đi mà lỡ tay bóp chết cô ta.
Sau cùng, anh ta còn tổng kết: Bỏ lại con thơ bốn tuổi, thân là mẹ tàn nhẫn xiết bao. Để chồng vì mình chịu tai ương tù ngục, thân là vợ không hiền đức bao nhiêu. Khiến ba mẹ già vì mình đau lòng khổ sở, thân là con bất hiếu cỡ nào!
Khi tiết mục phát hình, người chủ trì bị ném đá thành cái sàng đồng thời cũng đỏ*. Càng đỏ anh ta càng thầm tệ hơn, tóm lại tôn chỉ của anh ta chính là: Khuyên giải không khuyên chia, khuyên nữ không khuyên nam. Không chỉ như vậy, anh ta còn kêu gọi phụ nữ trở về gia đình không nên cùng nam giới tranh đua ác ý, cho rằng đàn ông ra ngoài làm việc, phụ nữ phải ở nhà lo việc nội trợ vân vân.
*Hot, nổi tiếng.
Mẹ Tiết cực kì ghét người chủ trì nhưng bà luôn luôn xem tiết mục này, cho nên bình thường sẽ vừa mắng vừa xem, xem xong thì gọi điện đến tổ tiết mục mắng một trận. Đó còn chưa đủ, bà còn tạo tài khoản weibo, đổi mới hơn một ngàn lần, tất cả đều là lời mắng chửi trong lúc xem phát sóng trực tiếp, dần dà bà trở thành Đại Đại trong thành phần anti người chủ trì này.
Bây giờ fan của mẹ Tiết đã hơn số vạn, lúc ăn cơm bà chuẩn bị di động để sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể lên mạng mắng. Sinh sống ở phố phường mấy chục năm cộng thêm múa ở quảng trường nhiều năm, cái miệng không buông tha người của mẹ Tiết không bao giờ mắng trùng lặp, mở miệng mắng chẳng những không thô tục mà còn đặc biệt tổn hại người khác. Rất nhiều người nói xem Đại Đại mắng người cảm thấy trong người rất sung huyết.
Tiết mục kỳ này cũng không có tào điểm* gì, đại khái chính là một người phụ nữ trung niên đẹp lão đi lên nói rằng mình áy náy vì từng vứt bỏ con trai, bây giờ không biết đối phương sống tốt hay không, muốn tìm người con để bù đắp cho cậu ta.
* Tào điểm: thời điểm mấu chốt làm người ta muốn phun tào. Phun tào là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa.
Tuy mặt người phụ nữ trên TV đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ bà rất xinh đẹp, bà lau nước mắt, khóc rất cảm động, khiến người ta cảm thấy bà rất thật lòng. Ngay cả người chủ trì không biết xấu hổ cũng bị bà khóc mà rung động, nổi lòng thương tiếc.
Người phụ nữ dùng khăn lau nước mắt nói: “… Chúng tôi từng qua Mỹ tìm nó, nhưng địa chỉ không đúng, chủ nhà cho thuê nói nó đã chuyển đi từ sớm. Sau đó, chúng tôi trăn trở tìm đến trường nó học, thầy hướng dẫn của nó nói rằng nó đã về nước, chúng tôi lập tức quay về quê nhà tim nó nhưng nó chưa từng trở về đó, cũng không có ai gặp nó…”
Thanh âm nức nở hết sức cảm động, Tiết Tiểu Tần thấy dưới sân khấu có không ít khán giả nữ tâm tư nhạy cảm cũng lau nước mắt.
“Tôi làm mẹ, thực sự chỉ muốn tìm con trai mình, tôi rất nhớ nó, hi vọng có thể nói với nó một câu xin lỗi. Tôi không nên bỏ lại nó… Thế nên, nếu có thể xin mỗi người hãy giúp tôi tìm con trai, được không?”
Mẹ Tiết xì mũi coi thường: “Bà khinh nhé! Hai mươi mấy năm chẳng qua tâm hỏi han, đột nhiên bây giờ mới nhớ con trai, muốn tìm về, khẳng định có vấn đề! Hay là bà ta mắc bệnh cần tặng gan, thận hay trái tim gì đó nhưng lại luyến tiếc đứa con sinh sau, vì vậy mới tìm đến đứa con lớn?”
Chỉ có điều không có chứng cứ nên mẹ Tiết không nói. Bình thường bà chỉ mắng người chủ trì, trừ khi khách quý cực kì ghê tởm, bằng không bà sẽ không nói gì hết.
Rất nhanh, thông tin đứa con trai bị thất lạc hai mươi ba năm của người phụ nữ được công bố, đáng tiếc bà ta không có ảnh chụp cũng chẳng có bất kì căn cứ nào để tìm kiếm, trừ một cái tên.
Lúc này thông tin quảng cáo xen vào, mẹ Tiết thừa dịp này lải nhải: “Cái gì không có ảnh chụp, tôi không tin đứa trẻ đó trước năm tuổi không có chụp một tấm hình nào! Cho dù không chụp ảnh cũng phải có tín vật gì chứ? Cái gì bà ta cũng không có, bà ta thật sự là người mẹ à?” Nói xong, bà nói với Tiết Tiểu Tần: “Ảnh chụp của Tiểu Tần nhà chúng ta đi nhà trẻ mặc váy công chúa, mang giày da nhỏ đều được mẹ cất giữ rất tốt. Hôm nào thời tiết tốt mẹ còn lấy ra phơi nắng, không nỡ làm hư ấy chứ. Bà kia làm mẹ, đứa con lớn của bà ta thật xui xẻo.” Dứt lời còn húp một ngụm canh.
Quảng cáo nhanh chóng kết thúc, bắt đầu phát lại hình ảnh người phụ nữ mặt đầy nước mắt, sau đó gõ ra tên con trai lớn.
Tên đó chính là —— Hoắc Lương.
Khi cái tên này xuất hiện trên TV, ba mẹ Tiết và Tiết Tiểu Tần đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không cầm lòng được nhìn về Hoắc Lương. Hoắc Lương giống như hoàn toàn không để ý, nói với Tiết Tiểu Tần: “Món này quá cay, em không thể ăn.”
Tiết Tiểu Tần vừa gắp một đũa gà cay, bị Hoắc Lương chặn lại. Cô đang giao lưu với ‘dì cả’, trong thời gian này Hoắc Lương không cho phép cô ăn thức ăn cay.
Không đúng, trọng điểm không phải là món gà cay mà là: “… Người kia.”
Hoắc Lương khẽ gật đầu: “Là mẹ anh.”
“Bà ta ——” Tiết Tiểu Tần tức giận đến nói không ra lời: “Sao bà ta còn mặt mũi làm chuyện này?”
Tiết Tiểu Tần cảm thấy không lạnh mà run, may là đối phương chỉ biết mỗi cái tên, trên khắp đất nước này người có tên Hoắc Lương không chỉ một người. Điều khiến Tiết Tiểu Tần không thể tiếp nhận chính là tại sao người phụ nữ kia đối xử với Hoắc Lương như vậy? Bà ta cư nhiên đến nước Mĩ tìm Hoắc Lương, đem lời hình dung và đánh giá của bạn học và thầy hướng dẫn của Hoắc Lương nói ra hết! Một người mẹ! Phải dựa vào miệng người khác để miêu tả con mình, còn xem đó là căn cứ để tìm con! Nếu bà ta biết nhiều chuyện hơn, có phải sẽ công bố hết trên TV để cho toàn bộ người dân Trung Quốc biết đúng không? Đài truyền hình XX đang trong thời gian hoàng kim, bà ta có biết sẽ có bao nhiêu người xem hay không? Nếu Hoắc Lương thật sự bị người khác tìm được, bà ta có biết sẽ đưa tới bao nhiêu phiền phức cho anh không?
“Không sao.” Dưới bàn ăn, Hoắc Lương nhẹ nhàng khều chân Tiết Tiểu Tần, ý bảo cô đừng quá kích động, ba mẹ đang ở đây.
Mẹ Tiết và ba Tiết trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Lương, đũa của ba Tiết gắp một hạt đậu phộng, chưa kịp đưa đến miệng đã không tiếng động rơi xuống, nện trên mặt bàn, lăn vài vòng rớt xuống đất.
Tay mẹ Tiết đang đánh chữ, trang weibo vừa đổi mới xong.
Đó là manhua bản giới hạn dù cô có tiền cũng không mua được! Ấy thế mà một quyển cũng không thiếu! Tất cả đều mới tinh! Tiết Tiểu Tần cảm động muốn khóc rồi, cô lập tức chạy về phòng ngủ ôm Hoắc Lương hôn cái chụt, cảm thấy ‘quà’ mình tặng thực sự là nhỏ bé.
Bữa cơm trưa kỉ niệm kết hôn tròn một năm là do hai người cùng nhau nấu, Tiết Tiểu Tần mua bánh gato, cuối cùng cô ăn chẳng bao nhiêu, toàn bộ đều cho vào bụng Hoắc Lương.
Lúc cầu nguyện cô thầm cầu: Tôi hi vọng sau này sẽ cùng Hoắc Lương trải qua thật nhiều lần ăn mừng kỉ niệm ngày cưới.
Hoắc Lương nhắm mắt lại, trong lòng thỉnh cầu: Vĩnh viễn không đánh mất cô ấy.
Sau đó, Tiết Tiểu Tần cười khì khì, nhào vào lòng Hoắc Lương nói: “Tối nay về nhà ăn cơm với ba mẹ, ba mẹ đã nấu cơm chờ chúng ta về cùng ăn.”
“Được.”
Tiết Tiểu Tần sờ sờ cái đầu ủ rũ của Hoắc Lương: “Đừng buồn, ba mẹ rất thích anh.”
“Anh biết.” Nhưng biết là một chuyện, yêu thích lại là một chuyện.
Tiết Tiểu Tần cũng không gò ép Hoắc Lương phải như thế nào, Hoắc Lương lựa chọn không thể tiếp thu tình cảm của người khác ngoài cô, cũng là trong mệnh đã định trước. Thế nhưng ở trước mặt ba mẹ cô, biểu hiện của Hoắc Lương tuyệt đối có thể xưng là số một số hai, ba mẹ cô có cẩn thận tỉ mỉ đến đâu cũng không nhìn ra được. Hơn nữa, Tiết Tiểu Tần xác định 100%, địa vị của ba mẹ cô trong lòng Hoắc Lương xếp sau cô.
“Cơm nước xong chúng ta ở lại trò chuyện với ba mẹ một chút rồi về nhé.” Tiết Tiểu Tần hôn nhẹ lên ngón tay của anh: “Hôm nay để em rửa chén.”
Hoắc tiên sinh mạnh mẽ từ chối: “Không được.”
“Có máy rửa chén mà!”
Có máy rửa chén cũng không được.
Cẩn thận nghĩ lại, một năm nay Tiết Tiểu Tần không đụng tới việc rửa chén, Hoắc Lương chưa bao giờ để cô làm việc nhà. Thế nhưng cô kiên trì muốn giúp, anh đành phải rửa xong một cái chén đưa cho cô, Tiết Tiểu Tần dùng khăn lau khô bỏ vào tủ khử trùng.
Khi trở về phòng ngủ ngủ trưa, Tiết Tiểu Tần phát hiện thùng dụng cụ nhỏ của mình biến mất, cô lập tức hỏi Hoắc Lương: “Ông xã, cái ấy của em đâu?”
“Cái gì?”
“Chính là... Chính là... Một ít dụng cụ.” Đó là cô dùng một số tiền lớn mua về, tuy toàn bộ đều chưa dùng tới nhưng cô lấy được rất nhiều kinh nghiệm. Về sau kiến thức lí thuyết này khẳng định có công dụng.
“Anh cất rồi.” Hoắc Lương nhìn cô.
Nhìn ánh mắt kia của Hoắc Lương… rõ ràng là muốn dùng mấy thứ đó lên người cô, Tiết Tiểu Tần trợn to mắt: “Anh cất ở nơi nào?”
Hoắc Lương từ chối trả lời vấn đề này, Tiết Tiểu Tần liên tục uy hiếp nhưng anh vẫn không nói.
Cuối cùng, Tiết Tiểu Tần thỏa hiệp.
Sau khi ngủ trưa dậy, hai người thay quần áo lên xe về nhà mẹ Tiết Tiểu Tần. Ba mẹ Tiết đã chuẩn bị xong một bàn cơm thịnh soạn chờ hai người về ăn mừng. Tiết Tiểu Tần rất vui vẻ, Hoắc Lương ngồi ở giữa người một nhà cũng cảm thấy rất vui vẻ. Hoắc Lương dịu dàng nhìn Tiết Tiểu Tần, nhìn cô cười, anh cảm thấy thế giới này tốt đẹp đến kỳ diệu.
Nhà họ Tiết có thói quen mở TV khi ăn cơm, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, đôi lúc dẫn đến tranh luận.
Bây giờ TV đang chiếu tiết mục phỏng vấn nói thật lòng, người đi lên đều là người bình thường, bọn họ mượn tiết mục này thổ lộ nỗi lòng khó nói thành lời, có nối tiếc, hối hận, áy náy… đủ loại tình cảm. Tổ tiết mục cũng rất hết lòng tìm đối phương giúp bọn họ, sau đó tiến hành điều chỉnh hoặc là phân xét.
Mẹ Tiết bình thường thích xem cái này, ban đầu tiết mục này cũng khá tốt nhưng sau khi thay đổi người chủ trì miệng lưỡi sắc bén thì không hợp khẩu vị của bà nữa. Người chủ trì này luôn cho rằng bản thân tài giỏi, lúc nói chuyện luôn đứng ở quy định đạo đức áp chế đối phương. Chẳng hạn như cùng một tiết mục, con gái của đôi vợ chồng trung niên bị con rể giết hại, hai người hi vọng xã hội giúp con gái mình đòi lại công bằng nhưng người chủ trì không đứng về phía bọn họ, thậm chí còn trách hai vợ chồng không làm hết trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ. Nếu bọn họ quan tâm cuộc sống hôn nhân của con gái thêm một chút, nếu lúc đầu con rể vì tức giận ‘không cẩn thận’ đánh con gái mình một bạt tai, hai người thường xuyên đến hòa giải chứ không kêu con gái ly hôn, thì người con rể sẽ không lo lắng vợ bỏ đi mà lỡ tay bóp chết cô ta.
Sau cùng, anh ta còn tổng kết: Bỏ lại con thơ bốn tuổi, thân là mẹ tàn nhẫn xiết bao. Để chồng vì mình chịu tai ương tù ngục, thân là vợ không hiền đức bao nhiêu. Khiến ba mẹ già vì mình đau lòng khổ sở, thân là con bất hiếu cỡ nào!
Khi tiết mục phát hình, người chủ trì bị ném đá thành cái sàng đồng thời cũng đỏ*. Càng đỏ anh ta càng thầm tệ hơn, tóm lại tôn chỉ của anh ta chính là: Khuyên giải không khuyên chia, khuyên nữ không khuyên nam. Không chỉ như vậy, anh ta còn kêu gọi phụ nữ trở về gia đình không nên cùng nam giới tranh đua ác ý, cho rằng đàn ông ra ngoài làm việc, phụ nữ phải ở nhà lo việc nội trợ vân vân.
*Hot, nổi tiếng.
Mẹ Tiết cực kì ghét người chủ trì nhưng bà luôn luôn xem tiết mục này, cho nên bình thường sẽ vừa mắng vừa xem, xem xong thì gọi điện đến tổ tiết mục mắng một trận. Đó còn chưa đủ, bà còn tạo tài khoản weibo, đổi mới hơn một ngàn lần, tất cả đều là lời mắng chửi trong lúc xem phát sóng trực tiếp, dần dà bà trở thành Đại Đại trong thành phần anti người chủ trì này.
Bây giờ fan của mẹ Tiết đã hơn số vạn, lúc ăn cơm bà chuẩn bị di động để sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể lên mạng mắng. Sinh sống ở phố phường mấy chục năm cộng thêm múa ở quảng trường nhiều năm, cái miệng không buông tha người của mẹ Tiết không bao giờ mắng trùng lặp, mở miệng mắng chẳng những không thô tục mà còn đặc biệt tổn hại người khác. Rất nhiều người nói xem Đại Đại mắng người cảm thấy trong người rất sung huyết.
Tiết mục kỳ này cũng không có tào điểm* gì, đại khái chính là một người phụ nữ trung niên đẹp lão đi lên nói rằng mình áy náy vì từng vứt bỏ con trai, bây giờ không biết đối phương sống tốt hay không, muốn tìm người con để bù đắp cho cậu ta.
* Tào điểm: thời điểm mấu chốt làm người ta muốn phun tào. Phun tào là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa.
Tuy mặt người phụ nữ trên TV đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ bà rất xinh đẹp, bà lau nước mắt, khóc rất cảm động, khiến người ta cảm thấy bà rất thật lòng. Ngay cả người chủ trì không biết xấu hổ cũng bị bà khóc mà rung động, nổi lòng thương tiếc.
Người phụ nữ dùng khăn lau nước mắt nói: “… Chúng tôi từng qua Mỹ tìm nó, nhưng địa chỉ không đúng, chủ nhà cho thuê nói nó đã chuyển đi từ sớm. Sau đó, chúng tôi trăn trở tìm đến trường nó học, thầy hướng dẫn của nó nói rằng nó đã về nước, chúng tôi lập tức quay về quê nhà tim nó nhưng nó chưa từng trở về đó, cũng không có ai gặp nó…”
Thanh âm nức nở hết sức cảm động, Tiết Tiểu Tần thấy dưới sân khấu có không ít khán giả nữ tâm tư nhạy cảm cũng lau nước mắt.
“Tôi làm mẹ, thực sự chỉ muốn tìm con trai mình, tôi rất nhớ nó, hi vọng có thể nói với nó một câu xin lỗi. Tôi không nên bỏ lại nó… Thế nên, nếu có thể xin mỗi người hãy giúp tôi tìm con trai, được không?”
Mẹ Tiết xì mũi coi thường: “Bà khinh nhé! Hai mươi mấy năm chẳng qua tâm hỏi han, đột nhiên bây giờ mới nhớ con trai, muốn tìm về, khẳng định có vấn đề! Hay là bà ta mắc bệnh cần tặng gan, thận hay trái tim gì đó nhưng lại luyến tiếc đứa con sinh sau, vì vậy mới tìm đến đứa con lớn?”
Chỉ có điều không có chứng cứ nên mẹ Tiết không nói. Bình thường bà chỉ mắng người chủ trì, trừ khi khách quý cực kì ghê tởm, bằng không bà sẽ không nói gì hết.
Rất nhanh, thông tin đứa con trai bị thất lạc hai mươi ba năm của người phụ nữ được công bố, đáng tiếc bà ta không có ảnh chụp cũng chẳng có bất kì căn cứ nào để tìm kiếm, trừ một cái tên.
Lúc này thông tin quảng cáo xen vào, mẹ Tiết thừa dịp này lải nhải: “Cái gì không có ảnh chụp, tôi không tin đứa trẻ đó trước năm tuổi không có chụp một tấm hình nào! Cho dù không chụp ảnh cũng phải có tín vật gì chứ? Cái gì bà ta cũng không có, bà ta thật sự là người mẹ à?” Nói xong, bà nói với Tiết Tiểu Tần: “Ảnh chụp của Tiểu Tần nhà chúng ta đi nhà trẻ mặc váy công chúa, mang giày da nhỏ đều được mẹ cất giữ rất tốt. Hôm nào thời tiết tốt mẹ còn lấy ra phơi nắng, không nỡ làm hư ấy chứ. Bà kia làm mẹ, đứa con lớn của bà ta thật xui xẻo.” Dứt lời còn húp một ngụm canh.
Quảng cáo nhanh chóng kết thúc, bắt đầu phát lại hình ảnh người phụ nữ mặt đầy nước mắt, sau đó gõ ra tên con trai lớn.
Tên đó chính là —— Hoắc Lương.
Khi cái tên này xuất hiện trên TV, ba mẹ Tiết và Tiết Tiểu Tần đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không cầm lòng được nhìn về Hoắc Lương. Hoắc Lương giống như hoàn toàn không để ý, nói với Tiết Tiểu Tần: “Món này quá cay, em không thể ăn.”
Tiết Tiểu Tần vừa gắp một đũa gà cay, bị Hoắc Lương chặn lại. Cô đang giao lưu với ‘dì cả’, trong thời gian này Hoắc Lương không cho phép cô ăn thức ăn cay.
Không đúng, trọng điểm không phải là món gà cay mà là: “… Người kia.”
Hoắc Lương khẽ gật đầu: “Là mẹ anh.”
“Bà ta ——” Tiết Tiểu Tần tức giận đến nói không ra lời: “Sao bà ta còn mặt mũi làm chuyện này?”
Tiết Tiểu Tần cảm thấy không lạnh mà run, may là đối phương chỉ biết mỗi cái tên, trên khắp đất nước này người có tên Hoắc Lương không chỉ một người. Điều khiến Tiết Tiểu Tần không thể tiếp nhận chính là tại sao người phụ nữ kia đối xử với Hoắc Lương như vậy? Bà ta cư nhiên đến nước Mĩ tìm Hoắc Lương, đem lời hình dung và đánh giá của bạn học và thầy hướng dẫn của Hoắc Lương nói ra hết! Một người mẹ! Phải dựa vào miệng người khác để miêu tả con mình, còn xem đó là căn cứ để tìm con! Nếu bà ta biết nhiều chuyện hơn, có phải sẽ công bố hết trên TV để cho toàn bộ người dân Trung Quốc biết đúng không? Đài truyền hình XX đang trong thời gian hoàng kim, bà ta có biết sẽ có bao nhiêu người xem hay không? Nếu Hoắc Lương thật sự bị người khác tìm được, bà ta có biết sẽ đưa tới bao nhiêu phiền phức cho anh không?
“Không sao.” Dưới bàn ăn, Hoắc Lương nhẹ nhàng khều chân Tiết Tiểu Tần, ý bảo cô đừng quá kích động, ba mẹ đang ở đây.
Mẹ Tiết và ba Tiết trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Lương, đũa của ba Tiết gắp một hạt đậu phộng, chưa kịp đưa đến miệng đã không tiếng động rơi xuống, nện trên mặt bàn, lăn vài vòng rớt xuống đất.
Tay mẹ Tiết đang đánh chữ, trang weibo vừa đổi mới xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook