Chung Tình 2
-
Chương 53
Tô Mặc Tu không chịu nói, cha Tô và Chử nữ sĩ cũng không có cách nào.
Bọn họ không có khả năng quản giáo Tô Mặc Tu như quản giáo Chử Khải Vũ -- Tô Mặc Tu đã sớm thành niên, còn có sự nghiệp của riêng mình.
Huống chi đứa nhỏ này vẫn luôn rất nghe lời, sau khi thích đàn ông rồi chính y cũng rất thống khổ, bọn họ nào nỡ lại đi ép buộc y?
Chờ Tô Mặc Tu rời đi, cha Tô và Chử nữ sĩ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cha Tô nói: “Con cái đều là nợ!”
Chử nữ sĩ thầm chấp nhận.
Tô Mặc Tu từ trong thư phòng ra tới, hỏi thăm một chút bảo mẫu trong nhà mới biết được chuyện ban ngày Chử Khải Vũ làm, xem như minh bạch cha Tô và Chử nữ sĩ vì sao vì nhanh như vậy đã tìm y nói chuyện.
Em trai y lại gây chuyện, ba mẹ đã bị kích thích, cũng liền nhớ đến y.
Nhưng như bây giờ cũng tốt, nói không chừng y có thể xử lý chuyện trong nhà trước khi tiểu mập mạp thành niên.
Chỉ là….
Vì lý do an toàn, ngày mai tốt nhất vẫn là không đi gặp tiểu mập mạp cho thỏa đáng.
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, tuy áy náy không thôi, nhưng vẫn nhắn tin cho tiểu mập mạp: “Thành Anh, bên này anh có việc gấp phải đi công tác, ngày mai không thể tới đón em rồi.”
Tiểu mập mạp không nhắn lại, cũng không biết là ngủ hay là nổi giận rồi…… Tô Mặc Tu sợ tiểu mập mạp đã ngủ, không dám gọi điện thoại, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, xác định hôm nay mình khẳng định ngủ không được, dứt khoát lấy công việc ra mà bận rộn.
Gần đây y tính toán tiếp nhận góp vốn, việc trong công ty rất nhiều.
Tô Mặc Tu một khi bận rộn, thời gian nhanh như bay mà qua, đảo mắt liền đến hơn 3 giờ sáng.
Cửa phòng y đột nhiên bị gõ vang, Tô Mặc Tu đứng dậy mở cửa, bỗng nhìn thấy mẹ y mặc áo ngủ đang đứng ngoài cửa.
“Mẹ.” Tô Mặc Tu kêu một tiếng, có chút áy náy —— y làm cha mẹ thất vọng rồi.
“Con đi ngủ sớm một chút đi.” Chử nữ sĩ thấy Tô Mặc Tu cả quần áo cũng chưa thay, thở dài, “Mặc kệ thế nào, thân thể của mình là quan trọng nhất.”
Tô Mặc Tu nói: “Mẹ yên tâm, con rất nhanh là đi ngủ ngay.”
Chờ Chử nữ sĩ rời đi, Tô Mặc Tu đóng máy tính lại, lên giường ngủ.
Sáng nay Ngôn Cảnh Tắc dậy, phát hiện cánh tay mình cũng nâng không nổi, lúc leo xuống khỏi giường, phảng phất như đang thừa nhận khổ hình.
Cơ bắp hắn kéo đến căng hơi nghiêm trọng.
Bất quá thân thể này rốt cuộc trẻ tuổi, cho nên ngoại trừ cơ bắp kéo quá căng ra, không có vấn đề nào khác, hắn dưỡng hai ngày, đem cơ bắp của mình dưỡng khỏe là có thể tiếp tục huấn luyện.l
Chờ về sau cơ bắp hắn thích ứng cường độ huấn luyện cao rồi, hắn lại gầy xuống…… Cơ bụng cơ ngực sắp có luôn.
Ngôn Cảnh Tắc giơ giơ cánh tay của mình lên, tràn ngập chờ mong với tương lai.
Thiệu Thẩm Dương lúc này cũng vừa dậy, ở bên cạnh nhe răng trợn mắt: “Cánh tay tớ nhức quá…… Thạch Thành Anh, tay chân cậu không nhức mỏi sao?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nhức chứ, bất quá này cũng không có gì, nhịn nhịn là qua thôi.”
Không hổ là Thạch Thành Anh! Thiệu Thẩm Dương âm thầm kính nể, không hề kêu đau nữa.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại thấy được tin nhắn tối qua Tô Mặc Tu gửi đến.
Tô Mặc Tu không tới đón hắn…… Buồn bực!
Nhưng hắn chính em em trai nhỏ ngoan ngoãn nghe lời! Ngôn Cảnh Tắc trả lời: “Ca ca, tối hôm qua em ngủ sớm, hiện tại mới nhìn thấy tin nhắn, ca ca làm việc đi, chúng ta lần sau gặp vậy."
Đương nhiên, còn muốn nhét vô một cái emoji biểu cảm moe moe mới được.
Tô Mặc Tu nhận được trả lời, khóe miệng cong lên.
Tô Mặc Tu đi làm việc, Ngôn Cảnh Tắc bèn ở lại trong phòng ngủ xem tư liệu về phương diện hàng không vũ trụ, thuận tiện đem một vài ý tưởng của mình viết ra.
Không chỉ như thế, hắn còn làm nũng với Tô Mặc Tu: “Ca ca, sau này em muốn đi nghiên cứu tàu con thoi, anh có quen biết người như vậy không?"
Trước kia, Tô Mặc Tu học đại học chính là quản lý tài chính, hoàn toàn không tiếp xúc với hàng không vũ trụ gì.
Nhưng lấy thân phận của y, đi hỏi thăm một chút luôn là có thể nghe được gì đó, y lập tức tỏ vẻ có thể giúp Ngôn Cảnh Tắc đi hỏi một chút.
Tô Mặc Tu cũng không có đi làm, trên thực tế, cả ngày y đều ở nhà.
Giờ ăn cơm, Chử Khải Vũ không chịu xuống lầu, cần phải có bảo mẫu đi khuyên ăn cơm, Tô Mặc Tu lại đúng giờ ngồi trước bàn ăn, cùng cha mẹ ăn cơm.
Không chỉ như thế, một tuần kế tiếp y cũng đúng hạn đi làm tan tầm, ở yên trong nhà không ra khỏi cửa.
Từ khi Tô Mặc Tu come out, cha Tô mẹ Tô vẫn luôn muốn biết người được con trai thích là ai, kết quả…… Con trai căn bản là không ra khỏi cửa!
Cẩn thận hồi tưởng…… Trước kia, con trai cũng không thường hay ra cửa bao nhiêu.
Con trai lớn của bọn họ rốt cuộc thích người như thế nào? Người nọ vì sao không thấy bóng dáng?
Người con trai thích thật sự giống như nó nói vậy, cũng không thích con trai ư?
Cha Tô mẹ Tô rối rắm rất nhiều, thậm chí bắt đầu lo lắng cho con trai lớn thoạt nhìn hết thảy như thường.
Trước giờ bọn họ chưa bao giờ hiểu biết về quần thể đồng tính luyến ái này, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói thôi.
Lúc ấy họ đã cảm thấy, đây là người trẻ tuổi không có việc gì tìm việc.
Nhưng hiện tại con trai lớn thành người như vậy…… Bọn họ bắt đầu tìm tư liệu tương quan tới xem, bắt đầu hiểu biết về quần thể này.
Tô Mặc Tu bên này gió êm sóng lặng, một tuần này của Chử Khải Vũ lại sống đến nước sôi lửa bỏng.
Cha mẹ gã cắt thẻ gã không nói, thẻ tiêu dùng trong trường mỗi ngày chỉ có một trăm đồng!
Mỗi ngày Thiệu Thẩm Dương trôi qua, ăn cơm chỉ tiêu hai ba mươi đồng, nhưng Chử Khải Vũ thì khác.
Gã gọi món ở nhà hàng buffet bên kia, có đôi khi còn mời người bên người ăn, một bữa ăn cái mấy trăm đồng cũng không kỳ quái!
Lại mua chút đồ ăn vặt đồ uống gì đó, mỗi ngày chi tiêu của gã đều rất lớn.
Hiện tại một ngày chỉ một trăm…… Vậy phải xài như thế nào? Mỗi bữa đều ăn ở nhà ăn bình thường à?
Trước kia, Chử Khải Vũ cũng không phải không ăn cơm ở nhà ăn bình thường.
Nhưng khi đó trong thẻ gã có tiền, so với hiện giờ thì tâm thái hoàn toàn bất đồng!
Hiện tại…… Gã chung quy cảm thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn gã, thể diện đều mất hết!
Này còn chưa tính, gã vào nhà ăn bình thường liền thấy Ngôn Cảnh Tắc chiếm vị trí ngồi, Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân tự động múc cơm cho hắn nữa……
Tới nhà ăn bình thường ăn cơm, chỗ tốt duy nhất đại khái chính là có thể nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương.
Chử Khải Vũ cố nén chán ghét với Ngôn Cảnh Tắc, chọn mấy thứ đồ ăn Thiệu Thẩm Dương thích, bưng đến bên cạnh Thiệu Thẩm Dương: “Thiệu Thẩm Dương, đồ ăn tôi chọn nhiều, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
“Không cần.” Thiệu Thẩm Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Chử Khải Vũ này có phải có bệnh hay không, cậu đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, chỉ kém nói thẳng ra "Tôi rất chán ghét cậu", sao người này còn dán lên người cậu vậy?
Chử Khải Vũ bị Thiệu Thẩm Dương làm cho xuống đài không được, Tôn Bân Bân cười hì hì, nói với Thiệu Thẩm Dương: “Tui không thích ăn cà rốt, bông cải xanh cà rốt ông có muốn ăn hay không?”
"Sao cậu lớn như vậy còn kén ăn thế?" Thiệu Thẩm Dương một bên nói, một bên đem bông cải xanh cà rốt của Tôn Bân Bân gắp vào trong chén mình.
"Lớn thì không thể kén ăn hở?” Tôn Bân Bân nói.
Lại nói tiếp, Tôn Bân Bân trước kia đi theo Chử Khải Vũ, chi tiêu rất lớn.
Chử Khải Vũ cái gì cũng lấy lòng, tuy có đôi khi nó có thể ở chỗ Chử Khải Vũ cọ cơm ăn, nhưng tiến vào siêu thị một chuyến, đi theo Chử Khải Vũ lấy hai cái bánh kem nhỏ, lấy bình đồ uống, ba bốn mươi đồng tiền cũng không còn.
Huống chi, Chử Khải Vũ cũng không phải mỗi bữa cơm đều sẽ mời bọn nó, đại đa số là gã cũng chọn mấy món mình thích mà thôi.
Vậy bọn nó chắc chắn cũng phải chọn hai cái….
Lơ đãng một cái, một bữa đã hết hai trăm.
Trong nhà Tôn Bân Bân cũng không phải đặc biệt có tiền, nó tiêu xài như vậy, ba nó thật ra rất có ý kiến.
Nhưng hiện tại đi theo Ngôn Cảnh Tắc, mọi người cùng nhau ăn nhà ăn bình thường —— tuy rằng nhà ăn bình thường trường W so với trường học khác đắt hơn, nhưng một mặn hai chay, hai mươi đồng tiền cũng đủ rồi.
Ngôn Cảnh Tắc đều ăn một mặn một chay, có đôi khi nó cũng như vậy ăn, mười lăm đồng tiền là có thể thu phục một bữa cơm.
Dù nó thường thường sẽ tự xuất tiền túi mua sữa bò cho Ngôn Cảnh Tắc, cũng tiêu không được mấy đồng.
Chử Khải Vũ thấy Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân ở chung vui sướng, chung quy cứ cảm thấy không thích hợp.
Đời trước của gã, Thiệu Thẩm Dương không phải như thế.
Khi đó Thiệu Thẩm Dương sẽ tiếp nhận ý tốt của gã, ăn những đồ mà gã cấp cho, nhưng quan hệ với bọn Tôn Bân Bân rất kém cỏi, nếu gã mang theo bọn Tôn Bân Bân, Thiệu Thẩm Dương còn không muốn cùng gã ăn cơm.
Chử Khải Vũ nhìn Thiệu Thẩm Dương cùng với Tôn Bân Bân Thạch Thành Anh nói nói cười cười, tức khắc hết muốn ăn.
Cuối tuần thứ hai Ngôn Cảnh Tắc vào trường, số lần gặp phải chuyện thượng vàng hạ cám giảm đi rất nhiều, nhưng cũng có một vài.
Tỷ như mẹ hắn đến trường gặp hắn một chuyến, nhưng một câu hắn cũng không nói, tức giận đến mẹ hắn khóc sướt mướt, cuối cùng bị lão sư khuyên đi rồi.
Còn có chính là, Chử Khải Vũ cả ngày lắc lư bên người hắn…… Nhưng người này ở trong trường không ầm ĩ được chuyện gì, hắn cũng lười quản.
Nháy mắt lại đến cuối tuần.
Tô Mặc Tu nói y có việc, lại không tới đón hắn nữa…… Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể đợi trong trường học, giảng bài cho Thiệu Thẩm Dương một chút, lại làm làm công việc của mình.
Vào thứ năm, Tô Mặc Tu liên hệ một người từng tiếp xúc với lĩnh vực hàng không vũ trụ, lại đem người giới thiệu cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền thừa dịp cuối tuần liên hệ một chút với người nọ.
Lĩnh vực người nọ nghiên cứu và lĩnh vực Ngôn Cảnh Tắc tính toán nghiên cứu không giống nhau, nhưng anh ta quen biết rất nhiều người, vì thế lại đem Ngôn Cảnh Tắc giới thiệu cho người khác……
Giới thiệu tới giới thiệu đi như vậy, Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh đã quen biết được người hắn muốn quen biết.
Thiệu Thẩm Dương buổi sáng đi phòng học tự học, giữa trưa ăn cơm mới về phòng ngủ, vừa trở về thì thấy Ngôn Cảnh Tắc mở video, đang nói chuyện với một người trung niên bên kia máy tính mấy lời mà cậu nghe không hiểu, cậu tức khắc sùng bái muốn quỳ lạy sát đất.
Thạch Thành Anh cũng quá lợi hại!
Thiệu Thẩm Dương nhịn không được uể oải, cảm thấy mình cái gì cũng không được.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đóng máy tính nhìn về phía cậu: “Thiệu Thẩm Dương, không cần so với tôi, cậu đã ưu tú hơn rất nhiều so bới những người khác trong trường này rồi!"
Xác thật như thế!
Cảm xúc uể oải của Thiệu Thẩm Dương biến mất, hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, cơm chiều cậu ăn cái gì? Muốn ăn mì gói không?”
“Không cần.” Ngôn Cảnh Tắc từ trong ngăn kéo lấy ra hai bao ức gà đóng gói chân không, “Tui ăn cái này.”
Thiệu Thẩm Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại thịt ức gà chín này, khá tò mò.
Ngôn Cảnh Tắc ném cho cậu một bao: “Cho cậu một bao nếm thử!”
“Vậy cảm ơn.” Thiệu Thẩm Dương nhận lấy, “Ta ngày mai tớ mua sữa bò cho cậu.”
“Không cần, cái thứ này không thể ăn…… Tui chỉ là muốn cậu nếm thử chút đau khổ như tui thôi." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ăn thịt sao có thể kêu là chịu khổ? Thiệu Thẩm Dương không rõ nguyên do, cắn một ngụm thịt ức gà kia mới hiểu được.
Thứ này thật sự không thể ăn.
Nhưng rốt cuộc cũng là thịt mà….
Thiệu Thẩm Dương bỏ vào mì gói ăn sạch sẽ.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, chỉ vào thịt ức gà trong ngăn kéo của mình: "Hãng này khó ăn quá, lần sau tui mua hãng khác….
Nếu cậu thích thì giúp tui ăn sạch hết đi."
Thiệu Thẩm Dương: “Không cần…… Tớ không giảm béo!”
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể từ bỏ tính toán đem thịt ức gà mình mua online chia một nửa cho Thiệu Thẩm Dương.
Ăn cơm xong, Thiệu Thẩm Dương bèn đưa vấn đề ban ngày cậu đã sửa sang ra đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc giảng giải cho cậu, đang giảng, chợt điện thoại Thiệu Thẩm Dương vang lên.
Thiệu Thẩm Dương bắt điện thoại, dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với người bên kia điện thoại, nói được vài câu thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nghe được vài câu, nhưng cũng không rõ ràng tình huống cụ thể, chờ Thiệu Thẩm Dương cúp điện thoại, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt Thiệu Thẩm Dương trắng bệch, đáp: "Cô tớ gọi điện thoại cho tớ, nói cha tớ cảm thấy không thoải mái nên đi bệnh viện, ai ngờ kiểm tra ra bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối….
Bác sĩ bảo mẹ tớ cũng đi làm kiểm tra theo, mẹ tớ cũng kiểm tra ra bị ung thư dạ dày."
Ung thư dạ dày có liên quan đến kết cấu ẩm thực của gia đình, nếu trong nhà có một người bệnh, những người khác cũng bệnh là chuyện không hiếm thấy.
Nhưng chuyện này dừng trên người Thiệu Thẩm Dương……
Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nói lời nào, Thiệu Thẩm Dương liền khóc: “Tớ phải làm sao bây giờ?”
"Cậu phải bình tĩnh." Ngôn Cảnh Tắc nói, “Tuổi cậu không còn nhỏ nữa, ở cổ đại cũng có thể kết hôn sinh con rồi, cậu phải gánh vác chuyện trong nhà lên."
Trước đó lúc nói chuyện phiếm, Thiệu Thẩm Dương đối với cha mẹ có nhiều câu oán hận, nhưng dẫu cậu có oán hận như thế nào….
Đó cũng là cha mẹ cậu.
Nước mắt Thiệu Thẩm Dương không ngừng rơi xuống, hoang mang lo sợ: “Cha mẹ muốn gạt tớ, cô tớ cảm thấy không thể gạt, nên nói với tớ……”
Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày lại.
Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương muốn gạt Thiệu Thẩm Dương rất bình thường, bây giờ Thiệu Thẩm Dương đang học 12, xảy ra loại chuyện này sợ là cậu sẽ không có tâm tư thi đại học.
Còn việc cô Thiệu Thẩm Dương nói với cậu….
Thiệu Thẩm Dương tiếp tục học hành thì không lo được cho cha mẹ cậu, không chừng là bắt cô lo, mà cô của cậu hẳn là….
không muốn lo.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới, một đời trước khi Chử Khải Vũ chưa trọng sinh kia, có phải lúc ấy Thiệu Thẩm Dương cũng gặp chuyện như vậy hay không?
Chuyện này hắn hiện tại không có biện pháp biết.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cậu khóc một hồi trước đi, khóc xong rồi chúng ta tới nghĩ cách.”
Thiệu Thẩm Dương nghe được giọng nói trấn định của Ngôn Cảnh Tắc, không biết vì sao, đột nhiên cũng không hoảng không như vậy như vậy.
Cậu khóc một hồi, sau đó hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Thạch Thành Anh, cậu nói xem, nếu tớ muốn lấy trước tiền trong card của trường ra….
Có thể chứ?"
Trước đó trường W miễn trừ học phí cho Thiệu Thẩm Dương, không chỉ vậy còn mỗi học kì cấp cho Thiệu Thẩm Dương một vạn đồng sinh hoạt phí.
Tiền này mỗi bạn học đều có, đại đa số mọi người đều sẽ tiêu hết, nhưng Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn rất tiết kiệm, tích cóp xuống dưới không ít.
Dựa theo quy định, tiền này chờ tốt nghiệp cấp ba, trường W mới có thể thống nhất trả về.
“Cha tớ trước đó bị người lừa đi làm đầu tư mất không ít tiền, trên tay bọn họ không có tiền…… Cô tớ nói bọn họ phải uống thuốc giảm đau này nọ…." Thiệu Thẩm Dương lại khóc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngày mai là thứ hai, tôi đi với cậu tìm hiệu trưởng hỏi một chút xem có thể đem tiền trong card đưa cậu trước không."
Thiệu Thẩm Dương cảm kích gật đầu, tuy rằng cậu nghĩ tới có thể làm như vậy, nhưng bảo cậu một mình đi tìm hiệu trưởng, cậu thật sự không dám lắm.
Thiệu Thẩm Dương khóc thật lâu, lại gọi điện thoại cho cha mẹ, định xin nghỉ trở về.
Nhưng cha mẹ cậu chết sống không đồng ý cho cậu xin nghỉ, thậm chí còn nói nếu cậu dám xin nghỉ, bọn họ liền tuyệt đối không vào bệnh viện.
Sau khi đôi cha mẹ này biết được là cô Thiệu Thẩm Dương nói chuyện này với Thiệu Thẩm Dương, còn đi tìm cô Thiệu Thẩm Dương phiền toái.
Tuy Thiệu Thẩm Dương không xin nghỉ nhưng căn bản không có tâm tình đi tham gia tiết tự học buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc giúp cậu xin nghỉ, ngày hôm sau lại đi với cậu đến tìm hiệu trưởng.
Trường W không thiếu tiền, hiệu trưởng nghe nói tình huống của Thiệu Thẩm Dương xong, lập tức tỏ vẻ có thể đem tiền trong card trường chuyển ra cho Thiệu Thẩm Dương.
Thiệu Thẩm Dương không có thẻ ngân hàng, trong lúc nhất thời còn nói không ra số thẻ của cha cậu, hiệu trưởng liền nói: “Như vậy đi, bốn vạn đồng, lát nữa thầy đến ngân hàng lãnh một chút, đưa cho trò tiền mặt.”
Tiền trong card Thiệu Thẩm Dương tổng cộng hơn bốn vạn, chung quy cậu phải chừa một chút sinh hoạt phí, nên tính toán lấy ra bốn vạn.
“Cảm ơn hiệu trưởng.” Thiệu Thẩm Dương cảm kích mà nói.
Rời khỏi chỗ hiệu trưởng, Ngôn Cảnh Tắc hỏi Thiệu Thẩm Dương có muốn ngẫm lại biện pháp khác hay không.
Tình huống của trường W thì ở trường học tổ chức một lần quyên tiền là có thể lấy được rất nhiều tiền.
“Như vậy có khi nào không tốt lắm không? Tớ đã rất chiếm tiện nghi của trường rồi…… Sau khi tớ vào trường học cũng thi không đậu hạng nhất, trường học vẫn luôn cho tớ nhiền tiền như vậy…… Hơn nữa nhà tớ có nhà ở, có thể bán nhà đi.” Thiệu Thẩm Dương nói, cậu muốn lấy tiền ra tới trước là bởi vì bán nhà phải cần có thời gian.
Hiện tại có bốn vạn đồng, có thể đi chữa bệnh trước, sau đó lại bán nhà.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vậy trị trước đi.”
Thiệu Thẩm Dương lại nói: “Chỉ là…… Nếu cha mẹ tớ không muốn đi chữa bệnh…."
"Này có gì đâu? Bọn họ có thể uy hiếp cậu, cậu cũng có thể uy hiếp bọn họ, cậu cứ nói với bọn họ, nếu bọn họ không đi chữa bệnh thì cậu không đi học luôn." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương coi trọng việc học của Thiệu Thẩm Dương như vậy, dùng học tập uy hiếp là chuẩn có thể chế trụ bọn họ!
Thiệu Thẩm Dương vốn dĩ còn có chút hoang mang lo sợ, nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, tức khắc đã rộng mở thông suốt.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cha mẹ nói không nhất định phải nghe, đi, tôi mang cậu đi xin nghỉ.
Ngày mai cậu liền đưa bọn họ vào bệnh viện, cứng rắn một chút! Nếu bọn họ nguyện ý đi vào, cậu liền trở về đi học, nếu bọn họ không muốn…… cậu cứ nói cậu không trở lại!”
Trước đó mẹ Thạch Thành Anh tới tìm Thạch Thành Anh, Thiệu Thẩm Dương đã nhìn thấy Thạch Thành Anh ứng đối với mẹ mình như thế nào.
Trước kia cậu cũng không cãi lời cha mẹ nói, nhưng hiện tại ngẫm lại…… Cãi lời một chút cũng không có gì nhỉ?
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Thiệu Thẩm Dương đi xin nghỉ, sáng sớm hôm sau, Thiệu Thẩm Dương cõng bốn vạn đồng, chuẩn bị về nhà.
Đối với rất nhiều học sinh trường W mà nói, bốn vạn không tính là cái gì, nhưng đối với Thiệu Thẩm Dương mà nói…… Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
Tiền này với cậu mà nói, còn đặc biệt quan trọng.
Thiệu Thẩm Dương cả người căng chặt, ôm cặp sách đi về phía cổng trường.
“Thiệu Thẩm Dương?” Chử Khải Vũ sáng sớm dậy tìm một chỗ chuẩn bị trộm rít điếu thuốc, bỗng nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương.
Kết quả Thiệu Thẩm Dương nghe được giọng gã, thế nhưng như là chấn kinh vậy, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy!
Bọn họ không có khả năng quản giáo Tô Mặc Tu như quản giáo Chử Khải Vũ -- Tô Mặc Tu đã sớm thành niên, còn có sự nghiệp của riêng mình.
Huống chi đứa nhỏ này vẫn luôn rất nghe lời, sau khi thích đàn ông rồi chính y cũng rất thống khổ, bọn họ nào nỡ lại đi ép buộc y?
Chờ Tô Mặc Tu rời đi, cha Tô và Chử nữ sĩ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cha Tô nói: “Con cái đều là nợ!”
Chử nữ sĩ thầm chấp nhận.
Tô Mặc Tu từ trong thư phòng ra tới, hỏi thăm một chút bảo mẫu trong nhà mới biết được chuyện ban ngày Chử Khải Vũ làm, xem như minh bạch cha Tô và Chử nữ sĩ vì sao vì nhanh như vậy đã tìm y nói chuyện.
Em trai y lại gây chuyện, ba mẹ đã bị kích thích, cũng liền nhớ đến y.
Nhưng như bây giờ cũng tốt, nói không chừng y có thể xử lý chuyện trong nhà trước khi tiểu mập mạp thành niên.
Chỉ là….
Vì lý do an toàn, ngày mai tốt nhất vẫn là không đi gặp tiểu mập mạp cho thỏa đáng.
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, tuy áy náy không thôi, nhưng vẫn nhắn tin cho tiểu mập mạp: “Thành Anh, bên này anh có việc gấp phải đi công tác, ngày mai không thể tới đón em rồi.”
Tiểu mập mạp không nhắn lại, cũng không biết là ngủ hay là nổi giận rồi…… Tô Mặc Tu sợ tiểu mập mạp đã ngủ, không dám gọi điện thoại, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, xác định hôm nay mình khẳng định ngủ không được, dứt khoát lấy công việc ra mà bận rộn.
Gần đây y tính toán tiếp nhận góp vốn, việc trong công ty rất nhiều.
Tô Mặc Tu một khi bận rộn, thời gian nhanh như bay mà qua, đảo mắt liền đến hơn 3 giờ sáng.
Cửa phòng y đột nhiên bị gõ vang, Tô Mặc Tu đứng dậy mở cửa, bỗng nhìn thấy mẹ y mặc áo ngủ đang đứng ngoài cửa.
“Mẹ.” Tô Mặc Tu kêu một tiếng, có chút áy náy —— y làm cha mẹ thất vọng rồi.
“Con đi ngủ sớm một chút đi.” Chử nữ sĩ thấy Tô Mặc Tu cả quần áo cũng chưa thay, thở dài, “Mặc kệ thế nào, thân thể của mình là quan trọng nhất.”
Tô Mặc Tu nói: “Mẹ yên tâm, con rất nhanh là đi ngủ ngay.”
Chờ Chử nữ sĩ rời đi, Tô Mặc Tu đóng máy tính lại, lên giường ngủ.
Sáng nay Ngôn Cảnh Tắc dậy, phát hiện cánh tay mình cũng nâng không nổi, lúc leo xuống khỏi giường, phảng phất như đang thừa nhận khổ hình.
Cơ bắp hắn kéo đến căng hơi nghiêm trọng.
Bất quá thân thể này rốt cuộc trẻ tuổi, cho nên ngoại trừ cơ bắp kéo quá căng ra, không có vấn đề nào khác, hắn dưỡng hai ngày, đem cơ bắp của mình dưỡng khỏe là có thể tiếp tục huấn luyện.l
Chờ về sau cơ bắp hắn thích ứng cường độ huấn luyện cao rồi, hắn lại gầy xuống…… Cơ bụng cơ ngực sắp có luôn.
Ngôn Cảnh Tắc giơ giơ cánh tay của mình lên, tràn ngập chờ mong với tương lai.
Thiệu Thẩm Dương lúc này cũng vừa dậy, ở bên cạnh nhe răng trợn mắt: “Cánh tay tớ nhức quá…… Thạch Thành Anh, tay chân cậu không nhức mỏi sao?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nhức chứ, bất quá này cũng không có gì, nhịn nhịn là qua thôi.”
Không hổ là Thạch Thành Anh! Thiệu Thẩm Dương âm thầm kính nể, không hề kêu đau nữa.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại thấy được tin nhắn tối qua Tô Mặc Tu gửi đến.
Tô Mặc Tu không tới đón hắn…… Buồn bực!
Nhưng hắn chính em em trai nhỏ ngoan ngoãn nghe lời! Ngôn Cảnh Tắc trả lời: “Ca ca, tối hôm qua em ngủ sớm, hiện tại mới nhìn thấy tin nhắn, ca ca làm việc đi, chúng ta lần sau gặp vậy."
Đương nhiên, còn muốn nhét vô một cái emoji biểu cảm moe moe mới được.
Tô Mặc Tu nhận được trả lời, khóe miệng cong lên.
Tô Mặc Tu đi làm việc, Ngôn Cảnh Tắc bèn ở lại trong phòng ngủ xem tư liệu về phương diện hàng không vũ trụ, thuận tiện đem một vài ý tưởng của mình viết ra.
Không chỉ như thế, hắn còn làm nũng với Tô Mặc Tu: “Ca ca, sau này em muốn đi nghiên cứu tàu con thoi, anh có quen biết người như vậy không?"
Trước kia, Tô Mặc Tu học đại học chính là quản lý tài chính, hoàn toàn không tiếp xúc với hàng không vũ trụ gì.
Nhưng lấy thân phận của y, đi hỏi thăm một chút luôn là có thể nghe được gì đó, y lập tức tỏ vẻ có thể giúp Ngôn Cảnh Tắc đi hỏi một chút.
Tô Mặc Tu cũng không có đi làm, trên thực tế, cả ngày y đều ở nhà.
Giờ ăn cơm, Chử Khải Vũ không chịu xuống lầu, cần phải có bảo mẫu đi khuyên ăn cơm, Tô Mặc Tu lại đúng giờ ngồi trước bàn ăn, cùng cha mẹ ăn cơm.
Không chỉ như thế, một tuần kế tiếp y cũng đúng hạn đi làm tan tầm, ở yên trong nhà không ra khỏi cửa.
Từ khi Tô Mặc Tu come out, cha Tô mẹ Tô vẫn luôn muốn biết người được con trai thích là ai, kết quả…… Con trai căn bản là không ra khỏi cửa!
Cẩn thận hồi tưởng…… Trước kia, con trai cũng không thường hay ra cửa bao nhiêu.
Con trai lớn của bọn họ rốt cuộc thích người như thế nào? Người nọ vì sao không thấy bóng dáng?
Người con trai thích thật sự giống như nó nói vậy, cũng không thích con trai ư?
Cha Tô mẹ Tô rối rắm rất nhiều, thậm chí bắt đầu lo lắng cho con trai lớn thoạt nhìn hết thảy như thường.
Trước giờ bọn họ chưa bao giờ hiểu biết về quần thể đồng tính luyến ái này, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói thôi.
Lúc ấy họ đã cảm thấy, đây là người trẻ tuổi không có việc gì tìm việc.
Nhưng hiện tại con trai lớn thành người như vậy…… Bọn họ bắt đầu tìm tư liệu tương quan tới xem, bắt đầu hiểu biết về quần thể này.
Tô Mặc Tu bên này gió êm sóng lặng, một tuần này của Chử Khải Vũ lại sống đến nước sôi lửa bỏng.
Cha mẹ gã cắt thẻ gã không nói, thẻ tiêu dùng trong trường mỗi ngày chỉ có một trăm đồng!
Mỗi ngày Thiệu Thẩm Dương trôi qua, ăn cơm chỉ tiêu hai ba mươi đồng, nhưng Chử Khải Vũ thì khác.
Gã gọi món ở nhà hàng buffet bên kia, có đôi khi còn mời người bên người ăn, một bữa ăn cái mấy trăm đồng cũng không kỳ quái!
Lại mua chút đồ ăn vặt đồ uống gì đó, mỗi ngày chi tiêu của gã đều rất lớn.
Hiện tại một ngày chỉ một trăm…… Vậy phải xài như thế nào? Mỗi bữa đều ăn ở nhà ăn bình thường à?
Trước kia, Chử Khải Vũ cũng không phải không ăn cơm ở nhà ăn bình thường.
Nhưng khi đó trong thẻ gã có tiền, so với hiện giờ thì tâm thái hoàn toàn bất đồng!
Hiện tại…… Gã chung quy cảm thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn gã, thể diện đều mất hết!
Này còn chưa tính, gã vào nhà ăn bình thường liền thấy Ngôn Cảnh Tắc chiếm vị trí ngồi, Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân tự động múc cơm cho hắn nữa……
Tới nhà ăn bình thường ăn cơm, chỗ tốt duy nhất đại khái chính là có thể nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương.
Chử Khải Vũ cố nén chán ghét với Ngôn Cảnh Tắc, chọn mấy thứ đồ ăn Thiệu Thẩm Dương thích, bưng đến bên cạnh Thiệu Thẩm Dương: “Thiệu Thẩm Dương, đồ ăn tôi chọn nhiều, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
“Không cần.” Thiệu Thẩm Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Chử Khải Vũ này có phải có bệnh hay không, cậu đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, chỉ kém nói thẳng ra "Tôi rất chán ghét cậu", sao người này còn dán lên người cậu vậy?
Chử Khải Vũ bị Thiệu Thẩm Dương làm cho xuống đài không được, Tôn Bân Bân cười hì hì, nói với Thiệu Thẩm Dương: “Tui không thích ăn cà rốt, bông cải xanh cà rốt ông có muốn ăn hay không?”
"Sao cậu lớn như vậy còn kén ăn thế?" Thiệu Thẩm Dương một bên nói, một bên đem bông cải xanh cà rốt của Tôn Bân Bân gắp vào trong chén mình.
"Lớn thì không thể kén ăn hở?” Tôn Bân Bân nói.
Lại nói tiếp, Tôn Bân Bân trước kia đi theo Chử Khải Vũ, chi tiêu rất lớn.
Chử Khải Vũ cái gì cũng lấy lòng, tuy có đôi khi nó có thể ở chỗ Chử Khải Vũ cọ cơm ăn, nhưng tiến vào siêu thị một chuyến, đi theo Chử Khải Vũ lấy hai cái bánh kem nhỏ, lấy bình đồ uống, ba bốn mươi đồng tiền cũng không còn.
Huống chi, Chử Khải Vũ cũng không phải mỗi bữa cơm đều sẽ mời bọn nó, đại đa số là gã cũng chọn mấy món mình thích mà thôi.
Vậy bọn nó chắc chắn cũng phải chọn hai cái….
Lơ đãng một cái, một bữa đã hết hai trăm.
Trong nhà Tôn Bân Bân cũng không phải đặc biệt có tiền, nó tiêu xài như vậy, ba nó thật ra rất có ý kiến.
Nhưng hiện tại đi theo Ngôn Cảnh Tắc, mọi người cùng nhau ăn nhà ăn bình thường —— tuy rằng nhà ăn bình thường trường W so với trường học khác đắt hơn, nhưng một mặn hai chay, hai mươi đồng tiền cũng đủ rồi.
Ngôn Cảnh Tắc đều ăn một mặn một chay, có đôi khi nó cũng như vậy ăn, mười lăm đồng tiền là có thể thu phục một bữa cơm.
Dù nó thường thường sẽ tự xuất tiền túi mua sữa bò cho Ngôn Cảnh Tắc, cũng tiêu không được mấy đồng.
Chử Khải Vũ thấy Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân ở chung vui sướng, chung quy cứ cảm thấy không thích hợp.
Đời trước của gã, Thiệu Thẩm Dương không phải như thế.
Khi đó Thiệu Thẩm Dương sẽ tiếp nhận ý tốt của gã, ăn những đồ mà gã cấp cho, nhưng quan hệ với bọn Tôn Bân Bân rất kém cỏi, nếu gã mang theo bọn Tôn Bân Bân, Thiệu Thẩm Dương còn không muốn cùng gã ăn cơm.
Chử Khải Vũ nhìn Thiệu Thẩm Dương cùng với Tôn Bân Bân Thạch Thành Anh nói nói cười cười, tức khắc hết muốn ăn.
Cuối tuần thứ hai Ngôn Cảnh Tắc vào trường, số lần gặp phải chuyện thượng vàng hạ cám giảm đi rất nhiều, nhưng cũng có một vài.
Tỷ như mẹ hắn đến trường gặp hắn một chuyến, nhưng một câu hắn cũng không nói, tức giận đến mẹ hắn khóc sướt mướt, cuối cùng bị lão sư khuyên đi rồi.
Còn có chính là, Chử Khải Vũ cả ngày lắc lư bên người hắn…… Nhưng người này ở trong trường không ầm ĩ được chuyện gì, hắn cũng lười quản.
Nháy mắt lại đến cuối tuần.
Tô Mặc Tu nói y có việc, lại không tới đón hắn nữa…… Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể đợi trong trường học, giảng bài cho Thiệu Thẩm Dương một chút, lại làm làm công việc của mình.
Vào thứ năm, Tô Mặc Tu liên hệ một người từng tiếp xúc với lĩnh vực hàng không vũ trụ, lại đem người giới thiệu cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền thừa dịp cuối tuần liên hệ một chút với người nọ.
Lĩnh vực người nọ nghiên cứu và lĩnh vực Ngôn Cảnh Tắc tính toán nghiên cứu không giống nhau, nhưng anh ta quen biết rất nhiều người, vì thế lại đem Ngôn Cảnh Tắc giới thiệu cho người khác……
Giới thiệu tới giới thiệu đi như vậy, Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh đã quen biết được người hắn muốn quen biết.
Thiệu Thẩm Dương buổi sáng đi phòng học tự học, giữa trưa ăn cơm mới về phòng ngủ, vừa trở về thì thấy Ngôn Cảnh Tắc mở video, đang nói chuyện với một người trung niên bên kia máy tính mấy lời mà cậu nghe không hiểu, cậu tức khắc sùng bái muốn quỳ lạy sát đất.
Thạch Thành Anh cũng quá lợi hại!
Thiệu Thẩm Dương nhịn không được uể oải, cảm thấy mình cái gì cũng không được.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đóng máy tính nhìn về phía cậu: “Thiệu Thẩm Dương, không cần so với tôi, cậu đã ưu tú hơn rất nhiều so bới những người khác trong trường này rồi!"
Xác thật như thế!
Cảm xúc uể oải của Thiệu Thẩm Dương biến mất, hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, cơm chiều cậu ăn cái gì? Muốn ăn mì gói không?”
“Không cần.” Ngôn Cảnh Tắc từ trong ngăn kéo lấy ra hai bao ức gà đóng gói chân không, “Tui ăn cái này.”
Thiệu Thẩm Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại thịt ức gà chín này, khá tò mò.
Ngôn Cảnh Tắc ném cho cậu một bao: “Cho cậu một bao nếm thử!”
“Vậy cảm ơn.” Thiệu Thẩm Dương nhận lấy, “Ta ngày mai tớ mua sữa bò cho cậu.”
“Không cần, cái thứ này không thể ăn…… Tui chỉ là muốn cậu nếm thử chút đau khổ như tui thôi." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ăn thịt sao có thể kêu là chịu khổ? Thiệu Thẩm Dương không rõ nguyên do, cắn một ngụm thịt ức gà kia mới hiểu được.
Thứ này thật sự không thể ăn.
Nhưng rốt cuộc cũng là thịt mà….
Thiệu Thẩm Dương bỏ vào mì gói ăn sạch sẽ.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, chỉ vào thịt ức gà trong ngăn kéo của mình: "Hãng này khó ăn quá, lần sau tui mua hãng khác….
Nếu cậu thích thì giúp tui ăn sạch hết đi."
Thiệu Thẩm Dương: “Không cần…… Tớ không giảm béo!”
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể từ bỏ tính toán đem thịt ức gà mình mua online chia một nửa cho Thiệu Thẩm Dương.
Ăn cơm xong, Thiệu Thẩm Dương bèn đưa vấn đề ban ngày cậu đã sửa sang ra đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc giảng giải cho cậu, đang giảng, chợt điện thoại Thiệu Thẩm Dương vang lên.
Thiệu Thẩm Dương bắt điện thoại, dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với người bên kia điện thoại, nói được vài câu thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nghe được vài câu, nhưng cũng không rõ ràng tình huống cụ thể, chờ Thiệu Thẩm Dương cúp điện thoại, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt Thiệu Thẩm Dương trắng bệch, đáp: "Cô tớ gọi điện thoại cho tớ, nói cha tớ cảm thấy không thoải mái nên đi bệnh viện, ai ngờ kiểm tra ra bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối….
Bác sĩ bảo mẹ tớ cũng đi làm kiểm tra theo, mẹ tớ cũng kiểm tra ra bị ung thư dạ dày."
Ung thư dạ dày có liên quan đến kết cấu ẩm thực của gia đình, nếu trong nhà có một người bệnh, những người khác cũng bệnh là chuyện không hiếm thấy.
Nhưng chuyện này dừng trên người Thiệu Thẩm Dương……
Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nói lời nào, Thiệu Thẩm Dương liền khóc: “Tớ phải làm sao bây giờ?”
"Cậu phải bình tĩnh." Ngôn Cảnh Tắc nói, “Tuổi cậu không còn nhỏ nữa, ở cổ đại cũng có thể kết hôn sinh con rồi, cậu phải gánh vác chuyện trong nhà lên."
Trước đó lúc nói chuyện phiếm, Thiệu Thẩm Dương đối với cha mẹ có nhiều câu oán hận, nhưng dẫu cậu có oán hận như thế nào….
Đó cũng là cha mẹ cậu.
Nước mắt Thiệu Thẩm Dương không ngừng rơi xuống, hoang mang lo sợ: “Cha mẹ muốn gạt tớ, cô tớ cảm thấy không thể gạt, nên nói với tớ……”
Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày lại.
Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương muốn gạt Thiệu Thẩm Dương rất bình thường, bây giờ Thiệu Thẩm Dương đang học 12, xảy ra loại chuyện này sợ là cậu sẽ không có tâm tư thi đại học.
Còn việc cô Thiệu Thẩm Dương nói với cậu….
Thiệu Thẩm Dương tiếp tục học hành thì không lo được cho cha mẹ cậu, không chừng là bắt cô lo, mà cô của cậu hẳn là….
không muốn lo.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới, một đời trước khi Chử Khải Vũ chưa trọng sinh kia, có phải lúc ấy Thiệu Thẩm Dương cũng gặp chuyện như vậy hay không?
Chuyện này hắn hiện tại không có biện pháp biết.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cậu khóc một hồi trước đi, khóc xong rồi chúng ta tới nghĩ cách.”
Thiệu Thẩm Dương nghe được giọng nói trấn định của Ngôn Cảnh Tắc, không biết vì sao, đột nhiên cũng không hoảng không như vậy như vậy.
Cậu khóc một hồi, sau đó hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Thạch Thành Anh, cậu nói xem, nếu tớ muốn lấy trước tiền trong card của trường ra….
Có thể chứ?"
Trước đó trường W miễn trừ học phí cho Thiệu Thẩm Dương, không chỉ vậy còn mỗi học kì cấp cho Thiệu Thẩm Dương một vạn đồng sinh hoạt phí.
Tiền này mỗi bạn học đều có, đại đa số mọi người đều sẽ tiêu hết, nhưng Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn rất tiết kiệm, tích cóp xuống dưới không ít.
Dựa theo quy định, tiền này chờ tốt nghiệp cấp ba, trường W mới có thể thống nhất trả về.
“Cha tớ trước đó bị người lừa đi làm đầu tư mất không ít tiền, trên tay bọn họ không có tiền…… Cô tớ nói bọn họ phải uống thuốc giảm đau này nọ…." Thiệu Thẩm Dương lại khóc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngày mai là thứ hai, tôi đi với cậu tìm hiệu trưởng hỏi một chút xem có thể đem tiền trong card đưa cậu trước không."
Thiệu Thẩm Dương cảm kích gật đầu, tuy rằng cậu nghĩ tới có thể làm như vậy, nhưng bảo cậu một mình đi tìm hiệu trưởng, cậu thật sự không dám lắm.
Thiệu Thẩm Dương khóc thật lâu, lại gọi điện thoại cho cha mẹ, định xin nghỉ trở về.
Nhưng cha mẹ cậu chết sống không đồng ý cho cậu xin nghỉ, thậm chí còn nói nếu cậu dám xin nghỉ, bọn họ liền tuyệt đối không vào bệnh viện.
Sau khi đôi cha mẹ này biết được là cô Thiệu Thẩm Dương nói chuyện này với Thiệu Thẩm Dương, còn đi tìm cô Thiệu Thẩm Dương phiền toái.
Tuy Thiệu Thẩm Dương không xin nghỉ nhưng căn bản không có tâm tình đi tham gia tiết tự học buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc giúp cậu xin nghỉ, ngày hôm sau lại đi với cậu đến tìm hiệu trưởng.
Trường W không thiếu tiền, hiệu trưởng nghe nói tình huống của Thiệu Thẩm Dương xong, lập tức tỏ vẻ có thể đem tiền trong card trường chuyển ra cho Thiệu Thẩm Dương.
Thiệu Thẩm Dương không có thẻ ngân hàng, trong lúc nhất thời còn nói không ra số thẻ của cha cậu, hiệu trưởng liền nói: “Như vậy đi, bốn vạn đồng, lát nữa thầy đến ngân hàng lãnh một chút, đưa cho trò tiền mặt.”
Tiền trong card Thiệu Thẩm Dương tổng cộng hơn bốn vạn, chung quy cậu phải chừa một chút sinh hoạt phí, nên tính toán lấy ra bốn vạn.
“Cảm ơn hiệu trưởng.” Thiệu Thẩm Dương cảm kích mà nói.
Rời khỏi chỗ hiệu trưởng, Ngôn Cảnh Tắc hỏi Thiệu Thẩm Dương có muốn ngẫm lại biện pháp khác hay không.
Tình huống của trường W thì ở trường học tổ chức một lần quyên tiền là có thể lấy được rất nhiều tiền.
“Như vậy có khi nào không tốt lắm không? Tớ đã rất chiếm tiện nghi của trường rồi…… Sau khi tớ vào trường học cũng thi không đậu hạng nhất, trường học vẫn luôn cho tớ nhiền tiền như vậy…… Hơn nữa nhà tớ có nhà ở, có thể bán nhà đi.” Thiệu Thẩm Dương nói, cậu muốn lấy tiền ra tới trước là bởi vì bán nhà phải cần có thời gian.
Hiện tại có bốn vạn đồng, có thể đi chữa bệnh trước, sau đó lại bán nhà.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vậy trị trước đi.”
Thiệu Thẩm Dương lại nói: “Chỉ là…… Nếu cha mẹ tớ không muốn đi chữa bệnh…."
"Này có gì đâu? Bọn họ có thể uy hiếp cậu, cậu cũng có thể uy hiếp bọn họ, cậu cứ nói với bọn họ, nếu bọn họ không đi chữa bệnh thì cậu không đi học luôn." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương coi trọng việc học của Thiệu Thẩm Dương như vậy, dùng học tập uy hiếp là chuẩn có thể chế trụ bọn họ!
Thiệu Thẩm Dương vốn dĩ còn có chút hoang mang lo sợ, nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, tức khắc đã rộng mở thông suốt.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cha mẹ nói không nhất định phải nghe, đi, tôi mang cậu đi xin nghỉ.
Ngày mai cậu liền đưa bọn họ vào bệnh viện, cứng rắn một chút! Nếu bọn họ nguyện ý đi vào, cậu liền trở về đi học, nếu bọn họ không muốn…… cậu cứ nói cậu không trở lại!”
Trước đó mẹ Thạch Thành Anh tới tìm Thạch Thành Anh, Thiệu Thẩm Dương đã nhìn thấy Thạch Thành Anh ứng đối với mẹ mình như thế nào.
Trước kia cậu cũng không cãi lời cha mẹ nói, nhưng hiện tại ngẫm lại…… Cãi lời một chút cũng không có gì nhỉ?
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Thiệu Thẩm Dương đi xin nghỉ, sáng sớm hôm sau, Thiệu Thẩm Dương cõng bốn vạn đồng, chuẩn bị về nhà.
Đối với rất nhiều học sinh trường W mà nói, bốn vạn không tính là cái gì, nhưng đối với Thiệu Thẩm Dương mà nói…… Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
Tiền này với cậu mà nói, còn đặc biệt quan trọng.
Thiệu Thẩm Dương cả người căng chặt, ôm cặp sách đi về phía cổng trường.
“Thiệu Thẩm Dương?” Chử Khải Vũ sáng sớm dậy tìm một chỗ chuẩn bị trộm rít điếu thuốc, bỗng nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương.
Kết quả Thiệu Thẩm Dương nghe được giọng gã, thế nhưng như là chấn kinh vậy, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook