Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
Chương 92: 92: Phiên Ngoại Trì Cảnh Ngắm Biển Hạ


Đi thang máy xuống lầu.
Dậy thật sớm, Trì Gia cả người đều héo hon, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, vẻ mặt chưa tỉnh biểu tình chớ chọc vào.
"Còn chưa có tỉnh sao?" Cảnh Nhuế giơ tay, sửa sửa tóc dài hơi tán loạn của Trì Gia, vừa cười vừa nói: "Kỳ tích nha, hôm nay lại có thể dậy được."
"Còn không phải bởi vì chị." Trì Gia vừa nhấc mắt, chu lên miệng oán trách Cảnh Nhuế, ngửa đầu về sau, trực tiếp dựa vào vai Cảnh Nhuế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cảnh Nhuế quay đầu liếc Trì Gia đang nhắm chặt mặt mày, buông tay xuống, bất động thanh sắc nắm lấy bàn tay Trì Gia.

Trì Gia vẫn như cũ không mở mắt, nhưng khóe miệng nhàn nhạt cong lên, ngón tay lặng lẽ chen vào giữa ngón tay Cảnh Nhuế, cùng nàng mười ngón đan chặt.
Đối với hai người mà nói, động tác này đã là trở thành thói quen.
Không bao lâu sau, thang máy ngừng.

Cửa vừa mở ra, trước cửa thang máy hiện ra khuôn mặt hai nữ nhân đang đứng, một thanh thanh lãnh lãnh, một ưu nhã thành thục.
Trì Gia hỗ trợ ấn mở cửa.
"Cảm ơn." Một người trong đó mở miệng.
"Không khách khí." Trì Gia cười cười, thấy đối phương cõng một giá vẽ tranh, nhìn giống muốn đi vẽ phong cảnh, liền thuận miệng hỏi: "Hai người đi vẽ thực cảnh?"
"Ừm." Hai người đồng thời lễ phép ôn hòa mà cười đáp một tiếng, tựa hồ đều rất cao lãnh, không có nhiều lời khác.
Trì Gia đảo mắt qua, nữ nhân cõng giá vẽ mặc váy hai dây, tuy an tĩnh, nhưng trên đầu vai như ẩn như hiện hình xăm rất nổi bật trên da thịt trắng trẻo, sáng rực như lửa, xinh đẹp không gì sánh được, hấp dẫn ánh mắt.

Trì Gia đối với phương diện này cảm thấy rất hứng thú, không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.
Cảnh Nhuế nghiêng mắt, từng chi tiết nhỏ đều xem ở trong mắt, lúc này, không nhẹ không nặng dẫm lên chân Trì Gia một cái.
Trì Gia quay đầu lại xem Cảnh Nhuế, có chút không rõ nguyên do.
Cảnh Nhuế giả vờ như không có việc gì phát sinh, ngoài cười nhưng trong không cười, đưa ra một ánh mắt, làm đối phương tự hiểu.
Trì Gia mơ hồ hiểu ra cái gì, lại nghĩ, sẽ không lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
Trên bãi biển, người không tính nhiều, cũng không ít.

Không thiếu người thích nhiếp ảnh đã sắp xếp chân đỡ máy ảnh, làm chuẩn bị công tác.
Lúc này mới tờ mờ sáng, không trung màu xanh nhạt dần dần sáng lên, nơi xa phía chân trời hơi hơi lộ ra vài tia sáng hoàng kim, mặt trời sắp mọc.
Hít thở không khí mát mẻ trên bờ biển sáng sớm, gió ấm áp thổi tới, tâm cũng dần dần thả lỏng, khi nhìn thấy thái dương rực rỡ nhô lên khỏi mặt biển, một khắc kia thực chấn động, tất cả sự chờ đợi đều là đáng giá.
"Lòng đỏ trứng vịt hiện ra rồi, thật xinh đẹp!" Trì Gia phe phẩy cánh tay Cảnh Nhuế, vạn phần kích động, nơi nào có nửa điểm bộ dáng chưa ngủ tỉnh.
"Nhìn cái gì cũng nghĩ tới đồ ăn, chưa thấy qua em thích ăn như vậy." Ánh mắt Cảnh Nhuế chăm chú ở sườn mặt được mạ lên nắng sớm của Trì Gia, đáy mắt lấp đầy ý cười.

"Nếu em không ham ăn, không phải hoang phí tài nấu ăn của chị à."
"Ý em là chị còn phải cảm ơn em?" Cảnh Nhuế ninh mi, nói.
"Đương nhiên rồi." Trì Gia nói đúng lý hợp tình.
Cảnh Nhuế bị da mặt dày của Trì Gia chọc cười, dưới ánh mặt trời phá lệ ấm áp xinh đẹp.
Trì Gia nhìn chăm chú gương mặt tươi cười của Cảnh Nhuế, có chút xuất thần, nàng xem qua mặt trời mọc, trước sau chỉ có lúc Cảnh Nhuế ở bên người nàng, mới là đẹp nhất.

Còn nhớ rõ lúc trước Tần Đông cũng mang nàng đi xem mặt trời mọc, khi đó nàng rõ ràng muốn cùng Cảnh Nhuế tách ra không liên hệ nữa, nhưng trong đầu óc, vẫn là chỉ có Cảnh Nhuế.
"Cảnh Nhuế." Thổi gió biển, Trì Gia đột nhiên dịu dàng gọi một tiếng.
"Ừ?" Cảnh Nhuế nhìn nàng.
Trì Gia không nói nữa, mà là kéo cánh tay Cảnh Nhuế, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai nàng.
Khó có được thời điểm điềm tĩnh như vậy, Cảnh Nhuế ngược lại không quá thích ứng, cố ý hỏi: "Làm sao vậy?"
Trì Gia đặt cằm ở trên vai Cảnh Nhuế, ồn ào nói: "Đột nhiên muốn lãng mạn một chút, không được sao?"
Điềm tĩnh không nổi ba giây, vẫn là đức hạnh cũ.

Cảnh Nhuế cười không ngừng, tuy rằng Trì Gia có đôi khi rất biết hành hạ người khác, nhưng trước khi gặp gỡ Trì Gia, nàng chưa bao giờ vui vẻ như vậy, nói văn vẻ một chút, Trì tiểu thư chính là mặt trời nhỏ của nàng.
Nghĩ đến đây, Cảnh Nhuế cúi xuống, hôn đôi môi đang chu lên của Trì Gia.

"Đang ở bên ngoài đấy, mọi người nhìn thấy." Hôn xong, Trì Gia mới nhỏ giọng cảnh cáo.
Cảnh Nhuế không thu liễm, nhân lúc Trì Gia ngẩng đầu, để sát vào, nhanh chóng hôn nàng.
Trì Gia nhíu nhíu mày, vẫn là nhịn không được nhếch miệng cười rộ lên, nàng không như Cảnh Nhuế, chỉ biết đem mặt rúc vào cổ Cảnh Nhuế, lười biếng mà cọ, ở bên tai cùng trên cổ trộm hôn vài cái, lại đùa dai khẽ cắn một ngụm.
Cảnh Nhuế nhẹ giọng cười, ái muội ngọt ngào trong lúc lơ đãng luôn có thể làm tâm tình rất tốt.
Bạn bè xung quanh luôn hâm mộ các nàng, ở bên nhau nhiều năm như vậy, còn có thể quấn nhau như vậy.

Trì Gia theo bản năng phản bác nói nơi nào quấn quít, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nàng cùng Cảnh Nhuế rất dính nhau, không có biện pháp, nếu trách chỉ trách hồ ly tinh nhà nàng quá quyến rũ.
Ánh dương hoàn toàn xua tan hắc ám, không trung xanh thẳm, lại là một ngày ánh nắng tươi sáng.
Hai người dựa sát vào nhau ngồi ở bờ cát, nhàn nhã thổi gió, Cảnh Nhuế phóng mắt nhìn lại, cách đó không xa có hai người, đứng ở bãi biển vẽ tranh, đúng lúc là hai người buổi sáng ở thang máy ngẫu nhiên gặp được.
Trì Gia nhìn về phía Cảnh Nhuế nhìn, cũng lưu ý đến.
"Cô gái kia, rất xinh đẹp." Cảnh Nhuế giơ giơ cằm, thốt ra một câu, nghe tựa vân đạm phong khinh.
"Cái gì?" Trì Gia cảm thấy không đúng.

"Thang máy gặp được, người trên vai có hình xăm." Cảnh Nhuế hăng hái bổ sung.
Trì Gia thẳng eo, nhớ tới Cảnh Nhuế ở thang máy dẫm chân nàng một cái, nghe hiểu ý ngầm của Cảnh Nhuế, nàng cười: "Lòng dạ hẹp hòi quá đi?"
"Trì Gia, em ở trước mặt vợ mình hoa si cô gái khác, còn nói người ta lòng dạ hẹp hòi?" Cảnh Nhuế nhéo Trì Gia, "Chị xem đôi mắt em đều đặt hết trên người cô ấy rồi."
"Em nào có?" Trì Gia ủy khuất, cái gì kêu đôi mắt đều đặt hết trên người, chỉ là nhìn nhiều hơn hai cái mà thôi.
Cảnh Nhuế buông tay, nhàn nhạt đáp: "À."
Trì Gia xoa xoa mặt, vẫn là muốn cười: "Đến nỗi như vậy sao?"
"Đến nỗi." Cảnh Nhuế vì chính mình bênh vực kẻ yếu: "Chỉ cho phép em ghen, chị không được ghen à?"
Trì Gia không còn lời gì để nói, Cảnh Nhuế nói không sai, nàng rất thích ăn dấm, ngẫm lại, nếu là Cảnh Nhuế ở trước mặt nàng nhìn cô gái khác thêm vài lần, nàng xác định sẽ ghen.
"Em chỉ là thấy hình xăm của nàng rất có cá tính." Trì Gia nắm tay Cảnh Nhuế, giải thích.
Cảnh Nhuế hỏi: "Như thế nào, em cũng muốn xăm một cái?"
Trì Gia lập tức lúng túng, "Không đâu, em sợ đau."
Cảnh Nhuế cũng đoán được, Trì Gia bị muỗi cắn một cái thôi cũng có thể kêu ngao ngao.

Nàng lần thứ hai nhìn về phía cách đó không xa, không thể không nói, mỹ nữ cùng mỹ nữ ở bên nhau chính là đẹp mắt.
"Bạn gái nàng cũng rất xinh đẹp." Cảnh Nhuế từ từ nói.
"Làm ơn --" Trì Gia cảm thấy hai người kia chính là bạn thân quan hệ tốt, không có nửa điểm không thuần khiết, " Đừng thấy chính mình là cong, liền xem toàn thế giới đều là cong."
Cảnh Nhuế hứng thú: "Nếu không chúng ta đánh cuộc?"
"Đánh cuộc gì?"
"Nếu hai người kia là tình nhân, tính chị thắng, nếu không phải, thì em thắng.

Người thua, đêm nay ngủ sô pha."
"Nhàm chán, chị định đi hỏi người ta sao?" Trì Gia trợn mắt.

Nghĩ lại, Cảnh Nhuế chắc không làm việc ấy.
"Đánh cuộc hay không?" Cảnh Nhuế truy vấn.
Trì Gia ngoài miệng nói Cảnh Nhuế nhàm chán, cuối cùng vẫn là cùng Cảnh Nhuế đánh cuộc, hơn nữa tin tưởng tràn đầy, chắc chắn mình sẽ thắng.

Không có mục đích khác, chính là đặc biệt muốn nhìn thấy bộ dạng hồ ly tinh buổi tối cầu xin nàng được ngủ trên giường.

Kết quả, không cần đi hỏi, cũng có đáp án.

Bởi vì không bao lâu, Trì Gia trơ mắt thấy hai người ở trước giá vẽ hôn nhau, trình độ kia, so với lúc nàng cùng Cảnh Nhuế mới vừa ở bên nhau còn liều mạng hơn.
"Ha ha ha --" Cảnh Nhuế không khách khí cười rộ lên.
Trì Gia: "......"
Cảnh Nhuế còn đang cười.
"Không phải......!Chị làm sao thấy được?" Trì Gia buồn bực, lúc trước chuyện của mẹ nàng cùng dì tiểu Dương, Cảnh Nhuế cũng nhìn thấu.
"Có cái gì khó.

Năm đó em thẳng như vậy, chị còn không phải đã nhìn ra em là cong sao." Ngần ấy năm, Cảnh Nhuế cứ thích dùng cái này tới trêu chọc Trì Gia, khi đó cây bạch dương luôn miệng nói sẽ không thích nữ nhân, hiện tại đâu?
Trì Gia nhấp miệng, trầm mặc.

Nàng đã quen rồi, cũng làm sẵn chuẩn bị tâm lý bị Cảnh Nhuế trêu chọc cả đời.
Cảnh Nhuế dùng đầu gối cọ cọ đầu gối Trì Gia, "Đêm nay ngủ sô pha nhé, Trì tiểu thư."
Trì Gia: "......"
-
Trì Gia thích ăn, Cảnh Nhuế liền cùng nàng đến khắp mọi nơi ăn ngon chơi vui ở thành phố H.
Đi cả ngày khiến người mệt mỏi, hai người đến trời tối mới về khách sạn.
Buổi tối Trì Gia tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Cảnh Nhuế ngồi ở mép giường bôi kem dưỡng.
Trì Gia gom lại tóc dài xoã tung, làm như không có việc gì, đi đến mép giường, chuẩn bị giả ngu.
Cảnh Nhuế thấy Trì Gia đến gần, hai tay chống ở trên giường, thân mình hơi hơi ngửa ra sau, lại chậm rãi vén lên một đôi chân dài trắng nõn, bàn chân chống ở bên hông Trì Gia, không cho lên giường, "Đã nói rồi, ngủ sô pha."
"Thật sự muốn em ngủ sô pha?" Trì Gia giả ngu thất bại, không cam lòng.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Trì Gia mếu máo, ồn ào nói: "Ngủ sô pha liền ngủ sô pha, sô pha cũng mềm."
Cảnh Nhuế cười, không tỏ ý kiến, thoải mái dễ chịu nằm xuống giường.
Trì Gia xoay người, đi hướng một bên sô pha, một bước, hai bước......!Mới đi ba bước, nàng chợt xoay người lại, cái gì cũng không nói, trực tiếp hấp tấp bò lên giường, động tác liền mạch lưu loát.
"Hửm, Trì Gia --" đệm chăn cọ xát ra tiếng vang, khi Cảnh Nhuế phản ứng lại, đã bị Trì Gia mạnh mẽ ôm chầm lấy từ sau lưng, dính chặt giống như kẹo mạch nha.
"Em chơi xấu." Cảnh Nhuế quay đầu nhìn Trì Gia, trong giọng nói không có nửa phần tức giận, chỉ có ý cười cùng sự bất đắc dĩ.
Trì Gia cười khanh khách, chơi xấu thì sao, nàng không tin Cảnh Nhuế còn có thể đá nàng xuống giường.
Xô xô đẩy đẩy, trên giường truyền ra tiếng cười của hai người, già đầu rồi, hành vi như vậy thật ấu trĩ.
"Buông ra."
"Không buông." Trì Gia không an phận, chân kẹp lấy chân Cảnh Nhuế, tư thế gấu koala, gắt gao ôm Cảnh Nhuế vào trong lòng ngực, nàng mới vừa dùng dưỡng thể, hơn nữa trên người có mùi thơm của cơ thể, dễ ngửi đến muốn mệnh.
"Em đi ngủ sô pha." Cảnh Nhuế tuy nói như vậy, giờ phút này, lại tùy ý Trì Gia ôm nàng.
"Em sợ chị luyến tiếc." Thái độ của Trì Gia mềm xuống, làm nũng.


Tính cách nàng tùy tiện, rất ít khi làm nũng trước mặt Cảnh Nhuế, nhưng nàng biết, nàng chỉ cần làm nũng, Cảnh Nhuế nhất định sẽ dựa vào nàng.
Cảnh Nhuế đích xác như vậy, phàm là Trì Gia chủ động quấn lấy nàng thân thiết làm nũng, nàng không hề có năng lực chống đỡ.
"Da mặt đủ dày đấy." Cảnh Nhuế lười nhác ngó Trì Gia một cái, làm Trì Gia ôm một lúc, nàng thình lình hỏi: "Em có chê chị lớn tuổi hay không?"
Đề tài này đến đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Trì Gia lại ủy khuất: "Nào có?"
"Vậy sao hôm nay nhìn con gái nhà người ta hăng say như vậy?"
Lại vòng về cái chủ đề này, vĩnh viễn không nên xem thường bản lĩnh "ghi hận" của nữ nhân.

Ngày thường là Trì Gia lăn lộn, hôm nay phong thuỷ thay phiên chuyển.
"Em thật sự chỉ xem hình xăm của nàng thôi." Trì Gia thấy Cảnh Nhuế để ý như vậy, thành thành thật thật hướng Cảnh Nhuế nhận sai, thái độ chân thành: "Em biết sai rồi, em không nhìn nàng chăm chú."
Cảnh Nhuế cũng không đến nỗi lòng dạ hẹp hòi, cười khúc khích, "Trêu em thôi."
"Ấu trĩ!" Trì Gia cười hì hì xoay người đè Cảnh Nhuế, vuốt mặt Cảnh Nhuế, còn bất mãn nói: "Nếu nói đến cảm giác không an toàn thì phải là em mới đúng, đều kết hôn rồi, vẫn còn có người theo đuổi chị."
Cảnh Nhuế nắm lấy bàn tay đang xoa mặt mình của Trì Gia: "Không phải lập tức chặn luôn rồi sao?"
"Buổi tối hôm trước......" Trì Gia nói một nửa.
"Lại làm sao vậy?"
Trì Gia: "Em còn mơ thấy chị ngoại tình."
Mơ thấy ngoại tình, Cảnh Nhuế thật là bị Trì Gia làm cho không còn lời gì để nói, "......!Không tin tưởng chị như vậy à?"
Đề cập đến vấn đề tín nhiệm này, Cảnh Nhuế đặc biệt nghiêm túc, nàng cùng Trì Gia bắt đầu không tốt đẹp, nàng cũng biết rõ mình cũng không phải người có thể cho người khác cảm giác tín nhiệm.

Thậm chí ban đầu đưa ra đề nghị kết giao cùng Trì Gia, nàng cũng không nghĩ nhiều phụ trách nhiệm, Trì Gia năm lần bảy lượt cự tuyệt nàng, ngược lại làm nàng thấy rõ nội tâm bản thân.
Trì Gia ngoài miệng nói nói thôi, từ thời khắc nguyện ý vì Cảnh Nhuế mặc vào váy cưới đó trở đi, nàng đã trăm phần trăm mà tín nhiệm Cảnh Nhuế, chắc chắn cả đời bên nhau.

Nàng cùng Cảnh Nhuế có thể đi đến hiện tại không dễ dàng, phải dùng quãng đời còn lại để quý trọng.
"Cảnh Nhuế, chị có khiếu hài hước không thế, nghe không hiểu em đang nói giỡn hả?" Trì Gia cúi đầu nhìn mặt Cảnh Nhuế, thật lâu sau, biểu tình trở nên chuyên chú: "Em biết, trong lòng chị chỉ có một mình em.

Chị có biến già nhanh hơn so với em cũng không có việc gì, em chăm sóc chị."
Cảnh Nhuế cảm giác tim ngứa ngứa, nàng thỏa mãn ôm eo Trì Gia, ôm chặt, "Bảo bối."
"Ừ --" Trì Gia hơi ngẩng đầu lên, không muốn xa rời ruca vào trong ngực Cảnh Nhuế, an an tĩnh tĩnh nhìn nàng cái gì cũng không làm, cũng cảm thấy hưởng thụ.

Yêu đương với Cảnh Nhuế, là chuyện hạnh phúc nhất đời này nàng trải qua, nàng muốn, chờ đến khi đầu tóc hoa râm, vẫn sẽ như vậy.
Cảnh Nhuế cọ cọ cái trán Trì Gia, ở trên môi nàng dịu dàng ấn một cái dấu, nói nhỏ: "Chị rất thích nghe em nói mấy lời buồn nôn."
Trì Gia cười, hôn trở về, "Không buồn nôn bằnh chị.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương