Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
Chương 29: Chương 29


Cảnh Nhuế bóp mặt Trì Gia, “Cô nói lại lần nữa xem nào?”
Nói thì nói, ở trước mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ cảm thấy sợ, ngược lại nói càng thêm mười phần tự tin, “Chị biến thái!”
Trên mặt Trì Gia thể hiện ra cái biểu cảm khoe khoang, không sợ trời không sợ đất, Cảnh Nhuế vừa nhìn là lại muốn bắt nạt, cô cúi đầu cưỡng hôn lên đôi môi Trì Gia, lại bắt đầu quấn quýt, tay đặt trên đệm chăn dần mò lên eo Trì Gia.
“Ha ha ha...” Trì Gia cười, đã không giữ được môi của Cảnh Nhuế, thiếu chút thì lăn lộn trên giường, cố tình Cảnh Nhuế lại đè ở trên người nàng, Trì Gia chỉ có thể mặc đối phương bắt nạt mình.

Đều đã như vậy rồi mà ngoài miệng Trì Gia vẫn chưa chịu thua, “Cảnh Nhuế, chị không chỉ có biến thái, mà chị còn ấu trĩ...!Ha ha ha ha ha...” Trì Gia cười rộ lên thật sự đặc biệt ngọt ngào, lại có sức lan tỏa, làm người xem cũng thấy tâm tình tốt lên, Cảnh Nhuế cũng cười, tiếp tục trêu đùa nàng, cho đến khi người ở dưới thân cười đến run cả người, đôi mắt đều sắp khép hết cả vào.
Nhìn một lúc, Cảnh Nhuế chậm rãi dừng tay không động nữa, ngược lại dịu dàng ôm lấy eo Trì Gia, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt đỏ bừng trước mắt này, chưa từng dời đi.
Trì Gia cũng lặng lẽ nhìn mặt Cảnh Nhuế, trên khóe môi nàng nở một nụ cười duyên dáng và xinh đẹp.

Ảo tưởng và thực tế cứ luôn xen kẽ ở trong đầu Trì Gia, có khi cảm thấy hai người giống như đều thích đối phương; nhưng phần lớn thời gian Trì Gia đều tự nói cho chính mình, các nàng chỉ là nhất thời hưởng thụ thôi.
Đối diện nhìn nhau một lát, Trì Gia chủ động ngẩng đầu nhắm mắt hôn lên môi Cảnh Nhuế.
Thật là hưởng thụ.
Dù cho có suy nghĩ gì đi nữa, khi cùng Cảnh Nhuế môi chạm môi, đại não Trì Gia đều trở nên trống rỗng, ngoại trừ bản năng nhiệt tình quấn quýt lấy đối phương.
Cảnh Nhuế cúi đầu hỏi, “Đêm nay chưa tận hứng?”
“Ừm.” Trì Gia thuận thế ôm lấy cơ thể Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế cười cười, nói, “Tôi cũng vậy...”
Ở trên giường, hai người lại một lần nữa trằn trọc triền miên.
Lúc này đây là thật sự mệt mỏi, Trì Gia vùi đầu ở dưới gối, mơ mơ màng màng, đang thầm nghĩ ngày mai phỏng chừng lại phải để mặt mộc đi làm, còn không đến một phút, đã ngủ say.
Trước kia Trì Gia cứ luôn lăn qua lộn lại không ngủ được, bây giờ giường như càng ngày càng quên với việc Cảnh Nhuế nằm ở bên cạnh nàng.
Cảnh Nhuế đưa tay định đi tắt đèn, thấy đầu vai Trì Gia lộ ra ngoài, ngủ say như heo lười, nhịn không được nở nụ cười.


Cô duỗi tay kéo lại chăn cho Trì Gia, tinh tế nhìn chằm chằm gương mặt này, thất thần, vừa nhìn là hẳn mấy phút...
“...Trời ơi, may quá không đến trễ...”
“Tôi phát tài rồi...!Tôi phát tài rồi...”
Đang ngủ, Trì Gia đột nhiên nỉ non hai câu nói mớ.
Cảnh Nhuế nghe được mà cười đến bất đắc dĩ, trong đầu Trì tiểu thư ngoại trừ tiền, còn có thể chứa những thứ khác hay không.
Buổi sáng ngày hôm sau, tình huống lần này và lần trước cực kỳ nhất trí.
Trì Gia vừa rời giường, đã bắt đầu trút sự khó chịu khi rời giường lên Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế nói rằng không có người phụ nữ nào trên thế giới còn xấu tính hơn Trì Gia, hai người ở trên giường chị một câu tôi một câu, nói xấu nhau suốt mười phút.

Dường như chỉ khi trút bỏ quần áo lăn giường, hai người mới có được sự hài hoà ngắn ngủi.
Cuối cùng, vẫn là Cảnh Nhuế nói lái xe đưa Trì Gia đến công ty, mà Trì Gia, cũng vẫn cứ biệt nữu ngồi lên xe Cảnh Nhuế.
Sau khi đến công ty, Trì Gia nhìn phần hợp đồng trong tay này, cũng được coi là lấy được không dễ, lúc ký hợp đồng, lăn giường với Cảnh Nhuế một lần, lúc lấy hợp đồng, hai người lại làm một lần nữa.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của nàng với Cảnh Nhuế lại phát triển thành loại quan hệ trên giường.
Tháng 11, nói bận cũng không bận, nói nhàn cũng không nhàn, dù sao cũng gần cuối năm, công ty buôn bán cũng tới mùa ế hàng.
Trong tay Trì Gia được đến đơn thiết kế càng ngày càng ít, chủ yếu vẫn là theo các hạng mục cũ, nhưng tăng ca là không tránh khỏi.

Người khác tan tầm sau 5 giờ đã gọi là tăng ca, mà ở chỗ Trì Gia, buổi tối tan tầm trước 8 giờ, đã được gọi là tan tầm rất sớm.
“Tiểu Gia, sắp 9 giờ rồi, cậu vẫn chưa về sao?”
Đang trong kỳ sinh lý, nhưng Trì Gia hiếu thắng, chống chọi lại sự phản ứng của cơ thể, nói, “Còn một ít chưa có làm xong, tôi ở lại làm thêm một lát.”
“Mang về làm cũng được mà, hôm nay tuyết rơi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Ừm, biết rồi, tạm biệt.”
Người trong bộ phận thiết kế càng ngày càng ít, chỉ còn lại có mấy người sốt ruột chạy bản thảo, đau khổ giãy giụa.

9 giờ đúng, Trì Gia mới nhớ ra mình còn chưa có ăn cơm tối, vì thế mặc chiếc áo lông vũ thật dày vào, xuống tầng tìm chút đồ ăn.
Trên bầu trời, bông tuyết trắng khẽ bay múa trong gió.
Trì Gia hà hơi, xoa tay dậm chân, cảnh đêm dù có đẹp cũng không rảnh thưởng thức, chỉ có cảm thấy lạnh.

Đến một nhà hàng nhỏ gần đây, Trì Gia tính gọi một phần bánh bao nhỏ lại thêm một bát cháo nóng, đơn giản giải quyết bữa cơm tối.
“Lạnh quá đi ~”
“Anh giúp em làm ấm tay.”
Đôi tình nhân nhỏ bàn bên tay nắm tay, trò chuyện rôm rả, làm không khí nhà hàng đều trở nên ngọt ngào.

Trì Gia chỉ là lơ đãng liếc mắt ngắm một cái, rồi lại mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà quay đầu lại, bụng dưới quặn đau, khó chịu cực kỳ.
Vào những lúc như thế này, Trì Gia lại bắt đầu nghĩ, có người yêu đúng là có chỗ tốt.

Nhận được đồ ăn tối, Trì Gia quấn chặt khăn quàng cổ, đi ra khỏi quán ăn.
Gió bắc gào thét, lạnh đến mức làm mặt người đau rát.
Mới đi chưa được mấy bước, chân Trì Gia đạp lên mặt đất kết băng, trơn trượt làm nàng té ngã, cháo trắng đổ đầy đất.

Tình cảnh này, thê thê thảm thảm thiết thiết đều không đủ để hình dung.

Đôi tình nhân bên cạnh đang thưởng thức cảnh tuyết hướng nàng đưa ra ánh mắt “quan tâm”, mà Trì Gia chỉ muốn tìm cái hầm ngầm chui vào, thật là mất mặt.
Trì Gia cắn răng đứng dậy, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, dù nàng có kiên cường cũng đều cảm thấy đau lòng cho chính mình.
Trở lại văn phòng, tê dại mà ngồi ăn bánh bao nhỏ, lại đổ đầy nước ấm, Trì Gia hốt hoảng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ cảm thấy lúc này đầu càng choáng váng.
“Tiểu Gia, uống chút canh với tôi không? Là bạn trai tôi nấu.”
“À, không cần, tôi có mua đồ ăn.” Trì Gia ngẩng đầu, là một đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, nhìn xem bạn trai người ta quan tâm người ta nhiều như thế nào, đêm rồi còn tới tăng ca cùng với bạn gái, còn mang canh đến.

Nhưng bình tĩnh mà xem xét, lúc chưa thấy rõ bộ mặt thật của Giang Thận, Giang Thận đối với nàng cũng khá tốt, nhưng nào biết...!Trì Gia uể oải ỉu xìu cúi xuống đầu, hồ đồ, làm gì có người nào muốn tự làm mình khó chịu.
Trì Gia rất sợ cô đơn, nếu không cũng sẽ không kết giao nhiều bạn trai cũ như vậy, có đôi khi thật sự chỉ là bởi vì cô đơn mà ở cùng nhau.

Nàng tự tẩy não bản thân, nói rằng ở một mình càng thoải mái, đó là bởi vì nàng mới vừa chia tay với Giang Thận, trong lòng buồn tủi, cô đơn.
Thật là khó chịu, Trì Gia ghé đầu vào bàn làm việc, nghỉ ngơi một lát, có thể là do kỳ sinh lý, cảm xúc càng thêm không ổn định.

Nhắm mắt lại, Trì Gia lại nhớ tới Cảnh Nhuế, còn muốn ăn cháo hải sản.
Trì Gia buồn bực, nàng có phải là không có ai để nhớ, vậy nên lại bắt đầu nghĩ về hồ ly tinh.
“Lúc nhớ tôi thì phải gọi điện thoại cho tôi...” Đêm đó khi hai người làm ở trên sô pha, Cảnh Nhuế ghé vào bên tai nàng mà nói, nói rất quyến rũ nhưng giờ cũng sắp được một tuần rồi, Trì Gia chưa một lần chủ động gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế cũng không có liên lạc với nàng...
Đương lúc trong lòng Trì Gia đang nghĩ Cảnh Nhuế cũng không liên lạc với nàng, chuông điện thoại vừa lúc vang lên.
Hiển thị người gọi đến “hồ ly tinh”, vừa đúng chính là Cảnh Nhuế.
Trì Gia do dự vài giây, ấn nhận điện thoại, nhưng lại không lên tiếng.
Đầu dây bên kia cũng yên lặng hai giây, sau đó chính là thanh âm của Cảnh Nhuế, “Đêm nay có đến đây không?”
“Tôi không có thời gian.”
“Đêm nay có thể lại đây với tôi được không? Tôi không thoải mái, có hơi sốt, trong nhà không thuốc.”
Nghe giọng nói có chút hư nhược, Trì Gia nhìn chằm chằm bàn phím, thấp giọng nói, “Chị sốt thì tìm tôi làm gì? Phát sốt thì đi bệnh viện đi.”
Trì Gia không tin Cảnh Nhuế cũng chỉ có thể liên hệ nàng, chỉ tính mỗi thư ký Cảnh tiểu thư đã có đến vài người.

Nàng đến kỳ sinh lý, tâm tình không tốt, cho nên ngữ khí nói chuyện với Cảnh Nhuế còn mang theo gai.
“Không tới thì thôi.” Cảnh Nhuế tựa ở trên sô pha, nói xong, liền cúp điện thoại.


“Aiz...” cúp máy trước, Trì Gia giơ di động, ngữ khí kia của Cảnh Nhuế cứ như mình là người chồng bội bạc vậy, chính nàng bây giờ còn khó chịu, nào có sức lực đi chiếu cố người khác, nàng còn cảm thấy bản thân tủi thân đây.
Sau khi nhận cuộc điện thoại kia, Trì Gia thất thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn như thế nào cũng không vào, ngang đều không phải ngang, dọc cũng không phải dọc, trước mắt một mảnh mờ mịt.

Nhìn di động trên bàn làm việc, Trì Gia chống đầu, nội tâm rối rắm...
Năm phút sau, Cảnh Nhuế nhận được một tin nhắn: Bây giờ tôi đến đây.
Nhìn năm chữ này, Cảnh Nhuế mím môi cười một trận.
Đến tiệm thuốc mua ít thuốc hạ sốt, Trì Gia ăn mặc như con gấu ngốc nghếch, chui vào ghế sau xe taxi.
Nhìn túi thuốc trong tay, đêm nay nàng căn bản không cần thiết phải đến chỗ Cảnh Nhuế, nhưng vẫn là mua thuốc đi rồi.
Kỳ thật khi nghe Cảnh Nhuế nói muốn có người ở bên, trong lòng Trì Gia cũng nghĩ như vậy, nàng cũng không thoải mái, cũng muốn có người ở bên.

Tuy rằng Trì Gia nhân duyên tốt, nhưng quan hệ thân thiết cũng chỉ có mỗi Giản Dịch, hiện tại Giản Dịch đến thành phố S, giờ nàng có việc gì đó cũng không biết nên tìm ai.
Nửa tiếng sau, tiếng đập cửa vang lên.
Cảnh Nhuế đứng dậy đi mở cửa, Trì Gia bọc cả người lại như chiếc bánh chưng, trên đầu còn dính vài bông tuyết.
Vào phòng, Trì Gia mới tính là nhặt về nửa cái mạng, bên ngoài quá lạnh, ít nhất phải âm vài độ.
“Thuốc hạ sốt.” Trì Gia lung tung phủi phủi bông tuyết trên tóc, cố gắng đánh lên tinh thần, sau đó lại dùng giọng điệu không để bụng, cố tình nói, “Chị sốt bảo nhiêu độ? Nếu mà nghiêm trọng thì nên đi bệnh viện đi.”
Hôm nay Trì Gia để mặt mộc, cho nên có vẻ phá lệ tiều tụy, ngược lại, thần sắc của Cảnh Nhuế nhưng thật ra không lời gì để nói.
“Buổi sáng có chút sốt, đã hạ sốt rồi.”
Còn chưa đến một tiếng, Trì Gia phản ứng lại, ý thức được mình bị hồ ly tinh chơi, “Chị chơi tôi.”
“Muốn gặp cô, sao lại không gọi điện thoại cho tôi?”
Tính tình hung bạo của Trì Gia kìm không được nữa, cả một bụng lửa, lúc này giống như núi lửa bùng nổ, nàng hung hăng vứt túi thuốc trong tay xuống dưới đất, trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế nói, “Bệnh tâm thần”, thở phì phì quay đầu muốn đi.
“Trì Gia...” Cảnh Nhuế giữ chặt tay Trì Gia.
Trì Gia hất tay Cảnh Nhuế ra, đại khái toàn bộ sức lực trên người hiện giờ đều dùng để hét vào Cảnh Nhuế, “Hôm nay tôi không có tâm trạng, chị muốn lên giường thì tìm người khác mà lên!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương