Con trai bị gãy chân nên vợ chồng Đổng Chính Hào phải đến bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại hai người Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt.

Liễu Mộc Mộc nhìn theo chiếc xe cứu thương dần đi xa, sau đó trở về phòng mình, phát hiện đồ đạc chưa dọn xong đã ngay ngắn trong va li, cả quần áo cũng đã xếp xong.

Cô quay đầu nhìn qua Đổng Duyệt không có chút cảm giác tồn tại nào nơi ghế sa lông.

Năm nay Đổng Duyệt mười tám tuổi, còn gầy hơn em trai mình, ngoại hình cũng không giống bố mẹ lắm, khuôn mặt thuộc dạng đại trà.

Đổng Duyệt cũng đang nhìn cô. Liễu Mộc Mộc cong mắt cười với cô ấy: “Cảm ơn.”

Đổng Duyệt cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không cần khách sáo.”

Cô đi lại, ngồi xuống ghế sa lông một người. Đổng Duyệt giật giật khóe miệng, định nói cho cô biết đó là chỗ ngồi của Đổng Kỷ, cậu chưa từng cho ai khác ngồi, nhưng do dự một hồi, cuối cùng cô ấy cũng không nói gì.

Âm thanh ti vi rất nhỏ, Liễu Mộc Mộc xem một lát mới hỏi cô ấy: “Sao không mở to tiếng chút?”

“Nếu to quá thì sẽ làm phiền mọi người.”

“Bây giờ làm gì còn có ai.”

Đổng Duyệt suy nghĩ rồi mở âm lượng lớn hơn. Hai người im lặng xem phim truyền hình. Liễu Mộc Mộc còn chưa xem đã thì thấy Đổng Duyệt đứng dậy.

Thấy Liễu Mộc Mộc nhìn qua, cô ấy nói: “Đã mười giờ, phải ăn trưa rồi.”

Nghe cô ấy nói vậy, Liễu Mộc Mộc mới thấy hơi đói, nhưng cô không biết nấu cơm. Lúc trước toàn là ông nội cô nấu, theo lời ông nội cô thì ai bất hạnh lắm mới phải ăn cơm cô làm.

“Chị không biết nấu cơm.” Trong cả nhà, cô chỉ thấy cô em gái này là không tệ lắm, cho nên không muốn vì chuyện bữa cơm ngày đầu lại khiến đối phương có ấn tượng xấu với mình.

“Em nấu cho. Chị muốn ăn gì để em nấu.”

Liễu Mộc Mộc hơi mở miệng, hóa ra đây là lợi ích khi có một em gái hả?


Giữa trưa, hai người ăn tôm kho tộ, cải cúc xào tỏi, sườn heo hấp và canh trứng cà chua. Ba món mặn một món canh, cực kỳ phong phú.

Lúc Đổng Chính Hào trở về từ bệnh viện với chiếc bụng đói thì vừa lúc hai cô con gái của ông đặt đũa xuống.

Bầu không khí giữa hai người hòa hợp khiến Đổng Chính Hào cảm giác mình là người ngoài.

Đổng Duyệt xới cho Đổng Chính Hào một chén cơm. Ông đang đói nên không để ý việc mình ăn đồ thừa của các cô, còn ăn cho bằng sạch mới chịu buông đũa.

Cơm nước xong xuôi, ông nói với Đổng Duyệt: “Lát nữa con nấu cơm mang tới cho em trai đi, thằng bé không ăn quen đồ ngoài.”

Tay nghề nấu ăn của con gái nhỏ không tệ. Có lần dì giúp việc trong nhà bị sa thải, không tìm được ai khác thích hợp, đều là nhờ cô ấy xuống bếp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Lúc mẹ ông còn sống từng khen Đổng Duyệt nấu ăn ngon. Trong khi bà lão còn chẳng chịu ăn đồ Khương Lệ nấu, nhưng cô ấy nấu thì ăn.

“Dạ.” Đổng Duyệt ngoan ngoãn trả lời.

Liễu Mộc Mộc nói chen vào: “Đúng lúc con rảnh rỗi không có gì làm, để con đi theo xem thử xem.”

Đổng Chính Hào thoáng im lặng. Lúc ở bệnh viện, ông đã suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là trùng hợp hay do cô bày trò.

Cuối cùng ông cũng thành công thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện chỉ là trùng hợp! Nhưng vợ và con trai ông đều một mực cho rằng chuyện này có liên quan tới Liễu Mộc Mộc. Trước lúc về nhà, Khương Lệ còn gây chuyện ầm ĩ với ông, nói muốn đuổi Liễu Mộc Mộc đi.

Đổng Chính Hào cũng như những người đàn ông khác, ông có vài thói hư tật xấu. Ông có thể không nhận đứa con gái này, cũng như không cho cô chuyển vào ở, nhưng nếu là người khác yêu cầu thì ông sẽ thấy rõ ràng đây là con gái ruột của mình, tại sao không thể dọn vào ở?

Khương Lệ không nhắc tới thì còn đỡ, mới nhắc tới, ông đã không đồng ý.

Ông nghĩ dù sao Liễu Mộc Mộc cũng không thể dọn ra ngoài, sau này phải sống chung với nhau, đâu thể giữ mãi quan hệ căng thẳng này. Vậy nên nếu cô đã muốn đi thì cứ để cô đi vậy, coi như làm dịu lại mối quan hệ cũng tốt.

Nhưng ông vẫn nhắc nhở: “Đi thì được, nhưng lúc nói chuyện con phải chú ý chút. Dù sao dì Khương cũng lớn hơn con, không được hỗn láo.”

“Sao có thể chứ, lúc nào con chẳng lễ phép.”


Cơm nước xong xuôi, Đổng Chính Hào nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, còn Đổng Duyệt tiếp tục làm việc trong phòng bếp. Liễu Mộc Mộc ngồi im trên bàn ăn, loay hoay với ba đồng xu.

Cô xóc đồng xu mấy lần, nhưng cứ cảm giác chưa ổn lắm.

Tới lần gieo quẻ thứ sáu, đúng lúc Đổng Duyệt xách một hộp cơm hai tầng từ phòng bếp ra, thế là Liễu Mộc Mộc gọi cô ấy lại: “Lại đây xóc giùm chị thử.”

Đổng Duyệt đặt hộp cơm xuống, ngơ ngác lại gần Liễu Mộc Mộc.

Dựa theo hướng dẫn của Liễu Mộc Mộc, cô ấy đặt đồng xu trong tay rồi lắc nhẹ, sau đó thả xuống bàn.

Liễu Mộc Mộc xếp đồng xu lại, chăm chú nhìn một lát: “Ra ngoài thấy máu, sao nghe xui vậy.”

“Cái này là xem bói ạ?” Đổng Duyệt khẽ hỏi.

“Đúng vậy.” Liễu Mộc Mộc trả lời dứt khoát, “Mỗi ngày gieo một quẻ, cả đời bình an.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì không biết Đổng Chính Hào đi tới từ khi nào. Ông nhíu mày nghe Liễu Mộc Mộc nói, sau đó nặng nề ho một tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Liễu Mộc Mộc quay đầu lại, thấy Đổng Chính Hào sầm mặt nói: “Con có thể coi mấy thứ này như sở thích của mình, nhưng không được mang ra ngoài rêu rao.”

Liễu Mộc Mộc không hề phản bác, chỉ híp mắt cười hỏi Đổng Chính Hào: “Bố có muốn xem một quẻ không, miễn phí.”

“Không cần!” Nói rồi ông chắp tay sau lưng bỏ đi.

“Chậc, không biết nhìn hàng mà. Không coi thì không coi, dù sao cũng xui xẻo như nhau.” Cô nhỏ giọng hậm hực vài câu.

Khoảng hai giờ chiều, Đổng Chính Hào lái xe chở hai chị em cô tới bệnh viện.

Tới bên ngoài phòng bệnh, Khương Lệ phát hiện Liễu Mộc Mộc cũng đến, thì không chút do dự đóng sầm cửa lại, mặc kệ ba người đứng ở ngoài, chẳng cho ai vào.


Bà nổi cáu, đương nhiên Đổng Chính Hào cũng chẳng vui vẻ gì.

Lúc đầu ông định để cho hai người làm hòa, ai ngờ Khương Lệ lại không thèm nể mặt ông trước mặt mọi người.

Đổng Chính Hào nhìn cô con gái nhỏ lúng túng, còn con gái cả như đang xem kịch thì trầm giọng nói: “Mẹ và em trai con không đói thì khỏi cần cho họ ăn, cứ cho người khác.”

Đúng lúc ông có một người bạn làm ăn cũng đang nằm viện ngay đây. Mặc dù bây giờ mang thức ăn qua thăm thì không đúng lúc lắm, nhưng quan hệ bọn họ cũng khá thân, chắc người ta sẽ không để ý.

Hơn nữa đồ ăn Đổng Duyệt nấu khá ngon, cũng không phải không thể mang đi thăm bệnh.

Thế là Đổng Chính Hào dẫn hai con gái vào thang máy lên lầu 7, tới phòng bệnh số 703 tìm được người mình muốn thăm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

“Lão Đổng, sao ông lại tới đây?” Nhìn thấy Đổng Chính Hào gõ cửa bước vào, người đàn ông nằm trên giường bên chống tay ngồi dậy.

Theo sau là Liễu Mộc Mộc liếc mắt nhìn nhãn tên dán trên giường bệnh: “Tần Khai, nam, năm mươi hai tuổi.”

Trên người người này quấn rất nhiều băng gạc, ngay cả cổ cũng quấn một vòng, sắc mặt tái nhợt, bờ môi xanh xao, hình như đã mất rất nhiều máu.

Hai người nói chuyện một lúc thì có một người phụ nữ trung niên bước vào. Thấy trong phòng có thêm vài người, người phụ nữ hơi kinh ngạc, nhưng khi nhận ra là Đổng Chính Hào thì thả lỏng.

Đổng Chính Hào đứng dậy, gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Nói rồi ông giới thiệu Đổng Duyệt và Liễu Mộc Mộc: “Đây là hai đứa con gái của tôi, Mộc Mộc là con gái cả.”

Bà Tần cười với hai cô gái nhỏ, sau đó tặng mỗi người một quả đào lớn. Bà ta nhận lấy hộp cơm Đổng Duyệt đưa tới, nghe nói đây là cơm cô gái nhỏ tự làm thì cảm ơn liên tục, thân thiện bảo lát nữa sẽ ăn thử.

Vợ chồng Tần Khai không phải mới quen Đổng Chính Hào mà đã quen biết từ lâu, cho nên không hỏi nhiều khi thấy ông có thêm một cô con gái.

Liễu Mộc Mộc cũng không khách sáo, cô ngồi xuống bắt đầu gặm đào. Đổng Duyệt thấy cô ăn đào, cảm thấy có vẻ cũng ngon lắm, thế là gặm theo.

Hai cô gái nhỏ ăn vui vẻ, còn ba người lớn thì nói chuyện phiếm.

Bà Tần nói với chồng: “Hôm anh nhập viện, Chính Hào còn tới thăm đấy.”

Nói rồi bà ta áy náy nhìn Đổng Chính Hào: “Nghe nói bà nhà mình đã qua đời rồi. Thật sự xin lỗi, bọn chị không tham gia tang lễ được.”

Đổng Chính Hào xua tay: “Chị dâu với anh đều bận việc cả mà, không sao đâu.”


Dứt lời, ông hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc là anh ấy bị gì mà nhập viện vậy?”

Nghe ông hỏi chuyện này, sắc mặt Tần Khai nghiêm túc hơn, hạ thấp giọng: “Chuyện này có hơi kỳ lạ. Lúc chị dâu chú ra ngoài đi dạo thì anh đang ngủ trưa. Đến khi về nhà, bà ấy nhìn thấy anh cả người đầy máu nằm trên giường. Thật sự là anh còn chẳng biết vì sao mình bị thương nặng vậy.”

Đổng Chính Hào càng nghe càng nhíu chặt lông mày. Nghe ông ta nói xong thì vội vàng hỏi: “Có phải có ai bỏ thuốc anh không? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Báo cảnh sát rồi. Họ nói không có dấu vết tạo thành thương tổn từ bên ngoài. Nói chung là không tra ra gì hết.” Tần Khai không hào hứng lắm đáp.

Bà Tần phụ họa: “Bình thường lão Tần nhà chị không đắc tội ai nên cũng chẳng biết là ai làm. Bây giờ chị còn chẳng dám về nhà ở.”

“Không thì thuê vệ sĩ thử đi.” Đổng Chính Hào đề nghị.

Bà Tân gật đầu liên tục: “Bọn chị có bàn bạc rồi. Đợi khi nào ông ấy xuất viện thì phải thuê chứ, lắp thêm camera trong nhà luôn.”

Lúc bà ta nói chuyện, Tần Khai lại ho dữ dội. Bà Tần định đứng dậy vỗ lưng giúp ông ta thì phát hiện băng gạc quấn trên cổ ông ta rịn máu, có vẻ là vết thương rách ra nên máu chảy ngày càng nhiều, những chỗ quấn băng gạc khác cũng bắt đầu rịn máu đỏ.

Bà ta hét lên một tiếng, Đổng Chính Hào thấy vậy thì vội chạy đi gọi bác sĩ.

Đổng Duyệt bị dọa đến nỗi làm rơi quả đào trong tay, cả người run rẩy. Liễu Mộc Mộc giữ lấy tay cô ấy, nhìn sang Tần Khai.

Bác sĩ và y tá tới rất nhanh, họ chắn mất tầm mắt của Liễu Mộc Mộc. Sau đó Đổng Chính Hào dẫn các cô ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Đổng Chính Hào thấy con gái nhỏ bị dọa thì xoa đầu Đổng Duyệt, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để an ủi: “Đừng sợ, chỉ là miệng vết thương bị hở ra thôi, không sao đâu.”

Ông cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Liễu Mộc Mộc lại không thấy thế.

Ngay lúc này, mấy y tá đẩy giường bệnh ra, có vẻ định đưa bệnh nhân tới khu cấp cứu.

Lúc đi ngang họ, Đổng Chính Hào có nhìn thoáng qua. Mắt Tần Khai vẫn mở, chỉ là băng gạc trên người thấm đầy máu đỏ

“Bố cũng đi cùng đi.” Đột nhiên Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh nói một câu.

Đổng Chính Hào định nói là không cần thiết thì chợt nghe cô nói: “Nói không chừng còn có thể nhìn mặt bác ấy lần cuối.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương