Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?
-
Chương 7: Là em! Chính là em! (2)
Hạ Vy nói rằng giờ Lâm Hạ Băng đứng trước cửa cái nhà kho rộng lớn này chờ cô ta, bây giờ cô ta cần phải vào trong phòng kia lấy chìa khóa vào nhà kho.
Ngay khi Hạ Vy vừa khuất dạng, Lâm Hạ Băng xoay người lại làm tư thế khởi động. Vừa xoay xoay cổ tay, cô vừa nói với giọng đùa cợt:
“Ra được rồi đấy, con mồi vào bẫy rồi thì làm gì tiếp theo thế?”
“Con nhỏ này, mày là tiểu thư nhà nào mà dám kiêu ngạo như thế? Dám trêu tức chị hai à? Mày giỏi nhỉ?” tức thì có một nhóm mười hai người ùa ra bao vây xung quanh Lâm Hạ Băng, sát khí nổi lên nồng nặc. Người nói kia chắc là nhỏ đứng đầu.
Lâm Hạ Băng vẫn vô tư vặn vẹo cái cổ, khóe miệng nhếch đến tận mang tai mang theo tia hứng thú. Từ khi về nước cô chưa được giải tỏa cơn ngứa tay ngứa chân lần nào, giờ thì hay rồi! Không cần đi kiếm mà có đứa dâng hẳn thân mình lên cho Lâm Hạ Băng cô đây!
“Tôi à? Là tiểu thư nhà nào thì vướng gì đến nhà chúng bạn? Tô Nhu sao? Chị hai nữa? Oa, hóa ra tôi đây chọc phải chị hai à? Hahaaa…” Lâm Hạ Băng bỗng cười phá lên khiến nhóm người kia bỗng đờ mặt ra, cô cười thế chẳng khác gì đang coi thường bọn họ sao?
“Con kia, mày điên à? Cười cái gì? Mày chán sống rồi đúng không?”
Lâm Hạ Băng từ bộ dạng bỡn cợt nháy mắt chuyển sang vẻ mặt lạnh như tiền, quay qua giáng một cái tát như trời đánh vào mặt của cô gái mạnh miệng từ nãy giờ một câu con nhỏ một câu con điên.
“Chửi tôi sao? Từ trước tới nay chưa một ai xúc phạm đến tôi còn nguyên vẹn.”
“Á…” cô gái tóc tém màu nâu nhạt bị Lâm Hạ Băng tát một cái bằng lực rất mạnh, liền theo đà lùi về đằng sau hai ba bước, lảo đảo suýt ngã xuống. Cô ta ôm mặt, tròng mặt đỏ lừ lên tức giận. Đây là lần đầu tiên cô ta bị tát vào mặt bởi một người xa lạ.
“Lên tụi bây! Đánh nó nhừ tử ra cho tao!” cô ta hét ầm lên, chỉ vào Lâm Hạ Băng nộ khí tăng vùn vụt. Khóe miệng của cô ta rơm rớm chút máu, gương mặt hằn lên tia máu, trông cực kỳ thảm hại.
“Câm miệng!” Lâm Hạ Băng tặng cho cô ta thêm một cái tát nữa, lần này cô ta bị sự tức giận làm lu mờ hành động, không có chuẩn bị trước liền nhận phải một cái tát mang theo hàm ý phẫn nộ từ Lâm Hạ Băng liền ngã thẳng xuống. Bản thân cô ta lê lết dưới nền đất bụi, tức giận lảo đảo đứng lên định cho Lâm Hạ Băng một cùi chỏ, không ngờ Lâm Hạ Băng còn phản ứng nhanh hơn, cho cô ta một phát thẳng vào bụng, bắn thẳng về phía tường.
Lũ người còn lại đứng sau Lâm Hạ Băng mặt tái mét, kia là đại tỷ của họ, bình thường đánh nhau rất giỏi. Thế mà chưa kịp phản lại Lâm Hạ Băng đã bị cô đánh gục, ngất luôn ở phía kia. Thế bọn họ còn đứng đây làm gì?
Xử lý xong một bạn côn đồ thích chơi trội, Lâm Hạ Băng liền quay phắt người lại. Đôi mắt lạnh lẽo sâu không đáy kia nhìn chằm chằm vào lũ người này, không khí xung quanh tụt xuống âm độ. Lúc này, cô trong mặt lũ người này là một ác quỷ mang đến cơn ác mộng kinh hoàng nhất mà mười bảy năm lũ người này sống trên đời.
“Sao thế? Chúng bạn không định xử đẹp tôi à? Hử?” vừa nói, cô vừa bước chân lại gần nhóm người đang đứng như trời trồng cách cô một khoảng ngắn. Hệt như bước chân của tử thần đang dần bước tới những con kiến ngông cuồng mà đạp chết nó.
Đói ăn vụng, túng làm liều.
Lúc này, “chị đầu đàn” đã nghẻo. Bây giờ tụi nó mà chạy đi thì cực kỳ mất mặt, thôi thì cứ xông lên đi, dẫu gì chúng nó có tới mười một người lận còn Lâm Hạ Băng chỉ có một mình. Có lẽ suy nghĩ của những người này giống nhau, quay ra liếc liếc vài phát, không hẹn mà cùng xông tới phía trước, mỗi người tản ra mọi phía định hạ Lâm Hạ Băng.
Lâm Hạ Băng nhanh tay túm lấy tóc của một cô nàng mặt lạnh. Tiện tay cô thưởng cho cô ta một cú đạp vào đằng sau lưng, xương kêu răng rắc. Chưa hết, cô tiếp tục tay cầm chắc lấy mái tóc màu bạc của cô nàng kéo vòng vòng xung quanh, những người định xông tới phía Lâm Hạ Băng, chưa kịp xuất chiêu liền bị đôi chân của đồng đội quật xuống ngã hết. Lâm Hạ Băng liền dựt mạnh tóc của ả ta, nâng lực ném của tay, cô ném thẳng ả về phía bạn đầu đàn đã ngất tự lúc nào.
“Phịch” tiếng hạ cánh thành công của một thân thể ngọc ngà mạnh mẽ làm một tiếng rơi chói tai, không khỏi khiến người khác thương xót.
Đưa thân thể về hướng trung tâm, Lâm Hạ Băng khinh miệt giơ tay phải lên vẫy vẫy như đang kêu cún cưng chạy về phía chủ. Cô đang khiêu khích lòng tự tôn trong nhóm côn đồ xưng bá bấy lâu trong School Gold. Đôi đồng tử trầm lắng thể hiện rõ sự khinh thường tột độ, càng khiến lũ người kia nổi giận chạy đến phía cô.
“Rắc rắc… Chát…” hai ả có chiều cao nổi trội xông về phía Lâm Hạ Băng, liền bị cô bẻ tay lại, Lâm Hạ Băng đùa cợt kẹp tay của ả đầu về phía sau, tiện lúc bẻ gãy luôn cánh tay của ả. Chưa buông tha cho cánh tay đã gãy, cô tiếp tục dùng nó để vả thẳng vào mặt của ả đang đứng đờ mặt ra đối diện cô. Ả ta không giữ nổi thăng bằng liền hạ mông dưới nền đất, Lâm Hạ Băng tàn nhẫn tiến tới dẫm thẳng vào bàn tay đang run rẩy của ả, khiến nó kêu lên những tiếng gãy xương chói tai.
Ngay lúc cô đang hành hạ ả ta, một ả thân hình béo phụng phịnh kèm hai ả nhỏ con xông tới. Ả béo đó định với lấy mái tóc dài của Lâm Hạ Băng, cùng hai ả kia túm vào tay của ả béo định bật lên phía cô. Nào ngờ chưa kịp manh động, liền bị Lâm Hạ Băng lộn người tặng luôn cho một phát giày thẳng vào mũi, cô chuyên nghiệp lượn vào vòng, kéo luôn cả ả béo ngã rầm xuống đất. Mất đi chỗ dựa là ả béo, hai con nhỏ kia không hẹn mà cùng kéo lấy tay nhau, rơi thẳng xuống người của ả béo.
“Á…” cả ba tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, khiến những đứa còn lại chưa kịp ra tay đã xanh lét mặt mày, định chạy ra khỏi chốn địa ngục này.
Nhưng Lâm Hạ Băng đã kịp chạy tới lũ người đó, thưởng luôn cho vài cùi chỏ thẳng vào bụng, tất cả đều gục tại chỗ. Không còn chút sức lực mà đứng lên để tiếp tục đánh nhau..
Mười một “bạn côn đồ” lần lượt bị Lâm Hạ Băng đánh gục hết mà không tốn chút sức lực nào. Nhưng vẫn liều chồm lên muốn kéo ngã cô. Ai ngờ đều bị cô đá bay xa hẳn một mét? Cuối cùng, tất tần tật đều gục toàn bộ! May nhé, cô không đánh vào chỗ hiểm. Chứ mặt mũi thì ăn thua gì? Cùng lắm thì mấy “bạn côn đồ” lại nhảy hết vào tiệm spa cả thôi! Cuối cùng thì lũ vô dụng này định chơi với cô à? Lũ các người có mười cái mạng cũng chưa đủ tuổi nhé!
“Các người à? Định động đến tôi sao? Không xứng để phủi bụi cho tôi!”
Lâm Hạ Băng phủi phủi tay, giọng nói kiêu ngạo băng lãnh cất lên một cách khinh thường. Cô đưa tay kéo lại bộ đồng phục trên người bị lệch đi một chút. Toan xoay người bỏ đi thì Lãnh Thiên Ân đột ngột xuất hiện trước mặt cô với bộ mặt dọa người. Hắn thấy Hạ Vy, cô gái thường xuyên đeo bám Tô Nhu đi từ sân sau khu SS ra, hắn lấy làm lạ lắm. Vì đằng sau của mỗi khu chỉ có một nhà kho cất dụng cụ thể dục và các dụng cụ thừa không dùng tới, thường thì chả có học sinh nào vào đấy cả vì nhà kho đó rất bẩn, theo nhiệm vụ thì hai tháng được tổng dọn một lần. Mà bây giờ Hạ Vy vào đó làm gì?
Trừ phi có chuyện gì đó? Hắn liền phóng như bay về phía sân sau, đã thế còn nghe tiếng đánh nhau nữa. Cứ nghĩ là người bị lũ côn đồ của khu SB kia đánh cho nhừ tử rồi mà ai ngờ, là Lâm Hạ Băng! Một mình cô đang xử đẹp Trương Gia Nhi, người đứng đầu nhóm côn đồ nổi tiếng khu SB? Lãnh Thiên Ân cứ đứng đó, khóe miệng nhếch lên tia thú vị, chăm chú nhìn màn xử lý phạm nhân của Lâm Hạ Băng. Cô càng làm hắn yêu thích hơn mà!
Thực ra Lâm Hạ Băng đang tính bay về ký túc xá của Lâm Hạ Thiên thay đồ, chứ mẹ nó quần áo cô bị nhăn rồi! Còn về Hạ Vy, dù gì cô bé này cũng đáng yêu. Thôi cô đành tha cho một mạng! Ai ngờ lại chạm mặt tên cẩu vô lại này?
Hắn không nói không rằng lập tức túm lấy tay phải của cô, kéo đi một mạch khiến cô vô cùng sửng sốt. Tên này bị điên à? Tự dưng xuất hiện lù lù như ma rồi kéo cô đi đâu?
Bất bình định giật tay ra, ai ngờ cô càng cố kéo tay mình ra thì hắn lại càng nắm chặt. Trời sinh thể lực của con gái và con trai khác nhau mà! Dù cô có khỏe đến mấy thì cũng vừa vận động khỏe người, làm sao cô còn hơi đâu mà đứng giành với chả giật với tên chết tiệt này?
“Này cẩu vô lại, anh làm gì thế?” Lâm Hạ Băng hét lên, tên ngốc này không sợ cô sao? Hắn xuất hiện ở đây chắc chắn hắn nhìn thấy màn xử tội phạm nhân của cô rồi còn gì? Chả nhẽ hắn muốn cô cho hắn một chưởng nằm lăn lộn ngay tại đây hay sao? Lần đầu tiên, có một tên con trai mặt dầy như thế cầm tay cô! Trong cô bỗng dâng lên một cảm xúc bực bội.
“Mau bỏ tôi ra, đừng làm tôi bực lên!”
“Tôi không bỏ thì em định làm gì tôi? Chẳng nhẽ đánh tôi sao? Như lũ vô dụng kia?” Lãnh Thiên Ân đột ngột gắt lên với Lâm Hạ Băng, lúc này hắn rất bực bội vì lũ người kia dám động đến cô.
Lâm Hạ Băng biết chưa đến lúc thích hợp giằng co với tên này, thôi thì đợi tí nữa vậy. Tên này có là gì? Đến Lâm Hạ Thiên cô còn đánh gục, cô còn sợ hắn sao? Nực cười!
Bây giờ Lâm Hạ Băng biết không thể phản kháng, liền để mặc cẩu vô lại kéo đi. Kệ hắn, muốn kéo đi đâu thì đi. Cảm xúc lúc này trong cô rất là tức giận, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị người khác kéo đi một cách vô tổ chức. Năm năm ở bên Mỹ, ai cũng tôn sùng cô, ai cũng hâm mộ cô. Thế mà bây giờ có người dám lôi cô đi như thú cưng thế này?
Trái ngược với tâm trạng bực bội của Lâm Hạ Băng, Lãnh Thiên Ân rất vui mừng. Thích một người đến sáu năm, đến cả một câu làm quen cũng chả có. Thế mà bây giờ, hắn đang được nắm tay cô kéo đi, được gần cô như thế, được nói chuyện với cô, đúng là không uổng công hắn giữ tâm mình trong sạch mà suốt sáu năm mà!
“Lâm Hạ Băng, lần này tôi không nhận nhầm người! Là em, là cô tiểu thư kiêu kỳ băng lãnh mà tôi muốn chạm tới. Chính là cô tiểu thư một mình xử hết lũ con gái lớp trên dám bắt nạt Tôn Thanh Vũ. Là em! Chính là em!”
“Em trở về đây rồi. Tôi sẽ không để vuột mất cơ hội được bên em cho người khác đâu. Lần này, tôi nhất định phải có được em!”
Ngay khi Hạ Vy vừa khuất dạng, Lâm Hạ Băng xoay người lại làm tư thế khởi động. Vừa xoay xoay cổ tay, cô vừa nói với giọng đùa cợt:
“Ra được rồi đấy, con mồi vào bẫy rồi thì làm gì tiếp theo thế?”
“Con nhỏ này, mày là tiểu thư nhà nào mà dám kiêu ngạo như thế? Dám trêu tức chị hai à? Mày giỏi nhỉ?” tức thì có một nhóm mười hai người ùa ra bao vây xung quanh Lâm Hạ Băng, sát khí nổi lên nồng nặc. Người nói kia chắc là nhỏ đứng đầu.
Lâm Hạ Băng vẫn vô tư vặn vẹo cái cổ, khóe miệng nhếch đến tận mang tai mang theo tia hứng thú. Từ khi về nước cô chưa được giải tỏa cơn ngứa tay ngứa chân lần nào, giờ thì hay rồi! Không cần đi kiếm mà có đứa dâng hẳn thân mình lên cho Lâm Hạ Băng cô đây!
“Tôi à? Là tiểu thư nhà nào thì vướng gì đến nhà chúng bạn? Tô Nhu sao? Chị hai nữa? Oa, hóa ra tôi đây chọc phải chị hai à? Hahaaa…” Lâm Hạ Băng bỗng cười phá lên khiến nhóm người kia bỗng đờ mặt ra, cô cười thế chẳng khác gì đang coi thường bọn họ sao?
“Con kia, mày điên à? Cười cái gì? Mày chán sống rồi đúng không?”
Lâm Hạ Băng từ bộ dạng bỡn cợt nháy mắt chuyển sang vẻ mặt lạnh như tiền, quay qua giáng một cái tát như trời đánh vào mặt của cô gái mạnh miệng từ nãy giờ một câu con nhỏ một câu con điên.
“Chửi tôi sao? Từ trước tới nay chưa một ai xúc phạm đến tôi còn nguyên vẹn.”
“Á…” cô gái tóc tém màu nâu nhạt bị Lâm Hạ Băng tát một cái bằng lực rất mạnh, liền theo đà lùi về đằng sau hai ba bước, lảo đảo suýt ngã xuống. Cô ta ôm mặt, tròng mặt đỏ lừ lên tức giận. Đây là lần đầu tiên cô ta bị tát vào mặt bởi một người xa lạ.
“Lên tụi bây! Đánh nó nhừ tử ra cho tao!” cô ta hét ầm lên, chỉ vào Lâm Hạ Băng nộ khí tăng vùn vụt. Khóe miệng của cô ta rơm rớm chút máu, gương mặt hằn lên tia máu, trông cực kỳ thảm hại.
“Câm miệng!” Lâm Hạ Băng tặng cho cô ta thêm một cái tát nữa, lần này cô ta bị sự tức giận làm lu mờ hành động, không có chuẩn bị trước liền nhận phải một cái tát mang theo hàm ý phẫn nộ từ Lâm Hạ Băng liền ngã thẳng xuống. Bản thân cô ta lê lết dưới nền đất bụi, tức giận lảo đảo đứng lên định cho Lâm Hạ Băng một cùi chỏ, không ngờ Lâm Hạ Băng còn phản ứng nhanh hơn, cho cô ta một phát thẳng vào bụng, bắn thẳng về phía tường.
Lũ người còn lại đứng sau Lâm Hạ Băng mặt tái mét, kia là đại tỷ của họ, bình thường đánh nhau rất giỏi. Thế mà chưa kịp phản lại Lâm Hạ Băng đã bị cô đánh gục, ngất luôn ở phía kia. Thế bọn họ còn đứng đây làm gì?
Xử lý xong một bạn côn đồ thích chơi trội, Lâm Hạ Băng liền quay phắt người lại. Đôi mắt lạnh lẽo sâu không đáy kia nhìn chằm chằm vào lũ người này, không khí xung quanh tụt xuống âm độ. Lúc này, cô trong mặt lũ người này là một ác quỷ mang đến cơn ác mộng kinh hoàng nhất mà mười bảy năm lũ người này sống trên đời.
“Sao thế? Chúng bạn không định xử đẹp tôi à? Hử?” vừa nói, cô vừa bước chân lại gần nhóm người đang đứng như trời trồng cách cô một khoảng ngắn. Hệt như bước chân của tử thần đang dần bước tới những con kiến ngông cuồng mà đạp chết nó.
Đói ăn vụng, túng làm liều.
Lúc này, “chị đầu đàn” đã nghẻo. Bây giờ tụi nó mà chạy đi thì cực kỳ mất mặt, thôi thì cứ xông lên đi, dẫu gì chúng nó có tới mười một người lận còn Lâm Hạ Băng chỉ có một mình. Có lẽ suy nghĩ của những người này giống nhau, quay ra liếc liếc vài phát, không hẹn mà cùng xông tới phía trước, mỗi người tản ra mọi phía định hạ Lâm Hạ Băng.
Lâm Hạ Băng nhanh tay túm lấy tóc của một cô nàng mặt lạnh. Tiện tay cô thưởng cho cô ta một cú đạp vào đằng sau lưng, xương kêu răng rắc. Chưa hết, cô tiếp tục tay cầm chắc lấy mái tóc màu bạc của cô nàng kéo vòng vòng xung quanh, những người định xông tới phía Lâm Hạ Băng, chưa kịp xuất chiêu liền bị đôi chân của đồng đội quật xuống ngã hết. Lâm Hạ Băng liền dựt mạnh tóc của ả ta, nâng lực ném của tay, cô ném thẳng ả về phía bạn đầu đàn đã ngất tự lúc nào.
“Phịch” tiếng hạ cánh thành công của một thân thể ngọc ngà mạnh mẽ làm một tiếng rơi chói tai, không khỏi khiến người khác thương xót.
Đưa thân thể về hướng trung tâm, Lâm Hạ Băng khinh miệt giơ tay phải lên vẫy vẫy như đang kêu cún cưng chạy về phía chủ. Cô đang khiêu khích lòng tự tôn trong nhóm côn đồ xưng bá bấy lâu trong School Gold. Đôi đồng tử trầm lắng thể hiện rõ sự khinh thường tột độ, càng khiến lũ người kia nổi giận chạy đến phía cô.
“Rắc rắc… Chát…” hai ả có chiều cao nổi trội xông về phía Lâm Hạ Băng, liền bị cô bẻ tay lại, Lâm Hạ Băng đùa cợt kẹp tay của ả đầu về phía sau, tiện lúc bẻ gãy luôn cánh tay của ả. Chưa buông tha cho cánh tay đã gãy, cô tiếp tục dùng nó để vả thẳng vào mặt của ả đang đứng đờ mặt ra đối diện cô. Ả ta không giữ nổi thăng bằng liền hạ mông dưới nền đất, Lâm Hạ Băng tàn nhẫn tiến tới dẫm thẳng vào bàn tay đang run rẩy của ả, khiến nó kêu lên những tiếng gãy xương chói tai.
Ngay lúc cô đang hành hạ ả ta, một ả thân hình béo phụng phịnh kèm hai ả nhỏ con xông tới. Ả béo đó định với lấy mái tóc dài của Lâm Hạ Băng, cùng hai ả kia túm vào tay của ả béo định bật lên phía cô. Nào ngờ chưa kịp manh động, liền bị Lâm Hạ Băng lộn người tặng luôn cho một phát giày thẳng vào mũi, cô chuyên nghiệp lượn vào vòng, kéo luôn cả ả béo ngã rầm xuống đất. Mất đi chỗ dựa là ả béo, hai con nhỏ kia không hẹn mà cùng kéo lấy tay nhau, rơi thẳng xuống người của ả béo.
“Á…” cả ba tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, khiến những đứa còn lại chưa kịp ra tay đã xanh lét mặt mày, định chạy ra khỏi chốn địa ngục này.
Nhưng Lâm Hạ Băng đã kịp chạy tới lũ người đó, thưởng luôn cho vài cùi chỏ thẳng vào bụng, tất cả đều gục tại chỗ. Không còn chút sức lực mà đứng lên để tiếp tục đánh nhau..
Mười một “bạn côn đồ” lần lượt bị Lâm Hạ Băng đánh gục hết mà không tốn chút sức lực nào. Nhưng vẫn liều chồm lên muốn kéo ngã cô. Ai ngờ đều bị cô đá bay xa hẳn một mét? Cuối cùng, tất tần tật đều gục toàn bộ! May nhé, cô không đánh vào chỗ hiểm. Chứ mặt mũi thì ăn thua gì? Cùng lắm thì mấy “bạn côn đồ” lại nhảy hết vào tiệm spa cả thôi! Cuối cùng thì lũ vô dụng này định chơi với cô à? Lũ các người có mười cái mạng cũng chưa đủ tuổi nhé!
“Các người à? Định động đến tôi sao? Không xứng để phủi bụi cho tôi!”
Lâm Hạ Băng phủi phủi tay, giọng nói kiêu ngạo băng lãnh cất lên một cách khinh thường. Cô đưa tay kéo lại bộ đồng phục trên người bị lệch đi một chút. Toan xoay người bỏ đi thì Lãnh Thiên Ân đột ngột xuất hiện trước mặt cô với bộ mặt dọa người. Hắn thấy Hạ Vy, cô gái thường xuyên đeo bám Tô Nhu đi từ sân sau khu SS ra, hắn lấy làm lạ lắm. Vì đằng sau của mỗi khu chỉ có một nhà kho cất dụng cụ thể dục và các dụng cụ thừa không dùng tới, thường thì chả có học sinh nào vào đấy cả vì nhà kho đó rất bẩn, theo nhiệm vụ thì hai tháng được tổng dọn một lần. Mà bây giờ Hạ Vy vào đó làm gì?
Trừ phi có chuyện gì đó? Hắn liền phóng như bay về phía sân sau, đã thế còn nghe tiếng đánh nhau nữa. Cứ nghĩ là người bị lũ côn đồ của khu SB kia đánh cho nhừ tử rồi mà ai ngờ, là Lâm Hạ Băng! Một mình cô đang xử đẹp Trương Gia Nhi, người đứng đầu nhóm côn đồ nổi tiếng khu SB? Lãnh Thiên Ân cứ đứng đó, khóe miệng nhếch lên tia thú vị, chăm chú nhìn màn xử lý phạm nhân của Lâm Hạ Băng. Cô càng làm hắn yêu thích hơn mà!
Thực ra Lâm Hạ Băng đang tính bay về ký túc xá của Lâm Hạ Thiên thay đồ, chứ mẹ nó quần áo cô bị nhăn rồi! Còn về Hạ Vy, dù gì cô bé này cũng đáng yêu. Thôi cô đành tha cho một mạng! Ai ngờ lại chạm mặt tên cẩu vô lại này?
Hắn không nói không rằng lập tức túm lấy tay phải của cô, kéo đi một mạch khiến cô vô cùng sửng sốt. Tên này bị điên à? Tự dưng xuất hiện lù lù như ma rồi kéo cô đi đâu?
Bất bình định giật tay ra, ai ngờ cô càng cố kéo tay mình ra thì hắn lại càng nắm chặt. Trời sinh thể lực của con gái và con trai khác nhau mà! Dù cô có khỏe đến mấy thì cũng vừa vận động khỏe người, làm sao cô còn hơi đâu mà đứng giành với chả giật với tên chết tiệt này?
“Này cẩu vô lại, anh làm gì thế?” Lâm Hạ Băng hét lên, tên ngốc này không sợ cô sao? Hắn xuất hiện ở đây chắc chắn hắn nhìn thấy màn xử tội phạm nhân của cô rồi còn gì? Chả nhẽ hắn muốn cô cho hắn một chưởng nằm lăn lộn ngay tại đây hay sao? Lần đầu tiên, có một tên con trai mặt dầy như thế cầm tay cô! Trong cô bỗng dâng lên một cảm xúc bực bội.
“Mau bỏ tôi ra, đừng làm tôi bực lên!”
“Tôi không bỏ thì em định làm gì tôi? Chẳng nhẽ đánh tôi sao? Như lũ vô dụng kia?” Lãnh Thiên Ân đột ngột gắt lên với Lâm Hạ Băng, lúc này hắn rất bực bội vì lũ người kia dám động đến cô.
Lâm Hạ Băng biết chưa đến lúc thích hợp giằng co với tên này, thôi thì đợi tí nữa vậy. Tên này có là gì? Đến Lâm Hạ Thiên cô còn đánh gục, cô còn sợ hắn sao? Nực cười!
Bây giờ Lâm Hạ Băng biết không thể phản kháng, liền để mặc cẩu vô lại kéo đi. Kệ hắn, muốn kéo đi đâu thì đi. Cảm xúc lúc này trong cô rất là tức giận, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị người khác kéo đi một cách vô tổ chức. Năm năm ở bên Mỹ, ai cũng tôn sùng cô, ai cũng hâm mộ cô. Thế mà bây giờ có người dám lôi cô đi như thú cưng thế này?
Trái ngược với tâm trạng bực bội của Lâm Hạ Băng, Lãnh Thiên Ân rất vui mừng. Thích một người đến sáu năm, đến cả một câu làm quen cũng chả có. Thế mà bây giờ, hắn đang được nắm tay cô kéo đi, được gần cô như thế, được nói chuyện với cô, đúng là không uổng công hắn giữ tâm mình trong sạch mà suốt sáu năm mà!
“Lâm Hạ Băng, lần này tôi không nhận nhầm người! Là em, là cô tiểu thư kiêu kỳ băng lãnh mà tôi muốn chạm tới. Chính là cô tiểu thư một mình xử hết lũ con gái lớp trên dám bắt nạt Tôn Thanh Vũ. Là em! Chính là em!”
“Em trở về đây rồi. Tôi sẽ không để vuột mất cơ hội được bên em cho người khác đâu. Lần này, tôi nhất định phải có được em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook