Chúng Ta Ly Hôn Rồi Anh À....!
-
Chương 6
Kể từ ngày biết tin anh trai đi tù, tôi tạm gác chuyện ly hôn sang một bên nhưng vẫn nhờ cậy Lâm Tuệ liên lạc với luật sư Tần giúp làm một đơn ly hôn đơn phương trong thầm lặng, tôi không dám đả động gì tới nữa chỉ sợ Sở Thần biết được lại làm ầm lên, tôi chuyên tâm vào công việc hơn, cũng nhận nhiều vụ phỏng vấn hay lấy tin hơn lúc trước không còn muốn sống trong những ngày tháng nhàn nhã như một đại tiểu thư nữa, mục tiêu hiện tại của tôi là phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để trả lại cho Lâm Tuệ và Trác Lãng, hai người đấy tôi nợ họ nhiều rồi.
Một tuần nay tôi không chỉ làm việc ở tòa soạn không thôi mà còn nhận thêm việc bên ngoài vào buổi tối nữa, nói chung tôi là đang liều mạng làm việc, tôi bây giờ không còn chỗ dựa vững chắc là anh trai, Sở Thần thì có lẽ một ngày nào đó sẽ chán ghét tôi , nếu không cố gắng tôi không biết bản thân sẽ ra cái dạng gì nữa. Rồi cho đến một buổi trưa, tôi đột nhiên ngất xỉu ở tòa soạn Đinh Mỹ thấy vậy liền hoảng hốt gọi cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.
Khi tỉnh lại, đầu rất đau trước mắt tôi là trần nhà của bệnh viện trắng toát, bác sĩ nói do tôi làm việc quá sức với thiếu dinh dưỡng nên mới thành ra vậy bảo các đồng nghiệp tôi không cần lo lắng, đợi đến khi Đinh Mỹ cùng các đồng nghiệp khác ra về thì bác sĩ liền vào gặp riêng tôi nói chuyện.
"cô Diệp, khi tôi nói ra chuyện này cô nhất định phải bình tĩnh thật bình tĩnh" vị bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi nhìn thôi cũng biết dày dặn kinh nghiệm đến chừng nào nghiêm túc nói với tôi.
"tôi có vấn đề gì sao bác sĩ?"
"cô hiện tại có một khối u ở não....e là khó chữa trị..." vị bác sĩ ái ngại nói.
"..." tôi lặng thinh không nói nên lời, "Ầm" một tiếng cả thế giới trong tôi liền sụp đổ, tôi đang khỏe mạnh như vậy vì sao lại bị khối u não? vì sao chứ? chẳng lẽ là do duy truyền từ ba? có lẽ đó là do duy truyền thật, ba tôi ngày đó mất là do khối u ở não chèn ép tới dây thần kinh nên qua đời, tôi là con gái của ba nên tỷ lệ là rất cao.
"tôi...có thể phẫu thuật không vậy bác sĩ?" mắt tôi vô thần nhìn bác sĩ chứa đựng đầy vẻ bi thương.
"khối u này là khối u ác tính chỉ có thể dựa vào số mệnh thôi! nếu phẫu thuật tỷ lệ thành công không cao"
"bao nhiêu phần trăm thành công?" tôi như vớ được tia hi vọng nhỏ nhoi đôi mắt liền ánh lên một tia sáng.
"20%"
"chỉ 20% thôi sao?...." tôi đang từ trên thiên đàng vụt sâu xuống địa ngục tối tăm, tỷ lệ thành công chỉ có 20% tôi là không thể cứu nữa rồi, tôi còn bao nhiêu là dự định chưa thực hiện được kia mà? vì sao ông trời lại trớ trêu như vậy?
"tôi khuyên cô Diệp từ nay không nên làm việc nữa, ít suy nghĩ lo âu, cố gắng ở bên gia đình nhiều một chút thời gian của cô..."
"tôi biết rồi bác sĩ" tôi cố gắng nặn ra một nụ cười để che đi bi thương cùng tuyệt vọng nơi khóe môi, quả thật tôi không cười nổi nữa.
Vị bác sĩ kia rời đi, tôi như chơi vơi trong thế giới ảm đạm của riêng mình, không chút ánh sáng, lạnh lẽo thấu xương, tôi chỉ mới 23 tuổi, tôi còn rất trẻ, bao nhiêu là dự định hoài bảo vẫn chưa thực hiện xong, anh trai vẫn còn ngồi trong tù chưa biết ngày được ra, mẹ thì già yếu, nếu tôi ngã xuống mọi chuyện sẽ còn rối ren hơn nữa. Nếu thực sự tôi chết đi thật thì người đàn ông kia có sầu khổ không nhỉ? à chắc không, nếu có cũng là chút thương hại cho một kẻ dùng cả đời để cố chấp như tôi thôi không hơn không kém.
"Lâm Tuệ, giúp mình soạn đơn ly hôn đơn thân nhanh một chút ngày mai mình muốn nhận được"
Đây là câu đầu tiên của tôi khi Lâm Tuệ nghe máy, đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của tôi, là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời đầy sai lầm của tôi chứ nhỉ?
Cuộc sống của tôi trở về nguyên dạng như cũ, hôm nay là thứ 4 ngày anh trở về sau chuyến công tác trở về, đơn ly hôn đơn thân của tôi được chấp nhận rồi, đã được tòa giải quyết mà thiếu vắng đi sự có mặt của anh từ hôm qua, từ hôm nay tôi và anh là hai đường thẳng song song không có giao điểm rồi, tôi sẽ lặng lẽ mà biến mất khỏi cuộc sống của anh không một dấu vết cho đến khi tôi rời khỏi cuộc sống này thì cũng như một giọt nước bay hơi biến thành mây trời. Chuyện ly hôn đương nhiên tôi sẽ không dại mà đi nói cho mẹ và chị dâu chỉ có tôi, Lâm Tuệ và luật sư Tần biết, tôi không cần nhiều người biết chỉ cần tôi và anh không còn nằm cùng một hộ khẩu nữa, không còn quan hệ trên danh nghĩa nữa, từ nay tôi và Sở Thần không là gì của nhau. Tôi vẫn còn lưu luyến anh là thật nhưng tôi không thể mãi nghĩ cho bản thân được.
Bệnh tình của tôi rốt cục Lâm Tuệ cũng biết được.
"Lâm Tuệ, ba mình vì sao mà chết?" Lâm Tuệ không trả lời tôi, tiếng khóc của cô ấy vang bên tai tôi da diết đến đau lòng.
"Diệp Tiểu Hi ba cậu do khối u não mà chết nhưng cậu....làm sao có thể như thế được...!"
"Sở Thần biết chuyện này chưa?"Lâm Tuệ nắm lấy tay tôi run run.
"vẫn chưa, có lẽ cả đời này cũng không biết" Không hiểu sao khi nói ra những lời này tôi lại không chút xao động hay vì cái cảm giác đứng trước ranh giới giữa sự sống mong manh như đóa bồ công anh trắng xóa với cái chết gần kề, tử thần có lẽ đang vẫy tay với tôi, kêu tôi sớm đến bên người một chút.
Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi 15 tuổi ba tôi đột nhiên phát hiện ra mình bị khối u não và nó đang chèn ép tới thần kinh, khối u ác tính không thể dùng dao kéo phẫu thuật kéo dài sự sống được, ba tôi đành ở nhà sống hết những ngày tháng cuối đời này, có một lần tôi đến trước mặt ông khoe với ông 100 điểm môn Hóa của tôi không ngờ ông lại ngờ nghệt hỏi tôi là ai? vì sao tôi lại gọi ông là ba?...Tâm tôi chết lặng ba tôi có lẽ sắp đi xa thật rồi, ông đã quên mất đứa con gái ông thương yêu nhất là tôi, ngay cả anh trai và mẹ ông cũng quên mất...Tôi chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ một ngày nào đó bản thân quên đi hết mọi chuyện từ quá khứ đến hiện tại, quên đi những người yêu thương,...
Một tuần nay tôi không chỉ làm việc ở tòa soạn không thôi mà còn nhận thêm việc bên ngoài vào buổi tối nữa, nói chung tôi là đang liều mạng làm việc, tôi bây giờ không còn chỗ dựa vững chắc là anh trai, Sở Thần thì có lẽ một ngày nào đó sẽ chán ghét tôi , nếu không cố gắng tôi không biết bản thân sẽ ra cái dạng gì nữa. Rồi cho đến một buổi trưa, tôi đột nhiên ngất xỉu ở tòa soạn Đinh Mỹ thấy vậy liền hoảng hốt gọi cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.
Khi tỉnh lại, đầu rất đau trước mắt tôi là trần nhà của bệnh viện trắng toát, bác sĩ nói do tôi làm việc quá sức với thiếu dinh dưỡng nên mới thành ra vậy bảo các đồng nghiệp tôi không cần lo lắng, đợi đến khi Đinh Mỹ cùng các đồng nghiệp khác ra về thì bác sĩ liền vào gặp riêng tôi nói chuyện.
"cô Diệp, khi tôi nói ra chuyện này cô nhất định phải bình tĩnh thật bình tĩnh" vị bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi nhìn thôi cũng biết dày dặn kinh nghiệm đến chừng nào nghiêm túc nói với tôi.
"tôi có vấn đề gì sao bác sĩ?"
"cô hiện tại có một khối u ở não....e là khó chữa trị..." vị bác sĩ ái ngại nói.
"..." tôi lặng thinh không nói nên lời, "Ầm" một tiếng cả thế giới trong tôi liền sụp đổ, tôi đang khỏe mạnh như vậy vì sao lại bị khối u não? vì sao chứ? chẳng lẽ là do duy truyền từ ba? có lẽ đó là do duy truyền thật, ba tôi ngày đó mất là do khối u ở não chèn ép tới dây thần kinh nên qua đời, tôi là con gái của ba nên tỷ lệ là rất cao.
"tôi...có thể phẫu thuật không vậy bác sĩ?" mắt tôi vô thần nhìn bác sĩ chứa đựng đầy vẻ bi thương.
"khối u này là khối u ác tính chỉ có thể dựa vào số mệnh thôi! nếu phẫu thuật tỷ lệ thành công không cao"
"bao nhiêu phần trăm thành công?" tôi như vớ được tia hi vọng nhỏ nhoi đôi mắt liền ánh lên một tia sáng.
"20%"
"chỉ 20% thôi sao?...." tôi đang từ trên thiên đàng vụt sâu xuống địa ngục tối tăm, tỷ lệ thành công chỉ có 20% tôi là không thể cứu nữa rồi, tôi còn bao nhiêu là dự định chưa thực hiện được kia mà? vì sao ông trời lại trớ trêu như vậy?
"tôi khuyên cô Diệp từ nay không nên làm việc nữa, ít suy nghĩ lo âu, cố gắng ở bên gia đình nhiều một chút thời gian của cô..."
"tôi biết rồi bác sĩ" tôi cố gắng nặn ra một nụ cười để che đi bi thương cùng tuyệt vọng nơi khóe môi, quả thật tôi không cười nổi nữa.
Vị bác sĩ kia rời đi, tôi như chơi vơi trong thế giới ảm đạm của riêng mình, không chút ánh sáng, lạnh lẽo thấu xương, tôi chỉ mới 23 tuổi, tôi còn rất trẻ, bao nhiêu là dự định hoài bảo vẫn chưa thực hiện xong, anh trai vẫn còn ngồi trong tù chưa biết ngày được ra, mẹ thì già yếu, nếu tôi ngã xuống mọi chuyện sẽ còn rối ren hơn nữa. Nếu thực sự tôi chết đi thật thì người đàn ông kia có sầu khổ không nhỉ? à chắc không, nếu có cũng là chút thương hại cho một kẻ dùng cả đời để cố chấp như tôi thôi không hơn không kém.
"Lâm Tuệ, giúp mình soạn đơn ly hôn đơn thân nhanh một chút ngày mai mình muốn nhận được"
Đây là câu đầu tiên của tôi khi Lâm Tuệ nghe máy, đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của tôi, là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời đầy sai lầm của tôi chứ nhỉ?
Cuộc sống của tôi trở về nguyên dạng như cũ, hôm nay là thứ 4 ngày anh trở về sau chuyến công tác trở về, đơn ly hôn đơn thân của tôi được chấp nhận rồi, đã được tòa giải quyết mà thiếu vắng đi sự có mặt của anh từ hôm qua, từ hôm nay tôi và anh là hai đường thẳng song song không có giao điểm rồi, tôi sẽ lặng lẽ mà biến mất khỏi cuộc sống của anh không một dấu vết cho đến khi tôi rời khỏi cuộc sống này thì cũng như một giọt nước bay hơi biến thành mây trời. Chuyện ly hôn đương nhiên tôi sẽ không dại mà đi nói cho mẹ và chị dâu chỉ có tôi, Lâm Tuệ và luật sư Tần biết, tôi không cần nhiều người biết chỉ cần tôi và anh không còn nằm cùng một hộ khẩu nữa, không còn quan hệ trên danh nghĩa nữa, từ nay tôi và Sở Thần không là gì của nhau. Tôi vẫn còn lưu luyến anh là thật nhưng tôi không thể mãi nghĩ cho bản thân được.
Bệnh tình của tôi rốt cục Lâm Tuệ cũng biết được.
"Lâm Tuệ, ba mình vì sao mà chết?" Lâm Tuệ không trả lời tôi, tiếng khóc của cô ấy vang bên tai tôi da diết đến đau lòng.
"Diệp Tiểu Hi ba cậu do khối u não mà chết nhưng cậu....làm sao có thể như thế được...!"
"Sở Thần biết chuyện này chưa?"Lâm Tuệ nắm lấy tay tôi run run.
"vẫn chưa, có lẽ cả đời này cũng không biết" Không hiểu sao khi nói ra những lời này tôi lại không chút xao động hay vì cái cảm giác đứng trước ranh giới giữa sự sống mong manh như đóa bồ công anh trắng xóa với cái chết gần kề, tử thần có lẽ đang vẫy tay với tôi, kêu tôi sớm đến bên người một chút.
Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi 15 tuổi ba tôi đột nhiên phát hiện ra mình bị khối u não và nó đang chèn ép tới thần kinh, khối u ác tính không thể dùng dao kéo phẫu thuật kéo dài sự sống được, ba tôi đành ở nhà sống hết những ngày tháng cuối đời này, có một lần tôi đến trước mặt ông khoe với ông 100 điểm môn Hóa của tôi không ngờ ông lại ngờ nghệt hỏi tôi là ai? vì sao tôi lại gọi ông là ba?...Tâm tôi chết lặng ba tôi có lẽ sắp đi xa thật rồi, ông đã quên mất đứa con gái ông thương yêu nhất là tôi, ngay cả anh trai và mẹ ông cũng quên mất...Tôi chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ một ngày nào đó bản thân quên đi hết mọi chuyện từ quá khứ đến hiện tại, quên đi những người yêu thương,...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook