Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao
-
Chương 23
Nghe được những lời này, con ngươi tối tăm của Úc Đình Chi hiện ra một nụ cười, anh nhìn Mạnh Trì buồn ngủ, bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm cậu, giọng nói trầm đến mức căng thẳng: “Mạnh Trì, cậu có biết cậu đang nói gì không?”
Cổ họng Mạnh Trì ừ một tiếng.
“Vậy cậu có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?” Úc Đình Chi hơi cúi đầu, giọng nói rất nhẹ lại mang theo một tia nguy hiểm.
Mạnh Trì híp mắt lại, có lẽ là đau đớn trên cằm khiến cậu hơi tỉnh táo, không thể không mở mắt nhìn thẳng vào Úc Đình Chi. Ánh mắt cậu say mê nhìn anh chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh muốn làm gì? Hôn tôi à?”
Úc Đình Chi không nói gì, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang khép mở của cậu.
Mạnh Trì chú ý đến tầm mắt anh, lần nữa giơ tay lên vòng qua ôm cổ Úc Đình Chi, trực tiếp hôn lên môi anh.
Mềm mại chạm vào mềm mại, Úc Đình Chi khẽ giật mình, sau đó giữ chặt gáy Mạnh Trì, bao lấy môi cậu, cũng đồng thời dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng đối phương, chiếm đoạt ô-xy của cậu.
Tiếng thở dốc nặng nề, hương rượu vương nhàn nhạt lượn lờ không tan giữa mũi hai người giữa lúc họ đang trao nước bọt thắm thiết.
Tuy nụ hôn này là do Mạnh Trì bắt đầu, nhưng cuối cùng lại do Úc Đình Chi hoàn toàn làm chủ. Mạnh Trì chỉ có thể bị động thừa nhận, trong đầu cậu giống như đang bắn pháo hoa, cả người đầu váng mắt hoa, cơ thể khô nóng.
Hai bàn tay lành lạnh của Úc Đình Chi luồn vào dưới vạt áo cậu dò xét, vuốt ve vết sẹo ở thắt lưng cậu. Mạnh Trì có hơi ngứa ngáy, co rúm lại muốn trốn nhưng bị Úc Đình Chi dùng sức khống chế, không thể nhúc nhích.
Cổ họng Mạnh Trì phát ra hai tiếng hừ hừ tỏ vẻ bất mãn, đổi lại Úc Đình Chi cắn xé càng thêm hung ác, tưởng như muốn nuốt cậu vào bụng.
Nụ hôn ngày càng vồn vã, cảm giác thiếu ô-xy theo đó cũng ập đến, Mạnh Trì khó có thể thừa nhận, theo bản năng đóng chặt hàm răng, cắn lên môi dưới Úc Đình Chi. Úc Đình Chi khẽ kêu một tiếng đau đớn, hơi lùi lại một chút, kéo ra một sợi tơ bạc dính dính.
Có được cơ hội thở dốc, Mạnh Trì hít sâu, đẩy anh ra, theo bản năng thè lưỡi liếm lên khóe môi ướt át, nếm được cả vị tanh ngọt.
Đại não của cậu đã hoàn toàn chết máy, giữa cơn say rượu mông lung, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, nhưng lại khiến Mạnh Trì cảm thấy Úc Đình Chi giờ phút này có hơi xa lạ.
Môi dưới Úc Đình Chi đau nhức, tràn ra một ít máu tươi, chẳng qua anh không buồn để ý, chỉ nhìn chăm chú Mạnh Trì.
Mạnh Trì cũng nhìn anh, bỗng nhiên nâng chân dài đạp vào ngực Úc Đình Chi, đồng thời cổ họng phát ra một tiếng “Ngứa ~”
Giống như một lưỡi câu, câu lấy bụng dưới căng thẳng của Úc Đình Chi, anh nắm lấy cổ chân Mạnh Trì đặt trên sô pha, đang muốn cúi đầu hôn lên lần nữa thì đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Dương Tự Nhạc về rồi.
Ý thức được chuyện này, lí trí bị Úc Đình Chi ném ra sau đầu trong nháy mắt quay trở về, mạnh mẽ dìm dục vọng muốn phát tiết của anh lại.
Anh đưa tay lau đi vệt nước đỏ thẫm còn sót lại trên môi Mạnh Trì, lại nhéo nhéo gò má cậu như trút giận, rồi nhặt áo khoác comple bên cạnh đắp lên cơ thể trần trụi của cậu.
Mạnh Trì đã hoàn toàn không tỉnh táo, nhắm mắt ngủ mất. Dương Tự Nhạc vừa vào cửa thì thấy Úc Đình Chi, sửng sốt hô lên cũng chẳng đánh thức được cậu.
Nhìn thấy Mạnh Trì ngủ say trên sô pha, ngửi được hương rượu nhàn nhạt trong phòng, Dương Tự Nhạc hiểu được: “Hôm nay anh tôi thật đúng là bị chuốc say mà!”
“Ừm.” Úc Đình Chi đáp, “Cậu ấy ngủ thiếp đi.”
“Vậy đưa anh ấy vào phòng ngủ đi, ngủ ngoài này dễ bị cảm lạnh.” Dương Tự Nhạc nói xong thì đi đến sô pha, muốn đánh thức Mạnh Trì dậy.
Úc Đình Chi trực tiếp khom lưng ôm ngang Mạnh Trì, Dương Tự Nhạc vội vàng đi đến muốn giúp anh. Úc Đình Chi nói không cần, bảo hắn đi mở cửa phòng.
Dương Tự Nhạc hoảng sợ trước sức tay của Úc Đình Chi, vội vàng chạy đi mở cửa phòng Mạnh Trì.
Sau khi Úc Đình Chi đặt Mạnh Trì lên giường, lại nhặt quần áo và áo khoác đặt chỉnh tề ở ghế bên cạnh.
Dương Tự Nhạc rót một cốc nước mật ong, vào đến phòng mới nhớ ra phải rót thêm một cốc nước cho Úc Đình Chi.
“Thầy Úc, anh uống nước không?”
Úc Đình Chi lắc đầu, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, chợt nhìn thoáng qua Mạnh Trì đang ngủ say trên giường, tạm biệt Dương Tự Nhạc, rời khỏi đây.
Hôm sau, lúc mặt trời lên đến mông, Mạnh Trì mới tỉnh dậy. Trong nháy mắt tỉnh táo này, cậu chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giống như có người cầm máy khoan điện quấy rầy trong đầu mình, mê man không dứt.
Theo thói quen sờ đầu giường nửa ngày cũng không thấy điện thoại đâu, Mạnh Trì không thể không mở mắt ra ngồi dậy, tầm mắt đảo quanh một vòng, nhìn thấy áo khoác âu phục và quần tây coi như là chỉnh tề đặt trên ghế, điện thoại cũng để trên bàn.
Cầm điện thoại lên, thấy rõ đã hơn 11h, cũng thấy có không ít tin nhắn wechat. Mạnh Trì mở ra xem, đa số là tin nhắn của Dương Tự Nhạc, nói cậu hôm nay không cần đến cửa hàng, trong tủ lạnh có sandwich, trên bàn cũng có thuốc giải rượu.
Mạnh Trì trả lời “Đã biết” theo thói quen. Cổ họng hơi khô, thấy trong cốc có nước nên uống một hơi cạn sạch, chuẩn bị xuống giường lấy quần áo đi tắm rửa.
Cậu vẫn mặc áo sơ mi ngày hôm qua, nhăn đến tít mù rồi, mùi rượu trên người chính cậu ngửi còn thấy khó chịu.
Vừa cầm bộ ngủ từ trong tủ quần áo ra, điện thoại lại vang lên, Dương Tự Nhạc trả lời wechat của cậu.
[Em đã nói với tửu lượng của anh không dẫn em theo không được mà.]
[Nếu không gặp được thầy Úc, anh cũng không về được đến nhà đâu.]
Mạnh Trì hơi sửng sốt mới nhớ ra tối qua đúng là cậu gặp được Úc Đình Chi, còn đi dạo triển lãm của Xà Sơn. Sau đó cậu uống một loại rượu khác, đầu óc bắt đầu choáng váng, trí nhớ cũng vụn vặt.
Trong đầu hiện lên vài cảnh tượng về Úc Đình Chi, khi thì là đôi mắt thâm trầm của anh, lúc lại là đôi tay như ngọc của anh. Mạnh Trì căng thẳng trong lòng, gõ chữ trả lời.
[Anh ta đưa anh về?]
Dương Tự Nhạc: [Đúng vậy.]
Mạnh Trì lại hỏi: [Anh có làm gì không?]
Dương Tự Nhạc: [Không có, lúc em về thì anh cũng nằm sấp trên sô pha ngủ thiếp đi rồi. Là thầy Úc bế anh về giường đấy.]
Thầy, Úc, bế, anh, về, giường, đấy.
Nhìn thấy mấy chữ này, khóe miệng Mạnh Trì hung hăng giật giật.
[Lại nói, nhìn thầy Úc nhã nhặn thế mà sức lực cũng không nhỏ đâu, em muốn hỗ trợ anh ấy cũng không cần, trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa ôm anh.]
[Trâu bò.]
Trâu bò cái đầu cậu ấy! Mạnh Trì thầm mắng trong lòng.
Con mẹ nó lại còn là ôm công chúa!
Xấu hổ chết Mạnh Trì rồi!
Tuy rằng Mạnh Trì không nhớ rõ mình có làm gì không nên làm hay không, nhưng cậu biết rõ sau khi uống rượu xong cậu dễ làm càn, nói không chừng còn làm ra chuyện gì đó trong tiềm thức cậu muốn làm nhưng ngày thường vẫn luôn kiềm chế.
Mùi rượu còn sót lại trên người khiến cậu buồn nôn, Mạnh Trì bất đắc dĩ thở dài, cất điện thoại di động, cởi áo sơ mi ra. Lúc xuống giường, cậu chú ý đến bắp chân phải của mình ở gần mắt cá chân có một vết đỏ, không đau cũng không ngứa, chỉ không nghĩ ra sao lại bị thế. Cậu không nghĩ nhiều, cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.
Lúc cởi quần lót giải quyết nhu cầu sinh lý, trong đầu Mạnh Trì một lần nữa hiện lên bàn tay nghệ thuật của Úc Đình Chi, nhưng lần này không phải là sáng tạo nghệ thuật, mà là đỡ lấy bé chuym iu dấu của Mạnh Trì.
Cả người Mạnh Trì như bị sét đánh ngay tại trận, hai mắt trợn tròn từ thất thần đến tỉnh ra, tỉnh ra rồi lại thất thần. Chờ cậu nhớ lại chuyển xảy ra trong phòng tắm tối qua xong, cả khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Đệch!” Mạnh Trì chửi thề một câu, lắc đầu đuổi đi những suy nghĩ lộn xộn kia, vội vàng giải quyết nhu cầu sinh lý xong, ý đồ muốn cậu em mình đừng phất cờ nữa.
Cả ngày nay Mạnh Trì như người mất hồn, suy đi nghĩ lại cũng không nhớ ngoại trừ bảo Úc Đình Chi đỡ chuym nhỏ của mình ra còn làm chuyện gì khác không, cậu không dám hỏi, dù sao riêng chuyện này cũng đủ khiến cậu hối hận lắm rồi.
Từ trước đến nay Mạnh Trì đều dĩ hòa vi quý. Đối với chuyện đã xảy ra, thái độ của cậu là nếu có thể cho qua thì cho qua, nếu không thể cho qua thì cứ thuận theo tự nhiên. Chỉ riêng chuyện này, cậu xấu hổ đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ép buộc mình ném chuyện này ra sau đầu.
Mặc dù thế, buổi tối đến quán pha trà cậu vẫn có chút sai sót, bị Dương Chính Phong nhìn thấy.
Có lẽ là biết tối qua cậu bị sếp Trần mời rượu, Dương Chính Phong không nói gì, bảo cậu về nghỉ ngơi trước. Mạnh Trì không về nhà ngay, bởi vì cậu nhận được điện thoại của Trần Ngạn, nói là đang tụ tập, hình như tâm tình Tống Mân không tốt lắm, một mình uống không ít rượu, hỏi cậu có muốn qua đó không.
Mạnh Trì do dự hai giây, cuối cùng vẫn không từ chối, nhưng cậu không ngờ lại gặp phải Úc Đình Chi.
Úc Đình Chi ngồi một mình trong góc hẻo lánh ở gần góc phòng, cũng không biết là chờ người hay là đến đây tự uống rượu tìm vui. Mạnh Trì không nghĩ nhiều, đi thẳng đến một hướng khác, bây giờ cậu không muốn đối mặt với Úc Đình Chi.
Trần Ngạn từng mời người trong hội sinh viên đến quán trà Du Nhiên uống trà, cho nên Mạnh Trì cũng quen mặt các thành viên. Sau khi chào hỏi nhau, cậu ngồi ngay bên cạnh Tống Mân.
Vẻ mặt Tống Mân đau khổ, nhìn thấy cậu cũng chỉ gọi một tiếng “Anh Mạnh”. Mạnh Trì hỏi mới biết là cậu chàng bị bạn cùng phòng cướp công trong vụ làm bài tập nhóm nên mới rầu rĩ không vui.
“Rõ ràng phần lớn đều là em làm, thầy giáo lại cho cậu ta A, em chỉ được có B.” Tống Mân khó chịu nói.
Mạnh Trì xoa đầu cậu: “Sau này đừng chơi với cậu ta nữa, loại người như cậu ta, không phải lúc nào cũng tìm được cơ hội trục lợi, nếu không có cậu thì cậu ta cũng chỉ là rác rưởi.”
Tống Mân cười một cái, cũng mím môi mắng theo: “Đúng vậy, cậu ta là rác rưởi.”
“Cho nên,” Mạnh Trì nhếch khóe miệng, “Làm gì phải vì một đống rác mà không vui chứ!”
“Không phải không vui,” Tống Mân cố nặn ra một nụ cười, cầm chén rượu lên uống cạn, “Chỉ là gần đây quá mệt mỏi, muốn thả lỏng một chút.”
Trần Ngạn biết tửu lượng Mạnh Trì không tốt, cho nên gọi rượu cho cậu độ cồn thấp, mà Mạnh Trì vừa đến đã lặng lẽ đổi với chén của Tống Mân.
Ánh mắt Tống Mân vẫn còn tỉnh táo, chỉ là trước mắt có quầng thâm nhàn nhạt, khoảng thời gian này đúng là bận rộn làm bài tập nhóm, nếu không cũng sẽ không có thời gian rảnh để Mạnh Trì mời cậu ăn cơm.
“Uống ít một chút, mệt mỏi thì về ngủ sớm đi.” Mạnh Trì nói.
Tống Mân lắc đầu: “Không muốn về kí túc xá sớm như vậy.”
Mạnh Trì không nói gì nữa, chỉ nói chuyện với cậu, được một lát thì Tống Mân đứng dậy muốn đi vệ sinh.
Tuy rằng cậu hơi say, bước chân vẫn ổn định, nhưng Mạnh Trì vẫn đi theo. Chẳng qua Mạnh Trì không đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài, ánh mắt nhìn vơ vẩn xung quanh, rồi lại thấy Úc Đình Chi.
Chẳng qua bây giờ Úc Đình Chi không ngồi một mình nữa, đối diện anh có thêm một người đàn ông xa lạ. Người này dáng người cao lớn, mặc âu phục, tóc ngắn được keo vuốt lên chải chuốt gọn gàng, mang dáng vẻ tinh anh xã hội.
Mạnh Trì thấy người đàn ông mặc âu phục kia giơ tay gọi nhân viên phục vụ, lấy một ly whisky đẩy đến trước mặt Úc Đình Chi. Úc Đình Chi liếc mắt nhìn ly rượu kia một cái, quay đầu nói gì dó với nhân viên pha chế, nhân viên pha chế gật đầu rời đi.
Không biết người đàn ông mặc âu phục nói gì, Mạnh Trì nhìn thấy khóe miệng Úc Đình Chi bỗng nhiên khẽ nhếch, lộ ra vẻ kiêu căng lạnh lùng, càng nhiều hơn là cảm giác trêu chọc lòng người.
Trong lòng Mạnh Trì ngẩn ra, lông mày bất giác nhíu lại. Không hiểu sao, cậu bỗng nhiên muốn biết người này có quan hệ gì với Úc Đình Chi.
Cổ họng Mạnh Trì ừ một tiếng.
“Vậy cậu có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?” Úc Đình Chi hơi cúi đầu, giọng nói rất nhẹ lại mang theo một tia nguy hiểm.
Mạnh Trì híp mắt lại, có lẽ là đau đớn trên cằm khiến cậu hơi tỉnh táo, không thể không mở mắt nhìn thẳng vào Úc Đình Chi. Ánh mắt cậu say mê nhìn anh chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh muốn làm gì? Hôn tôi à?”
Úc Đình Chi không nói gì, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang khép mở của cậu.
Mạnh Trì chú ý đến tầm mắt anh, lần nữa giơ tay lên vòng qua ôm cổ Úc Đình Chi, trực tiếp hôn lên môi anh.
Mềm mại chạm vào mềm mại, Úc Đình Chi khẽ giật mình, sau đó giữ chặt gáy Mạnh Trì, bao lấy môi cậu, cũng đồng thời dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng đối phương, chiếm đoạt ô-xy của cậu.
Tiếng thở dốc nặng nề, hương rượu vương nhàn nhạt lượn lờ không tan giữa mũi hai người giữa lúc họ đang trao nước bọt thắm thiết.
Tuy nụ hôn này là do Mạnh Trì bắt đầu, nhưng cuối cùng lại do Úc Đình Chi hoàn toàn làm chủ. Mạnh Trì chỉ có thể bị động thừa nhận, trong đầu cậu giống như đang bắn pháo hoa, cả người đầu váng mắt hoa, cơ thể khô nóng.
Hai bàn tay lành lạnh của Úc Đình Chi luồn vào dưới vạt áo cậu dò xét, vuốt ve vết sẹo ở thắt lưng cậu. Mạnh Trì có hơi ngứa ngáy, co rúm lại muốn trốn nhưng bị Úc Đình Chi dùng sức khống chế, không thể nhúc nhích.
Cổ họng Mạnh Trì phát ra hai tiếng hừ hừ tỏ vẻ bất mãn, đổi lại Úc Đình Chi cắn xé càng thêm hung ác, tưởng như muốn nuốt cậu vào bụng.
Nụ hôn ngày càng vồn vã, cảm giác thiếu ô-xy theo đó cũng ập đến, Mạnh Trì khó có thể thừa nhận, theo bản năng đóng chặt hàm răng, cắn lên môi dưới Úc Đình Chi. Úc Đình Chi khẽ kêu một tiếng đau đớn, hơi lùi lại một chút, kéo ra một sợi tơ bạc dính dính.
Có được cơ hội thở dốc, Mạnh Trì hít sâu, đẩy anh ra, theo bản năng thè lưỡi liếm lên khóe môi ướt át, nếm được cả vị tanh ngọt.
Đại não của cậu đã hoàn toàn chết máy, giữa cơn say rượu mông lung, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, nhưng lại khiến Mạnh Trì cảm thấy Úc Đình Chi giờ phút này có hơi xa lạ.
Môi dưới Úc Đình Chi đau nhức, tràn ra một ít máu tươi, chẳng qua anh không buồn để ý, chỉ nhìn chăm chú Mạnh Trì.
Mạnh Trì cũng nhìn anh, bỗng nhiên nâng chân dài đạp vào ngực Úc Đình Chi, đồng thời cổ họng phát ra một tiếng “Ngứa ~”
Giống như một lưỡi câu, câu lấy bụng dưới căng thẳng của Úc Đình Chi, anh nắm lấy cổ chân Mạnh Trì đặt trên sô pha, đang muốn cúi đầu hôn lên lần nữa thì đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Dương Tự Nhạc về rồi.
Ý thức được chuyện này, lí trí bị Úc Đình Chi ném ra sau đầu trong nháy mắt quay trở về, mạnh mẽ dìm dục vọng muốn phát tiết của anh lại.
Anh đưa tay lau đi vệt nước đỏ thẫm còn sót lại trên môi Mạnh Trì, lại nhéo nhéo gò má cậu như trút giận, rồi nhặt áo khoác comple bên cạnh đắp lên cơ thể trần trụi của cậu.
Mạnh Trì đã hoàn toàn không tỉnh táo, nhắm mắt ngủ mất. Dương Tự Nhạc vừa vào cửa thì thấy Úc Đình Chi, sửng sốt hô lên cũng chẳng đánh thức được cậu.
Nhìn thấy Mạnh Trì ngủ say trên sô pha, ngửi được hương rượu nhàn nhạt trong phòng, Dương Tự Nhạc hiểu được: “Hôm nay anh tôi thật đúng là bị chuốc say mà!”
“Ừm.” Úc Đình Chi đáp, “Cậu ấy ngủ thiếp đi.”
“Vậy đưa anh ấy vào phòng ngủ đi, ngủ ngoài này dễ bị cảm lạnh.” Dương Tự Nhạc nói xong thì đi đến sô pha, muốn đánh thức Mạnh Trì dậy.
Úc Đình Chi trực tiếp khom lưng ôm ngang Mạnh Trì, Dương Tự Nhạc vội vàng đi đến muốn giúp anh. Úc Đình Chi nói không cần, bảo hắn đi mở cửa phòng.
Dương Tự Nhạc hoảng sợ trước sức tay của Úc Đình Chi, vội vàng chạy đi mở cửa phòng Mạnh Trì.
Sau khi Úc Đình Chi đặt Mạnh Trì lên giường, lại nhặt quần áo và áo khoác đặt chỉnh tề ở ghế bên cạnh.
Dương Tự Nhạc rót một cốc nước mật ong, vào đến phòng mới nhớ ra phải rót thêm một cốc nước cho Úc Đình Chi.
“Thầy Úc, anh uống nước không?”
Úc Đình Chi lắc đầu, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, chợt nhìn thoáng qua Mạnh Trì đang ngủ say trên giường, tạm biệt Dương Tự Nhạc, rời khỏi đây.
Hôm sau, lúc mặt trời lên đến mông, Mạnh Trì mới tỉnh dậy. Trong nháy mắt tỉnh táo này, cậu chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giống như có người cầm máy khoan điện quấy rầy trong đầu mình, mê man không dứt.
Theo thói quen sờ đầu giường nửa ngày cũng không thấy điện thoại đâu, Mạnh Trì không thể không mở mắt ra ngồi dậy, tầm mắt đảo quanh một vòng, nhìn thấy áo khoác âu phục và quần tây coi như là chỉnh tề đặt trên ghế, điện thoại cũng để trên bàn.
Cầm điện thoại lên, thấy rõ đã hơn 11h, cũng thấy có không ít tin nhắn wechat. Mạnh Trì mở ra xem, đa số là tin nhắn của Dương Tự Nhạc, nói cậu hôm nay không cần đến cửa hàng, trong tủ lạnh có sandwich, trên bàn cũng có thuốc giải rượu.
Mạnh Trì trả lời “Đã biết” theo thói quen. Cổ họng hơi khô, thấy trong cốc có nước nên uống một hơi cạn sạch, chuẩn bị xuống giường lấy quần áo đi tắm rửa.
Cậu vẫn mặc áo sơ mi ngày hôm qua, nhăn đến tít mù rồi, mùi rượu trên người chính cậu ngửi còn thấy khó chịu.
Vừa cầm bộ ngủ từ trong tủ quần áo ra, điện thoại lại vang lên, Dương Tự Nhạc trả lời wechat của cậu.
[Em đã nói với tửu lượng của anh không dẫn em theo không được mà.]
[Nếu không gặp được thầy Úc, anh cũng không về được đến nhà đâu.]
Mạnh Trì hơi sửng sốt mới nhớ ra tối qua đúng là cậu gặp được Úc Đình Chi, còn đi dạo triển lãm của Xà Sơn. Sau đó cậu uống một loại rượu khác, đầu óc bắt đầu choáng váng, trí nhớ cũng vụn vặt.
Trong đầu hiện lên vài cảnh tượng về Úc Đình Chi, khi thì là đôi mắt thâm trầm của anh, lúc lại là đôi tay như ngọc của anh. Mạnh Trì căng thẳng trong lòng, gõ chữ trả lời.
[Anh ta đưa anh về?]
Dương Tự Nhạc: [Đúng vậy.]
Mạnh Trì lại hỏi: [Anh có làm gì không?]
Dương Tự Nhạc: [Không có, lúc em về thì anh cũng nằm sấp trên sô pha ngủ thiếp đi rồi. Là thầy Úc bế anh về giường đấy.]
Thầy, Úc, bế, anh, về, giường, đấy.
Nhìn thấy mấy chữ này, khóe miệng Mạnh Trì hung hăng giật giật.
[Lại nói, nhìn thầy Úc nhã nhặn thế mà sức lực cũng không nhỏ đâu, em muốn hỗ trợ anh ấy cũng không cần, trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa ôm anh.]
[Trâu bò.]
Trâu bò cái đầu cậu ấy! Mạnh Trì thầm mắng trong lòng.
Con mẹ nó lại còn là ôm công chúa!
Xấu hổ chết Mạnh Trì rồi!
Tuy rằng Mạnh Trì không nhớ rõ mình có làm gì không nên làm hay không, nhưng cậu biết rõ sau khi uống rượu xong cậu dễ làm càn, nói không chừng còn làm ra chuyện gì đó trong tiềm thức cậu muốn làm nhưng ngày thường vẫn luôn kiềm chế.
Mùi rượu còn sót lại trên người khiến cậu buồn nôn, Mạnh Trì bất đắc dĩ thở dài, cất điện thoại di động, cởi áo sơ mi ra. Lúc xuống giường, cậu chú ý đến bắp chân phải của mình ở gần mắt cá chân có một vết đỏ, không đau cũng không ngứa, chỉ không nghĩ ra sao lại bị thế. Cậu không nghĩ nhiều, cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.
Lúc cởi quần lót giải quyết nhu cầu sinh lý, trong đầu Mạnh Trì một lần nữa hiện lên bàn tay nghệ thuật của Úc Đình Chi, nhưng lần này không phải là sáng tạo nghệ thuật, mà là đỡ lấy bé chuym iu dấu của Mạnh Trì.
Cả người Mạnh Trì như bị sét đánh ngay tại trận, hai mắt trợn tròn từ thất thần đến tỉnh ra, tỉnh ra rồi lại thất thần. Chờ cậu nhớ lại chuyển xảy ra trong phòng tắm tối qua xong, cả khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Đệch!” Mạnh Trì chửi thề một câu, lắc đầu đuổi đi những suy nghĩ lộn xộn kia, vội vàng giải quyết nhu cầu sinh lý xong, ý đồ muốn cậu em mình đừng phất cờ nữa.
Cả ngày nay Mạnh Trì như người mất hồn, suy đi nghĩ lại cũng không nhớ ngoại trừ bảo Úc Đình Chi đỡ chuym nhỏ của mình ra còn làm chuyện gì khác không, cậu không dám hỏi, dù sao riêng chuyện này cũng đủ khiến cậu hối hận lắm rồi.
Từ trước đến nay Mạnh Trì đều dĩ hòa vi quý. Đối với chuyện đã xảy ra, thái độ của cậu là nếu có thể cho qua thì cho qua, nếu không thể cho qua thì cứ thuận theo tự nhiên. Chỉ riêng chuyện này, cậu xấu hổ đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ép buộc mình ném chuyện này ra sau đầu.
Mặc dù thế, buổi tối đến quán pha trà cậu vẫn có chút sai sót, bị Dương Chính Phong nhìn thấy.
Có lẽ là biết tối qua cậu bị sếp Trần mời rượu, Dương Chính Phong không nói gì, bảo cậu về nghỉ ngơi trước. Mạnh Trì không về nhà ngay, bởi vì cậu nhận được điện thoại của Trần Ngạn, nói là đang tụ tập, hình như tâm tình Tống Mân không tốt lắm, một mình uống không ít rượu, hỏi cậu có muốn qua đó không.
Mạnh Trì do dự hai giây, cuối cùng vẫn không từ chối, nhưng cậu không ngờ lại gặp phải Úc Đình Chi.
Úc Đình Chi ngồi một mình trong góc hẻo lánh ở gần góc phòng, cũng không biết là chờ người hay là đến đây tự uống rượu tìm vui. Mạnh Trì không nghĩ nhiều, đi thẳng đến một hướng khác, bây giờ cậu không muốn đối mặt với Úc Đình Chi.
Trần Ngạn từng mời người trong hội sinh viên đến quán trà Du Nhiên uống trà, cho nên Mạnh Trì cũng quen mặt các thành viên. Sau khi chào hỏi nhau, cậu ngồi ngay bên cạnh Tống Mân.
Vẻ mặt Tống Mân đau khổ, nhìn thấy cậu cũng chỉ gọi một tiếng “Anh Mạnh”. Mạnh Trì hỏi mới biết là cậu chàng bị bạn cùng phòng cướp công trong vụ làm bài tập nhóm nên mới rầu rĩ không vui.
“Rõ ràng phần lớn đều là em làm, thầy giáo lại cho cậu ta A, em chỉ được có B.” Tống Mân khó chịu nói.
Mạnh Trì xoa đầu cậu: “Sau này đừng chơi với cậu ta nữa, loại người như cậu ta, không phải lúc nào cũng tìm được cơ hội trục lợi, nếu không có cậu thì cậu ta cũng chỉ là rác rưởi.”
Tống Mân cười một cái, cũng mím môi mắng theo: “Đúng vậy, cậu ta là rác rưởi.”
“Cho nên,” Mạnh Trì nhếch khóe miệng, “Làm gì phải vì một đống rác mà không vui chứ!”
“Không phải không vui,” Tống Mân cố nặn ra một nụ cười, cầm chén rượu lên uống cạn, “Chỉ là gần đây quá mệt mỏi, muốn thả lỏng một chút.”
Trần Ngạn biết tửu lượng Mạnh Trì không tốt, cho nên gọi rượu cho cậu độ cồn thấp, mà Mạnh Trì vừa đến đã lặng lẽ đổi với chén của Tống Mân.
Ánh mắt Tống Mân vẫn còn tỉnh táo, chỉ là trước mắt có quầng thâm nhàn nhạt, khoảng thời gian này đúng là bận rộn làm bài tập nhóm, nếu không cũng sẽ không có thời gian rảnh để Mạnh Trì mời cậu ăn cơm.
“Uống ít một chút, mệt mỏi thì về ngủ sớm đi.” Mạnh Trì nói.
Tống Mân lắc đầu: “Không muốn về kí túc xá sớm như vậy.”
Mạnh Trì không nói gì nữa, chỉ nói chuyện với cậu, được một lát thì Tống Mân đứng dậy muốn đi vệ sinh.
Tuy rằng cậu hơi say, bước chân vẫn ổn định, nhưng Mạnh Trì vẫn đi theo. Chẳng qua Mạnh Trì không đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài, ánh mắt nhìn vơ vẩn xung quanh, rồi lại thấy Úc Đình Chi.
Chẳng qua bây giờ Úc Đình Chi không ngồi một mình nữa, đối diện anh có thêm một người đàn ông xa lạ. Người này dáng người cao lớn, mặc âu phục, tóc ngắn được keo vuốt lên chải chuốt gọn gàng, mang dáng vẻ tinh anh xã hội.
Mạnh Trì thấy người đàn ông mặc âu phục kia giơ tay gọi nhân viên phục vụ, lấy một ly whisky đẩy đến trước mặt Úc Đình Chi. Úc Đình Chi liếc mắt nhìn ly rượu kia một cái, quay đầu nói gì dó với nhân viên pha chế, nhân viên pha chế gật đầu rời đi.
Không biết người đàn ông mặc âu phục nói gì, Mạnh Trì nhìn thấy khóe miệng Úc Đình Chi bỗng nhiên khẽ nhếch, lộ ra vẻ kiêu căng lạnh lùng, càng nhiều hơn là cảm giác trêu chọc lòng người.
Trong lòng Mạnh Trì ngẩn ra, lông mày bất giác nhíu lại. Không hiểu sao, cậu bỗng nhiên muốn biết người này có quan hệ gì với Úc Đình Chi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook