Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau
-
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để thuận lợi cho việc chăm sóc cục bông nhỏ, mỗi ngày, Trình Cẩn đều mang Hà Nhất Phàm đến công ty. Tuy đã hai tháng trôi qua nhưng khi Trình Cẩn bế con thỏ vào văn phòng, đón chào bọn họ vẫn là ánh mắt không giấu được vẻ soi mói của các nhân viên nữ. Cuối cùng, sau năm lần bảy lượt thương lượng, giám đốc đại nhân cũng đồng ý với việc đặt con thỏ trên vai thay vì bế nó. Vừa nghĩ đến viễn cảnh ngồi trên vai Trình Cẩn và đón nhận ánh mắt của các nữ nhân viên kia, Hà Nhất Phàm đã khổ sở đến mức khóc không ra nước mắt.
Những ngày đầu tiên, việc mọi người liên tục bàn luận về thú cưng của giám đốc là điều rất bình thường, tuy nhiên, trải qua một tuần, đề tài này chẳng những không lắng xuống mà còn ngày càng mở rộng, cuối cùng, việc mỗi buổi sáng phải ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt mang đầy vẻ tò mò của mấy bà tám kia đã khiến Hà Nhất Phàm không thể nhẫn nhịn được nữa, cậu đành phải chấp nhận kí tên vào một vài bản hợp đồng với những điều khoản có lợi cho Trình Cẩn nhằm đổi lấy vị trí ngồi trên bả vai này. Trong số đó, có một hợp đồng với điều khoản là cục bông nhỏ phải mặc một chiếc áo màu đỏ tươi, tạo dáng trước gương. Sau một khoảng thời gian đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, Hà Nhất Phàm quyết định bất chấp tất cả, khoác chiếc áo đỏ tươi kia lên người, dù sao thì tôi cũng chỉ là một con thỏ thôi mà.
Sáng hôm nay, như thường lệ, giám đốc đại nhân lại mang thú cưng đến công ty, con thỏ vốn đã quen với việc đón nhận ánh mắt nồng nhiệt của các nhân viên nữ, nó vừa khẽ cào lên mái tóc của Trình Cẩn vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Vừa nghe đến cụm từ “bạn gái của giám đốc”, khó khăn lắm, cục bông nhỏ mới có thể giữ được bình tĩnh, nó thầm nhủ: trí tưởng tượng bay xa đến tận chân trời là một căn bệnh rất nghiêm trọng, nhất định phải điều trị đến nơi đến chốn.
Sau khi ăn cơm trưa, Trình Cẩn bế cục bông nhỏ về văn phòng nghỉ ngơi. Hắn đặt con thỏ lên bàn làm việc, mở trang web văn học X, đăng nhập rồi mở thư mục cất chứa, xem ra động tác rất thành thạo. Bây giờ, cục bông nhỏ đã chuyển từ trạng thái vô cùng kinh ngạc sang hoàn toàn bình tĩnh. Việc sống chung với Trình Cẩn giúp Hà Nhất Phàm nhận ra rằng: thằng cha này vốn không phải là “vị giám đốc trong truyền thuyết” mà chính là “một kẻ như vậy vẫn có thể trở thành giám đốc”. Giám đốc của một công ty lớn đọc tiểu thuyết là một điều rất bình thường nhưng giám đốc Trình chẳng những tranh thủ khoảng thời gian ăn trưa, nghe lén xem bộ tiểu thuyết nào đang nổi tiếng mà còn có thể mở bốn, năm bộ truyện cùng một lúc, quả thật là một vị giám đốc hoàn hảo, có một không hai.
Dạo gần đây, tam quan của Hà Nhất Phàm liên tục thay đổi, mà nguyên nhân chính lại nằm ở chỗ Trình Cẩn. Cuối cùng, cục bông nhỏ cũng nhận ra lý do vì sao trước đây, Trình Cẩn cứ một mực khẳng định rằng cậu chính là con thỏ thành tinh, mẹ kiếp, quả thật không nên vì sợ thầy mà giấu bệnh được. Câu chuyện bắt đầu từ hôm thứ năm của tuần này, trong giờ nghỉ trưa, các cô gái trong ban biên tập tiểu thuyết vừa ăn cơm vừa vui vẻ bàn luận về đề tài đang nổi tiếng hiện nay, lúc đó, bởi vì Hà Nhất Phàm đang chăm chú ăn thịt nên cũng không bận tâm lắm, cậu chỉ nghe loáng thoáng rằng tác giả kia viết văn rất tốt, tác phẩm đang đứng đầu bảng xếp hạng,… Sau khi quay về văn phòng, cục bông nhỏ vừa tiêu hóa thức ăn vừa trơ mắt nhìn Trình Cẩn truy cập vào trang web văn học do công ty làm chủ, tìm đến tiểu thuyết đang đứng đầu bảng xếp hạng rồi đọc một cách vô cùng chăm chú.
Cục bông nhỏ bất lực, ngồi im bên cạnh chiếc máy vi tính, tại sao Trình Cẩn lại có thể đọc tiểu thuyết một cách nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu một kế hoạch quan trọng của công ty như vậy? Nhưng đây không phải trọng tâm của vấn đề, quan trọng là việc phát hiện ra rằng giám đốc đại nhân rất thuần thục trong việc đăng nhập vào trang web văn học X, sau đó tìm đến bảng xếp hạng khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên Trình Cẩn làm những việc này. Cục bông nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Cẩn, quả thật là gã giám đốc bị bệnh điên này hoàn toàn khác biệt so với những vị giám đốc thông minh, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng trong những quyển tiểu thuyết, lúc này, hình tượng Trình Cẩn trong lòng Hà Nhất Phàm lại được vẽ thêm một vài nét mới.
Trình Cẩn đọc rất nhanh, sau khi đọc xong, hắn vừa cầm lấy cốc nước thì đã bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Thù Thù, Trình Cẩn nhíu mày, khẽ vỗ lên đầu cục bông nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”.
Cục bông nhỏ nhếch môi, nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Trình Cẩn nghĩ rằng nhóc con này muốn đọc tiểu thuyết, hắn vui vẻ nói: “Tên tài khoản là ‘nhà có một con thỏ đáng yêu’, mật khẩu là số điện thoại di động của tôi”.
Lúc này, tuy rằng trên gương mặt của cục bông nhỏ không giấu được vẻ xem thường nhưng nó đã âm thầm nhớ rõ tên tài khoản, nếu đã có người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua thẻ VIP thì tội tình gì mà tôi không sử dụng chứ? Trong lúc xem danh sách những bộ truyện mà Trình Cẩn từng đọc qua, Hà Nhất Phàm cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên nhà quê chính hiệu, mẹ kiếp, rốt cuộc thì “Phương pháp chính xác để cưa đổ thú cưng”, “Con chó cưng bỗng hóa thành một thiếu niên đẹp trai rồi, phải làm sao đây?” là cái gì vậy? Chẳng lẽ tên biến thái kia lại thích những thể loại như thế này sao? Cái gì? Tích phân tận vài trăm vạn cơ à, đây chẳng phải là những tác phẩm rất nổi tiếng sao? Tại sao thể loại này lại thu hút nhiều độc giả như vậy? Nhằm giải đáp những câu hỏi này, Hà Nhất Phàm ấn vào tên tác phẩm, sau khi đọc xong tất cả những bộ truyện được lưu lại trong lịch sử đã xem của Trình Cẩn, cậu nhận ra rằng những câu chuyện đó đều kể về việc người chết bất đắc kì tử bỗng sống lại trong hình hài của một con vật hoặc là động vật tu luyện thành người, sau đó, chủ nhân của con vật kia sẽ tình cờ phát hiện ra sự thật rồi ăn sạch bọn chúng. Tại sao nguyên nhân dẫn đến cái chết, cách thức sống lại, tình huống dẫn đến việc bị phát hiện này lại quen thuộc như vậy chứ?
Trình Cẩn cọ cọ chiếc cằm vào đầu của cục bông nhỏ: “Đang xem gì vậy?”.
Con thỏ im lặng, đẩy chiếc ipad đến trước mặt Trình Cẩn, anh tự mình xem đi.
Trình Cẩn mỉm cười: “Trong truyện này, nam chính bị xe tông, sau đó, hắn xuyên về thời cổ đại và hóa thành một con vẹt, rất giống với trường hợp của cậu nên trước đây, tôi đã nghĩ rằng cậu chính là một con thỏ thành tinh”.
Cục bông nhỏ liếc Trình Cẩn một cái, mẹ kiếp, hóa ra đây chính là nguyên nhân mà trước đây, mày cứ một mực khẳng định rằng ông chính là con thỏ thành tinh sao? Được lắm, đường đường là một giám đốc, vậy mà lại tinh tưởng vào những câu chuyện phản khoa học như vậy, quả thật là đồ ngốc. Còn nữa, giống cái gì mà giống, tiểu công nhà người ta có khả năng luyện thành tiên đơn, giúp vẹt hóa thành người, còn anh, liệu anh có luyện được tiên đơn không?
Cục bông nhỏ ngốc nghếch lạnh lùng liếc Trình Cẩn một cái, hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đang cố ý gây sự.
Trình Cẩn mỉm cười, dường như hắn đã đọc được những suy nghĩ của Thù Thù, Trình Cẩn chọt vào mông của cục bông nhỏ một cái rồi nói: “Lưu Hiểu đã tìm được một đạo sĩ, tối nay, tôi mang cậu đến gặp ông ấy nhé”.
Vừa nghe đến đây, cục bông nhỏ vội vàng ngẩng đầu lên, trong phút chốc, hai đôi môi khẽ chạm vào nhau.
Trình Cẩn kinh ngạc, dường như trong khoảnh khắc môi chạm môi ấy, hắn đã nghe được một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, Trình Cẩn vội vàng lên tiếng: “Giọng nói lúc nãy là của cậu sao?”.
Cục bông nhỏ nghiêng đầu, lưỡng lự.
Đột nhiên, Trình Cẩn hôn nhẹ lên môi của con thỏ một cái rồi khẽ thì thầm: “Nói gì đi chứ”.
Hành động bất ngờ của Trình Cẩn khiến thân thể của cục bông nhỏ cứng đờ, một lát sau, nó chậm rãi lên tiếng: “Nói gì bây giờ?”.
Trình Cẩn nhíu mày: “Tôi nghe được rồi này”.
Lúc này, hai tai của Thù Thù đã đỏ bừng cả lên, nó khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, đầu chôn chặt vào trong hai tay.
Trình Cẩn mỉm cười, nhìn cảnh tượng Thù Thù cuộn tròn thân thể, hắn sờ vào đôi tai nhỏ đỏ bừng rồi hỏi: “Tại sao tai của cậu lại nóng như vậy?”.
Cục bông nhỏ đá vào tay của Trình Cẩn một cái rồi xoay người, chổng mông về phía hắn.
Trình Cẩn chọt vào mông của cục bông nhỏ một cái: “Thân thể của cậu tôi đã xem qua cả rồi, cậu còn ngại ngùng gì nữa chứ?”. Quả thật là đồ mặt dày, không biết xấu hổ.
Vừa nghe đến đây, cục bông nhỏ cào mạnh vào cánh tay của Trình Cẩn một cái, anh không được nhắc đến việc ấy nữa, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy. Hôm trước, khi Trình Cẩn bế Thù Thù đến bệnh viện, hắn nói rằng Hà Nhất Phàm đã nằm trên giường bệnh rất lâu nên cần phải lau sạch thân thể, sau đó thực hiện một vài động tác mát xa nhằm đả thông kinh mạch. Cục bông nhỏ nghĩ rằng lời đề nghị này rất hợp lý nên vội vàng gật đầu. Tuy rằng thằng cha bị bệnh điên này thường xuyên trêu chọc con thỏ nhưng hắn sẽ không biến thái đến mức đùa giỡn với thân thể của một người đàn ông xa lạ. Nhưng một lát sau, Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hối hận, Trình Cẩn không những lau sạch nửa thân trên mà ngay cả nửa thân dưới cũng bị hắn lau nốt. Lúc này, con thỏ chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn Trình Cẩn tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên mức cao nhất, sau đó lột sạch quần áo của Hà Nhất Phàm rồi bắt đầu mát xa. Trong suốt cuộc đời này, Hà Nhất Phàm không bao giờ muốn nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ấy. Không những vậy, thái độ nghiêm túc của Trình Cẩn khiến cục bông nhỏ không nỡ lên tiếng, bảo hắn dừng lại.
Để thuận lợi cho việc chăm sóc cục bông nhỏ, mỗi ngày, Trình Cẩn đều mang Hà Nhất Phàm đến công ty. Tuy đã hai tháng trôi qua nhưng khi Trình Cẩn bế con thỏ vào văn phòng, đón chào bọn họ vẫn là ánh mắt không giấu được vẻ soi mói của các nhân viên nữ. Cuối cùng, sau năm lần bảy lượt thương lượng, giám đốc đại nhân cũng đồng ý với việc đặt con thỏ trên vai thay vì bế nó. Vừa nghĩ đến viễn cảnh ngồi trên vai Trình Cẩn và đón nhận ánh mắt của các nữ nhân viên kia, Hà Nhất Phàm đã khổ sở đến mức khóc không ra nước mắt.
Những ngày đầu tiên, việc mọi người liên tục bàn luận về thú cưng của giám đốc là điều rất bình thường, tuy nhiên, trải qua một tuần, đề tài này chẳng những không lắng xuống mà còn ngày càng mở rộng, cuối cùng, việc mỗi buổi sáng phải ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt mang đầy vẻ tò mò của mấy bà tám kia đã khiến Hà Nhất Phàm không thể nhẫn nhịn được nữa, cậu đành phải chấp nhận kí tên vào một vài bản hợp đồng với những điều khoản có lợi cho Trình Cẩn nhằm đổi lấy vị trí ngồi trên bả vai này. Trong số đó, có một hợp đồng với điều khoản là cục bông nhỏ phải mặc một chiếc áo màu đỏ tươi, tạo dáng trước gương. Sau một khoảng thời gian đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, Hà Nhất Phàm quyết định bất chấp tất cả, khoác chiếc áo đỏ tươi kia lên người, dù sao thì tôi cũng chỉ là một con thỏ thôi mà.
Sáng hôm nay, như thường lệ, giám đốc đại nhân lại mang thú cưng đến công ty, con thỏ vốn đã quen với việc đón nhận ánh mắt nồng nhiệt của các nhân viên nữ, nó vừa khẽ cào lên mái tóc của Trình Cẩn vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Vừa nghe đến cụm từ “bạn gái của giám đốc”, khó khăn lắm, cục bông nhỏ mới có thể giữ được bình tĩnh, nó thầm nhủ: trí tưởng tượng bay xa đến tận chân trời là một căn bệnh rất nghiêm trọng, nhất định phải điều trị đến nơi đến chốn.
Sau khi ăn cơm trưa, Trình Cẩn bế cục bông nhỏ về văn phòng nghỉ ngơi. Hắn đặt con thỏ lên bàn làm việc, mở trang web văn học X, đăng nhập rồi mở thư mục cất chứa, xem ra động tác rất thành thạo. Bây giờ, cục bông nhỏ đã chuyển từ trạng thái vô cùng kinh ngạc sang hoàn toàn bình tĩnh. Việc sống chung với Trình Cẩn giúp Hà Nhất Phàm nhận ra rằng: thằng cha này vốn không phải là “vị giám đốc trong truyền thuyết” mà chính là “một kẻ như vậy vẫn có thể trở thành giám đốc”. Giám đốc của một công ty lớn đọc tiểu thuyết là một điều rất bình thường nhưng giám đốc Trình chẳng những tranh thủ khoảng thời gian ăn trưa, nghe lén xem bộ tiểu thuyết nào đang nổi tiếng mà còn có thể mở bốn, năm bộ truyện cùng một lúc, quả thật là một vị giám đốc hoàn hảo, có một không hai.
Dạo gần đây, tam quan của Hà Nhất Phàm liên tục thay đổi, mà nguyên nhân chính lại nằm ở chỗ Trình Cẩn. Cuối cùng, cục bông nhỏ cũng nhận ra lý do vì sao trước đây, Trình Cẩn cứ một mực khẳng định rằng cậu chính là con thỏ thành tinh, mẹ kiếp, quả thật không nên vì sợ thầy mà giấu bệnh được. Câu chuyện bắt đầu từ hôm thứ năm của tuần này, trong giờ nghỉ trưa, các cô gái trong ban biên tập tiểu thuyết vừa ăn cơm vừa vui vẻ bàn luận về đề tài đang nổi tiếng hiện nay, lúc đó, bởi vì Hà Nhất Phàm đang chăm chú ăn thịt nên cũng không bận tâm lắm, cậu chỉ nghe loáng thoáng rằng tác giả kia viết văn rất tốt, tác phẩm đang đứng đầu bảng xếp hạng,… Sau khi quay về văn phòng, cục bông nhỏ vừa tiêu hóa thức ăn vừa trơ mắt nhìn Trình Cẩn truy cập vào trang web văn học do công ty làm chủ, tìm đến tiểu thuyết đang đứng đầu bảng xếp hạng rồi đọc một cách vô cùng chăm chú.
Cục bông nhỏ bất lực, ngồi im bên cạnh chiếc máy vi tính, tại sao Trình Cẩn lại có thể đọc tiểu thuyết một cách nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu một kế hoạch quan trọng của công ty như vậy? Nhưng đây không phải trọng tâm của vấn đề, quan trọng là việc phát hiện ra rằng giám đốc đại nhân rất thuần thục trong việc đăng nhập vào trang web văn học X, sau đó tìm đến bảng xếp hạng khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên Trình Cẩn làm những việc này. Cục bông nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Cẩn, quả thật là gã giám đốc bị bệnh điên này hoàn toàn khác biệt so với những vị giám đốc thông minh, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng trong những quyển tiểu thuyết, lúc này, hình tượng Trình Cẩn trong lòng Hà Nhất Phàm lại được vẽ thêm một vài nét mới.
Trình Cẩn đọc rất nhanh, sau khi đọc xong, hắn vừa cầm lấy cốc nước thì đã bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Thù Thù, Trình Cẩn nhíu mày, khẽ vỗ lên đầu cục bông nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”.
Cục bông nhỏ nhếch môi, nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Trình Cẩn nghĩ rằng nhóc con này muốn đọc tiểu thuyết, hắn vui vẻ nói: “Tên tài khoản là ‘nhà có một con thỏ đáng yêu’, mật khẩu là số điện thoại di động của tôi”.
Lúc này, tuy rằng trên gương mặt của cục bông nhỏ không giấu được vẻ xem thường nhưng nó đã âm thầm nhớ rõ tên tài khoản, nếu đã có người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua thẻ VIP thì tội tình gì mà tôi không sử dụng chứ? Trong lúc xem danh sách những bộ truyện mà Trình Cẩn từng đọc qua, Hà Nhất Phàm cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên nhà quê chính hiệu, mẹ kiếp, rốt cuộc thì “Phương pháp chính xác để cưa đổ thú cưng”, “Con chó cưng bỗng hóa thành một thiếu niên đẹp trai rồi, phải làm sao đây?” là cái gì vậy? Chẳng lẽ tên biến thái kia lại thích những thể loại như thế này sao? Cái gì? Tích phân tận vài trăm vạn cơ à, đây chẳng phải là những tác phẩm rất nổi tiếng sao? Tại sao thể loại này lại thu hút nhiều độc giả như vậy? Nhằm giải đáp những câu hỏi này, Hà Nhất Phàm ấn vào tên tác phẩm, sau khi đọc xong tất cả những bộ truyện được lưu lại trong lịch sử đã xem của Trình Cẩn, cậu nhận ra rằng những câu chuyện đó đều kể về việc người chết bất đắc kì tử bỗng sống lại trong hình hài của một con vật hoặc là động vật tu luyện thành người, sau đó, chủ nhân của con vật kia sẽ tình cờ phát hiện ra sự thật rồi ăn sạch bọn chúng. Tại sao nguyên nhân dẫn đến cái chết, cách thức sống lại, tình huống dẫn đến việc bị phát hiện này lại quen thuộc như vậy chứ?
Trình Cẩn cọ cọ chiếc cằm vào đầu của cục bông nhỏ: “Đang xem gì vậy?”.
Con thỏ im lặng, đẩy chiếc ipad đến trước mặt Trình Cẩn, anh tự mình xem đi.
Trình Cẩn mỉm cười: “Trong truyện này, nam chính bị xe tông, sau đó, hắn xuyên về thời cổ đại và hóa thành một con vẹt, rất giống với trường hợp của cậu nên trước đây, tôi đã nghĩ rằng cậu chính là một con thỏ thành tinh”.
Cục bông nhỏ liếc Trình Cẩn một cái, mẹ kiếp, hóa ra đây chính là nguyên nhân mà trước đây, mày cứ một mực khẳng định rằng ông chính là con thỏ thành tinh sao? Được lắm, đường đường là một giám đốc, vậy mà lại tinh tưởng vào những câu chuyện phản khoa học như vậy, quả thật là đồ ngốc. Còn nữa, giống cái gì mà giống, tiểu công nhà người ta có khả năng luyện thành tiên đơn, giúp vẹt hóa thành người, còn anh, liệu anh có luyện được tiên đơn không?
Cục bông nhỏ ngốc nghếch lạnh lùng liếc Trình Cẩn một cái, hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đang cố ý gây sự.
Trình Cẩn mỉm cười, dường như hắn đã đọc được những suy nghĩ của Thù Thù, Trình Cẩn chọt vào mông của cục bông nhỏ một cái rồi nói: “Lưu Hiểu đã tìm được một đạo sĩ, tối nay, tôi mang cậu đến gặp ông ấy nhé”.
Vừa nghe đến đây, cục bông nhỏ vội vàng ngẩng đầu lên, trong phút chốc, hai đôi môi khẽ chạm vào nhau.
Trình Cẩn kinh ngạc, dường như trong khoảnh khắc môi chạm môi ấy, hắn đã nghe được một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, Trình Cẩn vội vàng lên tiếng: “Giọng nói lúc nãy là của cậu sao?”.
Cục bông nhỏ nghiêng đầu, lưỡng lự.
Đột nhiên, Trình Cẩn hôn nhẹ lên môi của con thỏ một cái rồi khẽ thì thầm: “Nói gì đi chứ”.
Hành động bất ngờ của Trình Cẩn khiến thân thể của cục bông nhỏ cứng đờ, một lát sau, nó chậm rãi lên tiếng: “Nói gì bây giờ?”.
Trình Cẩn nhíu mày: “Tôi nghe được rồi này”.
Lúc này, hai tai của Thù Thù đã đỏ bừng cả lên, nó khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, đầu chôn chặt vào trong hai tay.
Trình Cẩn mỉm cười, nhìn cảnh tượng Thù Thù cuộn tròn thân thể, hắn sờ vào đôi tai nhỏ đỏ bừng rồi hỏi: “Tại sao tai của cậu lại nóng như vậy?”.
Cục bông nhỏ đá vào tay của Trình Cẩn một cái rồi xoay người, chổng mông về phía hắn.
Trình Cẩn chọt vào mông của cục bông nhỏ một cái: “Thân thể của cậu tôi đã xem qua cả rồi, cậu còn ngại ngùng gì nữa chứ?”. Quả thật là đồ mặt dày, không biết xấu hổ.
Vừa nghe đến đây, cục bông nhỏ cào mạnh vào cánh tay của Trình Cẩn một cái, anh không được nhắc đến việc ấy nữa, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy. Hôm trước, khi Trình Cẩn bế Thù Thù đến bệnh viện, hắn nói rằng Hà Nhất Phàm đã nằm trên giường bệnh rất lâu nên cần phải lau sạch thân thể, sau đó thực hiện một vài động tác mát xa nhằm đả thông kinh mạch. Cục bông nhỏ nghĩ rằng lời đề nghị này rất hợp lý nên vội vàng gật đầu. Tuy rằng thằng cha bị bệnh điên này thường xuyên trêu chọc con thỏ nhưng hắn sẽ không biến thái đến mức đùa giỡn với thân thể của một người đàn ông xa lạ. Nhưng một lát sau, Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hối hận, Trình Cẩn không những lau sạch nửa thân trên mà ngay cả nửa thân dưới cũng bị hắn lau nốt. Lúc này, con thỏ chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn Trình Cẩn tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên mức cao nhất, sau đó lột sạch quần áo của Hà Nhất Phàm rồi bắt đầu mát xa. Trong suốt cuộc đời này, Hà Nhất Phàm không bao giờ muốn nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ấy. Không những vậy, thái độ nghiêm túc của Trình Cẩn khiến cục bông nhỏ không nỡ lên tiếng, bảo hắn dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook