Chúng Ta Điên Mất Rồi
4: Đằng Sau Sự Nhẫn Nhịn


“Mẹ mày cô ta đã trói buộc tao bao nhiêu năm như vậy chưa đủ sao, gia đình của mày đàn áp tao, coi thường tao như vậy chưa đủ hả?” ông ta gằn giọng với gương mặt đầy oán hận, thực sự khác với người ba luôn lạnh nhạt thờ ơ.

Thì ra ba cô còn có bộ mặt như thế này, hay đây mới là bộ mặt thật của ông ta.

Trói buộc? Đàn áp? Gia đình cô không phải cũng là gia đình của ông ta hay sao?“Chắc ông chuẩn bị rất nhiều rồi mới dám hành xử như vậy đúng không, ông thực sự muốn trở lại cái thời tay trắng đó sao?” cô chưa bao giờ là một đứa con gái mềm mỏng và đáng yêu cô sinh ra không phải làm công chúa mà để làm nữ hoàng.

Chiếc đàn dương cầm không kìm nén được tham vọng trong cô, tiếng đàn không làm dịu đi sự ương ngạnh trong cô và bàn tay trên phím đàn không làm cô yếu đuối, nhẹ nhàng.Nhìn vào đôi mắt kiên nghị và lãnh đạm của cô Lệ Thoái như nhớ lại cái thời là chú chuột sa hũ nếp của mình, ánh mắt giọng điệu của đức vua và công chúa khi kén rể làm ông ta thẹn quá hóa giận.


Ông ta hận không thể bóp chết cô , dẫm đạp lên cái vương triều khiến ông ta trở nên nhỏ bé và hèn hạ.

Nhưng Lệ Thoái cũng đã biết thời đại của ông đã tới, ông ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi.Ông ta kêu trợ lý đưa tới trước mắt cô một tập hồ sơ, khi cô mở ra xem đó chính là hồ sơ tử vong của mẹ cô và cả giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của mẹ và ông ngoại cô sang tên cho ông ta.

Cô ngỡ ngàng lật từng trang nước mắt cô rơi xuống, thì ra mẹ cô không phải chết vì tai nạn giao thông mà vì bị tiêm thuốc.

Hèn gì ghi chú hồ sơ của công an đều không có gì bất thường nhưng một tai nạn nhỏ mẹ cô lại qua đời ngay trong đêm.

Ông ta cho cô xem cái này là đang muốn thông báo với cô ông ta chính là người sát hại mẹ cô hay sao.

Cô thực sự không thể bình tĩnh được nữa.“Đồ khốn nạn, ông bị điên rồi sao, ông dám giết mẹ tôi bà ấy yêu ông như vậy...” cô vừa khóc vừa lao tới đánh ông ta nhưng một tay ông ta hất văng cô xuống đất.

Cô cũng không còn sức đứng dậy nữa, nếu như được cô thực sự muốn chui xuống lòng đất cùng mẹ cô.

Bà ấy chắc chắn đang rất đau lòng, bà ấy đang khóc, bà ấy rất cần cô...Nếu được...“Cô ta yêu tao nhưng yêu bản thân cô ta hơn yêu gia đình yêu tập đoàn Lệ Đằng hơn.


Nếu như cô ta chấp nhận giao tập đoàn cho tao thì mọi chuyện cũng không xảy ra như vậy, nếu cô ta chấp nhận Hạnh Dung thì cô ta đã không thê thảm như vậy” ông ta nói giọng điệu cay nghiệt nhìn thẳng vào cô làm cô thực sự kinh tởm cả dòng máu đang chảy trong người mình.“Ông bắt vợ mình thừa nhận tình nhân của mình, bắt con gái ông thừa nhận một người ở đâu là anh trai.

Lệ Thoái ông thực sự rất hợp với một chiếc váy xinh xắn”“Mày...” ông ta giơ tay lên định giáng cho cô một cái bạt tay nhưng lại dừng ở không trung.

“Đánh mày bây giờ tao cũng rất phiền, căn nhà này giờ đã đứng tên tao cổ phần trong tập đoàn của tao cộng cả của mẹ mày và ông mày là 57%.

Lệ Đằng sớm muộn gì cũng về tay tao nếu mày muốn bám víu lấy ông ngoại mày sống tới cuối đời thì yên phận đi”Cô cảm thấy nực cười thật đấy, làm giàu không khó vậy sao chỉ cần cưới vợ sống hai mươi mấy năm sau đó cướp đoạt tài sản là thành công sức của mình sao.

Ông ta không sợ bị quả báo sao “Ông đừng quên tôi cũng có cổ phần sự nghiệp cả đời gây dựng của người khác ông muốn nuốt là nuốt trôi được sao”“Với con số bé nhỏ 14% đó mày muốn thắng tao, tao sẽ sớm triệu tập cuộc họp cổ đông bổ nhiệm lại các vị trí và đá vết tích của nhà họ Đằng ra khỏi tập đoàn” mặt ông ta đắc thắng và tự mãn như thể vị lãnh chúa vừa tiêu diệt được quân địch.


Ông ta đang chiến đấu với chính người đưa ông ta lên vị trí đế vương, hãnh diện đến vậy sao.Đến giờ thì cô đã hiểu trói buộc, đàn áp ông ta đã nhẫn nhịn bao năm qua chỉ chờ tới giấy phút hiện tại.

Nhiều năm như vậy ông ta thực sự chưa từng thật lòng với gia đình hay sao, thực sự không hề có một chút cảm xúc nào hay sao.

Ông là ba cô là chồng của mẹ cô là người cho dù 24 năm qua chưa từng đưa đón cô đi học chưa từng nói thương cô nhưng ông vẫn có tên trong khai sinh và sơ yếu lý lịch của cô, thì ra con người ta có thể kiên trì tới vậy.

Có thể khống chế cảm xúc không yêu không thương với người thân của mình kiên nhẫn đến như vậy.“Đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao không cố gắng thêm một thời gian nữa...” nghe cô nói ông ta không hề đáp trả trực tiếp ôm người phụ nữ kia đi ra khỏi căn phòng lộn xộn đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương