Chúng Ta Cũng Phải Thật Tốt
-
Chương 4: Làm phiền
Dịch: Vì tui là Queens
Biên: Shin (chungtolabengoan)
Ngày hôm sau, Mary thấp giọng nói với Tô Vũ Dương: “Vũ Dương này, cái bản《 Sắc Vi Hoa Hạ Đích Nữ Nhân 》 蔷薇花下的女人 mà cậu nói với tôi ngày hôm qua, tôi đã liên lạc với tác giả rồi. Anh ấy vẫn chưa ký hợp đồng với trang web khác và cũng có ý nguyện hợp tác với chúng ta.”
“Vậy thì tốt quá, cậu hẹn bản thảo đi?” Vũ Dương vẫn còn đang ký tài liệu văn bản.
“Anh ấy muốn đích thân nói chuyện với cậu. Xem ra giá cả thị trường của Phó chủ biên Tô cũng không tệ đó chứ!” Mary vừa nói vừa cười xấu xa.
“Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi cũng vì công việc mà hiến thân thôi.” Nàng bất mãn nói.
“Buổi trưa hôm nay lúc ba giờ rưỡi tại quán café nằm bên cạnh tập đoàn Cảnh Hoành, cậu chuẩn bị cho tốt nhé!”
Tập đoàn Cảnh Hoành? Đó không phải là công ty của Lâm Quân Hạo sao? Cô có chút do dự và không chắc chắn, Mary vội vàng dụ dỗ cô, nói: “Vũ Dương, cậu đừng do dự nữa. Đó là một đơn đặt hàng lớn, điều cậu muốn đã thành còn sợ Mộc Thần đến tìm cậu gây chuyện sao?”
Vũ Dương thấy Mary nói đến tình cảnh này, bèn phải đồng ý: “Vậy được rồi!”
Đến trưa, cô giao mọi việc trong tay cho Mary tạm thời xử lý, rồi lập tức đi đến quán cafe. Cô vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình của nhân viên phục vụ, họ đưa cô tới căn phòng cao cấp nhất. Cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vừa rồi theo quán tính ngẩng đầu nhìn xung quanh liền nhìn thấy một nam nhân mặc Tây phục đeo cà- vạt, cô không khỏi nhíu mày kinh ngạc và nói: “Học trưởng(*) Triệu Vũ.”
(*) = cách gọi tôn trọng bạn học cũ
“Thế nào? Nhìn thấy tôi mà cô sợ hãi đến vậy sao? Mặt mũi lại trắng bệch. Tô Vũ Dương, cô trốn tránh đủ lâu chưa?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vũ xuất hiện vẻ lo lắng bao trùm, rất lâu không tiêu tan.
“Triệu Vũ, sao anh lại ở đây?”Cô vẫn thử hỏi những nghi hoặc đọng lại trong lòng đã lâu.
“《 Sắc Vi Hoa Hạ Đích Nữ Nhân 》, không phải cô đến đây vì quyển sách này sao?”
Vừa nghe xong những lời nói ấy, nghi hoặc trong lòng Tô Vũ Dương cũng lập tức sáng tỏ, thì ra quyển sách kia là do anh ta viết. Ngón tay của cô chăm chăm nắm vào một chỗ, chỉ chốc lát sau liền trở nên trắng bệch. Cô cố giữ bình tĩnh rồi mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là ban biên tập nhỏ, không thể chấp nhận cái bức tượng Đại Phật(**) này của học trưởng Triệu Vũ. Vì vậy bản thảo này, chúng ta sẽ không nói chuyện!”
(**) = cách nói chế giễu, châm biếm
Cô vừa đứng dậy định bỏ đi thì cổ tay lập tức bị níu lại. Cô còn không kịp phản ứng, Triệu Vũ liền nhân cơ hội đẩy người cô ép trên vách tường rắn chắc mà lạnh như băng. Cô vội vàng giãy giụa thân hình để phản kháng rồi nói: “Triệu Vũ, anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra, anh buông ra. Anh có nghe không vậy?”
Triệu Vũ như làm trò, khóe miệng giễu cợt mà vui vẻ chướng mắt, mà trong ánh mắt người kia đã xóa sạch vẻ lãnh đạm khó che giấu (nhưng chỉ là cách miêu tả sinh động) Anh ta giúp cô chỉnh lại quần áo rồi tiến đến bên tai của cô cười nói: “Cô không phải là Lâm phu nhân sao? Tôi còn tưởng rằng Lâm Quân Hạo rất yêu thương cô, không thể ngờ được là sẽ để cho cô xuất đầu lộ diện!”
Tô Vũ Dương nghe xong, trong lòng cay đắng mà ức chế không thể hiện nổi… Bắt đầu ngẩng đầu cười lạnh, nói: “Đây là chuyện giữa tôi và chồng của tôi, không cần người ngoài khoa tay múa chân vào. Cứ coi như cuộc sống của tôi không tốt, dù sao đây cũng là do tôi lựachọn, tôi sẽ không hối hận! Hôm nay anh đến đây không phải để cười nhạo tôi? Cười đã đủ chưa? Đủ rồi thì tôi đi về đây!”
Nói xong, cô muốn tránh thoát chạy ra ngoài, nhưng lại không nghĩ cánh tay của anh ta rắn chắc như tường đồng vách sắt khiến cô không thể nào nhúc nhích. Rốt cuộc cô không chống cự lại nữa, để cho thân thể tựa ở trên tường rồi cười khổ, nói: “Anh đã từng nói với tôi, anh không thể bỏ được tôi! Cũng không nỡ để tôi ở nơi này chịu khổ!”
Nghe xong những lời nói này, anh ta chỉ cười nhẹ vài tiếng rồi lại lạnh lùng, nói: “Cô cứ yên tâm. Triệu Vũ tôi đây không còn là người ngu ngốc mặc cho người ta sắp đặt giở trò như trước kia nữa rồi. Bây giờ tôi đã không còn hứng thú với cô, chỉ có hận thù!”
Chợt thân thể của cô khẽ rùng mình, nụ cười trên khuôn mặt thanh tú bỗng cứng đờ, miệng lảm bẩm, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!”
“Cô có biết tôi đã phải vượt qua những năm tháng đó như thế nào không? Cô đúng là người đàn bà thấy lợi quên nghĩa. Nếu như đã sớm quyết định gả cho Lâm Quân Hạo, đã sớm có một tiểu hài tử với hắn thì tại sao còn muốn lừa gạt tình cảm của tôi? Cô thấy chơi như vậy là rất hay đúng không? Rất thú vị đúng không?
Lúc này, cánh cửa vẫn không hề có dấu hiệu được mở ra. Cánh tay của anh ta chợt buông lỏng, cô liền nhân cơ hội đẩy anh ta ra rồi bỏ chạy. Chỉ còn lại nhân viên phục vụ không hiểu rõ tình hình bên trong, cùng với ánh mắt lạnh lẽo dần dần sâu của Triệu Vũ.
Trong đêm, bầu trời điểm từng ngôi sao lạnh. Một mình Tô Vũ Dương ngồi co ro trong góc tối ở Đăng Hồng Tửu Lạc(***) tự mình uống rượu say. Bia lon bày đầy bàn.
(***) = nơi ăn chơi, uống rượu về đêm
Diêu Bình đang nói chuyện với khách hàng trong quán rượu, trong lúc rót bia vô tình nhìn thấy Tô Vũ Dương, anh vội vàng nói với khách hàng “Xin lỗi tôi không tiếp được” rồi đi đến bên cạnh cô, anh ngồi xuống và hỏi: “Vũ Dương, cô làm sao vậy? Uống nhiều rượu quá!”
Tô Vũ Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt say lờ đờ mà mơ mơ màng màng, hai má ửng đỏ như hoa đào tháng ba. Cô nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Diêu Bình rồi dịu dàng nở nụ cười: “Diêu chủ biên, sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Trên mặt tôi có dính thứ gì bẩn sao? Hôm nay tôi rất phấn chấn, uống với tôi một chén nào”
Diêu Bình cau mày, nói: “Cô say rồi, để tôi đưa cô về nhà!”
Nói xong, anh liền đỡ Tô Vũ Dương đang say như chết ra cửa ngoài quán bar.
Trong đêm, gió mát lạnh thổi trên mặt đất rất thoải mái. Tô Vũ Dương ngẩng đầu lên nhìn trời và trăng tròn lành lạnh, vẻ mặt si ngốc(****) cười cười: “Ánh trăng đêm nay… thật là tròn!”
(****) si ngốc = si (si mê) + ngốc (ngốc nghếch)
Nói rồi, cô liền ngã sấp xuống mặt đất. Diêu Bình vội vàng đỡ cô dậy, cô lại cười nói: “Diêu chủ biên, anh đỡ tôi, tôi đâu có say. Anh có nghĩ sẽ uống với tôi một chén không!”
Diêu Bình nhìn cô với đôi mắt quyến rũ còn bộ dáng thì tơ như lụa, giọng nói mềm mại: “Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ uống với cô một chén!”
Lúc này, cách đó không xa “Két ——” một tiếng rồi dừng lại.
Diêu Bình cẩn thận từng chút đỡ cô ngồi vào chỗ tay lái phụ, rồi lại giúp cô thắt chốt dây an toàn thật tốt. Tô Vũ Dương tựa ở trên ghế ngồi, mơ mơ màng màng mà nói câu: “Diêu chủ biên thật tốt!”
“Diêu chủ biên sẽ chăm sóc cho cô cả đời, có được không?”
Một lát sau, Diêu Bình không thấy cô nói gì, nhìn qua thì ra cô đã ngủ thiếp đi. Trên mặt cô vẫn còn sắc đỏ của rượu chưa tiêu tan hết, còn treo một nụ cười bình thản trên sắc mặt ấy.
Anh không nhịn được liền vươn tay, sờ lên khuôn mặt hơi hơi nóng của cô. Một màn này tự nhiên lọt vào mắt của Triệu Vũ đúng lúc anh ta đang lái xe, rồi sắc mặt anh ta lập tức xanh mét, Tô Vũ Dương, không ngờ giá cả thị trường của cô cũng không tệ nhỉ. Nhưng Triệu Vũ không dừng xe lại mà gửi ngay một tin nhắn cho Lâm Quân Hạo, khuôn mặt liền đen kịt mà lao vụt đi.
Thực ra Diêu Bình không biết nhà cô ở đâu, cũng không đành lòng đánh thức cô dậy, dù sao thì cơ hội ở chung với nhau của hai người là rất ít. Sau nhiều lần do dự, anh quyết định quay đầu hướng về phía nhà của mình. Nhưng không cẩn thận nhấn loa khiến Tô Vũ Dương giật mình, lập tức tỉnh lại: “Sao rồi? Đã đến nơi rồi sao?”
“Nhà của cô ở đâu vậy?” Diêu Bình kiên nhẫn hỏi
“Số ba mươi sáu, tiểu khu Kim Hoa”
Nghe xong, Diêu Bình lập tức lái xe đến khu Kim Hoa. Toàn bộ phòng ở nơi đây đều là biệt thự thượng đẳng, ngoài các quan chức giàu có ở thế hệ thứ hai ra thì người bình thường vốn không thể vào ở. Có điều Tô Vũ Dương chỉ là phó chủ biên của một trang web nhỏ, chỉ dựa vào chút tiền lương kiếm được thật sự có thể gách vác được giá phòng khổng lồ này sao? Không lẽ cô ấy rất giàu có?
Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng trước mắt phải đỡ Tô Vũ Dương xuống xe. Cô được anh đỡ đi một vài bước, bỗng trong dạ dày cảm thấy khó chịu liền mạnh mẽ rủ xuống mà phun ra tất cả rượu uống được. Diêu Bình kiên nhẫn chuẩn bị đỡ cô lên cầu thang, lúc này mới phát hiện một nam nhân đen kịt không thấy năm ngón tay đứng trong đêm tối, người dựa vào cửa sắt lạnh như băng đang trút ra lửa giận khó chịu. Ngoại trừ ánh mắt lãnh đạm thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Diêu Bình đang muốn đi vào nhà, bỗng nghe thấy nam nhân kia nói: “Cứ giao cô ấy cho tôi!”
Biên: Shin (chungtolabengoan)
Ngày hôm sau, Mary thấp giọng nói với Tô Vũ Dương: “Vũ Dương này, cái bản《 Sắc Vi Hoa Hạ Đích Nữ Nhân 》 蔷薇花下的女人 mà cậu nói với tôi ngày hôm qua, tôi đã liên lạc với tác giả rồi. Anh ấy vẫn chưa ký hợp đồng với trang web khác và cũng có ý nguyện hợp tác với chúng ta.”
“Vậy thì tốt quá, cậu hẹn bản thảo đi?” Vũ Dương vẫn còn đang ký tài liệu văn bản.
“Anh ấy muốn đích thân nói chuyện với cậu. Xem ra giá cả thị trường của Phó chủ biên Tô cũng không tệ đó chứ!” Mary vừa nói vừa cười xấu xa.
“Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi cũng vì công việc mà hiến thân thôi.” Nàng bất mãn nói.
“Buổi trưa hôm nay lúc ba giờ rưỡi tại quán café nằm bên cạnh tập đoàn Cảnh Hoành, cậu chuẩn bị cho tốt nhé!”
Tập đoàn Cảnh Hoành? Đó không phải là công ty của Lâm Quân Hạo sao? Cô có chút do dự và không chắc chắn, Mary vội vàng dụ dỗ cô, nói: “Vũ Dương, cậu đừng do dự nữa. Đó là một đơn đặt hàng lớn, điều cậu muốn đã thành còn sợ Mộc Thần đến tìm cậu gây chuyện sao?”
Vũ Dương thấy Mary nói đến tình cảnh này, bèn phải đồng ý: “Vậy được rồi!”
Đến trưa, cô giao mọi việc trong tay cho Mary tạm thời xử lý, rồi lập tức đi đến quán cafe. Cô vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình của nhân viên phục vụ, họ đưa cô tới căn phòng cao cấp nhất. Cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vừa rồi theo quán tính ngẩng đầu nhìn xung quanh liền nhìn thấy một nam nhân mặc Tây phục đeo cà- vạt, cô không khỏi nhíu mày kinh ngạc và nói: “Học trưởng(*) Triệu Vũ.”
(*) = cách gọi tôn trọng bạn học cũ
“Thế nào? Nhìn thấy tôi mà cô sợ hãi đến vậy sao? Mặt mũi lại trắng bệch. Tô Vũ Dương, cô trốn tránh đủ lâu chưa?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vũ xuất hiện vẻ lo lắng bao trùm, rất lâu không tiêu tan.
“Triệu Vũ, sao anh lại ở đây?”Cô vẫn thử hỏi những nghi hoặc đọng lại trong lòng đã lâu.
“《 Sắc Vi Hoa Hạ Đích Nữ Nhân 》, không phải cô đến đây vì quyển sách này sao?”
Vừa nghe xong những lời nói ấy, nghi hoặc trong lòng Tô Vũ Dương cũng lập tức sáng tỏ, thì ra quyển sách kia là do anh ta viết. Ngón tay của cô chăm chăm nắm vào một chỗ, chỉ chốc lát sau liền trở nên trắng bệch. Cô cố giữ bình tĩnh rồi mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là ban biên tập nhỏ, không thể chấp nhận cái bức tượng Đại Phật(**) này của học trưởng Triệu Vũ. Vì vậy bản thảo này, chúng ta sẽ không nói chuyện!”
(**) = cách nói chế giễu, châm biếm
Cô vừa đứng dậy định bỏ đi thì cổ tay lập tức bị níu lại. Cô còn không kịp phản ứng, Triệu Vũ liền nhân cơ hội đẩy người cô ép trên vách tường rắn chắc mà lạnh như băng. Cô vội vàng giãy giụa thân hình để phản kháng rồi nói: “Triệu Vũ, anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra, anh buông ra. Anh có nghe không vậy?”
Triệu Vũ như làm trò, khóe miệng giễu cợt mà vui vẻ chướng mắt, mà trong ánh mắt người kia đã xóa sạch vẻ lãnh đạm khó che giấu (nhưng chỉ là cách miêu tả sinh động) Anh ta giúp cô chỉnh lại quần áo rồi tiến đến bên tai của cô cười nói: “Cô không phải là Lâm phu nhân sao? Tôi còn tưởng rằng Lâm Quân Hạo rất yêu thương cô, không thể ngờ được là sẽ để cho cô xuất đầu lộ diện!”
Tô Vũ Dương nghe xong, trong lòng cay đắng mà ức chế không thể hiện nổi… Bắt đầu ngẩng đầu cười lạnh, nói: “Đây là chuyện giữa tôi và chồng của tôi, không cần người ngoài khoa tay múa chân vào. Cứ coi như cuộc sống của tôi không tốt, dù sao đây cũng là do tôi lựachọn, tôi sẽ không hối hận! Hôm nay anh đến đây không phải để cười nhạo tôi? Cười đã đủ chưa? Đủ rồi thì tôi đi về đây!”
Nói xong, cô muốn tránh thoát chạy ra ngoài, nhưng lại không nghĩ cánh tay của anh ta rắn chắc như tường đồng vách sắt khiến cô không thể nào nhúc nhích. Rốt cuộc cô không chống cự lại nữa, để cho thân thể tựa ở trên tường rồi cười khổ, nói: “Anh đã từng nói với tôi, anh không thể bỏ được tôi! Cũng không nỡ để tôi ở nơi này chịu khổ!”
Nghe xong những lời nói này, anh ta chỉ cười nhẹ vài tiếng rồi lại lạnh lùng, nói: “Cô cứ yên tâm. Triệu Vũ tôi đây không còn là người ngu ngốc mặc cho người ta sắp đặt giở trò như trước kia nữa rồi. Bây giờ tôi đã không còn hứng thú với cô, chỉ có hận thù!”
Chợt thân thể của cô khẽ rùng mình, nụ cười trên khuôn mặt thanh tú bỗng cứng đờ, miệng lảm bẩm, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!”
“Cô có biết tôi đã phải vượt qua những năm tháng đó như thế nào không? Cô đúng là người đàn bà thấy lợi quên nghĩa. Nếu như đã sớm quyết định gả cho Lâm Quân Hạo, đã sớm có một tiểu hài tử với hắn thì tại sao còn muốn lừa gạt tình cảm của tôi? Cô thấy chơi như vậy là rất hay đúng không? Rất thú vị đúng không?
Lúc này, cánh cửa vẫn không hề có dấu hiệu được mở ra. Cánh tay của anh ta chợt buông lỏng, cô liền nhân cơ hội đẩy anh ta ra rồi bỏ chạy. Chỉ còn lại nhân viên phục vụ không hiểu rõ tình hình bên trong, cùng với ánh mắt lạnh lẽo dần dần sâu của Triệu Vũ.
Trong đêm, bầu trời điểm từng ngôi sao lạnh. Một mình Tô Vũ Dương ngồi co ro trong góc tối ở Đăng Hồng Tửu Lạc(***) tự mình uống rượu say. Bia lon bày đầy bàn.
(***) = nơi ăn chơi, uống rượu về đêm
Diêu Bình đang nói chuyện với khách hàng trong quán rượu, trong lúc rót bia vô tình nhìn thấy Tô Vũ Dương, anh vội vàng nói với khách hàng “Xin lỗi tôi không tiếp được” rồi đi đến bên cạnh cô, anh ngồi xuống và hỏi: “Vũ Dương, cô làm sao vậy? Uống nhiều rượu quá!”
Tô Vũ Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt say lờ đờ mà mơ mơ màng màng, hai má ửng đỏ như hoa đào tháng ba. Cô nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Diêu Bình rồi dịu dàng nở nụ cười: “Diêu chủ biên, sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Trên mặt tôi có dính thứ gì bẩn sao? Hôm nay tôi rất phấn chấn, uống với tôi một chén nào”
Diêu Bình cau mày, nói: “Cô say rồi, để tôi đưa cô về nhà!”
Nói xong, anh liền đỡ Tô Vũ Dương đang say như chết ra cửa ngoài quán bar.
Trong đêm, gió mát lạnh thổi trên mặt đất rất thoải mái. Tô Vũ Dương ngẩng đầu lên nhìn trời và trăng tròn lành lạnh, vẻ mặt si ngốc(****) cười cười: “Ánh trăng đêm nay… thật là tròn!”
(****) si ngốc = si (si mê) + ngốc (ngốc nghếch)
Nói rồi, cô liền ngã sấp xuống mặt đất. Diêu Bình vội vàng đỡ cô dậy, cô lại cười nói: “Diêu chủ biên, anh đỡ tôi, tôi đâu có say. Anh có nghĩ sẽ uống với tôi một chén không!”
Diêu Bình nhìn cô với đôi mắt quyến rũ còn bộ dáng thì tơ như lụa, giọng nói mềm mại: “Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ uống với cô một chén!”
Lúc này, cách đó không xa “Két ——” một tiếng rồi dừng lại.
Diêu Bình cẩn thận từng chút đỡ cô ngồi vào chỗ tay lái phụ, rồi lại giúp cô thắt chốt dây an toàn thật tốt. Tô Vũ Dương tựa ở trên ghế ngồi, mơ mơ màng màng mà nói câu: “Diêu chủ biên thật tốt!”
“Diêu chủ biên sẽ chăm sóc cho cô cả đời, có được không?”
Một lát sau, Diêu Bình không thấy cô nói gì, nhìn qua thì ra cô đã ngủ thiếp đi. Trên mặt cô vẫn còn sắc đỏ của rượu chưa tiêu tan hết, còn treo một nụ cười bình thản trên sắc mặt ấy.
Anh không nhịn được liền vươn tay, sờ lên khuôn mặt hơi hơi nóng của cô. Một màn này tự nhiên lọt vào mắt của Triệu Vũ đúng lúc anh ta đang lái xe, rồi sắc mặt anh ta lập tức xanh mét, Tô Vũ Dương, không ngờ giá cả thị trường của cô cũng không tệ nhỉ. Nhưng Triệu Vũ không dừng xe lại mà gửi ngay một tin nhắn cho Lâm Quân Hạo, khuôn mặt liền đen kịt mà lao vụt đi.
Thực ra Diêu Bình không biết nhà cô ở đâu, cũng không đành lòng đánh thức cô dậy, dù sao thì cơ hội ở chung với nhau của hai người là rất ít. Sau nhiều lần do dự, anh quyết định quay đầu hướng về phía nhà của mình. Nhưng không cẩn thận nhấn loa khiến Tô Vũ Dương giật mình, lập tức tỉnh lại: “Sao rồi? Đã đến nơi rồi sao?”
“Nhà của cô ở đâu vậy?” Diêu Bình kiên nhẫn hỏi
“Số ba mươi sáu, tiểu khu Kim Hoa”
Nghe xong, Diêu Bình lập tức lái xe đến khu Kim Hoa. Toàn bộ phòng ở nơi đây đều là biệt thự thượng đẳng, ngoài các quan chức giàu có ở thế hệ thứ hai ra thì người bình thường vốn không thể vào ở. Có điều Tô Vũ Dương chỉ là phó chủ biên của một trang web nhỏ, chỉ dựa vào chút tiền lương kiếm được thật sự có thể gách vác được giá phòng khổng lồ này sao? Không lẽ cô ấy rất giàu có?
Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng trước mắt phải đỡ Tô Vũ Dương xuống xe. Cô được anh đỡ đi một vài bước, bỗng trong dạ dày cảm thấy khó chịu liền mạnh mẽ rủ xuống mà phun ra tất cả rượu uống được. Diêu Bình kiên nhẫn chuẩn bị đỡ cô lên cầu thang, lúc này mới phát hiện một nam nhân đen kịt không thấy năm ngón tay đứng trong đêm tối, người dựa vào cửa sắt lạnh như băng đang trút ra lửa giận khó chịu. Ngoại trừ ánh mắt lãnh đạm thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Diêu Bình đang muốn đi vào nhà, bỗng nghe thấy nam nhân kia nói: “Cứ giao cô ấy cho tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook