Chúng Ta Của Sau Này - Aog
-
C3: #fl [proe-adc] Một Câu Chuyện Buồn
Ngày mà anh tỏ tình với tôi, tôi đã cho rằng đó là ngày đẹp nhất.
Tôi là FL ADC. Tôi năm nay mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, cũng là độ tuổi ngây ngô thuần tuý.
Ừ, cũng vì vậy mà tôi lỡ thương anh mất rồi, dẫu biết là sai trái, là sẽ bị ngăn cấm, nhưng tôi vẫn tự đẩy mình vào vòng xoáy không lối thoát đó.
Anh có lẽ cũng biết, song vẫn hướng về tôi ánh nhìn đầy ôn nhu, vẫn dùng những hành động ân cần chu đáo của mình mà quan tâm và chăm sóc cho tôi, không chỉ lúc luyện tập mà kể cả khi thi đấu, cũng như là những ngày bình thường.
"Anh thích em."
Anh ngồi bên cạnh tôi trong một công viên nào đó tôi chẳng còn nhớ rõ, nắm chặt lấy tay tôi, và nói ra những lời mà có lẽ cả đời này, vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
"Em cũng thích anh."
Một thoáng đỏ mặt ngại ngùng, bàn tay anh đan trong tay tôi, vẫn yên vị ở đó. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ có hạnh phúc.
.
Tôi được đánh giá là giống như một đứa trẻ. Và một đứa trẻ thì đương nhiên sẽ không muốn chia sẻ những thứ nó yêu thích, đúng chứ?
Tôi không thích cái cách anh nhìn Xuân Bách, không thích những bức ảnh anh chụp cùng Xuân Bách, không thích những lúc anh vừa về nhà đã hỏi "Bách đâu?", không thích anh khi tôi ốm vẫn chỉ quan tâm đến Xuân Bách.
Em không thích, thật sự không thích một chút nào cả.
.
"ADC, em làm trò gì vậy?!"
Đến khi kịp thời lấy lại ý thức và sực tỉnh, thì tôi cũng bàng hoàng nhận ra, bàn tay tôi bỏng rát, còn Xuân Bách thì lại đang nằm trong lòng anh.
"Em..em không, ProE, em không có.."
"Xin lỗi Bách đi, mau lên!"
"Em..em.."
Tôi nắm chặt hai bàn tay, áo đã bị vò nát tới đau thương.
"Thôi nào, ProE, hai đứa lại gây nhau chuyện gì hả?"
Anh Gấu, anh cả của đội, nhìn tôi mắt hoe đỏ, lại nhìn xuống Xuân Bách gò má đỏ rát, lập tức hiểu hết mọi chuyện.
"Lại còn định diễn cho ai xem?"
"Anh nói gì?"
Tôi chết lặng, đôi chân đứng yên tại chỗ chẳng thể nhúc nhích. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, đắng ngắt chẳng thể nói.
"ProE, mày lại nói linh tinh cái gì thế hả?"
Gấu gắt lên.
"Đừng giả vờ tốt bụng nữa ông anh của tôi. Một năm qua rồi, tôi thắng rồi."
Thắng..?
Anh đang nói gì vậy?
À...
Một trò chơi cá cược.
Sau cùng tôi cũng đã hiểu rồi.
Hoá ra ngay từ đầu, cũng chỉ là một thế thân không trọn vẹn mà thôi.
.
Kéo lê chiếc vali đầy ứ quần áo, tôi luyến tiếc nhìn lại tất cả một lần nữa, nơi đã lưu giữ những ngày tháng tươi đẹp nhất cuộc đời.
Nhưng sau này, sẽ chẳng còn như vậy nữa.
Nước mắt em rơi, trò chơi kết thúc.
.
Ngày X tháng X năm X
Đừng tìm em.
ADC.
ProE cầm tờ giấy nhỏ đặt trên bàn, sững sờ một hồi lâu. Anh cứ nghĩ cậu trai ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông anh ra. Nhưng...anh đã lầm.
ADC của anh là một người mạnh mẽ đến kiên cường, khi đã tổn thương tới tột cùng. Chấp nhận buông bỏ tất cả như thế này, em có hối hận không, em ơi?
Còn tôi, mất em, hối hận lắm rồi.
Có không giữ, mất đừng tìm.
Mùa giải năm ấy, lại được một phen xôn xao. FL ADC từ bỏ công việc thi đấu chuyên nghiệp.
.
Hai năm sau...
Nha Trang.
Team Flash quyết định tổ chức một chuyến đi du lịch thư giãn. ProE đi dạo phố một mình, mặc kệ đám người kia muốn đi đâu thì đi.
Thời tiết ở Nha Trang hôm nay thực sự đẹp, ánh nắng không quá gay gắt tạo cho con người ta một cảm giác dễ chịu.
Dừng chân ở một công viên nào đó, ProE ngồi xuống một chiếc ghế đá muốn buộc lại dây giày thì ở cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đang cho lũ chim bồ câu thức ăn.
Chạy thật nhanh.
Làm ơn, hãy là em.
.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Tôi sau khi thoát khỏi cái ôm siết tới mức khó thở ấy, hỏi.
"Anh nhớ em."
Cả người tôi bỗng run lên. Một năm thầm thương, một năm yêu nhau trong giả dối, rồi lại thêm hai năm không gặp mặt. Đã bốn năm, bốn năm nhưng vẫn chưa thể quên đoạn tình cảm này.
"Chúng ta chia tay rồi."
"Anh biết chứ."-ProE hít vào một hơi. "Chỉ là vẫn thầm thương người cũ thôi."
"Mọi chuyện đã qua rồi. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi."
"Anh cũng mệt lắm. Nhớ em tới mỏi mệt..."
"Anh đừng nói nữa, coi như tôi cầu xin anh. Đoạn tình cảm này tôi đã buông bỏ rồi. Đừng gieo thêm hi vọng nào cho tôi nữa."
Vẫn vừa mới nắng, vậy mà trong một thoáng chốc, trời đã đổ cơn mưa.
Ánh mắt tôi ướt đẫm đến thảm hại, có những giọt nước mằn mặn âm ấm lướt ngang qua khoé môi. Tôi đưa cho anh chiếc ô vốn lúc nào tôi cũng mang vì thời tiết kì lạ của Nha Trang lúc này.
"Về đi."
Tôi dứt khoát quay người đi, bỏ mặc sau lưng người đã từng là tất cả, bỏ mặc sau lưng những thứ quan trọng tôi đã từng sống chết thề rằng cả đời nắm chặt, không buông bỏ.
Bàn tay tôi dưới cơn mưa lạnh ngắt, bỗng vì ai đó mà ấm rực lên.
Mắt tôi lao xao, bàn tay anh đan trong tay tôi.
Giống như ngày đó vậy.
"Anh đã từng khi nào tự hỏi, vì sao giữa những ngón tay của chúng ta lại có những kẽ hở chưa?"
Anh ngẫm nghĩ một lúc, cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh không biết."
"Là để có bàn tay của người khác lấp đầy những khoảng trống ấy. Vậy nên..."
Tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh.
"Anh hãy tìm một người khác có thể lấp đầy những khoảng trống ấy nhé."
Tình yêu của tôi với em tựa gió giông.
Và tôi cũng giống như một hạt mưa, làm nhoè đi ánh mắt em. Rồi bỗng một ngày nắng lên, tôi giật mình thảng thốt, mắt ai trong như chứa đựng ngàn sao.
Em mỉm cười tươi tắn, ánh mắt vẫn hằn lên vài tia đỏ quạnh.
Em xoay người bước đi, dứt khoát hướng về phía nơi chân trời có nắng.
Chỉ còn hạt mưa, ở lại với gió giông.
Chỉ còn tôi, ở lại với tình yêu của chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook