Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
-
Chương 39
Gia Hân trở lại nhà hàng, chỉ còn lời nhắn của Minh Điền để lại. Cô cũng quay lại Nhật Bản, hoàn thành việc chuyển công tác. Mọi chuyện ở công ty Triệt Hàn nhanh chóng được cảnh sát đứng ra giải quyết, lúc xe taxi chở cô tới nơi cũng là lúc Triệt Hàn đang tự tin đứng phỏng vấn, chuẩn bị về trụ sở cảnh sát lấy lời khai.
Nhìn hàng chục kí giả vây quanh anh, cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Cô và anh vốn không nên ở chung một chỗ. Vậy mà cô còn bỏ cả đám cưới với người đàn ông trong mơ để tới đây… Cô là một kẻ tàn nhẫn, chỉ đến lúc Minh Điền bị tổn thương đầy mình, cô mới nhận ra tình cảm của bản thân vốn không thể thay đổi. Anh không muốn gặp cô nữa cũng là điều đương nhiên.
Sắp hoàn thành thủ tục xong xuôi, Gia Hân nhận được tin mẹ báo cho cô, hiện tại bà đang có bạn trai, khỏi cần cô về thăm nuôi. Gia Hân cảm thán hình như số đào hoa của cô trong tình yêu còn ít hơn cả mẹ. Dù sao nếu bà đã có người chăm sóc, cô cũng yên tâm phần nào. Điều này đồng nghĩa mẹ cô đã quên hẳn người đàn ông kia. Đồng nghiệp biết tin liền rủ cô đi ăn mừng, làm ở đây 3 năm, bọn họ vốn vô cùng thân thiết. Dù cô có đi hay ở, mọi người đều tổ chức họp mặt, Gia Hân không khỏi tự hỏi liệu mọi người chỉ cần lý do để họp mặt thôi.
Trở về nhà, Gia Hân không hề ngạc nhiên thấy một chai thuốc giải rượu được đặt trước cửa nhà.
Từ ngày cô quay lại đây, nghe tin bác Takao chuyển về ở cùng con, Gia Hân có cảm giác kì lạ, như cô vừa nhặt được nàng tiên ốc ở đâu vậy. Thùng rác cô đầy, chỉ cần tới hôm sau sẽ được dọn đi. Hỏi chủ nhà cô cũng chỉ nhận được câu hỏi không biết. Cô không cẩn thận trượt ngã, ngày hôm sau, trước cửa nhà sẽ có một đôi vớ mới cùng bông băng và thuốc. Lúc cô sốt, sẽ có người tới bấm chuông, lúc cô ra mở cửa, không có ai, chỉ có nồi cháo ấm và một vỉ thuốc đặt sẵn bên cạnh.
Gia Hân thở dài, đúng là gã ngốc.
Hôm nay, khi Gia Hân đi làm về, trên xe bus chật người, thế nào gặp trúng một tên biến thái, dám sàm sỡ cô. Chưa kịp phản ứng thì có tiếng quát:
- Tên biến thái này, mày dám giở trò với cô ấy vậy hả - Giọng nói quen thuộc tới khó tin.
Vừa lúc tới bến tiếp theo, tên biến thái tranh thủ lúc xe dừng lại, nhiều người xô về trước, giật tay chạy mất
- Tên kia, đứng lại – Nói rồi người đàn ông định đuổi theo, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
- Không cần phải đuổi theo, có máy ghi hình rồi, hắn ta khó chạy thoát lắm – Gia Hân kìm chế người đàn ông muốn gây án kia.
- Em, tại sao lại không biết bảo vệ mình thế hả? – Triệt Hàn quay lại, định chỉ trích Gia Hân một trận, như nhận ra một thứ cực kì quan trọng – À, anh… là… tình cờ quá ha, gặp em ở đây. Trời hôm nay đẹp nhỉ?
Nhìn người trước mặt, Gia Hân cười:
- Anh nghĩ em là con ngốc sao? Em cũng không phải mất não. – Gia Hân nhìn người đàn ông trước mặt, điềm nhiên nói.
- Vậy em… – “đã tha thứ cho anh chưa?” nuốt nửa vế sau vào cuống họng, Triệt Hàn lo lắng nhìn Gia Hân. Cô từng nói không muốn nhìn anh tới hết cuộc đời này. Lúc trước nghe tin cô không đính hôn với Minh Điền, Triệt Hàn phát hiện, câu chúc phúc ngày đó của mình thật giả dối. Cả những việc anh làm sau khi cô bỏ đi cũng vậy. Cả đời này, anh vốn không thể buông tay.
- Em còn tưởng anh thích làm việc nghĩa hiệp dấu mặt chứ, sao hiện diện làm chi – Nhìn anh luống cuống, Gia Hân cười khổ trong bụng. Thì ra, cả đời cô vốn dĩ không thể thoát được một đoạn tình cảm này.
- …em từng nói, cả đời này không muốn anh xuất hiện trước mặt em nữa – Triệt Hàn nghe giọng mình ngày càng nhỏ. Nếu cô từ chối anh, anh cam tâm tình nguyện, đứng từ xa bao bọc cô cả đời. Sau khi cô đi, chưa một ngày anh có cảm giác bình yên. Mất cô rồi, anh mới hiểu, thì ra, trong lòng anh, cô quan trọng tới cỡ nào. Cô với anh như không khí vậy, luôn hiện diện, không vị, không sắc. Chỉ khi không còn cô, anh mới nhận ra, từ lâu anh đã không thể sống thiếu một Trương Gia Hân.
- Từ bao giờ anh nghe lời em như vậy? – nhìn Triệt Hàn trước mặt, Gia Hân không nhịn được, anh như vậy bảo cô có thể giận anh thêm sao? Viễn Trí nói phải, cô vẫn là còn tình cảm với anh, thì vẫn nên tiếp tục, cố gắng sửa chữa. Anh như vậy, cô còn có thể sung sướng sao? Dù gì cô cũng giận anh năm năm rồi, hai người cũng tốn quá nhiều thời gian – Em nhớ trước đây có người em nói chi cũng lờ đi mà.
- Từ giờ anh sẽ không thế nữa – Triệt Hàn kiên định nói – Em có thể… - “Cho anh thêm một cơ hội nữa không?” – Tập nói trước gương cả ngàn lần 5 năm qua, hiện tại anh vẫn không thể nói. Anh không có tư cách để nói câu này, có là Tiểu Miêu hay Triệt Hàn cũng vậy – Anh xin lỗi, Gia Hân.
- …
- Cho anh…cơ hội…chăm sóc em không? Anh hứa sẽ không làm phiền em, nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh hứa sẽ không xuất hiện trong tầm nhìn của em. Nhưng anh thật lòng là quan tâm tới em. – Cuối cùng vẫn là không nói, Triệt Hàn muốn dùng cả đời để bù đắp tổn thương anh gây ra cho cô. Như vậy, là đủ.
- Em không cần… - Gia Hân nói, Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.
Vậy là anh vẫn là không thể ở bên cô sao? Anh đã làm gì thế này?
- Em không cần… - Gia Hân nói, Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.
Vậy là anh vẫn là không thể ở bên cô sao? Anh đã làm gì thế này?
- …
Thấy khuôn mặt anh tràn đầy mất mát, Gia Hân cũng không đành lòng đùa dai:
- Em không cần nàng tiên vỏ ốc cho mình – Dù sao cũng là lỗi của anh, rảnh rỗi muốn đi trốn tìm với cô, thấy biểu hiện vừa rồi, cô can tâm tình nguyện để anh bị lừa lần nữa. Ai kêu cô gặp được Triệt Hàn chứ. Nhưng cũng không nên tha thứ sớm vậy – Hiện tại em đang thiếu bạn tri kỉ.
Như được vớt từ địa ngục lên, phút chốc Triệt Hàn cảm thấy trái tim bỗng lâng lâng. Cô chịu tha thứ cho anh sao?
- Gia Hân à, anh…
- Anh đừng lầm tưởng, em cần bạn bè, không phải người tình – Gia Hân chặn lời Triệt Hàn – nếu có ý nghĩ khác, đừng hòng.
- …Cảm ơn em, em đã vì anh mà khổ nhiều rồi – bạn bè cũng tốt, hiện tại anh chỉ cần cô không xua đuổi anh là được.
- Được rồi, vậy anh về đi – Nhìn thấy mắt anh có chút quầng thâm, cô cũng không nhịn được, thời gian vừa qua anh vất vả rồi. Lòng cô cảm thấy chút ấm áp – nhìn anh mệt mỏi lắm. Nghỉ ngơi đi.
- Em…thấy thương anh khổ cực sao, vậy ít nhất cũng nên mời anh vào nhà uống trà chứ - Vừa được tha bổng, bản chất vô lại không kìm chế được lại bộc phát. Cô quan tâm tới anh khiến Triệt Hàn thật cao hứng nha.
- Anh khoái đứng ở ngoài lắm mà. Cứ vậy đi. – Gia Hân dứt khoát.
- Không được, anh đứng ở ngoài nhỡ gặp biến thái thì sao tốt nhất vẫn nên theo em vào nhà – Triệt Hàn quyết giữ tinh thần bất khuất không sợ trơ mặt nói.
Cuối cùng thì tối hôm ấy, sau hơn 4 năm làm chàng tiên vỏ ốc, có người cũng được vào nhà làm sói.
Sau đó anh vẫn thường xuyên qua lại nhà cô, khi thì đưa vài món ngon tới, lúc lại mua đĩa phim. Dần dần, thời gian Triệt Hàn dành ở nhà Gia Hân ngày càng nhiều.
Mà anh, lấy lý do sang Nhật mở rộng chi nhánh, bám trụ vững vàng ở Hokkaido này.
Hai người trong trạng thái mập mờ này được nửa năm, đồ đạc của anh ở nhà cô ngày càng nhiều.
Một buổi chiều mùa đông, Triệt Hàn cùng cô ăn một vài món đơn giản, ôn lại chuyện cũ. Gia Hân lúc này mới biết, thì ra từ đó tới giờ, cô vẫn là gái có chồng:
- May thật, nếu em và bạn trai quyết định kết hôn thì có phải giờ em đã là người đa phu rồi không? – Gia Hân đùa đùa.
- Gia Hân, sau mọi chuyện anh làm, anh thậm chí còn ích kỉ cố chấp giữ lại cuộc hôn nhân của chúng ta, Gia Hân à, chúng ta bắt đầu lại nhé, anh rất… - Triệt Hàn đang nói thì bị Gia Hân cắt lời.
- Có trách thì cũng nên trách em đã không thẳng thắn nói với anh. Để tới lúc mọi chuyện xảy ra thì đã quá muộn. – Gia Hân nói – Em cũng không chắc chúng ta nên bắt đầu lại hay không. Em thấy hiện tại, chúng ta chỉ nên thế này thôi, không ràng buộc, không trách nhiệm gì hết, bắt đầu lại từ mối quan hệ bình thường, được không anh? Nếu vẫn không hợp, coi như em cũng không cần phải viết giấy ly hôn lần nữa.
- Được, vậy thì… Chào em anh tên là Triệt Hàn, năm nay 35 tuổi, còn độc thân, hiện tại đang theo đuổi một cô gái, còn em tên gì? – Dù sao anh cũng đã chờ nhiều năm, có lâu thêm một chút cũng không sao, anh hiện tại cũng không còn như 5 năm trước đây. Triệt Hàn tự nhủ, anh sẽ không bao giờ cho cô cơ hội nhìn thấy tờ giấy ly hôn đó nữa.
- Chào anh Triệt, em tên là Trương Gia Hân, bỏ qua tuổi tác, hiện tại công việc bận rộn nhưng em vẫn muốn tìm hiểu về anh. – Cười với Triệt Hàn, cô thực sự mong muốn lần này sẽ thành công.
Họ ngồi đó rất lâu trò chuyện hôm đó trong căn nhà của Gia Hân, lần đầu tiên không khí giữa anh và cô ấm áp như vậy.
Nhìn hàng chục kí giả vây quanh anh, cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Cô và anh vốn không nên ở chung một chỗ. Vậy mà cô còn bỏ cả đám cưới với người đàn ông trong mơ để tới đây… Cô là một kẻ tàn nhẫn, chỉ đến lúc Minh Điền bị tổn thương đầy mình, cô mới nhận ra tình cảm của bản thân vốn không thể thay đổi. Anh không muốn gặp cô nữa cũng là điều đương nhiên.
Sắp hoàn thành thủ tục xong xuôi, Gia Hân nhận được tin mẹ báo cho cô, hiện tại bà đang có bạn trai, khỏi cần cô về thăm nuôi. Gia Hân cảm thán hình như số đào hoa của cô trong tình yêu còn ít hơn cả mẹ. Dù sao nếu bà đã có người chăm sóc, cô cũng yên tâm phần nào. Điều này đồng nghĩa mẹ cô đã quên hẳn người đàn ông kia. Đồng nghiệp biết tin liền rủ cô đi ăn mừng, làm ở đây 3 năm, bọn họ vốn vô cùng thân thiết. Dù cô có đi hay ở, mọi người đều tổ chức họp mặt, Gia Hân không khỏi tự hỏi liệu mọi người chỉ cần lý do để họp mặt thôi.
Trở về nhà, Gia Hân không hề ngạc nhiên thấy một chai thuốc giải rượu được đặt trước cửa nhà.
Từ ngày cô quay lại đây, nghe tin bác Takao chuyển về ở cùng con, Gia Hân có cảm giác kì lạ, như cô vừa nhặt được nàng tiên ốc ở đâu vậy. Thùng rác cô đầy, chỉ cần tới hôm sau sẽ được dọn đi. Hỏi chủ nhà cô cũng chỉ nhận được câu hỏi không biết. Cô không cẩn thận trượt ngã, ngày hôm sau, trước cửa nhà sẽ có một đôi vớ mới cùng bông băng và thuốc. Lúc cô sốt, sẽ có người tới bấm chuông, lúc cô ra mở cửa, không có ai, chỉ có nồi cháo ấm và một vỉ thuốc đặt sẵn bên cạnh.
Gia Hân thở dài, đúng là gã ngốc.
Hôm nay, khi Gia Hân đi làm về, trên xe bus chật người, thế nào gặp trúng một tên biến thái, dám sàm sỡ cô. Chưa kịp phản ứng thì có tiếng quát:
- Tên biến thái này, mày dám giở trò với cô ấy vậy hả - Giọng nói quen thuộc tới khó tin.
Vừa lúc tới bến tiếp theo, tên biến thái tranh thủ lúc xe dừng lại, nhiều người xô về trước, giật tay chạy mất
- Tên kia, đứng lại – Nói rồi người đàn ông định đuổi theo, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.
- Không cần phải đuổi theo, có máy ghi hình rồi, hắn ta khó chạy thoát lắm – Gia Hân kìm chế người đàn ông muốn gây án kia.
- Em, tại sao lại không biết bảo vệ mình thế hả? – Triệt Hàn quay lại, định chỉ trích Gia Hân một trận, như nhận ra một thứ cực kì quan trọng – À, anh… là… tình cờ quá ha, gặp em ở đây. Trời hôm nay đẹp nhỉ?
Nhìn người trước mặt, Gia Hân cười:
- Anh nghĩ em là con ngốc sao? Em cũng không phải mất não. – Gia Hân nhìn người đàn ông trước mặt, điềm nhiên nói.
- Vậy em… – “đã tha thứ cho anh chưa?” nuốt nửa vế sau vào cuống họng, Triệt Hàn lo lắng nhìn Gia Hân. Cô từng nói không muốn nhìn anh tới hết cuộc đời này. Lúc trước nghe tin cô không đính hôn với Minh Điền, Triệt Hàn phát hiện, câu chúc phúc ngày đó của mình thật giả dối. Cả những việc anh làm sau khi cô bỏ đi cũng vậy. Cả đời này, anh vốn không thể buông tay.
- Em còn tưởng anh thích làm việc nghĩa hiệp dấu mặt chứ, sao hiện diện làm chi – Nhìn anh luống cuống, Gia Hân cười khổ trong bụng. Thì ra, cả đời cô vốn dĩ không thể thoát được một đoạn tình cảm này.
- …em từng nói, cả đời này không muốn anh xuất hiện trước mặt em nữa – Triệt Hàn nghe giọng mình ngày càng nhỏ. Nếu cô từ chối anh, anh cam tâm tình nguyện, đứng từ xa bao bọc cô cả đời. Sau khi cô đi, chưa một ngày anh có cảm giác bình yên. Mất cô rồi, anh mới hiểu, thì ra, trong lòng anh, cô quan trọng tới cỡ nào. Cô với anh như không khí vậy, luôn hiện diện, không vị, không sắc. Chỉ khi không còn cô, anh mới nhận ra, từ lâu anh đã không thể sống thiếu một Trương Gia Hân.
- Từ bao giờ anh nghe lời em như vậy? – nhìn Triệt Hàn trước mặt, Gia Hân không nhịn được, anh như vậy bảo cô có thể giận anh thêm sao? Viễn Trí nói phải, cô vẫn là còn tình cảm với anh, thì vẫn nên tiếp tục, cố gắng sửa chữa. Anh như vậy, cô còn có thể sung sướng sao? Dù gì cô cũng giận anh năm năm rồi, hai người cũng tốn quá nhiều thời gian – Em nhớ trước đây có người em nói chi cũng lờ đi mà.
- Từ giờ anh sẽ không thế nữa – Triệt Hàn kiên định nói – Em có thể… - “Cho anh thêm một cơ hội nữa không?” – Tập nói trước gương cả ngàn lần 5 năm qua, hiện tại anh vẫn không thể nói. Anh không có tư cách để nói câu này, có là Tiểu Miêu hay Triệt Hàn cũng vậy – Anh xin lỗi, Gia Hân.
- …
- Cho anh…cơ hội…chăm sóc em không? Anh hứa sẽ không làm phiền em, nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh hứa sẽ không xuất hiện trong tầm nhìn của em. Nhưng anh thật lòng là quan tâm tới em. – Cuối cùng vẫn là không nói, Triệt Hàn muốn dùng cả đời để bù đắp tổn thương anh gây ra cho cô. Như vậy, là đủ.
- Em không cần… - Gia Hân nói, Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.
Vậy là anh vẫn là không thể ở bên cô sao? Anh đã làm gì thế này?
- Em không cần… - Gia Hân nói, Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.
Vậy là anh vẫn là không thể ở bên cô sao? Anh đã làm gì thế này?
- …
Thấy khuôn mặt anh tràn đầy mất mát, Gia Hân cũng không đành lòng đùa dai:
- Em không cần nàng tiên vỏ ốc cho mình – Dù sao cũng là lỗi của anh, rảnh rỗi muốn đi trốn tìm với cô, thấy biểu hiện vừa rồi, cô can tâm tình nguyện để anh bị lừa lần nữa. Ai kêu cô gặp được Triệt Hàn chứ. Nhưng cũng không nên tha thứ sớm vậy – Hiện tại em đang thiếu bạn tri kỉ.
Như được vớt từ địa ngục lên, phút chốc Triệt Hàn cảm thấy trái tim bỗng lâng lâng. Cô chịu tha thứ cho anh sao?
- Gia Hân à, anh…
- Anh đừng lầm tưởng, em cần bạn bè, không phải người tình – Gia Hân chặn lời Triệt Hàn – nếu có ý nghĩ khác, đừng hòng.
- …Cảm ơn em, em đã vì anh mà khổ nhiều rồi – bạn bè cũng tốt, hiện tại anh chỉ cần cô không xua đuổi anh là được.
- Được rồi, vậy anh về đi – Nhìn thấy mắt anh có chút quầng thâm, cô cũng không nhịn được, thời gian vừa qua anh vất vả rồi. Lòng cô cảm thấy chút ấm áp – nhìn anh mệt mỏi lắm. Nghỉ ngơi đi.
- Em…thấy thương anh khổ cực sao, vậy ít nhất cũng nên mời anh vào nhà uống trà chứ - Vừa được tha bổng, bản chất vô lại không kìm chế được lại bộc phát. Cô quan tâm tới anh khiến Triệt Hàn thật cao hứng nha.
- Anh khoái đứng ở ngoài lắm mà. Cứ vậy đi. – Gia Hân dứt khoát.
- Không được, anh đứng ở ngoài nhỡ gặp biến thái thì sao tốt nhất vẫn nên theo em vào nhà – Triệt Hàn quyết giữ tinh thần bất khuất không sợ trơ mặt nói.
Cuối cùng thì tối hôm ấy, sau hơn 4 năm làm chàng tiên vỏ ốc, có người cũng được vào nhà làm sói.
Sau đó anh vẫn thường xuyên qua lại nhà cô, khi thì đưa vài món ngon tới, lúc lại mua đĩa phim. Dần dần, thời gian Triệt Hàn dành ở nhà Gia Hân ngày càng nhiều.
Mà anh, lấy lý do sang Nhật mở rộng chi nhánh, bám trụ vững vàng ở Hokkaido này.
Hai người trong trạng thái mập mờ này được nửa năm, đồ đạc của anh ở nhà cô ngày càng nhiều.
Một buổi chiều mùa đông, Triệt Hàn cùng cô ăn một vài món đơn giản, ôn lại chuyện cũ. Gia Hân lúc này mới biết, thì ra từ đó tới giờ, cô vẫn là gái có chồng:
- May thật, nếu em và bạn trai quyết định kết hôn thì có phải giờ em đã là người đa phu rồi không? – Gia Hân đùa đùa.
- Gia Hân, sau mọi chuyện anh làm, anh thậm chí còn ích kỉ cố chấp giữ lại cuộc hôn nhân của chúng ta, Gia Hân à, chúng ta bắt đầu lại nhé, anh rất… - Triệt Hàn đang nói thì bị Gia Hân cắt lời.
- Có trách thì cũng nên trách em đã không thẳng thắn nói với anh. Để tới lúc mọi chuyện xảy ra thì đã quá muộn. – Gia Hân nói – Em cũng không chắc chúng ta nên bắt đầu lại hay không. Em thấy hiện tại, chúng ta chỉ nên thế này thôi, không ràng buộc, không trách nhiệm gì hết, bắt đầu lại từ mối quan hệ bình thường, được không anh? Nếu vẫn không hợp, coi như em cũng không cần phải viết giấy ly hôn lần nữa.
- Được, vậy thì… Chào em anh tên là Triệt Hàn, năm nay 35 tuổi, còn độc thân, hiện tại đang theo đuổi một cô gái, còn em tên gì? – Dù sao anh cũng đã chờ nhiều năm, có lâu thêm một chút cũng không sao, anh hiện tại cũng không còn như 5 năm trước đây. Triệt Hàn tự nhủ, anh sẽ không bao giờ cho cô cơ hội nhìn thấy tờ giấy ly hôn đó nữa.
- Chào anh Triệt, em tên là Trương Gia Hân, bỏ qua tuổi tác, hiện tại công việc bận rộn nhưng em vẫn muốn tìm hiểu về anh. – Cười với Triệt Hàn, cô thực sự mong muốn lần này sẽ thành công.
Họ ngồi đó rất lâu trò chuyện hôm đó trong căn nhà của Gia Hân, lần đầu tiên không khí giữa anh và cô ấm áp như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook