Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
-
C18: Chương 18
Bên phía của Duy Khải và Thế Vỹ lúc này đang đứng ở hành lang gần với cửa lớp.
Vừa hay nhìn xuống dưới cũng thấy Hạ An và Thiên Trang đang đi vào căn tin trường.
Duy Khải mới hỏi:" Nhanh vậy sao? " Anh đã nhận ra Thế Vỹ thích Thiên Trang từ lâu rồi.
Lúc đầu, Duy Khải nghĩ là do Thế Vỹ không được thủ khoa nên mới kiếm chuyện với Thiên Trang.
Nhưng làm gì mà ghim hận đến tận nửa năm không chịu buông tha?
Chứ nghĩ đi! Có một thằng con trai nào lại rảnh rỗi suốt ngày vào lớp làm mấy trò khùng điên để chọc ghẹo có một mình con gái nhà người ta?
Không phải thích chứ là gì?
Muốn tạo sự chú ý với con gái người ta đấy, việc này anh quá rành rồi sao mà qua mặt được anh.
" Đương nhiên rồi, chứ ai như anh thích con gái người ta mà không dám nói. " Chuyện Duy Khải thích Hạ An, Thế Vỹ nhìn sơ qua là có thể biết được rồi. Ngay lần đầu tiên giới thiệu Hạ An với anh thì đã biết là Duy Khải thích Hạ An rồi.
Anh là em họ của Duy Khải, hai anh em cũng khá thân, cho nên tính tình Duy Khải anh còn lạ gì.
Cọc cằn, hung dữ, thù dai, khó tính combo mấy thứ đó đều có đủ hết.
Với lại, Duy Khải không thích lo chuyện bao đồng, việc gì không phải của anh ta thì anh ta nhất định không làm giúp. Người nào mà anh ta không quan tâm có chết anh ta cũng không để ý đến, còn người nào anh ta đã động lòng thì dù có gặp phải phong ba bão táp gì cũng quyết không bao giờ rời bỏ.
Duy Khải chính là như vậy.
Là một chàng thiếu niên hội tụ rất nhiều tính xấu, mới tiếp xúc đã khiến người ta không có thiện cảm nổi. Và anh ta cũng không cần ai có thiện cảm với bản thân mình cả.
Anh ta chỉ tốt với những người anh ta quan tâm thôi.
Đó không phải là anh ta hẹp hòi mà là anh ta cảm thấy lòng tốt của mình phải đặt ở đúng chỗ và đúng người, không phải bất kỳ ai khó khăn thì anh ta cũng có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
Trong tình cảm đối với anh cũng vậy, ngoài người con gái mà anh thích ra thì không có ai có thể khiến anh từ bỏ bản tính kiêu ngạo trời sinh này của mình cả.
Mãi đến một lúc sau, Duy Khải mới đáp lại:" Không phải là không dám nói..."
Nói tới đây anh lại thở dài, câu này anh không nói ra chỉ để trong lòng " Mà sợ nói ra rồi thì người ta lại né tránh anh, không muốn nói chuyện với anh nữa thì anh biết phải làm sao? "
Duy Khải vẫn còn nhớ rất rõ hồi năm lớp 9, chính là vụ cái áo khoác.
Lúc đó, anh đã tưởng Hạ An cũng thích anh nên mua áo cho anh, nhưng thật sự không phải.
Vào cái lúc mà Hạ An nghe mọi người nói cô và anh đang quen nhau thì phản ứng của cô lúc đó rất dữ dội, rất không thích bị nhắc đến chuyện yêu đương với anh.
Anh còn nhớ rõ Hạ An đã nói một cậu rằng " Tôi không thích Duy Khải! " rất dứt khoát, không hề có chút chần chừ hay suy nghĩ nào về lời nói của mình.
Lúc đó, anh mới biết thì ra Hạ An không hề thích anh như anh đã nghĩ.
Anh cảm thấy bản thân mình đã bị cô làm tổn thương rất nhiều.
Mối tình đầu của anh, tưởng chừng sẽ rất đẹp khiến anh khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không bao giờ quên.
Nhưng thật ra là chẳng có mối tình nào cả, chỉ là do anh tưởng tượng ra thôi.
Điều đó khiến anh suy sụp đến mức chỉ nằm ườn một chỗ cả ngày, không quan tâm đến ai, cứ như thể, cho dù lúc đấy trời có sập xuống, ngày tận thế có đến thì anh cũng chẳng có cảm giác gì nữa.
Trong đầu chỉ nghĩ đến một việc duy nhất đó chính là không được thích Hạ An nữa. Người ta đã không thích mày thì mày có thích người ta đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Hạ An bị đám thanh niên kia bắt nạt thì anh nhận ra là mình hoàn toàn không buông bỏ được thứ tình cảm này. Dù bị cô làm cho tổn thương nhưng anh vẫn muốn quan tâm cô, bảo vệ cho cô.
Anh tự cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, nhưng biết làm sao được, anh lại muốn được ngu ngốc như vậy.
Thế là, từ đó cho đến giờ anh luôn giấu kín tình cảm của mình ở trong tim. Lâu lâu lại hé mở một chút gợi ý cho Hạ An biết được tình cảm của anh dành cho cô.
Nhưng Hạ An lại quá chậm tiêu, không hiểu được lời của anh.
Kết quả là cho đến tận bây giờ anh cũng không biết nên giải thích mối quan hệ của anh với Hạ An là gì nữa?
Ở trong nhà thì là quan hệ con riêng của mẹ kế, ở trường thì là bạn cùng bàn rất thân, nhưng ở trong tim lại là một người quan trọng không ai có thể thay thế được, là một người mà dù cho có làm tổn thương anh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể buông bỏ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook