Chúng Mình Lấy Nhau Đi
-
Quyển 8 - Chương 36: Hóa ra mình luôn đóng vai kẻ thứ ba…
Cao Vũ đi rồi.
Bước vào nhà, nhìn cánh cửa cổng, trong lòng Xán Xán chợt dấy lên
cảm giác buồn rầu lạnh lẽo. Tuy thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, tuy Cao Vũ hay bắt nạt cô, tuy cô với anh hay cãi nhau, tuy… nhưng cứ nghĩ đến đằng sau cánh cổng ấy từ nay chỉ có cô với Triệu Noãn Noãn, trong lòng cô lại thấy buồn bã, dường như anh đi, ngôi nhà này trở nên trống trải hẳn…
Với Xán Xán, buồn bã là một tâm trạng nói cả ngàn đêm không hết, nhưng một khi trong lòng vướng vào cảm xúc này thì con người sẽ rầu rĩ rất lâu. Thế là sự khác thường ấy ở cô lại khiến cho Triệu Noãn Noãn chú ý.
- Đợi nào! – Triệu Noãn Noãn vội vàng cất lời định gọi lại, nhưng không kịp.
Dầu hạt cải và tương ớt cay quá khiến nước mắt nước mũi cô đổ liên tục.
- Sao không cẩn thận chút nào vậy! – Triệu Noãn Noãn vội vàng đưa nước cho cô – Không biết em nghĩ gì nữa, dầu hạt cải và tương ớt đều rất cay mà…
- Em… ặc ặc ặc…
- Đừng nói nữa, mau uống chút nước đi. – Anh vỗ vỗ lưng cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Uống mấy hớp nước, lại ho sặc sụa một hồi lâu, mắt đỏ lựng cả lên, dần dần Xán Xán mới cảm thấy đỡ. Triệu Noãn Noãn xót xa nhìn cô, miệng không ngớt trách yêu:
- Tu sau ăn gì phải cẩn thận một chút, đừng có để mắt đi chỗ khác.
- Dạ… – Xán Xán cúi gằm, chẳng biết nói gì.
Phản ứng im lặng của cô lại khiên Triệu Noãn Noãn thấy lạ:
- Xán Xán, hôm nay em sao vậy? – “Chẳng lẽ… là vì Cao Vũ?” Nghĩ đến đây, bỗng dưng anh thấy trong lòng chua xót.
- Anh Noãn Noãn, em có thể hỏi anh một việc không? Xán Xán bỗng ngẩng lên, hỏi một câu khác.
- Việc gì?
- Anh với anh Cao Vũ chia tay rồi sao?
Triệu Noãn Noãn ngẩn người:
- Anh với anh ấy… không sống cùng.
- Hả? – Xán Xán bàng hoàng – Bọn anh không yêu nhau à?
- Không. – Triệu Noãn Noãn chau mày, giọng nói bình thản.
- Anh Cao Vũ tôt như thế, vì sao hai người không sống cùng nhau? – Từ trước tới nay, trong lòng cô, hai người bọn họ là một đôi, bây giờ bỗng nhiên Cao Vũ nói bọn họ vốn không sống chung với nhau, Xán Xán quả thật không tin nổi.
Mắt anh đột nhiên tối sầm lại:
- Thật sự em muốn biết nguyên nhân không?
- Vâng. – Cô gật đầu nghiêm túc, cô rất muốn biết nguyên nhân. Thậm chí cô còn muốn biết cả khả năng liệu có cứu vãn được chuyện này không nữa.
Triệu Noãn Noãn đột nhiên trầm ngâm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy bỗng dưng trở nên lấp lánh kỳ lạ. Sau đó, anh chậm rãi buông ra ba tiếng.
- Là vì em.
Là vì cô ư? Xán Xán bỗng ngây người.
Triệu Noãn Noãn cảm thấy mình đã nói quá đủ, nhưng thực ra anh đã đánh giá quá cao năng lực lý giải mọi chuyện của Xán Xán. Đầu óc cô tư duy theo cái cách một đi không trở lại cơ.
Hóa ra, bọn họ chia tay vì.. .cô.
Hóa ra, cô là kẻ thứ ba.
Hóa ra, Cao Vũ lẽ ra không phải ra đi.
Hóa ra, người nên đi phải là cô…
Hóa ra tâm trạng bi đát đến thế; cảm giác tội lỗi to lớn đè nặng trong đầu cô, ép lên não cô, mắt cô trong chốc lát mờ đi.
Nhìn cô như vậy, Triệu Noãn Noãn thấy đau lòng.
Cảm xúc của cô biểu lộ chẳng đã rõ ràng rồi sao? Bọn họ chơi với nhau đã nhiều năm, anh luôn xem cô là em gái, hôm nay đột nhiên thấy cô như vậy, bất kỳ một cô gái bình thường nào cũng có thể chấn động như vậy, huống gì là Xán Xán rất giản đơn?
Trái tim nặng trĩu, cả cơ thể chẳng khác gì một hòn đá cô đơn, dìm xuống đáy nước, vươn tay ra không bấu víu được vào đâu, cảm giác chới với không diễn tả nên lời, sự trống rỗng thật đáng sợ. Xán Xán ngẩng lên, mím chặt môi, mắt đỏ lựng, giọng yếu ớt:
- – Xin lỗi anh… em…
- Không cần nói đâu! – Anh không muốn nghe nên quả quyết cắt ngang lời cô.
Giọng nói quyết đoán của anh lại khiên cho Xán Xán đang muốn được nhận lỗi trở nên sợ hãi, cô sững người nhìn anh, cảm giác tội lỗi càng trở nên nặng nề.
Hóa ra anh giận đến mức ấy!
Măt cô càng đỏ ngầu lên, đầu cúi gằm, hai tay vặn vẹo, các đốt ngón tay trắng bệch ra.
- Xán Xán, em muốn ăn thêm chút cơm không? – Triệu Noãn Noãn ân cần nói, muốn phá vỡ không khí bối rối. Anh không muốn Xán Xán vương vấn trong những chuyện này.
- Không đâu ạ. – Cô vội vã trả lời, mặt tái xanh – Em… ăn no rồi… – Nói xong cô quẩy quả về phòng.
Lần đầu tiên chứng tỏ năng lực hiểu việc của Xán Xán quá thấp. Cô bỏ mặc Triệu Noãn Noãn một mình ngồi nhìn mâm cơm tú hụ. Anh đành thở dài ngao ngán.
* * *
Tối ây, Xán Xán sầu muộn khôn xiết.
Cô trằn trọc trên giường, mở máy tính, lên mạng muốn chat.
Định tìm ai đó buôn chuyện cho khuây khỏa, nhưng th
ấy đèn đóm các nhà bạn hữu tối om, đên cả Nhan Như Ngọc thường chầu chực trên mạng cả ngày cũng báo offline. Thật là khó sống nổi! Cô giận dữ chửi bậy một câu, hai tay chống mang tai, mặt mày dúm dó. Thôi được, đi ngủ vậy! Đang định lên giường thì thấy mạng có ai đó gọi, mà là người lạ. Người này thấy nick name Phi Dương, biểu tượng là đôi cánh chim ưng, khiên cô càng bực mình, tên lạ hoắc thế này, ai biết là ai được? Mở tin nhắn, thấy hiện lên hai chữ.
Phi Dương: Xin chào.
Xán Xán: Xin chào. Xin hỏi là ai đây?
Phi Dương: Một người đang buồn.
Hóa ra là một kẻ rỗi hơi. Thế này mà vào ngày bình thường, Xán Xán đã chẳng thèm tiếp, cho out luôn rồi. Nhưng vào lúc này cô lại thấy cần ai đó trò chuyện với mình.
Xán Xán: Tôi cùng rất buồn.
Phi Dương: Xảy ra chuyện gì?
Xán Xán: Tôi đã làm một việc sai.
Phi Dương: Nói xem nào?
Xán Xán: Sao tôi phải nói với bạn.
Phi Dương: Có sao đâu? Chúng ta dù không quen nhau, bạn có việc gì nghĩ không ra thì nói với tôi, tôi cũng có thể khuyên bạn mà.
Nói cũng phải, Xán Xán chóp chớp mắt, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Xán Xán: Có lẽ tôi đã làm chia rẽ một đôi tình nhân.
Phi Dương: Vì sao bạn nghĩ thê?
Xán Xán: Bạn tôi nói.
Bên kia ngừng rất lâu, rất lâu sau mới nói tiếp:
Phi Dương: Bạn có hiểu lầm không?
Xán Xán: Sao thế được! Chính miệng anh ây nói mà!
Phi Dương: Anh ây nói gì?
Xán Xán: Anh ấy nói vì tôi mà bọn họ mới chia tay nhau.
Bên kia không hồi đáp.
Xán Xán tiếp tục: Bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với họ, biết trước như thế tôi đã không đến ở đây. Bạn nói xem tôi phải làm gì?
Nhất thời im lặng.
Phi Dương: Tôi cảm thây bạn đã nghĩ quá nhiều, nếu không…
Xán Xán bức bối: Cái gì?
Phi Dương: Bạn đi ăn chút gì đi!
Ăn gì đó?
Xán Xán lạ lùng: Đây cũng là một cách sao?
Phi Dương: Tất nhiên, không tin bạn cứ thử xem?
Xán Xán: Được thôi…
5 phút sau, một bóng đen lù lù xuât hiện trong bếp
- Số may qua, vân còn nóng hổi… – Xán Xán vừa gặm đùi gà vừa rì rầm tự nói, đúng là tâm trạng không còn phiền muộn nữa. Phi Dương kia thật là thần kỳ!
Bước vào nhà, nhìn cánh cửa cổng, trong lòng Xán Xán chợt dấy lên
cảm giác buồn rầu lạnh lẽo. Tuy thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, tuy Cao Vũ hay bắt nạt cô, tuy cô với anh hay cãi nhau, tuy… nhưng cứ nghĩ đến đằng sau cánh cổng ấy từ nay chỉ có cô với Triệu Noãn Noãn, trong lòng cô lại thấy buồn bã, dường như anh đi, ngôi nhà này trở nên trống trải hẳn…
Với Xán Xán, buồn bã là một tâm trạng nói cả ngàn đêm không hết, nhưng một khi trong lòng vướng vào cảm xúc này thì con người sẽ rầu rĩ rất lâu. Thế là sự khác thường ấy ở cô lại khiến cho Triệu Noãn Noãn chú ý.
- Đợi nào! – Triệu Noãn Noãn vội vàng cất lời định gọi lại, nhưng không kịp.
Dầu hạt cải và tương ớt cay quá khiến nước mắt nước mũi cô đổ liên tục.
- Sao không cẩn thận chút nào vậy! – Triệu Noãn Noãn vội vàng đưa nước cho cô – Không biết em nghĩ gì nữa, dầu hạt cải và tương ớt đều rất cay mà…
- Em… ặc ặc ặc…
- Đừng nói nữa, mau uống chút nước đi. – Anh vỗ vỗ lưng cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Uống mấy hớp nước, lại ho sặc sụa một hồi lâu, mắt đỏ lựng cả lên, dần dần Xán Xán mới cảm thấy đỡ. Triệu Noãn Noãn xót xa nhìn cô, miệng không ngớt trách yêu:
- Tu sau ăn gì phải cẩn thận một chút, đừng có để mắt đi chỗ khác.
- Dạ… – Xán Xán cúi gằm, chẳng biết nói gì.
Phản ứng im lặng của cô lại khiên Triệu Noãn Noãn thấy lạ:
- Xán Xán, hôm nay em sao vậy? – “Chẳng lẽ… là vì Cao Vũ?” Nghĩ đến đây, bỗng dưng anh thấy trong lòng chua xót.
- Anh Noãn Noãn, em có thể hỏi anh một việc không? Xán Xán bỗng ngẩng lên, hỏi một câu khác.
- Việc gì?
- Anh với anh Cao Vũ chia tay rồi sao?
Triệu Noãn Noãn ngẩn người:
- Anh với anh ấy… không sống cùng.
- Hả? – Xán Xán bàng hoàng – Bọn anh không yêu nhau à?
- Không. – Triệu Noãn Noãn chau mày, giọng nói bình thản.
- Anh Cao Vũ tôt như thế, vì sao hai người không sống cùng nhau? – Từ trước tới nay, trong lòng cô, hai người bọn họ là một đôi, bây giờ bỗng nhiên Cao Vũ nói bọn họ vốn không sống chung với nhau, Xán Xán quả thật không tin nổi.
Mắt anh đột nhiên tối sầm lại:
- Thật sự em muốn biết nguyên nhân không?
- Vâng. – Cô gật đầu nghiêm túc, cô rất muốn biết nguyên nhân. Thậm chí cô còn muốn biết cả khả năng liệu có cứu vãn được chuyện này không nữa.
Triệu Noãn Noãn đột nhiên trầm ngâm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy bỗng dưng trở nên lấp lánh kỳ lạ. Sau đó, anh chậm rãi buông ra ba tiếng.
- Là vì em.
Là vì cô ư? Xán Xán bỗng ngây người.
Triệu Noãn Noãn cảm thấy mình đã nói quá đủ, nhưng thực ra anh đã đánh giá quá cao năng lực lý giải mọi chuyện của Xán Xán. Đầu óc cô tư duy theo cái cách một đi không trở lại cơ.
Hóa ra, bọn họ chia tay vì.. .cô.
Hóa ra, cô là kẻ thứ ba.
Hóa ra, Cao Vũ lẽ ra không phải ra đi.
Hóa ra, người nên đi phải là cô…
Hóa ra tâm trạng bi đát đến thế; cảm giác tội lỗi to lớn đè nặng trong đầu cô, ép lên não cô, mắt cô trong chốc lát mờ đi.
Nhìn cô như vậy, Triệu Noãn Noãn thấy đau lòng.
Cảm xúc của cô biểu lộ chẳng đã rõ ràng rồi sao? Bọn họ chơi với nhau đã nhiều năm, anh luôn xem cô là em gái, hôm nay đột nhiên thấy cô như vậy, bất kỳ một cô gái bình thường nào cũng có thể chấn động như vậy, huống gì là Xán Xán rất giản đơn?
Trái tim nặng trĩu, cả cơ thể chẳng khác gì một hòn đá cô đơn, dìm xuống đáy nước, vươn tay ra không bấu víu được vào đâu, cảm giác chới với không diễn tả nên lời, sự trống rỗng thật đáng sợ. Xán Xán ngẩng lên, mím chặt môi, mắt đỏ lựng, giọng yếu ớt:
- – Xin lỗi anh… em…
- Không cần nói đâu! – Anh không muốn nghe nên quả quyết cắt ngang lời cô.
Giọng nói quyết đoán của anh lại khiên cho Xán Xán đang muốn được nhận lỗi trở nên sợ hãi, cô sững người nhìn anh, cảm giác tội lỗi càng trở nên nặng nề.
Hóa ra anh giận đến mức ấy!
Măt cô càng đỏ ngầu lên, đầu cúi gằm, hai tay vặn vẹo, các đốt ngón tay trắng bệch ra.
- Xán Xán, em muốn ăn thêm chút cơm không? – Triệu Noãn Noãn ân cần nói, muốn phá vỡ không khí bối rối. Anh không muốn Xán Xán vương vấn trong những chuyện này.
- Không đâu ạ. – Cô vội vã trả lời, mặt tái xanh – Em… ăn no rồi… – Nói xong cô quẩy quả về phòng.
Lần đầu tiên chứng tỏ năng lực hiểu việc của Xán Xán quá thấp. Cô bỏ mặc Triệu Noãn Noãn một mình ngồi nhìn mâm cơm tú hụ. Anh đành thở dài ngao ngán.
* * *
Tối ây, Xán Xán sầu muộn khôn xiết.
Cô trằn trọc trên giường, mở máy tính, lên mạng muốn chat.
Định tìm ai đó buôn chuyện cho khuây khỏa, nhưng th
ấy đèn đóm các nhà bạn hữu tối om, đên cả Nhan Như Ngọc thường chầu chực trên mạng cả ngày cũng báo offline. Thật là khó sống nổi! Cô giận dữ chửi bậy một câu, hai tay chống mang tai, mặt mày dúm dó. Thôi được, đi ngủ vậy! Đang định lên giường thì thấy mạng có ai đó gọi, mà là người lạ. Người này thấy nick name Phi Dương, biểu tượng là đôi cánh chim ưng, khiên cô càng bực mình, tên lạ hoắc thế này, ai biết là ai được? Mở tin nhắn, thấy hiện lên hai chữ.
Phi Dương: Xin chào.
Xán Xán: Xin chào. Xin hỏi là ai đây?
Phi Dương: Một người đang buồn.
Hóa ra là một kẻ rỗi hơi. Thế này mà vào ngày bình thường, Xán Xán đã chẳng thèm tiếp, cho out luôn rồi. Nhưng vào lúc này cô lại thấy cần ai đó trò chuyện với mình.
Xán Xán: Tôi cùng rất buồn.
Phi Dương: Xảy ra chuyện gì?
Xán Xán: Tôi đã làm một việc sai.
Phi Dương: Nói xem nào?
Xán Xán: Sao tôi phải nói với bạn.
Phi Dương: Có sao đâu? Chúng ta dù không quen nhau, bạn có việc gì nghĩ không ra thì nói với tôi, tôi cũng có thể khuyên bạn mà.
Nói cũng phải, Xán Xán chóp chớp mắt, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Xán Xán: Có lẽ tôi đã làm chia rẽ một đôi tình nhân.
Phi Dương: Vì sao bạn nghĩ thê?
Xán Xán: Bạn tôi nói.
Bên kia ngừng rất lâu, rất lâu sau mới nói tiếp:
Phi Dương: Bạn có hiểu lầm không?
Xán Xán: Sao thế được! Chính miệng anh ây nói mà!
Phi Dương: Anh ây nói gì?
Xán Xán: Anh ấy nói vì tôi mà bọn họ mới chia tay nhau.
Bên kia không hồi đáp.
Xán Xán tiếp tục: Bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với họ, biết trước như thế tôi đã không đến ở đây. Bạn nói xem tôi phải làm gì?
Nhất thời im lặng.
Phi Dương: Tôi cảm thây bạn đã nghĩ quá nhiều, nếu không…
Xán Xán bức bối: Cái gì?
Phi Dương: Bạn đi ăn chút gì đi!
Ăn gì đó?
Xán Xán lạ lùng: Đây cũng là một cách sao?
Phi Dương: Tất nhiên, không tin bạn cứ thử xem?
Xán Xán: Được thôi…
5 phút sau, một bóng đen lù lù xuât hiện trong bếp
- Số may qua, vân còn nóng hổi… – Xán Xán vừa gặm đùi gà vừa rì rầm tự nói, đúng là tâm trạng không còn phiền muộn nữa. Phi Dương kia thật là thần kỳ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook