Chúng Mình Lấy Nhau Đi
-
Quyển 4 - Chương 14: Triệu Noãn Noãn, em nguyền rủa anh suốt đời làm kẻ bị trị
Từ hôm đến nhà mẹ lấy chân giò hun khói về, quả thực Triệu Noãn Noãn không chút nương tình, bắt Xán Xán lau sạch máy khua mùi bếp. Tô Xán Xán đáng thương, cầm giẻ lau lau một lượt từ trong ra ngoài, vừa lau vừa rủa Triệu Noãn Noãn:
- Triệu Noãn Noãn, em nguyền rủa anh suốt đời làm kẻ đàn bà trong lốt đàn ông.
Đúng lúc, chuông điện thoại reo vang.
- A lô? – Cô khó chịu nhâc điện thoại.
- Xán Xán! – Giọng cao vút từ trong điện thoại cất lên, Xán Xáĩi lặng người.
- A… dì..
- Con bé này, vẫn còn gọi là dì nữa!
Không gọi bằng mẹ đi à!
Xán Xán cất lời mà lòng bàng hoàng:
-Mẹ – Ai ngờ được mẹ của Triệu Noãn Noãn bỗng dưng gọi điện thoại, khiến cô không kịp trở tay.
Ngoan quá! Hai đứa các con sống với nhau thế nào? Noãn Noãn có bắt nạt con không?
Có ạ, có ạ! Bị ức hiếp gần chết đây ạ! Xán Xán phải suy nghĩ nhiều đến đắng cả miệng đây ạ! Nhưng rốt cuộc cô lại nuốt nước nói:
Không đâu ạ, anh Noãn Noãn đối với con tốt lắm…
- Đã là chồng rồi, vẫn còn gọi anh cơ đấy.
Xán Xán cười khẩy.
Hai đứa các con cũng thật là…, vội vàng đi đăng ký kết hôn, rồi hôn lễ cũng không tiến hành, khách cũng không mời, tuy nhiên, mẹ biết thanh niên có cách nghĩ của thanh niên, không giống với bô’ mẹ hồi trước…
Bà mẹ nhà họ Triệu bắt đầu thao thao bất tuyệt trong điện giảng giải đạo lý một hô’i, tiện thể nhớ lại tình sử lãng mạn của mình hồi trẻ, Xán Xán chịu trận đến tối tăm đầu óc, phát buồn ngủ…
Nứa giờ đồng hổ sau.
Tốt rồi, nói như vậy là hiểu rồi, mẹ gác máy nhé?
Vấng! Vấng ạ! – Cuối cùng cũng kết thúc, Xán Xán cảm động khóc. – Tạm biệt, tạm biệt mẹ!
Ai gọi điện thoại tới vậy? – Triệu Noãn Noãn từ thư phòng đi ra.
- Mẹ anh…
Triệu Noãn Noãn nghiêm sắc mặt, hạ giọng:
Mẹ bảo gì?
- Mẹ bảo… mẹ bảo… – Tự dưng cô bị phản ứng gì đó, khu mặt tuyệt vọng nhìn Triệu Noãn Noãn. – Mẹ bảo ngày mai thăm chúng ta…
* * *
Từ lúc đó, Xán Xán với Noãn Noãn rối tung cả lên.
Một khi mẹ Noãn Noãn tới, bí mật về vụ kết hôn giữa hai người nhất định sẽ bị Cao Vũ biết, đến lúc ấy Cao Vũ sẽ nghĩ Triệu Noãn Noãn thế nào? Xán Xán tuy da mặt dày hơn một chút nhưng cũng không muốn vì thế mà phá nát mối nhân duyên của ông anh giai.
Thế là hai người thì thì thầm thầm bàn bạc suy tính cả n
ửa ngày trời, quyết định tạm thời che mắt Cao Vũ.
Nhưng nói thì dễ, làm được khó biết bao? Cái cớ then chốt nhất thì hai người đều không thống nhất được!
- Nếu không thì anh dẫn anh ta đi xem phim ảnh gì đó đi?
- Em ngốc thế! Mẹ anh tới, sao anh lại vắng nhà được? – Triệu Noãn Noãn bĩu môi nhìn Xán Xán đang mệt mỏi trông đợi.
Xán Xán ngây mặt:
- Thế thì phai làm sao? Chằng lẽ em dắt anh ta đi dạo phố?
- Tô Xán Xán, em đã ngốc mà IQ còn quá thấp nữa đấy! anh bây giờ cũng là mẹ em, mẹ anh tới, em là con dâu, sao có thể vắng nhà?
- Thế cũng đúng… – Xán Xán đau khổ ôm đầu. – Anh đ không được, em đi cũng không được, thế thì anh nói thế nào để lừa anh ta đi khỏi nhà? Chẳng lẽ nói với anh ta là ngày mai trong nhà phong thủy không lành, để anh ta đi ra ngoài tránh mặt một ngày?
- Việc này… – Triệu Noãn Noãn suy nghĩ rất lung mà đến giờ vẫn chưa tìm được cách gì.
Hai người đang nói gì vậy? – Cao Vũ đột ngột từ phía sau
Xán Xán và Triệu Noãn Noãn cùng quay đầu lại, thần thái cả hai chẳng tự nhiên chút nào:
Không, không… không có gì… em đang bàn với anh Noãn Noãn xem ngày mai ăn món gì? Vẫn là Xán Xán luôn bản lĩnh hơn một tý.
Phải, phải đó, chúng em đang bàn xem ngày mai ăn gì. -Triệu Noãn Noãn vội vàng đế theo.
- Thật hả? – Cao Vũ hấp háy mắt dò xét hai người. – Anh cảm thấy sao mà dường như hai người có chuyện gì giấu anh?
Có đâu! Sao lại thế được! Ha ha, ha ha ha… – Xán Xán càng nói càng thấy nhạt nhẽo. Triệu Noãn Noãn từ nhỏ không biết dối ai càng lúng túng hơn, mặt trắng bệch, nhìn qua biết ngay trong lòng đang rối bời.
Cao Vũ nghiêng mình, nhìn chăm chăm vào hai người, nhìn đến nỗi tim hai người đập thình thịch. Đang lúc bọn họ không biết phản-phản ứng tiếp theo ra sao, bỗng dưng, Cao Vũ đứng thẳng lên: Được rồi, hai người đang làm gì chơi anh thì anh không biết, nhưng nhớ ngày mai khi làm cơm thì bớt đi một suất, ngày mai anh không ăn.
- Sao cơ! – Xán Xán lạ lẫm nhìn Cao Vũ. – Anh, anh nói lại xem nào?
- Anh nói ngày mai anh đi sớm có việc, không giúp em làm Cơm được.
Thực đúng là bõ công! Xán Xán hớn hở đến nỗi suýt phát khóc.
- Sao thế? Anh nói có việc phải đi, em họ có vẻ mừng quá nhỉ? Cao Vũ thẽ thọt.
Lúc này Xán Xán mới nhận ra mình đắc ý quá sớm:
- Không, không phải chuyện ấy… Anh sắp đi, em mừng quá không đúng! Em vui, cũng không phải! Em đau lòng còn chưa hết ấy chứ… ôi chao!
Cô phun ra một tràng lộn xộn không đầu không cuối, bị Triệu Noãn Noãn từ phía sau dúi cho một cái rõ mạnh, đau đến nỗi Xán Xán ngáp ngáp.
Tô Xán Xán ơi là Tô Xán Xán, lần này chịu báo ứng rồi đây!
- Triệu Noãn Noãn, em nguyền rủa anh suốt đời làm kẻ đàn bà trong lốt đàn ông.
Đúng lúc, chuông điện thoại reo vang.
- A lô? – Cô khó chịu nhâc điện thoại.
- Xán Xán! – Giọng cao vút từ trong điện thoại cất lên, Xán Xáĩi lặng người.
- A… dì..
- Con bé này, vẫn còn gọi là dì nữa!
Không gọi bằng mẹ đi à!
Xán Xán cất lời mà lòng bàng hoàng:
-Mẹ – Ai ngờ được mẹ của Triệu Noãn Noãn bỗng dưng gọi điện thoại, khiến cô không kịp trở tay.
Ngoan quá! Hai đứa các con sống với nhau thế nào? Noãn Noãn có bắt nạt con không?
Có ạ, có ạ! Bị ức hiếp gần chết đây ạ! Xán Xán phải suy nghĩ nhiều đến đắng cả miệng đây ạ! Nhưng rốt cuộc cô lại nuốt nước nói:
Không đâu ạ, anh Noãn Noãn đối với con tốt lắm…
- Đã là chồng rồi, vẫn còn gọi anh cơ đấy.
Xán Xán cười khẩy.
Hai đứa các con cũng thật là…, vội vàng đi đăng ký kết hôn, rồi hôn lễ cũng không tiến hành, khách cũng không mời, tuy nhiên, mẹ biết thanh niên có cách nghĩ của thanh niên, không giống với bô’ mẹ hồi trước…
Bà mẹ nhà họ Triệu bắt đầu thao thao bất tuyệt trong điện giảng giải đạo lý một hô’i, tiện thể nhớ lại tình sử lãng mạn của mình hồi trẻ, Xán Xán chịu trận đến tối tăm đầu óc, phát buồn ngủ…
Nứa giờ đồng hổ sau.
Tốt rồi, nói như vậy là hiểu rồi, mẹ gác máy nhé?
Vấng! Vấng ạ! – Cuối cùng cũng kết thúc, Xán Xán cảm động khóc. – Tạm biệt, tạm biệt mẹ!
Ai gọi điện thoại tới vậy? – Triệu Noãn Noãn từ thư phòng đi ra.
- Mẹ anh…
Triệu Noãn Noãn nghiêm sắc mặt, hạ giọng:
Mẹ bảo gì?
- Mẹ bảo… mẹ bảo… – Tự dưng cô bị phản ứng gì đó, khu mặt tuyệt vọng nhìn Triệu Noãn Noãn. – Mẹ bảo ngày mai thăm chúng ta…
* * *
Từ lúc đó, Xán Xán với Noãn Noãn rối tung cả lên.
Một khi mẹ Noãn Noãn tới, bí mật về vụ kết hôn giữa hai người nhất định sẽ bị Cao Vũ biết, đến lúc ấy Cao Vũ sẽ nghĩ Triệu Noãn Noãn thế nào? Xán Xán tuy da mặt dày hơn một chút nhưng cũng không muốn vì thế mà phá nát mối nhân duyên của ông anh giai.
Thế là hai người thì thì thầm thầm bàn bạc suy tính cả n
ửa ngày trời, quyết định tạm thời che mắt Cao Vũ.
Nhưng nói thì dễ, làm được khó biết bao? Cái cớ then chốt nhất thì hai người đều không thống nhất được!
- Nếu không thì anh dẫn anh ta đi xem phim ảnh gì đó đi?
- Em ngốc thế! Mẹ anh tới, sao anh lại vắng nhà được? – Triệu Noãn Noãn bĩu môi nhìn Xán Xán đang mệt mỏi trông đợi.
Xán Xán ngây mặt:
- Thế thì phai làm sao? Chằng lẽ em dắt anh ta đi dạo phố?
- Tô Xán Xán, em đã ngốc mà IQ còn quá thấp nữa đấy! anh bây giờ cũng là mẹ em, mẹ anh tới, em là con dâu, sao có thể vắng nhà?
- Thế cũng đúng… – Xán Xán đau khổ ôm đầu. – Anh đ không được, em đi cũng không được, thế thì anh nói thế nào để lừa anh ta đi khỏi nhà? Chẳng lẽ nói với anh ta là ngày mai trong nhà phong thủy không lành, để anh ta đi ra ngoài tránh mặt một ngày?
- Việc này… – Triệu Noãn Noãn suy nghĩ rất lung mà đến giờ vẫn chưa tìm được cách gì.
Hai người đang nói gì vậy? – Cao Vũ đột ngột từ phía sau
Xán Xán và Triệu Noãn Noãn cùng quay đầu lại, thần thái cả hai chẳng tự nhiên chút nào:
Không, không… không có gì… em đang bàn với anh Noãn Noãn xem ngày mai ăn món gì? Vẫn là Xán Xán luôn bản lĩnh hơn một tý.
Phải, phải đó, chúng em đang bàn xem ngày mai ăn gì. -Triệu Noãn Noãn vội vàng đế theo.
- Thật hả? – Cao Vũ hấp háy mắt dò xét hai người. – Anh cảm thấy sao mà dường như hai người có chuyện gì giấu anh?
Có đâu! Sao lại thế được! Ha ha, ha ha ha… – Xán Xán càng nói càng thấy nhạt nhẽo. Triệu Noãn Noãn từ nhỏ không biết dối ai càng lúng túng hơn, mặt trắng bệch, nhìn qua biết ngay trong lòng đang rối bời.
Cao Vũ nghiêng mình, nhìn chăm chăm vào hai người, nhìn đến nỗi tim hai người đập thình thịch. Đang lúc bọn họ không biết phản-phản ứng tiếp theo ra sao, bỗng dưng, Cao Vũ đứng thẳng lên: Được rồi, hai người đang làm gì chơi anh thì anh không biết, nhưng nhớ ngày mai khi làm cơm thì bớt đi một suất, ngày mai anh không ăn.
- Sao cơ! – Xán Xán lạ lẫm nhìn Cao Vũ. – Anh, anh nói lại xem nào?
- Anh nói ngày mai anh đi sớm có việc, không giúp em làm Cơm được.
Thực đúng là bõ công! Xán Xán hớn hở đến nỗi suýt phát khóc.
- Sao thế? Anh nói có việc phải đi, em họ có vẻ mừng quá nhỉ? Cao Vũ thẽ thọt.
Lúc này Xán Xán mới nhận ra mình đắc ý quá sớm:
- Không, không phải chuyện ấy… Anh sắp đi, em mừng quá không đúng! Em vui, cũng không phải! Em đau lòng còn chưa hết ấy chứ… ôi chao!
Cô phun ra một tràng lộn xộn không đầu không cuối, bị Triệu Noãn Noãn từ phía sau dúi cho một cái rõ mạnh, đau đến nỗi Xán Xán ngáp ngáp.
Tô Xán Xán ơi là Tô Xán Xán, lần này chịu báo ứng rồi đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook