Chứng Kiến Thần Thám
-
Chương 156: Nicole Chez
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trì Trừng đứng ở giữa phòng, chậm rãi khép hai mắt lại.
Giờ khắc này, thời gian như chảy ngược lại từng giây một. Dường như Trì Trừng thấy được tình trạng của Ricky Reward ngày hôm qua.
Ngón trỏ và ngón giữa của Ricky Reward dính mực chứng minh tối qua hắn có sử dụng bút máy. Ngẫu nhiên, chiếc bút máy ấy lại để rỉ mực.
Chính là như vậy. Trì Trừng có thể tưởng tượng được ra cảnh Ricky Reward ngồi trước bàn múa bút thành văn.
Hắn viết gì? Trì Trừng rất tò mò. Anh muốn nhìn cho rõ nhưng đúng lúc ấy lại có người gõ cửa phòng.
Ricky Reward đứng dậy đi ra mở cửa cho hung thủ. Chắc hẳn hung thủ là đàn ông vì hai người họ có xảy ra tranh chấp. Người kia không những chiến thắng Ricky Reward mà còn thành công găm con dao Thụy Sĩ vào người hắn.
Nghĩ đến đây, Trì Trừng lại nảy ra vấn đề mới. Ricky Reward với hung thủ đánh nhau, sao không ai nghe được tiếng gì nhỉ? Cho dù tối qua Shanny Fox không ở tầng ba thì anh vẫn cho rằng chỉ cần trước khi chết hắn liều mạng kêu cứu thì những người ở tầng khác phải cảm nhận được chút động tĩnh chứ.
Nhưng sao không ai chú ý tới vụ ám sát trong góc tối này?
Chẳng lẽ lúc ấy Ricky Reward không kêu được? Vì vậy hắn mới không cầu cứu?
Để làm rõ vấn đề, trong đầu Trì Trừng tái hiện lại khung cảnh lúc Ricky Reward đánh nhau với hung thủ.
Trì Trừng đã ghi nhớ vị trí của đồ vật rơi trên đất, căn cứ vào đó mà tưởng tượng ra một “trận chiến sinh tử”.
Vừa mới tái hiện được hình ảnh thứ nhất, Trì Trừng đã mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía Ricky Reward.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao căn phòng này lại đem tới cho mình cảm giác quái dị rồi!
Hết thảy đều là âm mưu!
Trì Trừng đếm lại kỹ càng mấy món đồ rơi trên mặt đất. Sách vở, khăn trải giường nhăn nhúm, gối tựa vốn nên nằm trên ghế và thêm bảy, tám thứ đồ vật nhỏ linh tinh vương vãi.
Khung cảnh hỗn loạn này thoạt nhìn giống như bị tạo ra bởi cuộc vật lộn giữa Ricky Reward và hung thủ nhưng chỉ cần bạn thay đổi phương thức tư duy khác tầm thường hơn, bạn sẽ phát hiện, mấy món đồ rơi xuống đất đều có chung một đặc điểm bí ẩn, đó chính là lúc rơi không gây ra động tĩnh quá lớn.
Đúng rồi! Trì Trừng cẩn thận ngẫm lại cảm giác kỳ quái cứ quẩn quanh lấy mình, nhận ra hiện trường phạm tội lộ rõ sự cố tình sắp xếp.
Trì Trừng căn cứ vào vị trí của đồ vật, vẽ ra đoạn đường hung thủ và Ricky Reward vật lộn. Theo lối đó, chỉ cần hung thủ với Ricky Reward đánh nhau thật thì không thể nào hoàn hảo tránh được đèn cây.
Cả mấy giá triển làm được đặt ở ven tường nữa. Trên cái giá đó trưng bày không ít đồ vật tinh xảo bằng sứ. Nếu chỗ sứ đó rơi xuống đất, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động không nhỏ. Vì vậy, tối qua chúng thành công trở thành vật may mắn còn tồn tại sau cuộc “ẩu đả”.
Đó là sự trùng hợp sao? Đương nhiên không phải! Tất cả đều do có người dụng tâm bố trí.
Trì Trừng lần nữa đi tới bên cạnh Ricky Reward, quan sát kỹ càng. Biểu cảm trên mặt người đàn ông này rất thanh thản, tựa như chỉ đang rơi vào hôn mê vậy.
Anh tiếp tục ngẫm xem tối qua đã xảy ra cái gì.
Lúc ấy, chắc hẳn Ricky Reward đang viết lách trong phòng, vì cẩm bút mực nên có một ít mực dây ra tay. Rồi chính lúc ấy, có người đến gõ cửa phòng.
Ricky Reward ra mở cửa cho người đó nên trên tay nắm cửa có dính chút mực. Và nhân lúc hắn mở cửa, bằng thao tác nào đó, hung thủ đã khiến hắn mất ý thức. Điều này có thể giải thích tại sao mọi người không nghe thấy tiếng kêu cứu của Ricky Reward.
Sau đó, hung thủ dùng dao Thụy Sĩ giết Ricky Reward và bố trí hiện trường, muốn để cho mọi người tin rằng hôm qua hắn đã ẩu đả với hung thủ.
Nhưng sao hung thủ phải bố trí hiện trường mới. Anh nghĩ, người đó làm vậy là để che giấu cách thức giết người của mình.
Ricky Reward không kêu cứu là vì hung thủ đã khống chế hắn trong một quãng thời gian cực ngắn. Mà dựa theo trạng thái thanh thản lúc chết của hắn, Trì Trừng phỏng đoán hung thủ dùng thuốc mê khống chế, hiện trường giả được bố trí hòng che lấp sự thật dùng thuốc mê.
Chỉ cần thuốc mê không bị lộ, mọi người sẽ không quá phòng ngừa ở phương diện đó, hung thủ chiếm được thế có lợi.
Trì Trừng xuống tầng, nói hết mọi phỏng đoán lẫn phát hiện của mình cho mọi người. Những người ở đó không ngừng dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát nhau.
“Cho dù có thuốc mê thì ba cô gái như chúng tôi vẫn không thể thoải mái khống chế Ricky Reward được. Vì vậy, hung thủ là đàn ông.” Amanda Willy đưa ra phân tích khá thông minh, bầu không khí ngay lập tức trở nên quỷ dị vì câu nói.
“Hôm qua Peter ở cạnh tôi suốt. Huống hồ, hôm qua anh ấy còn rất mệt, không thể giết Ricky Reward được.”
Shanny Fox kịp thời nhảy ra phủi sạch hiềm nghi giết người của Peter Bryant, đồng thời cô nàng còn liếc mắt đầy khiêu khích về phía Max Copeland và Joseph Gerstein.
“Con bitch thối tha này! Cô có ý gì?”
Joseph Gerstein không phải kiểu người biết cách nhẫn nhịn nên sự lên án của Shanny Fox làm cậu ta giận điên người.
“Cả ngày cô bám dính lấy Peter Bryant, ai mà biết được hai người có cấu kết làm chuyện xấu không. Hơn nữa, phòng của cô cũng nằm ở tầng ba đấy. Mẹ nó! Ai mà biết được đôi dâm phu gian phụ hai người có hợp mưu giết Ricky Reward không?”
Kể từ sau khi đặt chân vào lâu đài cổ, Peter Bryant luôn trưng ra dáng vẻ thế nào cũng được. Tuy giờ phút này anh ta bị chọc giận nhưng chỉ dùng giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống Joseph Gerstein mà nói: “Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ ngậm chặt miệng mình.”
Đến Trì Trừng cũng bị ánh mắt của Peter Bryant dọa cho kinh hãi. Giờ thì anh biết tại sao Shanny Fox với Peter Bryant lại yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Bọn họ quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật họp theo loài.
Quả nhiên, Joseph Gerstein bị Peter Bryant dọa sợ. Lý do không chỉ vì ánh mắt dọa người của anh ta mà còn tự bản thân Joseph Gerstein hiểu, mình không phải đối thủ của Peter Bryant.
Cuộc phân tranh gần như kết thúc bởi thắng lợi của Shanny Fox lẫn Peter Bryant thì Max Copeland lại đột ngột ra đứng cạnh Joseph Gerstein.
Hắn từng là quân nhân nên ở đây chỉ có duy nhất mình hắn có thể đối kháng trực diện với Peter Bryant cường tráng.
Hành động của Max Copeland nằm ngoài dự đoán của mọi người vì trước nay hắn hay thích ở một mình. Giờ hắn muốn liên hợp với Joseph Gerstein đối kháng với Shanny Fox và Peter Bryant là bởi vì hắn cũng bị lên án. Vì thế, cuộc chiến tưởng chừng như sắp kết thúc lại lần nữa hừng hực bốc cháy.
Trì Trừng yên lặng quan sát bầu không khí giương cung bạt kiếm, căm thù nhìn đối phương như chỉ giây sau họ sẽ lao lên xé xác nhau thành từng mảnh.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trì Trừng lên tiếng cản bọn họ.
“Nếu mấy người muốn ganh đua tới độ anh chết tôi sống thì chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng giờ tôi cần đi kiểm tra phòng của mọi người. Chờ tôi đi rồi, mọi người xin cứ tự nhiên.”
Dứt câu, Trì Trừng xoay người bỏ lên tầng. Mấy người kia do bị anh cắt ngang mà xúc động nhất thời đã bị loại bỏ.
Trì Trừng lên cầu thang nhưng chưa đặt chân lên tầng hai, Nicole Chez đã chạy chậm đuổi theo.
“Trì Trừng tiên sinh, xin chờ một chút.” Nicole Chez khe khẽ gọi anh. Hình như cô ta muốn nói bí mật nào đó nhưng lại sợ người khác nghe thấy.
Trì Trừng dừng bước, xoay người nhìn Nicole Chez: “Có chuyện gì?”
Nicole Chez đi tới bên cạnh anh rồi có vẻ không hài lòng lắm với vị trí hiện tại nên kéo người lên thẳng tầng ba mới buông lỏng tay Trì Trừng.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?” Trì Trừng mất kiên nhẫn. Giờ anh chỉ muốn tìm ra thuốc mê thôi.
“Trì Trừng tiên sinh, tôi có bí mật muốn nói cho anh.”
Khi nói chuyện, Nicole Chez cứ đảo mắt liên tục như đang trốn tránh.
“Bí mật?” Hứng thú của Trì Trừng bị khơi gợi.
“Trì Trừng tiên sinh, anh đến lâu đài cổ để giúp đỡ người vô tội đúng không? Vì vậy, tôi quyết định thẳng thắn với anh đây. Thật ra, tôi chính là người vô tội.” Nicole Chez nói bằng ngữ điệu cực kỳ chân thành. Thậm chí, anh còn thấy hốc mắt cô ta phiếm hồng, đôi mắt ầng ậc nước.
“Cô nói cô là người vô tội?” Trì Trừng hỏi.
Nicole Chez nhanh chóng gật đầu. Đáp án đã chạy đến chỗ Trì Trừng mà nó chỉ khiến anh bật cười.
“Trì Trừng tiên sinh, anh cười gì chứ?” Dáng vẻ sợ hãi của Nicole Chez trông giống hệt chú thỏ trắng nhỏ, nào có quyến rũ như lúc mới gặp Trì Trừng.
“Nicole, tôi hiểu tại sao cô lại nói dối tôi nhưng cô làm thế là khinh thường tôi quá rồi đấy.”
Anh nhìn Nicole Chez bằng vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ. Thật ra, anh còn rất nhiều chuyện chưa nói cho mọi người trong lâu đài cổ biết đâu. Lấy ví dụ ngay như việc của Nicole đi. Trì Trừng sớm đã biết cô ta phạm tội gì rồi.
“Trì Trừng tiên sinh, tôi không hiểu gì hết.”
“Nicole, chồng cô chết như thế nào, cô có chắc là mình không biết gì không?”
Lời Trì Trừng nói tựa bàn tay đẩy Nicole Chez về phía vực thẳm.
“Vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đã nói với tôi rằng, người cài bom vào người cô đã giết chồng cô để uy hiếp. Kỳ thật, ngay lúc nói lời đó cô đã làm bại lộ thân phận của mình rồi. Cô không phải người vô tội.”
Giọng Trì Trừng nghe nhẹ tênh nhưng vô cùng đáng tin.
“Cô nói ra câu đó chứng tỏ cô chẳng hiểu gì người đã đẩy cô vào lâu đài cổ. Hắn không thể nào giết chết chồng cô bởi vì chồng cô chỉ là một người bình thường. Và, hắn khinh thường việc ra tay với những người như thế.”
“Cho nên, anh nghi ngờ tôi từ lúc đó?” Nicole Chez nhìn Trì Trừng với vẻ khó tin.
“Cô nhớ lúc cô định hôn tôi không? Cô có biết tại sao tôi không đẩy cô ra ngay không?”
Nhờ có lời nhắc nhở của Trì Trừng, Nicole Chez thông suốt. Hóa ra, anh xác định cô ta không phải người vô tội từ lúc đó.
“Thật ra, lúc đó tôi đang quan sát vết rám nắng do mặc bikini trên người cô. Phần rám nắng ấy đã nói với tôi rằng, vợ chồng cô hưởng tuần trăng mật tại một thành phố ven biển.”
“Sau đấy, tôi đã cố ý hỏi họ của cô. Tất nhiên, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết họ của người chồng. Căn cứ theo địa điểm hưởng tuần trăng mật lẫn họ của người chồng, tôi đã thành công tìm được bài báo liên quan đến cái chết của chồng cô. Cô biết tôi tìm được cái gì trên bài báo “cái chết ngoài ý muốn” không?”
Anh lạnh lùng chăm chú nhìn Nicole Chez, như muốn dùng ánh mắt để tuyên án.
“Tôi thấy một người phụ nữ, trăm phương ngàn kế, mưu sát chồng để chiếm đoạt tài sản.”
Giờ khắc này, thời gian như chảy ngược lại từng giây một. Dường như Trì Trừng thấy được tình trạng của Ricky Reward ngày hôm qua.
Ngón trỏ và ngón giữa của Ricky Reward dính mực chứng minh tối qua hắn có sử dụng bút máy. Ngẫu nhiên, chiếc bút máy ấy lại để rỉ mực.
Chính là như vậy. Trì Trừng có thể tưởng tượng được ra cảnh Ricky Reward ngồi trước bàn múa bút thành văn.
Hắn viết gì? Trì Trừng rất tò mò. Anh muốn nhìn cho rõ nhưng đúng lúc ấy lại có người gõ cửa phòng.
Ricky Reward đứng dậy đi ra mở cửa cho hung thủ. Chắc hẳn hung thủ là đàn ông vì hai người họ có xảy ra tranh chấp. Người kia không những chiến thắng Ricky Reward mà còn thành công găm con dao Thụy Sĩ vào người hắn.
Nghĩ đến đây, Trì Trừng lại nảy ra vấn đề mới. Ricky Reward với hung thủ đánh nhau, sao không ai nghe được tiếng gì nhỉ? Cho dù tối qua Shanny Fox không ở tầng ba thì anh vẫn cho rằng chỉ cần trước khi chết hắn liều mạng kêu cứu thì những người ở tầng khác phải cảm nhận được chút động tĩnh chứ.
Nhưng sao không ai chú ý tới vụ ám sát trong góc tối này?
Chẳng lẽ lúc ấy Ricky Reward không kêu được? Vì vậy hắn mới không cầu cứu?
Để làm rõ vấn đề, trong đầu Trì Trừng tái hiện lại khung cảnh lúc Ricky Reward đánh nhau với hung thủ.
Trì Trừng đã ghi nhớ vị trí của đồ vật rơi trên đất, căn cứ vào đó mà tưởng tượng ra một “trận chiến sinh tử”.
Vừa mới tái hiện được hình ảnh thứ nhất, Trì Trừng đã mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía Ricky Reward.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao căn phòng này lại đem tới cho mình cảm giác quái dị rồi!
Hết thảy đều là âm mưu!
Trì Trừng đếm lại kỹ càng mấy món đồ rơi trên mặt đất. Sách vở, khăn trải giường nhăn nhúm, gối tựa vốn nên nằm trên ghế và thêm bảy, tám thứ đồ vật nhỏ linh tinh vương vãi.
Khung cảnh hỗn loạn này thoạt nhìn giống như bị tạo ra bởi cuộc vật lộn giữa Ricky Reward và hung thủ nhưng chỉ cần bạn thay đổi phương thức tư duy khác tầm thường hơn, bạn sẽ phát hiện, mấy món đồ rơi xuống đất đều có chung một đặc điểm bí ẩn, đó chính là lúc rơi không gây ra động tĩnh quá lớn.
Đúng rồi! Trì Trừng cẩn thận ngẫm lại cảm giác kỳ quái cứ quẩn quanh lấy mình, nhận ra hiện trường phạm tội lộ rõ sự cố tình sắp xếp.
Trì Trừng căn cứ vào vị trí của đồ vật, vẽ ra đoạn đường hung thủ và Ricky Reward vật lộn. Theo lối đó, chỉ cần hung thủ với Ricky Reward đánh nhau thật thì không thể nào hoàn hảo tránh được đèn cây.
Cả mấy giá triển làm được đặt ở ven tường nữa. Trên cái giá đó trưng bày không ít đồ vật tinh xảo bằng sứ. Nếu chỗ sứ đó rơi xuống đất, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động không nhỏ. Vì vậy, tối qua chúng thành công trở thành vật may mắn còn tồn tại sau cuộc “ẩu đả”.
Đó là sự trùng hợp sao? Đương nhiên không phải! Tất cả đều do có người dụng tâm bố trí.
Trì Trừng lần nữa đi tới bên cạnh Ricky Reward, quan sát kỹ càng. Biểu cảm trên mặt người đàn ông này rất thanh thản, tựa như chỉ đang rơi vào hôn mê vậy.
Anh tiếp tục ngẫm xem tối qua đã xảy ra cái gì.
Lúc ấy, chắc hẳn Ricky Reward đang viết lách trong phòng, vì cẩm bút mực nên có một ít mực dây ra tay. Rồi chính lúc ấy, có người đến gõ cửa phòng.
Ricky Reward ra mở cửa cho người đó nên trên tay nắm cửa có dính chút mực. Và nhân lúc hắn mở cửa, bằng thao tác nào đó, hung thủ đã khiến hắn mất ý thức. Điều này có thể giải thích tại sao mọi người không nghe thấy tiếng kêu cứu của Ricky Reward.
Sau đó, hung thủ dùng dao Thụy Sĩ giết Ricky Reward và bố trí hiện trường, muốn để cho mọi người tin rằng hôm qua hắn đã ẩu đả với hung thủ.
Nhưng sao hung thủ phải bố trí hiện trường mới. Anh nghĩ, người đó làm vậy là để che giấu cách thức giết người của mình.
Ricky Reward không kêu cứu là vì hung thủ đã khống chế hắn trong một quãng thời gian cực ngắn. Mà dựa theo trạng thái thanh thản lúc chết của hắn, Trì Trừng phỏng đoán hung thủ dùng thuốc mê khống chế, hiện trường giả được bố trí hòng che lấp sự thật dùng thuốc mê.
Chỉ cần thuốc mê không bị lộ, mọi người sẽ không quá phòng ngừa ở phương diện đó, hung thủ chiếm được thế có lợi.
Trì Trừng xuống tầng, nói hết mọi phỏng đoán lẫn phát hiện của mình cho mọi người. Những người ở đó không ngừng dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát nhau.
“Cho dù có thuốc mê thì ba cô gái như chúng tôi vẫn không thể thoải mái khống chế Ricky Reward được. Vì vậy, hung thủ là đàn ông.” Amanda Willy đưa ra phân tích khá thông minh, bầu không khí ngay lập tức trở nên quỷ dị vì câu nói.
“Hôm qua Peter ở cạnh tôi suốt. Huống hồ, hôm qua anh ấy còn rất mệt, không thể giết Ricky Reward được.”
Shanny Fox kịp thời nhảy ra phủi sạch hiềm nghi giết người của Peter Bryant, đồng thời cô nàng còn liếc mắt đầy khiêu khích về phía Max Copeland và Joseph Gerstein.
“Con bitch thối tha này! Cô có ý gì?”
Joseph Gerstein không phải kiểu người biết cách nhẫn nhịn nên sự lên án của Shanny Fox làm cậu ta giận điên người.
“Cả ngày cô bám dính lấy Peter Bryant, ai mà biết được hai người có cấu kết làm chuyện xấu không. Hơn nữa, phòng của cô cũng nằm ở tầng ba đấy. Mẹ nó! Ai mà biết được đôi dâm phu gian phụ hai người có hợp mưu giết Ricky Reward không?”
Kể từ sau khi đặt chân vào lâu đài cổ, Peter Bryant luôn trưng ra dáng vẻ thế nào cũng được. Tuy giờ phút này anh ta bị chọc giận nhưng chỉ dùng giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống Joseph Gerstein mà nói: “Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ ngậm chặt miệng mình.”
Đến Trì Trừng cũng bị ánh mắt của Peter Bryant dọa cho kinh hãi. Giờ thì anh biết tại sao Shanny Fox với Peter Bryant lại yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Bọn họ quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật họp theo loài.
Quả nhiên, Joseph Gerstein bị Peter Bryant dọa sợ. Lý do không chỉ vì ánh mắt dọa người của anh ta mà còn tự bản thân Joseph Gerstein hiểu, mình không phải đối thủ của Peter Bryant.
Cuộc phân tranh gần như kết thúc bởi thắng lợi của Shanny Fox lẫn Peter Bryant thì Max Copeland lại đột ngột ra đứng cạnh Joseph Gerstein.
Hắn từng là quân nhân nên ở đây chỉ có duy nhất mình hắn có thể đối kháng trực diện với Peter Bryant cường tráng.
Hành động của Max Copeland nằm ngoài dự đoán của mọi người vì trước nay hắn hay thích ở một mình. Giờ hắn muốn liên hợp với Joseph Gerstein đối kháng với Shanny Fox và Peter Bryant là bởi vì hắn cũng bị lên án. Vì thế, cuộc chiến tưởng chừng như sắp kết thúc lại lần nữa hừng hực bốc cháy.
Trì Trừng yên lặng quan sát bầu không khí giương cung bạt kiếm, căm thù nhìn đối phương như chỉ giây sau họ sẽ lao lên xé xác nhau thành từng mảnh.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trì Trừng lên tiếng cản bọn họ.
“Nếu mấy người muốn ganh đua tới độ anh chết tôi sống thì chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng giờ tôi cần đi kiểm tra phòng của mọi người. Chờ tôi đi rồi, mọi người xin cứ tự nhiên.”
Dứt câu, Trì Trừng xoay người bỏ lên tầng. Mấy người kia do bị anh cắt ngang mà xúc động nhất thời đã bị loại bỏ.
Trì Trừng lên cầu thang nhưng chưa đặt chân lên tầng hai, Nicole Chez đã chạy chậm đuổi theo.
“Trì Trừng tiên sinh, xin chờ một chút.” Nicole Chez khe khẽ gọi anh. Hình như cô ta muốn nói bí mật nào đó nhưng lại sợ người khác nghe thấy.
Trì Trừng dừng bước, xoay người nhìn Nicole Chez: “Có chuyện gì?”
Nicole Chez đi tới bên cạnh anh rồi có vẻ không hài lòng lắm với vị trí hiện tại nên kéo người lên thẳng tầng ba mới buông lỏng tay Trì Trừng.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?” Trì Trừng mất kiên nhẫn. Giờ anh chỉ muốn tìm ra thuốc mê thôi.
“Trì Trừng tiên sinh, tôi có bí mật muốn nói cho anh.”
Khi nói chuyện, Nicole Chez cứ đảo mắt liên tục như đang trốn tránh.
“Bí mật?” Hứng thú của Trì Trừng bị khơi gợi.
“Trì Trừng tiên sinh, anh đến lâu đài cổ để giúp đỡ người vô tội đúng không? Vì vậy, tôi quyết định thẳng thắn với anh đây. Thật ra, tôi chính là người vô tội.” Nicole Chez nói bằng ngữ điệu cực kỳ chân thành. Thậm chí, anh còn thấy hốc mắt cô ta phiếm hồng, đôi mắt ầng ậc nước.
“Cô nói cô là người vô tội?” Trì Trừng hỏi.
Nicole Chez nhanh chóng gật đầu. Đáp án đã chạy đến chỗ Trì Trừng mà nó chỉ khiến anh bật cười.
“Trì Trừng tiên sinh, anh cười gì chứ?” Dáng vẻ sợ hãi của Nicole Chez trông giống hệt chú thỏ trắng nhỏ, nào có quyến rũ như lúc mới gặp Trì Trừng.
“Nicole, tôi hiểu tại sao cô lại nói dối tôi nhưng cô làm thế là khinh thường tôi quá rồi đấy.”
Anh nhìn Nicole Chez bằng vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ. Thật ra, anh còn rất nhiều chuyện chưa nói cho mọi người trong lâu đài cổ biết đâu. Lấy ví dụ ngay như việc của Nicole đi. Trì Trừng sớm đã biết cô ta phạm tội gì rồi.
“Trì Trừng tiên sinh, tôi không hiểu gì hết.”
“Nicole, chồng cô chết như thế nào, cô có chắc là mình không biết gì không?”
Lời Trì Trừng nói tựa bàn tay đẩy Nicole Chez về phía vực thẳm.
“Vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đã nói với tôi rằng, người cài bom vào người cô đã giết chồng cô để uy hiếp. Kỳ thật, ngay lúc nói lời đó cô đã làm bại lộ thân phận của mình rồi. Cô không phải người vô tội.”
Giọng Trì Trừng nghe nhẹ tênh nhưng vô cùng đáng tin.
“Cô nói ra câu đó chứng tỏ cô chẳng hiểu gì người đã đẩy cô vào lâu đài cổ. Hắn không thể nào giết chết chồng cô bởi vì chồng cô chỉ là một người bình thường. Và, hắn khinh thường việc ra tay với những người như thế.”
“Cho nên, anh nghi ngờ tôi từ lúc đó?” Nicole Chez nhìn Trì Trừng với vẻ khó tin.
“Cô nhớ lúc cô định hôn tôi không? Cô có biết tại sao tôi không đẩy cô ra ngay không?”
Nhờ có lời nhắc nhở của Trì Trừng, Nicole Chez thông suốt. Hóa ra, anh xác định cô ta không phải người vô tội từ lúc đó.
“Thật ra, lúc đó tôi đang quan sát vết rám nắng do mặc bikini trên người cô. Phần rám nắng ấy đã nói với tôi rằng, vợ chồng cô hưởng tuần trăng mật tại một thành phố ven biển.”
“Sau đấy, tôi đã cố ý hỏi họ của cô. Tất nhiên, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết họ của người chồng. Căn cứ theo địa điểm hưởng tuần trăng mật lẫn họ của người chồng, tôi đã thành công tìm được bài báo liên quan đến cái chết của chồng cô. Cô biết tôi tìm được cái gì trên bài báo “cái chết ngoài ý muốn” không?”
Anh lạnh lùng chăm chú nhìn Nicole Chez, như muốn dùng ánh mắt để tuyên án.
“Tôi thấy một người phụ nữ, trăm phương ngàn kế, mưu sát chồng để chiếm đoạt tài sản.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook