Chứng Kiến Thần Thám
-
Chương 154: Đêm đầu tiên
Edit: Cải Trắng
Trì Trừng mỉm cười: “Vị khách cuối cùng của chúng ta đến rồi.”
Nói xong, Trì Trừng đứng dậy mở cửa lớn lâu đài cổ.
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Trì Trừng. Hắn mặc một chiếc áo gió nhãn hiệu Burberry màu kaki, đầu đội mũ phớt, chân đi đôi giày da hiệu Oxford được chế tác hoàn mỹ.
Người này rất coi trọng vẻ bề ngoài. Đó là ấn tượng đầu tiên của Trì Trừng với hắn.
“Chào anh, tôi có thể vào không?”
Hắn nhẹ nhàng hỏi. Giọng điệu không cao không thấp, cực kỳ dễ nghe, nét mặt lại rất lịch sự, cười dịu dàng.
“Đương nhiên là có thể.”
Trì Trừng vừa nói vừa né sang một bên, mở lối cho hắn vào lâu đài cổ, hứng thú quan sát thêm. Anh không ngờ người cuối cùng tới lâu đài cổ lại là một người hết sức nho nhã.
“Chúng tôi đang ăn bữa tối. Anh có muốn ngồi vào bàn luôn không?” Trì Trừng ngỏ lời mời hắn: “Còn nữa, đây là chìa khóa phòng anh.”
Lúc Trì Trừng hỗ trợ mang mì Ý lên bàn ăn, anh thấy chiếc chìa khóa cuối cùng còn nằm chỏng chơ trên đó nên cầm luôn.
“Anh là Ricky Reward?”
Lúc cầm chìa khóa, Trì Trừng có nhìn lướt qua cái tên được đề trên đó. Người đàn ông này chắc là Ricky Reward rồi.
“Xin hỏi, anh cũng bị ép tới tham gia trò chơi sao?” Ricky Reward nhận lấy chìa khóa, tò mò với thân phận của Trì Trừng.
“Tôi tên là Trì Trừng. Trong thời gian tới, tôi sẽ đảm nhận việc bảo vệ người vô tội xen lẫn trong mọi người.”
Giờ đây, Ricky Reward mới thông suốt mọi chuyện. Chẳng trách, hắn luôn có cảm giác Trì Trừng quan sát mình rất kỹ.
“Anh tìm được người vô tội chưa?”
Khi Ricky Reward hỏi vấn đề đó, Trì Trừng nghe không ra được chút dao động cảm xúc nào trong giọng nói. Cứ như thể hắn là người ngoài cuộc vậy.
“Thật ra, tôi thấy anh rất giống người vô tội.” Trì Trừng nói thẳng luôn suy nghĩ của mình. Trước mắt, anh đã gặp hết khách của lâu đài cổ. Và, Ricky Reward để lại cho anh ấn tượng tốt nhất.
“Vậy thật vinh hạnh quá!”
Nhìn Ricky Reward có vẻ rất vui sướng, nhưng cũng giống kiểu hắn đeo mặt nạ. Trì Trừng chưa thấy rõ được cảm xúc thật của hắn.
“Bữa tối nay chúng tôi ăn mì Ý. Hi vọng anh thích.” Trì Trừng nói xong thì dẫn Ricky Reward đến phòng ăn. Hai người đã đứng ở ngoài được một lúc lâu rồi.
“Tôi nghĩ mình nên cất hành lý về phòng trước.” Ricky Reward đẩy vali hành lý của mình lên.
“Tôi sơ ý quá. Vậy chúng tôi đợi anh ở phòng ăn nhé!”
Trì Trừng với Ricky Reward tạm biệt nhau ở đầu cầu thang. Mọi người ở phòng ăn thấy lúc sau anh vào một mình thì lấy làm lạ.
“Người cuối cùng đâu?” Nicole Chez vẫn là người mở miệng hỏi đầu tiên.
“Anh ấy đi lên tầng cất hành lý rồi đến sau.”
Năm phút sau, Ricky Reward tiến vào nhà ăn dưới cặp mắt tò mò của năm người còn lại.
Trước khi vào bàn, Ricky Reward tự giới thiệu với mọi người: “Chào mọi người, tôi tên là Ricky Reward, là một thương nhân buôn đồ cổ.”
“Anh là thương nhân buôn đồ cổ? Chắc ánh mắt anh lợi hại lắm nhỉ?” Shanny Fox đưa tay chống đầu, mỉm cười xinh đẹp.
“Đồ cổ là vật chết, chúng không nói dối. Cho nên tôi mới nhìn ra được.” Ricky Reward kiên nhẫn đáp lời.
“Anh có nói dối không?”
Bỗng nhiên, Shanny Fox hỏi.
Dáng vẻ của cô nàng rất vô tư. Nhưng ai xem đều hiểu, những lời cô nàng nói đều chứa dao, chúng kề trên cổ Ricky Reward.
Mấy người ngồi đó đều trưng vẻ mặt xem kịch đợi câu trả lời của Ricky Reward, nhưng ngay lúc này, một tiếng đập mạnh xuống bàn vang lên cắt ngang trò hay.
“Ồn ào quá!”
Người đập tay xuống bàn là Max Copeland. Hắn tức giận nhìn mọi người bằng ánh mắt hung dữ. Bầu không khí nơi đây rơi vào bế tắc ngay tức khắc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đảo mắt quan sát xung quanh một lượt, trông giống chú hề trong đoàn xiếc.
“Ricky, anh nếm thử món mì Ý xem. Peter Bryant là đầu bếp nổi tiếng có ba triệu fan đấy, tôi tin rằng tài nấu nướng của anh ấy sẽ làm anh hài lòng.”
Trì Trừng trở thành người đánh vỡ bầu không khí yên ắng. Anh vừa lấy thức ăn cho Ricky Reward, vừa giới thiệu Peter Bryant.
Ricky Reward bình tĩnh như thể chưa có gì xảy ra, lấy phần mì Ý thuộc về mình.
“Shanny, cô hỏi Ricky nhiều như thế mà không tự giới thiệu đôi nét về mình sao?” Người cuối cùng gia nhập vở kịch là Joseph Gerstein, bởi vì cậu ta hiểu được tại sao Max Copeland lại đập bàn.
Shanny Fox ép hỏi Ricky Reward như thế nhằm xác định xem ai mới là người vô tội, mà Max Copeland lại không muốn thấy tình cảnh ấy nảy sinh.
Tuy hắn luôn giữ im lặng nhưng quan sát cái biết ngay Shanny Fox với Peter Bryant đã kết thành liên minh. Ở dưới tình huống này, một khi người vô tội bị bại lộ, đảm bảo bọn họ sẽ có lợi thế hơn hắn. Đấy chính là cái mà Max Copeland nghĩ tới.
Joseph Gerstein có suy nghĩ giống Max Copeland, không muốn thấy cục diện kia nên quyết định đứng ra giúp.
“Không phải anh biết tên tôi rồi sao?”
Shanny Fox cũng nhận ra Joseph Gerstein đang thừa cơ muốn phá hoại liên minh giữa mình và Peter Bryant nên giọng nói nghe rất mất kiên nhẫn.
“Đúng là tôi biết tên cô nhưng trừ cái đó ra, chúng tôi hoàn toàn không biết thêm thông tin gì nữa. Cô không muốn chia sẻ một vài điều trong cuộc sống của mình với chúng tôi sao?”
Joseph Gerstein tựa như một chú chó săn cắn chặt kẻ địch không nhả. Nếu không rơi vào tình huống đặc biệt, cậu ta nhất quyết không nhả ra.
Cậu ta là ngôi sao nam nổi tiếng nhất Hollywood nên những vụ tai tiếng liên quan đến mình chắc hẳn không ai không biết. Thế mà cậu ta lại không biết chút thông tin nào về những người ở đây. Vì vậy, Joseph Gerstein quyết định dứt khoát mượn cơ hội này đâm một nhát.
Thấy Joseph Gerstin nói thẳng mục đích, Shanny Fox lại bình tĩnh hơn hẳn. Thậm chí, cô nàng còn có chút chờ mong phản ứng của mọi người khi biết chân tướng.
“Hóa ra anh muốn biết chuyện này. Sao anh không hỏi tôi sớm hơn? Tới tận giờ tôi vẫn không có ý định giấu diếm chuyện liên quan đến mình mà.”
Dứt câu, Shanny Fox cười tươi khanh khách. Tiếng cười của cô nàng không hề khó nghe nhưng lại làm người nghe thấy không rét mà run.
“Nếu anh muốn biết thì tôi nói hết vậy. Thật ra, tôi là một y tá.”
“Nếu cô là y tá thì sao lại đặt chân đến lâu đài cổ? Chẳng lẽ cô là người vô tội?” Joseph Gerstein tiếp tục từng bước áp sát, mà trông Shanny Fox còn bình tĩnh hơn.
“Nếu anh cảm thấy kẻ đã giết 37 mạng người là người vô tội thì tôi không còn lời nào để nói.”
Shanny Fox nói xong thì mỉm cười, khóe miệng cô nàng giương lên dường như nứt ra vệt máu.
“Cô giết 37 người!”
Joseph Gerstein bị Shanny Fox dọa thật rồi. Ở đây chẳng ai không khiếp sợ trước thông tin này. Ai có thể ngờ được, cô nàng tóc bạc bé nhỏ này lại là hung thủ đoạt đi mạng sống của 37 người.
“Anh biết lợi thế duy nhất y tá có được là gì không? Là chúng tôi có thể tùy ý sắp xếp chỗ cho từng bệnh nhân đã mất đi tri giác. Hoặc họ vẫn còn nhận thức được nhưng chẳng thể động đậy. Cho nên, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đoạt đi sinh mệnh của mình mà thôi. Anh có biết cảm giác ấy tuyệt vời tới mức nào không?”
Nhớ tới cảnh tượng đó, Shanny Fox để lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Cô biến thái thật đấy!” Joseph Gerstein hoảng sợ mắng.
“Anh đang lừa tôi hay tự lừa bản thân đấy?” Shanny Fox chẳng thèm để tâm tới lời mắng chửi của Joseph Gerstein: “Nghĩ tới cô gái bị anh ép đến chết đi. Anh khác gì tôi đâu?”
“Tôi không hề!”
Joseph Gerstein dùng hết sức lực toàn thân mà quát lên, phần cổ cũng ửng đỏ.
“Thế à?”
Shanny Fox lạnh lùng hừ một tiếng. Mọi người ở đây đều nghe được hết những gì cậu ta nói, không riêng gì cô nàng.
Cô nàng di chuyển tầm mắt, kết thúc chủ đề liên quan đến Joseph Gerstein, lần nữa dừng trên người Ricky Reward.
“Hiện giờ đến phiên anh rồi đấy. Anh không định thẳng thắn nói vài điều với chúng tôi sao?”
Ricky Reward tao nhã cuộn một miếng mì Ý lên, đưa vào trong miệng, nhai chậm nuốt kỹ. Xong xuôi, hắn lau miệng: “Cô muốn biết cái gì?”
“Nói xem sao anh lại đến đây đi. Tôi nghĩ anh không thể nào không biết lý do được.” Shanny Fox chờ câu trả lời của Ricky Reward.
Tầm mắt của hắn bỗng trở nên mơ màng, như chìm trong hồi ức, như thấy được cái gì đó.
“Tôi nghĩ, chắc do tôi đã giết bố mình.”
Giọng Ricky Reward nghe nhẹ tênh. Nó giống như ánh sáng chập chờn trên ngọn nến vậy, tuy bé nhưng đủ để rọi sáng căn phòng. Một câu nói ngắn ngủi của Ricky Reward lại làm mọi người trên bàn muốn nín thở.
“Anh giết bố mình?” Giờ đây, người hoảng sợ đổi thành Shanny Fox. Cô nàng nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ricky Reward chậm rãi đứng lên, ánh mắt vẫn mơ màng.
“Tôi nghĩ mình nên đi rồi. Tạm biệt mọi người, ngày mai gặp.”
Dứt lời, Ricky Reward rời khỏi phòng ăn.
Bữa tối hoang đường đã kết thúc như vậy đấy. Max Copeland và Joseph Gerstein cũng lần lượt rời đi. Vì Peter Bryant và Shanny Fox đã chuẩn bị đồ ăn nên cuối cùng Trì Trừng với Nicole Chez ở lại thu dọn.
“Cô thấy bữa tối nay của chúng ta thế nào?” Sau khi mọi người rời đi, Trì Trừng vừa lau bàn vừa hỏi Nicole Chez.
“Hả? Anh nói gì?” Nicole Chez có vẻ thất thần.
“Cô đoán xem, ai là người vô tội?” Trì Trừng dò hỏi cô ta.
“Đến anh còn đoán không ra, sao tôi biết được?”
Đúng như những gì Nicole Chez nói, Trì Trừng chưa lần thêm được bất cứ manh mối nào. Anh không nhìn ra được ai mới là người vô tội.
Hơn nữa, Trì Trừng hơi thắc mắc ở chỗ người vô tội không hề để lại bất cứ ám hiệu nào cho mình. Sao lại thế? Nếu làm vậy, anh có thể âm thầm bảo vệ kia mà. Nhưng, người vô tội không hề làm vậy.
Kỳ quái thật đấy!
Trì Trừng thở dài, đưa mắt nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, đêm đã phủ kín mọi nơi.
Chẳng biết đêm nay mọi thứ có yên bình không đây? Trong lâu đài cổ này có bảy người muốn dồn đối phương vào chỗ chết, Trì Trừng cảm thấy hi vọng đó rất khó.
Nhưng hôm nay mới là ngày đầu mọi người gặp nhau, anh cũng chưa tìm ra được manh mối nào liên quan đến người vô tội cơ mà. Thế nên, Trì Trừng đoán bọn họ sẽ cố kỵ số lần lựa chọn bị giới hạn hai lần, đêm nay có thể bình yên trôi qua.
Chín giờ sáng hôm sau, suy đoán tối qua của Trì Trừng bị lật đổ hoàn toàn.
Đêm đầu tiên tại lâu đài cổ, Ricky Reward bị sát hại.
Trì Trừng mỉm cười: “Vị khách cuối cùng của chúng ta đến rồi.”
Nói xong, Trì Trừng đứng dậy mở cửa lớn lâu đài cổ.
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Trì Trừng. Hắn mặc một chiếc áo gió nhãn hiệu Burberry màu kaki, đầu đội mũ phớt, chân đi đôi giày da hiệu Oxford được chế tác hoàn mỹ.
Người này rất coi trọng vẻ bề ngoài. Đó là ấn tượng đầu tiên của Trì Trừng với hắn.
“Chào anh, tôi có thể vào không?”
Hắn nhẹ nhàng hỏi. Giọng điệu không cao không thấp, cực kỳ dễ nghe, nét mặt lại rất lịch sự, cười dịu dàng.
“Đương nhiên là có thể.”
Trì Trừng vừa nói vừa né sang một bên, mở lối cho hắn vào lâu đài cổ, hứng thú quan sát thêm. Anh không ngờ người cuối cùng tới lâu đài cổ lại là một người hết sức nho nhã.
“Chúng tôi đang ăn bữa tối. Anh có muốn ngồi vào bàn luôn không?” Trì Trừng ngỏ lời mời hắn: “Còn nữa, đây là chìa khóa phòng anh.”
Lúc Trì Trừng hỗ trợ mang mì Ý lên bàn ăn, anh thấy chiếc chìa khóa cuối cùng còn nằm chỏng chơ trên đó nên cầm luôn.
“Anh là Ricky Reward?”
Lúc cầm chìa khóa, Trì Trừng có nhìn lướt qua cái tên được đề trên đó. Người đàn ông này chắc là Ricky Reward rồi.
“Xin hỏi, anh cũng bị ép tới tham gia trò chơi sao?” Ricky Reward nhận lấy chìa khóa, tò mò với thân phận của Trì Trừng.
“Tôi tên là Trì Trừng. Trong thời gian tới, tôi sẽ đảm nhận việc bảo vệ người vô tội xen lẫn trong mọi người.”
Giờ đây, Ricky Reward mới thông suốt mọi chuyện. Chẳng trách, hắn luôn có cảm giác Trì Trừng quan sát mình rất kỹ.
“Anh tìm được người vô tội chưa?”
Khi Ricky Reward hỏi vấn đề đó, Trì Trừng nghe không ra được chút dao động cảm xúc nào trong giọng nói. Cứ như thể hắn là người ngoài cuộc vậy.
“Thật ra, tôi thấy anh rất giống người vô tội.” Trì Trừng nói thẳng luôn suy nghĩ của mình. Trước mắt, anh đã gặp hết khách của lâu đài cổ. Và, Ricky Reward để lại cho anh ấn tượng tốt nhất.
“Vậy thật vinh hạnh quá!”
Nhìn Ricky Reward có vẻ rất vui sướng, nhưng cũng giống kiểu hắn đeo mặt nạ. Trì Trừng chưa thấy rõ được cảm xúc thật của hắn.
“Bữa tối nay chúng tôi ăn mì Ý. Hi vọng anh thích.” Trì Trừng nói xong thì dẫn Ricky Reward đến phòng ăn. Hai người đã đứng ở ngoài được một lúc lâu rồi.
“Tôi nghĩ mình nên cất hành lý về phòng trước.” Ricky Reward đẩy vali hành lý của mình lên.
“Tôi sơ ý quá. Vậy chúng tôi đợi anh ở phòng ăn nhé!”
Trì Trừng với Ricky Reward tạm biệt nhau ở đầu cầu thang. Mọi người ở phòng ăn thấy lúc sau anh vào một mình thì lấy làm lạ.
“Người cuối cùng đâu?” Nicole Chez vẫn là người mở miệng hỏi đầu tiên.
“Anh ấy đi lên tầng cất hành lý rồi đến sau.”
Năm phút sau, Ricky Reward tiến vào nhà ăn dưới cặp mắt tò mò của năm người còn lại.
Trước khi vào bàn, Ricky Reward tự giới thiệu với mọi người: “Chào mọi người, tôi tên là Ricky Reward, là một thương nhân buôn đồ cổ.”
“Anh là thương nhân buôn đồ cổ? Chắc ánh mắt anh lợi hại lắm nhỉ?” Shanny Fox đưa tay chống đầu, mỉm cười xinh đẹp.
“Đồ cổ là vật chết, chúng không nói dối. Cho nên tôi mới nhìn ra được.” Ricky Reward kiên nhẫn đáp lời.
“Anh có nói dối không?”
Bỗng nhiên, Shanny Fox hỏi.
Dáng vẻ của cô nàng rất vô tư. Nhưng ai xem đều hiểu, những lời cô nàng nói đều chứa dao, chúng kề trên cổ Ricky Reward.
Mấy người ngồi đó đều trưng vẻ mặt xem kịch đợi câu trả lời của Ricky Reward, nhưng ngay lúc này, một tiếng đập mạnh xuống bàn vang lên cắt ngang trò hay.
“Ồn ào quá!”
Người đập tay xuống bàn là Max Copeland. Hắn tức giận nhìn mọi người bằng ánh mắt hung dữ. Bầu không khí nơi đây rơi vào bế tắc ngay tức khắc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đảo mắt quan sát xung quanh một lượt, trông giống chú hề trong đoàn xiếc.
“Ricky, anh nếm thử món mì Ý xem. Peter Bryant là đầu bếp nổi tiếng có ba triệu fan đấy, tôi tin rằng tài nấu nướng của anh ấy sẽ làm anh hài lòng.”
Trì Trừng trở thành người đánh vỡ bầu không khí yên ắng. Anh vừa lấy thức ăn cho Ricky Reward, vừa giới thiệu Peter Bryant.
Ricky Reward bình tĩnh như thể chưa có gì xảy ra, lấy phần mì Ý thuộc về mình.
“Shanny, cô hỏi Ricky nhiều như thế mà không tự giới thiệu đôi nét về mình sao?” Người cuối cùng gia nhập vở kịch là Joseph Gerstein, bởi vì cậu ta hiểu được tại sao Max Copeland lại đập bàn.
Shanny Fox ép hỏi Ricky Reward như thế nhằm xác định xem ai mới là người vô tội, mà Max Copeland lại không muốn thấy tình cảnh ấy nảy sinh.
Tuy hắn luôn giữ im lặng nhưng quan sát cái biết ngay Shanny Fox với Peter Bryant đã kết thành liên minh. Ở dưới tình huống này, một khi người vô tội bị bại lộ, đảm bảo bọn họ sẽ có lợi thế hơn hắn. Đấy chính là cái mà Max Copeland nghĩ tới.
Joseph Gerstein có suy nghĩ giống Max Copeland, không muốn thấy cục diện kia nên quyết định đứng ra giúp.
“Không phải anh biết tên tôi rồi sao?”
Shanny Fox cũng nhận ra Joseph Gerstein đang thừa cơ muốn phá hoại liên minh giữa mình và Peter Bryant nên giọng nói nghe rất mất kiên nhẫn.
“Đúng là tôi biết tên cô nhưng trừ cái đó ra, chúng tôi hoàn toàn không biết thêm thông tin gì nữa. Cô không muốn chia sẻ một vài điều trong cuộc sống của mình với chúng tôi sao?”
Joseph Gerstein tựa như một chú chó săn cắn chặt kẻ địch không nhả. Nếu không rơi vào tình huống đặc biệt, cậu ta nhất quyết không nhả ra.
Cậu ta là ngôi sao nam nổi tiếng nhất Hollywood nên những vụ tai tiếng liên quan đến mình chắc hẳn không ai không biết. Thế mà cậu ta lại không biết chút thông tin nào về những người ở đây. Vì vậy, Joseph Gerstein quyết định dứt khoát mượn cơ hội này đâm một nhát.
Thấy Joseph Gerstin nói thẳng mục đích, Shanny Fox lại bình tĩnh hơn hẳn. Thậm chí, cô nàng còn có chút chờ mong phản ứng của mọi người khi biết chân tướng.
“Hóa ra anh muốn biết chuyện này. Sao anh không hỏi tôi sớm hơn? Tới tận giờ tôi vẫn không có ý định giấu diếm chuyện liên quan đến mình mà.”
Dứt câu, Shanny Fox cười tươi khanh khách. Tiếng cười của cô nàng không hề khó nghe nhưng lại làm người nghe thấy không rét mà run.
“Nếu anh muốn biết thì tôi nói hết vậy. Thật ra, tôi là một y tá.”
“Nếu cô là y tá thì sao lại đặt chân đến lâu đài cổ? Chẳng lẽ cô là người vô tội?” Joseph Gerstein tiếp tục từng bước áp sát, mà trông Shanny Fox còn bình tĩnh hơn.
“Nếu anh cảm thấy kẻ đã giết 37 mạng người là người vô tội thì tôi không còn lời nào để nói.”
Shanny Fox nói xong thì mỉm cười, khóe miệng cô nàng giương lên dường như nứt ra vệt máu.
“Cô giết 37 người!”
Joseph Gerstein bị Shanny Fox dọa thật rồi. Ở đây chẳng ai không khiếp sợ trước thông tin này. Ai có thể ngờ được, cô nàng tóc bạc bé nhỏ này lại là hung thủ đoạt đi mạng sống của 37 người.
“Anh biết lợi thế duy nhất y tá có được là gì không? Là chúng tôi có thể tùy ý sắp xếp chỗ cho từng bệnh nhân đã mất đi tri giác. Hoặc họ vẫn còn nhận thức được nhưng chẳng thể động đậy. Cho nên, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đoạt đi sinh mệnh của mình mà thôi. Anh có biết cảm giác ấy tuyệt vời tới mức nào không?”
Nhớ tới cảnh tượng đó, Shanny Fox để lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Cô biến thái thật đấy!” Joseph Gerstein hoảng sợ mắng.
“Anh đang lừa tôi hay tự lừa bản thân đấy?” Shanny Fox chẳng thèm để tâm tới lời mắng chửi của Joseph Gerstein: “Nghĩ tới cô gái bị anh ép đến chết đi. Anh khác gì tôi đâu?”
“Tôi không hề!”
Joseph Gerstein dùng hết sức lực toàn thân mà quát lên, phần cổ cũng ửng đỏ.
“Thế à?”
Shanny Fox lạnh lùng hừ một tiếng. Mọi người ở đây đều nghe được hết những gì cậu ta nói, không riêng gì cô nàng.
Cô nàng di chuyển tầm mắt, kết thúc chủ đề liên quan đến Joseph Gerstein, lần nữa dừng trên người Ricky Reward.
“Hiện giờ đến phiên anh rồi đấy. Anh không định thẳng thắn nói vài điều với chúng tôi sao?”
Ricky Reward tao nhã cuộn một miếng mì Ý lên, đưa vào trong miệng, nhai chậm nuốt kỹ. Xong xuôi, hắn lau miệng: “Cô muốn biết cái gì?”
“Nói xem sao anh lại đến đây đi. Tôi nghĩ anh không thể nào không biết lý do được.” Shanny Fox chờ câu trả lời của Ricky Reward.
Tầm mắt của hắn bỗng trở nên mơ màng, như chìm trong hồi ức, như thấy được cái gì đó.
“Tôi nghĩ, chắc do tôi đã giết bố mình.”
Giọng Ricky Reward nghe nhẹ tênh. Nó giống như ánh sáng chập chờn trên ngọn nến vậy, tuy bé nhưng đủ để rọi sáng căn phòng. Một câu nói ngắn ngủi của Ricky Reward lại làm mọi người trên bàn muốn nín thở.
“Anh giết bố mình?” Giờ đây, người hoảng sợ đổi thành Shanny Fox. Cô nàng nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ricky Reward chậm rãi đứng lên, ánh mắt vẫn mơ màng.
“Tôi nghĩ mình nên đi rồi. Tạm biệt mọi người, ngày mai gặp.”
Dứt lời, Ricky Reward rời khỏi phòng ăn.
Bữa tối hoang đường đã kết thúc như vậy đấy. Max Copeland và Joseph Gerstein cũng lần lượt rời đi. Vì Peter Bryant và Shanny Fox đã chuẩn bị đồ ăn nên cuối cùng Trì Trừng với Nicole Chez ở lại thu dọn.
“Cô thấy bữa tối nay của chúng ta thế nào?” Sau khi mọi người rời đi, Trì Trừng vừa lau bàn vừa hỏi Nicole Chez.
“Hả? Anh nói gì?” Nicole Chez có vẻ thất thần.
“Cô đoán xem, ai là người vô tội?” Trì Trừng dò hỏi cô ta.
“Đến anh còn đoán không ra, sao tôi biết được?”
Đúng như những gì Nicole Chez nói, Trì Trừng chưa lần thêm được bất cứ manh mối nào. Anh không nhìn ra được ai mới là người vô tội.
Hơn nữa, Trì Trừng hơi thắc mắc ở chỗ người vô tội không hề để lại bất cứ ám hiệu nào cho mình. Sao lại thế? Nếu làm vậy, anh có thể âm thầm bảo vệ kia mà. Nhưng, người vô tội không hề làm vậy.
Kỳ quái thật đấy!
Trì Trừng thở dài, đưa mắt nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, đêm đã phủ kín mọi nơi.
Chẳng biết đêm nay mọi thứ có yên bình không đây? Trong lâu đài cổ này có bảy người muốn dồn đối phương vào chỗ chết, Trì Trừng cảm thấy hi vọng đó rất khó.
Nhưng hôm nay mới là ngày đầu mọi người gặp nhau, anh cũng chưa tìm ra được manh mối nào liên quan đến người vô tội cơ mà. Thế nên, Trì Trừng đoán bọn họ sẽ cố kỵ số lần lựa chọn bị giới hạn hai lần, đêm nay có thể bình yên trôi qua.
Chín giờ sáng hôm sau, suy đoán tối qua của Trì Trừng bị lật đổ hoàn toàn.
Đêm đầu tiên tại lâu đài cổ, Ricky Reward bị sát hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook