Chung Độc
Chương 3

Edit-Beta : Peruoi

Mặt trời lặn rồi trăng lên, trong nháy mắt Tề Dị và La Sát đã trong khách quán được mấy ngày.

Tề Dị vẫn như trước đối đãi với La Sát vô cùng tốt, mà La Sát cũng như trước không để ý chút nào tới hắn. Theo thời gian, La Sát bắt đầu cảm thấy xao động, hắn cứ việc nói năng hành động vẫn lạnh lùng, nhưng đáy lòng lại lâm vào lo âu.

Cuối cùng khi Tề Dị lại đưa trà và đồ ăn vào phòng hắn, La Sát không ngồi ở bàn ăn chờ hắn lui ra như thường, mà là mở miệng giữ hắn lại “Đợi chút, ngươi trước chớ đi, ta có việc muốn nói với ngươi”

Tề Dị nhướn mày, thần sắc khó hiểu hỏi “Chuyện gì ?”

La Sát trầm mặc một lát mới nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành nhìn thẳng Tề Dị.

Cho dù lúc trước đã từng nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của hắn, nhưng khi nhìn thấy lại một lần nữa thì Tề Dị vẫn nhịn không được mà ngừng thở, trong lòng sợ hãi.

Hắn giật mình nhìn La Sát, vẻ mặt hoang mang vô cùng “Ngươi đây là…”

La Sát nói nhỏ “Ngươi cảm thấy ta rất đẹp sao ?”

Mặc dù không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng Tề Dị vẫn thành thật đáp “Rất đẹp, rất rất đẹp”

“Ta nhớ rõ lần đầu tiên khi ngươi nhìn thấy ta thì rất muốn chạm đến ta…Bây giờ, ngươi vẫn muốn làm như vậy không ?” Trên mặt hắn là vẻ lạnh nhạt, ngón tay thon dài dấu trong tay áo bấu chặt nhau, cố nén không thoải mái trong lòng.

Tề Dị đầu tiên là nhíu mày, đột nhiên cười to ra tiếng rất phóng đãng, không thể kiềm chế được, lại chứa đựng mỉa mai nào đó nói không nên lời.

La Sát mím môi không hờn giận nói “Vì sao ngươi cười như vậy ?”

Tề Dị vừa cười vừa nói “Hiện tại ngươi muốn sử dụng mỹ nhân kế với ta sao ? Vô dụng thôi, ta không phải loại háo sắc như ngươi tưởng đâu”

A, nói vậy là hắn khát vọng thoát thân nên mới có thể ra hạ sách này, nếu chiêu này sử dụng với người khác thì nhất định hiệu quả kinh người, đáng tiếc hôm nay hắn gặp không phải ai khác, mà là mình người không có ý tưởng không ân phận với hắn.

“Ta…ngươi…ta không phải…” La Sát thấy tâm tư bị đoán trúng nên trên mặt không khỏi hơi đỏ ửng, càng có vẻ diễm lệ vô song.

Tâm Tề Dị vừa động thì vội vàng nghiêng đầu qua một bên “Ta thừa nhận ngươi rất đẹp, bất quá ta không hề có tà niệm với ngươi. Nếu ngươi đồng ý cho ta nghiên cứu độc trên người ngươi thì chờ ta nghiên cứu ra điều ta tâm đắc, ta sẽ thả ngươi”

Hắn nói lời này thì có chút chột dạ, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới sức quyến rũ của Lá Sát lại lớn như thế, ngay cả mình cũng nhịn không được mà động tâm.

La Sát thấy hắn thần thái khác thường nên hiểu được hắn ta cũng không hoàn toàn vô tâm với mình, nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ, thế là vươn tay cầm khăn che mặt mang lên lại.

“Chờ một chút, ngươi đừng vội mang lên”

La Sát ngừng tay, kinh ngạc trừng hắn.

Hai mắt hắn sáng lên loè loè, hứng trí bừng bừng đề nghị nói “Dù sao bây giờ ngươi đã tháo khăn che mặt xuống, chúng ta liền thử xem, thử xem ngươi thở ra khí độc mạnh như thế nào, được không ?”

La Sát nhăn mi lại, giọng điệu lạnh lùng “Ta cũng không đáp ứng cho ngươi nghiên cứu ta”

Hắn cười lại nói “Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần nghiên cứu độc trên người ngươi xong, ta lập tức thả ngươi, không phải ngươi rất muốn thoát thân sao ?”

La Sát nửa tin nửa ngờ hỏi “Vậy ngươi muốn nghiên cứu trong thời gian bao lâu ?”

“Ta cũng không biết, bất quá càng bắt đầu sớm thì chấm dứt sớm, ngươi cũng có thể thoát thân càng sớm” Hắn nói rất thoải mái, nhưng thật ra trong lòng cũng không xác định rõ.

Ánh mắt La Sát lợi hại cỡ nào a, đã sớm nhìn ra vẻ mặt do dự của hắn, liền hừ lạnh một tiếng, thần thái cực kỳ không rõ ràng “Chê cười, ta không tin ngươi”

Tề Dị cũng không buông tha cho, tiếp tục khuyên nhủ “Ngươi đừng nói như vậy, dù sao trước mặt ngươi ta không làm gì quá đáng cả, thử một lần cũng không được sao ?”

La Sát bị hắn quấn lấy phiền muốn chết, nở nụ cười lạnh “Nếu ngươi muốn nghiên cứu thật thì đã không tự mình đến thử, từ đó cho thấy độc trong cơ thể ta mạnh như thế nào rồi sao ?”

Hắn nói lời này vốn là muốn đùa cợt, lại không nghĩ rằng Tề Dị còn gật đầu “Ý kiến hay, vậy ngươi thổi khí đến ta đi, để cho ta tự mình thử, thử xem độc trong người ngươi mạnh như thế nào”

“Này…” La Sát giật mình, chần chừ một lát.

Hắn lo lắng độc hại đến người khác…Nếu người bình thường ngửi thấy hơi thở của hắn thì ít nhất là hôn mê ba ngày, nếu thân thể gầy yếu một chút thì thậm chí có khả năng mất mạng, lỡ may hắn…

Đột nhiên La Sát bất ngờ phát hiện mình có ý niệm không nên có trong đầu. Quái ! Hắn có gì phải lo lắng chứ, Tề Dị này cũng không thân quen gì với hắn cả, cho dù chết thì cũng không có tí quan hệ nào với hắn hết !

“Đến đi, trăm ngàn lần đừng khách khí” Tề Dị tiến lên, nóng lòng muốn thử. Hắn luôn tự xưng là tuyệt kỹ sử dụng độc thiên hạ vô song, gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn, cho nên tuyệt không sợ bị hơi thở độc của La Sát gây thương tích.

“Ngươi…Được rồi” La Sát bị hắn bức cho không có cách nào khác, thế là thổi khí nhẹ nhàng về phía Tề Dị.

Tề Dị dùng sức hít vào, chỉ sợ hít không hết toàn bộ. Hơi thở La Sát giống như xạ hương thơm mê người, khả năng độc tính trong đó rất mạnh, vượt qua mong muốn của hắn rất xa.

Trong phút chốc hắn cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, tiếp theo trước mắt tối sầm rồi ngất luôn.

Thấy hắn hôn mê làm cho thần sắc La Sát phức tạp vô cùng, vừa vui sướng lại vừa lo lắng, cực kỳ mâu thuẫn.

Hắn chậm rãi tới gần Tề Dị, thử lay lay hắn “Này ! này ! Ngươi còn tỉnh không ?”

Thấy Tề Dị không có phản ứng, hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, biết rằng giờ phút này là cơ hội đào tẩu, bất quá trước khi định trốn đi thì trước hết hắn phải giải ma cân tô cốt tán trong cơ thể đã, nếu không cho dù có thể thoát khỏi tay Tề Dị thì cũng không có cách thoát khỏi nhiệm vụ Quỷ Vương giao cho.

La Sát vươn tay vào trong người hắn tìm kiếm, lập tức tìm ra bình nhỏ bạch ngọc đựng giải dược.

Hắn vội vàng mở nắp bình ra, đem bình nhỏ đặt ở chóp mũi ngửi một lát, lập tức phát giác tay chân đã hoạt động được như lúc trước, cũng vận được nội công như thường.

Hắn đứng dậy suy nghĩ sâu xa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tề Dị, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.

Giờ phút này, một chưởng của hắn có thể đánh chết Tề Dị, để báo thù việc hắn cưỡng chế mình tháo khăn che mặt xuống và nhốt mình lại, nhưng lại nghĩ đến mấy ngày nay Tề Dị đối với mình rất lễ độ săn sóc thì lại không ra tay được.

La Sát trầm tư một lát rồi lại thở dài, cuối cùng quyết định cho Tề Dị một con đường sống. Hắn đội khăn che mặt lên, không hề lưu luyến rời khỏi phòng. Lúc này dĩ nhiên khinh công của hắn đã khôi phục, thân pháp nhanh nhẹn giống như quỷ mị, căn bản không nhìn thấy hành tung của hắn.

Ước chừng một canh giờ sau Tề Dị mới từ từ tỉnh dậy, khi đứng dậy mới phát giác trong phòng trống vắng, chẳng biết La Sát đã đi đâu.

Thế này hắn mới hiểu được chính mình quá tự tin mới có thể làm cho La Sát thừ dịp trốn thoát, nghĩ đến độc tính trong người La Sát không phải mạnh bình thường, ngay cả hắn bách độc bất xâm cũng bị hôn mê đến một canh giờ.

Tề Dị cười tự nhủ “Chỉ có Ma Y Tề Dị làm người khác hôn mê, không nghĩ tới ta cũng có ngày bị người khác làm cho hôn mê, ha ha, là ta quá mức xem thường độc trong người hắn”

Thiên hạ này rộng lớn, muốn tìm kiếm một người khó khăn giống như mò kim đáy biển, huống chi người hắn muốn tìm hành tung không rõ thần bí như Quỷ hồn. Đến tột cùng hắn phải đến nơi nào mới tìm được La Sát vừa độc lại vừa đẹp đây ?

Trong đầu Tề Dị chọt loé lên một ý nghĩ, bên môi hiện lên ý cười.

Xem ra đây là lúc tìm người đến giúp đỡ rồi.

~~~~~~

p/s : Tề Dị là nữ chính, La Sát là nam chính



Edit-Beta : peruoi

Vì tìm kiếm La Sát mất tích nên Tề Dị đi vào kinh thành lớn nhất, cũng là đổ phường lớn nhất thiên hạ — đổ phường Thường Tiếu, tới gặp bạn thân ‘phiền toái’ — ‘nhất thắng’ Tiêu Thường Tiếu.

Giờ phút này hắn đang đứng trong đại sảnh nội viện ở đổ phường Thường Tiếu chờ đợi, không lâu sau, một nữ tử kiều diễm mặc y phục lóng lánh đi vào trong sảnh. Nữ tử này có một đôi mắt hoa đào linh động, cực kỳ phủ mị, vừa nhìn thấy cũng mê say rồi, lập tức trên mặt nàng vừa mừng vừa sợ tươi cười.

“A Dị !” Tiêu Thường Tiếu bước nhanh đến gần hắn, kéo hắn ngồi xuống.

Tề Dị câu môi cười một nụ cười đạm yếu ớt “Đã lâu không gặp”

Nàng thầm oán “Ngươi còn nhớ rõ ta sao, từ lần trước tới đây thời gian cũng quá lâu đi. Ngươi a, bạc tình như vậy đó, chỉ một lòng muốn tiêu dao thiên hạ, tôi luyện y thuật, lần này đến kinh thành thì ở lâu một chút đi, ta phái người mời Tiểu Họa lại đây, chúng ta ôn chuyện một lần cho đã”

Tiểu Hoạ trong miệng nàng chính là ‘phiền toái’ ‘lưỡi hoa sen’ Hoa Xảo Ngữ, là con gái duy nhất của trạng sư ở kinh thành.

“Cũng tốt, bất quá lần này ta tới đây là có việc muốn nhờ ngươi giúp”

“Hử ? Cũng thật ngạc nhiên đó, ngươi nói đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi”

Tề Dị cầm lấy ly trà hớp một ngụm, trong mắt xoẹt qua một tia sáng “Ta biết thủ hạ Nhân Mạch Quảng của ngươi, muốn mời ngươi thay ta tra một người…không, phải nói là một con quỷ”

“Quỷ ?” Tiêu Thường Tiếu lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

Ánh mắt Tề Dị chớp động, đạm nói “A Tiếu, ngươi đã nghe qua Quỷ môn chưa ?”

Tiêu Thường Tiếu mở to mắt, kinh hô “Quỷ môn ! A Dị, làm sao ngươi có thể gặp phải Quỷ môn ?”

Khóe môi hắn hơi cong lên, cảm thấy bộ dạng giật mình của nàng ta rất thú vị “A Tiếu, Quỷ môn cũng không đáng sợ như ngươi tưởng tượng đâu, hơn nữa nói ta gặp phải Quỷ môn thì chính xác hơn là ta gặp phải La Sát”

Tiêu Thường Tiếu hơi nhíu mi “Vì sao ngươi lại muốn tìm hắn ?”

Hắn nhướn mi, thần sắc không còn lạnh nhạt, cười đến cực kỳ thoải mái “Ngươi cũng biết trong chốn võ lâm hình dung La Sát như thế nào đi ?”

“Ừ, độc nhất lại đẹp nhất…” Nàng vừa suy nghĩ thì lập tức hiểu được nguyên nhân Tề Dị tìm La Sát “Không phải ngươi muốn nghiên cứu độc trên người La Sát đấy chứ ?”

Hắn gật gật đầu, trong mắt bắn ra tia sáng, thần sắc cực kỳ hưng phấn “Đúng vậy, ta vô tình gặp được La Sát, cũng nghe đồn như bình thường, toàn thân hắn chứa kịch độc chết người, thậm chí hơi thở cũng là kịch độc, cho nên trên mặt hắn luôn dùng khăn che mặt ngăn độc làm từ băng viêm huyền tàm ti”

Tiêu Thường Tiếu tò mò hỏi “Vậy hắn là nam hay nữ ? Thật sự là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành sao ?”

Tề Dị chậm rãi nói “Hắn xác thực rất đẹp, đời này ta cũng chưa gặp qua người nào đẹp hơn hắn, cũng bởi vì hắn rất đẹp nên thật sự không phân biệt được là nam hay nữ, bất quá hắn mặc nam trang thì hẳn là nam tử rồi”

Nàng ta cười chọc hắn, nói “Ngươi đã nói như vậy thì hắn thật sự rất đẹp rồi. A Dị, ngươi tìm hắn có thật là chỉ nghiên cứu độc trên người hắn, hay là vẫn còn nguyên nhân nào khác ?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, thần sắc cực kỳ khinh thường “Ngươi cũng không phải mới quen biết ta , ta chỉ có hứng thú với y thuật, độc thuật, cái khác ta không để trong mắt”

Bất quá, đối mặt với La Sát vừa đẹp, vừa độc, vừa thần bí thì cảm thấy chính mình không giống với lúc trước cho lắm…

Hơn nữa khi xốc lên khăn che mặt, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt trong suốt chứa thống khổ và yếu ớt kia làm hắn chấn động vô cùng, so với dung mạo tuyệt sắc kia thì đó là ấn tượng hắn khắc sâu nhất.

Tiêu Thường Tiếu vỗ tay cười khẽ “Điều này cũng đúng, bất quá, La Sát này không giống với người thường, không chỉ đẹp mà toàn thân còn chứa độc, cái khác người này lại đúng vị của ngươi rồi ?”

Đáy mắt Tề Dị xẹt qua một tia chột dạ, nhíu mày nói “Miệng của ngươi như thế nào lại trở nên gian xảo như vậy ? Chắc là do miệng của Tiểu Hoa ảnh hưởng rồi chứ gì ? Cẩn thận đi, nếu chọc giận ta, ta hạ độc chết các ngươi”

“Oa !” Nàng vội vàng che miệng, giả bộ sợ hãi nói “Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật sự làm ta sợ muốn chết”
Hai người đang chọc cười nhau thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói nam tử không hờn giận hỏi.

“Tiếu nhi, hắn là người nào ?”

Người tới là một nam tử tuấn mỹ, thân hình thon gầy, khí chất xuất chúng, nhìn ra là người không phú thì quý, nhìn hai người cực kỳ thân thiết thì vô cùng căm tức, trong ánh mắt giống như muốn phun ra lửa.

Tiêu Thường Tiếu nhướn mi, đối với phản ứng mãnh liệt kia của hắn thì cảm thấy vừa tức vừa buồn cười “Hắn là bạn thân của ta, Ma Y Tề Dị, còn vị này là Giang Nam Sở gia đại công tử Sở Phi Vân”

“À, thì ra là Tề công tử đại danh đỉnh đỉnh” Thần sắc Sở Phi Vân hơi bình thường lại, nhưng một đôi mắt sắc bén vẫn trừng khuôn mặt thanh tú của Tề Dị, hắn đi nhanh tới bên cạnh Tiêu Thường Tiếu, một tay ôm nàng ta vào lòng, ý muốn biểu thị công khai quyền sở hữu.

Tề Dị lạnh lùng liếc nhìn hành động ngây thơ của hắn, khoé môi giương lên, cười như không cười.

Khuôn mặt Tiêu Thường Tiếu ửng đỏ, trừng hắn một cái, giãy dụa nói “Buông tay chàng ra đi, đừng vừa thấy mặt đã động thủ động cước”

Hắn càng thêm ôm chặt nàng ta, ở bên tai nàng ta thấp giọng uy hiếp “Không cần lộn xộn, đừng để ta phải trừng phạt nàng trước mặt người khác”

“Chàng !” Mặt nàng hồng hồng, hồi tưởng lại lúc trước vô số lần hôn nhau nồng nhiệt, biết hắn nói là làm nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, khuất phục dưới sự uy hiếp của hắn.

Sở Phi Vân mỉm cười, dò hỏi “Không biết hôm nay Tề công tử đến tìm Tiếu nhi có chuyện gì ?”

Tề Dị thảnh thơi cầm lấy ly trà chậm rãi uống, cũng không thèm để ý đến Sở Phi Vân.

Sở Phi Vân xuất thân phú hào, chưa từng chịu qua đối đãi vô lễ như vậy, hơn nữa nam tử trước mắt này có giao tình với Tiêu Thường Tiếu không ít, lại làm cho hắn giận không thể át, nhịn không được nói “Ta đang hỏi ngươi đó !”

Tề Dị chậm rãi buông ly trà, cuối cùng tầm mắt cũng dời về phía hắn, nhưng là nói với Tiêu Thường Tiếu trong lòng hắn “A Tiếu, hắn ta là người gì của ngươi ?”

Tiêu Thường Tiếu còn chưa kịp mở miệng thì Sở Phi Vân liền giành trả lời “Ta là nam nhân của nàng, mà nàng là nữ nhân của ta”

Nàng khốn quẫn hét lên “Sở Phi Vân !”

“À” Đối mặt với tuyên cáo cường thế của Sở Phi Vân, Tề Dị chỉ nhún nhún vai, thái độ như không sao cả.

“Hử ?” Sở Phi Vân sửng sốt một chút, cứ tưởng rằng Tề Dị sẽ phản kích lại, không ngờ hắn lại không hề có phản ứng.

Tề Dị đứng dậy “A Tiếu, bây giờ ta đi qua hiệu thuốc bắc một lúc, tối mới trở về”

“Được, ta sẽ phái người quét dọn phòng, đổ phường Thường Tiếu này mở cửa suốt ngày, ngươi trở về lúc nào cũng được” Tiêu Thường Tiếu trộm nhìn biểu tình kinh ngạc của Sở Phi Vân thì cười thầm trong lòng.

“Ta biết” Tề Dị gật gật đầu rồi đi ra ngoài, vẫn không chào hỏi Sở Phi Vân một tiếng.

Buồn cười thật, hắn cũng không phải người mù, làm sao lại nhìn không ra tên Sở Phi Vân chính là một bình dấm chua rất lớn, có địch ý sâu đậm với mình chứ, chỉ là không muốn để ý đến hắn ta thôi. Nay chỉ có La Sát vừa đẹp vừa độc kia là mình nhớ mãi không quên thôi, còn người và sự vật khác thì còn lâu mới để trong lòng.

~~~~~~

Thủ hạ của Tiêu Thường Tiếu tìm kiếm khắp thiên hạ, La Sát kia cứ việc hành tung quỷ mị thần bí, chỉ hơn mười ngày sau vẫn có được tin tức hắn đang dừng chân ở Kim Lăng, mặc dù không xác định được địa điểm cụ thể, nhưng đối với Tề Dị mà nói đã là được rồi.

Hắn lập tức cáo từ Tiêu Thường Tiếu “A Tiếu, cảm ơn hỗ trợ của ngươi, ta cáo từ đi tới Kim Lăng”

Kim Lăng là thành chính ở kinh thành như Giang Nam, chính là đô thành lớn nhất trung nguyên, từ nơi này đến Kim Lăng cũng phải tiêu tốn năm sáu tháng, vì đuổi theo La Sát nên trăm ngàn lần lộ trình không thể chậm trễ.

Thời gian này hắn ở tại đổ phường Thường Tiếu, tuy là một lòng chờ tin tức của La Sát, nhưng cũng không có thời gian nhàn rỗi. Đầu tiên là nghĩ biện pháp giúp Tiêu Thường Tiếu đối phó với Sở Phi Vân, sau khi hai người Sở Tiêu hoà hợp thì lại trị thương cho Sở Phi Vân do bị người gian làm hại, nói chung là tốn không ít thời gian rồi.

“Được rồi, bản thân ngươi nên cẩn thận một chút” Mặc dù trong lòng Tiêu Thường Tiếu không nỡ, nhưng cũng hiểu được hắn kiên quyết đi nên cũng không ép buộc hắn ở lâu nữa.

Tề Dị mỉm cười, giọng điệu trêu chọc nói “Yên tâm, ta sẽ giữ mạng này để tham gia hôn lễ của ngươi cùng Sở Phi Vân”

Hôn lễ này không tham gia không được, A Tiếu là bạn thân nhiều năm của mình, giao tình của hai người là thật sự, hơn nữa những ngày ở đây mình cũng tốn không ít công sức, cho nên đây là lúc ‘nghiệm thu thành quả’, đương nhiên không thể vắng mặt rồi.

Sở Phi Vân kia tuy là phong lưu đa tình, nhưng nay cũng khó thoát khỏi lưới tình, động chân tình với Tiêu Thường Tiếu, chỉ là đường tình hai người có hơi trắc trở, xung đột không ngừng, nhưng cuối cùng tình yêu của hai người cứng như đá, trải qua muôn vàn khó khăn, không lâu sau cũng hiểu nỗi lòng của nhau, cuối cùng cũng tạo nên tình duyên tốt đẹp.

Khuôn mặt Tiêu Thường Tiếu ửng đỏ, thẹn thùng nói “A Dị, đừng ba hoa như vậy”

Hắn cười nói “Được, ta đi rồi, khi thành hôn phải báo cho ta một tiếng”

“Ừ” Khuôn mặt Tiêu Thường Tiếu càng ửng hồng, hoàn toàn là kiều thái của nữ nhi đắm chìm trong tình yêu.

Tề Dị thấy nàng e lệ thì trong lòng hơi động, lại nhớ tới bộ dạng đỏ mặt ngày ấy của La Sát. Tướng mạo A Tiếu kiều mỵ, xem như là một mỹ nhân bại hoại hiếm thấy, nhưng nếu so sánh với La Sát thì cho dù có đẹp hơn nữa cũng không hơn dung nhan thiên tiên tuyệt mỹ của hắn.

Hắn nhíu mày, mình lại nghĩ đến chuyện râu ria kia làm gì chứ, La Sát xinh đẹp vô cùng thì thế nào, bản thân mình chỉ muốn nghiên cứu độc trên người hắn thôi, không nghĩ đến bề ngoài xinh đẹp của hắn.

Nhất định là mấy ngày nay quá nhàn rỗi rồi mới có thể miên man suy nghĩ như vậy. Nhất định là đúng như vậy rồi !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương